Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 42: Tuyên Văn Đế chết



“Hoàng Đế muốn gặp ta?” Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Bách Lý Thanh: “Đại gian thần, ngươi lại muốn làm gì?”

Khóe mắt Bách Lý Thanh nhếch lên có vẻ kỳ lạ, lại chỉ cười mà không nói.

— Ông đây là đường ranh giới gian thần, gian thần thật khoe mẽ —

Vọng lâu huy hoàng, cung cấm xa xôi.

Ai biết được sự cô đơn âm trầm trong đó, hoàng kim làm thuyền, biển khổ vô biên.

Trong cung thất u ám hoa mỹ, màn lụa rủ xuống đất, có sương khói lượn lờ trong không khí, dâng lên từ xa xa giống như múa một điệu múa yêu mị trong không trung, mang theo hơi thở yêu dị lại thối nát.

Cho dù trong cung thất này quanh năm không ngừng điểm hương đan sa và đàn hương cũng không thể che giấu loại mùi thối nát này.

Giống như mùi của miếng thịt muối thối, cũng giống mùi của thanh gỗ mục sau cơn mưa dài, còn có rất nhiều mùi cặn bã thối của những đóa hoa sắp hỏng trộn lẫn vào nhau, thậm chí còn có mùi máu thoang thoảng làm cho người ta ngửi mà cảm thấy rất không thoải mái.

Tiểu Lộ Tử nhăn mày, cầm lấy quả quýt nhỏ trong tay áo để sát vào mũi ngửi, mùi hoa quả tươi mới, đặc biệt là mùi hơi cay của quýt xua tan một chút mùi vị thối rữa này, làm cho Tiểu Lộ Tử thấy trong ngực thoải mái hơn nhiều, hương vị này khiến hắn nhớ tới tiểu cung nữ đã tặng quýt cho hắn.

Tiểu Lộ Tử có chút mơ màng, sư phụ nói cho dù là hoạn quan cũng có thể ảo tưởng có thể ở bên một cô nương, nếu địa vị đủ cao thậm chí có thể có được nữ tử cao quý xinh đẹp nhất, giống như Thiên Tuế gia vậy.

Hắn lười biếng dựa vào lư hương ngắm nghía quả quýt trong tay, liếc mắt nhìn bầu rượu, một con gà nướng và một đĩa lạc bên cạnh, không nhịn được híp mắt lại. Cuộc sống thế này cũng không tệ, nhờ có hiếu kính sư phụ mới có được công việc thoải mái này, mấy tháng nay là những ngày sung sướng nhất của hắn sau khi vào cung.

“Cạch!” Trong phòng dường như có cái gì rơi xuống đất dọa Tiểu Lộ Tử nhảy dựng lên, nhưng hắn nhìn qua tầng tầng lớp lớp màn lụa màu hoàng kim từ chỗ lư hương hắn ngồi, thấy màn lụa lay động lại không thấy bóng người chuyển động, chỉ có một viên dạ minh châu lăn trên đất.

Ánh mắt Tiểu Lộ Tử sáng lên lại không đứng dậy lấy, chỉ tham lam nhìn viên dạ minh châu kia.

“Nước… Cho trẫm… nước…”

Sau bức rèm hoàng kim truyền ra tiếng kêu rất nhỏ, giống như tiếng cái cưa cắt qua thanh gỗ, lại giống tiếng cái bễ kẽo kẹt mà hắn từng nghe thấy ở nhà một thợ rèn trong thôn khi còn là thiếu niên, cực kỳ khó nghe.

Tiểu Lộ Tử nâng đôi mắt nhỏ dài liếc nhìn cái đồng hồ cát ở trên bàn gỗ lê khắc hoa, sau đó rũ mắt xuống bò vài bước nhặt lên viên dạ minh châu có vẻ bị bóc xuống từ cái gì, chất lượng không tệ, thấy phía trên còn có vết máu liền lau vài cái trên thường phục thái giám tam đẳng của mình, vừa lòng nhét vào trong vạt áo.

Sau đó, hắn lại lui về phía dưới lư hương lớn, chậm rãi nói: “Hôm nay canh giờ đưa nước còn chưa tới, lần trước cho ngài uống một ngụm nước trở về còn bị phạt quỳ nửa ngày trên đường đá dưới mặt trời, hạt châu hôm nay coi như ngài ban cho nô tài bồi thường chuyện lần trước, về phần nước…”

Tiểu Lộ Tử cười hì hì, cầm bầu rượu đồng đổ vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại: “Xin bệ hạ đợi nửa canh giờ nữa, tự nhiên sẽ có người đưa nước vô căn tới cho ngài.”

Dứt lời hắn còn nấc lên một cái đầy hơi rượu.

Không phải hắn lấy tiền không làm việc, thật sự chuyện này không dễ làm, Trương chân nhân quy định hai canh giờ mới được đút một chén nước nhỏ, hắn không muốn kiếp sống thái giám huy hoàng của mình đi đời vì chuyện này.

Hoàng Đế thì sao, đại nghịch bất đạo mà nói, Hoàng Đế bệ hạ bây giờ còn sống không tự tại bằng Tiểu Lộ Tử hắn đâu.

“… Súc sinh…” Trong bức màn hoàng kim kia bay ra tiếng khàn khàn khó nghe, nếu không lắng nghe cũng không hiểu hắn đang nói gì, chỉ cảm thấy người kia nói mỗi một tiếng đều vô cùng thống khổ.

Tiểu Lộ Tử nheo mắt lại ngáp một cái, vừa vặt chân gà gặm vừa lầu bầu: “Bệ hạ đang lúc tu tiên ích cốc, Trương chân nhân đã dặn dò ngàn vạn lần không thể dính nước phàm.”

Trong lúc Tiểu Lộ Tử nói liên miên cằn nhặn, bên trong bức màn hoàng kim dần dần không còn động tĩnh.

Bởi vì người bên trong đã thở hổn hển, cảm thấy đau đớn khó có thể chịu được.

