Thanh Bảo vẫn còn đang vùi mình trong chăn, cắn môi, [Cậu là ai?]
[Chị còn muốn hẹn hò với ai?] Đối phương nhắn lại rất nhanh, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi.
Giọng điệu này, nghe qua đã biết là Đào Yếm Yếm!
Thanh Bảo lại hỏi, [Sao cậu lại có số của tôi?]
Đào Yếm Yếm ở đầu dây bên kia đọc tin nhắn thì phì cười. Cậu cũng thật thông minh, biết tối hôm qua Thanh Bảo còn vô cùng hoảng loạn, chưa bình tĩnh lại, vậy nên cố ý đợi qua tối mới nhắn tin cho cô. Còn cách thức liên hệ à, cậu có thể nói là cậu có số cô từ lâu rồi không?
[Chị là bạn gái em, đương nhiên em sẽ có số của chị.]
Thanh Bảo ở trong chăn cuống đến mức duỗi thẳng chân ra, [Tôi không phải bạn gái cậu!]
[Ngày đầu tiên yêu đương mà đã vứt bỏ em rồi sao:)] Vậy mà cậu ta lại còn dùng ký tự mặt cười!
[Tôi không hề!] Thanh Bảo nói xong mới cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định lên tiếng giải thích thì đã thấy Đào Yếm Yếm hồi âm.
[Nếu không hề thì có thể hẹn hò rồi?]
[Ra ngoài nói chuyện thôi cũng được mà.]
Sau khi thấy tin nhắn, Thanh Bảo bắt đầu do dự, nói chuyện… Nói chuyện à, có thể hỏi cậu ta sao lại muốn hẹn hò nhỉ…
Vậy nên cô trả lời cậu, [Được…]
***
Đào Yếm Yếm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ như mới, vô cùng nề nếp đứng chờ Thanh Bảo bên ngoài ký túc xá.
Mặt mày thanh tú, khóe môi dường như luôn nở nụ cười, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui mừng.
Thấy cô bước ra với bộ dàng rụt rè như sợ người khác nhìn thấy, Đào Yếm Yếm đột nhiên chuyển thành dáng vẻ không đứng đắn.
Một tay cậu đút túi, một tay vẫy gọi Thanh Bảo, cố tình kêu: “Chị Thanh Bảo!”
Mọi người xung quanh lập tức nhìn sang, bọn họ đều tò mò không biết nam sinh thanh tú này đang chờ ai!
Thanh Bảo thấy vậy thì hoang mang, vội vàng cắm đầu chạy đến cạnh Đào Yếm Yếm.
“Cậu, cậu đừng có la lớn!”
Đào Yếm Yếm ôm lấy bả vai cô, cười xấu xa, “Chị sợ hãi đến vậy làm gì, em là bạn trai chị mà.”
Thanh Bảo đẩy cậu, “Đi mau đi mau!”
Đào Yếm Yếm nghe theo, buông tay ra nhét vào túi, cười cười: “Được rồi, nghe chị.”
Ngồi trong tiệm bánh ngọt, Đào Yếm Yếm lười biếng tựa lưng vào ghế xem bảo bối ăn.
Thanh Bảo ăn đến ngọt lịm, thấy cậu không ăn thì ngọt ngào hỏi: “Sao cậu lại không ăn?”
“Ăn đây.” Giọng điệu Đào Yếm Yếm vô cùng lười nhác, “Chị ép thì em sẽ ăn.”
Động tác Thanh Bảo cứng đờ, cúi đầu xuống, thêm thèm để ý đến cậu ta.
Đào Yếm Yếm nhìn một lát, canh đúng lúc cô chuẩn bị bỏ miếng bánh kem nhỏ vào miệng thì lao đến giành lấy, ăn mất. “Bánh ở cửa hàng này không tệ.”
Thanh Bảo nhìn chằm chằm cậu ta, tức giận, rồi lại nhìn cái nĩa nhỏ trong tay bằng ánh mắt ghét bỏ, trên nĩa chỉ còn lại một xíu bánh ngọt.
Đào Yếm Yếm cười, đưa nĩa của mình cho cô, “Đây, cho chị. Chị nhìn xem, em đâu có chê chị.”
Thanh Bảo cầm nĩa, dựa vào mấy lần gặp mặt, qua lại thì cô hiểu ra rằng, càng đôi co với cậu ta, cậu ta lại càng hăng hơn, cho nên không thèm để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục vui vẻ ăn bánh.
Mà khi này Đào Yếm Yếm nhìn Thanh Bảo chăm chú, đôi mắt cô mềm mại như bông thấm nước, chỉ cần chạm nhẹ một cái đã có thể chảy ra.
