Hoán Phu

Chương 7: Phiên ngoại



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thực kịch tình đều ở phiên ngoại này!? Ta bị thích kéo dài T^T….

Phiên ngoại : Chuyện cũ

Tiêu Trì và mọi người ai cũng muốn biết tại sao Tiêu mẫu lại đồng ý hai người nhanh như vậy. Truy vấn vài thứ, Lâm Nhạc hạ quyết tâm không nói, nhưng chính là đôi khi rảnh rỗi, sẽ nghĩ đến ngày đó………

Lâm Nhạc thực không yên tâm khi theo Tiêu mẫu vào môt căn phòng nhỏ, cổ kính, lư hương giống nhau còn điểm khói nhẹ, bàn học cạnh cửa sổ, trên đấy có vài tấm ảnh chụp, Lâm Nhạc tò mò nhìn nhìn. Nhịn không được thốt lên thành tiếng…

“Tiểu thúc!?”

Tiêu mẫu cúi thấp đầu nhìn di ảnh trắng đen, dùng khăn lụa lau nước mắt, thở dài: “Ta nên dự đoán được, con cùng người ấy có bộ dạng tương tự. Ngồi đi.”

Lâm Nhạc còn có chút mơ hồ, tìm ghế dựa ngồi xuống, Tiêu mẫu ôm di ảnh chụp, ngắm nhìn, trong mắt có vài phần buồn bã. Sau đó chậm rãi mở miệng, nói đến chuyện tifh của hai mươi năm trước.

Cha của Tiêu Trì, tên là Tiêu Lang Hiên, trưởng nam Tiêu gia, là trợ giáo tại khoa ngôn ngữ văn học của Đại học Hán Ngữ ở C thị.

Lâm Kiêu, là tiểu thúc của Lâm Nhạc, 20 tuổi năm ấy đến C thị học hỏi kinh doanh, thuận tiện khai thác thị trường.

Hai người họ trong một lần trường tổ chức hoạt động mà gặp gỡ, thư pháp của Tiêu Lang Hiên vô cùng tốt, mà Lâm Kiêu lại am hiểu hội họa, hai người thường xuyên qua lại, đều muốn đối phương trở thành tri kỷ, phàm là có thời gian, luôn luôn ở cùng nhau. Thế nên giảng viên và sinh viên trong trường gọi họ là C đại Bá Nha, Tử Kỳ.

Cho đến khi Lâm Kiêu 22 tuổi, nhận thấy Tiêu Lang Hiên cùng Tiêu mẫu Lý Chước Hoa vừa mới tốt nghiệp đại học có qua lại, trong lòng không dấu nổi lo toan, liền biết tình cảm của mình đối với Lang Hiên không còn đơn giản. Hắn vốn là thiếu gia cao quý, vậy mà không quan tâm hình tượng, cường hôn Tiêu Lang Hiên.

Tiêu Lang Hiên tính cách ôn hòa, rộng lượng, bởi vì y là con cả, học hành lại vô cùng nội liễm chuẩn mực, tính tình trầm tĩnh như nước. Lâm Kiêu bất ngờ như thế không kịp phòng trước, y không thể ngăn lại, trong lòng mặc dù vui mừng, nhưng lại không biết phải hồi đáp hắn như thế nào.

Lâm Kiêu chỉ nói là vì y không tình nguyện, chính mình buồn bã chuẩn bị về công ty để kế thừa gia tộc. Tiêu Lang Hiên lại vẫn ở bên Lý Chước Hoa, không chú ý đến việc Lâm Kiêu chuẩn bị rời đi.

Nếu không phải đồng nghiệp giáo viên trêu chọc y, có lẽ, y đã không bỏ lỡ Lâm Kiêu.

Thật vất vả mới đuổi kịp Lâm Kiêu đang đi phía trước, y liền vội vã kéo hắn đi, lại không biết ở phía xa, Lý Chước Hoa vẫn đang đi theo hai người.

“Lang Hiên ca, ca đến để khởi binh vấn tội hay sao?” Lâm Kiêu ôn hòa đáp trả.

“Cậu, có thể không đi được không?” Tiêu Lang Hiên có chút do dự.

“Tại sao lại không đi?”

