“Vâng.” Trinh Nguyên cung kính cúi sát đầu lên mu bàn tay.
Bách Lý Thanh nhìn nàng ta một lát, sau đó lạnh nhạt phất tay: “Vương phi đứng lên đi.”
Trinh Nguyên thấy hắn có vẻ không phản đối, trong lòng thoáng qua một tia vui mừng, dùng thư thế ưu nhã thẳng người lên, lẳng lặng quỳ trước mặt Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh chỉ hỏi một chút chuyện liên quan đến bí dược, Trinh Nguyên cũng biết gì nói nấy.
Bách Lý Thanh hỏi về dược vật xong, nhìn Trinh Nguyên mỉm cười: “Nếu Vương phi thật sự muốn dốc sức cho Tư Lễ Giám, có thể dâng dược vật lên không?”
Trinh Nguyên nhìn Bách Lý Thanh một chút, sau đó giống như cười khổ: “Thiên Tuế gia, ngài tội gì làm khó một nữ tử yếu đuối như Trinh Nguyên, chúng ta người ngay không nói tiếng lóng, thuốc này vốn là mật dược vương thất, nghe nói điều chế rất khó, sau khi xác nhận mang thai đôi mới được tới Ngự Y Viện tự mình nhận, cuối cùng còn cần chính Hoàng Đế bệ hạ phê chuẩn mới lấy được, không phải Trinh Nguyên không có biện pháp, nhưng mà…”
Nàng do dự một chút, mặt cúi thấp, không nói tiếp, gương mặt hơi cúi gằm mang theo hương vị thuần khiết u sầu, làm cho người ta thương tiếc.
Thế nhưng Bách Lý Thanh chỉ khẽ cười giễu cợt một tiếng: “Nhưng cần bản tọa diệt trừ Minh Hiếu Thái Hậu cho ngươi, ngươi đúng là cố chấp đến cực điểm.”
Trinh Nguyên nghe Bách Lý Thanh nói, bỗng ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Bách Lý Thanh, nhẹ giọng nói: “Thiên Tuế gia, mặc kệ hai chúng ta có muốn hay không, ngài và ta cùng mang dòng máu hoàng thất Tây Địch, hoàng thất Tây Địch xuất thân hải tặc, tự cho là người con của biển cả, làm bạn với biển, trời sinh trong máu mang theo cố chấp, ta nghĩ ngài hẳn sẽ hiểu.”
“Hiểu cái gì? Hiểu ngươi à?” Bách Lý Thanh bỗng nắm cằm Trinh Nguyên, ép nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi nhìn Trinh Nguyên: “Hay là hiểu ngươi thả chim sáo có ý gì, hử?”
Trinh Nguyên hoảng sợ, cầm tay Bách Lý Thanh, mở miệng muốn nói gì lại bị Bách Lý Thanh hất tay một cái, không khách khí đẩy ngã xuống đất, hắn ưu nhã đứng dậy đi tới trước mặt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi lấy khăn tay lau chỗ Trinh Nguyên chạm vào, hắn không hề che giấu sự chán ghét cùng mỉa mai trong đáy mắt: “Trinh Nguyên, ngươi cảm thấy ngươi rất thông minh, hay là thấy bản tọa ngu ngốc, nữ nhân như ngươi hoàn toàn không cao thượng như ngươi nói, còn định ngụy trang ra vẻ chịu nhục, giống như ai cũng thiếu nợ ngươi, quá giả tạo còn tự cho là đúng, thật sự khiến người ta…”
Hắn dừng một chút, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, phun ra hai chữ: “Buồn nôn!”
Trinh Nguyên nhìn Bách Lý Thanh, nói không ra lời.
“Cút!” Bách Lý Thanh nheo mắt, khinh miệt nói.
Trinh Nguyên thật không ngờ lần thử này vẫn thất bại, nàng không cam lòng muốn nói gì đó, thế nhưng dưới hơi thở âm lạnh hắc ám của Bách Lý Thanh, nàng ta ngập ngừng đứng dậy lảo đảo lui ra ngoài.
