Hoán Thân

Chương 8



07

Hắn ta hung hăng đến mức khiến ta vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, mặt đỏ bừng kéo hắn lại hỏi: “Ngươi làm gì vậy! Ngươi không có tiền sao? Không có thì sao không nói sớm với ta?”

“Tiền bạc?”

Hắn nhìn ta và thẳng thắn nói: “Ngươi cũng đâu hỏi ta”

Thấy tình hình không ổn, tiểu nhị cũng kịp phản ứng lại, cười lạnh nói: “Ồ, hoá ra là hai con quỷ nghèo giả trang giàu có, nghĩ tới chỗ Thiên Hương Các chúng ta để ăn cơm bá vương”

Hắn vung tay hét lên: “Người đâu! Đánh gãy hai chân bọn chúng rồi lột y phục quăng ra ngoài”

Vừa dứt lời, mấy cường giả xung quanh bắt đầu chạy tới.

“Không ổn rồi, ta sắp bị đánh rồi” Ta nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng thủ.

Vưu Tồn cười nói: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì”

Không hiểu sao nghe câu này lòng ta chợt nhói lên.

Đây là câu nói mà ta sợ nghe nhất.

Khi Huyền Diệu còn ở Thiên cung, hắn ta cũng luôn nói những câu như vậy, ta sẽ bảo vệ con, ta ở đây.

Những lời lừa dối ghê tởm khiến người ta buồn nôn.

Đột nhiên Vưu Tồn bất ngờ nắm lấy vai ta và nhảy lên, khi ta nhận ra thì hắn đã chọc thủng một lỗ lớn trên mái nhà.

“Ngươi nhìn cái gì? Không phải ta đánh không lại bọn chúng, chỉ là ta không thèm chấp lũ người phàm đó thôi”

“Ta biết rồi mà”

Những người trong quán cũng bắt đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Mau tóm lấy hai người đó”

Vưu Tồn liếc nhìn họ rồi hỏi: “Cơm bá vương là gì?”

“Chính là chỉ những kẻ ăn cơm không trả tiền, giống như hai chúng ta vừa rồi vậy”

“Ngươi biết nhiều thật” Hắn ta tỏ vẻ thấu hiểu rồi ôm lấy ta biến mất.

Chúng ta phải trốn tới nơi khác, trên người không có tiền nên không thể đường hoàng đi ở trong khách điếm, chỉ có thể tìm một gian phòng trống không có người ở rồi lẻn vào ở trọ tạm thời.

Chỉ có một cái giường, Vưu Tồn đã tự mình lấn chiếm hơn một nửa, ta chỉ có thể xấu hổ đứng nhìn, hắn vỗ vỗ vào chỗ trống còn lại “Còn chờ gì nữa?”

Ta còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc sáng nay, cẩn thận lùi lại một bước nhìn xuống sàn nhà nghiến răng nghiến lợi nói “Bỏ đi, đêm nay ta ngủ dưới đất”

Nói xong, ta nằm xuống, vừa chạm đất những chiếc dây leo bỗng từ đâu vươn ra quấn chặt lấy ta kéo lên giường.

Ta không thể cựa quậy thoát khỏi chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt Vưu Tồn đang dần tiến lại gần mình hơn, ta hoảng sợ nói “Ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn không di chuyển cũng không buông ta ra.

“Ngươi hiện tại thể xác người phàm, mặt đất lạnh, ngủ một đêm sẽ không chịu nổi đâu.”

“Ta...ta không sợ”

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người không thèm nhìn ta nữa, thản nhiên nói “Yên tâm đi, vốn ngươi là đoạt xá hồi hồn, thân thể còn chưa hoàn toàn trở thành người sống, lạnh lẽo như băng, ta không có hứng thú”

Ta đành chấp nhận việc không thể thoát khỏi đám dây leo này, nên cũng dần buông bỏ giãy dụa.

Những sợi dây leo trên người ta dần dần rút xuống, cuối cùng ta cũng chìm vào giấc ngủ trong sự hoảng hốt.

Trời lạnh, lạnh đến nỗi dù đắp chăn bông cũng không thể nào ấm được.

Bên cạnh Vưu Tồn đang toả nhiệt thật ấm áp, thật muốn tiến lại gần.

