Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 40: Niềm vui bất ngờ



Xuân hoa thu nguyệt, xuân sắc nồng nàn, đúng là thời điểm tốt để giục ngựa sải bước, rong ruổi khắp thảo nguyên bát ngát và mây mưa thất thường, không ngờ trời bỗng nổi mây vần, người có phúc họa sớm tối…

Được rồi, đầu óc nàng lắc lư nhiều từ ngữ không đâu, không vần không nhịp như vậy là vì…

“Ưm…” Nàng có chút khó chịu, không chỉ vì buồn nôn, mà còn là vì… chưa được thỏa mãn.

Tây Lương Mạt uống một ngụm nước trà từ cái chén trên tay Bách Lý Thanh, ngón tay ngoắc ngón tay thon dài của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve: “A Cửu…”

Bách Lý Thanh dịu dàng xoa đỉnh đầu nàng: “Được rồi, nha đầu, không thoải mái thì uống nhiều nước một chút.”

Tây Lương Mạt dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn: “Ưm, A Cửu, ta muốn… Ừm…”

Nàng dùng đầu ngón tay gãi gãi bàn tay hắn, giống một tiểu hồ ly cái rục rịch dùng móng vuốt nhỏ trêu chọc con thú lớn của mình.

Đến đây đi…. Đến đây đi…

Đến đi mà…

Đôi mắt vốn âm u của Bách Lý Thanh dường như càng thêm sâu thẳm, hắn nhấc nàng đặt lên đùi mình, cười khẽ một tiếng: “Chậc, tiểu hồ ly lẳng lơ này, an phận chút đi, bình thường không thấy ngươi động dục thế này, giờ trong bụng đang có đứa nhỏ, cẩn thận một chút.”

Đôi mắt sáng long lanh của Tây Lương Mạt lập tức nheo lại, ủ rũ nằm trên vai hắn: “Ưm, ngươi nhất định phải dùng loại từ ngữ quái dị như động dục này à?”

Bách Lý Thanh tao nhã một tay ôm tiểu hồ ly ngồi trên đùi mình, một tay cầm bút son viết lên tấu chương: “Hay là ngươi muốn dùng từ thô tục như phát xuân?”

Tây Lương Mạt: “Trình độ văn học của ngươi cần đề cao!”

Bách Lý Thanh: “Lẽ nào ý nghĩa không giống nhau?”

Tây Lương Mạt: “…”

Sau đó, Bách Lý Thanh lập tức cảm nhận được một tiểu hồ ly nào đó thẹn quá hóa giận cắn một miếng lên tay hắn: “Bách Lý Thanh, tên khốn kiếp đáng ghét nhà ngươi!”

Bách Lý Thanh cũng lơ đãng, nuông chiều nhìn Tây Lương Mạt cười cười, Chu Vân Sinh đã nói, cảm xúc của phụ nữ có thai cực kỳ bất ổn, đặc biệt là thời kỳ mang thai rất dễ tức giận, giống như hồ ly bị giẫm phải đuôi.

Đương nhiên, một bàn tay khác của hắn không quên “dịu dàng” nhéo thịt mềm sau gáy Tây Lương Mạt, không khác gì nhéo một con vật nhỏ, khiến nàng không thể không ngoan ngoãn buông cái miệng đang cắn hắn ra.

“Hừ! Hừ! Hừ!” Tây Lương Mạt tuy nhả ra nhưng vẫn nhe răng trợn mắt tỏ vẻ uy hiếp Bách Lý Thanh.

Đáng ghét, từ hôm trước đang định mây mưa thất thường thì Bạch Nhụy dẫn vài người tới bày cá hoa đào, nàng vừa ngửi được mùi tanh bỗng thấy buồn nôn, không chịu nổi phải nôn ra, kết quả là làm Bách Lý Thanh hoảng sợ, chỉ lo nàng trúng độc gì trong hang nham thạch, lập tức gọi người tới kiểm tra cho nàng.

Vân Sinh biết nàng không thoải mái tức khắc tự mình đến kiểm tra, không ngờ kiểm tra xong lại phát hiện, thì ra… nàng mang thai.

Mới hơn một tháng.

Hẳn là có trước khi nàng bị Chuẩn Sát và Nhị lão gia Phượng gia lập mưu bắt đi.

A Cửu đương nhiên cực kỳ vui mừng, nàng chưa từng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ lóe lên trong đáy mắt hắn như thế, loại ánh sáng này hoàn toàn che lấp cảm giác mịt mù đáng sợ trên người hắn, làm cho hắn giống như chìm trong màu sắc sinh động cực kỳ mê người, giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong nháy mắt, làm cho cả Vân Sinh cũng phải thất thần.

Sau đó, nàng gần như không được đặt chân xuống đất, đều được hắn ôm đi.

Vân Sinh không khỏi lo lắng nói với nàng, dựa theo tình hình mới mang thai hơn một tháng đã có phản ứng lớn thế này, thời gian mang thai của nàng có khả nàng sẽ không dễ chịu.

Tây Lương Mạt im lặng, nàng đương nhiên biết cơ thể của mình căn bản không tốt, còn nhiều lần gặp chuyện, có thể mang thai đã là không dễ, cộng thêm lúc trước bị Thiên Ma Lão Tổ – ông nội quái dị của Bách Lý Thanh hạ dược, làm cho Chuẩn Sát lượm được, tiện lợi bắt cóc, hết đi thuyền lại xuống nước, chìm vào hang đá.

Có thể giữ được đứa bé trong bụng mà không mất đi đứa bé trong lúc còn chưa phát hiện sự tồn tại của đứa bé đã là một loại may mắn rồi.

Còn sau đó?

Nàng cũng không biết bản thân sẽ bị đứa nhỏ này dày vò thế nào.

Nàng chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể khỏe mạnh chào đời.

Dù sao A Cửu lớn hơn nàng một giáp, đã hơn ba mươi tuổi rồi, ở thời đại này, ai nhanh tay có khi đã làm ông nội, nhưng đây mới là đứa bé đầu tiên của nàng và hắn.

Hơn nữa, mang thai mới chỉ là bắt đầu.

Theo đó mà đến là những phiền toái mà bọn họ đều phài lo lắng…

Cửu Thiên Tuế dù quyền cao chức trọng thì cũng là thái giám, nếu vậy, là một thái giám, làm thế nào giải thích được “phu nhân trên danh nghĩa” của hắn mang thai?

Được rồi, xem ra sau khi bụng nàng to lên, ít nhất hơn nửa năm không thể lộ diện trước mặt người khác, thậm chí cả phủ Thiên Tuế cũng không được ở.

Có điều, chuyện này so với ánh sáng trong đáy mắt u ám của A Cửu, Tây Lương Mạt nghĩ tất cả những dày vò này đều đáng giá.

“Đừng suy nghĩ lung tung, không tốt cho vật nhỏ trong bụng ngươi.” Ánh mắt Bách Lý Thanh chăm chú trên tấu chương nhưng dường như vẫn nhận ra nàng đang thất thần.

Hắn giơ tay vuốt ve mái tóc dài đến vai của nàng, như trấn an một con thú nhỏ mất kiên nhẫn.

