Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 77



Thịnh Dã một mực tự hỏi có phải vì quá yêu mà đâm ra nghĩ nhiều hay không, hà cớ sao Đàm Trận chỉ về nhà một chuyến thăm mẹ anh, hơn nữa lại còn là ngày của mẹ, thế mà cậu vẫn cứ cảm thấy mất mát. Rõ ràng cậu biết đối với Đàm Trận mẹ anh quan trọng cỡ nào, sao cậu lại có thể ích kỷ như thế?

Một ngày trước ngày của mẹ, cậu còn đang nghĩ đến Đàm Trận, trong lòng rối bời mà suy nghĩ cả đêm, nằm trên giường đếm ngược từng phút chờ trời sáng. Cứ như thế đến tận khi trời sáng thật, cậu nghe được tiếng động ngoài cửa, hẳn là mẹ cậu rời giường rửa mặt, nên Thịnh Dã chẳng hề buồn ngủ ngồi dậy, xuống giường.

Bấy giờ đã là 8h30, nhưng trời vẫn chưa sáng hẳn, có lẽ thời tiết hôm nay có chút âm u, trong nhà có vẻ hơi tối, chỉ có đèn ở phòng bếp và đèn ở ban công sáng lên, cậu nhìn thấy Lâu Dĩnh đang một mình giặt quần áo ở ngoài ban công.

Nhìn bóng lưng mẹ mình khom xuống, cổ họng Thịnh Dã mơ hồ chua xót, cậu đi qua đó, ngồi xổm xuống giúp đỡ mẹ bỏ từng bộ quần áo đang được chờ giặt vào trong máy.

Lâu Dĩnh kinh ngạc: “Sao con dậy sớm thế?”

“Con không ngủ được nữa nên dậy,” Sau khi đóng nắp máy giặt, cậu đứng dậy nói, “Mẹ, mai là ngày của mẹ, chúng ta ra ngoài chơi hai ngày đi.”

Lâu Dĩnh sửng sốt một hồi, bà rất cao hứng, cũng rất ngoài ý muốn: “Sao đột nhiên con lại nhớ đến muốn ra ngoài chơi?”

Trong máy giặt vang lên từng tiếng nước chảy, Thịnh Dã che giấu đi sự áy náy trong lòng, nói: “Trước kia không phải là không có xe sao, chúng ta cũng rất ít khi đi du lịch. Bây giờ con có xe rồi, con đưa mẹ với Jackson ra ngoài cũng tiện hơn nhiều, chiếc xe kia từ lúc mua về đến giờ cũng mới chỉ đưa mẹ đi được mỗi một lần…”

“Đó không phải là xe của công ty con à?” Lâu Dĩnh hỏi.

“À vâng,” Thịnh Dã sửa lại, “Xe công ty mua đưa cho con lái, con cũng muốn tận dụng mà mẹ.” Cậu không muốn cứ nhắc tới chuyện mua xe, bởi vì chuyện này lại khiến cậu nhớ đến Đàm Trận, nhớ đến chiếc xe mà Đàm Trận đã dạy cậu lái, giúp cậu lùi xe, liền cố nặn ra một nụ cười, hỏi, “Mẹ muốn đi đâu chơi ạ?”

Lâu Dĩnh do dự: “Con có nhiều thời gian như vậy không?”

“Có ạ!” Thịnh Dã nói, “Mấy ngày nay con đều rảnh, qua thôn này thì không còn cửa hàng nào khác đâu đó mẹ!”

*qua thôn này thì không còn cửa hàng nào khác: ý chỉ cơ hội chỉ có 1 lần này thôi.

Lâu Dĩnh liền nở nụ cười: “Đi đâu cũng được.”

“Được,” Thịnh Dã tươi cười rạng rỡ, “Lát nữa con sẽ tìm thử mấy địa điểm tham quan gần đây, chúng ta tự lái xe đi du lịch.”

Jackson “gâu” ở bên chân cậu.

Thịnh Dã cúi người vuốt đầu nó: “Yên tâm, không quên mày đâu!”

Lâu Dĩnh vừa vặn trực xong ba ca, ngày mai đến lượt bà được luân phiên nghỉ hai ngày, lại xin bệnh viện nghỉ thêm một ngày nữa, Thịnh Dã thật sự đưa mẹ cậu và chú chó ra ngoài, trước khi đi còn mua một bó hoa cẩm chướng thật lớn, Lâu Dĩnh cười nói: “Chờ chúng ta trở về hoa cũng héo mất rồi.”

