Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 91



Ghi hình xong tiết mục, Đàm Trận khéo léo từ chối lời mời ăn uống của tổ tiết mục, hôm nay anh có chút mệt mỏi, sắp xếp bài thi cho thí sinh, từ hôm qua đến hôm nay, tác phẩm thi đấu của vòng 1 Diễn viên yêu cầu phải hoàn thành trên sân khấu, mà anh lại không có kinh nghiệm chuẩn bị kịch bản và trước sân khấu, chỉ có thể mò đá qua sông*.

*chỉ người mới tự mình mò mẫm, được bước nào hay bước ấy

Thỉnh thoảng ngồi dưới sân khấu nhìn họ biểu diễn, cảm thấy hiệu quả cách tưởng tượng của mình quá xa, nếu như có thể hỏi ý kiến Thịnh Dã thì tốt rồi. Độ tuổi của diễn viên chỉ nhỏ hơn Thịnh Dã 2 tuổi, nhưng lại không thể so với Thịnh Dã của 2 năm trước.

Ngay cả trợ lý tiểu Lưu cũng nhìn ra sự mệt mỏi của Đàm Trận, đang nghĩ muốn trực tiếp đưa anh về chung cư Lãng Tinh nghỉ ngơi.

Vừa lên xe Đàm Trận đã dựng vách ngăn giữa xe lên, tắt đèn muốn ngủ một lát. Nhưng anh vừa hạ lưng ghế xuống định ngủ thì wechat vang lên.

Anh dựa vào ghế dài, trên người đắp áo khoác của mình không để ý đến, mơ mơ màng màng như trở lại trường quay ghi hình của Diễn viên. Anh ngồi dưới sân khấu, Thịnh Dã ngồi cạnh anh, đang nói với anh những vấn đề của vở diễn này, anh được Thịnh Dã nhắc nhở đôi câu lập tức mê mẩn…

Sau đấy tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, giấc mơ của anh cũng theo đó mà dừng lại.

Đàm Trận cố gắng mở mắt ngồi dậy, nhìn thấy tên trên màn hình di động, bất giác trầm giọng.

Trong giấc mơ Thịnh Dã đã nói gì với anh, anh chẳng nhỡ rõ được chút gì. Một tay anh cầm lấy chiếc áo khoác sắp rơi xuống đất, nhận mệnh ấn nút nghe:

“Alo.”

Anh lên tiếng, cổ họng có chút khàn khàn, Ngô Tịnh đầu bên kia điện thoại nghe ra, hỏi: “Làm sao vậy, con bị cảm à?”

Đàm Trận hắng giọng: “Con không có.”

Ngô Tịnh liền nói: “Con ghi hình xong rồi đúng không, về nhà ăn một bữa cơm đi. Hôm nay chị con cũng có nhà, mẹ bảo dì Trần nấu rất nhiều món chờ con về đó.”

Đàm Trận không hiểu vì sao cả nhà ăn cơm bình thường với nhau lại đột nhiên long trọng như vậy, cũng không nhớ ra hôm nay là ngày gì, hỏi: “Trong nhà có khách đến ạ?”

“Ai nha thì là cùng ăn một bữa cơm thôi con hỏi đông hỏi tây làm gì, nhớ về sớm một chút đó!”

Mẹ anh nói xong thì tắt điện thoại, Đàm Trận không hiểu chuyện gì, chẳng qua nghe cảm xúc của mẹ thì có vẻ rất là khoái trá.

Anh đành phải kéo vách ngăn xuống, nói với tiểu Lưu: “Đưa tôi về quận Lam Điền đi.”

“Dạ?” Tiểu Lưu vừa lái xe vừa hỏi, “Vòng về đó ạ?”

“Ừ,” Đàm Trận bất đắc dĩ gật đầu mặc lại áo, dù sao anh cũng không ngủ được nữa.

***

Về đến quận Lam Điền, vừa mở cửa ra đã nghe được giọng của Hạ Thiến, Đàm Trận ngây ngẩn cả người.

Mẹ anh, chị anh, cả Hạ Thiến nữa. Ba người phụ nữ ngồi trên sô pha nói chuyện, dì Trần trong phòng bếp bận rộn, cha không ở tầng 1. Trong phòng khách giờ này là một mảnh không khí yên bình.

Ngô Tịnh quay đầu thấy anh sững sờ đứng ở huyền quan, vui vẻ gọi: “Con về rồi đó à, mọi người đang nhắc đến con đấy!” Nói xong lại quay sang Hạ Thiến, “Con nói xem có khéo không, chiều nay chị con với mẹ cùng đi dạo ở quảng trường Tự Do thì gặp phải Hạ Thiến.”