Tây Lương Mạt thở dài một tiếng, lười biếng tiếp tục nằm trên người hắn, u oán nói: “Ưm… Ngươi có biết từ sau khi ta có đứa nhỏ, ngươi chỉ quan tâm đến đứa nhỏ không?”

Bách Lý Thanh không buồn ngẩng đầu, bổ sung một câu: “Đương nhiên, suy nghĩ miên man cũng không tốt cho ngươi.”

Tây Lương Mạt mất kiên nhẫn kéo tấu chương của hắn: “… Ngươi có thể trả lời lấy lệ thêm chút nữa được không?”

Ngày hôm trước biết nàng mang thai, hơn nữa thai có vẻ không được ổn định lắm, Bách Lý Thanh bèn nghe lời đề nghị của Vân Sinh, làm bạn với nàng ở đây nửa tháng, chờ đứa bé trong bụng ổn định hơn rồi mới khởi hành về kinh thành.

Nhưng hôm nay xem ra, hắn không bỏ lỡ công vụ chút nào, cùng nàng dưỡng thai cái gì, là để thuận tiện xử lý công vụ mới đúng!

Tây Lương Mạt biết mình có chút cố tình gây sự, nhưng từ sau khi biết mình có thai, nàng thật sự không cách nào khống chế đủ loại suy nghĩ kỳ quái trong đầu.

Cuối cùng Bách Lý Thanh buông tấu chương trong tay mình xuống, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo dừng trên mặt Tây Lương Mạt: “Vi sư nghĩ, có phải nữ nhân mang thai đều trở nên phiền toái vậy không, có phải ngươi nghẹn dục vọng đến khó chịu rồi, nhưng Chu Vân Sinh đã dặn dò vi sư, không nên hoan ái quá thường xuyên trong thời điểm này.”

Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ nghiêm trang của hắn, biết hắn thật sự hoài nghi điều này, nàng không biết phải nói gì: “Ta chỉ đang cầu sự chú ý, không phải cầu được làm!”

Được rồi, nàng đã trở nên không biết xấu hổ giống hắn.

Nàng cũng không biết vì sao gần đây mình thật sự quá nhạy cảm, bị hắn vừa ôm vừa xoa là có cảm giác.

Bách Lý Thanh gật đầu, tỏ vẻ hắn hiểu được, cười khẽ nói: “Ừ, vi sư đã chú ý đến ngươi, còn cái khác, sau này có nhiều thời gian.”

Sau đó hắn lại một tay ôm lấy nàng, một tay chấp bút, tiếp tục không biểu cảm, chăm chú phê duyệt tấu chương.

Tây Lương Mạt toàn thân ủ rũ – khốn kiếp!

Vì sao chỉ có mình nàng trằn trọc, người kia lại bất động như núi?

Rõ ràng tại người kia cấm chân nàng, không cho nàng ra ngoài cơ mà!

Cho dù nhìn hắn từ từng góc độ đều đẹp như một bức tranh, nhưng tranh đẹp nhìn nhiều cũng như nhìn mỹ vị ở bên miệng, chỉ có thể thưởng thức không thể ăn, là một chuyện rất vô nhân đạo đấy!

Thời gian mang thai vốn đã rất nhạy cảm, rất muốn, rất muốn “ăn thịt người”!

Nhất là đối phương cũng có phản ứng, nếu không vì sao hắn ôm nàng ngồi trên đùi, hơn nữa nàng còn rõ ràng cảm nhận được bộ phận nào đó đáp lại!

Hắn còn có thể như lão tăng nhập định, giống như nơi nào đó không phải bộ phận trên cơ thể hắn, nghiêm túc xử lý công vụ, nhân tiện khi xử lý một chuyện nào đó lộ ra biểu cảm “ma quỷ súc vật”, làm cho người vào báo tin sợ tới mức rụt cổ đứng yên.

Tây Lương Mạt rất phiền chán!

Cứ thế tạo thành vòng tuần hoàn khiêu khích – nổi nóng – bình tĩnh – khiêu khích – nổi nóng – bình tĩnh, Tây Lương Mạt trình diễn tiết mục này hai ngày liền làm cho Bách Lý Thanh rốt cuộc hiểu được người nào đó sắp buồn thành tâm thần phân liệt.

Đương nhiên, loại biểu diễn hơi khoa trương này chỉ để cho một kẻ độc tài nào đó hiểu được, nàng – phu nhân mang thai của hắn nếu không được giải tỏa sẽ thật sự điên mất thôi.

Vì thế kẻ độc tài nảy lòng từ bi, thả nàng ra ngoài một chút, nhưng chỉ cho ra ngoài đi dạo hai khắc thôi.

Có thời gian hít thở như vậy, Tây Lương Mạt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đồng thời, nàng cũng nhận được khế ước hợp tác và địa khế mà Phượng Tỷ Nhi đã hứa, điều này làm cho tâm trạng của Tây Lương Mạt lại tốt hơn hai phần.

Cho nên khẩu vị cũng tốt hơn một chút, ít nhất có thể ăn vài miếng mà không phải cứ ăn là nôn, nôn đến mức cái gì cũng ăn không vô.

Bắt đầu từ lần nôn đầu tiên, Tây Lương Mạt nôn nghén nghiêm trọng đến mức gần như không ăn nổi cái gì, Rose ở gần nơi này hơn lão Y Chính, cộng thêm gần đây lão Y Chính bị trật chân, cho nên Rose ra roi thúc ngựa tới trước, kết hợp với phương thuốc của lão Y Chính làm ra một loại hương dưỡng thai đặc biệt, thường xuyên đốt trong phòng và không gian hoạt động của Tây Lương Mạt mới miễn cưỡng giúp Tây Lương Mạt dễ chịu một chút.

Hơn nữa, kỳ lạ là, tuy lần đầu tiên nàng ngửi thấy mùi cá hoa đào là nôn, nhưng sau đó không biết vì sao lại trở thành loại cá duy nhất nàng ăn mà không nôn.

Cá hoa đào tuy không to nhưng không có xương giăm, ngoại trừ một cây xương sống thì không còn xương gì khác, thịt ngọt mềm, vào miệng là tan, làm cho Tây Lương Mạt có xúc động muốn dùng cá hoa đào làm áo mặc ăn dần.

Có điều băn khoăn tới ký sinh trùng đầy rẫy trên đó, cũng lo lắng mình biến thành dị dạng cho nên Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, bỏ qua ý tưởng dùng cá hoa đào làm áo mặc, ngoan ngoãn ăn đồ ăn từ cá hoa đào mà các đầu bếp danh tiếng được Bách Lý Thanh điều từ kinh thành đến chế biến.

Có điều hôm nay, khi nàng dùng cơm trong đình hóng mát, có một khách không mời mà đến.

“Nữ vương Thực Thi Giả.” Giọng nói Trung Nguyên nghe có vẻ tiêu chuẩn nhưng vẫn không tránh khỏi một chút âm điệu dị quốc cổ quái của Chuẩn Sát vang lên.

