Nhưng Tây Lương Mạt chưa kịp suy nghĩ sâu xa Bạch Trân đã tiến vào, có vẻ
không biết phải làm sao nói: “Quận Chúa, Thế Tử gia ở bên ngoài… Chuyện
này… ngài vẫn nên đi xem đi.”
Tây Lương Mạt thoáng dừng, kéo vạt áo rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Nàng dẫn vài nha hoàn của mình, còn chưa tới trong sân đã nghe có tiếng động xôn xao, Tây Lương Mạt nhìn lại, chỉ thấy ngoài sân, nhóm nội thị Tư Lễ Giám mà Bách Lý Thanh mang đến đang không chút biểu cảm đứng ngoài Liên Trai, cùng nhóm “gia đinh thủ viện” mà nàng mang đến chắn Tây Lương
Tĩnh cách cửa năm mươi mét.
Tây Lương Mạt hơi nhíu mày, khó trách cả buổi chiều nàng không nghe thấy tiếng động ngoài sân.
Nàng đi tới cửa viện, vừa vặn nghe được Bạch Ngọc đang không kiêu không
nịnh, lạnh lùng nói với Tây Lương Tĩnh: “Thế Tử gia, nơi này tuy là phủ
Tĩnh Quốc Công, Vương Phi tuy là nữ nhi của Quốc Công gia, nhưng ngài
đừng quên Cửu Thiên Tuế còn đang ở trong Liên Trai. Thiên Tuế gia có
thân phận thế nào không cần nô tỳ nhắc nhở ngài, hơn nữa Quận Chúa sớm
đã gả ra ngoài, ngọc điệp cũng đã vào từ đường của Thiên Tuế gia, nghiêm khắc mà nói thì không còn là người của phủ Quốc Công nữa.”
Sắc mặt Tây Lương Tĩnh cực tệ, đang định nói gì thì thấy Tây Lương Mạt chầm chậm đi đến, ánh mắt phức tạp nhìn sang, sau đó hắn trở nên lạnh như
băng nói: “Cuối cùng Đại muội muội cũng chịu đi ra, phụ thân đã chờ
ngươi ở thư phòng hồi lâu, nếu muội muội không ra có lẽ phụ thân phải tự mình tới nghênh đón vị Thiên Tuế Vương Phi như ngươi, không ngờ bây giờ ngay cả phụ thân Đại muội muội cũng không để vào mắt.”
Ánh mắt Tây Lương Mạt dừng trên gương mặt tím bầm của Tây Lương Tĩnh một
lát, trong lòng hiểu rõ, vừa rồi nhất định hắn muốn xông vào, bị Bạch
Ngọc chỉ huy người ngăn lại, còn động tay động chân.
Tây Lương Mạt nhìn hắn lạnh nhạt nói: “Đại ca ca, đây gọi là lễ không thể
bỏ, cho dù phụ thân tự mình tới nghênh đón ta thì sao, đó mới biểu hiện
phủ Quốc Công chúng ta xưa nay biết tôn ti quân thần.”
Tây Lương Tĩnh không thể ngờ được Tây Lương Mạt sẽ trả lời rõ ràng thẳng
thừng như thế, thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường không chút che
giấu, trong mắt hắn hiện lên lửa giận không thể kiềm chế: “Tây Lương
Mạt, lúc trước Đan Nhi nói ngươi ra tay với lão phu nhân ta còn không
tin, không ngờ thì ra tất cả đều là sự thật, từ khi nào ngươi trở nên
ngang ngược như thế, Tây Lương gia ta làm sao có thể có loại nữ nhi
không biết hiếu nghĩa liêm sỉ như ngươi!”
Tây Lương Mạt nhìn hắn có phần mất kiên nhẫn: “Không phải các ngươi bảo ta
về lại mặt sao, nếu các ngươi cảm thấy ta bất hiếu thì sau này chúng ta
đừng lui tới là được.”
Dứt lời, nàng xoay người trở về phòng, vừa đi vừa dặn: “Sai người chuẩn bị đồ đạc, chúng ta về phủ Thiên Tuế.”
Bọn họ thực sự cho rằng nàng vẫn là thiếu nữ cần dựa vào lá mặt lá trái với bọn họ mới có nơi sống yên ổn sao?
Nay nếu bọn họ muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng, nàng cầu còn không được,
ngày sau nếu ủng lập Thái Tử có khác biệt về lập trường cũng miễn được
một đống chuyện liên lụy phiền toái.
