“Ngươi… Ngươi là… nữ nhân?” Bách Lý Tố Nhi không nhịn được hét ầm lên.
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Tố Nhi giãy khỏi tay nàng lùi vào trong giường,
không khác gì con thỏ hoảng sợ, không khỏi nhướng mày: “Hình như người
bị sàm sỡ là ta, không phải ngươi.”
Trên gương mặt trẻ con của Bách Lý Tố Nhi hiện lên vẻ xấu hổ buồn bực, đỏ
mặt nói: “Ta tưởng ngươi là nam, ai ngờ ngươi là nữ, nam nữ thụ thụ bất
thân, vậy mà ngươi dám ôm ta, ngươi mới không biết xấu hổ.”
Tây Lương Mạt nghe vậy, trong mắt có vẻ bực bội, thu tay lại, đứng thẳng
lên, mỉa mai nói: “Ngươi mà cũng được coi là nam nhân cơ à, nhãi con
mười hai tuổi còn chưa mọc hết lông cũng dám tự nhận mình là nam nhân,
coi như bản Đốc Vệ chõ mũi vào chuyện của người khác, vừa rồi nên để
ngươi sái chân bò về mới đúng.”
Dứt lời, nàng xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Bạch Trân cũng tức giận trừng hắn một cái: “Người Tây Địch đúng là không ra gì, có lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú.”
Sau đó, nàng cũng căm giận xoay người đuổi theo chủ tử của mình.
Bách Lý Tố Nhi nhìn theo bóng lưng bọn họ, ánh mắt có vẻ vừa hối hận vừa
giận, cái miệng nhỏ há ra nhưng không nói được gì, chỉ ôm chặt lấy cánh
tay mình, mắt to chớp chớp, nước mắt ấm ức phẫn nộ không ngừng nhỏ xuống như hạt châu.
“Hu hu…”
Cửa lại cọt kẹt mở ra, nó cứng đờ, cảnh giác nâng đôi mắt khóc sưng đỏ.
Một chiếc khăn tay mềm mại đập xuống đầu nó kèm theo giọng nói tức giận của Bạch Trân: “Chủ tử nhà ta cho ngươi lau nước mũi.”
Sau đó, cửa lại “rầm” một tiếng đóng sầm lại.
Bách Lý Tố Nhi cầm khăn tay, trong lòng hết sức phức tạp, không biết là buồn bực hay tâm trạng gì khác, cuối cùng nó dùng khăn tay lau mạnh lên cái
mũi thẳng tắp của mình.
Ra khỏi hậu viện, Bạch Trân đi theo Tây Lương Mạt một đoạn đường, cuối
cùng vẫn không nhịn được, ra tiếng hỏi: “Quận Chúa, ngài… vừa rồi vì sao ngài ôm tiểu tử thối kia, lát nữa nếu Thiên Tuế gia biết được nói không chừng lại tức giận.”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: “Trẻ con vừa nhạy cảm vừa bốc đồng, không có
nhiều kinh nghiệm như người lớn, có cảm tình với thứ gì sẽ không còn lý
trí, tốt nhất là quất một roi, thưởng một viên kẹo. Nếu chúng ta có thể
khiến Bách Lý Tố Nhi thuần phục, nói không chừng sau này sẽ có lợi cho
chúng ta.”
Bạch Trân sửng sốt, Quận Chúa định lợi dụng Bách Lý Tố Nhi à?
“Nhưng mà, Bách Lý Tố Nhi dù sao cũng là hoàng tử nước khác, không phải người
tộc ta tất không đồng lòng, sao nó có thể phản bội quốc gia, mẫu huynh
của mình để giúp chúng ta được?” Trong lòng Bạch Trân rất hoài nghi.
Tây Lương Mạt đứng chắp tay sau lưng, cười nhạt một tiếng: “Ta không định
lợi dụng nó làm chuyện gì lớn lao, chỉ coi như dắt một sợi chỉ mà thôi,
về phần có thể thu được hiệu quả gì không, dù sao cũng là tiện tay làm,
có hiệu quả thì tốt, không có cũng không sao, về phần Thiên Tuế gia…”
Nàng liếc nhìn Bạch Trân: “Em định bán đứng chủ tử là ta à?”