Tây Lương Mạt hơi nhăn mày nhìn về phía người vừa tới, sau đó lạnh nhạt nói: “À, thì ra là Chuẩn Sát Khả Hãn, quả là khéo, có thể nhìn thấy ngươi ở đây quả khiến người ta cảm nhận được được sự vô vị của tình cờ gặp mặt.”

Tây Lương Mạt không chút khách khí châm chọc, nhưng không làm cho Chuẩn Sát bực bội.

Hắn liếc nhìn Tây Lương Mạt, thản nhiên nói: “Ngài biết mấy người trước chủ nhân A Khắc Lan đã nói với ta một chuyện.”

“Vậy sao? Ta không biết.” Tây Lương Mạt thờ ơ uống một ngụm huyết yến nấu đường.

Thật ra đương nhiên nàng biết Chuẩn Sát đang nói gì, Bách Lý Thanh đã nhắc tới đề nghị nàng đề xuất hôm đó.

Có điều nàng cũng không biết rốt cuộc Bách Lý Thanh nói với Chuẩn Sát thế nào, vì chuyện này không đơn giản, mà nàng thì đang có đứa nhỏ, cho nên càng không có hứng thú tham gia vào mấy chuyện rắc rối đó.

Nhưng nghĩ cũng biết, dựa theo tính tình của Bách Lý Thanh, nhất định sẽ đưa ra những điều kiện tương đối hà khắc.

Chuẩn Sát nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt âm u, hắn mỉm cười: “Ta và Cáp Tô đã thương lượng, chúng ta quyết định đồng ý với điều kiện của chủ nhân A Khắc Lan, hắn nói không sai, ta có thể sống trở về Hách Hách đã là ân điển mà Tử Thần ban cho.”

Tây Lương Mạt nghe vậy liếc nhìn Chuẩn Sát một cái, nàng không tin con sói tham lam có một ngày lại biến thành con cừu dịu ngoan, còn nói những lời khiêm tốn như thế.

Nàng nhướng mày, thản nhiên nói: “Thật không? Nếu ngài có nhận thức như vậy thì tốt.”

Chuẩn Sát nhìn Tây Lương Mạt, tiếp tục mỉm cười nói: “Ừ, có điều đối với người sẽ thành Vương Phi của ta, ta muốn tự mình quyết định, không biết có được không?”

Tây Lương Mạt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chuẩn Sát một lát mới nói tiếp: “Vương Phi Hách Hách đương nhiên phải tôn quý, có điều người ngài muốn chúng ta sẽ hết sức lựa chọn, nhưng chúng ta không có sở thích ép buộc người khác, nếu đối phương không muốn, vậy thì…”

Chuẩn Sát bỗng nhiên nói: “Ta chỉ đề xuất nguyện vọng của ta, ngài cảm thấy ta nhượng bộ như vậy mà vẫn không thể đổi lấy một mỹ nhân sao?”

Tây Lương Mạt trầm ngâm một lát, nhìn đôi mắt màu vàng chớp lên tia sáng kỳ lạ kia, nói: “Được, ngươi nói thử xem ngươi muốn ai đã.”

Ánh mắt Chuẩn Sát dừng lại trên gượng mặt xinh đẹp của Tây Lương Mạt, đến khi Bạch Trân và Bạch Nhụy đều không nhịn được phải trợn mắt thì hắn bỗng hướng về phía gương mặt non nớt của Bạch Trân, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa nóng rực: “Ta muốn thị nữ xinh đẹp lại dũng cảm bên cạnh ngài – Bạch Trân.”

— Ông đây là đường ranh giới tình yêu ngây ngô, kinh thiên động địa của cô Nguyễn Linh với Hoạn Phi Thiên Hạ —



Tháng Tư đã sắp chấm dứt, bước sang đầu tháng Năm, tất cả mọi người đã thay trang phục mùa hè thoáng mát tinh xảo.

Bởi vì mùa cá hoa đào đã qua, hơn nữa nơi này là đại doanh của đám sát tinh Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám mà người ta nghe tin thôi đã sợ vỡ mật, cho nên tuy người của thôn xóm gần đây không bị đuổi đi, nhưng hai mươi, ba mươi hộ nhỏ sau khi lĩnh tiền ân thưởng vẫn đều lặng lẽ chuyển lên trấn trên.

Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám thấy vậy cũng chỉ lạnh nhạt, không ngăn cản, đối với bọn họ mà nói, đám bình dân này rời đi thật ra là một chuyện tốt.

Dù trong phạm vi năm mươi dặm yên ắng không người, nhìn có vẻ không tiện, nhưng ưu thế ở chỗ bố trí phòng vệ lại rất tiện.

Sự an toàn của chủ tử nhà mình có thể được đảm bảo một cách tốt nhất.

Nhưng theo cùng với đó là một ít việc kim chỉ cũng sẽ nhiều lên, bởi vì tuy Bách Lý Thanh đã sai người dẫn một ít cung nữ từ phủ Thiên Tuế đến đây, nhưng nơi này không phải kinh thành, dù Thiên Tuế gia đã sai người vận chuyển không ít thứ đến, nhưng không thể đưa hết tú nương và máy dệt đến thôn nhỏ này được.

Cho nên, hiện giờ hai nữ quan Bạch Nhụy và Bạch Trân biến thành đại cô cô quản sự đầu lĩnh.

Ánh nến chập chờ soi sáng căn phòng ấm áp.

Se chỉ luồn kim, thêu lên vạn sợi tình.

“A…” Một tiếng thở khe khẽ vang lên.

“Làm sao vậy?” Bạch Nhụy buông cái yếm trẻ con trong tay xuống, nhìn về phía Bạch Trân ở bên cạnh, thấy trên ngón tay trắng như tuyết của nàng là một giọt máu như hạt châu, không khỏi nhăn mày nói: “Sao ngươi vẫn hậu đậu như thế, lại đâm vào tay.”

Nàng lập tức lấy thuốc bột tới muốn bôi cho Bạch Trân: “Ngươi xem, ngươi xem, mới bao lâu mà ngươi đã bị đâm không biết bao nhiêu lần, hay là ngươi muốn ta bó ngón tay ngươi thành củ cải luôn?”

Bạch Trân cười cười: “Làm gì đến, chỉ là lần thứ ba trong hơn nửa tháng thôi.”

Bạch Nhụy ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng biết là lần thứ ba cơ đấy, nếu ngươi là tiểu nha hoàn vừa mới tiền cung ta sẽ không cảm thấy có bất cứ vấn đề gì, nếu ngươi là nông phụ ta cũng sẽ không cảm thấy sao, nhưng ngươi là Bạch Trân, nữ quan nhị phẩm quản lý tư chế của sáu cục Thượng Cung.”

Bạch Trân im lặng một lúc, buông đồ trong tay xuống, nhìn về phía vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng: “Bạch Nhụy, ngươi nói chúng ta đi theo Quận Chúa đã bao năm, nay tiểu chủ tử đã sắp chào đời rồi.”

