Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 36



Editor: Preiya

*Ở các chương Đại Kỳ mình sẽ dùng các từ cổ đại (tại đang ở thời cổ) nha, khi nào về hiện đại sẽ đổi lại*

Lúc Ngự Lâm Quân xông vào, Triệu Tiêu đã không kịp giấu tờ “Kế hoạch cướp ngục” của Cố Nhất Minh đưa cho cô, lại càng không kịp nhét nào miệng ăn để phi tang chứng cứ, cho nên chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, vì không muốn để Ngự Lâm Quân phát hiện nên cô không dám buông lỏng tay ra một phút nào.

Cố Nhất Minh đến từ một quốc gia có quyền tự do ngôn luận, nên lúc Ngự Lâm Quân đã khống chế chặt hai tay của cậu, cậu vẫn còn không quên rống một câu: “Các người dựa vào cái gì mà lại bắt chúng tôi? Sao tự nhiên lại bắt người? Các người có biết bắt người lương thiện là tội thế nào không hả?”

“Người dân lương thiện?” Người cầm đầu chợt im lặng, sau đó ông ta đánh giá mái tóc ngắn của Cố Nhất Minh rồi nhíu mày nói: “Ta thấy ngươi không phải là người dân lương thiện.”

Cố Nhất Minh: “Tôi cho rằng ông không giống  đàn ông, ông là người gì vậy?”

Người dẫn đầu vô cùng tức giận, lúc đang muốn giơ tay đánh người, Cố Nhất Minh liền đá một cước nhằm ngay vào hạ bộ của ông ta, sau đó sử dụng thế đá chân sau của Taekwondo, rốt cuộc cũng đánh ngã được mấy người thị vệ, Cố Nhất Minh bèn nắm tay Triệu Tiêu để cùng chạy trốn, nhưng một đám Ngự Lâm Quân nữa lại xông vào, người càng lúc càng đông, sau đó có một giọng nói nặng nề vang lên: “Tất cả dừng tay, Hoàng Thượng có chỉ, không được làm khách quý bị thương.”

Khách quý, thật đúng là khách quý từ phương xa đến.

Người tới là Đinh Kiêu, toàn thân mặc một bộ quan phục màu tím đen, khuôn mặt nghiêm túc, ông ta quát lớn một tiếng là toàn bộ đã yên tĩnh trở lại, vô cùng có kỷ luật.

Đinh Kiêu, Triệu Tiêu biết người này, bởi vì hắn ta từng là tướng lĩnh của Triệu gia, nhưng cô không ngờ hắn lại là người thân tín của Tống Cẩn, rất nhanh đã biến thành thống soái của Ngự Lâm Quân rồi.

Lúc Đinh Kiêu thấy Triệu Tiêu, rõ ràng ông ta rất sửng sốt,  bèn cung kính nói: “Mời hai vị đi theo chúng ta một chuyến.”

Cố Nhất Minh cà lơ phất phơ nói: “Đi đâu thế, nếu như không phải tới chỗ tốt thì chúng tôi không đi đâu.”

Đinh Kiêu không nói gì, ông ta trực tiếp tách Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh ra, trước khi bị dẫn đi, Triệu Tiêu đã chỉ tay vào ngực mình, ý nói cho cậu biết nếu có nguy hiểm thì đập nát viên ngọc, Cố Nhất Minh xoay mặt đi, không thèm để ý đến lòng tốt của Triệu Tiêu.

Sau đó Triệu Tiêu từ trong tay của Đinh Kiêu bị chuyển sang tay của Tống Cẩn, hơn nữa cô bị đưa thẳng vào tẩm cung của Tống Cẩn lqd- Quảng Minh Cung.

Triệu Tiêu đi đến Quảng Minh Cung của Tống Cẩn, trong tay còn đang nắm chặt tờ “Kế hoạch cướp ngục” mà Cố Nhất Minh viết cho cô, bàn tay luôn luôn nắm chặt chưa hề thả lỏng, sau đó bởi vì luôn nắm chặt tay lại mà nhìn cô trông có vẻ rất phẫn nộ.

