Hoàn Xuân

Chương 35





Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Cái này, Lâm Tuế Tuế trả lại.”
Khương Úc đặt một cái túi lên bàn.
Thích Cố nhíu mày, gõ bàn: “Này, em còn muốn gặp lại thần tượng bé nhỏ của mình không?”
Khương Úc phồng má: “Nhưng Tuế Tuế không cần mà, hơn nữa các anh tự đưa không được à? Em cũng bận lắm đấy!”
Tề Sâm ngồi ngay bên cạnh, lặng lẽ cúi đầu nhìn chén nước trong tay.

Một lúc sau, hắn không mặn không nhạt nói: “Em đi đưa, chắc chắn cậu ấy sẽ nhận.”
Khương Úc không tin: “Sao có thể?”
Tề Sâm nói: “Đồ người mình thích đưa, hẳn cậu ấy sẽ cầm.”
Khương Úc nhíu mày, nhìn Thích Cố đang im thin thít, lại liếc Tề Sâm đang nhạt nhòa như một tấm phông nền: “Sao các anh lại nghĩ vậy, em thấy có giống đâu?”
“Ánh mắt cậu ấy nhìn em, rất dịu dàng.” Thích Cố ghen tị.
Khương Úc suy nghĩ ba giây, vẫn không cảm thấy Lâm Tuế Xuân thích mình.

Cô tin vào trực giác của phụ nữ, nếu chính cô cũng không nhận ra thì nghĩa là bọn họ đang nói lung tung.

Cô lại hỏi: “Chẳng lẽ không phải cậu ấy vẫn luôn tốt với mọi người, trừ các anh ra à?”
Giang Ý đi ăn cơm với mấy người bạn trong Hội học sinh lúc trước.

Nhưng suốt buổi, hắn đều không thể yên lòng.

Mục đích của hắn là cảnh cáo, nhắc nhở đám người này đừng bép xép chuyện ngày xưa.
Sự xuất hiện của Chu Ngang khiến hắn mơ hồ cảm thấy một chút nguy cơ.
Trong lòng hắn, tảng đá to vẫn luôn còn đó, chỉ sợ thình lình xuất hiện sai sót gì.
Ngồi khoảng nửa tiếng, hắn quyết định rời đi.
Tháng sáu, gió bắt đầu mang theo hơi nóng.
Giang Ý tới lớp Lâm Tuế Xuân, vừa lúc thấy cậu đang đứng ngoài hành lang ngắm cảnh.
“Tuế Tuế!” Hắn lại gần, trên mặt là nụ cười thành thật, cơ thể tỏa ra mùi hương nhàn nhạt tự nhiên.
Lâm Tuế Xuân nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh lùng.
Giang Ý có một linh cảm rất xấu.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Tuế Xuân hỏi hắn: “Xoay người khác như chong chóng vui lắm à?”
Nụ cười trên miệng Giang Ý cứng đờ.

Hắn hé môi, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi…”
Lâm Tuế Xuân tóm cổ áo hắn bằng bàn tay run rẩy không thôi.
Giang Ý nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng: “Tuế Tuế, nếu giận thì cậu cứ đánh tôi đi, tôi có lỗi với cậu.”
Lời này vừa dứt, Lâm Tuế Xuân liền nện thẳng một đấm vào mặt hắn rồi dùng chân đạp vào bụng hắn.

Giang Ý đau đớn ngã vật xuống đất.

Lâm Tuế Xuân giẫm lên bụng hắn, nghiến thật mạnh.
Bình thường nhìn cậu có vẻ trầm lặng ngoan hiền, nhưng lúc đánh nhau lại cực kỳ hung ác.
Lâm Tuế Xuân cúi xuống nhìn Giang Ý.
Giang Ý không phản kháng.

Hắn cảm thấy toàn thân đau điếng, hô hấp khó khăn.


Mãi đến khi trong miệng đầy vị tanh của rỉ sắt, hắn mới ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Lâm Tuế Xuân dừng chân.

Giang Ý thở hổn hển, nhưng tay chân vẫn chưa có sức để đứng lên.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của người kia, nhếch miệng cười khiến máu trào ra khỏi khóe môi.

Tuy hiện giờ trông hắn vô cùng thê thảm, song ánh mắt vẫn chan chứa dịu dàng.
Hắn hỏi: “Tuế Tuế, cậu có đánh nữa không?”
Lâm Tuế Xuân đỏ mắt, không nói năng gì, lập tức xoay người rời đi.
Giang Ý ôm ngực ho khan vài cái.

Động tác ảnh hưởng đến nội tạng khiến hắn đau đớn nằm vật xuống đất.