Bạch Nhụy không cảm thấy kỳ quái vì nàng bỗng thay đổi chủ đề, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi đã quên, ta ở bên Đại tiểu thư từ nhỏ, có điều khi đó Bạch Mai tỷ tỷ là người được tin tưởng nhất bên cạnh Đại tiểu thư, ta trước nay luôn giữ chuyện trong lòng không nói, cũng không cẩn thận, thông minh, nhanh nhẹn như Bạch Mai tỷ tỷ, tuổi cũng hơi nhỏ cho nên chỉ là một tiểu nha hoàn giúp việc mà thôi, khi đó nếu Bạch Mai tỷ tỷ không qua đời, thật ra hai ngày sau ta sẽ bị điều tới chô Tứ tiểu thư, chỗ Tứ tiểu thư chết vài nha hoàn là chuyện bình thường, cho nên tính ra, ta đã đi theo Đại tiểu thư mười mấy năm.”

Nàng dừng một chút rồi lại thở dài: “Nói mới thấy, thời gian trôi qua quá nhanh, ngẫm lại thì ra chúng ta đã đến tuổi này, khi đó mới tiến cung còn đi theo người khác ngước nhìn những cô cô ở cục Thượng Cung, cảm thấy mỗi cử động của bọn họ đều cực kỳ thanh lịch, làm việc rất uy nghiêm, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã được người ta gọi là cô cô rồi.”

Bạch Trân buông mi mắt nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta còn nhớ khi bốn chúng ta được Bạch ma ma chọn đến bên cạnh Quận Chúa.”

Khi đó Bạch Châu còn chưa chết, Mị Tinh vẫn được gọi là Bạch Tinh, tay còn chưa đứt, tuổi nhỏ nhất lại chững chạc đáng yêu, Bạch Ngọc lớn tuổi nhất luôn dốc lòng chăm sóc bọn họ.

Nay mộ phần của Bạch Châu cỏ đã xanh mượt, còn Mị Tinh im lặng ít lời, thường xuyên không nhìn thấy nàng, nhiều khi như một bóng ảnh, tựa như những sát thần Mị bộ, còn Bạch Ngọc đã rời đi, không rõ tung tích…

Bạch Nhụy đặt tay lên vai nàng, buồn bã nói: “Mấy năm nay lang bạc kỳ hồ, sống trong nước lửa, chúng ta đều không còn là những tiểu nha hoàn không rành thế sự, chỉ làm chút chuyện mật thám như trong phủ Quốc Công nữa, nhưng có người đi, có người ở, cuối cùng chúng ta vẫn sống sót, không phải sao?”

Không biết vì sao, hốc mắt Bạch Trân đột nhiên ươn ướt, hơi phiếm hồng, nàng buồn bã than khẽ: “Đúng vậy, ít nhất chúng ta đều còn sống, hơn nữa đã coi như có chút thân phận.”

Ai có thể ngờ rằng vài tiểu nha đầu năm đó được chọn ra từ những tội nhân lưu vong, không cha không mẹ, nếu không được Bạch ma ma lựa chọn, có lẽ bọn họ đã bị ép phải lao động ở biên quan, sau đó may mắn thì tìm được một binh lính thô lỗ để gả, không may thì vào trong doanh trại kỹ nữ, giống như mẫu thân của Bạch Ngọc tỷ tỷ, một đôi tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi sa vạn người qua.

“Cho nên, ngươi không cần lo lắng nữa, chúng ta đi theo chủ tử tốt, Quận Chúa đã từ chối Chuẩn Sát, hẳn là sẽ không có chuyện gì.” Bạch Nhụy bỗng vươn tay nắm lấy vai Bạch Trân, ánh mắt kiên quyết nói.

Bạch Trân nhìn Bạch Nhụy, thoáng giật mình, sau đó cong khóe môi cười nói: “Ừ, ngươi nói nhiều như vậy thật ra vì muốn nói chuyện này phải không.”

Bạch Nhụy thấy Bạch Trân không có gì khác thường, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sẵng giọng nói: “Còn không phải tại nha đầu nhà ngươi luôn thất thần, nếu không vì chuyện này ta không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến ngươi thất thần nữa. Nhưng ngươi phải tin tưởng Quận Chúa, bao nhiêu năm qua Quận Chúa luôn che chắn phía trước chúng ta.”

Nói ra cũng thấy xấu hổ, ngoại trừ Mị Tinh, mấy người các nàng tuy có võ nghệ nhưng không bằng Mị Tinh được trải qua huấn luyện đặc biệt, mỗi lần có chuyện lớn chỉ có thể phó mặc số phận, miễn cưỡng chống đỡ, không có Đại tiểu thư, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm… May là mấy năm nay rèn luyện mới có thể một mình đảm đương một phía.

Nhưng trong lòng bọn họ, Tây Lương Mạt vẫn là sự tồn tại làm cho người ta chỉ có thể nhìn lên và thuần phục.

Bạch Trân im lặng một lát, trên gương mặt tròn tròn hiện lên một chiếc má lúm, nàng cười nói: “Ừ, ta tin.”

Thật ra Bạch Nhụy không hiểu được Bạch Trân đang sầu lo cái gì, Tây Lương Mạt tuyệt đối sẽ không để thân tín của mình đi hòa thân làm vật hy sinh, huống hồ còn là quốc gia đáng sợ như Hách Hách.

Nhưng nàng rõ ràng cảm thấy Bạch Trân không yên lòng khi trả lời, Bạch Nhụy nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Chi bằng vậy đi, ta thấy Bạch Khởi rất vừa ý ngươi, dù sao cũng là người quen đã hiểu rõ, ta thấy ngươi cũng không chán ghét hắn, nếu không sẽ không luôn cãi cọ với hắn. Hay là bẩm báo với Đại tiểu thư, dù sao chuyện này trong lòng Đại tiểu thư đã biết từ lâu, chúng ta làm luôn hỉ sự ở đây, tuổi của chúng ta cũng đã cao rồi.”

Bọn họ đã sắp hai mươi, ở tuổi này chưa làm mẹ đã chuyện kỳ quái, huống hồ còn là nữ tử chưa thành hôn.

Nhìn đám tiểu nha hoàn mười ba, mười bốn tuổi, bọn họ còn không nhịn được phải than thở mình đã già rồi.

Hơn nừa dù sao Chuẩn Sát cũng là Khả Hãn, nếu sau khi hồi kinh hắn chính thức đề xuất yêu cầu này chỉ sợ sẽ có không ít phiền toái, dù sao người đứng đầu một nước bằng lòng lấy một tỳ nữ đã là không tưởng tượng nổi, thể hiện đầy đủ thành ý làm thần tử của hắn, đổi lấy sự ủng hộ của Thiên Tuế gia.

Ngay cả chuyện này Thiên Tuế gia cũng không đồng ý chỉ e sẽ rước lấy lời phê phán trong triều, tuy gia là một người cực kỳ cường quyền, nhưng cả triều đình không phải một người là có thể chống lên được.

Chỉ e ngay cả người bên mình cũng sẽ có ý kiến.

Nhưng nếu Bạch Trân đã kết hôn thì lại là một chuyện khác.

Bạch Trân lập tức đỏ mặt, xấu hổ giận dỗi nhìn Bạch Nhụy: “Ngươi nói… nói linh tinh gì vậy.”

