Bách Lý Thanh bị hương khí từ bờ môi nàng dụ dỗ, mị sắc trên mặt càng nồng,
đang định hôn lên nha đầu to gan dám quyến rũ mình đó, không ngờ Tây
Lương Mạt bỗng giơ một ngón tay điểm lên môi hắn, nghiêm trang nói: “Ừm, gia, ban ngày tuyên dâm không phải chuyện tốt, ngài cần chú ý hình
tượng một chút, Phượng Tỷ Nhi nói trong kho của phủ này có không ít son
phấn đến từ dị quốc, ta phải nhanh chân đi xem có gì thú vị không, nay
trong phủ Phượng gia này không có lấy một quản sự, không biết bao nhiêu
việc phải xử lý, bao nhiêu hàng hóa phải kiểm kê.”
Dứt lời, nàng nhảy xuống khỏi đầu gối Bách Lý Thanh, cười hì hì, nghênh ngang bỏ đi.
Bách Lý Thanh nhìn theo bóng lưng nàng, đáy mắt âm mị hiện lên một tia âm u, cười cười giễu cợt một tiếng: “Nha đầu kia… rõ ràng đang trách ta mà.”
Có điều hắn rất thích phương thức cáu bẳn của nha đầu.
Tiểu Thắng Tử từ ngoài đình đi vào, nhìn Bách Lý Thanh nhẹ giọng nói: “Thiên Tuế gia, Bạch Trân đã trở lại chỗ phu nhân, Khả Hãn Chuẩn Sát và người
của hắn đã bị tách ra nhốt trong phòng, ngài xem…”
Bách Lý Thanh sa sầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Khả Hãn Chuẩn Sát cái gì,
chưa có thánh chỉ đóng ngọc tỷ của bản tọa thì hắn vẫn chỉ là gã thổ phỉ trong một biển cát, hắn đã thích động thủ trên đầu thái tuế thì khiến
cho hắn biết kết cục của dám tùy tiện động thủ trên đầu thái tuế là gì.”
Sau đó hắn nhẹ giọng nói với Tiểu Thắng Tử cái gì, Tiểu Thắng Tử sửng sốt,
gương mặt thanh tú dần hiện lên một tia hung ác lạnh như băng, gật đầu
với Bách Lý Thanh rồi lập tức xoay người dẫn theo mấy thị vệ chờ ở ngoài đình, cầm kiếm đi về phía phòng giam Chuẩn Sát.
Bách Lý Thanh ngồi trong đình gảy đàn, tâm tình không tệ.
Tiếng đàn tí tách như tiếng nước chảy, lại mang theo một loại khí sát phạt kỳ lạ, làm cho người nghe không rét mà run.
Tây Lương Mạt sai người mở cửa phòng kho, tính đi vào nhìn một cái, nghe thấy tiếng đàn của Bách Lý Thanh bèn dừng chân.
Bạch Trân ở phía sau suýt chút nữa đụng vào lưng nàng, vội vàng dừng lại, xoa mũi nói: “A, Quận Chúa, ngài làm sao vậy?”
Thấy Tây Lương Mạt giống như đang nghe tiếng đàn, nàng cười hì hì trêu ghẹo: “Thiên Tuế gia quả là đa tài đa nghệ, hiếm thấy ai phong lưu văn võ
song toàn, đánh đàn cũng dễ nghe đến vậy.”
Không phải nàng đang nịnh nọt, mà Bách Lý Thanh thật sự có vẻ không có gì không biết, cực kỳ lợi hại.
Tây Lương Mạt than một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên, thấp giọng nói như
đang lẩm bẩm: “Em nghe mà không biết à, đây là minh khúc đưa ma, đôi khi người quá thông minh hoặc quá tỉnh táo sống sẽ rất mệt mỏi.”
Nói vậy ngay sau đây sẽ có người rơi đầu xuống đất, đoán chừng là người của Chuẩn Sát rồi.
