Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 44



Lí Hưu Dữ vươn cánh tay ra, nghĩ lầm hắn muốn thoát quần của mình, dọa Triệu Trường Hữu hồn cũng mất!

Không để ý ý đồ chân chính của người ta, Triệu Trường Hữu cố gắng bảo vệ quần của m ình, chết cũng không chịu buông hai tay, cái gì cũng không quản hô to lên:

“Ngươi dám…”

Vui đùa cái gì chứ, thứ lớn như vậy nhét vào, mệnh cũng chẳng còn!

Huống chi việc này mình vốn phải ở mặt trên, còn là gia khỏa lớn lên so với nữ tử đều xinh đẹp hơn, cực kỳ giống nữ nhân nữa chứ!

Bản thân rõ ràng so với y to hơn, so với y càng giống nam nhân hơn, nếu nhất định làm, nói cái gì cũng cần là mình ở mặt trên a!

“Ta có cái gì không dám!?”

Lí Hưu Dữ thu hồi cánh tay đang duỗi đến một nửa, nhìn thanh niên dưới thân.

Nếu như không có nhìn lầm, thanh niên bị đặt ở dưới thân hiện tại so với vừa rồi lại khả ái hơn một phần, khiến người ta có loại xúc động muốn khi dễ.

Càng thêm ác ý không để ý tới thanh âm Triệu Trường Hữu nhỏ có thể so với muỗi tranh đoạt quán quân, Lí Hưu Dữ tiếp tục nghiệp lớn của mình, chỉ là từ thoát quần áo người khác, đổi thành thoát của mình!

Vén mái tóc dài vướng bận lên, bỏ ngoại bào đã muốn rơi xuống một nửa ra, từng chút từng chút mở rộng chỗ áo, lộ ra xương quai xanh một người, hơn nữa cần cổ duyên dáng, cho dù dưới ánh nến mờ nhạt chiếu rọi, cũng có thể dễ dàng khiến người ta miên man bất định.

Vừa lòng nghe được tiếng vang nuốt nước miếng, Lí Hưu Dữ cố ý lại hỏi một lần.

“Ngươi tới nói một chút xem, ta có cái gì không dám!”

“Ngươi, ngươi…”

Biết y là cố ý, nhưng mà Triệu Trường Hữu vẫn hiếm có một phen da mặt mỏng(mọi lần đi trêu người thì bạn í mặt dày đó mà =]]).

Là mất đi mặt mũi cùng tự tôn nam nhân, vẫn không thể nói ra, bằng không đến lúc đó chịu thiệt chính là mình, chỉ là chẳng lẽ phải tự mình nói, không được ra chủ ý đánh mông ta! Sự tình mất mặt như thế phải nói làm sao đây a!

Theo bản năng giật giật thắt lưng, đem bộ vị có thể gặp phải nguy hiểm cố sức áp hướng giữa đệm chăn.

Bên này Lí Hưu Dữ cũng không chịu nổi đứng lên.

Duỗi tay đi túm mớ quần áo còn lại của Triệu Trường Hữu, chỉ là bị hắn chắn thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng chút nào, cho nên vì thuận tiện cho mình, liền nghĩ theo hành động phía dưới, dù sao mặc kệ có thể làm hay không, rốt cục nghĩ phải làm sao, trước đem quần áo cởi sạch mới là lẽ phải.

Vừa thấy y thật muốn thoát quần áo mình, Triệu Trường Hữu lúc này thật đúng là nóng nảy.

“Không được, không được…”

Giãy dụa liền muốn đứng dậy, lại bị Lí Hưu Dữ dùng chân để ở bụng không thể động đậy, đành phải dùng hai tay hãy còn tự do vói vào nhân gia còn phủ trong quần, run rẩy một chút đụng đến trên mông người ta, tìm vào khe hở ở giữa, muốn tiên hạ thủ vi cường.

(: người ra tay trước sẽ chiếm ưu thế trước)

Thấy qua người tự tìm đường chết như thế chưa?

Vậy thì hôm nay thấy rồi đi!

Hắn không sờ còn hảo, sờ này xong liền là vì cuộc sống sau này sống không bằng chết, làm tốt đầy đủ chuẩn bị.

Lí Hưu Dữ là loại người thông minh như thế nào, mắt phượng nhỏ hơi dài hơi hơi chuyển, liền sáng tỏ tâm tư của hắn.

Đến cũng không đi thoát quần hắn, mà là trực tiếp hành sự.

Tiếng vải vóc phát ra, ở trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ phá lệ khá to, khiến người ta nghe cực kỳ rõ ràng.

Bị người đột nhiên tách ra đôi chân dài, thậm chí đi vào trong bộ phận giữa thân thể, cảm giác mãnh liệt không dễ chịu khiến Trường Hữu không tự giác nghĩ muốn khép lại hai chân ngăn cản thế công, nhưng động tác của hắn như vậy lại kẹp thắt lưng đối phương không nhúc nhích được.

Nhưng như vậy vẫn không thể ngăn cản động tác Lí Hưu Dữ.

Thứ nóng bỏng trực tiếp thúc vào bên trong thân thể.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo vang vọng bầu trời đêm, mang theo ớn lạnh khi tham nhập vào trong cơ thể người, tuy rằng mới chỉ là vào một phần nhỏ, nhưng mà bởi vì không có kinh nghiệm cũng không làm phương sách bảo hộ, cho nên Triệu Trường Hữu là thật sự đau a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.