Hạ Thiến cũng quay đầu nhìn sang anh, dưới góc độ Ngô Tịnh không nhìn thấy làm một động tác nhún vai trề môi.

Đàm Trận cởi áo khoác, trên mặt không có biểu tình gì.

Ngô Tịnh nói: “Người ta vất vả dạy con kéo cello, mẹ đang muốn có cơ hội thì mời người ta đến nhà ăn một bữa cơm, kết quả thì tình cờ gặp mặt,” bà ngẩng đầu cười với Đàm Trận, “Con nói xem đây có phải là duyên phận không?”

Dì Trần bưng canh sườn đã nấu lên bàn, Đàm Thiên cũng đứng dậy đi vào phòng bếp hỗ trợ, dì Trần nói: “Con để đó là được, đến thư phòng gọi cha con ra ăn cơm đi.”

Lúc cha từ thư phòng đi ra, Đàm Trận chào ông. Đàm Mạnh Sinh gật đầu, hai cha con không nói thêm gì nữa. Khoảng thời gian này Đàm Trận bận rộn ghi hình cho Diễn viên, biết mấy ngày nay cha cũng bận rộn chuẩn bị cho hoạt động giao lưu học thuật gì đó. Họ rất xa lạ với thế giới của nhau, tất cả chỉ đọng lại trong hai chữ mệt mỏi và không có gì để nói.

Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Ngô Tịnh chủ động múc cho Hạ Thiến một bát canh, nói: “Trong canh này có đương quy, táo đỏ, con gái ăn vào rất tốt, con ăn nhiều một chút.”

Hạ Thiến đứng dậy cầm lấy bát canh, nói cảm ơn.

Đàm Trận chỉ cảm thấy không có khẩu vị, anh quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi để ứng phó chuyện này. Giọng điệu ân cần của mẹ anh khi nói chuyện với Hạ Thiến lặp đi lặp lại như đang khiến anh nhớ lại dáng vẻ và ánh mắt của mẹ anh lúc trước, cũng ngay tại nơi này, bà nói Thịnh Dã là “đồng tính luyến ái”.

Mà Hạ Thiến dường như cũng thay đổi, không còn là cô gái kiêu ngạo bất tuân luôn nhìn anh không vừa mắt hồi trung học nữa, bây giờ cô bát diện linh lung*, ở trước mặt người lớn vừa tự tin lại không mất đi sự hoạt bát, như hiện ra nhân cách thứ hai.

*bát diện linh lung: hoàn hảo về mọi mặt

Đàm Trận cúi đầu ăn cơm, Đàm Thiên đều nhìn thấy sự trầm mặc của anh, trên bàn là mẹ với Hạ Thiến nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi đến chuyện trong nhà Hạ Thiến, cha cũng sẽ hỏi đôi câu.

Phẩm cách, diện mạo, gia thế của Hạ Thiến đều không thể bắt bẻ, Đàm Thiên nhìn ra được, mẹ vừa ý cô ấy, cha cũng hài lòng với cô ấy.

Nhưng ngược lại, cô không khỏi nghĩ, đối với một Hạ Thiến chân thật, cô gái ấy sẽ nghĩ như thế nào về cha mẹ Đàm Trận?

Sau khi ăn cơm xong, cha lại về thư phòng, Đàm Thiên với mẹ ngồi ở phòng khách, mấy người vừa xem TV vừa nói chuyện. Đàm Thiên nhìn ra Đàm Trận đã rất mệt mỏi, một mình anh dựa vào ghế sô pha đơn, không tham dự vào đề tài của họ, chỉ nhìn tin tức địa phương trên TV không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cũng có thể là mệt đến mức chẳng nghĩ nổi gì nữa.

Nhưng Hạ Thiến là bạn anh, anh không thể để một mình Hạ Thiến ở phòng khách mà về phòng ngủ ngủ được.

Ngô Tịnh thấy Hạ Thiến không có hứng thú với chương trình tin tức trên TV, liền đưa điều khiến từ xa cho Hạ Thiến: “Cháu muốn xem gì thì cứ mở đi, cô tuổi này rồi cũng chẳng biết người trẻ tuổi các cháu thích xem gì.”

Hạ Thiến cười nói: “Thật ra cháu cũng chẳng có gì thích xem, chỉ là dạo trước cháu có lên một show giải trí, hình như hôm nay phát sóng.”

Ngô Tịnh rất ngạc nhiên nói: “Vậy ư? Show giải trí gì vậy, mở lên xem chút đi!”

Hạ Thiến không hề khách sáo cầm lấy điều khiển, cô không lập tức đổi kênh mà chờ tin tức địa phương Đàm Trận đang xem chiếu xong mới nói với Đàm Trận: “Tôi đổi kênh nhé!”

Đàm Trận hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn cô một cái.