Tuy nàng không tán thành hình phạt quá mức tàn khốc, nhưng đối với một số
người mang ý xấu không biết tự lượng sức mình, dọa một trận là điều cần
thiết.
Nhớ tới loại nội lực âm ngoan mà Chuẩn Sát truyền vào tâm mạch của nàng ở
trên thuyền, rõ ràng đang định chặt đứt võ mạch của nàng, phế bỏ võ nghệ của nàng.
Tây Lương Mạt hừ lạnh trong lòng, xoay người vào trong nhà kho.
Bạch Trân nghe vậy có chút hoang mang khó hiểu, trong lòng thầm nói, xì,
người như gia và Quận Chúa đôi khi người thường như các nàng hiểu không
nổi.
— Ông đây là đường ranh giới con nhóc nào trong đám cac ngươi muốn nhúng chàm Lạc Nhi thì mau đăng ký —
Bên này Bạch Trân đang cầm sổ sách từ trong kho đi ra, thẳng tới phòng của
Tây Lương Mạt, đang định tìm thêm hai tiên sinh ở phòng thu chi tới để
xử lý rõ ràng sổ sách trong tay.
Vừa đi tới trong sân thì một bóng người màu xanh lam thình lình nhảy ra từ bụi cỏ: “Bạch Trân.”
Bạch Trân đang suy nghĩ chuyện khác trong lòng, một người đột ngột nhảy ra
như vậy làm nàng giật mình lùi lại mấy bước, vươn tay định đập sổ sách
lên đầu người kia, nhưng chờ nàng nhìn rõ gương mặt quen thuộc đó thì đã không kịp nữa, nàng đành phải vội vàng buông tay để sổ sách rơi xuống
đất.
Chính nàng cũng vì thu tay quá nhanh mà ngã thẳng về sau, người kia giật mình, luống cuống tay chân giữ nàng lại.
Đầu của Bạch Trân đụng vào ngực hắn, hai người ôm nhau ngã xuống.
“Bạch Khởi, tên đáng ghét kia, rốt cuộc đang làm gì vậy!” Bạch Trân vuốt cái cằm đau nhói vì đụng phải đầu hắn, tức giận nói.
Bạch Khởi cười hì hì xoa đầu mình: “Ai nha, đấy là vì đã lâu không gặp Bạch
Trân cô cô, thấy ngươi già đi nhiều như thế nên cực kỳ khiếp sợ, hô ra
tiếng đấy mà, không ngờ Bạch Trân cô cô nhìn không chỉ già đi mà lá gan
cũng nhỏ đi nhiều, sợ hãi như vậy cơ à.”
Có cô gái nào chịu nổi bị người ta nói mình già, tuy lúc mới đi theo Tây
Lương Mạt Bạch Trân chưa nhiều tuổi, nhưng nay đã qua năm năm, nàng ở
trong cung đã là một nữ quan, các tiểu cung nữ phải gọi nàng một tiếng
cô cô.
Vốn đây chỉ là một tôn xưng, Bạch Trân còn có chút hưởng thụ, nhưng nay
nghe nó phun ra từ miệng Bạch Khởi lại làm cho người ta thích không nổi, làm cho nàng nhớ tới người bình thường tầm tuổi mình đã là mẹ bọn nhỏ.
Bạch Trân nhất thời tức đến trợn mắt với Bạch Khởi: “Ngươi nói cái gì? Miệng chó không phun được ngà voi, cút!”
Bạch Khởi không những không cút, ngược lại còn đặt mông ngồi trên đùi nàng,
cười hì hì nói: “Ai nha, thẹn quá hóa giận rồi kìa, hẹp hòi quá đi, ta
chỉ nói thật thôi mà.”
Một khuê nữ hoa cúc như Bạch Trên nào đã bao giờ bị một nam nhân “ngồi
lên”, sắc mặt nhất thời đỏ ửng, bỗng nhớ tới một lần bị người này sàm sỡ ở trong vườn, lại thẹn quá hóa giận, vươn tay bắt lấy sổ sách đập lên
đầu Bạch Khởi: “Đi chết đi!”
