Hơi thở đặc biệt bá đạo và có tính xâm lược tràn ngập trong môi, trong mũi nàng, cướp lấy tất cả hơi thở của nàng.
Mỗi tấc da thịt trở nên cực kỳ nhạy cảm và mềm mại, mỗi một hơi hít vào đều mang theo mùi hương của hắn, tư thế hòa hợp lại cực kỳ ái muội làm cho
nàng không nhịn được phải run lên.
“Ưm… A Cửu.” Cô gái khàn khàn rên rỉ, mềm mại như một con thú nhỏ làm nũng rúc dưới thân con thú lớn mạnh mẽ.
“Ừ…” Hắn ôm nàng, chăm chú nhấm nháp cánh môi mềm mại của nàng, cho đến khi
bé con trong lòng bị hôn đến mức không thể hô hấp mới buông môi nàng ra, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, thở hổn hển.
Tây Lương Mạt nắm chặt lấy vạt áo hắn, cái miệng nhỏ thở dốc để làm chậm
lại tiếng tim đập của mình, may mắn đang là nửa đêm, nếu không hành vi
phóng túng của mình sẽ làm người khác ngạc nhiên đến rơi hàm, nhất là
khi đám thuộc hạ của nàng đều nghĩ nàng là nam tử.
Hôm nay hắn hiếm khi nào ăn mặc có vẻ mạnh mẽ, áo đen, áo choàng đen, khăn
che mặt đen, tăng thêm hơi thở của đêm đen trên người hắn, có vẻ mê
người khác thường, khiến nàng nhìn mà trái tim bất giác đập nhanh nửa
nhịp.
“A Cửu, sao ngươi lại tới đây? Từ trong kinh thành ra roi thúc ngựa đến
Trung Kinh phải mất bảy, tám ngày, có chuyện gì quan trọng à?” Tây Lương Mạt bị đặt lên thân cây, đầu tựa vào vai hắn, gắng gượng nói.
Bách Lý Thanh mất tiếng nói: “Nếu ta nói ta đến để dập lửa cho ngươi, ngươi có tin không?”
Tây Lương Mạt thoáng đỏ mặt, tức giận khinh bỉ: “Hừ, ai tin, Cửu Thiên Tuế mà cũng bôn ba nghìn dặm chỉ vì “hiến thân”?”
Bách Lý Thanh rất hưởng thụ cảm giác được nàng ôm lấy nàng, hai chân nàng
không chạm đất, chỉ có thể ngoan ngoãn quấn trên lưng hắn, động tác thân mật lại suồng sã, hắn khẽ cắn vành tai nhỏ nhắn như bạch ngọc của nàng, chậm rãi nói: “Ừ, vi phu có nên khen ngươi ngày càng thông minh không?
Hôm nay tìm tới ngươi quả thật có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Nghe nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, Tây Lương Mạt lười biếng hỏi: “Hử, chuyện quan trọng gì, nói nghe xem nào.”
“Nghe nói đêm qua ngươi đã đại bại đại quân Tây Địch, hơn nữa bắt được kẻ
lĩnh quân của bọn chúng?” Bách Lý Thanh vuốt mái tóc của giai nhân trong lòng, thấp giọng thì thầm.
Tây Lương Mạt gật đầu: “Đúng, bây giờ còn đang kiểm kê tù binh và số người
tử vong, nói là đại bại thì không đúng lắm, dù sao chúng ta chỉ có ba
nghìn người, tuy tập kích bất ngờ nhưng nhiều chỗ qua loa giản lược, hẳn là có hơn một nửa binh lính Tây Địch chạy thoát, Phi Vũ Quỷ Vệ cũng bị
thương mấy chục người, chết sáu người.”
Điều này làm nàng vô cùng bực bội.
“Số lượng thương vong của các ngươi như thế đã là chưa tới một phần mười,
còn muốn thế nào nữa?” Bách Lý Thanh nhấc cằm nàng, nhìn nàng nói.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Dự tính của ta là khống chế được số lượng
người bị thương, không có người chết, dù sao đối phó với một đám binh
lính đã hoàn toàn sụp đổ phòng tuyến tâm lý mà vẫn xuất hiện thương vong ngoài dự tính, đó là thất bại.”