Bạch Nhụy nhìn nàng như có chút ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ngươi không thích Bạch Khởi? Sao ta thấy ngươi với hắn…”

Bạch Trân thấy nàng còn muốn trêu đùa mình, nhất thời vươn tay muốn che miệng nàng: “Được rồi, được rồi, ta biết ngươi muốn lập gia đình lắm rồi, vậy mà còn mạnh miệng không chịu gả, giờ còn dám trêu đùa ta, nên khâu một kim lên miệng mới đúng.”

Bạch Nhụy cũng vừa cười mắng vừa trốn: “Làm sao? Chuyện ai ai cũng nhìn thấy mà ngươi còn e lệ cái gì, không biết lần trước ai ngã trong tuyết, ngã thẳng lên người người ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không thích Bạch Khởi mà thích ma đầu ăn thịt người kia à?”

Bạch Trân nóng này, còn muốn mở miệng mắng, không ngờ một giọng nói như tiếng quỷ thình lình vang lên phía sau: “Ai không thích ta mà thích ma đầu ăn thịt người?”

Hai cô gái đồng thời cứng lại, quay mặt sang, không biết một người đang tủm tìm cười ngồi trên song cửa sổ nhìn hai nàng từ lúc nào.

Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Bạch Nhụy cười cười nhìn Bạch Trân, sau đó nói: “Ai nha, hôm nay thời tiết nóng lên, ta lại biến thành ngốc rồi, còn chưa đi đưa tổ yến cho Quận Chúa nữa.”

Dứt lời, Bạch Nhụy đứng lên lắc lư đi ra cửa.

Động tác nhanh đến mức Bạch Trân còn chưa kịp nói gì, chỉ có thể ngẩn ngơ trừng mắt nhìn Bạch Nhụy nghênh ngang bỏ đi, còn khép cửa lại.

“Làm sao thế? Ngươi rất sợ ta à?” Giọng nói hơi lanh lảnh của Bạch Khởi bỗng vang lên bên tai Bạch Trân, có cảm giác rất bất cần đời.

Hơi thở nóng hầm hập phà lên tai Bạch Trân, làm Bạch Trân sợ hãi theo bản năng nhảy ra xa vài bước, nàng có chút hoảng hốt trừng mắt với gương mặt phóng đại vừa xuất hiện: “Ngươi… Ngươi… Sao ngươi đột nhiên lại xuống đây!”

Nhưng rõ ràng Bạch Khởi không cảm nhận được cảm giác của nàng, lại tiếp tục đi tới gần nàng, nghiêm túc đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Bạch Trân, thật ra ta cảm thấy hai chúng ta coi như nồi nào úp vung nấy, rất xứng, sao ngươi lại nhiều lần từ chối ta, nếu ngươi không từ chối ta thì sao có thể bị con sói đó để ý.”

Khi Bạch Khởi nói những lời này rất nghiêm trang, nhưng không đứng đắn là…

Cái mũi của hắn ghé sát vào mũi nàng, gần như môi cũng chạm lên môi nàng, hơi thở nam tử ẩm ướt nóng hầm hập phà lên môi nàng, làm cho Bạch Trân có cảm giác tim đập như đánh trống, như hắn đang vừa hôn nàng vừa nói chuyện.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi… Tránh ra…” Bạch Trân mặt đỏ tai hồng, dù sao nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể sàm sỡ một cách trắng trợn như thế.

Bạch Khởi lại vẫn giữ dáng vẻ nghiêm trang đó, thậm chí hai tay đặt lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như muốn nhìn vào linh hồn nàng: “Rốt cuộc ngươi có thích ta không? Bạch Trân, ta rất thích ngươi, cho nên nếu ngươi không có ý kiến thì ta sẽ xin tiểu tiểu thư được lấy ngươi.”

Bạch Trân đặt hai tay trước ngực hắn ý đồ đẩy ra một chút khoảng xách, nhưng nhìn gần ánh mắt nghiêm túc nóng cháy của hắn, gần như có thể nhìn thấy cái bóng của mình trong đó, mà hơi thở trên người hắn lại mang đầy hương vị cỏ xanh dễ ngửi, làm cho Bạch Trân có chút hoảng hốt. Đó là nam tử mang theo hơi thở của cánh đồng bát ngát, tuy hắn có một gương mặt thanh tú nhưng cơ bắp rắn chắc cảm giác được qua lớp quần áo dưới tay nàng nói cho nàng biết, hắn là một nam nhân.

Trong một giây, nàng cảm thấy mình sẽ đồng ý.

Nhưng mà…

Bàn tay đặt trên ngực hắn của Bạch Trân bỗng đẩy về phía trước, nàng nhanh chóng đứng lên, ổn định nhịp tim dồn dập của mình, sau đó đưa lưng về phía Bạch Khởi, cắn răng nhẹ giọng nói: “Bạch Khởi, ngươi trở về đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, tóm lại… trước khi tất cả chưa được quyết định, ngươi đừng ngang nhiên tới tìm ta như vậy nữa.”

Bạch Khởi sửng sốt, lời này vì sao nghe giống như đang phân rõ giới hạn?

Nhưng không đúng, lúc trước hai người ở cạnh nhau, tuy Bạch Trân luôn thẹn quá hóa giận oán trách trò đùa dai của hắn, nhưng hắn rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt ngượng ngùng của nàng.

Trực giác nói với hắn, Bạch Trân có tình ý với hắn!

“Bạch Trân, vì sao ngươi đột nhiên thay đổi?” Hắn đứng thẳng dậy bắt lấy tay Bạch Trân, muốn nàng đối mặt với mình: “Chẳng lẽ ngươi thích con sói ăn thịt người đó?”

Bạch Trân đang lúc tâm phiền ý loạn lại nghe thấy một câu như vậy, trong lòng không biết vì sao càng thêm chán nản, bỗng vung mạnh tay: “Ngươi đi đi, ta thích ai liên quan gì đến ngươi!”

Bạch Khởi nhìn bàn tay bị hất ra của mình, ánh mắt đầy tổn thương và căm tức, xoay người lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, lạnh lùng nói: “Được, mặc kệ ngươi, ngươi thích làm Vương Phi ai cũng có thể dùng chung của vương tộc dã man đó cũng là chuyện của ngươi.”

Cảm giác phía sau đã không còn ai Bạch Trân mới chậm rãi xoay người, nhìn gian phòng không một bóng người, và cả cánh cửa sổ mở toang đó, đột nhiên nàng cảm thấy chóp mũi cay cay, nước mắt cứ thế lăn xuống.

Nàng không phải không biết mình làm tổn thương Bạch Khởi, trước khi đi, ánh mắt đau thương của hắn làm trái tim nàng đau nhức không chịu nổi, nhưng mà…

Nhưng mà…

Bạch Trân cắn môi, đi ra ngoài cửa phòng hít một hơi thật sâu không khí ban đêm mang theo hơi nước, sau đó ngồi xuống bên hành lang, ngẩn ngơ nhìn hồ nước xa xôi bên ngoài hành lang, có vầng trăm rằm ảnh ngược xuống từ bầu trời.