Bạch Khởi linh hoạt nghiêng đầu tránh sổ sách, một tay bắt lấy một quyển
khác nàng vừa ném tới, cười hì hì nói: “Ai nha, đừng giận mà, đừng giận
mà, giận sẽ càng nhanh già, không ai thèm lấy.”
Bạch Trân tức đến mức suýt phun ra máu, người kia ngồi trên chân nàng, ép
nàng chỉ có thể ngồi, không thể động đậy, đành cầm sổ sách không ngừng
đập hắn, hung tợn nói: “Liên quan đến ngươi cái rắm, lão nương đời này
chỉ theo Quận Chúa, chỉ hầu hạ Quận Chúa, không lấy chồng, thế thì sao!”
Bạch Khởi cầm cổ tay định với tảng đá để ném tới của nàng, thở dài một hơi:
“Cần gì làm khó bản thân, như vậy đi, nể mặt chúng ta đều là đồng
nghiệp, ta đã nghĩ giúp ngươi rồi, ngươi đã già đến mức không gả ra
ngoài nổi thì gả cho ta luôn đi.”
“Gả cho cái đầu ngươi… Gả… Ngươi nói cái gì?” Bạch Trân sửng sốt, chớp mắt nhìn Bạch Khởi, mở to mắt một cách không dám tin.
Vừa rồi nàng không nghe nhầm chứ.
Bạch Khởi buông tầm mắt, ho khan một tiếng, trên gương mặt non choẹt có một
vệt đỏ ửng khả nghi: “Khụ khụ, ta đang nói, nếu không ngươi gả cho ta
cho xong.”
Bạch Trân không chút biểu cảm nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Ngươi
có bệnh à, động kinh cũng là một loại bệnh, phải chữa.”
Bạch Khởi nhìn nàng, cười hì hì nói: “Vậy ngươi có thuốc không? Hay là ngươi xả thân cống hiến làm thuốc đi.”
Bạch Trân lại đỏ mặt: “Ngươi… Ngươi điên rồi à, mau đứng lên, ta còn phải đi đưa sổ sách cho Quận Chúa!”
Bạch Khởi mặt dày nhìn nàng, lại tự nói: “Ngươi xem, ngươi gả cho ta rất có
lợi, thứ nhất có thể giải quyết vấn đề không gả nổi của ngươi; thứ hai,
ngươi gả cho ta ngay cả họ cũng không cần sửa, có lẽ hai trăm năm trước
chúng ta đã là một nhà rồi, nay nhà chúng ta lại đoàn viên.”
Bạch Trân nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng của hắn, câu nói đầu tiên nàng
đang tức giận muốn mắng chửi người, câu nói thứ hai lại bỗng nhiên làm
nàng rất buồn cười, hoặc nói là dở khóc dở cười.
Tên Bạch Khởi này thật là…
Nàng khẽ hừ một tiếng: “Ta vốn không phải họ Bạch, vào phủ Quốc Công mới đổi sang họ Bạch.”
Mắt Bạch Khởi sáng lên, lập tức nói: “Cho nên ta mới nói đây là duyên phận, chứng tỏ ngươi sẽ trở thanh người Bạch gia!”
Bạch Trân nhất thời 囧——
Đã gặp người không biết xấu hổ chứ chưa gặp ai không biết xấu hổ đến mức này!
Đây chắc là già mồm át lẽ phải rồi!
Nhưng Bạch Trân có nhanh mồm nhanh miệng thế nào cũng chưa từng gặp chuyện
thế này, nhất thời không nghĩ được gì, ngẩn ngơ nghẹn họng nửa ngày chỉ
phun được một câu: “Nói bậy, vậy nữ tử họ Bạch khắp thiên hạ này đều
phải gả cho ngươi hay sao?”
Bạch Khởi bỗng nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của Bạch Trân – hai gương mặt non nớt nhìn nhau.