“Khụ khụ… Ọe!” Tuyên Văn Đế cong người nghiêng sang một bên, ho ra một ngụm máu, bãi máu kia phun lên giường đệm sạch sẽ lập tức nhiễm đỏ chăn đệm thêu kim long múa vuốt. Màu sắc của bãi máu này cực kỳ kỳ quái, đỏ đậm gần như đen, kỳ lạ nhất là sau khi ngụm máu bị phun lên giường, chỉ chốc lát trong đó giống như sôi trào, nổi lên những bong bóng rất nhỏ, nhìn kỹ mới thấy trong đó lại có những con sâu đỏ chót nhỏ như hạt kê, bởi vì máu thấm xuống giường mà quằn quại như cực kỳ khó chịu.

Tuyên Văn Đế không chút biểu cảm liếc mắt nhìn những con sâu đang cố gắng ưỡn người bên cạnh má hắn, ý đồ bò lên mặt hắn.

Có con sâu may mắn hơn đụng tới làn da hắn liền chui vào trong làn da chảy xệ của hắn, sau đó giấu mình vào trong lỗ chân lông, con nào bất hạnh thì nhanh chóng chết bên cạnh bãi máu.

Đầu nhọn của sâu chọc vào làn da mang theo cảm giác đau đớn rất nhỏ, nhưng hắn đã quen rồi, nếu không đoán sai, trên da hắn có nhiều lỗ đen nhỏ đến mức mắt thường không nhìn thấy được đều do sâu đục ra.

Cảnh tượng như vậy, từ ban đầu làm cho hắn cực kỳ sợ hãi ghê tởm, mấy tháng sau, loại chuyện này cùng với nghe tiểu thái giám bên ngoài lải nhải gần như đã biến thành thú “tiêu khiển” quỷ dị duy nhất của hắn.

Sau khi nhìn đám sâu chết hết trong máu, không biết có phải tiểu thái giám đã uống say hay không mà không thấy nói gì nữa.

Tuyên Văn Đế chậm rãi nằm thẳng thân thể cong gập của mình, mặt không chút thay đổi nhìn chiếc gương bát quái cực lớn trên đầu mình.

Tấm gương bát quái kia lúc trước do Trương chân nhân treo lên, nghe nói có thể trấn áp tà linh.

Nay nhìn chính mình từ trong gương quả thật giống một tà linh, xấu xí, dơ bản như một thi thể sắp thối rữa, mà bên trong thi thể này còn nuôi vô số con sâu ghê tởm cổ quái.

Tuyên Văn Đế luôn cảm thấy khi hắn ngủ cũng có thể nghe thấy tiếng sâu đang gặm nội tạng của mình – xột xoạt xột xoạt.

Giống như tiếng sâu ăn tằm.

Nhưng hắn chỉ có thể nằm im, thậm chí không thể xuống giường, mỗi một khớp xương giống như bị đinh đóng trên giường, ban đầu khi bị đút ăn trứng sâu không phải hắn chưa từng giãy dụa, nhưng kết quả của giãy dụa chính là bị người kia dùng vô số sợi tơ xuyên qua gân mạch đóng trên giường.

Cho đến sau đó, người kia không còn dùng sợi tơ cố định hắn nữa nhưng hắn đã không còn có thể cử động, rồi qua chiếc gương đồng cực lớn nhìn thấy bụng mình dần phình lên, ngay cả quần áo cũng không che được, trên bụng nổi lên những đường tĩnh mạch đáng sợ, tứ chi dần gầy yếu, hắn gần như đã không nhận qua quái vật ngày ngày lấy trứng sâu ghê tởm làm thức ăn trong gương đồng kia chính là mình.

Mỗi ngày mỗi đêm, ngủ không thành ngủ, thậm chí không khống chế được ngay trên giường, nằm trong vũng nước tiểu và phân, vĩnh viễn không biết khi nào sẽ bắt đầu cơn đau không bao giờ kết thúc này, ngửi thấy trên người mình dần bốc lên mùi mục rữa mà chỉ thi thể mới có.

Quá nhiều đau đớn chồng lên nhau biến thành chết lặng.

Cho dù người kia vì tạo điều kiện tốt cho lũ sâu này sinh trưởng cho nên chạng vạng mỗi ngày đều sai người tới đổi quần áo chăn nệm buồn nôn dưới người hắn, lại vẫn không cách nào che giấu mùi vị hôi thối này.

Nhìn lão yêu bà đến từ Nam Cương kia một khi rảnh rỗi liền dùng loại ánh mắt tham lam ác độc dò xét khắp người hắn, loại ánh mắt kia làm cho hắn cảm thấy mình không phải người đứng đầu vạn dân, Hoàng Đế tối cao, thậm chí không phải một con người, mà là một cái lọ hiếm thấy.

Nhìn Trương chân nhân, Chu chân nhân, Lý chân nhân cùng nhau tới đây, dùng các loại đan dược lên người mình… để chống phân hủy, hoặc theo cách nói của bọn chúng chính là chuẩn bị để vũ hóa thành tiên.

Hắn dù hoa mắt ù tai cũng không hoa mắt ù tai đến mức như vậy, hắn muốn lớn tiếng cười, cười nhạo bản thân ngu xuẩn cả đời, lại không cách nào mở miệng.

Hắn muốn vươn tay giật tấm gương đồng cực lớn kia xuống, đập tấm gương chiếu ra hình dáng xấu xí của mình, thuận tiện chấm dứt sự thống khổ không có điểm dừng trên người mình, nhưng hắn hoàn toàn không thể làm được.

Người kia, ngồi trên ghế bên giường, trên gương mặt xinh đẹp như yêu ma của hắn tràn đầy sự cười nhạo, hoặc muốn ép hắn nói ra thứ mà mình muốn.

Sự im lặng hoặc châm chọc của hắn đương nhiên chỉ có thể đổi lấy thống khổ và tra tấn gấp bội mà người kia đem lại.

