Hôm đó, khi tan cuộc Đàm Trận gặp mọi người trong tổ chương trình Thứ sáu yêu đương, Đường Lâm nói muốn đến hậu trường gặp Hạ Thiến, Đàm Trận liền nói phải đi trước một bước, Đường Lâm còn có chút tiếc nuối: “Haiz, tôi còn định rủ mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Đàm Trận cười nói anh còn có việc, vừa nghe đã biết chỉ là cái cớ.
Thịnh Dã theo mọi người trong tổ chương trình cùng đến hậu trường, một mình cậu đi hàng cuối cùng, nghe tiếng chị Đường Lâm và Tạ Phi Phi nói chuyện đằng trước, cậu lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng Đàm Trận một mình rời đi.
Đàm Trận đang đi đến cửa thang máy chờ, nơi đó chỉ có một mình anh, anh ấn nút xong lại đút tay vào túi áo. Anh vẫn đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe kia, khi duỗi tay ấn nút thang máy thì Thịnh Dã nhìn thấy ảnh phản chiếu của mặt đồng hồ tinh tế trên cổ tay anh. Cậu còn nhớ rõ mặt sau chiếc đồng hồ này hoàn toàn trong suốt, những bánh răng màu vàng không ngừng xoay trong từng giây từng phút, đây là chiếc đồng hồ Đàm Trận rất thích, anh đã đeo rất nhiều năm.
Ánh đèn nhợt nhạt ngoài hành lang chiếu lên áo khoác dài màu đen trên người Đàm Trận, khiến cho bóng dáng anh trông có vẻ vô cùng tịch liêu. Thịnh Dã nhìn anh vài giây rồi thu hồi tầm mắt.
Thang máy chạy từ bãi đỗ xe ngầm lên, khi lên đến tầng này phát ra tiếng kêu rất nhỏ, trước khi cửa thang máy sắp mở ra, Đàm Trận bất giác quay đầu lại, nhìn về phía cuối hành lang.
Không có ai ở đó cả.
***
Ngày 18 tháng 12, Hạ Thiến đến dự tiệc sinh nhật của mẹ Đàm Trận ở phòng tiệc của khách sạn Hilton. Dưới tầng có một phòng hội trường lớn đang tổ chức hôn lễ, so với hôn lễ của họ thì tiệc sinh nhật mẹ Đàm Trận cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu. Hạ Thiến đi ngang qua phòng tiệc nhàm chán đếm đếm số bàn, có đến 30 bàn. Bữa tiệc sinh nhật mỗi năm của mẹ Đàm Trận ít nhất cũng có đến 20 bàn, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Không chỉ phô trương, khách khứa đến dự còn nhận được quà tặng có giá trị không nhỏ. Hạ Thiến mở hộp quà ra xem cũng có chút líu lưỡi, đúng là làm mẹ Đàm Trận thật sự là có mười phần mặt mũi.
Ở bữa tiệc cũng có thể nhìn thấy các anh chị em họ của Đàm Trận, chẳng qua trông họ không giống Đàm Trận lắm, nhìn không ra là có quan hệ huyết thống. Xem ra gương mặt ưu tú của Đàm Trận hơn nửa là được di truyền từ mẹ rồi.
Hạ Thiến không nhìn thấy Đàm Trận và Đàm Thiên đâu, cô được nhân viên phục vụ dẫn vào chỗ ngồi. Sau khi xem qua thiệp mời của cô thì nhân viên trực tiếp dẫn cô đến một bàn gần chính. Ngay sau khi cô ngồi xuống thì một cặp vợ chồng trẻ đi đến nói chuyện, họ nắm tay một bé gái nhỏ đi cùng.
Cặp vợ chồng này là anh họ và chị họ Đàm Trận, bé gái là cháu gái Đàm Trận, cũng đang học cello, họ đến tìm Hạ Thiến muốn chụp ảnh chung.
Hạ Thiến đứng dậy, ngồi xổm xuống chụp ảnh cùng fan nhỏ của cô, không cẩn thận chụp phải lúc cô bé bị lộ niềng răng nên dứt khoát chụp lại một tấm nữa, cô giơ điện thoại lên, vén mái tóc dài ra sau tai, nói với bé gái: “Nào, đẹp ~”
Lúc chụp ảnh với cô bé, cha của Đàm Trận là Đàm Mạnh Sinh cũng từ bàn bên cạnh đi sang, đang nói chuyện gì đó với cháu trai mình. Hạ Thiến đưa điện thoại đã chụp xong cho cô bé, đứng dậy chào hỏi vị này.
