Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 37



Editor: Preiya

Thật ra Triệu Tiêu đột ngột quên mất bộ dáng của Tống Cẩn thật là như thế nào, cô không nghĩ ra Tống Cẩn và Tiểu Tống có cái gì khác nhau, điều duy nhất cô nhớ tới là Tiểu Tống không có râu, mà Tống Cẩn thì có. Vừa rồi cô có sờ cằm của Tống Cẩn một chút, rõ ràng là có râu, hơn nữa còn hơn gai tay.

“Trẫm còn chưa đổi về thân thể của mình đâu.” Tống Cẩn nhàn nhạt mở miệng giải thích một câu như vậy.

“Không thể nào.” Triệu Tiêu phản bác lại anh, “Tiểu Tống không có râu mà.”

Tống Cẩn thở dài thật khẽ: “Tiểu Tống cũng là đàn ông mà, lúc trưởng thành thì cậu ta sẽ có thôi.”

Triệu Tiêu nửa tin nửa ngờ nhìn Tống Cẩn: “Nhưng bác Thập Tam nói là thân thể của Người vẫn còn tồn tại mà.”

Tống Cẩn tựa người vào Long sàn, có chút mệt mỏi: “Đúng là vẫn còn, nhưng trẫm không muốn, cho nên cũng không có.”

Triệu Tiêu hơi há hốc mồm, vẻ mặt không hề tin tưởng.

Đột nhiên Tống Cẩn vươn tay ra cho Triệu Tiêu xem, trên đó có một vết sẹo hình dấu răng, là dấu răng chó.

Đây là vết sẹo trên người Tiểu Tống, nó có vào mùa hè năm thứ hai bọn họ đã xuyên đến đây, lần đầu tiên Triệu Tiêu được mặc bộ váy của thời hiện đại, để lộ ra đôi chân trắng nõn, dưới chân là đôi giày xăng-đan trong suốt, trong đầu cô cảm thấy lâng lâng, đúng lúc này, có một con chó hoang từ bên ngoài tiểu khu chạy vào bổ nhào lên người cô, theo bản năng cô liền chạy thật nhanh vào bên trong, sau đó đúng lúc gặp được Tống Cẩn đang mang một túi rác đi xuống.Tống Cẩn một tay nắm lấy tay cô kéo ra phía sau lưng mình, một bên quát lớn với con chó đực này một tiếng, kết quả là mặc dù Tống Cẩn là bậc cửu ngũ chí tôn như vậy nhưng vẫn không trấn áp được con chó mực này, nó vẫn chồm lên đòi đánh nhau một trận với anh.

Đây là lần đầu tiên Thiên tử bị một con chó bắt nạt, Triệu Tiêu còn nhớ rõ, lúc cô cùng Tống Cẩn đến bệnh viện để băng bó vết thương và tiêm vắc-xin phòng dại, anh đã luôn giữ bộ mặt thối hoắc, nhưng cũng bởi vì bảo vệ cô nên anh mới bị chó mực cắn, lúc đó cô vẫn sợ Tống Cẩn vô cùng, bèn dè dặt nắm lấy tay anh: “Con chó kia thật là to gan, đến Hoàng Thượng cũng dám cắn.”

Triệu Tiêu nhìn vết sẹo trên tay Tống Cẩn lqd, trong lòng có chút chua xót, cô cũng không biết mình đau lòng vì cái gì, bèn im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng hỏi Tống Cẩn: “Sao Người lại không đổi lại?”

Đại Kỳ là một nơi rất coi trọng huyết thống, tuy rằng thân thể của Tiểu Tống và Tống Cẩn giống nhau như đúc, nhưng máu bên trong lại không phải là huyết mạch của Hoàng Thất, Triệu Tiêu do dự một lát, sau đó hỏi Tống Cẩn: “Có phải là trên đường trở về Người đã gặp chuyện gì phiền toái không, cho nên chỉ có thể dùng thân thể của Tiểu Tống?”

Tống Cẩn bình thản thu lại biểu cảm trên khuôn mặt rồi bày ra vẻ không muốn nói nhiều.

Triệu Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn hỏi một vấn đề khác: “Cố Ấu Dung chính là Tần Tử Lâm phải không?”

Tống Cẩn nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, 2 người đó chính là cùng một người.” Anh ngừng lại một lát, “Trẫm có chút mệt rồi, lần sau lại kể cho em nghe tiếp.”

Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, khuôn mặt anh đúng là rất bơ phờ, từ lúc Tống Cẩn đăng cơ đến giờ, nếu như thời gian ở đó và ở đây không khác nhau thì bây giờ Hoàng Thượng cũng sắp 30 tuổi rồi, cô nhìn chằm chằm vào hai gò má gầy gò của anh, tuy rằng khuôn mặt rất bơ phờ, nhưng nhìn vào vẫn có thể thấy khuôn mặt này chỉ khoảng hai mươi mấy mà thôi.