Người kia tra tấn hắn mệt rồi sẽ ngẫu nhiên nói tới chuyện năm cũ, trong mắt chỉ có bóng tối và oán hận lạnh như đao khiến người ta run rẩy.

Giống như…

Giống như chính hắn lúc trước, khi biết Lam Linh gả cho người khác.

Có gì phải oán hận?

Đây đều là số mệnh.

Tuyên Văn Đế không nhịn được cười khẩy một tiêng, ai nắm quyền người đó có quyền quyết định cuối cùng, quyết định sống chết của người khác.

Lúc đầu, người ở bên cạnh Lam Linh mười năm là hắn, thậm chí người đầu tiên đoạt được thân thể của Lam Linh cũng là hắn, nhưng cuối cùng người có được trái tim Lam Linh lại là Tây Lương Vô Ngôn, đây là số mệnh!

Lúc đầu, người không có hy vọng kế thừa huyết thống nhất là hắn, cuối cùng người nhất thống thiên hạ là hắn, đây là số mệnh!

Lúc đầu, một đôi song sinh mỹ mạo ăn nhờ ở đậu không bắt nhắt nhất, cuối cùng sa cơ thành đồ chơi, công cụ của hắn, tâm quá cao mà mệnh mỏng hơn giấy, đây cũng là số mệnh của Bách Lý Lạc và Bách Lý Thanh!

Cho tới hôm nay, trong lúc vô tình hắn để cho người kia phát triển đến mức này, đánh mất tiền đồ đế vương của mình, đều là số mệnh…

Nay, hắn cũng sắp đi cùng nữ tử kia.

Nữ tử tra tấn hắn nửa đời, cũng bị hắn tra tấn nửa đời.

Không biết trên đường xuống hoàng tuyền nàng có thể đi chậm một chút không?

“Khụ khụ khụ…” Trong cổ họng không biết bị cái đuôi của con sâu nào lướt qua làm cho hắn ngứa không nhịn được ho ra tiếng.

Cảm giác đau nhói ngứa ngáy trong cổ họng đối với Tuyên Văn Đế mà nói thì còn khó chịu và đau đớn hơn cảm giác sâu ăn mòn nội tạng nhiều.

Hắn muốn nước, rất muốn, rất muốn…

“Nước… Nước…”

Trong mơ hồ, hắn bỗng cảm thấy có thứ gì nhẹ nhàng đặt lên môi mình, một dòng chất lỏng lạnh lẽo trong trẻo rót vào cổ họng, lập tức giảm bớt đau đớn khó nhịn trong cổ.

Thậm chí giảm bớt cả đau đớn trong nội tạng hắn, đã lâu không có cảm giác thoải mái thế này.

Hăn tham lam hé miệng, từng ngụm từng ngụm uống chất lỏng mát lành này, thậm chí mặc kệ thân mình vừa cử động là đau nhức, run run vươn tay cầm lấy tay người đang đút nước.

Cuối cùng, hắn cảm thấy trước mắt cổ họng mình không thể chứa nhiều nước hơn được nữa, Tuyên Văn Đế nấc một cái, thể lực cạn sạch nằm về trên giường, mới phát hiện trong tay là một bàn tay mềm mại lạnh như băng.

Hắn cố gắng mở mắt ra, theo cái tay kia nhìn lên, trong mơ mơ màng màng chỉ nhìn thấy sa y đỏ tươi hoa mỹ của nàng, đường thêu tinh xảo, nhìn có vẻ rất quen mắt.

Hắn nheo mắt lại muốn nhìn rõ gương mặt đó, tay không nhịn được run rẩy: “Ngươi… Là ngươi… tới đón ta sao?”

Gió lạnh như băng lặng lẽ luồn qua tấm màn hoàng kim, tiếng ngọc bội leng keng quanh quẩn trong cung thất trống rỗng lạnh lẽo.

Không biết từ khi nào, ánh nắng bên ngoài đã hoàn toàn đi xa, cả tòa cung thất chìm trong hơi lạnh, hơi thở lạnh giá như địa ngục tràn ra, ngăn cách cả cung điện này, ngay cả một vài tiếng người nói, tiếng chim hót bên ngoài cũng hoàn toàn biến mất.

Một hàng năm ngọn nến đã biến thành màu xanh lục quỷ dị, có tiếng tiêu văng vẳng như xa như gần.

Dáng người của nữ tử ngồi bên giường hắn vẫn là đường cong yểu điệu mà hắn quen thuộc, đã từng ôm vô số lần trong mơ, khi tỉnh lại mới phát hiện chỉ là một giấc mơ đơn độc.

Và cả gương mặt tái nhợt không một chút máu, gần như trong suốt kia nữa, đôi môi đầy đặn quyến rũ, giữa hai hàng lông mày có một bông hoa điền tường vi, không điểm nào không phải là người mà hắn nhớ thương.

Cả ánh mắt lạnh lùng của nàng nữa, vẫn y nguyên như mười tám năm trước.

“Linh…” Hắn cố gắng lật người sang, nhưng cái bụng lớn như mang thai mười tháng khiến hắn không thể làm được, Tuyên Văn Đế xấu hổ, vì sao hắn lại để lộ hình dáng xấu xí thế này?

Nàng vẫn thanh xuân mỹ mạo như trước, còn hắn đã không còn là hoàng tử dịu dàng tuấn mỹ nhất kinh thành nữa.

“Cẩn Nhi, mấy năm nay ngươi sống có tốt không?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt nhìn hắn không còn hơi lạnh.

Giọng nói của nàng giống như vọng tới từ rất xa, mang theo những tiếng vang kỳ lạ, xưng hô quen thuộc đó làm cho động tác ý đồ che lấp cái bụng mình thoáng dừng, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt: “Trẫm… Ta… Ta sống không tốt, nhớ nàng, làm sao có thể tốt được?”