Bách Lý Thanh nhìn nàng ta chật vật thối lui, đáy mắt hiện lên tia sáng hung ác mỉa mai.
Tay Trinh Nguyên vừa chạm vào cánh cửa một giây, bỗng cảm nhận được nguy hiểm cực độ, nàng quay phắt đầu lại, cảm thấy phía sau lạnh toát, một luồng hàn khí bắn thẳng về phía gáy mình.
Trinh Nguyên kinh hãi, lập tức tránh theo bản năng, thế nhưng bả vai đột nhiên đau nhức vô cùng và tiếng hét bất giác khiến nàng hiểu được mình vẫn không tránh thoát, đồng thời báo cho nàng biết một chuyện – hắn, chẳng lẽ thật sự thật muốn giết nàng?
“A -!”
Mùi máu tanh lập tức lan tỏa trong không khí, nồng nặc khiến người ta hít thở không thông!
Trinh Nguyên kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất, nàng sờ đầu vai, trên tay đầy máu – một mũi tên màu đen bé bằng ngón tay xuyên qua bả vai nàng, găm vào da thịt và xương cốt.
Trinh Nguyên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nhìn nam nhân đang cầm một cái nỏ tinh xảo cách đó không xa.
Nam nhân như yêu ma kia vuốt ve cái nỏ, môi cong lên nụ cười hài lòng: “Ừm, xem ra, cung nỏ người Hách Hách mới chế tạo rất tốt, lực xuyên thấu rất mạnh.”
“Thiên Tuế gia… Ngài…!” Môi Trinh Nguyên run run, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng hoảng sợ và không dám tin lại càng nhiều hơn.
“Bản tọa làm sao?” Bách Lý Thanh cầm cung nỏ chậm rãi đi về phía Trinh Nguyên, cười như có như không nhìn nàng ta hoảng sợ không ngừng rụt về đằng sau.
Sau đó Bách Lý Thanh chỉ thẳng cái nỏ trong tay về phía cái trán của nàng ta, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt kiêu ngạo và âm u tàn nhẫn làm cho Trinh Nguyên sợ tới mức không thốt thành lời, chỉ biết run rẩy toàn thân.
“Cứu mạng… Cứu…”
Nàng cảm thấy mình kêu to, thế nhưng lại nghe như tiếng muỗi kêu.
Mà lúc này, cửa bỗng vang lên một tiếng cọt kẹt rồi mở ra, một nữ quan bưng thức ăn khuya thấy tình hình như vậy không khỏi sửng sốt, còn Trinh Nguyên giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hoảng sợ cố gắng kéo làn váy của nữ quan kia.
Thế nhưng động tác của nữ quan kia cực kỳ dứt khoát lui về sau một bước, giống như không thấy gì cả, sau đó cung kính khẽ khom người với Bách Lý Thanh, nhanh chóng lại nhẹ nhàng bưng khay lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Trinh Nguyên trợn trừng mắt không dám tin, ngay sau đó một luồng hơi lạnh tuyệt vọng lan tràn – nàng đã sợ tới mức hồ đồ rồi sao, trong cung này, không, thậm chí toàn bộ triều đình và dân chúng Thiên Triều, ai dám ngăn cản Cửu Thiên Tuế muốn giết người.
Nam nhân này tàn nhẫn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều!
“Chát, chát!” Bách Lý Thanh có vẻ cực kỳ hứng thú với vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của Trinh Nguyên, không chút khách khí cầm cung nỏ gõ lên mặt Trinh Nguyên, không thèm để ý mũi tên nhọn trên nỏ vạch ra trên trán Trinh Nguyên vài vết máu.
“Chậc, sao vậy Trinh Nguyên, không phải ngươi muốn gia nhập vào Tư Lễ Giám của bản tọa sao, không phải muốn trở thành đao của bản tọa sao?” Trong đôi mắt âm u đen tối của Bách Lý Thanh tràn đầy vẻ khinh miệt khiến người ta sợ hãi.
