Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 58



Đến sơn trang Phú Sơn, vừa vào đến cửa Đàm Trận bỗng nhiên gọi cậu lại, nói: “Em qua đây một lát.”

Thịnh Dã từ huyền quan quay lại cửa lớn, Đàm Trận nói: “Em đến nhập dấu vân tay lại đi, mật mã là 1218.”

Thịnh Dã tò mò hỏi: “Sinh nhật ai vậy ạ?”

Đàm Trận im lặng ấn xác nhận, một lúc sau mới nói: “Mẹ anh.”

Thịnh Dã lập tức nói: “Vậy sắp đến rồi!”

Vừa vào biệt thự cậu liền cân nhắc: “Bác gái thích cái gì vậy, em muốn tặng quà cho bác.”

Đàm Trận đứng ở quầy bar, đưa lưng về phía cậu pha cà phê, nói: “Không cần đâu.”

“Dạ?” Thịnh Dã không nghe rõ.

Đàm Trận nói: “Quà anh chuẩn bị rồi, em không cần lo lắng, đến lúc đó nói là em tặng là được.”

“Như vậy sao được!”

Đàm Trận nhìn máy pha cà phê trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cầm hai tách cà phê tới, nói: “Vẫn còn sớm, em cứ chậm rãi suy nghĩ đi.”

Thịnh Dã nhận tách cà phê, hỏi: “Vậy mẹ anh thích cái gì anh phải nói cho em biết đó, chứ không làm sao em gây ấn tượng tốt với bà được?”

Đàm Trận đành phải ngồi xuống, nói: “Bà ấy thích sưu tầm một vài vật phẩm nối tiếng, ví dụ như ảnh chụp của Nguyễn Linh Ngọc, bình thuốc lá của Mai Lan Phương, những thứ có thể tìm được trên thị trường anh đều giúp bà ấy tìm được không sai biệt lắm, cho nên em đừng bận tâm, anh chuẩn bị là được rồi.”

Thịnh Dã ngoài miệng đáp ứng, nhưng thật ra trong lòng đã lên kế hoạch rồi, Nguyễn Linh Ngọc Mai Lan Phương đều là người nổi tiếng trong giới diễn viên thời dân quốc, cậu nghĩ có lẽ mẹ Đàm Trận có lẽ cũng sẽ thích Chu Toàn đi, dù sao cha cậu cũng rất thích những bài hát cũ của Chu Toàn.

Những đồ mà Chu Toàn từng sử dụng có lẽ cậu không tìm được, nhưng kiếm một đĩa than* thì vẫn có khả năng. Cậu nhớ rõ nhà Đàm Trận có loại máy hát kiểu cũ này.

[đĩa than (tiếng Anh là gramophone, phonograph, vinyl) là một hình thức đồng bộ tín hiệu âm thanh vào lưu trữ dạng đĩa chất liệu Poluvinyl chloride và được ghi theo từng rãnh với độ dập nổi khác nhau, thịnh hành thời kỳ thế kỷ 20]

“Cười cái gì vậy?” Đàm Trận hỏi.

Thịnh Dã uống cà phê, nói: “Không có gì, cà phê anh pha ngon quá đi ~”

Đàm Trận thở dài đặt tách cà phê xuống, nói: “Anh không có tốt như vậy. cà phê này cũng là do máy làm tự động, không phải anh pha, anh không phải là mọi mặt đều tốt, em xem anh thành một người bình thường không được sao?”

Thịnh Dã không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng vui đùa một câu mà Đàm Trận lại nghĩ nhiều như vậy, vội dỗ dành: “Được được được, chúng ta là người thường, anh đừng nóng giận.”

Đàm Trận nhìn cậu: “Anh không giận.”

Ngón tay Thịnh Dã chỉ vào giữa hai đầu lông mày của anh: “Anh xem, anh đang nhíu mày.”

Đàm Trận thả lỏng lông mày, nói: “Em nhìn lầm rồi.”