“Nhớ ta?” Nàng khẽ nở nụ cười: “Trên long sàng của ngươi từng có vô số nữ tử rên rỉ nức nở, ngươi nói ngươi nhớ ta?”

“Ta… Đó là vì trên người bọn họ đều có bóng dáng của nàng!” Tuyên Văn Đế không biết có phải nhờ thứ nàng cho hắn uống không, trong người có thêm không ít sức lực, giọng nói cũng lớn hơn một chút.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt thoáng qua một tia đỏ kỳ lạ, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị: “Ngươi nói tìm bóng dáng của ta trên người bọn họ?”

Tuyên Văn Đế nuốt nước bọt: “Đúng thế…”

Nàng bỗng phát ra tiếng cười sắc nhọn chói tai: “Ha ha ha ha ha ha…”

Cùng lúc đó, nàng đột nhiên vươn hai tay ra vừa bóp chặt cổ Tuyên Văn Đế vừa cười, hốc mắt chảy ra nước mắt đỏ hồng: “Vậy vì sao ngay từ đầu ngươi không chết đi, ở dưới địa ngục chờ ta không được sao!”

Tuyên Văn Đế đột nhiên bị bàn tay lạnh như băng siết chặt cổ, nhất thời hổn hển không hô hấp được, nhưng hắn không giãy dụa, hoặc là không còn sức để giãy dụa, nhìn gương mặt dữ tợn trước mặt, trong lòng hắn đau khổ nhiều hơn sợ hãi.

“Linh…” Hắn vươn tay muốn cầm tay nàng, nhưng dường như nàng rất chán ghét bị hắn chạm vào, lập tức buông bàn tay đang bóp cổ hắn.

“Đừng chạm vào ta, thứ vong ân phụ nghĩa như ngươi!” Nàng hất bàn tay của hắn đang cố gắng vươn đến ra, vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt lạnh như băng.

Tuyên Vắn Đế há to miệng hít thở không khí lạnh lẽo nhưng vẫn không quên nhìn nàng rơi lệ: “Xin lỗi.”

Đây là lời sám hối muộn màng của hắn.

Hắn nhìn nàng, đứt quãng nói: “… Nhưng đường xuống hoàng tuyền… có nàng tới đón… ta rất vui…”

“Xin lỗi?” Nàng cười khẩy: “Ngươi cho rằng ở dưới hoàng tuyền ngươi có thể ở bên ta à? Loại người làm hết mọi chuyện xấu xa như ngươi chỉ có thể vĩnh viễn ở trong nước vong xuyên, dưới chín tầng địa ngục nhận hết tra tấn, vĩnh viễn không có ngày đầu thai.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, từ trên cao cúi mình xuống ghé sát vào bên tai hắn cười lạnh: “Ngươi có nghe thấy không, các huynh đệ bị ngươi hại chết đều đang ở trong nước vong xuyên chờ ngươi xuống cùng chịu khổ đấy, trên trời dưới đất, đây là lần cuối cùng hai chúng ta gặp lại, từ nay về sau sống chết không gặp nhau nữa…”

Tuyên Văn Đế trợn tròn mắt, không thể nhìn nàng chậm rãi lướt về sau, cổ họng phát ra tiếng hét chói tai quái dị: “Không… Linh… Linh… Nàng tha thứ cho ta, rốt cuộc phải làm sao nàng mới tha thứ cho ta?”

Không biết lấy sức lực từ đâu, hắn kéo cái bụng khổng lồ lăn từ trên giường xuống, túm chặt lấy làn váy phất trên mặt đất của nàng.

Chỉ sợ lần này buông tay sẽ thật sự hoàng tuyền nhân gian vĩnh viễn không được gặp lại.

“Ngươi… thật sự muốn ta tha thứ cho ngươi?” Giọng nói trống rỗng lạnh như băng từ trên đầu vang lên, âm lãnh vô cùng, lại làm cho Tuyên Văn Đế cảm thấy như nghe được tiếng trời, hắn dùng sức gật đầu: “Đúng thế!”

“Vậy ngươi…” Nàng nhẹ giọng nói: “Trả món nợ kiếp này ngươi đã nợ ta đi.”

“Nợ…” Tuyên Văn Đế có điểm choáng đầu, hắn mê mang nhìn nàng.

Nàng cúi người, hơi thở lạnh lẽo mang theo cảm giác chết chóc phả lên mặt hắn: “Món nợ mà ngươi và ta đã tạo nghiệt cho đứa bé kia… Ngươi và ta, cả đời nợ hắn và cha ta nhiều nhất, ngày ngày đêm đêm, ngày ngày đêm đêm, tiếng khóc của hắn khiến ta không được yên bình, không được yên bình…”

Thân mình hắn khẽ run lên, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn do dự một lát, đó là lợi thế duy nhất để bảo vệ Thiên Triều và Thái Tử của hắn.

Nhưng một lát sau hắn lại phát hiện làn váy nàng dần dần tuột khỏi tay hắn, Tuyên Văn Đế lập tức không còn do dự, bỗng nhiên dùng hết sức cắn mạnh lên cánh tay mình một cái, dùng răng xé toạc, da thịt xé rách đau đớn làm cho hắn suýt chút nữa ngất đi, nhưng Tuyên Văn Đế lập tức run run vươn tay đào móc trong miệng vết thương đang không ngừng chảy máu.

Chỉ chố lát sau, vết thương của hắn đã bê bết máu, hắn nhịn đau, một lúc lâu sau mới móc được một thứ như hạt châu màu trắng ra từ trong vết thương.

Ánh mắt Tuyên Văn Đế vui vẻ, lập tức vươn tay móc thứ đó ra, thành kính đưa lên cho làn váy đỏ rực đang dần bay lướt vào trong bóng tối hư vô.