Quảng Minh cung rất im ắng, giống như không có người vậy, Triệu Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích tại giữa gian gian chính.

Sau một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Tống Cẩn xuất hiện, rốt cuộc Triệu Tiêu mở tay phải ra và định đem tờ kế hoạch thả vào trong áo, kết quả là mới nhét được một nửa thì có một giọng nói quen thuộc vang lên, không nặng cũng không nhẹ: “Lấy cái trong tay em đưa ra cho trẫm xem!”

Triệu Tiêu xoay mặt lại, Tống Cẩn mặt một cbộ trường bào có thêu hình rồng đang đi từ trong nội điện ra, lúc nhìn thấy Triệu Tiêu, vẻ mặt anh có nét thả lỏng, sau đó đi đến bên cạnh cô rồi chất vấn: “Rốt cuộc trong đầu em nghĩ gì thế?”

Triệu Tiêu chỉ cảm thấy bóng dáng của Tống Cẩn càng ngày càng bao phủ lấy mình, cô mặc kệ Tống Cẩn đứng trước mặt bao lâu, cũng không thèm mở miệng nói nửa lời.

Sau cùng, Tống Cẩn là người lên tiếng trước: “Tiêu Nhi.”

Một tiếng “Tiêu Nhi” này đã châm lên ngọn lửa giận của Triệu Tiêu, cô rút tay sờ vào bên trong áo và cầm lấy một xấp chi phiếu quăng vào người Tống Cẩn: “Trả lại cho anh này.”

Chi phiếu quăng lên người Tống Cẩn, sau đó rơi xuống trên thảm cung điện, không hề gây ra một tiếng động nào.

Tống Cẩn cúi đầu nhìn một lúc, sau đó anh cong người nhặt cục giấy nằm lẫn trong đống chi phiếu lên, cục giấy này là do Triệu Tiêu giấu lẫn trong đám chi phiếu, không cẩn thận nên đã lấy nhầm ra và rơi xuống đất.

Bởi vì Tống Cẩn đang mặc một bộ y phục màu trắng nên cả người anh toát lên vẻ điềm đạm bình tĩnh, trái ngược với Triệu Tiêu đang tức giận giống một chú báo con, mười ngón tay thon dài của Tống Cẩn chậm rãi mở tờ giấy ra, sau đó im lặng hồi lâu.

Cảm xúc trong lòng Triệu Tiêu ngổn ngang như tơ vò, đúng là cảm xúc nào cũng có, phẫn nộ có, khổ sở có, sợ hãi cũng có. Lúc cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, người đang đứng trước mặt cô là Hoàng đế của Đại Kỳ, Tống Cẩn này đã không còn là người mỗi ngày luôn giám sát chuyện học tập của cô nữa rồi.

Nghĩ như vậy, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống từ khóe mắt, mũi của Triệu Tiêu cay cay, cô nhanh chóng lấy tay dụi mắt đi.

Tống Cẩn nhìn tờ giấy vài lần, đầu tiên anh giận đến tái mặt, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài: “Em nghĩ địa lao của trẫm là cái chợ sao?”, Anh lại ngừng một lát, “Cướp ngục? Phiền cho em đã suy luận mệt óc rồi.”

Triệu Tiêu vẫn im lặng không nói chuyện như trước, nhưng hốc mắt cô vẫn không ngừng đau đớn, nước mắt vẫn không thể giấu được, từng hạt cứ thay phiên nhau rơi xuống, tiếp đó cô không nhịn được mà nức nở, cho đến lúc khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng lớn hơn.

Sắc mặt của Tống Cẩn lqd có chút u ám, anh đưa tay qua đặt trên bả vai của Triệu Tiêu: “Mấy tuổi rồi hả? Sao còn khóc như trẻ con thế này.”

Triệu Tiêu hất tay Tống Cẩn ra, nuốt nước mắt vào trong và cắn môi không chịu nói gì.

Tống Cẩn lại đưa tay qua, lần này anh nắm chặt tay của Triệu Tiêu, sau đó lôi kéo cô đi vào trong tẩm cung.