Không biết bao lâu sau, Bạch Nhụy vẫn chưa trở về, có lẽ đang dành không gian cho nàng và Bạch Khởi nên tới chỗ Mị Thất, bọn họ đã đính hôn, chuyện tốt sắp tới cho nên mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt cho đôi tiểu tình nhân này, ai chẳng biết Mị Thất khó khăn lắm mới ôm được mỹ nhân về, không ai muốn lắm miệng với chuyện nhìn có vẻ “không hợp văn hóa” này.

Cho nên Bạch Trân chỉ lẳng lặng ngồi, làm cho hơi nước dần phủ đầy tóc mai mình, biến thành một màn sương mỏng, toàn thân như làm từ sương mù, sẽ bốc hơi ngay khi ánh bình minh vừa lên.

Nhưng một bàn tay bỗng duỗi tới, trực tiếp chạm lên mặt nàng, phất hết màn hơi nước này đi.

Có điều cảm giác thô ráp vì hàng năm cầm binh khí cũng khiến Bạch Trân bị đau, rất hiển nhiên đối phương không thường xuyên làm loại chuyện này, động tác cũng hơi ngây ngô.

“Ngươi…” Bạch Trân giống như chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào.

Mái tóc dài màu nâu hiện lên như một lớp sương mù dưới ánh trăng bạc và đôi mắt màu vàng kim lạnh như dã thú đều khiến Bạch Trân hoảng sợ.

Chuẩn Sát!

Nhưng đi theo bên cạnh Tây Lương Mạt nhiều năm, cho dù không hoàn toàn được chân truyền vui giận không hiện lên mặt như Tây Lương Mạt, nàng vẫn nhanh chóng khiến mình bình tĩnh lại, đối mặt với nam nhân, hoặc nên nói là… dã thú mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

“Chuẩn Sát Khả Hãn, vì sao đêm khuya còn ở đây, hay là tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải sầu? Nếu vậy Bạch Trân xin cáo lui.” Bạch Trân dứt lời rồi đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng rõ ràng đối phương không định để nàng đi, một bàn tay đặt trên vai nàng, ấn nàng xuống, sau đó hắn cũng ngồi xuống theo.

“Ngươi rất sợ ta à?”

Bạch Trân nhìn người đàn ông có gương mặt góc cạnh của sa mạc thực ra được coi là vẻ đẹp đầy dã tính này, có cảm giác muốn phát điên: “…”

Hôm nay đám đàn ông này bị động kinh hết rồi à, hết người này đến người khác hỏi câu này, nàng sợ cái gì mới được chứ!

Được rồi, được rồi, coi như nàng sợ bọn họ!

Bạch Trân nhìn Chuẩn Sát, lạnh nhạt mở miệng: “Nói thật, ta sợ những thứ ngài che giấu dưới đôi mắt vàng kim xinh đẹp kia, ta tự biết mình không xinh đẹp và có mưu kế bằng Quận Chúa, cho nên thật sự tự biết thân biết phận, không thể làm cho người có thân phận như ngài mong nhớ ngày đêm, cho nên ta chỉ có thể nghĩ là, ngài bỗng nhiên có hứng thú với ta, chậm chí hạ thấp thân phận muốn lấy ta chỉ có một nguyên nhân.”

Ánh mắt màu vàng của Chuẩn Sát khóa chặt trên mặt Bạch Trân, hắn hơi nhíu mày: “À, nguyên nhân gì?”

Bạch Trân thản nhiên nói: “Trả thù.”

Bởi vì lần trước nàng trêu chọc và nhục nhã sự tôn nghiêm của người đứng đầu một nước như hắn, còn tự tay bắt được hắn, làm cho tất cả kế hoạch của hắn thất bại, không thể không thảm hại xin hòa đàm với Quận Chúa và Thiên Tuế gia, cho nên hắn mới muốn trả thù nàng, đây là nguyên nhân duy nhất mà nàng nghĩ tới được.

Nếu không, nàng thật sự không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến nam nhân lòng muông dạ thú này lại muốn lấy một tỳ nữ nho nhỏ không bắt mắt như nàng.

Dù sao, các nàng đều thấy hắn có ý đồ với Quận Chúa, hay là vì không chiếm được Quận Chúa nên mới lùi bước chuyển hướng?

Bất kể là nguyên nhân gì, Bạch Trân cho rằng con sói ăn thịt người trước mặt không có ý tốt.

Chuẩn Sát nhìn Bạch Trân, đôi mắt màu vàng kim giống như hơi sáng lên, hắn bỗng nhếch khóe môi cười: “Thật không? Vì sao ngươi không nghĩ là trong lần giao thủ trước ta nhận ra trí tuệ và dũng khí của ngươi, nói không chừng vì loại trí tuệ và dũng khí này đã thuyết phục ta thì sao?”

Bạch Trân nghe vậy nhìn hắn một lát rồi bật cười.

“Làm sao? Buồn cười đến vậy à?” Không biết có phải vì đã trải qua vài năm, hay vì ở lâu tại Trung Nguyên nên Chuẩn Sát không còn vẻ vội vàng kích động như lúc ở trong sa mạc, mà thêm một phần kiên nhẫn, hắn thấy Bạch Trân nở nụ cười, cũng cười theo hỏi.

Bạch Trân vừa giễu cợt vừa khinh bỉ nói: “Chuẩn Sát Khả Hãn, ngài kể chuyện cười chẳng buồn cười chút nào hết, ngài là một chính khách, Bạch Trân cũng ở trong cung một thời gian dài, chính khách Trung Nguyên nói những lời ngon tiếng ngọt này dễ nghe hơn ngài nhiều, còn ngài nói cái này không cảm thấy cực kỳ buồn cười sao, chẳng bằng nói thẳng mục đích của ngài đi.”

Chuẩn Sát nhìn Bạch Trân chằm chằm, ánh mắt dần thay đổi, loại ánh mắt sắc nhọn quỷ dị này làm cho Bạch Trân đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí, Chuẩn Sát mỉm cười nói: “Ngươi quả là người không hề dối trá, không giống phần lớn nữ nhân Trung Nguyên, nếu đã vậy ta cũng sẽ nói thẳng.”

Hắn dừng một chút, bỗng vươn tay nâng mặt Bạch Trân lên, khuôn mặt thâm thúy mang theo sự kiêu hãnh đặc biệt của vương tộc: “Chủ tử của ngươi cần một đồng mình, mà ta cần sự thừa nhận của bọn họ, hơn nữa không thể để bọn họ giúp kẻ địch của ta, mà khi kết minh thì cần nhất một chứng minh – một Vương Phi. Ta không thích loại nữ nhân Trung Nguyên suốt ngày khóc sướt mướt, ngươi nhìn có vẻ đủ mạnh mẽ, có thể chịu được bão cát sa mạc, sinh được người thừa kế không tệ, vậy là đủ rồi.”

Bạch Trân hơi ngẩn ra nhìn Chuẩn Sát, đồng thời trong đầu cũng nhanh chóng tư duy, con sói này nói thật chứ?

Hay là bảy phần thật ba phần giả?