“Linh tỷ tỷ… Linh tỷ tỷ… Đừng đi. Cái này… Ta đưa cái này cho A Lạc, đây là cốt châu luyện từ cốt nhục của ta, hắn ăn vào sẽ khỏi…”

Giọng nói hư vô lạnh như băng của nàng truyền tới từ giữa không trung: “Thật không? Nếu A Lạc chết, ta và ngươi vĩnh viễn rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được an bình…”

“Đúng… Đúng thế, nàng tin ta, Linh tỷ tỷ!” Tuyên Văn Đế gắng sức giơ lên thứ trên tay, hy vọng có thể nhận được sự khẳng định của nàng, giống như năm đó hắn học văn luyện võ chỉ mong được thiếu nữ trong lòng mỉm cười tán thưởng.

Một cái tay nhợt nhạt bỗng như xuất hiện từ không khí, vươn ra cầm lấy viên cốt châu trong tay Tuyên Văn Đế.

“Ừ, nếu thế thì thật sự cảm ơn bệ hạ cắt thịt ban thưởng, ha ha…”

Tiếng cười sắc nhọn lạnh như quỷ vang lên trong bóng đêm.

Tuyên Văn Đế đột nhiên mở to mắt, nhìn gương mặt diễm mỹ đến kỳ lạ chậm rãi lộn ngược từ trên xà nhà xuống, mái tóc đen nhánh của hắn tung bay trong không trung, quần áo hoa mỹ nhẹ nhàng phấp phới, yêu dị lại xinh đẹp.

“Ngươi… Là ngươi!”

Mỹ nhân yêu dị kia xoay người một cái trong không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười nhìn Tuyên Văn Đế: “Ngạc nhiên lắm à, vốn đã là ta mà.”

“Vậy…” Tuyên Văn Đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn “Lam Linh” vừa rồi lơ lửng giữa phòng, thấy nàng đang chậm rãi hạ xuống, mang một gương mặt hắn nhớ mãi không quên.

Chỉ thấy “Lam Linh” cười, trong đôi mắt lạnh lại đầy trào phúng: “Bệ hạ vạn phúc, cháu gái thỉnh an ngài.”

Đồng tử của Tuyên Văn Đế co lại: “Ngươi… Là ngươi, Trĩnh Mẫn!”

Tây Lương Mạt đi đến bên cạnh Bách Lý Thanh, nhìn viên cốt châu kia rồi cười khẽ với hắn: “Đúng vậy, là ta.”

“Ngươi… Vì sao? Trẫm yêu thương ngươi như thế!” Trong mắt Tuyên Văn Đế đầy tức giận, thậm chí là sát ý, giống như nhìn thấy nhiều năm trước Lam Linh đi về phía Tây Lương Vô Ngôn.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Thương ta? Thương thế nào? Phong làm Thần Phi thị tẩm thay mẫu thân? Bệ hạ, cha con các ngươi thật sự khiến ta cảm thấy buồn nôn, ngài có muốn soi gương nhìn bộ dạng xấu xa ghê tởm của mình hay không?”

Có lẽ từ rất lâu, Tuyên Văn Đế đã biến thành một ác quỷ, ác quỷ mang tên dục vọng trong lòng hắn đã cắn nuốt vô số mạng người.

Trong mắt Tuyên Văn Đế hiện lên một tia đau xót, nhưng nghe lời nàng nói lại vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hoài nghi nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì, Thừa Kiền…”

Tây Lương Mạt lạnh lùng nhếch khóe môi không nói gì.

Bách Lý Thanh nhìn Tuyên Văn Đế há miệng thở dốc, gân xanh trên trán lộ rõ, hắn trực tiếp vươn tay kéo Tây Lương Mạt vào lòng, trào phúng cười khẽ: “Thẩm mỹ của lão tử và nhi tử đều như nhau, chỉ không biết bệ hạ có biết đứa con trai ngài coi trọng nhất mơ ước nha đầu đã bao lâu không, nếu thật sự để nha đầu làm Thần Phi của ngươi, còn ngươi lại nằm bẹp trên giường bệnh, có khi con trai ngoan của ngươi lại bò lên giường mẫu phi của hắn ấy chứ. Đáng tiếc… Năm đó mẫu thân của nàng không chọn ngươi, nha đầu cũng sẽ không chọn đứa con trai ngu xuẩn của ngươi.” Bách Lý Thanh khinh miệt xì một tiếng, nhìn Tây Lương Mạt ở trong lòng mình, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó, hắn không chút khách khí ngay trước mặt Tuyên Văn Đế cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Tây Lương Mạt.

Tuyên Văn Đế bị lời nói cay nghiệt của hắn và tình hình trước mặt làm cho nói không ra lời, toàn thân run rẩy, hoa mắt choáng đầu, đáy mắt ngập đầy thù hận, lập tức nôn ra một ngụm máu.

Hắn giống như nhìn thấy giây phút Lam Linh và Tây Lương Vô Ngôn ôm hôn ngay sau khi chiến thắng năm đó.

Tuyên Văn Đế không cam lòng nghiến răng nói ra lời oán hận: “Ngươi… Tên hoạn quan trời sinh nhà ngươi, lúc trước ta nên một đao… một đao giết ngươi…”

Bách Lý Thanh nhìn gã đàn ông đã không còn hình người trước mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười độc ác: “Bệ hạ đã từng nghe chuyện về Thái Hậu và Lao Ái thời Tần Trang Tương Vương hay chưa?”

Lao Ái?

Tuyên Văn Đế dường như bỗng nghĩ tới cái gì, gân xanh trên trán hắn lập tức bật ra, nắm chặt vạt áo mình.

“Không… Không thể nào!”

Hắn đột nhiên cảm thấy trong một giây đó máu toàn thân chảy ngược chiều, đám sâu trong nội tạng không ngừng vặn vẹo, cắn xé, thậm chí hắn không biết mình đau lòng hơn hay bị đám sâu trong nội tạng cắn xe đau hơn!