Bạch Trân lại đỏ mặt trước, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”
Bạch Khởi nhìn nàng, bỗng nói ra một câu: “À, ta chỉ cần một người họ Bạch là ngươi.”
Nói xong, hắn bỗng cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Bạch Trân ngẩn người, trong lòng bốc hỏa, người này dám sàm sỡ nàng!
Nhưng mà…
Nhưng không biết do mùi thơm cỏ xanh trên người Bạch Khởi mê hoặc thần trí
nàng, hay khi môi hắn đụng vào trán nàng, cảm giác mềm mại đó thiêu đốt
nàng, làm cho tay chân nàng nhũn ra, bàn tay giơ lên muốn tát Bạch Khởi
cứng đờ giữa không trung.
Cho đến khi sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân nàng mới tỉnh táo lại,
kích động đẩy Bạch Khởi ra rồi nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Tiếng bước chân phía sau dừng lại, nàng ra vẻ bình tĩnh không nhìn Bạch Khởi
bị nàng đẩy ngã, quay mặt lại xem, phát hiện thì ra đứng sau lưng nàng
không phải một, hai người, mà là năm, sáu Cẩm Y Vệ áp giải một phạm
nhân, mà phạm nhân kia nàng cũng biết – Chuẩn Sát.
Sắc mặt Bạch Trân lập tức trở nên phấn khích, mà nhóm Cẩm Y Vệ thì đồng
loạt hết nhìn đông tới nhìn tây, người cầm đầu thì mỉm cười khách khí
bắt chuyện với Bạch Trân như không nhìn thấy gì hết: “Bạch Trân cô cô
định đi đâu thế?”
Sau đó ánh mắt hắn dừng trên sổ sách rơi dưới đất, lại nói: “Có cần chúng ta giúp không?”
Bạch Trân đang định nói thì giọng nói lười biếng của Bạch Khởi đã vang lên
phía sau: “Không cần khách khí, các huynh đệ Cẩm Y Vệ cứ làm việc đi,
lát nữa ta giúp nàng nhặt lên cũng được.”
Lời này sao nghe có phần ái muội, trên mặt mấy Cẩm Y Vệ đều lộ ra biểu cảm
rất mờ ám, liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười nói: “Vâng, nếu đã vậy
chúng ta đi trước.”
Bạch Khởi cười nói: “Tạm biệt.”
Bạch Trân vừa tức vừa xấu hổ, trong lúc vô tình cảm thấy có ánh mắt sắc bén
bỡn cợt dừng trên người mình, nàng lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh
mắt màu vàng nhạt của Chuẩn Sát, trong lòng nàng lạnh xuống, hơi nheo
mắt lại, không chút khách khí trừng ngược lại.
Chuẩn Sát có vẻ sửng sốt, sau đó ánh mắt hắn nhìn nàng như có chút suy ngẫm,
loại ánh mắt như dã thú phát hiện con mồi đảo qua đảo lại giữa nàng vào
Bạch Khởi khiến Bạch Trân rất không thoải mái.
Bạch Khởi cũng cảm nhận được ánh mắt của Chuẩn Sát, hắn mỉa mai nói với
Chuẩn Sát: “A, đây chẳng phải là đầu lĩnh sa phỉ của chúng ta đấy sao,
đã nhiều ngày không gặp, nghe nói ngươi thành Khả Hãn, sao lại xuất hiện ở đây, ha ha.”
Nhắc mới nhớ, Bạch Khởi và Chuẩn Sát coi như người quen cũ, quỷ quân huấn
luyện hậu bối đặc biệt thích dùng sa phỉ làm đá mài dao, cứ ba bữa nửa
tháng lại đi khiêu khích, mà sa phỉ lợi hại nhất trong sa mạc không ai
khác ngoài người của Chuẩn sát, bọn họ có thể thuần sói, cho nên gần như đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Đương nhiên, đấy là khi chưa gặp phải người của quỷ quân.
Quỷ quân trẻ tuổi đều được thế hệ trước ma luyện mà ra, cũng là thứ mà nhóm sa phỉ sợ hãi nhất – cướp trong cướp!