Đàm Mạnh Sinh gật đầu nói: “Cháu cứ ngồi trước đi, lát nữa Đàm Trận đến.”
Hạ Thiến thầm nói cậu ấy có đến hay không thì cũng chả liên quan gì đến mình, ngài đây cũng thật là rảnh ghê ha.
Lúc này cô bé rất ngây thơ ngẩng đầu hỏi cô: “Chị có phải là bạn gái của chú Đàm Trận không ạ?”
Hạ Thiến còn chưa trả lời, Đàm Mạnh Sinh đã xoa đầu cô bé nói: “Cháu có thể gọi cô ấy là dì út.”
Ông vừa nói thế, cả bàn đều nhìn sang đây, Hạ Thiến liếc mắt nhìn Đàm Mạnh Sinh một cái, lại khom lưng cười với bé fan nhí của mình: “Chị không phải đâu, em cứ gọi chị là chị đi.” Cô nháy mắt với cô bé, cô bé lập tức hiểu ý, nháy mắt lại với Hạ Thiến.
Thời gian đã gần giữa trưa, sau khi món khai vị được đưa lên thì cũng đến món chính, Hạ Thiến buồn chán uống nước giải khát. Bởi vì cô lái xe đến nên ngay cả vang đỏ cũng không thể đụng vào, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa trưa giá trên trời này rồi rời đi. Mãi mới đợi được đến khi ánh đèn trong phòng tiệc tối lại, có người kéo đàn violin, mọi người đều hát mừng sinh nhật, chị em Đàm Trận đẩy một chiếc bánh ngọt lớn đi ra. Cô nhìn lên đó, thấy vành mắt mẹ Đàm Trận đỏ lên.
Thật lòng mà nói cô không hiểu lắm, năm nào cũng tổ chức sinh nhật như vậy, thật sự vẫn luôn thấy cảm động đến mức đó sao?
Nhìn người mẹ này đứng dậy thổi nến, Hạ Thiến nghĩ thầm cái nhà này thú vị thật, người trẻ thì đều rất hiểu chuyện, ngược lại người lớn thì chẳng bằng được con mình.
***
Đêm trước ngày Giáng sinh, Đàm Trận ghi hình xong tập cuối của Diễn viên, ngay sau đó anh liền vào đoàn. Bộ phim mới Nghệ sĩ kể về một nghệ sĩ cello tài năng nhưng không được thế gian thấu hiểu, anh chấp nhất với ước mơ của mình, cũng bởi mơ ước ấy gắn liền với chuyện xưa của anh.
Hơn nửa cảnh quay trong nước đều lấy bối cảnh ở Học viện Âm nhạc CTR, có một cảnh nhân vật chính ngồi dưới tàng cây bạch quả to lớn trong khuôn viên trường diễn tấu tác phẩm của Bach, lá bạch quả vàng ố không ngừng rơi xuống, trong tiếng đàn ngân vang mà trải đầy trên đất, còn người kéo đàn như đã hòa làm một với cây đàn trong ngực, đối mặt với gió thoảng lá rơi không hề có cảm giác gì. Bản cello không đệm số 1 của Bach dưới trời đông giá rét quạnh hiu đã làm nổi bật một triết lý khổ thiền.
Đạo diễn Lâm Lại nhìn hình ảnh quay được từ trong máy theo dõi, trình độ cello của Đàm Trận vẫn còn rất sơ cấp, nhưng thủ pháp kéo dây nhìn đã rất chính thống. Bình thường cố vấn cello chỉ cần làm một chút động tác mẫu là anh đã có thể thuần thục nắm giữ. Nếu không nói đến chuyện tiếng đàn được kéo như thế nào, thì nhìn anh một thân áo khoác cũ dài rộng, ôm cello, vẻ mặt chuyên chú, ngón tay thon dài bơi trên dây đàn quả thực giống như đang diễn tấu, càng giống như một loại cầu xin, hình ảnh này thật sự rất đẹp cũng rất thơ.
Trong màu vàng úa nơi đây, anh tựa như đang nằm giữa một đám mây, mộng mơ về một xã hội không tưởng.