Tây Lương Mạt lạnh nhạt và quyết liệt khiến Tây Lương Tĩnh hoàn toàn ngẩn
ngơ, hắn không nhịn được siết chặt nắm tay giận dữ gầm lên: “Tây Lương
Mạt, ngươi đừng quá phận!”
Tây Lương Mạt không buồn quay đầu lại, chỉ cười lạnh một tiếng: “Lát nữa chúng ta đi!”
“Thế Tử gia, Quốc Công gia còn đang chờ, ngài muốn Quốc Công gia tự mình tới Liên Trai sao?” Ninh An cũng tới Liên Trai cùng Tây Lương Tĩnh, đã chờ
ngoài cửa cả buổi chiều, nay thấy Tây Lương Tĩnh mất kiên nhẫn như vậy
hắn hơi nhăn mày, nhẹ giọng nói bên cạnh Tây Lương Tĩnh.
Tây Lương Tĩnh nghe vậy nhất thời cứng người.
Mắt thấy Tây Lương Mạt sẽ không quay đầu lại đi qua cầu bạch ngọc trở về
chính phòng của Liên Trai, trong lòng Tây Lương Tĩnh vừa tức giận vừa
bất đắc dĩ, hắn không mời được Tây Lương Mạt sợ là lát nữa sẽ khiến phụ
thân phải tự mình tới đây, vậy chẳng phải để đám người Tư Lễ Giám chê
cười? Hắn đành cắn răng ăn nói khép nép: “Muội muội, xin dừng bước, đều
là lỗi của ca ca, phụ thân chờ ngươi đã lâu, cho dù ngươi giận ca ca
nhưng dù sao phụ thân cũng là phụ thân của chúng ta.”
Tây Lương Mạt nghe vậy bước chân hơi dừng, một lát sau mới xoay người nhìn
về phía hắn, thản nhiên nói: “Cũng được, có một số việc sớm hay muộn
cũng phải nói cho phụ thân.”
Dứt lời, nàng xoay người chầm chậm đi ra, đi về phía thư phòng của Tĩnh Quốc Công.
Khi đi qua bên cạnh Tây Lương Tĩnh, nàng thản nhiên bỏ xuống một câu: “Đại
ca ca, ngươi không cần quá nể mặt ta, Quốc Công gia trước nay là phụ
thân ngươi, mà không phải của ta, không phải sao?”
Hết lời, Tây Lương Mạt vượt qua đám Tây Lương Tĩnh và Ninh An.
Tây Lương Tĩnh nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, trong mắt hiện lên một tia đau xót khác thường, sau đó hắn buông tầm mắt, im lặng đi theo.
Ninh An thì thoáng qua một tia buồn bã trong mắt, âm thầm thở dài một tiếng rồi cũng đi cùng.
Không biết có phải một câu nói lạnh nhạt của Tây Lương Mạt làm cho Tây Lương
Tĩnh không còn tâm tình chất vấn nàng, hay vì sự lãnh đạm của Tây Lương
Mạt làm cho không khí nóng bức giống như hạ nhiệt độ, dọc đường hai bên
đều không có tranh chấp gì.
Cho tới thư phòng của Tĩnh Quốc Công, Ninh An tiến lên vài bước vào phòng
thông báo trước, một lát sau đi ra nói với Tây Lương Mạt: “Quốc Công gia đợi Vương Phi đã một buổi chiều, mời vào.”
Sau đó hắn vươn tay ngăn Bạch Ngọc, Bạch Trân, Mị Tinh lại, khách khí nói:
“Các chủ tử có chuyện cần nói, chúng ta làm hạ nhân ở bên ngoài chờ là
được.”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Bản Vương Phi luôn mang theo đám nha đầu bọn họ, trải qua sống chết, bọn họ không khác gì muội muội của ta, không có gì cần giấu diếm. Nếu Quốc Công gia không muốn nhìn thấy bọn họ thì bản Vương Phi cũng không cần quấy rầy Quốc Công gia.”
Ninh An sửng sốt, ánh mắt có vẻ kinh ngạc tột độ, nhưng sau đó trong phòng
vang lên giọng nói lạnh lùng của Tĩnh Quốc Công: “Để bọn họ cùng vào
cũng được.”
Ninh An mới ho nhẹ một tiếng: “Vương Phi, mời.”