Bạch Trân giật mình, bĩu môi xua tay thật mạnh: “Nô tỳ bán ai cũng sẽ không bán Quận Chúa.”
Tây Lương Mạt cười khẽ, ánh mắt lại nhìn về phía hư không: “Mị Thất, ngươi thì sao? Ngươi định bán đứng ta à?”
Bạch Trân lập tức chống nạnh, xấu xa nói: “Nếu hắn dám bán đứng Quận Chúa,
Quận Chúa cứ gả Bạch Nhụy cho người khác là xong. Dù sao trong quỷ quân
khuya tay một cái là ra cả đống độc thân, đủ cho Mị Thất đấu một thời
gian.”
Một lúc lâu sau, một giọng nói u oán không biết truyền đến từ chỗ nào: “Mị Thất vừa rồi không nhìn thấy gì hết…”
Tây Lương Mạt và Bạch Trân nhìn nhau cười, đi thẳng về phía tiền viện.
— Ông đây là đường ranh giới Tố Nhi bé nhỏ đáng yêu —
Thâm cung sâu thẳm, đèn đuốc đìu hiu
Màn hồng ba thước, khó nén tịch liêu.
Trong thâm cung vắng vẻ, luôn có một đóa hoa tươi đẹp lặng lẽ nở trong một góc.
“Ư… Gia, chậm một chút… Nô… Nô chịu không nổi…” Tiếng rên rỉ yêu kiều của
nữ tử nhộn nhạo vang lên trong không gian u ám, như sương như nước,
nương theo tiếng nam tử thở dốc, hòa vào nhau tạo thành một khúc nhạc bí ẩn và ướt át.
Dưới ánh trăng mông lung, tứ chi nữ tử bị ép thành tư thế quái dị, mặc nam
tử tàn bạo chà đạp, khiến nàng ta phát ra tiếng khóc đáng thương và
tiếng cầu xin tha thứ, vẫn không đổi được sự thương hại của nam tử phía
trên.
Không biết bao lâu sau, động tác của nam tử càng thêm tàn nhẫn, một lúc sau
mới dừng lại, thở dốc một tiếng như mất hết sức lực: “Hừ…”
Tiếng quần áo sột soạt, nam tử phát tiết xong dục vọng của mình liền đứng dậy mặc quần áo, có điều một đôi tay trần trụi trắng ngần từ phía sau vươn
tới, ôm lấy eo hắn: “Phương gia, lại đi rồi à?”
Trong bóng tối, Phương Quan buộc chặt đai lưng, khóe môi nhếch lên một nụ
cười mỉa mai: “Thế nào? Vừa rồi còn sống chết xin tha, giờ đã luyến tiếc rồi à? Quả là ti tiện.”
Minh Nguyệt mềm mại quyến rũ nở nụ cười, cọ mặt lên lưng hắn, vẫn ôm hắn
không chịu buông: “Nô đúng là ti tiện, chẳng phải gia cũng thích Minh
Nguyệt ti tiện hay sao?”
Ngày ấy, Minh Nguyệt bị Phương Quan cưỡng bức, không phải chưa từng oán hận
Phương Quan, chỉ là, sau khi oán hận lại có thêm một phần khuất phục và
không muốn xa rời. Dù sao trong thâm cung, những cung nhân như bọn họ
rất cô đơn, ngay cả người tâm phúc của chủ tử như nàng ta cũng chỉ có
thể nhìn các chủ tử tầm hoan mua vui, phải đè nén chính mình. Nay Minh
Nguyệt lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác nam nữ hoan ái, cộng thêm thủ
đoạn trêu chọc của Phương Quan, khiến nàng ta khuất phục rất nhanh, thậm chí say mê Phương Quan.
Cho dù biết đó là nam nhân của chủ tử nàng ta vẫn trúng độc, không thể khống chế bản thân, si mê nam tử kia.
Vẻ khinh miệt trong mắt Phương Quan càng thêm rõ ràng, hắn xoay mặt lại,
ngả ngớn nâng gương mặt đỏ ửng của Minh Nguyệt: “Đúng vậy, gia thích sự
ti tiện của ngươi, có điều nếu ngươi không làm được chuyện đã hứa với
gia, chỉ sợ sau này chúng ta đều phải chôn cùng Công Chúa điện hạ, còn
nói gì thích hay không thích.”
Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó vẻ mặt ấm ức, cố gắng giải thích: “Phương gia,
Minh Nguyệt đã thử rồi, nhưng không biết công chúa giấu cái hộp kia ở
chỗ nào, ta đã tìm mà không tìm thấy.”
Đáy mắt Phương Quan hiện lên một tia giận dữ, hắn cười lạnh một tiếng: “Nếu đã vậy thì ta đành đi tìm biện pháp khác, Minh Nguyệt, không phải ta
không muốn dẫn ngươi rời khỏi hoàng cung này, chỉ là ngay cả bản thân ta cũng không bảo đảm được, đương nhiên không chăm sóc được ngươi.”
Dứt lời, hắn phẩy tay áo định bỏ đi.
Minh Nguyệt hoảng sợ, vươn tay kéo ống tay áo Phương Quan: “Phương gia,
ngươi… Minh Nguyệt thử lại được không? Thái Tử gia sẽ nhanh chóng bị
sung quân biên cương, Công Chúa điện hạ nhất định sẽ lấy thứ trong đó
ra, đổi lấy Thái Tử gia lên đường bình an.”
Phương Quan nghe vậy ánh mắt lóe lên một tia sáng âm u, hắn cúi đầu nhìn Minh Nguyệt: “Ngươi nói thật chứ?’
Minh Nguyệt lập tức gật đầu thật mạnh, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi và lo lắng, chỉ sợ nam tử tuấn mỹ vô song trước mặt sẽ vứt bỏ mình.
Phương Quan nở nụ cười lạnh nhạt, ngón tay chậm rãi vuốt tóc Minh Nguyệt: “Tốt lắm, Minh Nguyệt, ta biết ngươi không phải người vô dụng mà, ngươi chỉ
cần giải quyết thỏa đáng việc này, ta nhất định sẽ dẫn ngươi rời khỏi
hoàng cung.”
Những hành động bí ẩn trong phòng cung nhân ở một góc Hoa Trân Cung này chỉ
vầng trăng lạnh trên bầu trời nhìn thấy, mà một đầu khác của Hoa Trân
Cung được ánh trăng chiếu rọi, cũng có một bóng người lặng lẽ đến, tránh tầm mắt mọi người đứng thẳng trong Hoa Trân Cung.
Mỹ nhân yểu điệu váy đỏ, đội mũ trùm đỏ ngẩng đầu nhìn trăng sáng, khóe
môi diễm lệ nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó cầm một chiếc đèn lồng
chậm rãi bước lên bậc thang, tựa như một u hồn diễm lệ phiêu đãng trong
thâm cung vắng vẻ.
Trước điện không một bóng người, nàng vươn tay đẩy cửa ra, cửa lớn khắc hoa lê cọt kẹt một tiếng, mở ra.
Trong điện tối tăm, chỉ có một chén đèn bàn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, soi bóng
lập lờ vào sâu trong điện giống như có bóng quỷ đang lắc lư.
Nữ tử áo đỏ kia có vẻ không hề e ngại, cầm đèn lồng đi thẳng vào.
Cho tới khi đi tới bên cạnh ghế chủ tọa ở trong điện cũng không thấy một
bóng người, nàng ta có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn bốn phía, bỗng nghe một âm thanh lạnh giá vang lên: “Người nhà Bách Lý càng ngày càng không có giáo dưỡng, vào phòng không biết gõ cửa à?”
Mỹ nhân áo đỏ giật mình, quay đầu liền thấy nơi bị màn rèm che khuất có
một chiếc cửa sổ mở rộng, phía trước cửa sổ là một nữ nhân lẳng lặng
ngồi trên chiếc ghế dài, uống trà dưới ánh trăng, sống lưng vốn yểu điệu có phần cứng nhắc, bớt đi vài phần cảm giác thiếu nữ, thêm vào năm phần kiêu ngạo.