“Đối với bản tọa mà nói, thứ như đao chỉ cần một cái thích hợp nhất là đủ rồi, thứ đồ chơi thấp kém như ngươi, dùng để làm đồ thử đao hoặc làm bia bắn đã không tệ rồi, ví dụ như thế này…”Bách Lý Thanh cười cười, tay nhẹ nhàng bắn ra.
“Phập!” Một mũi tên tàn nhẫn trực tiếp cắm vào bả vai còn lại của Trinh Nguyên.
“A – Thiên Tuế gia — không — đau quá —” Trinh Nguyên vừa đau vừa sợ, kêu lên thảm thiết, dù nàng to gan nhưng chưa từng gặp tình cảnh nguy hiểm thế này, nam nhân trước mặt như một con yêu ma khát máu đang muốn mổ bụng moi gan nàng để đùa bỡn.
“Vì sao… Chẳng lẽ Tây Lương Mạt không phải cũng con buôn như ta sao… Vì sao ngài tốt với nàng ta như vậy… Với ta… với ta thì…” Môi Trinh Nguyên run run, khóc lóc đỡ đầu vai chảy máu không ngừng, nàng thậm chí không biết mình khóc vì sự tàn khốc của hắn, hay khóc vì vai đau đớn.
“Ừ, nàng là con buôn, có điều nàng rất thông minh, cũng rất thẳng thắn, nàng muốn cái gì sẽ thành thành thật thật lấy thứ nàng có để trao đổi với bản tọa, nàng không giả làm người bị hại như ngươi, làm cho người ta nhìn mà buồn nôn, đối với những kẻ thích diễn kịch như các ngươi, bản tọa nhìn thôi là đã thấy tay ngứa ngáy rồi.” Bách Lý Thanh cười một tiếng giễu cợt, một chân đạp lên eo nhỏ của Trinh nguyên, chiếc nỏ trên tay thì không chút khách khí chọc lên trán Trinh Nguyên.
“Ngươi nói xem, nếu mũi tên này bắn ra, da thịt ngươi lõm vào trong, xương cốt rạn nứt, sau đó mấy thứ trắng trắng đỏ đỏ bên trong bắn ra, đệ nhất mỹ nhân Tây Địch như người có còn đẹp nữa hay không?”
Toàn thân Trinh Nguyên run run rẩy rẩy, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn cung nỏ trong tay hắn, cả người co lại, môi lẩm bẩm: “Đừng… Thiên Tuế gia, tha cho ta đi, ta không dám nữa!”
Nàng bỗng nhiên vô cùng hối hận, sau lần bị Bách Lý Thanh giẫm lên nàng nên biết nam nhân này hoàn toàn không cư xử theo lẽ thường, là một yêu ma đáng sợ vui giận thất thường, nàng lại còn âm mưu đến gần hắn hoặc lợi dụng hắn!
Nếu lúc này Tây Lương Mạt ở đây, ước chừng trong thầm mắng, fuck, lão yêu nghìn năm nhà ngươi, chẳng lẽ không phải vì ngươi đố kị danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Tây Địch của người ta, cho nên mới hủy dung người ta sao?
Bách Lý Thanh nheo mắt, chân dùng sức dẫm đến khi sắc mặt Trinh Nguyên trắng bệch, lại gắng gượng nuốt tiếng thét vào cổ họng, chỉ sợ tiếng kêu của mình sẽ làm làm yêu ma khát máu tức giận.
“Nào, nói nghe xem, ngươi thả chim sáo làm trò gì, nghe nói chim sáo không mang theo cái gì, mổ bụng cũng không có gì, thật là làm bản tọa rất tò mò.” Bách Lý Thanh vừa chậm rãi xoay nhẫn phỉ thúy trên ngón tay mình vừa nói.
Sắc mặt Trinh Nguyên tái nhợt, đáy mắt hiện lên tia kì lạ, nhưng sau đó vẫn nỗ lực nói: “Trinh Nguyên… Là Trinh Nguyên… Không cẩn thận thả ra.”