Bách Lý Thanh bật cười, nhíu mày nói: “Nha đầu nhà ngươi hà khắc như thế từ
khi nào vậy? Ngay cả nhóm quỷ quân đầu tiên của Lam gia cũng phải trải
qua trăm ngàn huấn luyện, cửu tử nhất sinh mới thành lập được, chưa từng thấy Lam Đại nguyên soái yêu cầu nghiêm khắc như ngươi, ngươi không thể dùng tiêu chuẩn của đám Bạch Khởi để áp dụng cho người bình thường.”
Tây Lương Mạt im lặng một lát mới khẽ thở dài nói: “Ta biết bọn họ đều là
lính mới, đương nhiên không so được với đám Bạch Khởi, nhưng chỉ khi yêu cầu khắc nghiệt nhất mới ép được bọn họ phát huy tiền năng lớn nhất,
mới có thể có thêm một cơ hội sống trên chiến trường.”
Nàng mặc kệ quân đội khác yêu cầu binh lính thế nào, nàng hy vọng binh lính
của nàng ở trên chiến trường ngoại trừ giành được thắng lợi còn có thể
sống sót.
Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ kiên quyết của nàng không khỏi cười khẽ, cắn lên
môi nàng: “Được rồi, nha đầu này, nhìn thì tưởng tâm ngoan thủ lạt, thực ra rất bao che khuyết điểm, dù sao cũng là một cuộc đại thắng, nên bắt
đầu chính thức công bố Phi Vũ Quỷ Vệ với thiên hạ rồi.”
Tây Lương Mạt cười cười, chỉ sợ cho dù nàng không muốn chiêu cáo với thiên
hạ về Phi Vũ Quỷ Vệ sớm đến vậy thì người Tây Địch cũng sẽ khẩn cấp đồn
chuyện này ra ngoài.
“Đúng rồi, đám người ngươi bắt được thế nào? Tình hình ra sao?” Bách Lý Thanh đột nhiên hỏi.
Tây Lương Mạt nhìn về phía gương mặt diễm lệ không lời nào tả xiết của hắn
dưới ánh trăng, có vẻ hoài nghi nói: “Ồ, Cửu Thiên Tuế biến thái vô
cùng, đặc biệt hung tàn, coi mạng người như cỏ rác sao đột nhiên lại
quan tâm đến sự an nguy của tù nhân thế?”
Bách Lý Thanh nhíu mày: “Nếu nha đầu ngươi đề cao vi sư như thế, sao vi sư
có thể không thể hiện sự biến thái vô cùng, đặc biệt hung hãn của mình
một chút đây.”
Dứt lời, hắn bỗng đẩy nàng lên thật mạnh, tư thế của hai người vốn rất ái
muội, va chạm mạnh đột ngột như thế làm cho Tây Lương Mạt hít vào một
hơi rồi mềm người xuống, sắc mặt đỏ hồng, run run bám chặt vào bả vai
hắn rồi cố gắng leo lên mới không để mình ngã xuống.
“Ngươi… Tên yêu nhân nhà ngươi, không thể bình thường chút sao?” Tây Lương Mạt
nghiến răng nghiến lợi bên tai hắn, có điều âm thanh đó vừa ướt át vừa
mềm mại, không hề có chút khí thế nào.
Bách Lý Thanh cũng có chút hối hận, biết vậy đã chẳng lỗ mãng như thế, vốn
ngửi mùi hương trên người nha đầu trong người đã bốc lửa, chỉ tiếc hiện
giờ có việc, cần tạm thời nhịn xuống, giờ thì tốt rồi, kẹt ở nửa chừng,
xúi quẩy vẫn cứ là hắn.
Tây Lương Mạt dựa vào vai hắn gật gật đầu, không nói một lời, thân thể mềm
như một vũng nước, toàn thân run run, phản ứng quá khích đến không bình
thường, nhưng không rõ rốt cuộc vì sao.