Mỹ nhân áo đỏ kia mỉm cười, cầm đèn lồng bước qua, tới phía sau nàng kia,
sau đó vừa đặt đèn lồng xuống vừa cung kính quỳ gối: “Tôn nữ Trinh
Nguyên tham kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế,
thiên thiên tuế.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cầm chén trà, lạnh lùng nói: “Thế nào? Dòng họ Bách Lý còn thừa nhận Thái Hậu như ai gia cơ à?”
Đối mặt với thiếu nữ nhỏ mình hai lứa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không tự xưng “bản cung” mà xưng “ai gia”.
Bởi khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gả cho Chân Nguyên Đế, Chân Nguyên
Đế đã hơn bốn mươi tuổi, khi đó ngay cả vị Thái Tử gia đã chết còn lớn
hơn nàng không ít tuổi, vì vậy nàng chỉ lớn hơn Trinh Nguyên Công Chúa
chưa tới mười tuổi, hai người này xưng hô bà cháu nghe có vẻ quái dị.
Nhưng Trinh Nguyên Công Chúa không hề tỏ vẻ xấu hổ hay khó chịu gì, vẫn cung
kính nói: “Thái Hậu nương nương nói đùa, tên của ngài vẫn ở trên gia phả hoàng thất Tây Địch, ngài vĩnh viễn là hoàng tổ mẫu của chúng ta – Hiếu Huệ Thái Hậu. Con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, lẽ nào ngài tính sau trăm tuổi sẽ chôn cất tại Thiên Triều? Cho dù ngài muốn, chỉ sợ dựa theo quy củ Thiên Triều cũng không thể nào chôn vào hoàng lăng.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng xoay người, ánh mắt lạnh giá như đao đâm về phía Trinh Nguyên Công Chúa: “Ngươi đang châm chọc ai gia đấy sao,
Trinh Nguyên?”
Người bình thường dưới ánh mắt lạnh lẽo này của Thái Bình Đại Trưởng Công
Chúa có lẽ đã toát mồ hôi lạnh, thế nhưng Trinh Nguyên Công Chúa làm như không hề cảm giác, ung dung nói: “Thái Hậu nương nương, ngài suy nghĩ
quá nhiều, Trinh Nguyên chỉ nêu lên một sự thật mà thôi.”
“Ngươi âm thầm phái người liên hệ với bản cung chỉ để nói những lời vô nghĩa
này? Vậy thì giờ có thể cút.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lạnh như
băng nói, nàng vốn không định gặp đại sứ Tây Địch, nếu không phải đối
phương nói có chuyện lớn cần thương lượng, nàng sẽ không mạo hiểm gánh
tội phản quốc trong thời kỳ nhạy cảm này để tiếp kiến Trinh Nguyên.
Nghe Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đổi lại xưng hô “bản cung”, chia rõ giới hạn với bọn họ, trên gương mặt xinh đẹp không giống người thường của
Trinh Nguyên Công Chúa hiện lên nụ cười đầy ý tứ: “Thái Hậu nương nương, hôm nay Trinh Nguyên tới đây là được Hoàng Hậu nương nương dặn dò, mong ngài có thể giúp đỡ bách tính Tây Địch.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thoáng ngừng, khinh miệt cười khẩy: “Các
ngươi đừng quên, cho dù bản cung là Thái Hậu Tây Địch, trong người bản
cung vẫn là máu Thiên Triều, bản cung vẫn là Công Chúa Thiên Triều, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Trợ giúp người Tây Địch cái gì? Trợ giúp bọn họ đánh cắp tình báo Tây Địch, bán đứng quân đội Thiên Triều, để bọn họ chiếm đoạt Thiên Triều sao?
Trinh Nguyên Công Chúa nghe vậy không hề tức giận vì ngôn từ khiêu khích
khinh miệt của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, chỉ nhẹ giọng nói: “Thái
Hậu nương nương suy nghĩ nhiều, Trinh Nguyên không ngu xuẩn đến mức như
vậy, Hoàng Hậu nương nương cũng không đến mức đưa ra yêu cầu quá phận
như thế, chúng ta chỉ hy vọng ngài lấy thân phận Hiếu Huệ Thái Hậu cho
thấy ngươi ủng hộ Nhị ca ca mà thôi, dù sao nếu Tây Địch xảy ra tranh
đoạt ngôi vị Hoàng Đế, nhất định sẽ sinh linh đồ thán, máu chảy thành
sông.”