Nhìn kẻ thù trước mặt sắp chết, hơn nữa cách chết còn thê thảm đau đớn như thế, trong mắt Bách Lý Thanh tràn đầy bóng tôi âm u và tàn nhẫn: “Thích không, cảm giác ngươi vĩnh viễn không chiếm được này, nhìn người mình để ý nhất uyển chuyển rên rỉ trong lòng nam nhân khác, ha ha…”

Tuyên Văn Đế cuộn mình lại, hai mắt trợn trừng, khí vào ít khí ra nhiều, lại nhìn bụng hắn giống như có gì đó không ngừng chuyển động, muốn phá bụng mà ra, có thể cảm nhận được tình trạng thống khổ của hắn.

Tây Lương Mạt vươn tay cầm lấy tay Bách Lý Thanh, nhẹ giọng nói: “Mục đích của chúng ta đã đạt được rồi, đi thôi, cần gì nói lời vô nghĩa với kẻ sắp xuống địa ngục này.”

Nàng không muốn nhìn thấy hắn chìm trong bóng tối, có một số việc, có một số ngươi, tan đi rồi, qua đi rồi, là đã kết thúc.

Thân mình Bách Lý Thanh cứng nhắc một lát, không nói gì nữa.

Tây Lương Mạt kiên nhẫn chờ đợi, chỉ là đầu ngón tay cầm tay hắn hơi dùng sức.

Không biết bao lâu sau, Tuyên Văn Đế nằm trên mặt đất không ngừng co giật, bóng tối tử thần đã không ngừng phủ lên người hắn.

Cuối cùng Bách Lý Thanh cũng xoay người đi ra cửa, Tây Lương Mạt lạnh lùng liếc nhìn Tuyên Văn Đế trên mặt đất rồi lập tức đuổi theo Bách Lý Thanh.

Ánh mặt trời ngoài cửa hơi chói mắt, bên ngoài Tu Hành Điện không một bóng người, chỉ có bốn con sư tử đá tinh xảo sừng sững trong sân vắng vẻ.

Bách Lý Thanh mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa Tu Hành Điện, không biết vì sao, khi Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng cao gầy của hắn lại cảm thấy giống như có thứ gì đó rơi xuống trong ánh mặt trời, chỉ trong một giây đã biến mất gần như không còn dấu vết.

Giống như…

Giống như một thiếu niên xinh đẹp trong sáng xoay người một cái đã lặng lẽ tan biến trong ánh mặt trời, không còn tồn tại nữa, còn có rất nhiều bóng dáng không thể nhìn thấy cũng tiêu tan, có lẽ đã không còn tồn tại khoảng thời gian tốt đẹp và tàn khốc mà nàng không kịp tham dự kia nữa, khoảng thời gian chất chứa tất cả yêu hận tình thù giữa bọn họ khi đó.

Làm cho nàng nhớ tới trên yến tiệc tiễn biệt, có một mỹ nhân mặc một bộ trang phục đỏ và trắng, mặt mày xinh đẹp yêu dị, vừa múa vừa hát ca khúc dẫn hồn kia…

Mơ tới tiền kiếp tiền sinh,

Không quên thất tội chân ngôn,

Chìm vào địa ngục a tỳ thâm sâu,

Phù hoa hồng trần phiêu miểu,

Che giấu cửa son loang lổ,

Hoặc dập tắt cửu cửu thanh đăng,

Thương xót tiền sự kim trình,

Nhìn ba ngàn phù hoa hồng trần,

Tay cầm thanh đăng,

Mong chờ ngày quay về nơi ta…



Một khúc trấn hồn ca, lưng đeo bao yên hậu tình thù, dẫn bao u hồn lạc lối?

Tây Lương Mạt than khẽ một tiếng trong lòng, cầm tay hắn, dịu dàng nói: “Chúng ta hồi phủ đi…”

Vừa dứt lời, bỗng thấy Bạch Nhụy vội vàng từ bên ngoài Tu Hành Điện đi vào, nhún gối với Bách Lý Thanh xong nhẹ giọng nói: “Thiên Tuế gia, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cầu kiến.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi nói với Bách Lý Thanh: “Ngươi về trước đi, A Lạc đang chờ ngươi, hắn cần ngươi.”

Nghe lời nói của Tây Lương Mạt, hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, gật đầu thật khẽ rồi xoay người đi về một trong số mấy cánh cửa của Tu Hành Điện.

Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia buồn bã, xoay người dặn dò Bạch Nhụy: “Đi theo Thiên Tuế gia, chỗ ta có đám Bạch Ngọc là đủ rồi.”

Bạch Nhụy lập tức gật gật đầu đuổi theo.

Nhìn Bạch Nhụy và Bách Lý Thanh đều biến mất ngoài cửa, Tây Lương Mạt mới xoay người thản nhiên nói với Liên công công không biết xuất hiện từ khi nào: “Bên trong đã dọn dẹp xong chưa?”

Liên công công mỉm cười: “Quận Chúa, không, phu nhân cứ yên tâm, lão nô đã sai người vào dọn dẹp rồi.”

Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn Liên công công, mỉm cười: “Liên công công làm việc luôn làm người ta yên tâm.”

Liên công công cười tủm tỉm nói: “Phu nhân quá khen.”

Tây Lương Mạt nhìn Tu Hành Điện tối đen sâu thẳm, ánh mắt hơi lóe sáng.

Tuyên Văn Đế vẫn còn một chút kiêu ngạo cuối cùng của một vị Hoàng Đế, thủ đoạn của A Cửu người thường không thể nào chịu được, hắn chẳng những chịu được mà còn không chịu khuất phục trước A Cửu dưới tình trạng thê thảm như thế.

Cho nên đây là lý do vì sao A Cửu phải đợi nàng về mới động thủ, chặn đánh một người tâm chí kiên định thì phải lựa lúc hắn yếu ớt không đề phòng nhất, một kích tất trúng.

Chỉ không ngờ chuyện này A Cửu và nàng sắp xếp bí mật như vậy, chân trước vừa mới ra tay chân sau Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa điện hạ đã nghe tin chạy đến.