Đàm Trận là một diễn viên như vậy, anh có thể khiến một ống kính hữu hạn trở nên ngập tràn ý cảnh, mọi người nói anh là kiểu “diễn viên sinh ra cho màn ảnh lớn”, nhưng loại năng lực này không liên quan đến diễn xuất, hoàn toàn là nhờ vào ngoại hình và khí chất, ấy là trời sinh đã thế, người khác hâm mộ cũng chẳng được.
Lâm Lại hài lòng hô “CUT”, cảnh này chỉ quay một lần đã qua. Đàm Trận đứng dậy, bỏ đàn xuống. Anh mặc một chiếc áo khoác cũ màu xanh xám, đeo một chiếc khăn quàng cổ cũ. Dù áo khoác cũ không giữ được ấm, thời tiết lại lạnh lẽo nhưng trong quá trình kéo đàn anh lại không cảm thấy lạnh.
Âm nhạc cổ điển dường như thực sự cho anh một phép màu để thoát khỏi thế gian, đã lâu lắm rồi anh không cảm thấy bình tĩnh như vậy.
Bình thường sau khi quay xong một cảnh, anh đều tự mình cầm cello đi, không làm phiền đến nhân viên. Anh thích cello, nó khác với piano, cũng khác với violin. Piano quá lớn, violin lại quá nhỏ, chỉ có cello – tựa như một “người bạn”, một “đối tác” phù hợp, chỉ có cello là yêu cầu phải ôm nhạc cụ lúc chơi đàn.
Đạo diễn Lâm Lại nói đùa anh đột nhiên bị ám ảnh bởi cello có lẽ là vì anh đã độc thân quá lâu.
Đàm Trận nghe xong thì nở nụ cười, cúi đầu như đang hoài niệm một điều gì đó.
Bởi vì quay phim ở Học viện Âm nhạc CTR, thỉnh thoảng Trần Bác Hàm cũng sẽ đến tham ban. Hôm nay Đàm Trận vừa quay xong cảnh buổi sáng, đang nghỉ ngơi trên xe bảo mẫu thì Trần Bác Hàm đến, anh vừa lên xe đã vội vàng đóng cửa kéo rèm lại.
Đàm Trận đang xem kịch bản cho cảnh quay buổi chiều, thấy tư thế của Trần Bác Hàm như thế, vẻ mặt khó hiểu.
Trần Bác Hàm ngồi xuống bên cạnh Đàm Trận, lo lắng xoay người hỏi anh: “Cậu với Hạ Thiến ở bên nhau từ khi nào vậy?”
Đàm Trận nhíu mày: “Ai nói tôi với cô ấy đang hẹn hò?”
Trần Bác Hàm nói: “Hôm nay tôi gặp Phí Việt, anh ấy hỏi tôi có phải cậu đang yêu nhau với Hạ Thiến không, khiến tôi hoảng hốt một phen.”
Đàm Trận nghe thế thì có chút phiền não, khép lại kịch bản hạ giọng nói: “Không có chuyện gì cả.”
Trần Bác Hàm nghi ngờ quan sát biểu cảm ảo não của anh, hỏi: “Thật sao? Loại chuyện này cậu không thể giấu anh được.” Trước kia anh tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ Đàm Trận kiểu thế, Đàm Trận là nghệ sĩ có hệ số an toàn cao nhất, bọn họ hợp tác nhiều năm như thế, có ăn ý, có tin cậy. Nhưng bây giờ hình như anh lại không còn nắm chắc như trước.
Đàm Trận buông kịch bản xuống nói: “Sao anh lại không tin tôi mà đi tin người ngoài?”
Trần Bác Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt rồi, Hạ Thiến là người… trước mắt cậu đừng tiếp xúc gần với cô ấy quá. Lẽ ra cô ấy không nên đi dự tiệc sinh nhật mẹ cậu.”
“Đấy không phải là sinh nhật của tôi,” Đàm Trận nói, “Mẹ tôi muốn mời ai cũng chẳng cần tôi đồng ý. Còn nữa,” anh nghiêm mặt, “Tôi đã nói với anh Hạ Thiến là bạn trung học của mình, phiền anh hiểu cho tôi một chút được không, tôi có còn được phép xã giao bình thường hay không?”