Tiêu Lang Hiên nghe hắn có chút tính tình của thiếu gia, biết hắn nhất định sẽ ở lại, chỉ chờ mình cho hắn một lý do.”

“Bởi vì, lòng tôi có cậu!”

Sau đó y thấy vẻ mặt ngạc nhiên trên mặt Lâm Kiêu, sau đó nở một nụ cười, ba lô trên lưng, hung hăng ôm lấy Tiêu Lang Hiên.

Lý Chước Hoa há hốc miệng, chỉ vì hai nhà Lý – Tiêu vốn là hai nhà thế giao, Lý phụ lần này, kỳ thật cũng mong muốn chọn cho nữ nhi của mình một vị hôn phu như ý.

Nàng vốn dĩ không quá nguyện ý, nhưng Tiêu Lang Hiên là người có khí chất, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái nhã sĩ phong phạm. Nhịn không được đem một lòng đặt trên người đặt trên người y. Không nghĩ tới……

Lâm Nhạc nghe được Tiêu mẫu thở dài một hơi, che mặt rơi lệ nói: “Nếu lúc ấy ta thiếu đi vài phần chấp nhất, thêm vài phần khoan dung….” Nói được hai câu thì nước mắt không ngừng chảy xuống, khiến Lâm Nhạc luống cuống tay chân. Đợi đến khi Tiêu mẫu dịu đi chút, cũng không nhắc lại sau đó Tiêu gia, Lâm gia, Lý gia đã làm gì, chỉ nói chuyện sau đó.

Lâm Kiêu thừa nhận trước áp lực của Lâm gia, một bên cực lực bảo vệ cuộc sống yên ổn của Tiêu Lang Hiên. Chính là bởi vì Tiêu Lang Hiên cố kỵ rất nhiều người, hai người qua lại cũng không quá gián đoạn. Thẳng đến ngày đó, Tiêu Lang Hiên nhận được thư tín nhà gửi đến. Sắc mặt âm trầm ra ngoài một chuyến, sau khi trổ về liền cùng Lâm Kiêu cãi nhau một trận, còn đập vỡ thứ mà Tiêu Lâm Hiên thích nhất – nghiên mực Đoan Khê.

Lâm Kiêu nản lòng thoái chí trở về Lâm gia, còn Tiêu Lang Hiên tùy ý gia đình sắp xếp cưới Lý Chước Hoa.

Lâm lão gia trước khi mất cảm thấy con trai mình không cùng nam nhân cùng một chỗ là tốt, nhà mình gia lớn, nghiệp lớn, mặc hắn tiêu xài, cũng chẳng quan tâm, mà cha của Lâm Nhạc, Lâm Khiêm Ngọc, lớn hơn Lâm Kiêu tám tuổi, vội vàng tiếp nhận gia nghiệp, cũng không thể quan tâm đến em trai được. Ngược lại Lâm Nhạc, Lâm Âm hai huynh muội, ở nhà cũ lúc trước, cùng tiểu thúc thân cận. Lâm gia lão nhị Lâm Khiêm Nam, trước kia muốn đi du lịch châu Âu, đã nhiều năm không về nhà.

Mà ba năm sau, Lâm Kiêu đột nhiên muốn trở về nước, Lâm lão gia nghĩ hắn chỉ muốn đi du ngoạn, liền cho phép.

Sau khi Lâm Kiêu về nước, trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ Tiêu Lang Hiên, cố sức thoát khỏi kiềm kẹp của cha, chạy tới nhà nhọ của Tiêu Lang Hiên. Lý Chước Hoa vừa vặn là đi về, thấy Lâm Kiêu liền hoảng sợ, vội vã quay đi, không nghĩ Tiêu Lang Hiên mang theo Tiêu Trì một tuổi đi ra ngoài.

Lâm Kiêu thấy Tiêu Lang Hiên một nhà hòa thuận ở chung, không khỏi đau xé lòng, khóc kêu một tiếng “Lang Hiên!”

Hắn không nói được tròn câu, bởi vì có vài người vệ sỹ đuổi theo hắn, bởi vì lão thái gia có mệnh lệnh, mấy người chỉ biết làm theo.

