Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 40



Editor: Preiya

Chuyện xảy ra ở Tây Cung khiến Cố Ấu Dung chạy tới Tây Hòa Cung, Triệu Tiêu bảo Lục Quán rót cho Cố Ấu Dung một ly trà, sau đó lại bảo nàng đem bánh hạnh hoa mới làm mang ra đãi khách, Lục Quán đã lui xuống, Triệu Tiêu mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

Cố Ấu Dung cũng đi thẳng vào vấn đề: “Hai người định khi nào sẽ trở về?”

Giọng điệu nói chuyện của cô ta khiến cho Triệu Tiêu có chút không vui: “Tôi muốn đi thì tự nhiên sẽ đi, nhưng bây giờ thì tôi chưa muốn đi.”

Cố Ấu Dung cười lạnh một tiếng: “Xem ra cô cũng thông minh đấy, dẫn Cố Nhất Minh đi cùng đúng có là có lợi nhỉ, một mặt có thể kích thích Hoàng Thượng, mặt khác lại có thể khiến cho anh ta liều mạng cứu đại ca của cô ra, nhưng làm người thì phải biết điểm dừng, đừng vì chuyện của đại ca cô mà làm liên lụy tới Cố Nhất Minh nữa.”

Triệu Tiêu nhấp một ngụm trà, im lặng không nói gì.

Giọng điệu của Cố Ấu Dung đã mềm mỏng trở lại: “Trở về sớm một chút đi, nơi này không phải là thế giới bên kia để các người muốn làm loạn thế nào cũng được.”

Trong lòng của Triệu Tiêu lại càng không vui, rõ ràng là cô đang bị người ở đây xua đuổi mà, liền ngẩng đầu lên: “Sao cô không trở về đi?”

“Lần trước khi trở về tôi đã từ bỏ thân phận ở thế giới bên kia rồi.” Cô ta ngừng lại một chút rồi đột nhiên nở nụ cười, “Con gái của tôi còn ở đây, tôi không thể bỏ rơi nó được.”

Triệu Tiêu lại nhấp một ngụm trà nữa, tim cô như bị một cây kim cắm vào, mặc dù chỉ cắm nhẹ nhưng là rất đau.

Cố Ấu Dung nói cô ta đã từ bỏ thân phận ở thế giới bên kia, Tống Cẩn nói anh đã bỏ lại thân thể ở nơi này, sau khi Cố Ấu Dung đi rồi, Triệu Tiêu ôm cái trán đau nhức của mình gõ nhẹ xuống mặt bàn.

Buổi tối, Triệu Tiêu ngồi trên hành lang ngắm trăng, đêm lạnh như nước, cô thu mình lại vào trong áo choàng, đột nhiên cô rất nhớ món khoai tây hầm thịt bò của mẹ Triệu làm.

Triệu Tiêu vùi đầu giữa hai đầu gối, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng ếch kêu, Triệu Tiêu quay đầu lại thì ra là tên đầu não Cố Nhất Minh đang trốn đằng sau núi giả và vẫy tay với cô.

Triệu Tiêu nhảy xuống khỏi hành lang, sau đó đi đến phía trước chỗ núi giả, nhìn Cố Nhất Minh đang lén lén lút lút: “Sao Cố đại sư lại ở đây thế này?”

Cố Nhất Minh rất hài lòng với cách xưng hô của Triệu Tiêu với cậu: ‘Tôi đến ngắm hoa.”

“Ồ, vậy cậu cứ từ từ ngắm đi, tôi không quấy rầy nữa đâu.” Nói xong, Triệu Tiêu xoay người rời đi, ngay lúc này Cố Nhất Minh đã mở miệng nói.

“Tiêu Tiêu, tôi không ngủ được.” Cậu ngừng lại một lát, nói với giọng vô cùng đáng thương, “Tôi muốn nghe hát xong thì mới ngủ được.”

Triệu Tiêu vô cùng phối hợp, nói: “Vậy làm thế nào bây giờ đây?”

Cố Nhất Minh: “Cậu hát cho tôi nghe một bài được không?”

Triệu Tiêu nhìn xung quanh: “Nếu như mọi người đang ngủ nghe thấy thì sao?”

“Đúng vậy.” Cố Nhất Minh gật đầu, “Nếu không thì đến phòng tôi hát đi?”

Triệu Tiêu nhếch miệng cười, sự buồn bực trong lòng đã biến mất: “Cậu nghĩ hay thật đấy.”

Trong ngôi đình yên tĩnh thoáng đãng, Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh cùng ngồi ngắm hồ, chân của cả hai người đều đong đưa qua lại, trên đỉnh đầu trăng sáng như gương, nước trong mặt hồ vừa xanh vừa trong vắt, phản chiếu ngược lại hình ảnh ánh trăng lưỡi liềm.

Bên tai là tiếng những con côn trùng nhỏ không biết tên đang kêu rả rích, mặc dù tiếng động này rất nhỏ nhưng vẫn phá vỡ sự im lặng của màn đêm, khiến cho bóng đêm lại càng thêm náo nhiệt.

Triệu Tiêu nghiêng đầu sang: “Chuyện Tây Cung có liên quan tới cậu sao?”

Cố Nhất Minh bình thản mở miệng hỏi: “Đúng vậy.”

Triệu Tiêu: “Sao cậu lại quen với những người đó thế?” Tuy cô không biết bọn họ, nhưng trong đầu đã đoán ra, rất có khả năng là những “đồng bọn” mà ngày đó Tống Cẩn lqd đã hỏi đại ca.