Tống Cẩn kéo cô ngồi xuống Long sàn, còn mình đứng trước mặt cô, anh im lặng một hồi rồi mở miệng nói: “Đã trở lại là tốt rồi…”

Đã trở lại sao? Triệu Tiêu liền ngẩng phắt đầu nhìn về phía Tống Cẩn, kết quả là Tống Cẩn không nói tiếp được nửa câu sau nữa.

Anh rút một chiếc khăn vàng có thêu kim tuyến tinh xảo từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Lau mặt trước đi.”

Triệu Tiêu không nhận khăn tay của Tống Cẩn, ngược lại cô dùng tay áo của mình để chì nước mắt trên mặt. B

Tống Cẩn nhét khăn tay trở về, thật lâu sau anh mới nói với Triệu Tiêu: “Cơm tối nay muốn ăn món gì, để trẫm nói Ngự trù làm cho em ăn.”

Rốt cuộc Triệu Tiêu đã ngẩng đầu lên, cô không nhịn được mà gầm nhẹ với anh: “Tôi trở về đây không phải để ăn đồ ăn của Ngự trù nhà anh.”

Tống Cẩn khẽ nhếch môi: “Trẫm biết.”

Vẻ mặt Triệu Tiêu của Triệu Tiêu không có cảm xúc gì, cô lặng lẽ quay đầu đi.

Tống Cẩn ngồi xuống bên cạnhcô, tuy rằng giọng điệu của anh rất ôn hòa, nhưng ý tứ bên trong cũng không có ôn nhu như vậy: “Tiêu Nhi à, đại ca của em đã làm phản, trẫm không thể không xử lý được.”

Triệu Tiêu thì thào nói: “Đại ca của tôi không phải là loại người như vậy.”

Tống Cẩn nghiêm mặt lại: “Chẳng lẽ trẫm cố ý vu oan hãm hại cho tướng lĩnh của mình hay sao?”

Triệu Tiêu quay sang nhìn thẳng vào mặt Tống Cẩn, cũng không biết là cô đã mượn lá gan ở đâu ra: “Đúng vậy, anh cố ý hãm hại Triệu gia chúng tôi, anh sợ người hầu cao hơn chủ, anh sợ ngôi vị Hoàng đế của mình sẽ không yên, đáng thương cho Triệu gia chúng tôi trung thành với anh bao lâu nay, đáng giận cho nhị ca tam ca tứ ca của tôi vì giúp anh giành lấy thiên hạ mà đã hy sinh bản thân mình để làm tròn nhiệm vụ, mà anh, chỉ toàn vì bản thân mình thôi…”

“Triệu Tiêu!” Tống Cẩn hét ra tiếng, sắc mặt anh vô cùng khó coi, thậm chí còn giơ cao tay trái lên, nhưng chỉ là cái tát này không có giáng xuống.

Đôi mắt của Triệu Tiêu đỏ bừng, cô nhanh chóng cắn môi để kiềm chế cảm xúc, thiếu chút nữa là cắn đến chảy máu ra rồi.

Tống Cẩn lqd buông tay xuống, sau đó lại  giơ lên sờ lên môi Triệu Tiêu, bình thản mở miệng hỏi: “Có đau không?”

Rốt cuộc Triệu Tiêu đã không cắn môi mình nữa mà là quỳ gối xuống trước mặt Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, van cầu Người hãy tha cho đại ca của tôi đi, buông tha cho Triệu gia đi…”  

“Đứng lên.” Tống Cẩn trầm giọng nói.

Triệu Tiêu không đứng dậy nổi, bèn quỳ trước mặt Tống Cẩn khiến anh phải tức giận lên tiếng: “Nếu như em thích quỳ như vậy thì cứ quỳ ở đó luôn đi.” Nói xong, anh phất tay áo rồi rời đi.

Thật ra Triệu Tiêu không giống như đang quỳ trên mặt đất mà là cả người đều quỳ rạp dưới mặt đất, một bên vừa nhỏ giọng nức nở, một bên vừa nghĩ tới đại ca còn bị nhốt trong địa lao và Cố Nhất Minh ra sao rồi, càng nghĩ cô lại càng khổ sở nên cả người đã bị dán chặt xuống mặt đất không đứng dậy nổi nữa.