Bách Lý Thanh nắm eo nhỏ của nàng, kiềm chế sự quyến luyến, lấy tinh thần ôm nàng xuống khỏi người mình.
Tây Lương Mạt dựa vào thân cây mới đứng vững được, một lúc lâu sau, lấy lại được nhịp thở, nàng mới mất tiếng nói: “Ngươi… Huyết bà bà trở về rồi
à? Bệnh này là thế nào?”
Bách Lý Thanh giận đến tái mặt, vừa ý đồ dẫn khí huyết của mình bình ổn lại, vừa âm trầm nói: “Nói ra rất dài, vi sư đi cùng ngươi giải quyết chuyện quan trọng hơn trước đã.”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Cũng được.”
Còn tiếp tục ở cạnh hắn chỉ sợ sẽ… tẩu hỏa luôn.
Nàng xoay người định dẫn Bách Lý Thanh tới chỗ giam giữ Long Tố Nhi và Long
Tố Ngôn, không ngờ vừa nhấc chân đã cảm thấy cái mũi nóng bừng, có thứ
gì đó chảy xuống.
Tây Lương Mạt giơ tay lau theo bản năng, dính dính, nóng nóng, có một mùi…
Bách Lý Thanh giật mình, không khỏi nhíu mày nói: “Nha đầu, ngươi… chảy máu mũi.”
Tây Lương Mạt vừa thẹn vừa giận lườm hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Ta biết, từ giờ trở đi, ngươi cách xa ta một chút.”
Dứt lời, nàng phất tay áo đi trước, mặc kệ người phía sau có theo kịp hay không.
Con mẹ nó, thế này là thế quái nào, cả ngày chảy máu mũi với một gã đàn ông, làm như nàng thèm khát lắm ấy!
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia vừa xuất hiện, Mạt Nhi đã chảy máu mũi —
Trong đại trướng của Phi Vũ Quỷ Vệ.
Tây Lương Mạt giao tất cả những tư liệu mà nhóm quỷ vệ sưu tập được cho
Bách Lý Thanh, chờ hắn đọc một lát mới nói: “Lần này, có tám phần khả
năng chúng ta bắt được cá lớn, cho nên đêm qua ta để lại cho Long Tố
Ngôn, Long Tố Nhi và đạo nhân kia một mạng.”
Bách Lý Thanh đọc qua số tư liệu này, để sang một bên, mỉm cười: “Nha đầu
ngươi thật thông minh, có điều lúc trước bọn chúng dám tới Trung Kinh
tìm ngươi, vì sao không trực tiếp bắt lại?”
Tây Lương Mạt vắt chéo chân ngồi đối diện hắn, lười biếng uống trà thơm
Bạch Ngọc đưa tới: “Bởi vì ban đầu ta không thể khẳng định thân phận của mấy người đến Trung Kinh, sau đó trên cơ bản đoán được đại khái, ta lại không thể xác định bọn chúng đáng giá mấy đồng trong mắt của những kẻ
cầm quyền Tây Địch, nếu không đáng một đồng, hoặc giá trị không cao,
chẳng phải lãng phí sức lực hay sao, đây là thứ nhất; thứ hai, ta hy
vọng có thể xác định quân đoàn phía tây của bọn chúng ngoại trừ phó soái như Long Tố Ngôn thì chủ soái ở đâu, nhưng kỳ quái là trong quân đoàn
phía tây chỉ có phó soái, nói cách khác sau khi xác định Long Tố Ngôn là đệ nhất thống soái thật sự mới chắc chắn để hạ thủ.”
Nàng thoáng dừng, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên: “Thứ ba là mười vạn đại quân của bọn chúng, nếu không tiêu hao bớt đi, sau này sớm hay
muộn cũng trở thành quân địch mạnh của Thiên Triều chúng ta, cơ hội tốt
như thế đương nhiên phải đánh úp.”
Bách Lý Thanh cười khẽ, trong mắt thoáng qua vẻ khen ngợi: “Ngươi càng ngày càng tinh ranh.”