Không biết là trùng hợp hay là…

Tây Lương Mạt đứng trước điện, nhìn bóng trắng yểu điệu vội vàng dẫn người chạy về phía nàng, nàng nhếch môi mỉm cười: “Công Chúa điện hạ, mấy ngày trước ở trong phủ vội vàng từ biệt ngài, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp mặt, ngài vội tới làm lễ đón gió cho Mạt Nhi chăng?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt liếc qua hoa văn tường vi diễm lệ đỏ như máu giữa trán Tây Lương Mạt, đáy mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ: “Ngươi tới gặp hoàng huynh à? Ngươi trang điểm thế này làm cho bản cung nhớ tới một người.”

“Mẹ ta, phải không?” Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, hơi cong khóe môi.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không khỏi nhíu mày nhìn nàng, biểu cảm có vẻ lạnh lùng: “Bản cung không ngờ ngươi cũng muốn noi theo mẫu thân của ngươi.”

Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, khẽ cười giễu cợt: “Công Chúa điện hạ, ngài hiểu ta được bao nhiêu, nếu ta nói, nói không chừng rất nhanh thôi ta sẽ trở thành thứ mẫu của Thái Tử điện hạ, không, có lẽ là chính mẫu cũng nên thì sao?”

Sắc mặt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cắt không còn giọt máu trong thoáng chốc, nhìn Tây Lương Mạt thất thanh nói: “Sao có thể!”

Mà cùng lúc đó, trong điện bỗng vang lên tiếng động nào đó.

Tây Lương Mạt quay mặt lại nhìn vào trong điện, hơi nhăn mày, nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn động tác của nàng, trong mắt hiện lên một tia bất an, lập ức nói: “Lẽ nào hoàng huynh thật sự có ý định này? Ngươi không phải nữ nhi của hắn sao?”

Tây Lương Mạt quay mặt lại như nàng ta mong muốn, ánh mắt xa xăm nhìn nàng ta: “Ta là nữ nhi của ai không quan trọng, điều quan trọng luôn là suy nghĩ của chính Hoàng Đế bệ hạ.”

Sắc mặt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng chốc thay đổi, đương nhiên nàng biết ca ca của mình là loại người gì.

Nhưng mà…

“Ngươi thì sao, ngươi cũng muốn thay thế Hoàng Hậu, trở thành tân Hoàng Hậu, không, phải là Thái Hậu mới đúng, đó là phải thủ tiết, ngươi còn trẻ như vậy!” Ánh mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sáng quắc nhìn nàng.

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Công Chúa điện hạ cũng biết bệ hạ mệnh không lâu rồi sao?”

Ánh mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tối xuống, lóe lên tia sáng lạnh và sắc như băng: “Tuy bản cung không thích người ca ca này nhưng ngươi cũng biết, bản cung vẫn là công chúa đương triều, cho nên bản cung sẽ không cho phép có kẻ mưu đồ gây rối.”

Vị Công Chúa điện hạ này quả nhiên vẫn thẳng thắn như thế, tuyệt đối không lo lắng lời nói của mình sẽ khiến người ta chê trách.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt ngang ngạnh của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, không khỏi cười khẽ: “Ta đương nhiên biết Thái Bình Công Chúa điện hạ là công chúa đương triều, có điều, Công Chúa điện hạ muốn bảo vệ Thiên Triều này, hay là Thái Tử điện hạ đây? Nếu Thiên Triều vốn là thiên hạ của Tư gia, thì chỉ cần là hoàng tử huyết thống thuần khiết, ai cũng có thể có được giang sơn này, không phải sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lập tức nhăn mày không đồng ý: “Điều này sao có thể gộp chung làm một được, chính thứ khác biệt, huyết thống cũng phân biệt cao quý ti tiện, đương nhiên không như nhau!”

Tây Lương Mạt nhíu mày: “Thật không, nếu ta không nhớ lầm, Thái Hậu hiện nay ở thời tiên đế chỉ là một Chiêu Nghi nhị phẩm mà thôi, luận thân phận, bệ hạ không thể sánh bằng Thái Tử, Tam hoàng tử, thậm chí…”

Nàng thoáng dừng: “Thậm chí không bằng đôi song sinh của Kim Ngọc Đại Công Chúa mà Hoàng Hậu Tây Địch yêu thương nhất với tiên đế, trên người bọn họ chảy dòng máu chính xuất thuần khiết nhất của cả hai nước, không phải sao?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhất thời ngẩn ra, trên mặt thoáng qua vẻ xấu hổ.

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Công Chúa điện hạ không cần tức giận, Mạt Nhi chỉ đang luận sự, hiện nay Thập Lục Hoàng Tử của Kim Tiệp Dư ngoan ngoãn đáng yêu, ngài thiên vị Thái Tử điện hạ là có tình có lý, chỉ là, nếu Thái Tử tay cầm đại quyền, làm sao có thể bao dung cho Cửu Thiên Tuế, hay công chúa nghĩ Cửu Thiên Tuế sẽ giơ tay chịu trói, mặc Thái Tử chặt cái đầu của hắn hay sao? Ngài cảm thấy chống lại Cửu Thiên Tuế, Thái Tử sẽ có mấy phần thắng?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhăn mày: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Mạt Nhi chỉ muốn nói, đến lúc đó nhất định sẽ là hai hổ đánh nhau, nội chiến liên miên, họa đến dân chúng, Thiên Triều đại loạn, dân chúng lầm than, như vậy, dã tâm xâm chiếm Trung Nguyên nhiều năm của Tây Địch sẽ có thể thực hiện không chút trở ngại, ngài thân là Thái Hậu của Tây Địch không thể nào không biết tình hình trong hoàng tộc Tây Địch chứ?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không nói gì, chỉ có đôi mắt lạnh giá có phần suy tư.

“Chẳng bằng để cho một đứa bé ngồi lên vị trí này có lẽ mới là kế tạm ứng tốt nhất, không phải sao?” Tây Lương Mạt thản nhiên nói, ánh mắt lại nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa một cách sâu xa.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nheo mắt nói: “Trinh Mẫn, ngươi đang khuyên ta không ủng hộ Thái Tử điện hạ nữa?”