Hắn tránh ra một con đường, không ngăn đám Bạch Ngọc nữa.
Tây Lương Mạt vừa vào cửa đã trông thấy Tĩnh Quốc Công lẳng lặng ngồi bên
bàn đọc sách, trong tay là một quyển báo cáo tình hình biên cảnh Tây
Địch, nàng hơi nheo mắt.
Tĩnh Quốc Công ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ đứng trước mặt mình, gương
mặt nàng giống nữ tử trong trí nhớ, chỉ khác ánh mắt Lam Linh rất nhiệt
liệt, còn ánh mắt nàng lại lạnh như băng, lạnh tựa một mặt kính soi
thẳng vào tâm tư người khác.
“Vì sao?” Tĩnh Quốc Công không nổi giận như Tây Lương Mạt tưởng tượng, cũng không ra oai phủ đầu với nàng, chỉ nhìn nàng một lát rồi bỗng mở miệng
hỏi hai chữ này.
Tây Lương Mạt tự tìm một chỗ ngồi xuống, nhận lấy một cái bát bạch ngọc nhỏ mà Bạch Trân đưa tới, nhấp một ngụm nước ô mai ướp lạnh ở bên trong cái bát tinh xảo: “Không vì sao cả, ta không thích có người dở trò trước
mặt ta, càng không thích có người hất cằm sai khiến trước mặt ta mà
thôi.”
Dù sao Tĩnh Quốc Công cũng là người đắm mình trong triều nhiều năm, lời
nói thẳng của ông ta ngược lại làm cho nàng có thêm mấy phần kiên nhẫn
hơn làm ra vẻ quanh co lòng vòng.
Tĩnh Quốc Công nhìn Tây Lương Mạt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng biết nếu tội
danh lấy hạ phạm thượng, ẩu đả tổ mẫu như ngươi truyền ra sẽ có kết cục
gì, Ngự Sử Đài sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Tây Lương Mạt nhìn ông ta, ánh mặt lạnh giá: “Chuyện này không cần phụ thân ông quan tâm, ta luôn theo nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta nhất định trả lại gấp bội. Nếu lão phu nhân còn thông minh một chút như trước kia thì làm sao có thể tới nước này.
Còn chuyện Ngự Sử Đài buộc tội, để Thiên Tuế gia quyết định ta có tội
hay không chẳng phải xong à.”
Nếu Bách Lý Thanh sợ Ngự Sử Đài buộc tội thì hắn sẽ không ngồi ở vị trí này nhiều năm, còn vững vàng đương nhiên nữa.
Lời Tây Lương Mạt nói làm cho Tĩnh Quốc Công nheo mắt lại, buông báo cáo
trong tay, cười lạnh một tiếng: “Đan Nhi nói ngươi đắc chí liền làm càn, vi phụ cũng không ngờ ngươi gả cho Bách Lý Thanh xong lại trở nên cùng
một đức hạnh như hắn.”
Tây Lương Mạt nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Đó là vì trước nay ông chưa từng hiểu nữ nhi là ta mà thôi.”
“Ngươi… Nữ nhi bất hiếu này, mẹ ngươi đã dạy ngươi thế nào!” Tĩnh Quốc Công
chưa từng bị con cái mình chống đối như thế, hơn nữa còn bị một cô con
gái làm chuyện đại nghịch bất đạo chống đối một cách đương nhiên, sắc
mặt ông ta đen ngòm, đập bàn đứng dậy!
Tây Lương Mạt nhìn ông ta một cái, tương đối buồn cười: “Mẹ ta? Mẹ ta mười
bảy năm chỉ nhìn thấy ta một lần, ông nói bà ấy dạy ta thế nào được,
ngược lại phải hỏi phụ thân ông đã dạy ta thế nào? Ông đã từng đọc cho
ta một bài thơ, giảng một câu đạo lý làm người, dạy ta viết một chữ hay
chưa?”
“Ngươi… Nếu không có phủ Quốc Công cho ngươi một căn phòng che mưa che gió, cho ngươi một miếng cơm ăn, một chỗ để đứng, ngươi còn có ngày đứng đây bất hiếu vô lễ với người thân của mình hay sao!” Trong mắt Tĩnh Quốc Công
thoáng qua một tia ngập ngừng, tức giận nói.