“Chậc, bản tọa đã từng nói bản tọa ghét nhất người khác nói dối chưa, nhất là lời nói dối vụng về.” Bách Lý Thanh cười cười, trong đôi mắt như ngọc dường như vừa nở ra đóa hoa thô bạo khát máu.
Sau đó trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai không giống tiếng người, ngắn ngủi lại sắc nhọn, khiến người ta sợ run lên.
Làm cho Tiểu Thắng Tử ở ngoài cửa nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, rồi mặt không thay đổi quay đầu lại, các thủ vệ khác cũng nghiêm mặt không biểu cảm.
…
“Chậc, xưa nay bản tọa không thích ra tay với nữ tử, nữ tử mềm nhũn, động đến cực kỳ nhàm chán, nữ tử nên để người ta nâng trong lòng bàn tay thương yêu, thế nhưng bề ngoài như ngươi lại đi làm chuyện khiến người ta chán ghét, làm sao bây giờ nhỉ? Nhắc đến mới thấy ngươi là nữ nhân đầu tiên làm cho bản tọa không nhịn được phải ra tay đấy, đúng là đã xấu xí còn hay gây sự chú ý.” Bách Lý Thanh liếc vết máu đỏ sậm trên giày mình, nhăn mày nói.
Hừ, bẩn chết được.
Ngay cả Thái Bình hắn cũng không tự mình ra tay mà để Phương Quan ra tay, thế nhưng nữ nhân này hết lần này tới lần khác nảy sinh ý đồ biến thái với Mạt Nhi và hắn, thật khiến người ta không thể nhịn được nữa.
Trinh Nguyên hấp hối nằm rạp trên mặt đất, khóe môi đầy máu, vừa rồi bị Bách Lý Thanh đá mạnh một cái vào bụng làm cho nàng cảm thấy – hôm nay có lẽ mình phải chết thật rồi.
Sự hối hận xâm chiếm trái tim nàng.
“Hừ, Trinh Nguyên, hay là ngươi nghĩ gả cho Ninh Vương là có chỗ dựa vững chắc rồi?” Bách Lý Thanh giẫm đủ, thưởng thức đủ sắc mặt trắng bệch cùng một thân máu tươi của Trinh Nguyên rồi mới chậm rãi thu chân, sau đó cười khẽ nói: “Chậc, quên đi, bản tọa nghĩ ngươi muốn ở Tư Lễ Giám như vậy, muốn đứng bên cạnh bản tọa như vậy…”
Nhìn ánh mắt âm mị của Bách Lý Thanh không chút che giấu ác ý quỷ quyệt, Trinh Nguyên liều mạng lắc đầu – không, nàng không muốn ở bên hắn một chút nào hết.
Bách Lý Thanh lạnh lẽo cười cười, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát Tiểu Thắng Tử đã vào phòng, không thèm liếc nhìn Trinh Nguyên Công Chúa cả người đầy máu, cung kính nói: “Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh hời hợt nói: “Đi nói cho Ninh Vương, Ninh Vương Phi và Thái Hậu ở trong cung vừa gặp đã thân, cho nên kể từ hôm nay ở lại Từ Ninh Cung làm bạn với Kim Thái Hậu, cùng tĩnh tu nghiên cứu phật pháp.”
Tiểu Thắng Tử nghe vậy, hơi ngạc nhiên liếc Trinh Nguyên, thầm nói, chậc, nữ nhân ngu xuẩn, lần trước gia khách khí với ngươi là còn nể mặt Ninh Vương, không biết tự lượng sức mình, an phận không bao lâu lại đi ra gây chuyện, chưa gây chuyện đến chết thì chưa thôi.
Bách Lý Thanh hài lòng thưởng thức con mắt trừng to tuyệt vọng của Trinh Nguyên, lại mỉm cười: “Vị Ninh Vương Phi này ở lại trong cung đi, thời cơ thích hợp, bản tọa lại giúp Ninh Vương chọn một Vương phi mới thay ngươi hầu hạ Ninh Vương vậy.”