“Nhị hoàng tử… Bách Lý Hách Vân?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt,
sau đó nhớ tới “cháu trai” chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, trong ấn tượng,
thiếu niên kia là một đứa bé dã tâm bừng bừng.
Trinh Nguyên Công Chúa cười rộ lên: “Nếu không có dã tâm làm sao có thể trở thành vương giả được?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giờ mới phát hiện mình vô thức thì thầm ra
suy nghĩ trong lòng, thế nhưng nhìn nụ cười diễm lệ của Trinh Nguyên,
nàng bỗng nheo mắt lại: “Vì sao bản cung phải giúp ngươi? Chỉ bằng cái
cớ vụng về của ngươi?”
Trinh Nguyên Công Chúa lắc đầu, thản nhiên nói: “Đó chỉ là thứ nhất, thứ hai
là Trinh Nguyên nhớ Thái Tử điện hạ của quý quốc đã thất bại trong cuộc
chiến tranh giành ngôi vị Hoàng Đế, mà vị Thái Tử điện hạ kia là cháu
trai ruột của ngài, nghe nói tỉnh cảm của ngài và hắn vô cùng sâu sắc,
hẳn là không muốn nhìn thấy hắn sa sút tinh thần vì bại trận đúng
không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, sau đó bỗng nhiên rút kiếm trong
tay áo đặt lên cổ Trinh Nguyên Công Chúa, trong mắt hiện lên sát ý dữ
tợn, lạnh giọng quát: “Rốt cuộc ngươi đã nghe nói cái gì?”
Hiện nay trong thiên hạ không mấy người biết bí mật của nàng, Công Chúa Tây
Địch xa ngoài nghìn dặm này lại nói một cách rất có thâm ý, giống như đã biết gì đó.
Thanh kiếm dài nhỏ lướt qua cổ Trinh Nguyên Công Chúa, mang theo một tia máu
đỏ tươi, thế nhưng Trinh Nguyên Công Chúa dường như không hề phát hiện,
vẫn cầm chén trà, lẳng lặng nhìn hơi nước bốc lên lượn lờ: “Thái Hậu
nương nương hy vọng Trinh Nguyên nghe nói cái gì? Trinh Nguyên chỉ đại
diện cho Hoàng Hậu nương nương, cung cấp cho ngài một con đường hợp tác
mà thôi, ngài có nhận hay không chẳng phải do ngài tự chọn hay sao? Cần
gì thẹn quá hóa giận?”
Trong mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lóe lên tia sáng u ám, không nói gì mà chỉ im lặng.
Trinh Nguyên Công Chúa không nóng nảy, vẫn ung dung nói: “Thái Hậu nương
nương, mấy ngày nay không vội, ngài cứ từ từ nghĩ cho kỹ đi.”
Nàng ta thoáng dừng, cười cười như bỗng dưng nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, còn
một việc nữa, hôm nay Trinh Nguyên thấy Cửu Thiên Tuế dung mạo tuyệt mỹ
dị thường, mơ hồ lại có ba phần giống với hoàng thất Tây Địch chúng ta,
không biết có duyên cớ nào không, hay chỉ là một sự trùng hợp?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng ta một cái lạnh như băng: “ngươi
tới Thiên Triều chưa lâu mà mắt cũng tinh đấy, nếu bản cung nói Cửu
Thiên Tuế không có quan hệ gì với người Tây Địch thì sao?”
Trinh Nguyên dịu dàng nói: “Thái Hậu nương nương nói thế nào Trinh Nguyên sẽ
tin như thế, chỉ ngẫu nhiên nhớ tới con gái út của Hưng Đại Đế mà Hoàng
Hậu nương nương từng kể, Hưng Đại Đế và Hưng Duệ Hoàng Hậu có một tiểu
công chúa dòng chính, vô cùng thương yêu, tục truyền vị cô cô đã qua đời kia xinh đẹp vang danh thiên hạ, giọng nói như tiếng trời, người đời
xưng là diệu ngữ quan thế âm, sau này gả tới Thiên Triều làm phi, còn để lại một đôi song sinh, có điều sau này không còn tin tức của đôi song
sinh kia nữa, không biết có liên quan gì tới Cửu Thiên Tuế không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không chút biểu cảm nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều.”