Thịnh Dã mới hối hận: “Đúng nhỉ…” sau đó đôi mắt khẽ động, “Vậy chúng ta chụp luôn bây giờ đi ạ!”

Vì thế, hai người ôm Jackson, trước ngực là bó hoa cẩm chướng, chụp lại khoảnh khắc này.

Bức ảnh được chụp rất đẹp, có thể nói là đỉnh cao của kỹ thuật chụp ảnh tự sướng của cậu. Ánh nắng mặt trời trong phòng đầy đủ, hoa nở vừa vặn, trong phòng vốn tương đối đơn giản, nhưng có thêm một bó hoa bỗng trở nên rực rỡ hơn hẳn, ngay cả người và cún cũng nổi bật hơn vài phần. Chụp ảnh xong Thịnh Dã nhịn không được nhìn về phía tủ TV, chỉ tiếc trong ảnh chụp thiếu mất một người.

Cậu dẫn Lâu Dĩnh một đường đi du sơn ngoạn thủy, mỗi nơi có phong cảnh đẹp đều dừng lại chụp ảnh, lúc lên đường Jackson nằm sấp ở cửa sổ xe, dựng thẳng lỗ tai nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài mà nửa đời trước nó chưa từng nhìn thấy.

Trên đường đi tuy rằng vui vẻ, nhưng trong lòng cậu vẫn còn rất nhiều áy náy, bởi vì lần đi du lịch này là vì không gặp được Đàm Trận nên mới nghĩ đến, trái tim của cậu đều bị Đàm Trận chiếm giữ, quên mất vào ngày của mẹ, người sinh ra, nuôi lớn cậu mới là người mà cậu nên bầu bạn nhất.

Ở một thị trấn cổ du ngoạn nửa ngày, bữa trưa ăn cơm ở một nhà hàng tư nhân, Thịnh Dã nhận được wechat của Đàm Trận.

Trên wechat, Đàm Trận nói tối ngày 11 sẽ trở về, tức là ngày mai, Thịnh Dã nghĩ, nhưng mà ngày 13 cậu sẽ bắt đầu chạy thông cáo, cậu không có khả năng mà cũng chẳng có cách nào trở về kịp.

Bọn họ không có thời gian gặp mặt.

Lâu Dĩnh thấy cậu nhìn di động phát ngốc, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thịnh Dã cất di động, cười cười: “Không có gì ạ, chị Tây Viện nói con lái xe cẩn thận chút,” cậu cầm đũa gắp một miếng đậu hũ, “Mẹ ăn cái này đi ạ, đây là hương vị chính tông đó.”

Buổi tối đi tìm chỗ ở, Lâu Dĩnh kiên trì nói không cần quá tốn kém, Thịnh Dã lại cố ý dẫn bà đến khách sạn năm sao, cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt, khách sạn năm sao vốn nằm trong kế hoạch du lịch của cậu, là hạng mục giống như đi du thuyền xa hoa, chỉ là do thời gian không đủ, chỉ có thể ở lại một đêm. Bản thân cậu không khao khát lắm chuyện này, nhưng muốn mẹ mình được tận hưởng nó.

Không có quá nhiều người đi du lịch vào ngày của mẹ, bởi vì không phải là dịp nghỉ lễ đặc biệt, cho nên giá cả cũng không quá đắt. Nhưng tiền phòng 800 đồng một đêm cậu không dám nói với Lâu Dĩnh.

Ít nhất làm diễn viên có một điểm tốt, trước đây cảm thấy rất đắt đỏ, bây giờ không tính là gì.

Buổi tối Thịnh Dã rửa mặt trong phòng tắm xong, đi ra đã thấy mẹ mình ở trên sô pha vẫy cậu: “Con có muốn xem không, khách mời kỳ này là Đàm Trận.”

Thịnh Dã nhìn về phía màn hình TV, là «Nhất hô vạn ứng», cậu cũng không biết Đàm Trận có lịch trình này, hẳn là ghi hình từ một tuần trước, đến hôm nay vừa vặn lên sóng.

Cậu đột nhiên, chẳng có lý do gì, cảm thấy không có hứng thú.

Lâu Dĩnh ngẩng đầu hỏi cậu: “Con không xem sao?”