Thịnh Dã “Phụt” cười ra tiếng, nhìn Đàm Trận cầm tách cà phê buồn bực uống, trong lòng tự nhủ sao lại đáng yêu như vậy.

Buổi chiều hôm đó, cậu bị anh bạn trai “đáng yêu” xách vào gara, bị bắt luyện xe ở làn đường giữa gara và bên ngoài biệt thự. Làn đường này là đường chuyên dụng đi vào biệt thự của Đàm Trận, cho nên lái như thế nào, kể cả lái xuống mương cũng không thành vấn đề. Đàm Trận ngồi bên cạnh cậu, cả buổi anh chỉ nói mấy câu “chậm một chút”, “kéo phanh tay”, “đổi chắn”, vân vân.

Thịnh Dã lái xe khổ không thể tả, tưởng là đi hẹn hò với người yêu, ai ngờ bị người yêu bắt đi học lái xe.

Lần thứ N lái xe trở về gara, cậu nhỏ giọng nói thầm một câu: “Dục tốc bất đạt mà…”

[dục tốc bất đạt: nóng vội thì không thành công]

Đàm Trận cúi đầu tháo đai an toàn, nói: “Anh nghe được đó.”

Thịnh Dã ngậm miệng lại, rồi cảm thấy như thế thì không được, thật vất vả mới gặp mặt nhau được một lần, như thế nào lại thành đi học lái xe mất rồi?

Đàm Trận nói: “Anh xuống xe giúp em nhìn phía sau, em luyện một chút…”

Bốn chữ “lùi xe vào gara” còn chưa nói ra, Thịnh Dã đã nhào tới hôn anh.

Đàm Trận bị ấn trở về ghế phụ, bị hôn đến trở tay không kịp.

Hai tay Thịnh Dã ấn lên bả vái Đàm Trận, mới đầu cậu cảm thấy Đàm Trận có chút kinh ngạc cùng cứng nhắc, nhưng vừa hôn một cái đã thấy anh nở nụ cười, môi cong lên, độ cong giống như một mảnh lông vũ rơi trên khóe môi, khiến cậu động lòng không thôi, cậu muốn nói anh Đàm Trận chúng ta dùng đầu lưỡi một chút đi. Nhưng môi Đàm Trận vẫn mím một nửa, cậu liền cắn răng tự mình tới, một lần, hai lần, dùng đầu lưỡi chống lên môi Đàm Trận, ghế da sột soạt một tiếng, Đàm Trận ngồi thẳng dậy, giơ tay đỡ lấy sau gáy cậu, nụ hôn cuối cùng cũng được làm sâu sắc thêm.

Bọn họ càng hôn càng sâu, Thịnh Dã cảm thấy trong xe như đang ngập tràn hơi nóng ẩm ướt, tay phải Đàm Trận mở ra dùng sức giữ lấy gáy cậu, xoa loạn lên mái tóc.

Họ là hai cá thể riêng biệt, nhưng tại thời khắc này lại khao khát một người hoàn toàn khác với chính mình.

***

Đàm Trận nói phải mua xe cho cậu, liền thật sự mua, có một ngày Thịnh Dã nhận được wechat của Đàm Trận gửi tới mấy tấm ảnh, hỏi cậu thích hãng xe nào, cậu liền biết Đàm Trận nghiêm túc. Thịnh Dã liền nhanh tay lên mạng tìm kiếm giá cả một chút, chọn một cái giá tương đối rẻ hơn những cái còn lại, sau khi gửi tin nhắn đi còn nói thêm: “Anh Đàm Trận, anh mua luôn ạ? Em vẫn chưa thi nữa.”

Đàm Trận trả lời cậu: “Mua để đó, chờ em thi xong.”