Tây Lương Mạt cười khẽ, bỗng nhiên nói: “Ta chỉ đang tính toán cho mỗi người mà thôi, Công Chúa điện hạ xuất thân cao quý, lẽ nào không biết nam tử có quyền lực càng lớn sẽ càng khó nắm trong tay? Nếu hắn không có quyền lực, vĩnh viễn chỉ có thể sống bên cạnh công chúa, lúc đó chẳng phải một chuyện rất tốt hay sao, giống như thiên nga bị cắt cánh, tuy không thể bay lại ngoan ngoãn hơn nhiều.”

Giọng nói bay bổng của nàng mang theo một loại dụ dỗ kỳ lạ.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, sau đó im lặng buông tầm mắt, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau nàng ta bỗng nói: “Những chuyện khác chưa vội nói tới, hôm nay bản cung tới để gặp hoàng huynh, đã lâu chưa nhìn thấy hoàng huynh, bản cung muốn gặp và có chuyện muốn nói với hoàng huynh.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, cười cười nhếch khóe môi: “Công Chúa điện hạ, ngài nên biết lúc bệ hạ ích cốc luyện đan sẽ không gặp bất cứ ai, ta cũng chỉ vừa được Trương chân nhân dẫn tới gần lò luyện đan gặp bệ hạ một lát thôi.”

Trong mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hiện lên một tia bực bội: “Trinh Mẫn, ngươi định chặn đường cả bản cung đấy à?”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, mỉm cười: “Công Chúa điện hạ, đừng tức giận với Mạt Nhi tức giận, sớm hay muộn ngài nhất định sẽ được gặp bệ hạ thôi.”

Hoặc là…

Khóe mắt kẻ vẽ tinh xảo của Tây Lương Mạt hơi nhếch lên liếc về phía Tu Hành Điện tối tăm, nụ cười kỳ lạ, người ngài dẫn tới gặp Hoàng Đế bệ hạ không phải đã đi gặp bệ hạ rồi sao?



Trong cung điện tối đen như mực, một nam tử mặc phục sức thái giám tam đẳng chậm rãi tới gần chiếc giường buông rèm vàng ở trong đại điện tối tăm, không khí thoang thoảng mùi tanh như mùi máu, lại hỗn hợp với mùi thi thể thối rữa khiến hắn cảm thấy không thoải mái, thậm chí có dự cảm không tốt.

Tư Thừa Kiền đứng trước tấm rèm vàng, trong lòng phức tạp và kích động.

Kích động vì sắp gặp được phụ hoàng mấy tháng chưa gặp của mình, không biết phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì, sẽ mang tới ảnh hưởng thế nào tới tương lai đăng cơ của mình.

Phức tạp vì vừa rồi hắn nghe thấy lời Tây Lương Mạt nói với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ở bên ngoài mới giật mình nhận ra, thì ra nữ tử khiến phụ hoàng khư khư cố chấp muốn phế bỏ mẫu hậu chính là người mà hắn vẫn luôn coi trọng.

Hắn hoàn toàn không thể tượng tưởng Tây Lương Mạt sẽ trở thành mẫu hậu của hắn!

Lời đồn về thân thế của nàng hắn biết ít nhiều, chỉ không ngờ chấp niệm của phụ hoàng lại sâu đến thế!

Tư Thừa Kiền do dự chốc lát rồi vẫn tới gần cái gường màu hoàng kim kia, thấp giọng khẽ gọi: “Phụ hoàng, con là Thừa Kiền, con đến thăm ngài, thân thể ngài đã khỏe hơn chưa?”

Nhưng phía trong bức rèm vàng không hề có âm thanh nào đáp lại hắn.

Tư Thừa Kiền gọi vài lần nữa, trong mắt rốt cuộc hiện lên vẻ nghi ngờ, hơn nữa Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ở bên ngoài không thể giữ chân Tây Lương Mạt quá lâu, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm tấm rèm vàng kia, tim đập thình thịch, vươn tay vén màn lên.

Khi nhìn thấy tình cảnh trong màn, Tư Thừa Kiền trợn to mắt, gần như lập tức lùi một bước, suýt chút nữa té ngã.

Hắn trợn trừng mắt không dám tin, vừa rồi… vừa rồi… hắn đã nhìn thấy gì…

Con “quái vật” nằm trên giường của phụ hoàng là cái gì vậy?

Nhưng còn kẻ nào có lá gan nằm trên giường Hoàng Đế bệ hạ nữa?

Nhưng mà…

Không phải Tư Thừa Kiền chưa từng giết người, cũng không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn, hắn từng tới chiến trường, cũng từng nhìn thấy thi thể nằm khắp nơi, lại không thể nào dám tưởng tượng mình sẽ trông thấy… thứ kia.

Mồ hôi lạnh thoáng chốc lăn từ trên trán hắn xuống.

Nhưng ngay sau đó, trong màn bỗng phát ra một âm thanh cực kỳ quỷ dị: “A… A… A…”

Giống như tiếng của một loài chim hoặc thú đáng sợ, tuy rất nhỏ nhưng vang lên trong cung điện vắng vẻ sâu thẳm này lại khiến người ta nổi da gà.

Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tư Thừa Kiền, hắn cắn răng tiến lên vài bước, vươn cánh tay cứng nhắc vén hẳn tấm màn kia lên.

Hắn cần biết, thứ dám nằm trên giường của phụ hoàng rốt cuộc là cái gì.

Phụ hoàng…

Nếu đó thật sự là phụ hoàng của hắn…

Màn bị vén lên, Tư Thừa Kiền mượn ánh sáng của dạ minh châu trên long sàng, mùi máu và mùi thịt thối xộc vào mũi, cuối cùng cũng thấy rõ thứ trên giường.

Hắn không nhịn nổi phải che miệng, đè nén cơn buồn nôn của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.