Dứt lời, hắn khoát tay, lười biếng nói với Tiểu Thắng Tử: “Được rồi, dọn dẹp sạch sẽ đi.”
“Thiên Tuế gia… Trinh Nguyên… trong lòng Trinh Nguyên đến giờ chỉ có ngài…” Cũng không biết Trinh Nguyên vì sợ hay vì hoàn toàn tuyệt vọng mà thấp giọng lẩm bẩm.
“Cho nên bản tọa cho phép ngươi biết bí mật của bản tọa mà còn sống, chẳng lẽ không phải là ân điển sao, phải biết rằng…” Bách Lý Thanh vuốt móng bảo vệ tinh xảo trên ngón út, cười như có như không nói: “Phải biết rằng, bí mật bị người thứ hai không liên quan biết sẽ không còn là bí mật nữa.”
Sau đó, hắn chậm rãi đi về phía phòng tắm phía sau phòng sưởi.
Đây…
Là muốn diệt khẩu sao?
Trinh Nguyên trừng lớn mắt, nhìn Bách Lý Thanh biến mất ở phòng tắm, sau đó sầu thảm nhắm mắt lại.
Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu, sai người khiêng Trinh Nguyên đi, nhìn đôi mắt vô cùng thê thảm giống như không còn sức sống của Trinh Nguyên, trong lòng hắn không khỏi cũng có chút sợ hãi.
Chậc, mỗi lần gia nổi giận đều ở phòng sưởi này, đầu tiên là Phương Quan, lần này là Trinh Nguyên Công Chúa, không biết kế tiếp sẽ là ai?
Tính ra, nhìn lên đến Hoàng Đế bệ hạ, nhìn xuống đến nam sủng, những kẻ mơ ước gia đều không có kết cục tốt – ngoại trừ phu nhân.
Tiểu Thắng Tử ra cửa, lắc đầu khẽ thở dài một tiếng.
Hắn có thể nói phu nhân may mắn không?
Tây Lương Mạt nằm trên giường ở Thu Sơn hắt xì, không nhịn được run một cái.
Nàng xoa mũi, xoay người ngủ tiếp, nói thầm: “Ừm, kẻ nào nói sau lưng mình vậy nhỉ.”
Nếu nàng biết Tiểu Thắng Tử tự ý tính nàng vào đám người mơ ước Bách Lý Thanh, chỉ sợ sẽ không nhịn được đáp trả – rõ ràng là lão yêu nghìn năm kia mơ ước lão nương thì có!
…
Khi Bách Lý Thanh lần nữa xử lý sạch vết máu trên người, để hai tiểu thái giám mỹ mạo hầu hạ mình thay quần áo, thì Tiểu Thắng Tử cũng xử lý xong chuyện của Trinh Nguyên Công Chúa.
Bách Lý Thanh ra khỏi phòng tắm, trong phòng sưởi đã không còn chút vết máu nào, xung quanh có cung nữ nhanh chóng huân hương.
“Chết rồi à?” Hắn lạnh nhạt thuận miệng nói.
Tiểu Thắng Tử lắc đầu: “Chưa ạ, đã sai người chữa trị cho Ninh Vương Phi, vai bị nỏ bắn xuyên qua, nhưng nội thương nặng hơn, bây giờ đang hôn mê, thế nhưng có lão Y Chính ở đó, hẳn là sẽ không sao.”
Bách Lý Thanh gật đầu, ngồi về chỗ của mình, lười biếng nói: “Ả chưa chết được, sau này còn chút tác dụng, còn chưa điều tra ra hai con chim sáo đó, bản tọa có chút bất an, có điều về bí dược sinh con mà ả nói, sai Tư Lễ Giám cùng Chu Vân Sinh và người của sáu bộ tận lực tìm hiểu rồi điều chế.”
Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu.
Lại nói tới bên này, Ninh Vương Tư Thừa Vũ đang dùng bữa tối ở quý phủ, vừa đọc sách vừa chờ Trinh Nguyên trở về, lại không ngờ chờ tới hơn nửa đêm cũng chưa thấy Trinh Nguyên trở về.