Có lẽ cậu đã từng biểu hiện quá mức sùng bái Đàm Trận trước mặt mẹ, nên đột nhiên nói không muốn xem chương trình của Đàm Trận, mẹ sẽ cảm thấy kỳ quái.

Thịnh Dã đành phải xốc lại tinh thần, đi đến ngồi xuống, coi như là cùng mẹ mình xem TV.

Kỳ này vừa hay là ngày của me, lúc đầu trợ lý MC còn tặng hoa cẩm chướng cho Phi tỷ vừa mới lên chức mẹ, ở phần mở màn Phi tỷ cũng chúc mỗi người mẹ trên thế giới đều có một ngày của mẹ thật vui vẻ.

Cậu ngồi xuống xem được vài phút thì hối hận, Đàm Trận ngồi trên ghế sô pha màu đỏ, vẫn tao nhã nội liễm, mị lực tỏa ra bốn phía, đã từng là vương tử hoa hoa lệ lệ, bây giờ trở thành ảnh đế hoa hoa lệ lệ, nhưng mà…

Nhưng anh không đeo nhẫn trên tay.

Thịnh Dã nhìn chằm chằm tay Đàm Trận, hết lần này đến lần khác tự ngược chính mình, thỉnh thoảng Đàm Trận sẽ đan chéo ngón tay, hoặc là một tay này quấn lấy tay kia, tuy rằng ống kính không có quay cận cảnh bàn tay anh, nhưng bất kể là cậu nhìn thế nào, ngón tay Đàm Trận vẫn đều trống rỗng.

Cậu cũng chẳng nghe rõ Phi tỷ đang nói với Đàm Trận chuyện gì.

“Hôm nay là ngày của mẹ, mẹ cậu có xem chương trình của cậu không?” Phi tỷ hỏi.

“Sẽ.” Đàm Trận gật gật đầu.

“Mẹ cậu có quản sự nghiệp của cậu không, hay là hoàn toàn yên tâm về cậu, để cậu tự mình xông pha?”

Bàn tay của Đàm Trận buông xuống đầu gối nắm chặt vào nhau: “Bà ấy… ở giữa đi.”

Phi tỷ tò mò hỏi: “Vậy bản thân cậu hy vọng cha mẹ mình sẽ quan tâm đến sự nghiệp của mình nhiều hơn, hay là hy vọng bọn họ không quan tâm, dù sao nghề nghệ sĩ này phải gánh chịu rất nhiều, có đôi khi đối với gia đình cũng là gánh nặng rất lớn.”

“Tôi cũng hy vọng là bà ấy không cần quản, nhưng mà tôi không quản được bà ấy.” Đàm Trận cười cười, có chút bất đắc dĩ.

Phi tỷ cảm thán: “Cái này cũng không còn cách nào, thật ra người làm cha mẹ nói muốn hoàn toàn yên tâm không hỏi đến chuyện sự nghiệp của con cái là không có khả năng, chỉ là rất nhiều lúc len lén quan tâm con mình không nói ra mà thôi. Nhưng cậu đã rất tuyệt vời rồi, mẹ cậu khẳng định rất tự hào vì cậu, khi còn nhỏ hẳn là cậu cũng là đứa nhỏ rất hiểu chuyện đi, tuyệt đối không phải kiểu sẽ khiến mẹ mình tức giận đâu đúng không?”

“Không có, khi còn nhỏ tôi cũng sẽ gây họa, nhưng chủ yếu mẹ tôi sẽ không tức giận.” Đàm Trận nói, khóe miệng anh treo ý cười nhợt nhạt.

“Làm sao có thể chứ?”

“Thật sự, tôi làm sai chuyện gì bà ấy đều rất buồn, nhưng rất ít khi nổi giận với tôi, có đôi khi cực kỳ tức giận cũng chỉ nổi nóng vài giây, sau đó vẫn là tự mình khổ sở. Bà ấy nói là lỗi của bà ấy, bà ấy không dạy tôi tốt, hoặc là đã quên không dạy cái gì.”

Phi tỷ: “Thì ra là vậy, thế tâm tình của cậu lúc đó sẽ như thế nào?”

Đàm Trận chậm rãi vuốt ve bàn tay: “Cũng theo đó mà rất buồn.”

“Có phải so với bị đánh còn khổ sở hơn không? Như thế thật ra rất tốt,” Phi tỷ nói với khán giả, “Cho nên người làm cha mẹ không nên lúc nào cũng đánh mắng con mình, mà phải để cho con cái tự đáy lòng ý thức được mình sai rồi.” Nói xong lại chắp hai tay trước ống kính, “Cảm ơn mẹ Đàm, con đã học được.”

