Hoàng Ân Hạo Đãng

Chương 32: Điều nhiệm biên quan



Ngự Thư Phòng.

Sau khi kết thúc buổi lên triều, một mình Hạ Hoài Linh được hoàng đế gọi ở lại, cũng đã lâu rồi Chiêu Dương chưa lén triệu kiến đối phương, trong lòng Hạ Hoài Linh cũng hiểu được do bản thân lúc trước có hành động cầu xin cho Chúc Vân Cảnh chọc giận bệ hạ, thành ra trong khoảng thời gian này vẫn luôn cố gắng biết điều.

Chỉ mới qua vài tháng ngắn ngủi, tóc bạc trên đầu Chiêu Dương đế như bộc phát, không sao nhìn rõ bộ dáng là vui hay là giận, tâm tư cũng trở nên khó lường. Hạ Hoài Linh cũng không nói gì khác, mà trực tiếp nhắc đến chuyện binh bộ trình tấu lúc lên triều, năm ngày trước vị Tiền nguyên soái trấn giữ Quỳnh Quan bị ám sát, mà thân phận thích khách vẫn chưa rõ, theo tin nhanh đưa tới còn có lá thư tự mình biện hộ của Thương Nhung quốc Bắc Di. Thái hậu thay quyền ở trong thư hết sức lo sợ tỏ vẻ chuyện ám soái Tiền nguyên soái Quỳnh Quan tuyệt đối không phải do người Thương Nhung gây ra, bọn họ hoàn toàn không hề biết gì về chuyện này, cho nên cầu xin vua Thiên triều nhất định làm rõ trái phải, vạn lần chớ nên hiểu lầm một lòng tuyệt đối trung thành của người Thương Nhung quốc.

Trên triều cũng là vì chuyện này mà cãi nhau một trận, có người thì nói mấy cái người Thương Nhung quốc kia thì có lòng trung thành cái gì, năm ngoái cũng là do binh bại không thể không khuất phục xưng thần, chứ thực ra bằng mặt không bằng lòng, hiện tại mới có một năm liền xảy ra sự tình, mà thư tự biện hộ đến nhanh như vậy chứng minh bọn họ là có tất giật mình. Mà nói, Thương Nhung quốc mới bị đánh sụp, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục nguyên khí, thành ra cũng không ngốc đến mức lúc này đột nhiên lại làm ra chuyện như vậy, cũng có thể là bọn họ thật sự không có làm. Hai phe tranh luận, nghe bên nào dường như cũng có đạo lý của mình.

Chiêu Dương đế cau mày hỏi Hạ Hoài Linh: “Ban nãy ở trên triều ngươi vẫn chưa lên tiếng, thế ngươi thấy thế nào về chuyện này?”

Hạ Hoài Linh trầm giọng trả lời: “Theo thần thấy, việc này có lẽ là thật sự không phải do người Thương Nhung quốc gây ra. Hãn vương hiện tại của Thương Nhung quốc chỉ là một đứa nhóc bất mãn mới ba tuổi đang bú sữa, thái hậu thay quyền cũng không quyết đoán, sau trận chiến với quân chinh viên, tính ra trong vòng hai mươi năm tới bọn họ sẽ không đủ sức chiến một trận với Đại Diễn triều bên ta, thần cho là bọn họ sẽ không chủ động khiêu khích vào lúc này, chỉ tổ rước họa vào thân.”

“Vậy không lẽ là các tiểu quốc lân cận làm?”

“Có thể phải, cũng có thể là không, chỉ là Bắc Di có nhiều tiểu quốc bộ lạc như vậy, nhưng ngoại trừ Thương Nhung ra thì những nơi khác không đáng nhắc tới, thần lại chưa nghĩ ra nếu như bọn họ làm chuyện này, thì trong lòng chúng có mưu đồ gì.”

Trong miệng người Đại Diễn triều, thì Bắc Di là một vùng đất đai vô cùng rộng lớn nằm ở quan ngoại*Bắc Bộ Đại Diễn triều, có vô số thảo nguyên cùng mười mấy hãn quốc to nhỏ khác nhau, trong đó Thương Nhung là cường thịnh nhất, thời điểm Thượng Nhung nổi danh trỗi dậy mạnh mẽ đã chiếm cứ gần sáu phần mười đất đai trên thảo nguyên, nếu như bọn họ không làm ra chuyện điếc không sợ súng mà đem chủ ý đánh trên đầu Đại Diễn triều, thì chuyện Thương Nhung thống nhất Bắc Di sợ cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Sau khi Thương Nhung binh bại xưng thần, đa số hãn quốc ở Bắc Di đều đã trở thành thuộc địa của Đại Diễn triều. Thành ra bây giờ thử hỏi ai nảy sinh tâm tư nổi loạn, ám sát nguyên soái trấn thủ cửa khẩu mấu chốt Đại Diễn triều, thì quả thực không mấy dễ dàng để kết luận.