Tiêu Lang Hiên nghe thấy tiếng la, trong lòng hoảng hốt, vội vàng quay đầu, nhưng không có thân ảnh nào cả, chỉ nghĩ là mình tưởng tượng quá độ. Hắn đã trở về Lâm gia rồi, làm sao có thể trở lại. Liền bế Tiêu Trì vào nhà.

Lâm Kiêu trở lại Lâm gia, bởi vì tâm trạng trong lòng ứ đọng, bệnh nặng một thời gian, hộc máu không ít lần. Lão thái gia giận giữ vô cùng, giận Lâm Kiêu còn nhớ, muốn phái người hạ thủ Tiêu Lý hai nhà, không nghĩ đến Lâm Kiêu vài năm này cũng dưỡng không ít thế lực, chỉ cần hắn còn sống một ngày, bọn họ sẽ che chở Tiêu gia một ngày.

Lão thái gia tức giận đến nỗi đem gia pháp dùng với Lâm Kiêu, đem hắn đánh đi nửa cái mạng. Lâm Kiêu nằm trên giường bệnh một năm, rốt cục thì qua đời.

Ngày đó Lâm Kiêu đi, Tiêu Lang Hiên chợt cảm thấy đau đầu không tả, hắn như cảm giác được điều gì, xin phép về nhà, lật ra ảnh chụp của Lâm Kiêu, nước mắt không ngừng rớt xuống.

Khi Lý Chước Hoa về đến nhà, chỉ thấy Tiêu Lang Hiên ôm bức ảnh của Lâm Kiêu, nằm giữa vũng máu. Sợ tới mức muốn ngất xỉu, chỉ biết ôm Tiêu Lang Kiêu mà khóc.

Sau đó nghe được hắn nói đứt quãng vài câu: “Chước Hoa…. Anh hôm nay trong lòng đau đến không tả… Trở về… Bức ảnh của cậu ấy, ẩm tựa như dính nước… dường như… Anh liền… Biết… Cậu ấy, tính tình… cương liệt… có lẽ là đã đi trước… Anh sống mấy năm nay, ai cũng… đối tốt, chính là… thiệt thòi cậu ấy… Anh… Cũng muốn theo cậu ấy đi, anh sợ cậu ấy còn giận anh, sẽ bỏ đi… Không đợi anh nữa… Chước Hoa, Trì Nhi vất vả cho em rồi… Kiếp sau anh cho cậu ấy, kiếp sau nữa, anh sẽ… trả lại cho em.” Nhắm mắt lại, mỉm cười ra đi.

Lâm lão thái gia nhận được tin dữ, một hơi không nói lên lời, ngày hôm sau cũng đi, Tiêu gia nhị lão mất trưởng tử, bi thống vạn phần, nằm giường nửa năm, sau đó đi theo con thứ hai sang nước Mỹ, sau đó không trở về.

“Tiểu Nhạc, lòng ta vô cùng áy náy, chỉ cần, con đối với Trì Nhi tốt, nó cũng vui vẻ. Ta cũng yên tâm. Hai người các con, bình an là tốt rồi.” Tiêu mẫu nói xong, cảm xúc cực độ thấp. Chính là ngây ngốc nhìn di ảnh của Tiêu Lang Hiên,

Lâm Nhạc muốn nói gì, vừa há miệng ra, lại nhịn xuống. Y đột nhiên nhớ tới lời nói của tiểu thúc trước khi mất.

Tiểu Nhạc, biết bà nội mất như thế nào không? Là do sinh ta, khó sinh nên mất. Cho nên tên của ta là Kiêu, kiêu giả… Tiểu thúc đời này thật sự thất bại, làm cái gì cũng không thành, con giữ lấy khối ngọc bội này, mang ở trên cổ, Lâm gia ai cũng không có. Nhớ kỹ, tiểu thúc muốn con làm một việc cuối cùng, con còn sống một ngafym phải bảo hộ Tiêu gia ở C thị một ngày.

Tiểu thúc, vậy còn người?

Con? Con muốn cùng người này qua cầu Nại Hà….

Tiêu Trì còn đang ngủ, Lâm Nhạc vuốt dây tơ hồng xuyên ngọc bội kỳ lân, yên lặng nhớ kỹ………. Tiểu thúc, nhất định là người cùng Tiêu thúc thúc, ở trên đó phù hộ cho con và A Trì đi…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.