Cô “Vâng” một tiếng, không biết vì sao Tống Cẩn lại chọn thân thể của Tiểu Tống nhỉ, đối với “Hoàng Thượng” đang ở trước mặt này, mới vừa rồi Triệu Tiêu không hề sợ hãi chút nào, thậm chí cô còn nghĩ rằng Tống Cẩn ở trong thân thể của Tiểu Tống thì không thể nào làm hại đại ca của cô được, nghĩ tới đó thì trong lại được thả lỏng một chút, khiến cô lại quen miệng gọi tên Tống Cẩn.

“Tống Cẩn, Người đã đem Cố Nhất Minh đi đâu vậy?” Triệu Tiêu nói xong liền tự che miệng của mình lại, “Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, nô tỳ đã thất lễ rồi.”

Tống Cẩn lại xoa xoa trán của mình: “Ngày mai là gặp được rồi, trẫm không làm gì cậu ta cả.”

Triệu Tiêu hỏi tiếp vấn đề thứ hai: “Tây Hòa Cung trước kia của em còn không?” Tại sao cô lại hỏi câu này, là bởi vì cô sợ hằng năm các tú nữ mới đã vào đó ở rồi.

Sắc mặt của Tống Cẩn rất lạnh lùng, giọng điệu của anh không được tốt lắm: “Không còn trống nữa.”

Nhớ đến chuyện ngủ buổi tối, Triệu Tiêu cười cười với Tống Cẩn: “Vậy buổi tối em ngủ ở đâu đây?”

Đột nhiên Tống Cẩn lqd kéo cô đến trước mặt mình, sau đó ngửi quần áo của cô: “Mùi gì thế này? Sao lại hôi như vậy?”

Triệu Tiêu tự ống tay áo của mình: “Đâu có mùi gì đâu.”

Tống Cẩn hoàn toàn không nghe được lời giải thích của Triệu Tiêu, sắc mặt anh đen thui trở lại: “Mấy ngày không tắm rồi?”

Ngày hôm qua ở khách điếm đúng là cô chưa tắm, Triệu Tiêu cúi đầu: “Mới có một ngày thôi mà.”

“Trẫm mới cho xây dựng một suối nước nóng ở phía sau tẩm cung, em vào tắm rửa cho sạch sẽ đi, ngày mai trẫm sẽ đưa Cố Nhất Minh bình yên vô sự trở về, về phần đại ca của em, tuy rằng trẫm không thể thả hắn ra ngay, nhưng trẫm đảm bảo hắn sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng đâu.” Tống Cẩn nhẹ nhàng mở miệng, nhưng hiện giờ cô có thể khẳng định, Tống Cẩn của bây giờ ngày càng giống Tống Cẩn ở thế giới bên kia rồi.

Triệu Tiêu nhanh chóng mở miệng: “Quân vô hí ngôn?”

Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, sau đó gật đầu: “Quân vô hí ngôn.”

Thật ra Triệu Tiêu cũng không có gì để oán hận Tống Cẩn, mặc dù lúc ở bên kia cô thường xuyên cầm tấm thẻ không mật mã mà chửi rủa anh đi không một lời từ biệt, nhưng lúc ném xấp chi phiếu vào trên người anh, cơ bản là cô đã tiết giận xong rồi, hơn nữa Tống Cẩn đã đảm bảo là đại ca ở trong ngục sẽ được bình yên vô sự, trong lòng cô cũng đã đỡ rối rắm hơn trước.

Lúc Triệu Tiêu đi vào suối nước nóng ở phía sau tẩm cung, cô vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt, cái này căn bản chính là sao chép lại thiết kế của bồn tắm ở thời hiện đại, nhưng mà đã cho xây dựng cầu kỳ hơn thôi.

Triệu Tiêu đưa tay xoay đầu con rồng được làm bằng gạch sứ tráng men, nước nóng lập tức chảy ra từ miệng rồng, cô bèn cảm khái một câu, sau đó đưa tay ra hứng nước, thật đúng là rất ấm.

Phía bên cạnh hồ có đặt một cái hộp nhỏ, cô mở ra thì thấy bên trong có một cục gì đó màu vàng nhạt nhìn rất giống cục xà bông, Triệu Tiêu sờ nó một lát rồi thì thầm: “Điêu bài?”

Triệu Tiêu chà xát cục xà bông này, sau đó đem hai tay chà trong nước, quả nhiên là chà ra bọt, trong lòng cô không khỏi bị chấn động, bèn cầm lấy nó đưa lên mũi ngửi thử, thì ra nó còn có mùi nữa. 