Thịnh Dã liền lập tức đăng ký lớp học lái xe, là lớp VIP 1v1 mà Tây Viện đề cử cho cậu, bởi vì ở chỗ Đàm Trận cậu đã luyện một thời gian, chỉ mất một tháng rưỡi cậu đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người thi lấy bằng lái xe. Lúc lấy được bằng cậu còn nói qua wechat với Đàm Trận: “Em còn nghĩ là em phải mất nửa năm, không nghĩ tới nhanh như vậy đó. Anh Đàm Trận, năm đó anh thi bằng lái mất bao lâu?”

Đàm Trận trả lời cậu: “Anh đi thi hồi nghỉ hè đại học, từ lúc đăng ký đến lúc lấy bằng mất khoảng hai tháng.”

Trong lòng Thịnh Dã có chút đắc ý, tự nhủ vẫn là em nhanh hơn một chút. Thi một lần đã qua, đúng là trâu bò!

Nhưng mà lần đầu tiên lái chiếc Chevrolet màu champagne kia ra đường cậu vẫn rất chột dạ, dù sao lái xe trên đoạn đường phồn hoa tấp nập kẻ đến người đi cùng với lái xe ở trường thi là hai chuyện khác nhau, cậu mua một miếng dán dán ở sau xe, nhắc nhở người khác cậu vẫn là tay mơ.

Đàm Trận nhìn mà buồn cười, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: “Anh đi cùng em thêm mấy lượt nữa.”

Trước kia hai người ngồi trên xe, lúc Đàm Trận cầm tay lái thì cậu còn có thể cùng Đàm Trận nói chuyện phiếm, cực kỳ thả lỏng. Bây giờ tự mình lái xe, hai người một câu cũng không nói, có khi Đàm Trận nói chuyện với cậu, cậu chỉ lo chú ý tình hình giao thông nên không nghe thấy, phải hỏi lại một câu: “Hả, anh Đàm Trận, anh nói gì cơ?”

Đàm Trận bèn nói: “Không có gì.”

Nhất là lúc lùi xe vào chỗ đậu, cậu cảm giác mình suy sụp phải được cả thế kỷ rồi mà cái xe vẫn không đi vào được, lại còn có Đàm Trận quay đầu lại giúp cậu nhìn nữa.

“Được rồi, để anh cho.” Đàm Trận tháo dây an toàn, Thịnh Dã thất bại cực kỳ, đành phải xuống xe cùng Đàm Trận đổi vị trí. Đàm Trận vừa xuống xe, đúng lúc có một đám người trẻ tuổi từ nhà hàng phía trước đi ra, có một cô gái kinh hỷ vạn phần hô lên: “Đàm Trận?! Là Đàm Trận sao?!”

Tiếng hét chói tai của cô nàng liên tiếp vang lên.

Hôm nay Đàm Trận ăn mặc rất giản dị, hơn nữa còn đeo kính, thế mà vẫn bị nhận ra. Thịnh Dã thầm nghĩ nếu mà anh không cao như vậy, chân không dài như vậy thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút, dù sao chàng trai cao lớn đứng giữa đám người vẫn quá chói mắt.

Đàm Trận đứng trước cửa xe đang mở, quay đầu ý bảo cậu mau lên xe, Thịnh Dã liền vội vàng chui vào ghế phụ kéo cửa sổ lên. Nhìn Đàm Trận đứng ngoài cửa xe chụp ảnh cùng người hâm mộ, sau lưng Đàm Trận vừa vặn có thể che chở cho cậu trên ghế phụ, những fan đi qua đường này vẫn lễ phép khắc chế, chỉ là một đám người cùng nhau chụp tấm ảnh mà thôi.

Thịnh Dã biết nếu như mỗi người đều yêu cầu chụp ảnh chung với Đàm Trận, Đàm Trận nhất định cũng sẽ không từ chối.

Sau một lúc chụp ảnh nói chuyện, Đàm Trận mới lên xe, thở ra một hơi, quay đầu cười cười với cậu, nói: “Đến đây, học một chút.”

Chiếc xe một phát đã di chuyển vào giữa hai xe bên cạnh, khoảng cách trước sau có thể nói là tỷ lệ vàng. Thịnh Dã nuốt nước miếng, nói: “Vậy lát nữa vẫn là anh lái xe ra nhé.”