Chưa đến một phút đồng hồ, trong nội tẩm liền vang lên một tràng tiếng bước chân, An công công dẫn theo hai ba người thái giám khác đến, vội vàng nâng Triệu Tiêu dậy: “Ai ô, chủ tử của thần ơi, Người làm cái gì vậy, sao lại mang bộ dáng này khiến cho Hoàng Thượng của chúng thần phải tức giận đây, nhưng đừng để mình bị thương là được rồi.”

Triệu Tiêu được An công công dỡ dậy, bởi vì quỳ gối quá lâu mà lúc đứng dậy, hai đầu gối đều đã run run.

Nếu như phía trước Hoàng đế đều có một vị thái giám, thì vị An công công này chính là tâm phúc của Tống Cẩn, lúc còn ở Đại Kỳ, An công công cũng được xem là rất chiếu cố tới Triệu Tiêu, ông ta thường đem tin tức của Tống Cẩn tới Tây Hòa Cung của cô, ví dụ như gần đây Hoàng Thượng thích uống loại trà hoa gì nhất, hay là đại khái khi nào thì Tống Cẩn sẽ đi Ngự Hoa viên ngắm hoa chẳng hạn.

Triệu Tiêu ngước mắt nhìn An công công quen thuộc, bèn gọi một tiếng: “An công công.”

An công công cảm khái một câu: “Cuối cùng thì Người đã trở lại rồi, trở về rồi.”

Sau khi Tống Cẩn rời đi thì không có trở về nữa, Triệu Tiêu muốn ra khỏi tẩm cung của anh lìền bị vẻ mặt hiền từ của An công công ngăn lại: “Nương Nương à, Vạn tuế gia đã nói Người phải nghỉ ngơi ở đây cho tốt đã.”

Triệu Tiêu ngồi phịch xuống giường, bởi vì đã khóc rất nhiều nên trên hàng lông mi dài của cô vẫn còn dính nước mắt, khuôn mặt vô cùng u sầu.

An công công chỉ biết thở dài rồi lui xuống.

Buổi tối, sau khi lệnh được truyền đến, một bàn đầy những món cao lương mỹ vị tinh xảo được dọn ra, lúc ban ngày ở khách điếm, Triệu Tiêu chỉ ăn một bát cháo loãng rồi cũng không kịp ăn gì khác, nếu như là Triệu Tiêu của lúc trước thì cô đã sớm nhảy lên bàn ngồi ăn ngấu nghiến rồi, nhưng hiện tại đối với bàn cao lương mỹ vị này, cô chỉ xoay mặt đi.

Vào giờ ăn cơm, Tống Cẩn đã trở lại, anh cho những thái giám trong cung điện lui ra hết rồi tự mình ngồi xuống, cầm lấy bát đũa và bắt đầu ăn.

Triệu Tiêu không không xuống cùng ăn, cô nghĩ tới Cố Nhất Minh, sau đó mở miệng: “Anh đưa Cố Nhất Minh đi đâu vậy?”

Tống Cẩn để bát đũa xuống, bình thản nhìn Triệu Tiêu: “Giựt dây phi tần cướp ngục, em nói xem, trẫm nên xử lý cậu ta như thế nào đây?”

Triệu Tiêu khẽ cắn môi: “Cậu ấy cơ bản không phải là người của nơi này, anh dựa vào cái gì mà xử lý cậu ấy?”

Tống Cẩn dằn ngọn lửa trong lòng lại, lạnh lùng mở miệng: “Được rồi, trẫm sẽ không làm gì cậu ta cả.”, Anh ngừng một lát, “Ăn cơm trước đi!”

“Thật không?”

“Ăn cơm trước đã!”

Triệu Tiêu im lặng bới cơm ăn, nhưng cô chỉ ăn cơm trắng mà không ăn đồ ăn, rốt cuộc lúc bát cơm đã vơi đi một nửa, Tống Cẩn trầm giọng hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Triệu Tiêu ậm ừ rồi tiếp tục ăn cơm trắng.