Triệu Tiêu biết lúc còn ở thời hiện đại, Tống Cẩn thích nhất là sữa tắm có mùi đu đủ, trước kia mỗi lần cùng nhau chọn mua đồ dùng hằng ngày là anh sẽ chọn sữa tắm có mùi đu đủ ngay.

Triệu Tiêu đang ngửi cục xà bông, đúng lúc này, có tiếng Tống Cẩn vang lên ở sau lưng cô: “Sao còn chưa tắm nữa hả?”

Triệu Tiêu cầm cục xà bông quay đầu lại, vô cùng lễ phép hỏi chủ nhân của nó: “Có thể cho nô tỳ mượn xà bông của Người được không?”

Tống Cẩn đặt quần áo để cô thay xuống, nói một câu “Em muốn xài sao cũng được”, sau đó anh xoay người rời đi.

Triệu Tiêu nghe lời, tắm rửa mình cho thật sạch sẽ, tắm xong thì nằm úp sấp bên cạnh bờ hồ để nghiên cứu vòi nước, nước này chảy từ đâu ra vậy nhỉ?

Ngày thứ hai, Triệu Tiêu liền biết được khắp cả Hoàng cung đều được lắp vòi nước, không chỉ là trong Hoàng cung thôi mà toàn bộ kinh đô cũng được lắp đặt hệ thống cung cấp nước sinh hoạt, thông dụng đến nỗi thậm chí ngay cả nhà dân thường cũng có, nhưng ở đây không gọi là hệ thống cung cấp nước sinh hoạt, mà gọi là “Đất Nước”, Triệu Tiêu có chút buồn nôn với cái tên này.

Triệu Tiêu sống ở thời hiện đại được sáu năm nên đã tập thành thói quen không có người hầu hạ bên mình, cô quan sát cách bố trí trong “Toilet” của Tống Cẩn, đúng là giống một không gian riêng tư.

Triệu Tiêu mặc bộ quần áo Tống Cẩn chuẩn bị cho cô vào, gồm một Long y và Long khố, trong lòng cô có chút sợ hãi khi mặc đồ nội y màu vàng bằng lụa của Tống Cẩn, bởi vì quần quá dài nên cô phải buộc quần lại thành một nút phía trước bụng mình, sau đó vén ống quần lên, lúc cô đi ra, Tống Cẩn đang ngồi trên ghế dựa đọc sách.

Lúc Triệu Tiêu đi ra, Tống Cẩn liếc nhìn cô một cái rồi nhướng mày, thấy mái tóc quăn của cô thì lành lạnh mở miệng: “Uốn xoăn rồi sao?”

Triệu Tiêu gật đầu: “Nhìn đẹp không?”

Tống Cẩn không trả lời, chỉ tiếp tục đọc sách của mình, sau đó ném ra một câu: “Giống hệt mỳ ăn liền, có cái gì đâu mà đẹp.”

Triệu Tiêu thấy buồn ngủ rồi nhưng Tống Cẫn vẫn đang thắp đèn đọc sách như cũ, lúc cô trèo lên giường còn chào anh một tiếng, thật là có tính tự giác của một vị khách: “Em có thể ngủ trên giường của Người được không?”

Tống Cẩn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, bày ra tư thế của người làm chủ: “Help yourself!”

Long sàn rất lớn, Triệu Tiêu nép vào bên trong góc và quấn chặt lấy chăn, tay đặt lên bụng, trong đầu đang có mười vạn câu hỏi vì sao, bỗng chốc cô lại nghĩ đến chuyện vì sao đại ca lại làm phản, còn thân thể của mình đang bị người nào nhập vào vậy, còn có chuyện về cái vòi nước hình đầu rồng nữa…

Triệu Tiêu mang theo mười vạn câu hỏi vì sao đi vào giấc ngủ, lúc cô còn đang mơ mơ màng màng thì đã được vây chặt trong một vòng tay ấm áp.

Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc Triệu Tiêu mở mắt ra thì Tống Cẩn đã không còn ở đấy nữa, nhưng cô nghe được một giọng nữ êm tai, mặc dù rất dịu dàng nhưng vẫn nghe ra sự kích động: “Nương Nương…”

Triệu Tiêu bò dậy khỏi Long sàn, cô nhìn thấy Lục Quán mặc trang phục cung nữ đang quỳ gối bên cạnh giường: “Lục Quán.”

Lục Quán lqd nước mắt lưng tròng: “Nương Nương…”

Lục Quán muốn hầu hạ Triệu Tiêu rời giường nhưng cô từ chối, Lục Quán không chịu, Triệu Tiêu đành phải giang hai tay ra: “Thôi được rồi..”

Lúc Lục Quán thay bộ bộ quần áo ngày hôm qua cô mặc ra, nàng nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng thật lòng chờ đợi Nương Nương....”