Tế Lam vừa rót một ly trà cho Ninh Vương vừa dịu dàng nói: “Thưa Vương gia, đã là giờ tý rồi ạ.”
Giờ tý?
Ninh Vương bỗng có chút dự cảm xấu, nhăn mày nói: “Vương phi vào cung lâu như vậy để làm gì, vì sao trễ thế này còn chưa về?”
Tế Lam ở một bên thầm than trong lòng, luôn có chút tiếc hận cho Ninh Vương, nam tử như thơ như ngọc như thế này công chúa không thích, lại cứ thích thanh bảo kiếm dính máu kia.
Nhưng nàng vẫn nhẹ giọng nói: “Chủ tử tiến cung đã mấy canh giờ do Thiên Tuế gia cho gọi, thế nhưng cũng không có nói vì chuyện gì ạ.”
Ninh Vương nhàn nhạt gật đầu: “Ừ…”
Hắn đang định nói gì thì thấy lão quản gia vội vã tiến vào, nhẹ giọng nói: “Trong cung truyền ý chỉ, nói là khẩu dụ của Thái Hậu.”
“Ý chỉ gì?” Ninh Vương có chút không yên hỏi.
Lão quản gia kia do dự một lúc nói: “Thái Hậu nói vừa gặp Vương phi nương nương đã cảm thấy thân thiết, cho nên cùng Vương phi bàn luận phật pháp, mấy ngày nay tạm thời không về được, còn lúc nào trở về phải xem ý của Thái Hậu.”
Ninh Vương nghe vậy, im lặng thở dài một tiếng, nói: “Nếu đã vậy thì…”
Vậy thì sao đây?
Hắn cũng không nói tiếp nữa.
Thế nhưng Tế Lam lại cảm thấy không rét mà run cùng… chua xót.
Cũng không biết buồn lo cho chủ tử của mình hay u buồn vì Ninh Vương…
…
— Ông đây là đường ranh giới Sâu thích nhất làm mèo con, nằm trên đùi Cửu gia để Cửu gia vuốt lông —
Lại nói tới bên này, tin tức Bách Lý Thanh giam cầm Trinh Nguyên Công Chúa truyền ra ngoài chỉ làm cho triều đình và dân chúng tưởng rằng Kim Thái Hậu đã lâu không xuất hiện có điều bất mãn với nàng “con dâu” tuổi tác kém không nhiều lắm này, hoặc Trinh Nguyên Công Chúa cố ý lấy lòng cho nên mới ở lại trong cung.
Thế nhưng truyền đến chỗ Tây Lương Mạt, nàng tự nhiên lập tức nhận ra sự ảo diệu trong đó.
“Chậc…” Tây Lương Mạt bưng trà, khẽ thở dài một tiếng: “Vị Công Chúa điện hạ này thật đúng là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định mà, làm sao lại chọc vị kia xù lông cơ chứ!”
Chỉ giam cầm thôi sao?
Ừm, không biết có phải Bách Lý Thanh trở nên dịu dàng, hoặc là nàng nghĩ Bách Lý Thanh quá tốt, có điều nhìn dáng vẻ Tiểu Thắng Tử cúi đầu, đoán chừng là vế sau.
Tiểu Thắng Tử ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt, cười hì hì nói: “Ừm, gia nói bây giờ thân thể phu nhân khác với bình thường, không thể bị hoảng sợ, mấy chuyện máu tanh đừng nghe thì hơn, ngài không nên suy nghĩ nhiều, chỉ dưỡng thai là được.”
Tây Lương Mạt nhíu mày, giễu cợt nói: “Hắn hành xử tàn nhẫn không phải chuyện lạ, đâu phải chỉ có chuyện này là không thể nghe.”
Xem ra Trinh Nguyên bị dạy dỗ không ít, tên đại ma đầu Bách Lý Thanh õng ẹo kiêu căng kia ghét nhất bị người ta nhòm ngó, đôi khi hạ nhân nhìn hắn lâu một chút hắn còn làm ra được vài chuyện ác liệt, nói chi đến vị này lại mò tới chọc tổ kiến lửa.