Tây Lương Mạt chống má, nhếch khóe môi châm chọc: “Thật không? Phủ Quốc
Công không chỉ cho ta một miếng cơm ăn, một chỗ để đứng, một phòng che
mưa che gió, còn cung cấp những thứ này cho tất cả hạ nhân quý phủ, bọn
hạ nhân dựa vào sức lao động để đổi cơm ăn, còn ta dựa vào làm nơi trút
giận, làm nơi đánh chửi trêu chọc của Hàn Nhị phu nhân và các vị tiểu
thư quý phủ để đổi cơm ăn, hai bên trao đổi đầy đủ, không biết ta còn nợ phủ Quốc Công của ngài cái gì?”
“Ngươi…” Dưới lời nói trào phúng lạnh như băng của nàng, Tĩnh Quốc Công nhất
thời nói không ra lời, trong lòng không biết là giận hay hối hận.
Cho dù biết những điều Tây Lương Mạt nói đều là sự thật, nhưng ông ta làm
sao có thể thừa nhận con gái mình chống đối mình, ghi hận mình như thế?
Ngược lại Tây Lương Tĩnh lạnh lùng thốt: “Thân thể da tóc đều do cha mẹ ban,
đó đã là đại ân đức, nếu ngươi không thể cắt thịt cắt da trả lại cho cha mẹ, cả đời ngươi đều sẽ nợ cha mẹ.”
Tây Lương Mạt ghét nhất loại lời nói thiên hạ đều phải nghe lời cha mẹ này, nàng thản nhiên nói: “Vậy các ngươi cứ coi ta là kẻ ăn cháo đá bát cũng được, muốn đoạn tuyệt quan hệ hay cái gì cứ việc gọi người của Tông
Nhân Từ đến đây đi.”
Nàng thoáng dừng, bỗng nhiên cười khẽ: “Có điều con gái gả ra ngoài như bát
nước hắt đi, cho dù Tây Lương gia bị tru di cửu tộc cũng không liên quan gì tới con gái đã xuất giá như ta.”
Thái độ không hề để tâm và ngôn ngữ lạnh lùng của Tây Lương Mạt làm cho cha
con Tây Lương Tĩnh không còn gì để nói, chỉ có thể bốc lửa giận trong
lòng.
Tây Lương Tĩnh không chịu nổi biểu cảm lạnh nhạt của nàng, lạnh giọng trách mắng: “Nếu Đại phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của ngươi không biết sẽ
đau lòng cỡ nào, nhìn nữ nhi tốt của bà ấy mà xem, không hiểu Lam gia cả nhà trung liệt làm sao lại có loại nữ nhi cấu kết với gian nịnh còn
dương dương tự đắc như ngươi.”
Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy cực kỳ tức cười, liếc nhìn Tây Lương Tĩnh một
cái: “Ngươi cảm thấy con trai của Hàn Nhị phu nhân nói như vậy có khiến
mẫu thân ta ở dưới suối vàng phải buồn nôn bật dậy không? Huống hồ, ta
cảm thấy mẫu thân ta có lẽ sẽ tương đối đau lòng về chuyện bà ấy mới qua đời hơn nửa năm, nghe nói phu quân tưởng nhớ bà không thôi, luôn mượn
rượu giải sầu mà vẫn có thể khiến tiểu thiếp mang thai bốn tháng.”
Sắc mặt Tây Lương Tĩnh khi xanh khi đỏ.
Cuối cùng Tĩnh Quốc Công không nhịn nổi nữa, vỗ bàn, trong mắt hiện lên một
tia xấu hổ đau đớn, sắc mặt âm trầm nói: “Được rồi, Tĩnh Nhi, con dẫn
đám nha hoàn này ra ngoài trước, vi phụ có chuyện quan trọng muốn hỏi
muội muội con.”
Tây Lương Tĩnh đành kiềm chế cảm giác phẫn nộ và bất đắc dĩ đan vào nhau
trong lòng, phức tạp nhìn Tây Lương Mạt một cái sau đó cung kính chắp
tay với Tĩnh Quốc Công: “Vâng.”
Tây Lương Mạt lại vừa nhấp một ngụm nước ô mai vừa lạnh nhạt nói: “Quốc
Công gia không cần lo lắng nhiều, những gì ta biết, hôm nay những nha
đầu ở đây đều là thân tín của ta, không có gì bọn họ không thể biết.”