Không được, ta đã nói trước muốn ngủ dưới sàn, phải có chính kiến nếu không kiểu gì hắn cũng sẽ cười vào mặt ta.

Ta cố quấn chặt chăn hơn, răng va lập cập vì lạnh.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh có một bàn tay lại gần khẽ vuốt mặt lạnh lẽo của ta, rồi túm lấy ta.

Lúc này toàn thân ta chìm trong sự ấm áp như nắng mùa xuân, thật thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, khi đang ngủ say, ta cảm thấy có thứ gì chạm vào mũi ta hơi ngứa ngáy, lấy tay phẩy nó đi. Sau khi bị làm phiền quá nhiều ta tức giận mở mắt, thì thấy Vưu Tồn đang nằm trước mặt ta, ngón tay hắn đang cầm lọn tóc phe phẩy vào mũi ta.

“Ngươi làm cái gì thế!”

Ta tức giận muốn dậy, nhưng hắn cũng không giận, thấy ta khó chịu, hắn càng vui, lại khẽ chọc mũi ta một cái nói:

“Đến giờ dậy rồi!”

“Vẫn còn sớm mà!”

“Dậy đi, ta dẫn ngươi đi ăn cơm bá vương”

Khi hắn nói về bữa cơm bá vương, ta lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, ta lúng túng ngồi dậy, rồi nhìn thấy mình nằm phía trong còn hắn ở bên ngoài.

Rõ ràng là đêm qua ta nằm phía bên ngoài.

Ta vội vàng ôm lấy người “Tối hôm qua ngươi làm gì ta!”

“Ta có thể làm gì ngươi?”

Hắn ta ném cho ta một cái nhìn quái dị, quay người và rời khỏi giường.

“Đi thôi”

Hắn mở cửa sổ, một tia nắng từ bên ngoài chiếu vào, cả căn phòng bỗng trở nên ấm áp.

Ta đột nhiên nhớ tới tối hôm qua, mình đã tham lam quấn lấy nguồn nhiệt ấm áp đó, quấn lấy hắn như bạch tuộc không chịu buông.

Còn nói về việc phải giữ chính kiến.

Ta cảm thấy khó chịu như cắn phải ruồi, nhưng nhiều hơn là cảm giác xấu hổ chỉ có thể đứng dậy dưới cảm giác đó.

Sau khi sửa soạn lại một lúc, chúng ta đi đến tầng 24 của Vân Trung.

Khi đến chân núi, chúng ta sững sờ khi biết rằng năm nay đã hết thu nhận nam đệ tử, chỉ còn lại nữ đệ tử.

Sau khi đứng một lúc lâu, ta nhìn Vưu Tồn.

Ngươi thấy đấy, không phải ta muốn chạy trốn, chỉ là có một số việc quá trùng hợp.

“Chủ thượng, nhìn này....chúng ta trở thành chị em thì sao?”

Hắn ta liếc một cái khiến ta toàn thân nổi da gà, vội vàng đổi lời: “Ta tự đi”

“Được rồi, đừng quên nhiệm vụ của mình”

“Làm sao quên được ạ”

Hừ, ta lên núi, ngươi đuổi sao được ta.

Đang nghĩ ngợi, hắn đột nhiên xoa đầu ta, trong mắt tràn đầy uy hiếp “Tru Ngọc, ngươi đừng hòng chạy trốn, ta sẽ không ngừng theo dõi ngươi”.

Cuối cùng, ta một mình lên núi xung quanh cũng có rất nhiều người đăng ký.

Nhưng vòng sơ tuyển có rất nhiều người bị loại, ta vốn có căn cơ tu tiên, cho nên dễ dàng vượt qua vòng loại.

Sau khi trải qua vòng sơ bộ, còn lại hơn khoảng chục người trong số chúng ta được đưa đến Thiên Tinh Các để được kiểm tra năng lực.

Trong lúc chờ đợi, các nữ đệ tử tụ tập lại xì xào bàn tán xem ai sẽ là người tới khảo hạch của chúng ta, ta vốn không để ý lắm, cho đến khi nghe thấy cái tên quen thuộc kia.