Nàng không phân biệt ngay được, có điều…

Loại cảm giác bị hắn coi thành vật phẩm để giao dịch này làm cho nàng cảm thấy vô cùng bực bội.

“Chát!” Bạch Trân không chút khách khí hất tay Chuẩn Sát ra, lạnh như băng nói: “Thật không? Vậy ta phải cảm ơn ngài cất nhắc, có điều ta nghĩ không một nữ nhân nào muốn trở thành thức ăn trên bàn cơm của phu quân mình, càng không một nữ tử Trung Nguyên bình thường nào có thể bình yên đi vào giấc ngủ khi nằm cạnh một ma quỷ ăn thịt người, cho nên ta từ chối lời đề nghị của ngươi, ta nghĩ Quận Chúa đã từ chối ngươi từ mấy ngày trước rồi.”

Theo cách nhìn của Tây Lương Mạt, người hòa thân có thể tuyển rộng khắp, tự nguyên là thứ nhất, dù sao người Hách Hách không coi trọng sự trinh tiết của nữ tử, có thể sinh và nuôi sống thế hệ sau mạnh mẽ mới là quan trọng nhất, cho nên với số tiền lớn tất nhiên sẽ có “dũng nữ”.

Chỉ cần không ngu ngốc, cũng không phải người bên cạnh nàng, nàng mặc kệ là ai đi hòa thân, cho nên ngay lúc đó nàng đã không chút do dự từ chối lời đề nghị của Chuẩn Sát,

“Thật không? Nếu vậy vì sao ngươi từ chối lời cầu hôn của tiểu tình nhân của ngươi?” Chuẩn Sát cười cợt, dùng đôi mắt vàng kim mang hơi thở quỷ dị nhìn Bạch Trân chằm chằm.

Bạch Trân cứng đờ, sau đó đảo mắt trừng mắt với người đàn ông trước mặt.

Giờ mới phát hiện hôm nay trong vẻ mặt sắc bén của hắn dường như có một chút ôn hòa, là vì lông mày, khóe mắt và mái tóc dài của hắn đều phủ một lớp sương sớm.

Tên khốn này rõ ràng đã đứng ở đây rất lâu, có lẽ đã nhìn thấy những gì xảy ra khi Bạch Khởi rời khỏi chỗ nàng.

Sắc mặt Bạch Trân lúc đỏ lúc trắng, buồn bực trừng hắn: “Chuẩn Sát Khả Hãn, ngài không cảm thấy nghe lén và nhìn trộm đều là những chuyện hạ thấp thân phận của ngài à?”

Chuẩn Sát nhếch đôi môi mỏng, mỉm cười: “Không cảm thấy.”

Bạch Trân: “…!”

“Còn nữa.” Chuẩn Sát nhìn về phía vầng trăng tròn trong hồ nước, thản nhiên nói: “Mặc kệ ngươi tin hay không, ta chưa từng ăn thịt người, bởi vì mẫu thân của ta đã bị thúc thúc của ta ăn, cho nên khi năm tuổi, nhìn thấy thúc thúc ta cầm thịt của mẫu thân ta bảo ta ăn, ta đã thề sẽ không chạm vào thịt người, điểm này ngươi có thể yên tâm.”

Bạch Trân ngẩn ngơ, nàng hoàn toàn không ngờ Chuẩn Sát sẽ đột nhiên nói ra một câu làm nàng hoàn toàn rung động này.

Thịt người… Mẫu thân của hắn đã bị thúc thúc của hắn ăn?

Thịt còn bị cầm đến trước mặt một đứa bé?

Ưm!

Bạch Trân cảm thấy bụng mình đang sôi lên, sắc mặt nàng trắng bệch.

Chuẩn Sát nhìn sắc mặt của Bạch Trân, cho rằng nàng không tin, nhăn mày kiếm mỉa mai nói: “Người đại mạc chúng ta tin thờ Tử Thần cho nên không thích nói dối như người Trung Nguyên các ngươi, ta nói ta chưa từng ăn thịt người, sau này cũng sẽ không ăn thứ đó thì là không ăn.”

Bạch Trân nhìn Chuẩn Sát, có chút khó hiểu, nam nhân này có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra chuyện mẫu thân mình bị ăn thịt, còn bị ép ăn thịt mẫu thân… đây chẳng phải câu chuyện trong Phong Thần Diễn Nghĩa mà Đại tiểu thư đã kể đấy sao?

Chuyện này… Chuyện này thật sự làm nàng khó tiếp nhận.

“Nhưng mà… Nhưng mà khi ngươi định bắt ta rõ ràng đã dọa sẽ ăn ta.” Bạch Trân hơi ngẩn ngơ nói.

Đôi mắt màu vàng kim của Chuẩn Sát dừng trên mặt Bạch Trân, sau đó hắn nở nụ cười quỷ dị, khi Bạch Trân sởn gai ốc muốn lùi về sau thì bỗng vươn một tay giữ lấy gáy nàng, rồi bá đạo cắn lên môi Bạch Trân.

“Ưm…!” Bạch Trân trợn trừng mắt, trong đầu trống rỗng. Làm… Làm gì vậy!

Nụ hôn này có chút thô bạo, hoặc nên nói là nụ hôn của một kẻ cướp đoạt, đầu lưỡi thô bạo xông vào miệng nàng, quét sạch một lượt không chút khách khí, sau đó hung dữ cắn cái miệng non mềm của nàng, mang theo hơi thở bừa bãi của sa mạc, loại cảm giác này gần như làm cho Bạch Trân nghĩ rằng mình sẽ bị Chuẩn Sát… ăn luôn!

Khi Bạch Trân còn chưa kịp phản ứng lại, Chuẩn Sát bỗng nhiên buông tay.

Bạch Trân chóng váng, chỉ cảm thấy môi mình vừa sưng vừa tê, giống như không còn là của mình nữa.

“Ăn thịt người ấy mà, có rất nhiều hàm nghĩa, ta thích loại này hơn.”

“Chát!” Bạch Trân không chút khách khí tát một cái lên mặt Chuẩn Sát, xanh mặt nghiến răng nói: “Ta thì thích làm thịt ngươi, đồ biến thái vô liêm sỉ.”

Nam nhân từ trong sa mạc đi ra đều như vậy sao?

Thô lỗ, hoàn toàn không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì, Bạch Khởi thích làm chuyện này, con sói này cũng thích làm chuyện này.

Bạch Trân nói xong đứng dậy muốn chạy, lại bị Chuẩn Sát kéo tay từ phía sau.

“Ngươi định làm gì?” Bạch Trân hung dữ nhìn hắn, cổ tay run lên, một thanh loan đao không chút khách khí đặt lên cổ Chuẩn Sát.

Vẻ mặt Chuẩn Sát không thay đổi, đôi mắt màu vàng nhìn Bạch Trân như đang cười, còn liếm môi nói: “Chậc, hạt tiêu nhỏ, ta đã nói ngươi thích hợp sống trong sa mạc, ta sẽ chờ ngươi đến cầu xin ta.”

Hắn thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm lưỡi đao của Bạch Trân đặt trên cổ hắn.