Đàm Trận nói: “Em không thể để anh lùi xe cho em cả đời được.”

Thịnh Dã uể oải cau mày, Đàm Trận cười một tiếng, nói: “Hôm nay đều để anh lùi xe đi, sau này không có lần tiếp theo đâu.”

Bọn họ xuống xe, dọc theo con đường lát đá đi bộ lên trên, lại đến quán cơm tư nhân kia, nơi này luôn vô cùng thanh tĩnh, giống như vào thời khắc này ngoại trừ bọn họ thì không còn vị khách nào khác, hơn nữa dường như còn cần phải hẹn trước mới được.

Ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng hai người hôm nay lại ăn cơm mất khoảng hai tiếng, đến nỗi bên ngoài cũng tối đen, đèn treo rực rỡ một khoảng trời. Họ đứng ở sân vườn bên ngoài phòng vừa ngắm cảnh đêm vừa nói chuyện phiếm.

Ánh đèn lồng ôn nhu lưu luyến, một làn gió khẽ thổi qua hồ nước, đèn lồng liền nhẹ nhàng xoay tròn, Thịnh Dã nhìn Đàm Trận đứng bên cạnh, bị đại minh tinh Đàm Trận dưới ánh sáng mê hoặc, nếu như bọn họ ở thời cổ đại, nam tử như vậy, hẳn sẽ được gọi là công tử thế vô song.

[mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (trên đường đi người ngựa như ngọc, công tử trên đời này chẳng có người thứ hai); là câu cải biên từ câu thơ “quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc” trong bài thơ “Khởi liệu uyên ương bổng”, sau này dần dần dùng để hình dung nam tử tuấn tú, ôn nhuận, thanh nhã, đẹp như ngọc, phong thái có một không hai, hiếm có trên đời.]

Rõ ràng cao lớn như thế, anh tuấn như thế, có thể diễn được vai Nghiêm Phi – một đại soái ca hảo sảng bất kham, nhưng Đàm Trận chân thật thì lại ôn nhu như vậy, giới giải trí có nhiều diễn viên minh tinh lóa mắt đến thế, tựa như đá quý, kim cương lộng lẫy chói sáng, duy chỉ có Đàm Trận, anh là một khối ngọc, quanh thân đều phảng phất ánh sáng dìu dịu ấm áp.

Thịnh Dã quay lại phòng lấy điện thoại, muốn chụp ảnh chung với Đàm Trận, Đàm Trận cầm lấy điện thoại của cậu, nói: “Để anh cầm.”

Ảnh chung rất hoàn mỹ, Đàm Trận đưa điện thoại lại cho cậu, Thịnh Dã lại giơ lên nhắm ngay Đàm Trận, cậu đem mấy cái filter gì đó đều tắt hết, cảm thán: “Vẫn rất đẹp trai đó, không hổ là anh!”

Đàm Trận cười, nhắc nhở cậu: “Chỉ là người thường, có được không?”

Thịnh Dã giơ điện thoại chụp anh, nói: “Nhưng anh lớn lên không bình thường mà, anh như thế này chẳng phải là làm khó em sao?”

Đàm Trận nói: “Đừng làm loạn.”

Thịnh Dã nhìn Đàm Trận trên ảnh, nói: “Nhưng em thấy anh chính là bộ dáng dục cự hoàn nghênh nha, rõ ràng thích nghe em khen anh, một hai lại phải kiềm chế, như vậy không tốt đâu!”

[dục cự hoàn nghênh: thích mà còn làm điệu bộ]

Cậu nói xong nhìn thấy Đàm Trận trước camera cong cong mặt mày cười, cậu không nhịn được rung động, nói: “Anh Đàm Trận, anh có thể coi như đây là máy quay, nhìn em một cái thật thâm tình đi.”

Đàm Trận sửng sốt một chút, cúi đầu tháo kính rồi ngẩng lên nhìn cậu nói: “Như thế này sao?”

