Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 66: Ở riêng



Đang sung sướng thoải mái ở trong nhà mình, vì sao Trinh Mẫn Quận Chúa lại muốn về nhà mẹ đẻ?

Đó là vì…

“A Cửu, có thể nhờ ngươi một chuyện không?” Tây Lương Mạt ngồi bên bàn đọc sách tử đàn mạ vàng, vừa giở sách vừa nhẫn nại nói, trên gương mặt hiền dịu như hoa lan mang theo vẻ ửng hồng khác thường.

Bách Lý Thanh cũng đang chậm rì rì đọc sách, nghe nàng nói vậy lười biếng đáp: “Ừ, nói đi.”

Tây Lương Mạt đập “bụp” quyển sách trong tay xuống, giật bàn tay của người nào đó trong áo mình ra ngoài, cắn răng nói: “Bỏ cái móng vuốt hồ ly của ngươi ra khỏi áo ta!”

Nhưng tay người kia bỗng sờ rồi nắm chặt lấy một nắm thịt mềm trắng như tuyết trong tay, Tây Lương Mạt giật mạnh thành ra tự kéo đau chính mình: “A…!”

Nàng vội vàng buông tay, không nhịn được quay đầu nghiêm mặt nhìn người nào đó đang sống chết ôm nàng không buông tay, sắc mặt có thể gọi là dữ tợn mà nói: “A Cửu, ngươi bình thường một chút đi, suốt ngày nắm như thế, ta…!”

Nàng thoáng dừng, mặt đỏ lên: “Ta không phải nắm bột mì để người vò nắm!”

Hồ ly tinh ngàn năm này từ lúc phát hiện mình không cứng được là ngày đêm dày vò nàng, ngay cả cái yếm cũng không cho nàng mặc, để tiện cho hắn động tay động chân trên người nàng. Động tay động chân thì thôi, vấn đề là hắn châm ngòi thổi gió lại không dập được lửa, trời biết gần đây nàng đã uống bao nhiêu trà lạnh thanh tâm giáng hỏa để giải nhiệt!

Bách Lý Thanh tỏ ra nghiêm túc, vừa không chút khách khí chơi đùa nắm thịt mềm trong tay, vừa lười biếng nói: “Đây là đang giúp vi phu chữa bệnh, vi phu phải thử xem làm thế nào mới khơi lên dục vọng, đúng không?”

Cút! Chữa bệnh cái gì, hoàn toàn là chính hắn thèm khát khó nhịn lại không giải nghiện cho cơ thể được thì giải nghiện trong suy nghĩ vậy!

Tây Lương Mạt bị hắn xoa nắn một lúc, thân thể lại mềm nhũn, chỉ có thể tựa vào lòng hắn, mặt mày hồng hào, yếu đuối vô lực khàn khàn nói: “Ngươi… Ngươi… Tên xấu xa này!”

Nhìn tiểu thê tử bị hắn dày vò mềm người, xấu hổ, mặt mày hàm xuân trong lòng, ngọn lửa trong lòng Bách Lý Thanh mới hạ xuống một chút, bỗng sát lại gần tai nàng nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, hay là thời gian này chúng ta làm như lúc ta chưa ngủ ngươi đi…”

Tây Lương Mạt nghe đến đây mặt bốc cháy, vừa thẹn vừa giận, lập tức dùng sức thoát khỏi vòng tay hắn, thuận tiện cắn răng nói: “Không muốn, ta muốn về phủ Quốc Công, trong khoảng thời gian chờ Huyết bà bà trở về chúng ta nên ở riêng một thời gian thì tốt hơn, hơn nữa gia gia cũng nói ngươi luôn trêu chọc ta như thế là không tốt!”

Dứt lời, nàng xoay người kéo quần áo lên, vội vàng đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng Tây Lương Mạt rời đi như chạy trốn, Bách Lý Thanh cười giễu một tiếng, ánh mắt lóe lên không ngừng, hắn hừ khẽ một tiếng: “Đúng là nha đầu không thú vị, xem ngươi có thể trốn đi đâu.”

Có điều vừa nói xong, ánh mắt hắn lại dừng giữa đôi chân dài của mình, sắc mặt thoáng chốc sa sầm xuống.

Rõ ràng có một miếng thịt mỹ vị đặt trước mặt lại không thể hưởng thụ, thật sự là… loại cảm giác này thật sự vô cùng đáng ghét!