Cậu nghĩ thầm: Không uổng công tối qua ngồi một lúc lâu để tìm cách công lược, còn cố tình tìm mấy bạn nữ cùng lớp hỏi xem cửa hàng nào có đồ ăn ngon.
Có khi bây giờ, chị gái nhỏ này của cậu hẳn đã quên mất lý do đồng ý ra đây với cậu rồi.
Đào Yếm Yếm thật lòng đối xử với Thanh Bảo.
Cậu không thích đồ ngọt, nhưng hỏi được từ chỗ Trần Lựu là Thanh Bảo thích ăn, vậy là lập tức chọn tiệm bánh ngọt làm nơi hẹn hò đầu tiên. Giowf thì Thanh Bảo được ăn món cô thích, cái nhìn đối với cậu cũng có chút thay đổi, giống như con nhím để lộ phần bụng mềm mại, cho cậu thấy được một mặt mà người khác không thể thấy của cô, trong lòng cậu lại càng vui vẻ, cũng không còn quá ghét đồ ngọt nữa.
Địa điểm thứ hai trong buổi hẹn hò, Đào Yếm Yếm đưa Thanh Bảo đến khu trò chơi điện tử, chơi bắn súng, đua xe, gắp gấu bông, giúp Thanh Bảo gắp được vài con, cô đều ôm hết vào ngực.
Nếu nói đến tiệm bánh ngọt là để lấy lòng Thanh Bảo, thì đến khu trò chơi điện tử này, là để cho cậu được thể hiện tài năng.
Từ khi còn học cấp hai, Đào Yếm Yếm đã đến rất nhiều khu trò chơi điện tử, còn vững vàng chiếm được vị trí đầu bảng trong trò bắn súng. Thậm chí là trò gắp gấu, cậu cũng tìm được cách chơi.
Thanh Bảo thật sự bị cuốn hút.
Đào Yếm Yếm nắm lấy tay cầm, như tùy ý mất tập trung.
Cậu cũng dạy Thanh Bảo cách chơi, nói bí quyết để Thanh Bảo tự chơi, chỉ thỉnh thoảng đến giúp cô tránh những chướng ngại vật mà cô không qua được.
Hai người đối đầu nhau, Đào Yếm Yếm cũng nhường cô, nhìn bộ dạng phấn khích của cô khi chiếm được vị trí đứng đầu.
Thanh Bảo cười, cậu cũng cười.
Thanh Bảo vui, cậu cũng vui.
“Nay là lần đầu tiên tôi chơi trò này đấy! Thật sự quá thú vị!” Thanh Bảo tràn đầy khí thế, vẻ mặt thả lỏng, miệng lúc nào cũng tươi cười.
“Ừm.”
Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu tràn ngập ý cười của Đào Yếm Yếm, Thanh Bảo nhất thời im lặng, rồi lại nói: “Cậu, cậu biết tôi chưa từng chơi mấy thứ này, nên mới đưa tôi đến đây sao?”
Đào Yếm Yếm cười cười, không đáp.
Thanh Bảo không chắc chắn với bản thân, suy nghĩ một lát mới mạnh dạn hỏi: “Sao cậu lại nói tôi là bạn gái cậu?”
Đào Yếm Yếm cười, khẽ nhướng mày, ung dung đi về phía trước, đến gần cô, đẩy cô vào tường, cười nói: “Chẳng lẽ không phải do chị thích em à?”
Tim Thanh Bảo đập loạn hết cả lên, không biết là do tức giận hay xấu hổ, nhớ lại lúc trước còn tự cho rằng bản thân nhìn lén không ai hay biết, “Cậu đừng có nói linh tinh!”
“Vậy sao tim chị lại đập nhanh thế?” Đào Yếm Yếm nở nụ cười lưu manh.
“Tôi, tôi không có!” Gương mặt Thanh Bảo đỏ bừng như bị nói trúng tim đen, vậy nên trông vô cùng khẩn thiết.
“Thế…” Đào Yếm Yếm cố ý kéo dài giọng, “Hay là chị hỏi giúp em xem, sao tim em lại đập nhanh thế?” Dứt câu, cậu chỉ vào tim mình, mỉm cười, có nét gì đó rất chân thành thẳng thắn.
Thanh Bảo ngơ ngẩn nhìn cậu, giờ phút này, cô biết rất rõ, nhịp tim của cô rất khác thường.
Nhận ra tình cảm của mình, Thanh Bảo lập tức nghiêm túc nói chuyện yêu đương cùng Đào Yếm Yếm.