Nàng đương nhiên biết Tĩnh Quốc Công muốn hỏi cái gì, nhưng hôm nay nàng đã
tính ngả bài thì đương nhiên sẽ khiến ông ta hiểu rằng, trong mắt nàng
đám Bạch Ngọc còn quan trọng hơn những người thân như ông ta nhiều.
Tĩnh Quốc Công không phải đồ ngốc, ông ta có thể một bước lên trời trong
hoàn cảnh bị Hoàng Đế ghen ghét đủ thấy ông ta tương đối hiểu ý người
khác.
Nay nghe Tây Lương Mạt nói lời này, sắc mặt ông ta đầu tiên xanh mét, khiếp sợ nhìn về phía Tây Lương Mạt, sau đó ánh mắt chuyển tới đám Bạch Trân
lại mang theo một tia sát ý.
Tây Lương Mạt không phải không phát hiện, biết ông ta đang có ý đồ, nhưng chỉ cười lạnh trong lòng mà không chọc phá.
Tĩnh Quốc Công trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lương Tĩnh: “Con ra ngoài chờ đi.”
Tây Lương Tĩnh nghe vậy, dù trong lòng không tình nguyện nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Tĩnh Quốc Công vẫn lẳng lặng xoay người rời
đi.
Chờ Tây Lương Tĩnh đi, Tĩnh Quốc Công nhìn về phía Tây Lương Mạt lạnh lùng hỏi: “Bọn họ thật sự đã biết?”
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi: “Đúng thế.”
Tĩnh Quốc Công không nói gì nữa mà đi tới trước bức tranh tướng quân giương
cung bắn chim ưng trong đêm tuyết, vươn tay mở cửa mật đạo.
Nhìn đá trải sàn lún xuống từng khối, lặng lẽ để lộ ra một con đường ngầm u ám, đám Bạch Trân đều có vẻ kinh ngạc.
“Ngươi đi theo ta.” Tĩnh Quốc Công nhìn nàng một cái rồi đi xuống dưới.
Tây Lương Mạt nhướng mày đi theo, đám Bạch Trân không chút do dự lập tức xuống theo.
Con đường vẫn rộng lớn như lúc trước Tây Lương Mạt nhìn thấy, từng ngọn đèn dầu giao nhân tỏa ra ánh sáng sáng ngời trong mật đạo sâu thẳm tăm tối.
Tĩnh Quốc Công đi tới trước những tấm bài vị rồi ngừng lại, từ phía trên lấy ra hai tấm lệnh bài ngụy trang thành bài vị, nhìn về phía Tây Lương
Mạt, ánh mắt sắc bén: “Ngươi còn nhớ vi phụ cho ngươi xem hai tấm hổ phù Lam gia không?”
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Đương nhiên nhớ.”
Tĩnh Quốc Công nhìn nàng một cái, ánh mắt khó lường sắc bén như đao: “Ta hỏi ngươi, ngươi có động tay chân gì trên đó không?”
Không phải Tây Lương Mạt không cảm nhận được ánh mắt ông ta, nhưng nàng cười
trả lời lưu loát rõ ràng: “Đúng vậy, ta đã động tay chân, ngay khi ông
dẫn ta đến mật đạo này ta đã động tay chân, lúc trước ta đưa một miếng
lệnh bài khác cho ông vì dụ ông lấy ra miếng lệnh bài còn lại, nay hai
miếng lệnh bài này đều là giả, lệnh bài thật ở trên tay ta.”
“Ngươi…!” Tĩnh Quốc Công thật không ngờ nổi Tây Lương Mạt sẽ thẳng thắn thừa
nhận, nàng thản nhiên như thế, đúng tình hợp lý như thế, đương nhiên như thế, thậm chí không một chút giấu diếm và do dự.
Ông ta nhìn Tây Lương Mạt, hít sâu một hơi, gân xanh trên tay bật lên, Tĩnh Quốc Công trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt, không nhịn được nghiến răng
tuôn ra một câu: “Vì sao? Bất kể quá khứ đã xảy ra chuyện gì, ngươi vẫn
luôn là con gái ta, năm đó tất cả do Hoàng Đế hiểu lầm mà thành, ngươi
lại hận ta vậy sao, thậm chí muốn khiến cả phủ Quốc Công chôn cùng?”
Không phải hắn đã tỏ vẻ xin lỗi vì hiểu lầm nàng và Lam Linh, quyết tâm muốn
bồi thường nữ nhi này hay sao, vì sao nàng còn làm như thế?