“Ngươi biết không? Đầu năm nay, Trong Thượng Kinh Điện có một vị nữ tiên tử qua đời, hiện tại có một chỗ trống, cần chiêu mộ một đệ tử khác, mấy ngày nay đang không có động tĩnh gì, nhưng ta nghe nói lần này Chiến Thần Huyền Diệu sẽ phái người đến tuyển chọn”

“Thật sao? Chiến Thần Cung đó chính là địa phương nhiều người mơ ước”

“Ừ đúng rồi! Nghe nói Huyền Diệu uy phong lẫm liệt, chỉ cần nhìn một lần sẽ nhớ mãi không quên, nếu như có thể làm đệ tử của ngài chắc sẽ hạnh phúc phát ngất mất”

Ta sững sờ một lúc, rồi cười khẩy.

Đúng là uy phong lẫm liệt, đúng là nhớ mãi không quên.

Một người “đẹp” như vậy, ta nhất định muốn hắn ta phải chết dưới Tru Tiên Đài.

Bọn họ vẫn không ngừng bàn tán “Ồ ngươi có biết nữ tiên tử đó chết như nào không?”

“Nói mau! Ngươi không nói làm sao chúng ta biết được!”

“Ta nghe nói, nhưng đừng nói là ta kể, nghe nói nàng ta dụ dỗ Huyền Diệu thượng thần thất bại, muốn phá hư thân thể tiểu sư muội của mình, sau này bị Thượng Thần phát hiện, cho nên cảm thấy nhục nhã đến mức tự mình nhảy xuống Tru Tiên Đài tự vẫn”

“Không thể nào!”

“Thật đấy! Mọi người đều nói như vậy!”

“Chậc chậc, Huyền Diệu thượng thần cũng thật là quá khổ”

Ta???

Ta biết rằng danh tiếng của ta không tốt, nhưng lại không ngờ rằng nó tồi tệ đến vậy. Tất cả lỗi lầm đều đổ hết lên ta, biến ta trở thành một kẻ vô sỉ đáng chết, còn Huyền Diệu trở thành đoá bạch liên hoa ngây thơ bị nhuốm bẩn bởi ta.

Được lắm, rất tốt, thêm một khoản nợ khác được tính vào.

“Thượng tiên đã tới, xin yên lặng”

Một tiên tử hét lên, xung quanh lập tức yên lặng, tất cả mọi người đồng loại đứng dậy.

Ta ngước lên, một màu xanh ngọc chói lọi vụt qua trước mắt, tim ta thắt lại, ta nhận ra nàng.

08

Nữ tử bên cạnh ta khẽ chọc vào tỷ muội của nàng và thì thầm “Hãy nhìn xem đó là Thanh Niệm thượng tiên, nữ đệ tử được yêu thích nhất của Huyền Diệu thượng thần”

“Im lặng”

Nữ tiên tử quát mắng, ánh mắt của nữ nhân áo xanh quét qua, vừa rơi vào trên người ta, ánh mắt vỗn bình tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn.

A Diên, sư tỷ đã trở lại.

Thanh Niệm nhìn ta, khẽ nhíu mày, khuôn mặt âm trầm khó tả.

Nữ tiên tử tuyên bố: “Nơi này có sáu mươi bốn pháp khí, các ngươi mỗi người chọn lấy một pháp khí phù hợp. Ai có thể giật được đèn lồng trên cổng Tơ Vò thì có thể....”

“Không cần” Thanh Niệm đột nhiên ngắt lời nàng ta, nhìn ta nói: “Trong lòng ta đã có ứng cử viên, không cần tranh đấu”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thấp giọng nghi hoặc, Thanh Niệm nhìn ta chằm chằm hỏi: “ Ngươi tên là gì?”

Ta tiến lên một bước nhỏ với vẻ mặt sợ hãi, chào hỏi “ Ta tên là Tru Ngọc”

Nàng ta nhìn ta khẽ mỉm cười “Đi theo ta”. Sau đó, nàng ta quay người rời đi.

“Hả, còn chúng ta thì sao?”

“Có chuyện gì vậy?”

Ta đi theo Thanh Niệm giữa sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.