Hắn phiền muộn ném “bịch” quyển sách lên bàn, giọng nói sắc nhọn gọi người: “Tiểu Thắng Tử, ngươi còn không lăn tới đây cho bản tọa!”

Tiểu Thắng Tử trốn bên ngoài đã lâu lập tức “lăn” vào, lau mồ hôi nở nụ cười nịnh nọt với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, ngài có gì sai bảo?”

Bách Lý Thanh mất bình tĩnh nói: “Hạt dưa đâu? Hạt dưa của bản tọa đâu? Thằng nhãi con nhà ngươi ngày càng hầu hạ không để tâm, cà ngày chỉ biết quấn lấy đám tiểu nha hoàn của phu nhân, chơi quên mình rồi phải không!”

Tiểu Thắng Tử ngẩn ngơ, vẻ mặt đỏ ửng kích động, hắn dùng sức xua tay: “Gia, ngài nói gì thế, Tiểu Thắng Tử làm sao dám chơi quên mình, chỉ nói đùa với đám nha hoàn kia thôi!”

Mây nha hoàn bên cạnh phu nhân đều rất tốt, tuy hắn không phải nam nhân nhưng nhìn bọn họ nhiều một chút cũng chỉ là tâm tư riêng của hắn mà thôi.

Bách Lý Thanh liếc mắt nhìn hắn, nhếch khóe môi một cách khó lường: “Thật không? Nếu đã vậy, trước khi phu nhân hồi phủ, ngươi theo bản tọa cẩn thận mà tìm lại cách hầu hạ người khác, đừng có để hoang phế!”

Tiểu Thắng Tử rũ mắt xuống, che giấu ánh mắt uể oải, cung kính nói: “Vâng, bây giờ nô tài đi lấy hạt dưa cho gia.”

Giờ Bách Lý Thanh mới cảm thấy thoải mái một chút, thản nhiên “Ừ” một tiếng, rồi lại tao nhã dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu Thắng Tử lui ra ngoài, vẻ mặt đau đớn nhìn trời thở dài một tiếng.

Aizz…

Thiên Tuế gia bất mãn, nhóm thuộc hạ đáng thương bọn họ lại xúi quẩy rồi!

Thiên Tuế gia ăn hạt dưa làm cho Tiểu Thắng Tử sâu sắc cảm nhận được một câu mà phu nhân ngẫu nhiên tuôn ra – thương không nổi!

— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia tâm trạng không tốt, Tư Lễ Giám tự treo cổ trên cành đông nam —

Mùa thu mát mẻ, trời trong mây nhạt, ban ngày ánh mặt trời cực kỳ rạng rỡ, lại có gió thu thổi ào ào, cảm giác rất thoải mái.

Ngoài cửa Quốc Công phủ có một nhóm người đang đứng, cầm đầu là một tiểu thư mỹ mạo trẻ tuổi mặc áo bối tử màu vàng thêu sen trắng, đang kiễng chân mong chờ. Chỉ một lát sau, bọn họ thấy mấy chiếc xe ngựa xa hoa đang tiến tới phủ Quốc Công từ xa xa.

Chiếc xe tử đàn tinh xảo dẫn đầu còn chưa tới, gió thổi qua đã có mùi đàn hương làm say lòng người bay qua chóp mũi, cảm giác rất thoải mái, nhìn kỹ lại mới thấy chiếc xe ngựa khắc hoa kia chế tạo hoàn toàn từ gỗ tử đàn, giá trị xa xỉ.

Bên cạnh xe là mấy đại nha hoàn xinh đẹp ăn mặc tinh tế, khi xe ngựa tới phủ Quốc Công, những người đang chờ ngoài cửa được thiếu nữ dẫn lên nghênh đón.

Đại nha hoàn bên cạnh xe ngựa vươn tay vén mành, cung kính nói: “Thiên Tuế Vương Phi, Ngũ tiểu thư tới đón chúng ta.”

Mành được xốc lên, một mỹ nhân ăn mặc tuy thanh lực nhưng vô cùng tinh xảo vịn tay đại nha hoàn chầm chậm xuống xe, đánh giá Tây Lương Nguyệt tới đón mình từ trên xuống dưới một lần rồi mới mỉm cười: “Ngũ muội muội nhìn có vẻ sống thoải mái hơn ngày xưa, giống như biến thành một người khác vậy.”