Triệu Tiêu nhếch miệng cười hai tiếng, cô không kể chuyện xấp chi phiếu cho Lục Quán nghe.

Lục Quán mặc cho Triệu Tiêu một chiếc quần lụa mỏng phối với thắt lưng màu hồng nhạt, một chiếc áo ngắn bên trong và chiếc áo khoác bằng gấm đỏ bên ngoài, Triệu Tiêu cười nhạt với nàng một tiếng: “Cảm ơn Lục Quán.”

“Chủ tử đừng như vậy, nô tỳ ngại chết mất.” Lục Quán tiếp tục chải đầu cho Triệu Tiêu, nàng nắm một lọn tóc xoăn của cô trong tay: “Tóc của Nương Nương là làm ở nơi đó sao?”

Không ngờ Tống Cẩn lại kể với Lục Quán chuyện của thế giới bên kia, Triệu Tiêu vô cùng kinh ngạc nhưng không nói ra tiếng, cô lập tức hỏi: “Tóc xoăn này nhìn đẹp không?”

“Đẹp lắm ạ.” Lục Quán cười, “Cũng không biết nên làm kiểu đầu nào đây?”

Lục Quán có tiếng là khéo tay, tuy rằng tóc của Triệu Tiêu đã trở thành tóc xoăn nhưng nàng vẫn búi cho cô thành một búi hình quả đào đơn giản, vừa đơn giản lại vừa thanh nhã, khi Triệu Tiêu nhìn vào gương soi, cô đột nhiên phát hiện ra cái gì đó và chỉ tay vào gương soi: “Cái gương này…”

“Giờ Nương Nương mới phát hiện ra sao.” Lục Quán cài cho cô một chiếc trâm bằng ngọc bích xong rồi mới cười ra tiếng: “Trong cung này còn thay đổi nhiều lắm ạ.”

Sau khi Lục Quán hầu hạ Triệu Tiêu ăn sáng xong, nàng đề nghị với cô: “Nương Nương có muốn ra ngoài đi dạo không?”

Triệu Tiêu hơi e dè, hỏi: “Ta có thể đi ra ngoài được sao?”

Lục Quán gật đầu: “Hoàng Thượng đã cố ý căn dặn, sợ Nương Nương buồn đến hỏng người mất.”

Đúng thật là hậu cung đã có rất nhiều thay đổi, thay đổi lớn nhất chính là vắng bóng phụ nữ, Triệu Tiêu ngồi trong đình bên cạnh Nguyệt hồ, trước kia vào lúc này chính là thời gian mà các tỷ muội phi tần đi dạo trong cung.

Triệu Tiêu dựa người vào thanh chắn và hỏi Lục Quán: “Rốt cuộc tại sao đại ca của ta lại bị như thế này chứ?”

Lục Quán ngập ngừng: “Triệu tướng quân làm phản là sự thật, đã bị Hoàng Thượng bắt ngay tại trận.”

Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Lục Quán: “Không thể….có khả năng đó được.”

Lục Quán nhanh chóng giải thích: “Nương Nương không cần phải lo lắng đâu ạ, Triệu tướng quân bị bắt là có thật, nhưng Hoàng Thượng lại không ra phán quyết ngay, chắc chắn Người sẽ giữ lại mạng sống của tướng quân mà.”

Triệu Tiêu lại xoay người tựa lưng trên rào chắn, tâm tình cô bắt đầu trở nên phiền não, định giơ tay lên vò tóc nhưng rồi lại thôi, ngừng một lát, cô hỏi tiếp: “Sao trong cung lại yên tĩnh như thế này?”

Lúc Tống Cẩn lâm triều xong, Đinh Kiêu lập tức cầu kiến, ông ta thi lễ xong nhưng không đứng dậy ngay: “Hoàng Thượng, vi thần có tội.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đinh Kiêu: “Thần bất tài, không thể trông chừng nổi người kia.”

Tống Cẩn: “Cố Nhất Minh chạy thoát rồi à?”

Đinh Kiêu: “Là do thần bất tài.”

Một khu tiểu tứ viện, bên ngoài được bao phủ bởi một hàng những cây lựu vừa nở hoa, sắc đỏ rực rỡ như gấm nhung, bởi vì trời vừa mới đổ mưa xong nên trên những cánh hoa còn lưu lại nước, lại càng thêm đỏ tươi xinh đẹp.

Bên trong viện, một người nam tử mặc áo xanh khôi ngô đang chỉ vào một cái bao gì đó, hỏi một người đàn ông đầu bóng lưỡng mặc áo trắng, bộ dáng trẻ tuổi mỹ mạo đứng đối diện với hắn: “Cố công tử, đây là cái gì thế?”

Cố Nhất Minh khẽ nhếch đôi môi đỏ tươi: “Bao thuốc nổ đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.