Chiêu Dương đế thở dài: “Lời này của ngươi, chẳng lẽ là đang ám chỉ trẫm việc này có thể là do người Đại Diễn làm ra sao?”

“Thần không biết, nhưng cũng tính là có một chút khả năng.”

Chiêu Dương đế yên lặng không nói gì, qua một lát sau, lại than thở lần nữa: “Nếu ngày đó trẫm để ngươi ở lại biên quan, thì đã không xảy ra chuyện hôm nay rồi.”

Hạ Hoài Linh cúi đầu không nói.

Sau khi kết thúc trận chiến chinh viễn hắn liền dẫn đại quân toàn thắng về triều, chỉ giữ lại khoảng dưới năm vạn người đóng giữ biên quan, thống lĩnh nguyên soái mới là do Chiêu Dương đế ủy nhiệm đi qua, lúc đó hoàng đế rõ ràng là muốn truất đi quyền cầm quân của hắn, cho dù là ai cũng không nói được gì. Chỉ là không ai nghĩ tới, chẳng qua mới chỉ có một năm mà thôi lại xảy ra chuyện như vậy, thành ra tâm tư hiện tại của Chiêu Dương đế cũng thay đổi theo.

Chiêu Dương đế khẽ lắc đầu: “Cho dù là ai gây ra, trẫm đều phải tăng mạnh người canh phòng ở Quỳnh quan, điều ba vạn người trong kinh đi qua, sau đó ngươi dẫn binh thay thế vị trí nguyên soái thống lĩnh này đi. Hiện tại ngươi đi về chuẩn bị trước, ít ngày nữa trẫm sẽ hạ thánh chỉ.”

Hạ Hoài Linh cụp mắt: “Thần lĩnh chỉ.”

Tư trang ngoài thành.

Chúc Vân Cảnh đặt chén thuốc xuống, sau đó nhắm mặt đổ người về giường, bên dưới chiếc giường được một tấm đệm bằng da hổ, trên người đắp kín một tấm chăn len, tay thì ôm túi giữ ấm vào trong ngực chưa lúc nào buông ra.

Ngày đông giá rét năm nay đến đặc biệt sớm, chỉ mới có một trận tuyết lớn qua đi, trời đã vào thời tiết buốt rét của mùa đông. Chúc Vân Cảnh vốn sợ lạnh, nay có thai nên càng trở nên nghiêm trọng hơn, hiện tại cho dù trong phòng đã đặt tận bốn, năm chậu than, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy lạnh.

Lúc Hạ Hoài Linh vào cửa, Chúc Vân Cảnh đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, tự dưng lại cảm nhận được gò má của mình có hơi ngứa, bèn mở mắt ra dò xét chút, thì thấy Hạ Hoài Linh đã an vị bên giường, ngón tay vuốt nhẹ trên gò má.

Chúc Vân Cảnh không né tránh đi, cổ họng khàn khàn lười biếng hỏi: “Sao hầu gia lại đến vào giờ này? Không định đi ban sai sao?”

“Sau này cũng không cần làm nữa.”

Chúc Vân Cảnh nhướng mày: “Ngươi bị bệ hạ cách chức rồi hả?”

Hạ Hoài Linh cười nhẹ, không hề bỏ qua cái vẻ cười trên sự đau khổ của người khác chợt lóe lên trong mắt đối phương. Hắn ngồi trên giường sát bên Chúc Vân Cảnh, rồi giơ tay đặt lên bụng đối phương nhẹ nhàng sờ sờ, kế đó lại tiếp tục nắm chặt một bàn tay của ai kia. Lúc này Chúc Vân Cảnh vẫn chưa tránh thoát, chuyện là kể từ sau đêm trung thu hôm ấy, giữa bọn họ vẫn duy trì một loại quan hệ không đi quá giới hạn nhưng lại vi diệu ám muội mười phần như thế này, không những thế còn ngầm hiểu ý nhau, tập mãi cũng thành quen.

Hạ Hoài Linh nắm lấy ngón tay Chúc Vân Cảnh, thấp giọng hỏi đối phương: “Ngươi rất hi vọng ta bị cách chức sao?”

Chúc Vân Cảnh khẽ cười: “Cái này thì có liên quan gì tới ta?”