Tiểu Thắng Tử cười hì hì không đáp lời.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, định cười mắng hai câu, bỗng nhiên bên ngoài vang tiếng ồn ào náo động.
Nàng không khỏi nhíu mày, Bạch Trân lập tức gật đầu, đi ra ngoài, một lúc sau trở về mang theo mang vẻ mặt bất đắc dĩ và cổ quái.
Tây Lương Mạt nhìn Bạch Trân, cũng có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Bạch Trân thở dài một hơi: “Quận Chúa, không biết làm sao mà Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư từ Từ đường đến lâm viên hoàng gia bị lạc đường, vào bẫy của Cẩm Y Vệ, nay được đưa ra, đang la hét muốn gặp ngài.”
Tây Lương Mạt đỡ trán không biết nói gì: “…”
Bạch Trân chần chừ nói: “Nếu không, nô tỳ đuổi bọn họ đi nhé?”
Tây Lương Mạt có chút bất đắc dĩ lại tự giễu khoát tay một cái nói: “Bỏ đi, không cần, có lẽ hai nha đầu này đã biết cái gì nên mới lén lút tới đây, cho các nàng vào đi.”
Bạch Trân cũng có chút bất đắc dĩ, xoay người đi ra, một lúc sau quả nhiên dẫn vào hai nữ tử toàn thân nhếch nhác.
Tuy trên đầu các nàng có không ít cỏ dại, thế nhưng còn có thể nhìn ra quần áo hoa lệ.
Mà Tây Lương Sương cùng Tây Lương Nguyệt chật vật đi vào, trong lòng còn có chút lo sợ bất an, còn chưa bình tĩnh lại dưới ánh đao ánh kiếm đằng đằng sát khí vừa rồi đã thấy Bạch Trân và Bạch Nhụy cùng nhau đỡ một bóng người thanh lịch đi ra.
Sau đó hai tỷ muội lập tức trợn trừng mắt không dám tin, há to miệng: “Đây là…”
Tây Lương Mạt nhìn biểu cảm của hai tỷ muội kia, mỉm cười: “Sao vậy, lưỡi bị mèo con tha đi rồi, thấy tỷ tỷ ta mang thai cũng không nói chúc mừng sao?”
Nhưng rõ ràng, hai chị em Tây Lương Sương và Tây Lương Nguyệt không thể chấp nhận sự thật trước mắt, nhìn Tây Lương Mạt mang thai, hai người đồng thời hoa mắt lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ.
— Ông đây là đường ranh giới —
Tây Địch.
Một bóng người trung niên màu xanh lam vội vội vàng vàng đi ngang qua cung đình hoa mỹ, tới trước một tòa tháp cao chin tầng, hắn đi thẳng tới trước mặt thị vệ đeo đao, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ có ở trong lầu không?”
Thị vệ kia gật đầu, cung kính nói: “Tức Mặc đại nhân, mời vào.”
Người trung niên tên Tức Mặc gật đầu, sau đó liền vào trong tháp, hắn nhìn cái tháp cao này, trong lòng không khỏi cười khổ, lại phải leo cầu thang rồi, không biết vì sao bệ hạ thích lầu cao như vậy, chỉ vì nơi này có thể nhìn biển sao, thế nhưng hành cung cũng có thể nhìn mà, ở đó không phải tốt hơn sao.
Nhưng hắn vẫn nhận mệnh bò lên.
Thẳng đến tầng thứ chín mới đưa một món đồ cho tiểu thái giám ngoài cửa.
Tiểu thái giám lập tức dâng vật đó vào phòng.
Bóng người cao gầy ngồi sau màn nhận lấy thứ tiểu thái giám dâng lên, mở ra xem.
Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ cười giễu cợt một tiếng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chậc, hoa mai Bắc quốc kết quả rồi sao, thực sự là… Ngoài dự đoán.”