Tây Lương Nguyệt hiện nay đứng trước cổng phủ Quốc Công nghên đón nàng không chỉ xinh đẹp tự nhiên, dáng vẻ nhìn như kiêu ngạo lại không che giấu được hèn mọn đã không còn, ngược lại còn có phong thái của tiểu thư khuê các.

Thì ra từ lần trước Tây Lương Mạt trở về làm cho cả phủ nguyên khí đại thương, cả phủ Quốc Công không có bất cứ nữ chủ tử nào bằng lòng quản lý gia đình, phu nhân chưởng gia của phủ Quốc Công này đều không có kết cục tốt, mọi người vô cùng kiêng kỵ. Nhưng đối với Tây Lương Nguyệt lại là một tin tức tốt, phía trên nàng ta đã không còn tỷ tỷ chưa gả nào, chỉ còn một ca ca con vợ cả không hay quan tâm đến nàng, hai ca ca thứ xuất khác đã bị phụ thân thỉnh chỉ đưa ra ngoài tôi luyện.

Dù mẫu thân của Tây Lương Nguyệt xuất thân tiện thiếp nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là tiểu thư đứng đắn trong phủ, nàng ta xung phong nhận việc quẩn gia, những người khác vốn ôm tâm trạng chờ chế giễu tiểu cô nương này, không ngờ nàng ta lại quản lý gọn gàng ngăn nắp, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Tây Lương Nguyệt nghe Tây Lương Mạt khen mình như vậy gương mặt xinh đẹp không khỏi nổi lên hai áng mây hồng, vô cùng thân thiết khoác tay Tây Lương Mạt đi vào trong phủ: “Đại tỷ tỷ quá khen, trong núi không có hổ nên con khỉ như Nguyệt Nhi mới dám ở đây xưng đại vương.”

Mặc dù Tây Lương Mạt có chút không thích người khác vô duyên vô cớ thân mật với mình thế này, nhưng nàng cũng nhận ra Tây Lương Nguyệt thật sự tôn sùng mình, không có ý nghĩ xấu, nên cũng để mặc nàng ta nhiệt tình thân thiết khoác tay, còn trêu ghẹo nói: “Nào có cô nương nào tự nói mình là khỉ, hay sau này ngươi muốn tìm nhà chồng là thuần thú sư?”

Tây Lương Nguyệt nghe vậy gương mặt càng đỏ, gắt gỏng làm như tức giận:”Đại tỷ tỷ chỉ thích trêu chọc Nguyệt Nhi, uổng phí Nguyệt Nhi sáng sớm đã tự mình ra ngoài chọn mua rất nhiều thứ, có cả ngó sen mà Đại tỷ tỷ thích ăn nhất, canh đang nấu trên bếp suốt đêm kia kìa!”

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ngươi quả là có lòng.”

Nha đầu Tây Lương Nguyệt này là người thông minh nhạy bén, khi Hàn thị còn sống có lẽ đã chịu không ít ấm ức nên mới liên hợp với Tây Lương Sương lấy mình trút giận, nhưng cố tình nàng ta lại cực kỳ sùng bái người thông minh và có bản lĩnh hơn nàng ta, đối với kẻ yếu hơn, nàng ta không thương hại, thậm chí còn góp thêm một chân giẫm lên, nhưng đối với người mạnh hơn, nàng ta lại thật lòng kính nể.

Cho nên một tỷ tỷ vốn từ một người xa lạ ti tiện nhảy một bước lên đỉnh cao quyền lực lập tức trở thành đối tượng sùng bái của nàng ta.

Còn Tây Lương Mạt không thể nói là thích, cũng không thể nói là chán ghét Tây Lương Nguyệt, bởi nàng thích những người thức thời, mà Tây Lương Nguyệt vừa vặn là một người như thế.

Tây Lương Nguyệt vừa đi đường vừa cười nói với Tây Lương Mạt, hướng thẳng tới đình giữa hồ nơi Tây Lương Nguyệt tổ chức tiệc đón gió hôm nay.

Có vẻ “tỷ muội tình thâm” thật hiếm thấy.