Động tác này thật sự làm cho Bạch Trân lập tức mặt đỏ tía tai, động tác đầy ẩn ý của nam nhân này khiến nàng nhớ tới giây phút hắn ép hôn nàng vừa rồi.

Không biết vì giận hay vì xấu hổ, Bạch Trân run run toàn thân, vung tay cầm đao vào phòng, thuận tiện sập cửa thật mạnh.

Cả đời này nàng không muốn ở bên cạnh con sói ngu ngốc da mặt dày này nữa!

Chuẩn Sát nhìn cánh cửa đóng sầm, cũng không giận, đôi mắt màu vàng hiện lên một chút mỉa mai, hắn thấp giọng cười giễu cợt: “Người Trung Nguyên khẩu thị tâm phi.”

— Ông đây là đường ranh giới Phương lang yêu nhất Hương Trần, vừa ngắm Hương Trần vừa chảy máu mũi —



Bên này đám nha hoàn lòng xuân nảy mầm, bên kia các chủ tử đương nhiên không được phong phú như thế, mà… tuân thủ nghiêm ngặt đạo Khổng Minh.

Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn Bách Lý Thanh đang ngồi trên ghế dài, tay cầm một quyển tấu chương, nàng nhìn hắn ít nhất nửa canh giờ rồi.

“Sao ngươi còn chưa ngủ?” Cuối cùng, Tây Lương Mạt không nhịn được nữa mà hỏi.

Bách Lý Thanh không buồn ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi ngủ trước đi, ngủ muộn không tốt cho đứa nhỏ.”

Tây Lương Mạt giận: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ, ngươi tưởng ta không biết ngươi đã ngủ trên ghế dài mấy ngày rồi à!”

Người kia định chia giường với nàng hay sao.

Bách Lý Thanh nghiêng mặt, cuối cùng cũng chịu cho Tây Lương Mạt một ánh mắt, nhướng mày với Tây Lương Mạt: “Nha đầu ngoan, đừng tùy hứng, vi sư đang xem tấu chương.”

Giờ lại bắt đầu ra vẻ sư phụ nữa cơ đấy.

Tây Lương Mạt cười lạnh: “Vậy sao, nhưng tấu chương của ngươi cầm ngược rồi.”

Bàn tay cầm tấu chương của Bách Lý Thanh hơi khựng một cái, sau đó hắn buông quyển tấu chương cầm ngược trong tay xuống, lấy một quyển khác, cúi đầu chậm rãi đọc: “Giờ thì xuôi rồi.”

Tây Lương Mạt vừa buồn cười vừa giận dỗi, tự mình bò xuống giường đi đến bên cạnh Bách Lý Thanh, ngồi xuống rồi làm nũng nói: “A Cửu, muộn rồi, thức đêm không tốt cho thể xác và tinh thần, hay là cùng đi ngủ sớm đi.”

Gần đây không biết làm sao, nàng đặc biệt không có cảm giác an toàn, có thai rồi lại càng nhạy cảm, nếu Bách Lý Thanh không ngủ bên cạnh nàng nàng sẽ bừng tỉnh lúc nửa đêm.

Ban đầu nàng nghĩ chỉ là trùng hợp, sau đó mới phát hiện lần nào cũng thế.

Vì vậy đành cố kéo Bách Lý Thanh cùng đi ngủ.

Ai ngờ Bách Lý Thanh lại không muốn ngủ cùng nàng.

Bách Lý Thanh không quan tâm đến nàng, chỉ xoa đầu nàng, giọng điệu nghe đã thấy là lấy lệ: “Ngoan, đi ngủ trước đi, lát nữa ta sẽ tới.”

Tới cái rắm, đêm qua cũng thế này, khi nàng tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi hắn đâu, chạy lên ghế dài rồi.

Tây Lương Mạt buồn bực, kéo tấu chương của hắn xuống: “Rốt cuộc ngươi làm sao?”

Bách Lý Thanh không có tấu chương che phía trước nàng, đành thở dài một tiếng: “Ngươi biết vì sao mà, vi sư sợ làm ngươi bị thương.”

Sau đó hắn bỗng ôm Tây Lương Mạt ngồi lên đùi mình, để nàng tự thể nghiệm cảm giác.

Tây Lương Mạt vừa vắt chân ngồi lên lập tức cảm giác được, à… không bình thường, người nào đó rõ ràng có phản ứng, loại cảm giác này làm cho Tây Lương Mạt đỏ mặt, hơn nữa nàng phát hiện bi kịch của mình…

Ừm, loại khiêu khích bừa bãi này nếu là ngày xưa nhiều nhất chỉ làm cho nàng đỏ mặt, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy mình… à…

Quên đi, ba tháng đầu quả thật không thể làm chuyện phòng the, nàng nhịn!

Tây Lương Mạt dùng cả tay cả chân tính bò dậy khỏi người Bách Lý Thanh.

Nhưng lần này Bách Lý Thanh đè nàng lại, cười cười cúi đầu ghé sát vào nàng nói: “Thế nào, cảm nhận được tâm trạng của vi sư chưa?”

Một ngón tay thon dài lạnh lẽo khác thì chậm rãi thò vào từ cổ nàng, từng chút từng chút trêu đùa sống lưng trơn bóng của nàng.

Làm cho Tây Lương Mạt run lên từng trận, trong thời kỳ mang thai, bởi vì tiết tố nữ kích thích cho nên nàng nhạy cảm hơn bình thường.

“Rồi!” Tây Lương Mạt gật đầu như băm tỏi, lão yêu ngàn năm này vốn thích ghi thù, thích làm cho nàng tự thể nghiệm cái gọi là “thích chết đi sống lại”, tuy hiện giờ trong bụng nàng có tiểu hồ ly, nhưng để bảo đảm an toàn, tốt nhất nàng đừng đi trêu chọc hắn.

Bách Lý Thanh hiếm khi nào nảy lòng từ bi, quyết định tha cho nàng, thuận tay ôm nàng lên giường, ấm giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta xử lý công sự xong sẽ tới với ngươi.”

“Không ngủ ghế dài!” Tây Lương Mạt vẫn cố chấp nhìn hắn nói.

Bách Lý Thanh ngập ngừng, có chút bất đắc dĩ xoa đầu nàng: “Ừ, không ngủ.”

Xem ra vừa rồi hắn đe dọa nàng vô ích rồi.

Giờ Tây Lương Mạt mới yên tâm thỏa mãn kéo chăn, lúc sắp ngủ bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì: “Đúng rồi, Vương Phi của Chuẩn Sát ngươi nghĩ biện pháp xử lý đi, ta tuyệt đối không để thêm Bạch Trân rời khỏi ta, à, đến lúc đó tìm thời cơ làm hôn sự cho nàng và Bạch Khởi, ừm, cả Bạch Nhụy nữa…”

Nghe Tây Lương Mạt lẩm bẩm, trong mắt Bách Lý Thanh hiện lên một tia âm u, nhớ tới tấu chương mật vừa mới nhận được, trong lòng khẽ cười, có một số việc không phải con người có thể cản trở, mà cần làm theo ý trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.