Tây Lương Mạt lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ta không hận ông chút nào, quá lãng
phí tâm trí, còn lệnh bài vốn là của Lam gia, ở trên tay một người ngoài như ông đương nhiên không danh chính ngôn thuận bằng ở trong tay huyết
mạch duy nhất của Lam gia là ta, không phải sao? Còn phủ Quốc Công, đối
với ta mà nói thì chẳng có nghĩa lý gì cả…”
Nàng dừng một chút, nhìn Tĩnh Quốc Công lạnh lùng nói: “Đó là thứ ông coi
trọng, ông có thể vì phủ Quốc Công mà bỏ mặc Lam Linh, bỏ mặc ta, phủ
Quốc Công sống hay chết thì liên quan gì đến ta, ông có biết Hoàng Đế bệ hạ từng muốn ta vào cung làm phi thế thân cho mẫu thân hay không?”
Tĩnh Quốc Công nghe vậy mở to mắt không thể tin: “Ngươi nói cái gì?”
Tây Lương Mạt lười biếng nhận lấy lệnh bài giả trên tay Tĩnh Quốc Công: “Ta nói Hoàng Đế bệ hạ muốn ta trở thành Thần Phi mà hắn sủng ái nhất. Thế
nào? Phụ thân, biểu cảm của ông là muốn đóng gói ta gửi lên long sàng
của bệ hạ à?” Nàng dừng một chút, bỗng cười khẽ: “À, đúng rồi, lúc trước nói không chừng chính là ông tự tay đưa mẫu thân lên long sàng của bệ
hạ ấy chứ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên ông bán đứng người thân
của mình để cầu vinh.”
Lời nói của Tây Lương Mạt lập tức chọc giận Tĩnh Quốc Công, ông ta tức giận vươn tay tát về phía mặt của Tây Lương Mạt, chỉ muốn xóa sạch biểu cảm
châm chọc làm mình đau đớn kia: “Im miệng, nghịch nữ nhà ngươi nói bậy
bạ gì vậy!”
Tây Lương Mạt hoàn toàn không né tránh, trong mắt hiện lên ý cười khinh
miệt, quả nhiên tay của Tĩnh Quốc Công không thể tát nổi tới mặt Tây
Lương Mạt đã bị một bàn tay khác nắm chặt cổ tay: “Tây Lương Vô Ngôn,
chớ có vô lễ với tiểu tiểu thư!”
Trong lòng Tĩnh Quốc Công chấn động, đây là thông đạo bí mật của ông ta, làm sao có thể có người lẻn vào!
Ông ta quay sang nhìn người đội mũ trùm đầu, lập tức trợn trừng mắt không thể tin: “Ngươi… Ngươi… Ngươi là… Ngươi là Francis.”
“Tây Lương Vô Ngôn, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi cũng đã hoàn toàn
thay đổi, Lam Linh công chúa năm đó thật sự mắt mù rồi.” Ngũ quan thâm
thúy của Francis dưới ánh nến hất thành những khoảng tối lạnh như băng.
Mật đạo này vốn do một tay quỷ quân xây dựng, bọn họ đương nhiên biết phải vào thế nào.
“Nàng… Mạt Nhi… Tìm được các ngươi?” Sau khi khiếp sợ qua đi, Tĩnh Quốc Công
đột nhiên hiểu được cái gì, ánh mắt khó tin dừng trên người Tây Lương
Mạt.
“Francis thúc thúc, ngài có gì muốn hỏi ông ta thì cứ hỏi, ta không có hứng thú
nhiều lời với ông ta.” Tây Lương Mạt miễn cưỡng ngồi xuống một chiếc ghế bát tiên, ngắm nghía lệnh bài trong tay.
“Vâng, tiểu tiểu thư, phiền ngài ở trong này thay ta châm một nén nhang cho
Lam Đại nguyên soái và Lam Linh công chúa.” Francis nhìn những tấm bài
vị, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.
Tây Lương Mạt gật đầu, nhìn Francis túm lấy Tĩnh Quốc Công ra khỏi đường hầm.
Nàng khẽ cười giễu cợt, đang định đứng dậy lấy hương, vừa mới châm bỗng
không biết làm sao, mật đạo thoáng chốc phát ra âm thanh chói tai, ầm ầm khép lại, ngay sau đó toàn bộ con đường ngập trong mùi dầu hỏa.