Sau cùng, hắn chỉ biết nhìn người nọ đi ngày một xa, đến khi đối phương khuất bóng hắn mới nhắm hai mắt lại.
Nửa tháng trước hắn còn châm biếm Tề Sâm, không ngờ, cuối cùng chính hắn cũng bị knock-out rồi.
Giang Ý được đưa vào bệnh viện, hôn mê một ngày mới tỉnh.
Lãnh đạo trường tới xem tình hình, hỏi hắn có muốn đuổi học người đã đánh hắn không.

Giang Ý mệt mỏi nhìn lên trần nhà, bình tĩnh đáp: “Không cần, đã bảo tôi sơ ý ngã từ cầu thang xuống rồi mà.”
Trước khi thi Đại học một ngày, Khương Úc lại đến tìm Lâm Tuế Xuân.
Hai người bọn họ ngồi trên mép bồn hoa trong trường học.

Khương Úc đưa cái túi cho hắn một lần nữa, chu môi, nhìn hắn đầy tội nghiệp: “Xin cậu đấy, nhận đi mà, nếu cậu không nhận tôi sẽ đập đầu chết tại đây!”
Lâm Tuế Xuân thở dài, nhận cái túi mở ra xem, phát hiện bên trong là một chiếc di động mới.
Ánh mắt cậu tối đi, trả điện thoại về nhưng Khương Úc lắc đầu không nhận: “Không được, đưa cậu rồi, cậu giữ lấy đi.”
“Cậu mua à?” Lâm Tuế Xuân hỏi.
Khương Úc do dự trong chốc lát, không dám đáp lời.

Lâm Tuế Xuân ném túi đồ xuống cạnh cô, Khương Úc bối rối nói: “Tôi mua! Tôi mua cho cậu đó! Quà tốt nghiệp tôi tặng, cậu nhận đi mà.”
Lâm Tuế Xuân nhìn thẳng vào Khương Úc, Khương Úc chớp mắt mấy cái, cuối cùng Lâm Tuế Xuân vẫn nhận lấy món quà.
“Tuế Tuế tốt nhất!” Khương Úc vui ra mặt, nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Đúng rồi, kể cậu nghe, hôm nay có người bảo là cậu thích tôi đấy.


Buồn cười không? Tôi có cảm giác được gì đâu, bọn họ toàn nói nhăng nói cuội nhỉ?”
Lâm Tuế Xuân im lặng trong giây lát, tiếp lời: “Trước đây tôi đã từng thích cậu.”
“Hả?” Khương Úc sửng sốt, bỗng hơi xấu hổ gãi đầu: “Thật không?”
Trong phút chốc, Khương Úc chợt nhớ tới quãng thời gian cả hai hay tiếp xúc với nhau, cũng là học kỳ hai của năm lớp mười đó.

Khi ấy, Tề Sâm tìm một nữ sinh ưa nhìn, chính là cô, đi đưa đồ cho một nam sinh tội nghiệp.
Lúc đó, cô chỉ nghe theo lời dặn của Tề Sâm, hắn bảo làm gì thì làm cái đó.
Khương Úc hơi xấu hổ, nói: “Cậu thích tôi vì tôi hay đưa đồ tới cho cậu à? Nhưng thật ra những cái đó không phải tôi mua, có người bảo tôi mang tới cho cậu, người kia cậu cũng quen, chính là anh Sâm đó.”
Những tiếng cuối cùng, giọng cô dần nhỏ lại.
Nghe được hai tiếng “anh Sâm”, Lâm Tuế Xuân thấy đầu ngón tay mình khẽ run lên.

Cậu thấp giọng đáp: “Không phải, vì có người dám bầu bạn với tôi, nên tôi mới thích.”
“Nhưng giờ tôi đã không thích cậu nữa rồi, đừng lo.”
Khương Úc thoải mái vỗ vai đối phương, bảo: “Tôi lo lắng cái gì, tôi xấu hổ, cậu hiểu không?”
Lâm Tuế Xuân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Dù cách ngày thi vào Đại học chỉ một chút thôi, song tiết tự học buổi tối vẫn rất ồn ào và đông đúc.

Lâm Tuế Xuân bước vào phòng học, không gian lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Cậu đặt cái túi lên bàn mấy nam sinh hay gặp gỡ Tề Sâm.
“Anh Lâm, gì đấy?”
“Cậu đưa cái này cho Tề Sâm đi.” Lâm Tuế Xuân nói.

Nam sinh gật đầu, đồng ý ngay lập tức.
“Cảm ơn.” Sau khi nói hai tiếng này, Lâm Tuế Xuân nhanh chóng xoay người rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.