Sau đó nàng có vẻ không nhịn được: “Được rồi, bản cung cũng mệt rồi, ngươi
lui ra đi, nếu có gì cần ngươi biết bản cung sẽ phái người đi thông báo
với ngươi.”
Trinh Nguyên Công Chúa không tức giận vì thái độ lạnh nhạt của Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa, càng không dây dưa nữa, chỉ cung kính đứng dậy, không
kiêu không nịnh hành lễ: “Tại Trinh Nguyên quấy rầy Thái Hậu nương nương nghỉ ngơi, Thái Hậu nương nương chớ trách, Trinh Nguyên xin cáo lui.”
Dứt lời, nàng ưu nhã lùi lại mấy bước, xoay người mang theo đèn lồng đi ra ngoài.
Trước khi đi, giọng nói mỉa mai lạnh giá của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa
bỗng vang lên phía sau: “Ngươi luôn mồm tự xưng mình là sứ giả của Hoàng Hậu, nơi nơi suy nghĩ cho nàng ta và Bách Lý Hách Vân, điều bản cung tò mò là, ngươi không phải nên gọi nàng ta là mẫu hậu sao?”
Trinh Nguyên Công Chúa dừng bước, chỉ nhàn nhạt nói: “Ở trong lòng Trinh
Nguyên, Hoàng Hậu nương nương là sự tồn tại chí cao, vì vậy Trinh Nguyên không dám gọi nương nương là mẫu thân.”
Sau đó, nàng ta đội chiếc mũ trùm màu đỏ, chầm chậm ra khỏi điện, tay cầm đèn lồng biến mất trong hành lang thật dài.
Một bóng người nấp trên cây chờ nàng ta đi xa rồi cũng lặng lẽ không một tiếng động biến mất trong bóng tối.
Đèn giao nhân sang quý bị ngọn gió đầu đông thổi lay động, kéo cái bóng của mỹ nhân tuyệt sắc ngồi tựa trên chiếc gối tơ vàng thêu mẫu đơn ra thật
dài, lập lòe như bóng quỷ.
“Cổ nhân có câu mùa thu bận rộn, thì ra không phải nói bậy.”
Hán vệ quỳ một gối trước mặt hắn kính cẩn nói: “Bẩm báo Đốc Công, tuy chúng ta không lẻn vào trong cung, không nghe được nội dung cuộc nói chuyện
của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa và Trinh Nguyên Công Chúa, thế nhưng
hiện giờ đã tăng thêm người giám sát hành động của người Tây Địch.”
Tiểu Thắng Tử ở bên nhẹ giọng nói: “Thiên Tuế gia, ta thấy đám người Tây
Địch này không thành thật, thế nhưng kẻ trộm bên ngoài dễ bắt, cướp nhà
khó đề phòng, ngài xem bên chỗ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có cần…”
Hắn giơ tay ra hiệu một cách lưu loát nhưng rất lạnh lùng vô tình.
Đôi mắt Bách Lý Thanh lặng lẽ như nước chảy, hỉ giận khó dò, lười biếng
nói: “Không cần, nếu người Tây Địch thích chơi thì chúng ta sẽ chơi với
bọn chúng, để xem bọn chúng còn gây ra được chuyện gì.”
Liên công công và Tiểu Thắng Tử cùng mấy thân tín Lý Nghị, Túc Vệ liếc nhìn
nhau, âm thầm lắc đầu, một khi Thiên Tuế gia nói muốn chơi thì tuyệt đối là chuyện phiền phức, đáng sợ hơn cả giết người.
Xử lý xong hầu hết mọi chuyện, Bách Lý Thanh hơi khép đôi mắt âm mị, Tiểu
Thắng Tử vội vàng đi tới phía sau Bách Lý Thanh, thuần thục giúp hắn xoa huyệt thái dương.
“Lát nữa đi nói với phu nhân một tiếng, tối nay đừng đi nghỉ sớm, sai phòng
ôn tuyền chuẩn bị đồ tắm rửa.” Bách Lý Thanh ưu nhã chống cằm, lười
biếng nói.