Nang ta đưa ta vào một toà nhà màu đỏ, Chu Tước lâu,nơi ta đã dạy kiếm thuật cho nàng ta”

Vưà vào cửa, trên kệ có một con dao găm rất bắt mắt, vốn là Huyền Diệu đưa cho ta, trên đó còn khắc tên của ta. Thanh Niệm, lần đầu nhìn thấy con dao găm này đã tỏ ra rất thích nó, nên ta tặng nó cho nàng ta.

“Cái này có đẹp không?”

Nàng ta đột nhiên nhìn ta hỏi, ta gật đầu, nàng lại bĩu môi.

“Cái này vốn là cho ta, bây giờ ta đưa nó cho ngươi”

Ta hoảng sợ nói “A? Không, không, làm sao ta có thể dám nhận thứ đó của thượng tiên được”

“Ta đưa nó cho ngươi thì ngươi có thể lấy” Nàng ta rút con dao găm ra rồi ném thẳng về phía ta, trong động tác không dấu nổi sự chán ghét, như thể thứ ta đưa cho nàng là cái gì đó vô cùng bẩn thỉu.

Ta ôm lấy con dao găm, run run nói “Đa tạ thượng tiên, ta nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt”

“Đừng lo, chỉ là một khối sắt vụn không ai cần thôi, cũng không phải thứ gì tốt”.

Ta luôn cảm thấy nàng ta đang chế nhạo mình, nhưng ngẫm lại cũng không đúng, nếu nàng ta thực sự nhận ra ta thì sẽ không phản ứng như vậy.

“Đa tạ thượng tiên”

“Khi ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ, ngươi có thể gọi ta là sư tỷ” Nàng đột nhiên tiến đến nắm lấy tay ta tỏ ra một bộ dáng thân mật.

Thật may, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, biết rằng nàng ta có thể sẽ thử kiểm tra mình, nên đã nhờ Vưu Tồn phong ấn linh khí.

Linh khí từ lòng bàn tay tràn vào kinh mạch chạy khắp cơ thể ta, ta làm bộ như không biết, đỡ trán nói: “Thượng tiên, ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu....”

Nàng cũng không phát hiện được gì, liền thoải mái buông tay, an ủi: “Ngươi hôm nay cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm một chút, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ”

“Nhanh vậy?”

“Đương nhiên, càng sớm càng tốt, yêu ma chuyển bị khai chiến, ngươi tu luyện càng sớm càng có thể nhanh trợ giúp sư phụ. Bất quá, quá trình tu tiên rất mệt mỏi, Tru Ngọc, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

“Ta đã suy nghĩ rõ ràng. Mục đích tu luyện trường sinh bất lão của ta là để có thể một ngày nào đó chiến đấu được với lũ yêu ma bảo vệ mọi người”

Ta bịa chuyện vớ vẩn, Thanh Niệm cũng không nghi ngờ mà chỉ nói vài câu động viên tượng trưng.

“Thượng Tiên, xin hỏi sao ngài lại chọn ta?” Ta giả bộ ngây thơ hỏi nàng.

“Nhìn ngươi có cảm giác là một người lương thiện, giống một vị cố nhân của ta”

Nàng cúi đầu vuốt lại vạt áo, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nói “Ngươi có lẽ cũng có nghe nói qua, nàng ấy mấy ngày trước do phạm phải sai lầm nên nhảy xuống Tru Tiên Đài, đã hồn phi phách tán”

Ta giật mình lùi lại một bước, nàng ta ủ rũ đi tới, đặt tay lên cổ ta xoa nhẹ, không biết là để xoa dịu hay đe doạ, nàng ta thì thầm “Ngươi đừng bắt chiếc nàng ấy”

“Ta, ta sẽ không”

“Đứa trẻ ngoan”

Nàng mỉm cười hài lòng, ta nhìn nàng cảm thấy khá kỳ quái, mặc dù đã nhìn thấy bộ mặt thật của nàng ta. Biết nàng ta vốn không phải đoá bạch liên hoa không có chút tỳ vết nào, nhưng trước kia nàng ta cũng không có quái quỷ dị thường như vậy.

Huống chi, nàng ta trở về nguyên thân, hoàn thành tâm nguyện độc chiếm Huyền Diệu, đáng lẽ nên vui vẻ, vì sao lại thấy khắp người nàng ta tràn đầy oán hận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.