Bọn họ vẫn trò chuyện, vẫn tán gẫu, nói từ chuyện của mẹ Đàm Trận đến phim của anh rồi đến hình mẫu lý tưởng.

Phi tỷ hỏi: “Hẳn cậu là kiểu đàn ông rất truyền thống đi, cậu sẽ thích người phụ nữ như thế nào? Câu hỏi này có phải là có rất nhiều người hỏi cậu không?”

Đàm Trận gật gật đầu: “Vẫn là như vậy đi, vừa hợp lại.” Anh nói hơi có lệ một chút, “Giống như tất cả mọi người vậy.”

“Đáng yêu, hiếu thuận?”

“Ừm”, Đàm Trận đáp một tiếng từ sâu trong cổ họng, thản nhiên nói, “Không khác là bao.”

“Thịnh Dã?” Lâu Dĩnh kinh ngạc nhìn Thịnh Dã, chẳng có điềm báo gì, đột nhiên đứng lên.

Thịnh Dã cúi đầu nói: “Mẹ, con có chút mệt, con đi ngủ trước.”

***

Đêm hôn đó đã khuya, Đàm Trận gọi tới hai cuộc gọi video, Lâu Dĩnh đã ngủ ở giường bên cạnh, Thịnh Dã đương nhiên từ chối nhận, chỉ để lại một câu: “Mẹ em ở đây, không tiện lắm.”

Đàm Trận đành phải nhắn cho cậu: “Khi nào kỳ nghỉ của em kết thúc?”

Thịnh Dã trả lời: “Ngày mốt.”

Đàm Trận thật lâu sau đó mới nhắn lại: “Vậy sao?”

Thịnh Dã nhìn chằm chằm hai chữ này, không biết cảm xúc của Đàm Trận khi nhắn hai chữ này là như thế nào. Liệu sự trả thù của cậu có thành công hay không, lần sau bọn họ gặp mặt còn chẳng biết là khi nào, cậu bỗng có chút hối hận, cảm thấy chỉ vì một chiếc nhẫn mà gây nên sóng gió, không đáng.

Rất lâu sau Đàm Trận gửi một tin: “Em có thể đợi dì ngủ rồi ra ngoài khách sạn gọi lại cho anh một cuộc gọi video không?”

Thịnh Dã nhìn dòng tin nhắn này thật lâu, cho đến khi một tin nhắn nữa hiện ra.

[Đàm Trận]: “Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau, anh muốn gặp em.”

Thịnh Dã cảm thấy như có nước đổ vào trong khoang mũi, khó chịu vô cùng. Cậu biết cậu thật sự đã trả thù Đàm Trận, khiến Đàm Trận khó chịu, cậu chưa từng thấy Đàm Trận nói chuyện hèn mọn như vậy, nhưng vì sao cậu lại càng khổ sở hơn thế này?

Sao anh lại giấu đĩa nhạc đó?

Sao anh lại tháo chiếc nhẫn đó ra, người hâm mộ của anh, người đại diện của anh đã làm rõ đến mức đó cho anh rồi, còn cần thiết phải thế nữa ư?

Anh có biết cho dù bị mắng, bị chửi rủa thế nào, em cũng chưa từng có một phút nghĩ đến chuyện tháo nó ra… Cậu cúi đầu nhìn điện thoại di động, thấy một giọt nước mắt rơi trên màn hình, trong phòng đang tắt đèn, trong bóng tối này chỉ có màn hình di động còn sáng là nơi dựa của cậu, nhưng lần này cậu lựa chọn không dựa dẫm vào đó nữa.

Cậu lau nước mắt đi, nhập từng chữ: “Xin lỗi, thật sự là hôm nay em có chút mệt mỏi.”

Sau đó cậu vẫn trông chừng điện thoại, cho đến khi màn hình tối đi, lại mở ra, lần thứ hai tối đi, cậu lại mở ra lần nữa, rốt cuộc cũng chờ được Đàm Trận trả lời.

[Đàm Trận]: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”

[Đàm Trận]: “Anh yêu em.”

Trong bóng tối, Thịnh Dã hít thật sâu, nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi.

Đàm Trận ôn nhu như thế, lại tàn nhẫn như vậy, cậu thật sự không hiểu.



Hết chương 77.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.