Hai người đi vào đình giữa hồ, Tây Lương Mạt nhìn đồ ăn tinh xảo trên bàn không khỏi trêu ghẹo: “Ngũ muội muội quả là người phong nhã.”

Thức ăn trên bàn đầy đủ cả sắc hương vị, còn có không ít điểm tâm, đồ ngọt ướp lạnh, trong hai góc của tiểu đình còn để hai thùng băng, hai nha hoàn không ngừng quạt ra hơi lạnh.

“Tỷ tỷ thích là tốt rồi.” Tây Lương Nguyệt cười hì hì với Tây Lương Mạt.

Trong khi nói chuyện mỗi người tự an vị, vừa mới nói chút chuyện nhà, đang định động đũa thì nghe tiếng nói cung kính của tỳ nữ ở bên ngoài: “Tam tiểu thư.”

Sau đó là tiếng nữ tử chua ngoa châm chọc vang lên: “Thế nào? Gọi người khác thì một tiếng Vương Phi, đến bản phu nhân lại không biết gọi sao cho phải à? Không biết nói chuyện thì tự đi nhận phạt đi!”

Tỳ nữ kia không ngờ một xưng hô vô tâm của mình lại làm đối phương tức giận đến vậy, nàng ta lập tức nói: “Đều tại nô tỳ sơ ý, phu nhân chớ trách.”

Dứt lời, nàng ta lập tức sửa miệng: “Ngu Hầu phu nhân đến!”

Tây Lương Nguyệt đã nghe được lời nói của Tây Lương Sương ở bên ngoài, không khỏi tức giận sa sầm mặt: “Người này vừa xuất hiện là đã thấy không thú vị rồi.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng ta nhếch khóe môi cười cười: “Vậy sao? Ta còn nhớ năm đó tình cảm giữa ngươi và nàng ta vô cùng tốt cơ mà.”

Ít nhất còn tốt hơn với Đại tỷ tỷ như nàng nhiều.

Tây Lương Nguyệt không vì lời nói đầy ám chỉ của Tây Lương Mạt mà có chút mất tự nhiên nào, chỉ ho khẽ một tiếng: “Trăng có khi tròn khi khuyết, tình cảm giữ con người thay đổi cũng không có gì kỳ quái.”

Trong lúc nói chuyện Tây Lương Sương đã đi đến, cười không âm không dương với Tây Lương Mạt và Tây Lương Nguyệt: “Nguyệt Nhi, muội vẫn còn trẻ con lắm, chẳng phải Tam tỷ tỷ đã nói với muội, hiếm khi nào Thiên Tuế Vương Phi trở về một lần, từ sau khi tỷ muội chúng ta xuất giá cũng không có cơ hội tụ họp, bảo muội thông báo với Tam tỷ tỷ một tiếng mà khó vậy sao?”

Sau đó nàng ta không đợi Tây Lương Nguyệt giải thích đã cúi mình với Tây Lương Mạt: “Bái kiến Thiên Tuế Vương Phi.”

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn cô gái trước mặt mình, Tây Lương Sương vẫn đầy đầu châu ngọc, mặc một chiếc áo bối tử bằng gấm Tô Châu thêu mẫu đơn, phía dưới là váy mã diện màu tím đậm thêu bách điệp, thắt lưng màu đồng thêu mẫu đơn, nhìn có vẻ rất phú quý.

Có điều nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chất liệu vải trên người nàng ta tuy mới, nhìn cũng hoa lệ phú quy, rất giống gấm mây mười lượng vàng một thước nhưng lại không phải chất liệu thật sự tốt nhất, còn trang sức thúy phượng hoàng hoa và đông châu hoa trên đầu nàng ta tuy được lau chùi bóng loáng nhưng hình thức có chút cũ kỹ, là kiểu dáng đã lỗi thời, không biết nàng ta bới từ đâu ra.

Tây Lương Mạt nhìn cô gái trước mặt một lát, không khó xử nàng ta mà chỉ mỉm cười: “Đến rồi là được, chúng ta hiếm khi được đoàn tụ ở nhà, ta thấy sang năm Ngũ muội muội hẳn cũng sẽ xuất giá, sau này thời gian gặp nhau nhất định không nhiều, đã là tỷ muội thì vẫn xưng là tỷ muội đi.”

Tây Lương Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Vậy là tốt nhất, Thiên Tuế Vương Phi nghe có vẻ nghiêm trang quá.”