Xuất quỷ nhập thần, giỏi ẩn nấp, càng giỏi tiến công.
Không biết đã đùa cợt đám sa phỉ này thảm đến mức nào.
Lúc này đột nhiên gặp lại, quả là kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt.
Chuẩn Sát nhìn Bạch Khởi, lại nhìn Bạch Trân, bỗng cười một tiếng giễu cợt,
không nói một câu, đi theo nhóm Cẩm Y Vệ đi về tiền viện.
Bạch Khởi nhìn bóng lưng hắn, không biết vì sao đột nhiên có dự cảm không
tốt, hắn nheo mắt lại nhìn bóng dáng cao lớn của Chuẩn Sát…
Nam nhân này, nhìn qua thật sự làm cho người ta chán ghét, hoặc nên nói là cảm thấy không thoải mái.
Đợi đến khi Bạch Khởi hoàn hồn Bạch Trân đã nhặt sổ sách rơi dưới đất, hung hăng trừng mắt với hắn một cái: “Tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ, sau
này cách xa ta một chút.”
Nói xong ôm sổ sách xoay người bỏ chạy.
Nhìn Bạch Trân bỏ chạy nhanh như thỏ, Bạch Khởi không bỏ qua hai vệt đỏ ửng
trên mặt nàng và ngữ khí không đủ vững vàng của nàng, hắn thầm vui vẻ,
trên mặt cũng lộ ra nụ cười ngây ngô.
“Ha ha…”
— Ông đây là đường ranh giới cuối tháng, mau dùng lương tháng để đập ta —
Năm ngày sau, sau khi kiểm kê sơ qua tài sản, Tây Lương Mạt không chiếm một phần bạc nào, trả tất cả lại cho Phượng Tỷ Nhi, chỉ dặn nàng ta dưỡng
thương cho tốt rồi hãy hồi kinh.
Phượng Tỷ Nhi cảm động rơi nước mắt, kiên quyết tặng một cửa hàng làm ăn rất
tốt trong kinh thành cho Tây Lương Mạt, nhưng Tây Lương Mạt cũng kiên
quyết không nhận, cuối cùng chỉ lấy đi một ít son phấn và nước hoa đến
từ phương Tây, còn hứa với nàng ta, chờ nàng ta trở lại thượng kinh sẽ
giúp đỡ nàng ta lấy lại quyền quản lý Phượng gia.
Sự rộng lượng của Tây Lương Mạt làm cho Phượng Tỷ Nhi càng cảm kích, thậm
chí thề với trời, chỉ cần nàng còn sống một ngày Phượng gia sẽ đáp ứng
tất cả yêu cầu của Tây Lương Mạt.
Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đã chuẩn bị thuyền lầu sẵn sàng, chỉ chờ chủ tử nhà mình từ Phượng gia ở huyện Quân lên thuyền.
Sau khi Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt lên thuyền, một tiếng hô to vang lên, con thuyền rẽ sóng chạy đi.
“Nha đầu ngươi ra vẻ lương thiện rộng lượng, trong lòng thì vô cùng gian
xảo, quay lưng một cái đã nắm cả Phượng gia trong tay.” Bách Lý Thanh
dựa vào ghế dài bên cửa sổ, dùng ngón út đeo bảo vệ móng bảo thạch chậm
rãi cọ lên một quả lựu, bóc vỏ lựu để lộ ra những hạt lựu trong suốt bên trong.
Hắn tao nhã bóc tất cả hạt lựu xuống, đặt vào đĩa, đưa cho Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không khách sáo, bốc lên ăn, mùi vị chua chua ngọt ngọt rất ngon, nàng nheo hai mắt lại hưởng thụ – ừm, ngon quá!
“Chậc, nói cứ như ta là con buôn vậy, được rồi, cho dù ta là con buôn thì đây
cũng chỉ là một loại trao đổi thôi, ta cho nàng vị trí gia chủ Phượng
gia, còn thay nàng ta báo mối thù giết cha mẹ, đây là ân tình lớn,
Phượng Tỷ Nhi dẫn dắt Phượng gia nguyện trung thành với ta cũng có kỳ
quái đâu.”