“Ảnh đế còn thích xem tin tức địa phương, thật sự rất gần gũi đó!” Hạ Thiến vừa tim kênh vừa trêu anh.

Đàm Trận cũng không thèm cô đùa giỡn đá đểu mình, ngược lại một Hạ Thiến như vậy mới là người anh quen thuộc.

Chuyển đến đài CBS, Hạ Thiến cười rộ lên: “À, đúng lúc luôn!”

Mở đầu của Thứ sáu yêu đương vừa phát, biểu cảm của Ngô Tịnh thoáng cái liền cứng ngắc, không chỉ Ngô Tịnh mà ngay cả Đàm Trận và Đàm Thiên cũng vậy. Hạ Thiến không rõ nguyên nhân, nhìn Ngô Tịnh hỏi: “Bác gái, có phải thân thể bác không thoái mái ở đâu không?”

Ngô Tịnh ráo hoảnh cười: “Không có gì, cô có hơi mệt, con với Đàm Trận Đàm Thiên từ từ nói chuyện đi, cô lên lầu trước.”

Hạ Thiến nhìn bóng lưng Ngô Tịnh lên lầu, lại nhìn sang Đàm Trận và đàm thiên, ánh mắt như hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Không ai giải thích nghi hoặc của cô, sau khi Ngô Tịnh rời đi, không khí trong phòng khách vẫn gượng gạo như cũ. Trước đấy vẫn luôn có người nói chuyện, mẹ Đàm Trận vừa đi, ngoại trừ âm thanh trên TV thì chẳng còn nghe được giọng của bất kỳ người sống nào nữa. Ngược lại, Hạ Thiến bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, bắt đầu quan sát Đàm Trận, cô vừa muốn ngắm nhìn vẻ anh khí ngút trời của mình trên TV, vừa muốn quan sát phản ứng của Đàm Trận, bận rộn không ngớt tay chân nhưng lại vui vẻ không biết mệt.

Đây rõ ràng là một chương trình giải trí vui tươi, nhưng Đàm ảnh đế lại rất gian nan, không hẳn, Hạ Thiến suy nghĩ, không hẳn là gian nan, nhìn vẻ mặt Đàm Trận không có lấy một tia vui vẻ nào, nhưng đúng là anh nhìn TV không chớp mắt. So với Đàm ảnh đế quan tâm đến tin tức địa phương thì còn lo lắng hơn nhiều.

Hạ Thiến hứng thú bừng bừng nhìn sang TV, chương trình đúng lúc phát sóng đến đoạn chơi trò chơi, sau khi Thịnh Dã làm nổ quả bóng đang áy náy xin lỗi cô. Cô chú ý đến mi tâm Đàm Trận nhíu lại, hai tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt, ngón tay thon dài dùng sức xoắn lại vơi snhau, dường như anh đang nắm lấy xương khớp của mình.

Trong nháy mắt, cô say sưa quan sát Đàm Trận, lại lần nữa nhìn lên TV. Khiến cho Đàm Trận phản ứng khác thường hiển nhiên không phải là hình ảnh cô chật vật bị nước xối, mà là một người khác – mơ hồ còn chật vật hơn.

Hạ Thiến khó có thể tin được nhìn Đàm Trận, trách cô quá ngốc nghếch. Lại nhớ sinh nhật Đàm Trận năm ngoái, Thịnh Dã đã viết một bức thư dài trên weibo, còn @Đàm Trận, nhưng sau đó mọi người đều thanh minh, cô cũng như phần lớn mọi người không coi trọng chuyện này, nhưng bây giờ…

Vậy chuyện quái gì đang xảy ra với cậu đây? Có đúng như những gì tôi nghĩ không?

Ngoài mặt cô im lặng, nhưng trong lòng sóng to gió lớn, lại mang theo chút hưng phấn xem kịch vui, ăn món tráng miệng trên bàn chậm rãi nhai nuốt.

Trò chơi cuối cùng của tập kết thúc là đoán tên trên đỉnh đầu, tên cô và Thịnh Dã phải đoán đều là Đàm Trận.

Khó trách lúc đó Thịnh Dã nhìn thấy tên trên đỉnh đầu cô biểu cảm có chút cứng ngắc, khi ấy cô còn chẳng biết chuyện gì, một lòng một dạ hỏi Thịnh Dã: “Là người sao?”

Thịnh Dã trên TV gật đầu.

“Là người tôi biết sao?”

Thịnh Dã lại gật đầu.

Đàm Trận nhìn thấy cảnh này thì biểu cảm hết sức phức tạp, trong 1 giây Hạ Thiến đã hiểu được vì sao Đàm Trận lại có biểu cảm khó có thể hình dung như vậy, bởi vì đối với Đàm Trận mà nói, đây là chứng cứ Thịnh Dã biết cô và anh bị lan truyền tai tiếng.

Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, lại liếc mắt nhìn tên trên đỉnh đầu Thịnh Dã, thăm dò hỏi: “Là Đàm Trận sao?”

Cả trường quay bật ra tiếng cổ vũ, mặt Thịnh Dã tái đi, chính Hạ Thiến cũng không thể tin được, nói với tổ đạo diễn: “Các người đúng là thâm mà! Tôi đứng đây, trang trọng đính chính, tôi và Mr. Đàm Trận thực sự chỉ là bạn bè thôi!”

Tống Chiêu và Đường Lâm không hẹn mà cùng vui sướng khi người gặp họa:

“Ai nha bây giờ em một lời không rõ được đâu!”

“Hạ nữ hoàng biết cái gì gọi là lạy ông tôi ở bụi này không?”

Lúc ấy quả thực tất cả mọi người đều đang cười, kể cả Thịnh Dã, Hạ Thiến nhớ lại, một lần nữa thông qua hình ảnh trên TV xác nhận, nhưng nụ cười của Thịnh Dã rất miễn cưỡng.

Đến lượt Thịnh Dã đoán tên trên đầu mình, cậu thật sự đoán rất lâu, cô nhịn không được nhắc nhở: “Là người mà em biết ấy, em tham khảo suy nghĩ của chị chút là được!”

Thịnh Dã nói mấy cái tên, lần lượt nói tên của khách mời lẫn MC trên trường quay, Đường Lâm nhịn hết nổi, nói: “Ai nha không phải ở đây đâu!”

Tống Chiêu bên cạnh giậu đổ bìm leo: “Hmmm, cũng không thể hoàn toàn nói là không ở đây được!”

Đường Lâm cười mắng anh: “Sao anh lại xấu như vậy!”

Tống Chiêu làm bộ vô tội: “Tôi nói sai sao?” Còn nhìn sang phía khán giả ở dưới, “Có phải đúng là không thể hoàn toàn nói không có ở đây không?”

Khán giả phối hợp đồng thanh hô: “Đúng —”

Lần này Thịnh Dã càng ngơ hơn, cậu lại đọc từng cái tên diễn viên đã quay phim với mình, nhưng vẫn không đề cập đến Đàm Trận.

Tống Chiêu lắc đầu, làm bộ muốn đi về: “Thôi bỏ đi, chúng ta về trước, còn em cứ ở đây đoán tên đi thôi!”

Mọi người đều cười, Hạ Thiến nhìn Thịnh Dã thật sự đang lâm vào thế bí, trò chơi này như muốn đánh bại cậu, rốt cuộc cậu cũng nhỏ giọng nói một cái tên: “Giới Bình An?”

Cả khách mời lẫn MC đều đồng loạt “Oa” một tiếng, Thịnh Dã rất ngây thơ mở to mắt hỏi: “Là đạo diễn Giới ạ?”

Các khách mời cổ vũ cậu như ăn phải tiết gà:

“Không! Nhưng gần lắm rồi!”

“Ai thì chính là — đã đến đây rồi chẳng lẽ còn không đoán ra được ư?”

Đàm Trận không chớp mắt nhìn Thịnh Dã trên TV, yết hầu anh gian nan lăn lên lăn xuống, dường như anh cũng đang chịu một loại lăng trì nào đó.

Hạ Thiến bên cạnh nói: “Kỳ lạ, sao cậu ấy lại không nói tên cậu ra…”

Đàm Trận không trả lời cô, cô cũng không nói chuyện với anh nữa, chỉ liếc mắt nhìn mặt dây chuyền tinh tế trên cổ Đàm Trận, anh đeo bên trong, nhưng cái gì cô cũng hiểu.

Cuối cùng Thịnh Dã vẫn nói tên của Đàm Trận, sau khi cậu nói ra tên Củng Lộ, như là kiệt sức nói: “Em biết là ai rồi.”

“Là ai?!” các MC đồng loạt hỏi.

Thịnh Dã nhìn cô, nói: “Giống chị đúng không.”

Ngay cả hai chữ “Đàm Trận” cũng không dám nói thẳng.

Mọi người đều vỗ tay, thật đúng là không dễ dàng gì, Đường Lâm rất khó hiểu: “Em đoán nhiều người như vậy, sao lại không nói tên Đàm Trận ra?”

“Em nghĩ là tên sẽ không bị lặp lại.” Thịnh Dã giải thích như vậy, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt chẳng còn huyết sắc gì của cậu.

Giống như Đàm Trận lúc này.

Thật sự là… chỉ cần nghe được tin tức của người, tôi liền chẳng khác nào đang chịu khổ hình.

Hạ Thiến nghĩ.



Hết chương 91.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.