Không đánh bừa với địch mạnh, chỉ đánh úp bất ngờ để tiêu hao quân lực địch,
tướng lĩnh biết cách dùng sở trường tránh sở đoản như vậy ở Thiên Triều
mà nói là cực hiếm có, đóa hoa trong tay hắn luôn tạo cho hắn ngạc nhiên ngoài ý muốn, để hắn trông thấy thiếu nữ yếu ớt lại có đôi mắt tràn đầy dã tâm ban đầu đi xa hơn những gì hắn tưởng tượng.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhíu mày: “A Cửu, ngươi đã biết trước thân phận thật của Long Tố Ngôn và Long Tố Nhi phải không?”
Tốc độ đọc tấu chương của Cửu Thiên Tuế cực nhanh, nhanh như gió, bất kể
tấu chương sách vở gì, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể tổng kết được ý chính, nhưng cho dù vậy, hắn còn chưa tới trình độ ngay cả xem cũng
chưa đã biết trên đó viết cái gì.
Giống như vừa rồi, hắn hoàn toàn không thật sự đọc thứ nàng đưa cho hắn.
Bách Lý Thanh khó lường nhìn nàng một lát rồi cười cười thừa nhận: “Nha đầu
nhà ngươi răng sắc mỏ nhọn thì thôi, ngay cả mắt cũng tinh quá mức. Đúng thế, ta đã biết thân phận của bọn chúng, Long Tố Nhi là đứa con mà
Hoàng Hậu Tây Địch sủng ái nhất, còn Long Tố Ngôn, tuy trên danh nghĩa
là con nuôi của Long gia, đệ nhất võ tướng thế gia Tây Địch, nhưng trên
thực tế ca ca cùng mẹ khác cha của hắn chính là người hiện nay tay cầm
trọng binh, danh tiếng vang dội, nhị hoàng tử.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó có chút khó tin hỏi: “Cùng mẹ khác cha?
Hoàng thất Tây Địch sao có thể lập một nữ tử từng sinh con làm Hoàng Hậu được?”
Nếu ở Thiên Triều hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra!
Bách Lý Thanh cười giễu cợt, không biết là châm chọc hay cảm thán: “Tây Địch dân phong mạnh bạo, thậm chí hoàng thất còn xuất thân từ hải tặc, coi
nhẹ thứ gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, huống hồ ngay cả nhà Hán, mẹ của Hán Võ Đế năm đó chẳng phải cũng là nữ tử tái giá, cũng từng có nữ nhi với nam nhân khác hay sao?”
Tây Lương Mạt ngẩn người, như vậy, Chân Vũ Đại Đế của Tây Địch gả ái nữ
dòng chính là Thiên Nguyên Công Chúa cho Tuyên Cảnh Đế của Thiên Triều
chỉ kém tuổi ông ta một giáp, Tuyên Cảnh Đế có Tuyên Văn Đế và Bách Lý
Thanh, sau đó Tuyên Văn Đế lại gả muội muội mình là Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cho ca ca của Thiên Nguyên Công Chúa là Chân Nguyên Đế Tây
Địch, từ đó vai vế bắt đầu rối loạn. Hoàng thất vốn không có luân lý gì
đáng nói, tất cả chỉ lấy lợi ích để làm chuẩn mực tồn tại.
Tây Lương Mạt trầm ngâm nói: “Chuyện này… Ta nghĩ cho dù bọn họ có quan hệ
rất lớn với Nhị hoàng tử cũng không phải nguyên nhân chính để ngươi ra
roi thúc ngựa tới, đúng không?”
Bách Lý Thanh thản nhiên nói: “Đúng vậy, nguyên nhân ta tới vì mười ngày
trước, ta nhận được thư đình chiến mà Hoàng Đế Tây Địch sai người đưa
tới, hơn nữa còn bằng lòng gả công chúa tới hòa thân.”
Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi giật mình: “Cái gì? Có thật không?”
Tin tức này quá đột nhiên!