Tây Lương Mạt nàng không phải là thánh nhân thi ân không cần báo đáp!
Nàng dừng một chút, lười biếng mở tấu chương trong tay: “Hơn nữa, giữa ta và Phượng Tỷ Nhi có một phần tình cảm, nam nhân các ngươi không biết đâu.”
Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nàng, giống một con tiểu hồ ly lên
mặt dào dạt đắc ý, khóe môi bất giác nở nụ cười: “Ừ, ta không biết, ta
chỉ cần biết chỗ nàng ta không biết là được.”
Tây Lương Mạt nghe những lời này cảm thấy rất mất tự nhiên, lại thấy vẻ mặt hờ hững của hắn, cũng không nghĩ nhiều: “Nàng ta không biết cái gì?”
Bách Lý Thanh cười khẽ, ánh mắt ma mị dừng trên bầu ngực đẫy đà rồi liếc tới giữa hai chân nàng.
Tây Lương Mạt: “…”
Lão yêu này hết thuốc chữa rồi.
Bách Lý Thanh thấy nàng như vậy bỗng nhiên vươn tay kéo vòng eo mảnh mai của nàng, ôm nàng vào trong lòng, đặt cằm lên bả vai nàng, giọng nói dễ
nghe nhưng lạnh lùng nói: “Cho vi sư một đứa nhỏ đi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, hai má hơi nóng lên nhưng vẫn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lại nói: “Được.”
Thật ra nàng đã ngừng dùng thuốc tránh thai một thời gian, hơn nữa chứng
cung hàn đã đỡ hơn nhiều dưới sự điều trị của lão Y Chính.
Có điều, chuyện đứa nhỏ thật sự không phải nói muốn là có được.
Ừm…
Tây Lương Mạt vươn tay nhẹ nhàng bao trùm lên tay hắn, mười ngón nắm chặt.
Đường thủy trở về kinh thành tổng cộng mất ba ngày, khác với khi đến hôn mê
không biết gì, lúc này Tây Lương Mạt cảm thấy rất thả lỏng, không có một đống công vụ quấn thân bèn kéo Bách Lý Thanh du sơn ngoạn thủy dọc
đường.
Vui quên trời đất.
Nói mới nhớ, từ sau khi thành hôn, hai người quả thật chưa đi du lịch cùng
nhau, một lần duy nhất trở về từ Kính Hồ Bách Lý Thành còn mải giận dỗi
nàng, cho nên lần này coi như đi “du lịch trăng mật”.
Khi thuyền đi tới chạng vạng ngày thứ hai đã tới một thị trấn nhỏ tên Kinh
Xuyên, thị trấn Kinh Xuyên tuy nhỏ nhưng vì có một dòng chảy siết của
sông Lạc Thủy ở đây nên hình thành một nơi sóng triều tương đối lớn.
Nghe nói mỗi lần có sóng triều, nước sông sẽ hòa cùng với nước suối của địa phương, sẽ có cá hoa đào.
Cá hoa đào là một loại đặc sản địa phương, hương vị cực ngon, thịt có màu
hồng phấn, cực kỳ xinh đẹp, nấu canh hoặc chiên rán đều rất ngon, có
điều loại cá hoa đào này rời khỏi nước sẽ chết rất nhanh, mà cá hoa đào
đã chết hương vị sẽ trở nên cực kỳ bình thường.
Trước kia Bách Lý Thanh từng tới Kinh Xuyên một lần cho nên tương đối quen thuộc với nơi này.
Nhìn tâm trạng của Tây Lương Mạt rất tốt, lại nghĩ tới lão Y Chính từng nói, muốn có đứa nhỏ thì người mẹ phải giữ tâm trạng tốt, nên hắn quyết định dẫn nàng xuống bờ, đi thưởng thức mỹ vị.