Tống Cẩn gắp một con tôm vào trong chén của cô: “Ăn thử đi, mùi vị của món ăn ở đây và thế giới bên kia rất giống nhau đấy.”

Triệu Tiêu không được tự nhiên, sau đó gắp con tôm ra khỏi chén mình.

Tống Cẩn dằn mạnh đôi đũa xuống bàn.

“Cạch”. Một chiếc đũa phóng trúng vào ót của Triệu Tiêu, giống như là đả thông kinh mạch của cô, chợt cô nghĩ đến đại ca còn đang ngồi trong tù và Cố Nhất Minh không rõ sống chết, Triệu Tiêu bèn gắp thêm một con tôm nữa bỏ vào trong chén mình.

Vẻ mặt của Tống Cẩn mới hòa hoãn trở lại, anh hắng giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”

Ăn nhiều một chút, em gầy quá, nửa câu sau Tống Cẩn vẫn không thể nói ra lời được.

Đúng là Triệu Tiêu đã gầy đi, nhưng gò má hai bên vẫn còn một chút thịt, là bởi vì một năm học lại cấp ba này, mặc dù sau khi lên đại học đã tăng thêm được mấy ký thịt nữa, nhưng lại có thịt ở chỗ cần có thịt, thật ra chỉ là do quá trình phát dục của con gái mà thôi, thịt từ bộ phận X chuyển sang bộ phận Y.

Ăn xong bữa cơm tối, Triệu Tiêu căn bản cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, trong lòng cô cũng biết rõ Đại Kỳ là địa bàn của ai, nơi này không phải là nơi đó, nếu có cái gì ủy khuất thì có thể báo cho giáo viên hoặc là thầy chủ nhiệm.

Triệu Tiêu đã quyết định sẽ khuất phục Tống Cẩn, sau khi ăn cơm xong, lúc Tống Cẩn ngồi ở ngoài điện phê duyệt tấu chương, Triệu Tiêu liền cúi đầu gọi một tiếng: “Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cô.

Triệu Tiêu nhìn anh: “Nô tỳ chỉ còn lại một vị ca ca này thôi.”

“Tiêu Nhi, chúng ta có thể không nói chuyện này được không?”

Triệu Tiêu gật đầu.

Tống Cẩn buông ngự bút xuống, kéo Triệu Tiêu qua: “Nói cho trẫm nghe làm sao em trở về được thế?”

Triệu Tiêu không muốn nói hết sự thật với Tống Cẩn, cô bèn cúi đầu: “Sau khi Hoàng Thượng bỏ nô tỳ ở lại một mình, nô tỳ ngày đêm đều nhớ tới Hoàng Thượng, trà không uống cơm không muốn ăn, có lẽ là ông trời đã cảm động cho tấm lòng trung thành của nô tỳ nên đã đưa nô tỳ trở lại.’

Tống Cẩn dở khóc dở cười mở miệng: “Sau đó còn đưa luôn cả Cố Nhất Minh theo ư?”

Lời nói của Triệu Tiêu thật thật giả giả, Tống Cẩn cũng biết được mấy phần, nhưng anh mặc kệ thật giả, nghe xong trong lòng anh cũng thấy chua xót; còn về phần Triệu Tiêu, tuy rằng cách đây ba năm, việc Tống Cẩn đã bỏ cô đi mà không một lời từ biệt đã khiến cô bị tổn thương nặng nề, cho nên lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc vô cùng phù hợp với hoàn cảnh.

Tống Cẩn vươn ngón tay ra lau nhẹ khóe mắt của Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi à, mấy ngày nữa trẫm sẽ kể hết cho em nghe mọi chuyện, trẫm đi mà không lời từ biệt là lỗi của trẫm, về sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu.”

Triệu Tiêu nhu thuận gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn lông mày của Tống Cẩn, ánh mắt, miệng, cằm…

Sau đó cô không nhịn được mà vươn tay ra sờ cằm của anh, rõ ràng là có một ít râu đã mọc lên.

Tống Cẩn bắt lấy tay của Triệu Tiêu, Triệu Tiêu mạnh dạn mở miệng hỏi: “Tiểu Tống đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.