Bách Lý Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là thật. Tuy ban đầu đại quân Tây
Địch thế như chẻ tre, dũng mãnh dị thường, nhưng từ lúc Tấn Bắc Vương
dẫn đại quân của ba phiên vương ngăn cản thế công của bọn chúng, đại
quân Tây Địch dù vẫn có thể lấy được không ít thắng lợi và thành trì,
nhưng nếu không thể thuận lợi như lúc trước thì nhất định phải trả giá
không ít mới có thể đi tiếp.”
Đám Tấn Bắc Vương tuy tố chất quân nhân tốt xấu lẫn lộn nhưng thắng ở chỗ
bọn họ có đại tướng xuất sắc như Đỗ Lôi, cộng thêm đám Samuel giúp đỡ ở
thế chân vạc, có thể cố gắng duy trì cục diện.
“Sau đó cha con Tĩnh Quốc Công xuất chinh, không thể không thừa nhận ông ta
là đệ tử mà chính tay Lam Đại nguyên soái kinh tài tuyệt diễm dạy dỗ,
dẫn đại quân tiếp nhận đội quân hỗn tạp của phiên vương, trực tiếp đối
mặt với quân chủ lực của Nhị hoàng tử, chẳng những gần như hoàn toàn
chấm dứt thế tiến công của đại quân Tây Địch mà còn ép đại quân chủ lực
am hiểu chiến đấu trên núi của Tây Địch chỉ có thể cố thủ, thậm chí thất bại rút lui, cộng thêm Samuel, Đỗ Lôi, bọn họ trực tiếp đánh đại quân
phía tây vào trong núi, gần như chặt đứt đường lui của đại quân phía
tây, Nhị hoàng tử sao có thể không nóng ruột được?”
Bách Lý Thanh châm chọc nhếch khóe môi, cho dù hắn chán ghét Tây Lương Vô
Ngôn lại không thể không thừa nhận tài hoa quân sự và sự trung thành của ông ta với đất nước này.
Tây Lương Mạt im lặng, bất kể ân oán cá nhân thế nào, trước mặt đại cục đều phải lui một bước, huống hồ Tĩnh Quốc Công thật sự có giá trị lợi dụng, cho nên đây là lý do Tuyên Văn Đế căm hận ông ta lại vẫn giữ lại ông
ta, Tuyên Văn Đế còn chưa hoàn toàn hoa mắt ù tai đến mức trở thành một
quân chủ bất chấp tất cả.
Chỉ bằng thiên phú quân sự của Tây Lương Vô Ngôn và lòng ẩn nhẫn, khả năng
dùng người của Tuyên Văn Đế, bọn họ vốn có thể trở thành một đôi minh
quân hiền thần, có điều rất đáng tiếc, đó chỉ là một chữ “nếu” buồn cười mà thôi.
Bách Lý Thanh thoáng dừng, rồi lại nói: “Hoàng Hậu Tây Địch cũng không phải
kẻ dễ bắt nạt, bà ta yêu thương đứa con này nhất, nếu trong ba đứa con
mất đi hai, bà ta sao có thể ngồi yên chịu đả kích, chưa nói tới Tây
Địch còn có hai hoàng tử rất có thực lực Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử ở bên như hổ rình mồi, chờ bắt được nhược điểm của Nhị hoàng tử.”
“Nói cách khác, lá thư này thật ra đến từ Hoàng Hậu Tây Địch mà không phải Hoàng Đế?” Tây Lương Mạt trầm ngâm.
Bách Lý Thanh trào phúng nhếch khóe môi: “Ngươi cảm thấy một người bệnh tình nguy kịch có thể ra được quyết định gì?”
“Xem ra bọn họ hy vọng có thể cho Long Tố Nhi và Long Tố Ngôn một cơ hội yên lành quay về, như vậy bức thư cầu hòa này chỉ sợ chưa chắc đã là thật
lòng.” Tây Lương Mạt suy nghĩ rồi nói.
Bách Lý Thanh vuốt ve bảo vệ móng bảo thạch tinh xảo trên ngón út, ánh mắt u ám liếc qua làn da trắng nõn trên cổ nàng: “Nhưng từ hôm nay, lợi thế
đã ở trên tay chúng ta, không phải sao?”