Gió thổi qua hành lang, ánh đèn lồng hơi lay động, Thịnh Dã cảm giác mình giống như hóa thân thành đôi mắt của thượng đế, nhìn thấy được thế giới đang tan chảy trong ánh mắt của Đàm Trận.

***

Không biết vì cái gì, Thịnh Dã phát hiện khoảng thời gian này Đàm Trận thật sự không có trở về quận Lam Điền. Sau khi kết thúc công việc anh đều trực tiếp trở về sơn trang Phú Sơn, thời gian ở Phú Sơn cũng nhiều hơn. Chẳng qua cậu cũng không quá để ý, thậm chí bộ não đang yêu đương nghĩ có lẽ Đàm Trận cũng giống mình, chỉ muốn có thêm nhiều thời gian tận hưởng thế giới của hai người mà thôi.

Có xe xác thực rất thuận tiện, cậu cuối cùng cũng có thể đưa mẹ ra ngoài chơi, bị mẹ hỏi chuyện mua xe, Thịnh Dã liền nói là xe của công ty, Lâu Dĩnh nói vậy con cẩn thận một chút.

Thịnh Dã nói: “Mẹ yên tâm, không có việc gì đâu, sếp của con tốt với con lắm, nói bị va chạm cũng không thành vấn đề.”

Lâu Dĩnh cười, nói: “Con bớt miệng quạ đen lại đi. Hơn nữa, sếp dù sao cũng vẫn là sếp, con nhớ chú ý một chút.”

Thịnh Dã nói vâng, dạ được, đã biết thưa mẫu thân đại nhân.

Thật ra trong lòng cậu còn rất băn khoăn, quan hệ của cậu và Đàm Trận như thế này, trong lòng cậu hiểu rõ đã định là không thể nào nói trước mặt mọi người được, nhưng người nhà thì không giống vậy. Cậu thật sự rất muốn nói cho người phụ nữ quan trọng nhất đời mình đang ngồi bên cạnh, rằng, mẹ, con đang yêu đương, người con yêu là Đàm Trận.

Muốn nói cho bà biết, muốn nhận được lời chúc phúc của bà.

Cậu mơ hồ cảm thấy Đàm Trận cũng giống như cậu nghĩ, cho nên hôm đó mới có thể để cho cậu cùng với bác trai nói chuyện cả đêm.

Cậu không biết cha mẹ Đàm Trận đối với chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng ít nhất bọn họ thoạt nhìn có vẻ là người tân tiến, chỉ là mẹ cậu là người rất truyền thống, cậu sợ bà không tiếp thu được. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn mẹ cậu chưa từng từ chối bất luận yêu cầu gì của cậu, nhưng lúc này không giống thế, cậu sợ một khi mở miệng sẽ đổi lại là sự cự tuyệt của bà.

Mặt trời bên ngoài lên cao, có đôi khi cậu và Đàm Trận tách nhau ra quá lâu, cảm giác có chút không chạm tới được, cậu đều đăng nhập weibo, nhìn các thiên sứ nhỏ trong siêu thoại xem họ đang nói chuyện gì, giống như chỉ có trong tưởng tượng của các nàng, tình cảm của cậu với Đàm Trận mới là quang minh chính đại, người đời đều biết.

Tuy rằng là yêu ngầm, nhưng cũng đủ ngọt ngào, cậu cũng thuyết phục chính mình, yêu đương thì không cần nói cho tất cả mọi người đều biết, có minh tinh nào mà không có người yêu bí mật đâu, người ta không phải cũng đều như vậy sao, chỉ nghĩ về những điều tốt, cũng rất mang lại cảm xúc đó chứ!

Về phần không thể cho cha mẹ gia đình biết, có thể là còn chút tiếc nuối, nhưng nếu như nói cho bọn họ biết, sẽ đổi lấy sự không vui từ họ, vậy thì sao nhất định phải làm thế, làm cho tất cả mọi người đều không vui?
Hết chương 58.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.