Tây Lương Sương đứng lên, không mặn không nhạt nói: “Tam muội muội không dám qua loa nói đùa với Vương Phi như thế, nay thân phận của Vương Phi rất đặc biệt, mấy ngày trước vì Vương Phi mất tích mà Thiên Tuế gia đã lật ngửa cả phủ chúng ta, còn giết nhiều người trong phủ Quốc Công đến vậy, chúng ta không muốn không cẩn thận bị Thiên Tuế gia bắt được tội danh đại bất kính, xử lý sống không bằng chết, ta vẫn gọi ngài là Vương Phi đi.”

Lời nói của Tây Lương Sương vẫn cực kỳ cay nghiệt như trước kia, Tây Lương Nguyệt không đợi Tây Lương Mạt mở miệng đã không nhịn được đập bàn đứng dậy: “Tam tỷ tỷ, nếu tỷ thừa dịp Đại tỷ tỷ ở đây để đến gây sự thì đừng trách muội muội không nể mặt tỷ tỷ, hôm nay muội muội mời Đại tỷ tỷ dùng bữa, không mời tỷ tỷ!”

Tây Lương Sương liếc nhìn Tây Lương Nguyệt rồi lại nhìn về phía Tây Lương Mạt, lạnh lùng nói: “Vương Phi cũng cảm thấy ta đến gây sự à?”

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ âm dương quái khí của Tây Lương Sương, mặc kệ nàng ta, chỉ thản nhiên nói: “Nếu Tam muội muội tới đây uống một chén rượu đoàn viên thì tỷ tỷ hoan nghênh, còn nếu Tam muội muội cảm thấy quá rảnh rỗi thì mời Tam muội muội đi đi.”

Tây Lương Nguyệt và Tây Lương Mạt đều nghĩ tính tình không nhịn nổi như Tây Lương Sương nhất định sẽ xoay người bỏ đi như trước kia, không ngờ nàng ta lại ngồi xuống như không nghe được cái gì, tự mình cầm chén rượu cười nói với Tây Lương Nguyệt và Tây Lương Mạt: “Các ngươi nhạy cảm quá rồi đấy, đương nhiên ta chỉ đến để uống rượu đoàn viên thôi.”

Dứt lời, nàng ta cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.

Đồng thời trong bữa tiệc cũng không hề khách sáo, nàng ta gần như không nói chuyện với Tây Lương Nguyệt và Tây Lương Mạt, chỉ lầm lũi uống rượu, ăn đồ ăn, khi bữa tiệc với bầu không khí kỳ quái này chấm dứt, Tây Lương Sương say khướt.

Tây Lương Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ, đành gọi người đi cùng mình đưa Tây Lương Sương về viện của nàng ta.

“Đại tỷ tỷ, muội đưa Tam tỷ tỷ về, ngày mai Nguyệt Nhi sẽ tới trò chuyện với tỷ tỷ.” Tây Lương Nguyệt áy náy nói với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cười cười: “Ngươi đi đi, ta đã biết.”

Nhìn Tây Lương Nguyệt sai người đỡ Tây Lương Sương đi, nàng cũng đứng dậy định trở về Liên Trai, không ngờ bỗng nhìn thấy một phong thư rơi trên chỗ Tây Lương Sương vừa ngồi.

Nàng tiện tay ngặt lên, nhìn chữ viết phía trên chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhớ ra là ai viết, không chút khách khí mở ra xem, thấy trên thư viết cũng không phải chuyện cơ mật, có điều nơi ký tên làm cho Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại… Hàn Quý Phi?

Một tiên Quý Phi bị xử lên núi cạo đầu tu hành làm sao có thể tùy tiện liên lạc với người khác, còn viết thư cho Tây Lương Sương?

Nàng vừa đi đường vừa trầm tư, cho đến khi trở về Liên Trai đọc lại bức thư đó, không tìm thấy có gì khác thường.

Vào Liên Trai, nàng đuổi nha hoàn bên cạnh đi chuẩn bị nước tắm, chính mình thì tiếp tục nghiên cứu lá thư, ai ngờ vừa xoay người đã bị người ta ôm vào lòng.

“Nha đầu, đã lâu không gặp, có nhớ vi phu không?”

Tây Lương Mạt không thèm quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói: “Không nhớ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.