Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Lỗ sau bị đâm vừa nhanh vừa sâu, Lâm Tuế Xuân bị túm tóc, hai mắt ngấn lệ, môi bị cắn đến sắp chảy máu.
Tề Sâm đè cậu xuống, hưởng thụ lỗ nhỏ vừa chặt vừa ẩm mềm đang siết lấy gậy th*t của mình, hai mắt đỏ lên vì kích thích.
Tề Sâm hung ác niết lấy đầu v* Lâm Tuế Xuân, ngay lập tức, lỗ sau của cậu phun ra một lượng lớn dâm dịch.
Sau đó, hắn xoa bóp đầu v* cậu, nhướng mày nói: “Cậu nhìn cậu xem, vừa dâm vừa tiện, tôi mới chỉ chịch vài cái, cậu đã phun nước đến ướt cả thảm rồi.”
“A a…”
Khóe mắt Lâm Tuế Xuân ửng hồng, bờ mông trắng như tuyết bị Tề Sâm đánh tới nỗi hằn vệt đỏ.
Cả người cậu trở nên vô cùng nhạy cảm, người kia chỉ tùy tiện đánh đánh sờ sờ, phía sau của cậu đã tiết nước dâm.
Tề Sâm cắm ngón tay vào miệng cậu, bên dưới vẫn ra sức đâm rút không hề nể nang.
Lâm Tuế Xuân chỉ biết mấp máy môi, vừa khóc nức nở vừa rên rỉ những tiếng mê người: “Đau…”
“Sẽ không đau nữa, bên dưới của cậu nhiều nước thế này, nếu tôi không giúp, chẳng lẽ cậu muốn nhét mấy thứ như gậy mát xa hay trứng vào tự xử sao?”
Tề Sâm vừa đùa giỡn cậu, vừa rút gậy th*t ra.
Lâm Tuế Xuân cúi thấp đầu, khóe miệng còn chảy nước miếng, ánh mắt rưng rưng, não bộ của cậu bị khoái cảm dâng trào làm cho trống rỗng.
Tề Sâm chạm vào cây gậy nhỏ đã cương lên từ trước của cậu, cả người Lâm Tuế Xuân giật nảy lên.
gậy th*t của cậu được Tề Sâm xoa vuốt, không người đàn ông nào có thể chịu được loại khoái cảm này.
Ngay khi cậu chuẩn bị bắn ra, hắn lại đè phần đỉnh dương v*t cậu lại, khiến cậu mờ mịt trợn tròn mắt.
Tề Sâm híp mắt, thì thầm vào tai cậu: “Nào, gọi chồng một tiếng đi, tôi cho cậu sướng.”
Lâm Tuế Xuân thở dốc, gục mặt xuống tấm thảm mềm, không đáp lại hắn.
“Đm.”
Tề Sâm điên cuồng đâm vào điểm nhạy cảm của cậu, tinh dịch lành lạnh bắn vào sâu trong cơ thể Lâm Tuế Xuân.
Lúc này, hắn mới buông ngón tay đang chặn ở gậy th*t của cậu ra.
Khoái cảm tột đỉnh như kéo linh hồn ra khỏi thân xác, cơ thể Lâm Tuế Xuân co rút, đầu óc trống rỗng.
Với cậu, việc làm tình như một loại cực hình vừa dày vò vừa dài đằng đẵng.
Đợi đến khi Tề Sâm phát tiết lần thứ hai, ánh mắt nãy giờ chỉ chăm chú nhìn vào mặt thảm của của cậu mới di chuyển, tinh dịch và nước dâm ở phía sau như mất khống chế, không ngừng chảy ra làm ướt tấm thảm phía dưới.
Lâm Tuế Xuân từ từ nhắm mắt lại, những giọt nước mắt không ngừng lăn dài bên má.
Tề Sâm ôm cậu vào trong lòng, hôn lên mặt, môi rồi cằm cậu, tựa như đang hôn bảo bối của đời mình, nhẹ nhàng dịu dàng đến mức không nỡ chạm mạnh một cái.
Tề Sâm ôm cậu đi tắm.
Khi đã ngồi vào bồn tắm, hắn nhìn người trong ngực không ngừng rơi nước mắt, khắp cơ thể đều là vết ngấn xanh tím, trái tim không khỏi khẽ run lên.
Hắc phủ khăn lên đầu cậu, nhẹ nhàng lau, khẽ nói: “Xin lỗi, có phải tôi ra tay ác quá không? Cậu có khó chịu ở đâu không?” Vỗ nhẹ lên mặt Lâm Tuế Xuân, hắn nói: “Đừng khóc, là tôi sai, tôi là tên khốn nạn, rác rưởi, cậu có muốn đánh tôi không?”
Lâm Tuế Xuân nói: “Tôi muốn… về ký túc xá.”
Giọng cậu nhỏ đến nỗi nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy.
Tề Sâm vuốt mặt cậu, ngừng một lát rồi lên tiếng: “Được rồi, tôi đưa cậu về.”