Tên nhóc vô lương tâm, Hạ Hoài Linh lắc đầu: “Vậy khiến ngươi thất vọng rồi, ta không những không bị cách chức, mà còn được thăng nửa cấp. Bệ hạ dự định cho ta đến tiếp nhận ví trí nguyên soái Quỳnh quan, mấy ngày nữa sẽ ra thánh chỉ, cho nên không cần đến nha môn hình bộ nữa.”

Nghe vậy, trên mặt Chúc Vân Cảnh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nguyên soái Quỳnh quan? Không phải năm ngoái sau khi ngươi hồi triều thì Tiền nguyên soái Quỳnh Quan được ủy nhiệm qua rồi hay sao?”

“Đúng vậy, hắn bị ám sát rồi.”Hạ Hoài Linh chuyện nghị luận lúc lâm triều kể cho Chúc Vân Cảnh nghe, “Vì lẽ đó nên bệ hạ để ta đến tiếp nhận, ngoài ra còn mang theo ba vạn binh.”

Chúc Vân Cảnh không vui nói: “Trong triều bộ không còn ai hay sao? Làm sao có kiểu ỷ đánh xong quăng ngươi qua một bên, bây giờ xảy ra chuyện mới nghĩ tới ngươi chứ?”

Hạ Hoài Linh nén cười, không ngờ Chúc Vân Cảnh buột miệng nói ra mấy lời có tâm ý muốn cho hắn được chút dễ chịu: “Mấy người quen sống ở kinh thành kia có mấy ai đồng ý đi biên quan chịu cảnh gió thổi phơi nắng đâu, dù gì ta cũng ở đó suốt năm năm, có lẽ bệ hạ nghĩ rằng ta khá là thích ứng bên kia đi.”

Chúc Vân Cảnh còn chưa thấy thỏa mãn: “Nếu bệ hạ thật sự coi trọng ngươi, sao không đem vị trí tổng binh đại doanh kinh nam cho ngươi? Mà lại cho cái tên thế tử An Nhạc hầu kia? Một công tử bột tay trói gà không chặt như hắn biết điều khiển binh lính làm sao à? Bệ hạ quả nhiên là càng ngày càng hồ đồ rồi.”

Cũng chỉ có một mình Chúc Vân Cảnh dám nói ra mấy lời này, có điều việc này đừng nói là Chúc Vân Cảnh, mà ngay cả Hạ Hoài Linh cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ tổng binh đại doanh kinh nam bởi vì bị Chúc Vân Cảnh liên lụy mà đã xuống ngựa, để lại vị trí tổng binh bỏ không suốt mấy tháng trời, trong triều có không ít người nhìn chằm chằm đến,nhưng mà không một ai có thể nghĩ tới, cuối cùng bệ hạ lại giao vị trí này cho một thế tử hầu phủ mới mười bảy tuổi đã vậy chưa bước vào triều đình lần nào, chuyện này quả thực cứ như một trò đùa. Hành động này của Chiêu Dương đế khiến cho một hầu phủ suy tàn không sao bắt mắt thoáng chốc trở thành đối tượng được mọi người tìm tòi nghiên cứu, mà vị thế tử hầu phủ nhìn giống như ông cụ non kia nhìn qua đúng thật là một người rất có năng lực, nhưng nếu như suy xét rốt cuộc làm sao lọt vào mắt xanh Chiêu Dương đế, thì ai cũng không đoán được.

Chúc Vân Cảnh tỏ ra vô cùng không đồng tình với chuyện lần này, cho dù người kia có giỏi giang đến mấy, thì sao có thể so được với Hạ Hoài Linh khi hắn tầm tuổi đó cũng đã tiếp nhận vị trí thống soái đội quân chinh viễn.

Hạ Hoài Linh nói: “Bệ hạ vốn không có lòng tin ở ta, sao có thể đem chức trách tổng binh hộ vệ ở kinh đô cùng mấy vùng lân cận này cho ta được? Còn có một chuyện liên quan đến phủ An Nhạc hầu… Chính là mấy ngày trước bệ hạ vừa mới nhập thêm một phi tử, người này là tôn nữ An Nhạc hầu tức biểu muội của thế tử, vốn cũng chính là cô nương lúc trước bệ hạ chọn làm trắc phi cho ngươi. Không biết bệ hạ nghĩ gì, mà lại làm ra chuyện liên quan đến danh dự mình như vậy, mặc cho quần chúng phản đối vẫn một mực thu nạp vào cung che chở cho nàng, ngự sử dập đến nát đầu cũng vô dụng.”