Tây Lương Mạt cảm thấy ánh mắt như hữu hình của hắn lướt qua trên người
mình, làn da bất giác run run, nàng đổi tư thế theo bản năng, mất tự
nhiên nhích ra xa khỏi hắn một chút, thuận tiện sai Bạch Ngọc gọi Chu
Vân Sinh vào: “Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ thắng, hoặc nên nói sẽ bắt sống hai người kia, nếu ta không cẩn thận giết bọn chúng thì sao?”
Hắn quá tự tin về nàng rồi!
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi tinh xảo mỉm cười: “Bởi vì là ngươi cho nên tin rằng ngươi nhất định sẽ thắng, nếu thật sự giết chết cũng không sao, dù sao đây chỉ là một trong những mục đích, mục đích quan trọng nhất là
Huyết bà bà đã trở về, bà ấy nói “độc nóng” trên người ngươi đã giải
xong từ lâu rồi.”
Tây Lương Mạt ho khẽ một tiếng, hơi đỏ mắt, đang định nói gì thì Chu Vân Sinh xốc mành vào: “Tiểu tiểu thư, người gọi ta à?”
Tây Lương Mạt lập tức chuyển đề tài, gật đầu với Chu Vân Sinh: “Đúng vậy,
lát nữa chúng ta cùng Thiên Tuế gia tới chỗ giam giữ hai huynh đệ Long
Tố Ngôn một chuyến, đi thông báo trước một tiếng, đừng để Bạch Khởi đùa
chết người.”
Chu Vân Sinh nhìn gương mặt xinh đẹp còn ửng đỏ của Tây Lương Mạt, cảm nhận được hơi thở ái muội quanh quẩn trong lều, ánh mắt buồn bã nhưng vẻ mặt như thường nói: “Vâng.”
Sau đó, hắn lui ra ngoài.
Tây Lương Mạt đứng dậy vừa đi ra cửa vừa nói với Bách Lý Thanh: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Bách Lý Thanh gật đầu, cũng đứng dậy đi theo, ngay khi nàng vén rèm lên
chuẩn bị ra ngoài hắn bỗng cúi đầu nói bên tai nàng: “Vi sư có chút hối
hận, đóa hoa tự tay mình trồng chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có lẽ nên khóa ngươi trong phòng vi sư, dùng dây xích khóa vào cổ chân ngươi, để ngươi cả đời này chỉ có thể để một mình vi sư nhìn thấy, ngay cả
quần áo cũng không cần mặc, như vậy cũng không tệ, ngươi thấy có đúng
không?”
Hơi thở ấm áp ướt át phun lên vành tai làm cho Tây Lương Mạt rùng mình, nổi da gà, còn người khởi xuống thì đã thản nhiên vượt qua nàng đi ra
ngoài.
Chỉ để lại nàng đỏ mặt nhìn bóng lưng tao nhã của hắn thầm mắng: “Đại lưu manh!”
Tới chỗ giam giữ hai huynh đệ Long Tố Ngôn, Bạch Khởi rõ ràng đùa thành
nghiện, còn thật sự lột sạch quần áo của Long Tố Nhi cho vào trong nồi
nước, dưới cái nồi là đám Trương lão nhị giả vờ giả vịt cầm một đống củi ra vẻ đang đốt lửa nấu nước.
Nhìn thấy Tây Lương Mạt tới từ đằng xa, Long Tố Nhi ở trong nồi đã sợ tới
mức mặt mày trắng bệch mà cái miệng vẫn không kiềm chế được, hét lên
chói tai: “Mạt Lương Tây, tên hèn nhát giả thần giả quỷ nhà ngươi, có
bản lĩnh thì thả ta ra, một đấu một!”
Vương râu nhìn nó, tức giận trực tiếp dùng khúc củi đập lên đầu nó: “Một tên tướng bại trận như ngươi nói năng kiểu gì đấy.”
Long Tố Nhi ôm đầu, vẻ mặt oán độc: “Đừng tưởng dùng khúc củi xấu xí của ngươi là có thể dọa được tiểu gia ta!”