Hoàn Xuân

Chương 2





Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Ý thức dần trở nên mơ hồ khi khoái cảm mãnh liệt ập tới, Lâm Tuế Xuân thuần thục kẹp chặt thắt lưng đối phương.

Tề Sâm vừa hôn môi cậu một cách ác liệt, vừa ra vào phát tiết trong cơ thể cậu.
Lâm Tuế Xuân ôm chặt hắn, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía cửa sổ, nơi đó đang vọng lại tiếng mưa rơi.
“Tề Sâm, sao em lại bắt nạt bạn học mới vậy?”
Thầy giáo với cái bụng bia tươi cười hỏi bằng vẻ nịnh nọt.

Nghe giọng điệu, người ngoài có khi còn tưởng ông ta đang hỏi han cấp trên đã ăn cơm chưa chứ không phải đang dẫn người bị hại tới tìm công lý.

Một thiếu niên da ngăm ngăm đang ngồi tại góc đặt máy lọc nước trong văn phòng, rũ mắt nhìn tay mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Trên trán thiếu niên quấn băng gạc, mặt và cánh tay đều có vết bầm tím, khóe miệng cũng bị thương.

Có vẻ như cơ thể cậu còn chưa phát triển hết, nhỏ yếu ngồi một mình trong góc, trông vô cùng tội nghiệp.
Thiếu niên cao lớn nhuộm tóc màu hạt dẻ ngồi trên ghế da thật đang nghịch di động, nghe vậy liền bật ra một tiếng cười nhạo, tùy tiện vứt điện thoại lên bàn làm việc, nhìn chăm chú về phía cậu thiếu niên đang rụt rè kia, nói: “Gì đây? Lâm Tuế Xuân, cậu giỏi nhỉ? Còn học được trò mách lẻo nữa, một ngày không bị đánh cậu đã nhảy lên mái nhà lật ngói hả?”
Lâm Tuế Xuân ngẩng đầu nhìn hắn.

Chiếc khuyên trên tai đối phương bắt sáng vô cùng chói mắt, sắc lạnh như muốn xuyên thẳng qua cơ thể cậu, buộc cậu phải cúi đầu trở lại, hai tay nắm chặt.
Tề Sâm đứng dậy, đi nhanh về phía cậu.

Trong lòng thầy giáo có linh cảm chẳng lành.
Nhà Tề Sâm có tiền có thế, cũng được coi như là Thái tử trong giới thượng lưu, đám học sinh con nhà giàu trong trường dù kiêu căng ngạo mạn đến đâu cũng đều tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt Tề Sâm.
Hơn nữa, tính cách Tề Sâm rất hung bạo, đánh nhau rất giỏi, đã thu phục trường Số 3 từ trên xuống dưới từ lâu, ngay cả đám đầu gấu ngoài trường cũng phải nể hắn vài phần.
Mọi người đều biết, bất kỳ ai chọc tới hắn đều không có kết cục tốt đẹp.
Khi nhận lớp của Tề Sâm, ông ta đã được lãnh đạo nhà trường căn dặn kỹ càng: chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, mọi chuyện cứ để tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng, Lâm Tuế Xuân này… vốn là học sinh giành được thành tích thứ ba toàn trường…
Là giáo viên chủ nhiệm, ông biết hoàn cảnh nhà cậu không tốt, cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại bà nội đã già, học bổng hàng năm chính là nguồn kinh tế chính của gia đình.

Bản thân cậu cũng rất ngoan, tuy gầy yếu, nhưng đi học luôn tích cực trả lời thầy cô, thái độ học tập vô cùng nghiêm túc.
Một học sinh như vậy, đương nhiên ai cũng có thiện cảm.
Thầy chủ nhiệm xông lên theo bản năng, dùng cơ thể mình ngăn Tề Sâm lại.

Ông cố gắng khuyên nhủ: “Tề Sâm, Tề Sâm à, có mâu thuẫn gì, không thể nói chuyện bằng lời với nhau sao? Đều là bạn học, ầm ĩ lên như vậy cũng chẳng thoải mái gì…”
Còn chưa nói xong, Tề Sâm đã quét ánh mắt lạnh như băng về phía ông ta: “Cút.”
Thầy giáo mím môi, còn chưa nói ra lời, Tề Sâm đã đẩy ông ra, bước đến trước mặt Lâm Tuế Xuân, kéo áo ép cậu phải ngẩng đầu: “Muốn tôi phải nhận sự trừng phạt thích đáng sao? Đừng mơ mấy chuyện hoang đường như vậy! Dù cậu báo cáo lên hiệu trưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu! Nếu muốn yên ổn học hết ba năm ở cái trường này thì biết thân biết phận cho tôi, bằng không…”
Hắn đang nói bỗng dừng lại, con ngươi màu hổ phách vô cảm nhìn Lâm Tuế Xuân, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi sẽ khiến cậu vĩnh viễn không học xong!”
Khóe mắt Lâm Tuế Xuân ươn ướt, run sợ nhìn về phía thầy giáo, ông nhíu mày, nhưng không có thêm bất cứ động tác nào.