“… Thật vậy sao?”Chúc Vân Cảnh cảm thấy buồn nôn, đây có lẽ lần đầu tiến hắn nảy sinh cảm xúc căm hặn đối với phụ hoàng mình, nữ nhân ban đầu minh chỉ cho hắn giờ lại đưa vào hậu cung, cái này có khi còn tưởng là bệ hạ thật sự muốn hắn chết rồi cũng không được yên, chết rồi cũng phải bị người chê trách đây mà.

Hạ Hoài Linh nắm chặt tay Chúc Vân Cảnh tay, hiện tại có hơi hối hận khi nói chuyện này cho đối phương nghe. Chúc Vân Cảnh không cam lòng lên tiếng: “Vì lẽ đó người mới tặng đại doanh kinh nam này cho thế tử An Nhạc hầu sao? Người bị sắc đẹp làm lu mờ tâm trí rồi hả?”

“Hẳn là không, bệ hạ phong quan trước, sau đó mới nạp phi…”

Chúc Vân Cảnh ngắt lời hắn: “Bỏ đi, ta không muốn nghe chuyện này nữa, vậy lúc nào hạ thánh chỉ? Chừng nào thì ngươi rời kinh?”

“Chắc là mấy ngày nữa thôi, nếu như trời lại lạnh thêm cũng không tiện đi,” Trong lòng Hạ Hoài Linh trùng xuống, “Điện hạ…. Sau khi ta đi, một mình ngươi phải cẩn thận thêm chút, nếu có thể, thì đợi khi hài tử được sinh ra, ta sẽ suy nghĩ biện pháp trở về một chuyến.”

Đã đợi lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại không thể nào tận mắt nhìn hài tử sinh ra, dù cho trong lòng Hạ Hoài Linh có nuối tiếc đến đâu, cũng khó mà làm trái mệnh thánh chỉ.

Chúc Vân Cảnh nhìn thẳng vào ai kia: “Vậy còn sau này thì sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Hoài Linh nhất thời cảm thấy nghẹn lời, Chúc Vân Cảnh thấy vậy lại nói tiếp: “Ngươi đã nói chờ hài tử sinh xong sẽ đưa ta đi mà? Ngươi định làm như thế nào?”

Hạ Hoài Linh nhìn đối phương, hầu kết khó khăn nuốt ực: “… Ta sẽ an bài đàng hoàng.”

Vốn cứ tưởng rằng còn một khoảng thời gian dài có thể làm cho Chúc Vân Cảnh thay đổi tâm ý, không hề nghĩ đến lại nảy sinh biến cố nhanh như vậy.

Sau khi dài dòng một phen lại chìm vào sự yên lặng, Chúc Vân Cảnh rủ mắt xuống, rồi nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi dẫn ta đi luôn đi, đối với ta mà nói đi chỗ nào cũng giống nhau, hơn nữa trước đây ta cũng sớm từng nói với ngươi, bản thân muốn ra biên quan xem thử một chút.”

Hạ Hoài Linh nghe xong choáng váng không thôi, Chúc Vân Cảnh chợt cau mày: “Ngươi có đồng ý hay không?”

Hạ Hoài Linh lấy lại tinh thần, cố dồn nén sự vui sướng đang dâng trào trong lòng, mà tỏ ra lý trí đề nghị đối phương: “Coi như nếu ngươi thật sự đồng ý, ta còn mong không được. Nhưng chỉ là hiện tại thân thể ngươi đang nặng nề, vẫn là nên ở lại trong kinh sinh xong, sau đó chờ thêm mấy tháng nữa, ta phái người tới đón ngươi đi có được không?”

Chúc Vân Cảnh lắc đầu: “Ta muốn đi với ngươi, ta không muốn đợi thêm phút giây nào nữa, hiện tại chỉ muốn ra đi.”

“Đường xá xa xôi lại lạnh như thế, ta sợ ngươi không chịu nổi đoạn đường xóc nảy này.”

“Được rồi, ta biết rõ thân thể của bản thân, “Chúc Vân Cảnh không nhịn được nói,”Vị thế tự của ngươi vô cùng khỏe mạnh, sẽ không thể nào vì xóc nảy mà mất.”

“Nếu bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Chuyện này ngươi nghĩ biện pháp đi.”

“Nhưng mà…”

“Đừng tiếp tục nhưng nhị nữa, từ khi nào Hạ Hoài Linh ngươi dài dòng lôi thôi như mấy lão nương thế kia? Một câu thôi, rốt cục có được hay không?”

Sau một hồi do dự đấu tranh, cuối cùng Hạ Hoài Linh cũng gật đầu: “Được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.