Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 23



Triệu Cực từ ngoài đình chậm rãi đi vào, hoàng y nữ tử giành trước một bước nói với hắn:

“Còn không phải Trường Hữu, chơi cờ còn muốn đi lại!”

“Nga!”

“Triệu Cực đi đến trước bàn, nhìn ván cờ trên bàn một chút, sau khi suy nghĩ một chút, khẽ cười cười, cầm lấy quân trắng của Trường Hữu, hạ ở một góc nhỏ.

Toàn bộ ván cờ lập tức có thay đổi, đã muốn chuyển bại thành thắng.

Tam tiểu thư Triệu Tiểu Tịch đạp một cước, cũng không cao hứng nói:

“Cha không giúp hắn, ta liền thắng, con chim trong phòng hắn cũng là của ta! Lúc này được, tiểu ngọc tây qua kia ta sẽ không có!”

“Ngươi a, có thể lừa bịp một chút ngươi kia không chịu thua kém đệ đệ!”

Triệu Cực khoanh tay cười nói.

“Hừ …”

Triệu Tiểu Tịch xoay người sang chỗ khác, tỏ vẻ mình thật bất mãn, mà Triệu Trường Hữu cũng là cực kỳ cao hứng, mười hai câu kia nói kia thật là tâm đầu nhục của mình, mà khối phỉ thúy tiểu ngọc tây qua cũng là mình từ sớm trước kia thì thèm muốn lâu rồi, thứ kia đông ấm hạ lạnh, hiện tại sau khi có, buổi tối ôm vào trong ngực, chính là bảo bối cực kì hảo tối hảo, cho nên khó tránh khỏi trong lúc nhất thời đắc ý.

“Còn không biết chịu thua cược, đem vật để thưởng thức kia cho ta!”

Triệu Tiểu Tịch mắt hạnh trợn lên, không phục nói:

“Nếu không phải cha cố ý giúp ngươi, ngươi lại như thế nào thắng ta đi!”

“Ta đây cũng mặc kệ, chính là ta thắng!”

“Ngươi ….”

Triệu Tiểu Tịch gặp phải đệ đệ hỗn cầu kia nói không thông, xoay người nói với Triệu Cực.

“Cha đền cho ta cái gì đi!”

Triệu Cực nhìn Triệu Trường Hữu mặt mày hớn hở, cố ý trầm mặt xuống, nhướng mày.

“Trường Hữu, ngươi đường đường nam tử, lại cùng với nữ nhân tranh dài nói ngắn, khả còn có chút phong phạm quân tử!”

Triệu Trường Hữu hiển nhiên đối với giáo huấn một tháng trước còn khắc rất sâu, vừa thấy Triệu Cực sắc mặt không tốt, lập tức bị dọa không dám ở đây đề cập cái gì tây qua (dưa hấu) bắc qua (bí đỏ), khổ sở hé ra khuôn mặt tuấn tú, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất rời đi.

Mọi người thấy hắn một bộ dáng sợ hãi rụt rè thì cười khẽ một chút.

Triệu Thanh Khâu nhìn nhị công tử nhà mình trên mặt đã không nhịn được, tùy ý muốn lên giọng, đành phải nhịn ý cười, đứng ra làm hòa giải.

“Được rồi, được rồi, hôm khác ta gặp lại mua đền cho ngươi là được! Ta đã đói bụng rồi, vẫn là trước ăn cơm đi!”

Lục tục bày ra những cái đĩa đầy cả một bàn, người một nhà ngồi vây quanh lại, giữa bữa Triệu Cực mở miệng hỏi hướng Triệu Thanh Khâu:

“Ngươi đi Kim Kiếm phủ, sự tình xử lý ra sao?”

Triệu Thanh Khâu trước bài trí xong đồ ăn, mới buông chiếc đũa trả lời:

“Khương bá bá quyết định đem hôn sự của Vô Tà cùng Tư gia tiểu thư định vào ngày mười đầu tháng, tính toán cũng vài ngày tới rồi!”

“Vô Tà bằng lòng chịu thú Tư gia tiểu thư rồi!”

“Hắn?! Bị nương hắn lấy cái chết bức tới cùng, chỉ sợ không cưới cũng không được!”

Trong nụ cười của Triệu Thanh Khâu, nhìn thế nào cũng đều thấy có chút ý tứ hàm xúc vui sướng khi người gặp họa.

“Kia dù sao cũng phải, Minh Thư kia dù sao cũng là người trong ma đạo, Kim Kiếm phủ bọn họ ở trong võ lâm lại là có tiếng, Khương bá bá ngươi làm sao để Vô Tà thú Minh Thư.”

Triệu Cực trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:

“Thanh Khâu, vậy ngươi phải khẩn trương chuẩn bị hạ lễ rồi!”

“Ta đã để quản sự đi Lạc Thành mua sắm rồi, chỉ là cả nhà chúng ta đều phải tới Khương gia hạ lễ!”

“Đây là đương nhiên, Khương bá bá ngươi cùng chúng ta gia sổ đại thế giao, ngươi cùng Vô Tà lại là giao tình bát bái (đã kết giao), nhất định là phải đi!”

Triệu Cực lại quay đầu lại nói với đại tiểu thư Triệu Tiểu Triêu:

“Ngươi đi viết một phong thư, để Tử Triêu mang theo Vô Ca cũng chuyển đường cùng tới Kim Kiếm phủ!”

Đại tiểu thư Triệu Tiểu Triêu bốn năm trước xuất các (đã kết hôn), Phương Tử Triêu là vị hôn phu của Triệu Tiểu Triêu, mà Vô Ca trong miệng Triệu Cực, thì là đại hài tử ba tuổi của bọn họ, Triệu Tiểu Hướng lần này là hồi hương gia tới thăm người thân.

“Đã biết, cha!”

Triệu Tiểu Triêu Tiểu Triêu đã là nhân mẫu, trên mặt lộ ra tươi cười bảo dưỡng thích đáng, nhắc tới đứa con nghịch ngợm của nàng, một thiên kim luôn luôn trang nghiêm liền biến thành cái dạng này.

Triệu Cực từ giữa bàn kẹp một miếng kê thúy cốt (sườn gà), duỗi tới trước mặt Triệu Trường Hữu thích nhất, đợi nửa ngày mới phát hiện, đứa con ngu ngốc kia của hắn vẫn chưa lên tiếng, miệng mở lớn, sớm không biết đi vào cõi thần tiên nào rồi.

Kim Kiếm phủ a …

Tiểu Tiểu muội muội, chúng ta rất nhanh liền lại muốn gặp mặt rồi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.