Tề Sâm thô bạo kéo Lâm Tuế Xuân ra ngoài, thầy giáo khó xử không biết nên làm gì, cố gắng tìm cách giải quyết.

Bỗng nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng tát vang dội và tiếng vật nặng đổ bịch xuống đất.
Cảnh tượng kia đột nhiên vỡ nát như một tấm gương, ánh nắng chiếu vào mắt Lâm Tuế Xuân, hóa ra trời đã sáng.
Cậu khẽ cử động, định tìm di động của mình nhưng chợt phát hiện phía dưới vẫn đang được nhồi đầy, động tác vừa rồi khiến cậu không nhịn được, phát ra vài tiếng rên rỉ.

Tề Sâm đang nhắm mắt, vươn tay ôm cậu vào trong ngực theo bản năng.
Lâm Tuế Xuân quay đầu nhìn hắn, vẻ ngoài của Tề Sâm quả thật không tồi, ngũ quan sắc nét, có hơi giống con lai, khi ngủ trông hắn hệt như một vương tử bước ra từ trong tranh.
Vô cùng tuấn tú.
Nhưng có đẹp tới đâu, nhìn một, hai năm rồi cũng chán.
Lâm Tuế Xuân dùng sức đẩy hắn, Tề Sâm dụi mắt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hắn cũng biết Lâm Tuế Xuân sẽ không trả lời, với tay sờ soạng đầu giường tìm điện thoại: “Bảy giờ.”
Tề Sâm tùy tiện ném điện thoại đi, quay sang hôn Lâm Tuế Xuân.

Nụ hôn của hắn vẫn áp đảo như thế, hệt như tác phong của hắn, tùy ý mà bá đạo.

Lâm Tuế Xuân rũ mắt, Tề Sâm đẩy thắt lưng, bắt đầu gặm cắn xương quai xanh của cậu, cậu nhắm mắt lại.

Phần đàn ông của Tề Sâm đã nằm trong cơ thể Lâm Tuế Xuân suốt một đêm, giờ cả người cậu cực kỳ nhạy cảm, hắn chỉ cần cử động nhẹ đã đủ khiến khoái cảm cắn nuốt lý trí của cậu.
Giường cùng chăn trong phòng ký túc xá bắt đầu lay động.
Tề Sâm đâm vào vừa sâu vừa thô bạo, lỗ nhỏ ẩm ướt cắn mút lấy gậy th*t của hắn, khiến Tề Sâm thích đến đỏ mắt, càng làm tình tàn nhẫn hơn.
Mặt Lâm Tuế Xuân đỏ rực, cậu lấy tay che miệng nhưng vẫn không nhịn được bật ra vài tiếng rên rỉ.
Làm tình hơn nửa tiếng, Lâm Tuế Xuân mới cảm thấy có một luồng dịch lạnh lẽo bắn vào trong người, khiến bụng cậu căng trướng.

Dịch trắng chảy dọc xuống đùi, Lâm Tuế Xuân nắm chặt tay Tề Sâm, ngẩng đầu yếu ớt rên rỉ, bắn ra đứt quãng.
Tề Sâm lui ra, theo thói quen lấy khăn từ giường trống bên cạnh đưa cho Lâm Tuế Xuân.
Lâm Tuế Xuân cầm khăn, toàn thân vẫn còn run rẩy trong dư vị khoái cảm, hai chân cậu dang rộng, tinh dịch vẫn chảy ra từ phía sau, người sáng suốt vừa thấy liền hiểu chuyện đen tối gì vừa diễn ra.
Bây giờ trời đã sáng, cho dù chẳng phải lần đầu tiên làm loại chuyện này nhưng Lâm Tuế Xuân vẫn cảm thấy vô cùng chật vật, tưởng như cảnh cậu bị đè đã truyền đi khắp nơi rồi vậy.
Tề Sâm nhét ngón tay vào phía sau của cậu, đâm tới điểm mẫn cảm, Lâm Tuế Xuân “a” một tiếng thật dài, kéo tay hắn ra.

Khóe mắt cậu ửng hồng, gian nan nói: “Anh Sâm, đầu hàng…”
Tề Sâm chậm rãi thoa tinh dịch của mình lên mặt Lâm Tuế Xuân, chăm chú nhìn một lát rồi hôn lên khóe môi cậu, khẽ gọi: “Tuế Tuế.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.