Tề Sâm để cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi Lâm Tuế Xuân ăn mặc chỉnh tề, hắn liền lái xe đưa cậu tới trường.
Môi dưới của Lâm Tuế Xuân bị cắn rách, khóe mắt hồng hồng.
Cậu không còn chút sức lực nào, dựa lưng vào ghế, đưa mắt chăm chú ngắm nhìn hình ảnh đám học sinh mặc đồng phục đang đùa giỡn trên hè phố lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Cậu nhìn đến ngơ ngác, sau đó nhắm mắt lại.
Khi tới cổng trường đã là hơn sáu giờ chiều.
Lâm Tuế Xuân mở cửa xe, chịu đựng sự đau đớn đang dày vò cơ thể, bước vào bên trong.
Tề Sâm nhìn cậu mà trong lòng xót xa, hắn muốn xuống xe ôm lấy cậu, nói với cậu “thôi, chúng ta về nhà”.
Hắn nghĩ vậy, nhưng e rằng hiện giờ điều Lâm Tuế Xuân không muốn nhất chính là ở gần hắn.
Lâm Tuế Xuân im lặng bước đi.
Ánh mắt tối tăm, tóc vẫn còn ướt, dính trên trán, nhìn cậu có vẻ rất u ám.
Từng nhóm học sinh lướt qua bên cạnh Lâm Tuế Xuân, họ vui vẻ đùa giỡn, không ai để ý tới cậu.
Thi thoảng có ai đó tò mò liếc cậu một cái, nhưng sau đó liền vội vã dời mắt sang nơi khác.
Đột nhiên có người đi đến trước mặt cậu, giọng điệu đầy nghi hoặc, lên tiếng: “Đàn anh?”
Lâm Tuế Xuân ngước lên nhìn, nước mắt mất khống chế lăn dài.
“Ối?” Chúc An hoảng sợ, cô nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra, do dự một lát rồi kiễng chân, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
Từng giọt nước mắt ấm áp rơi xuống tay cô, nhưng Chúc An lại cảm thấy chúng nóng đến bỏng rát, nóng đến mức khiến tim cô đau nhói.
Chúc An nhìn cậu, dịu dàng hỏi: “Sao thế ạ? Có người bắt nạt đàn anh sao?”
Lâm Tuế Xuân không nói nên lời, chỉ lẳng lặng rơi lệ.
Lúc khóc, cậu không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, dường như đã nuốt hết những lời gào thét và sự điên cuồng vào trong bụng.
Ai nhìn thấy cũng cảm thấy khóe mắt cay cay.
Trời bỗng đổ mưa phùn, Chúc An ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, vươn bàn tay tinh tế trắng nõn ra kéo ống tay áo của cậu, nói: “Đi với tôi nhé.”
Chúc An đi tới quầy bán quà vặt mua vài thứ rồi vội vã chạy xuống cầu thang.
Lâm Tuế Xuân ngồi bên dưới đã bình tĩnh trở lại, nhưng khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.
Tay cậu cầm một gói khăn giấy… là Chúc An đưa cho.
“Cậu muốn uống sữa chua không? Hay ăn bánh mì?”
Chúc An giơ đồ trong tay lên, Lâm Tuế Xuân ngước mắt nhìn cô.
Cô đưa chúng cho cậu, thấy cậu không nhận thì tiếp tục duy trì động tác này.
Một lúc sau, Lâm Tuế Xuân mới nhận lấy.
Chúc An tươi cười ngồi xuống bên cạnh cậu, cắn ống hút sữa chua, đưa mắt nhìn về phía sân vận động, ở đó có vài người đang chơi bóng rổ.
Chúc An không hỏi gì, chỉ uống sữa chua và ăn bánh mì, ngồi nghe tiếng mưa rơi rả rích trên lá cây cùng cậu.
Thời gian cứ thế trôi qua trong tĩnh lặng, thậm chí bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng các bạn nữ trò chuyện khi đi ngang qua.
Hai người không nói chuyện với nhau, nhưng bầu không khí giữa cả hai lại chẳng hề xấu hổ.
Chúc An uống sữa chua xong, duỗi thắt lưng, im lặng một lát mới do dự hỏi: “Ừm, chúng ta đều gặp nhau mấy lần rồi mà tôi vẫn chưa biết tên cậu?”
“Lâm Tuế Xuân.” Giọng Lâm Tuế Xuân vẫn còn hơi khàn, cậu che miệng, ho khan một tiếng rồi bổ sung: “Đó là tên của tôi.”
Chúc An không nhịn được, cong đôi mắt hạnh: “Ok! Tôi là Chúc An, trong chúc cậu bình an!”
Lâm Tuế Xuân nhìn hộp sữa chua còn nguyên trong tay, nói: “Tôi nhớ rồi.”
“Thật không?” Chúc An xấu hổ vuốt tóc, mặt đỏ ửng: “Tôi còn tưởng cậu đã quên rồi chứ.”.