Trần Bác Hàm phát hiện khoảng thời gian này tính tình Đàm Trận vẫn không đúng lắm, lúc nói chuyện Đàm Trận hay hỏi ngược lại mình, nghe giống như đang nỗ lực kiềm chế bản thân. Anh cũng không biết vì sao, nhưng chuyện lần này của Hạ Thiến không thể cứ qua loa thế được, chờ Đàm Trận định tiếp tục đọc kịch bản, anh mới ho khan một tiếng nói: “Không phải là anh muốn can thiệp vào xã giao của cậu, trước kia cậu với Thịnh Dã đến gần như vậy không phải anh…”
Đàm Trận nặng nề thở dài một hơi, buông kịch bản xuống, bản ghi trên đùi anh đều có âm thanh, anh ngước mắt nhìn Trần Bác Hàm.
Trần Bác Hàm thức thời gật đầu bỏ qua đề tài của Thịnh Dã: “Nhưng Hạ Thiến, anh nghe nói,” anh có chút khó mở miệng, “Nghe nói cô ấy là les, cậu vẫn không nên…”
Trần Bác Hàm còn muốn nói gì đó, Đàm Trận nghe người đại diện của mình khuyên bảo, suy nghĩ có chút trống rỗng. Anh không nói gì, cũng không nghe vào. Anh nhớ hồi Hạ Thiến học trung học, nhớ lúc anh tình cờ bắt gặp Hạ Thiến lấy một điếu thuốc từ trong tay một đàn chị khác để lên miệng mình hút, một màn kia khiến anh bỗng dưng đỏ mặt, cảm giác mình nhìn thấy một hình ảnh vô cùng khó lường, sững sờ tại chỗ bị Hạ Thiến phát hiện, còn bị cô ấy hung hăng dọa nạt một phen. Vốn anh đã cảm thấy Hạ Thiến không thích mình lắm, sau đó dường như sự không thích ấy trở thành chán ghét ngày càng nghiêm trọng.
Anh ngắt lời Trần Bác Hàm: “Từ khi nào anh cũng để tâm đến cuộc sống của người khác như paparazzi vậy?”
“Anh không quan tâm đến cô ấy,” Trần Bác Hàm nói, “Anh chỉ quan tâm đến cậu.”
Đàm Trận bỗng nhiên nói thế, là do mình suy nghĩ nhiều hay sao mà lại nghe ra vào phần bảo vệ thế này?
“Trần Bác Hàm, tôi với cô ấy thật sự chỉ là bạn bè.” Đàm Trận bình tĩnh nói.
Trần Bác Hàm nhìn qua nhìn lại ánh mắt Đàm Trận, cảm giác không phải đang giả vờ, liền vỗ vỗ bả vai anh: “Vậy không có việc gì, anh sẽ đi nói rõ ràng với những người này.”
“Có cần tôi lên mạng làm rõ không?” Đàm Trận nói, tuyên ngôn độc thân anh không biết đã gửi bao nhiêu lần, hiện tại cũng chẳng quan tâm, muốn gửi thêm bao nhiêu cái nữa cũng được.
“Không cần thiết.” Trần Bác Hàm không muốn chuyện bé xé ra to, làm thế khéo quá lại thành vụng, “Chuyện này cũng chỉ có người trong giới với một vài bạn bè biết, anh đi nói một chút, cậu cũng nói một chút, hơn nữa người nhà nhà cậu, à đúng rồi, cậu bảo Hạ Thiến cũng giải thích với những người xung quanh nữa.”
Đàm Trận gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi muốn đọc kịch bản.”
Trần Bác Hàm thấy anh không muốn nói nữa, cũng không tiện nói nhiều nên gật đầu xuống xe.
Đàm Trận lại chẳng còn hứng thú đọc kịch bản nữa, anh mở điện thoại, click mở wechat. Thịnh Dã vẫn nằm trong danh sách wechat của anh, tuy rằng không liên lạc nữa nên tên đã chìm xuống dưới, nhưng ngay cả ảnh đại diện Jackson chìm xuống đâu anh cũng nhớ rõ. Thịnh Dã chưa bao giờ đăng gì lên vòng bạn bè, chính anh cũng không có thói quen ấy thành ra tuy đều có trong danh sách bạn bè của nhau nhưng một chút giao thoa nào cũng đều không có, thậm chí so ra còn kém cả mấy chức năng “wechatpay” hay “Thuận phong chuyển phát nhanh”.
Anh lại mở avatar Hạ Thiến, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn qua: “Chúng ta gặp mặt đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”Hết chương 93.