Thường ngày bởi hắn phải phê duyệt tấu chương đến muộn nên chưa bao giờ bảo
Tây Lương Mạt chờ hắn về cùng ngủ, mà xử lý chuyện công xong mới tắm rửa một lượt rồi về phòng ôm Tây Lương Mạt đã ngủ từ bao giờ nghỉ ngơi,
nhưng đôi khi thật sự quá bận, thậm chí cần suốt đêm giải quyết chuyện
công, Bách Lý Thanh sẽ sớm sai người thông báo với Tây Lương Mạt hắn sẽ
nghỉ ở thư phòng.
Mà kiểu thông báo Tây Lương Mạt chờ hắn trở về này hơn phân nửa vì hắn
thật sự không nhịn được “hưng phấn bừng bừng”, không muốn vì chuyện công mà làm một gã hòa thượng cấm dục nữa, muốn thân mật với nàng dâu nhỏ
nhà mình.
Nhất là thời gian này, đặc phái viên Tây Địch tới chơi, mỗi ngày phải cãi cọ ký kết hiệp ước với đám Hồ Chi, cộng thêm chuyện công phức tạp khiến
hắn nhiều ngày qua không tỉ mỉ nếm mùi vị tiểu nha đầu nhà mình, thỉnh
thoảng nửa đêm không nhịn được, châm lửa, lại đau lòng nha đầu kia đang
buồn ngủ, chỉ qua loa là thôi, không thể tận hứng.
Thế nhưng lần này Tiểu Thắng Tử không lập tức đi thông báo mà do dự không nhúc nhích.
Tiểu Thắng Tử do dự nói: “Thưa Thiên Tuế gia, hay là… ngài để mai hoặc ngày
kia lại… Nô tài thấy hôm nay hiếm khi nào ngài xử lý chuyện công xong
sớm, chi bằng để đám Tiểu Xuân Tử vào giãn gân cốt cho gia, gần đây bọn
họ học được ngón nghề tốt từ một vị lão sư phụ, đảm bảo gia toàn thân
thoải mái, tinh thần sảng khoái.”
Bách Lý Thanh nheo mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thắng Tử, nhìn cho đến khi hắn
run lên, sợ hãi rụt rè buông tầm mắt, Bách Lý Thanh mới chậm rãi nói:
“Bản tọa thấy ngươi mới ngứa da, muốn gọi người giãn gân cốt cho ngươi,
phải không?”
Tiểu Thắng Tử vội vàng cười làm lành: “Hì hì, gia, ngài nói gì thế, Tiểu Thắng Tử không hiểu.”
Bách Lý Thanh nhắm mắt, phe phẩy cung phiến hoa lệ trên tay, cười lạnh một
tiếng: “Tiểu Thắng Tử, thằng nhãi nhà ngươi càng ngày càng to gan, ngay
cả bản tọa cũng định lừa gạt phải không? Hay là chê thủ đoạn của Tư Lễ
Giám không đủ, định lấy thân thử nghiệm, luyện ra vài phương pháp tra
tấn mới?”
Tiểu Thắng Tử nghe vậy lập tức run lẩy bẩy, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Là…
Hôm nay Quận Chúa, à không, phu nhân không nghỉ trong phòng.”
“À, vậy nha đầu kia nghỉ ở đâu?” Bách Lý Thanh nghe vậy có chút bất ngờ, mở mắt ra.
Tiểu Thắng Tử tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nhiều ngày nay phu nhân đều nghỉ ở phòng Lạc thiếu gia.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Tiểu Thắng Tử cảm giác được hơi lạnh thấu xương đập vào mặt.
“Ngươi nói cái gì?”
Giọng nói dễ nghe kia lạnh như âm thanh truyền đến từ địa ngục, làm cho Tiểu
Thắng Tử rùng mình một cái, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của gia nhà
mình, vội vàng nói cho hết lời: “Là vì… mấy hôm trước không biết làm sao Lạc thiếu gia rơi xuống nước, cứu lên lại sốt cao, khi phu nhân tới
chăm sóc, Lạc thiếu gia nhất định không chịu để phu nhân đi, nửa hôn mê
còn túm chặt lấy tay áo của phu nhân…”