Cố Nhất Minh không hề giấu giếm gì Triệu Tiêu, cậu kể hết mọi chuyện cho cô nghe, Triệu Tiêu nghe xong liền hỏi: “Cậu có thể trốn thoát khỏi tay Đinh Kiêu là bởi vì trong nội bộ của Đinh Kiêu có nội gián, mà những người đó là người của đại ca tôi thật à?”

“Trước khi vào cung tôi đã thương lượng xong xuôi với bọn họ cả rồi, tôi đối trong, bọn họ đối ngoài, cùng nhau hợp sức cứu đại ca của cậu ra.” Nói đến đây, Cố Nhất Minh có chút mất mác, cậu nhìn Triệu Tiêu: “Thật ra không cần phải phiền toái như thế, bởi vì cơ bản là Tống Cẩn sẽ không xử chết đại ca của cậu đâu, đúng không nào?”

Triệu Tiêu xoay đầu qua, thật lâu mới khẽ mở miệng: “Cảm ơn cậu, Minh Minh…”

Cố Nhất Minh nở nụ cười: “Thôi, ngày mai tôi sẽ nói bọn họ thủ tiêu bản kế hoạch cướp ngục đi.” Nói xong, cậu xoay người nhảy xuống bằng động tác vừa nhanh lại vừa mạnh rồi biến mất trong màn đêm đen kịt.

“Hoàng Thượng có muốn truyền chỉ không ạ?”

Ở chỗ gốc cây hoa quế đằng sau đình, Tống Cẩn phất tay với người phía sau: “Không cần, hồi cung thôi.”

Buổi tối ngày hôm sau Triệu Tiêu nghe được từ miệng của người trong cung rằng Tống Cẩn đã bắt được 1 phần của tàn dư làm phản cùng phe với Triệu tướng quân, sau đó anh bắt đầu kế hoạch giết gà dọa khỉ, tiến hành thanh lý hàng loạt các thế lực ngoại thích trong triều.

Sau khi tàn dư của Triệu gia bị bắt, Cố Nhất Minh hùng hổ chạy đến trước mặt Triệu Tiêu: “Tôi thật quá rất thất vọng về cậu rồi.”

Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu: “Không phải là tôi nói.”

Đầu tiên Cố Nhất Minh hơi sửng sốt một chút, lúc sau cậu nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi tin cậu”, rồi cậu nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Tống Cẩn lqd này đúng là một tên tiểu nhân mà.” 

Tống Cẩn đúng là một tên tiểu nhân thật, sau khi tàn dư của Triệu gia bị bắt, tiếp theo đó anh liền hạ chiếu chỉ xuống khen thưởng cho Cố Nhất Minh vì đã có công báo tin, còn sắc phong cho Cố Nhất Minh lên làm trụ trì của Tự Miếu Hoàng Giác của Hoàng gia và cho cậu vào ở nơi này để truyền bá Phật pháp.

Nhưng vào ngay cái đêm mà Cố phương trượng vào ở trong Tự Miếu thì đã bị thích khách ám sát để trả thù, đêm đó kiếm đao chạm nhau sáng lóe, Cố phương trượng đã được Ngự Lâm Quân giải cứu, sau đó Ngự Lâm Quân thừa thắng xông lên và tiếp tục bắt được thêm những đồng bọn khác của Triệu tướng quân.

“Tiểu nhân.” Cố Nhất Minh sang Tây Hòa Cung của Triệu Tiêu uống trà, cậu cởi chiếc áo choàng dành cho người trụ trì ra cầm trên tay, đã mắng Tống Cẩn là tiểu nhân không dưới 20 lần, sau đó tạm dừng một lát: “Đại ca của cậu sao rồi, có được thả ra chưa?”

Triệu Tiêu: “Còn chưa được…”

Cố Nhất Minh đập bàn: “Tên tiểu nhân này…”

Lúc chạng vạng, An công công đến Tây Hòa Cung truyền chỉ, mời Triệu Tiêu đến Quảng Minh Cung dùng bữa

Mấy ngay nay Triệu Tiêu đã không gặp Tống Cẩn, hiện giờ anh mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản, đầu đội mũ, lúc nhìn thầy cô, anh khẽ gật đầu bảo cô ngồi xuống ở đối diện mình.

Triệu Tiêu mấp máy môi: “Có thể thả đại ca của em ra được chưa?”

Tống Cẩn tự tay múc một bát cháo ý dĩ rồi đưa cho Triệu Tiêu, lúc anh đưa bát cháo qua cho cô, Triệu Tiêu không có giơ tay ra đón lấy, Tống Cẩn đành phải đặt chiếc bát nhỏ tinh xảo được làm bằng gốm sứ xuống trước.

Sau khi ăn xong bát thứ hai, Triệu Tiêu mới nghiêm mặt nhìn từng cử chỉ của Tống Cẩn: “Rõ ràng Người đã nói là sẽ bỏ qua cho đại ca của em rồi mà.”

Tống Cẩn đặt bát cháo thứ hai qua một bên rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Tiêu: “Không tin trẫm sao?” Nói xong, anh cười tự giễu hai tiếng rồi vỗ tay.

Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt, đúng lúc này, có một giọng nói run run truyền đến từ phía sau: “Tiêu Tiêu…”

Triệu Tiêu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh: “Đại ca!

Thấm thoát, giới hạn thời gian một tháng đã trôi qua hết một nửa, Triệu Tiêu sờ viên ngọc trong ngực áo, trong đầu dường như có một sợi dây vô hình thắt chặt lấy trái tim cô, biến những suy nghĩ trong đầu trở nên bồng bềnh, cảm giác nặng nề này thật khó chịu.

Đại ca muốn tòng quân để bắt đầu lại một lần nữa, một ngày trước khi xuất phát, Triệu Tiêu cưỡi một con ngựa đi theo để tiễn đại ca đi, lúc cưỡi ngựa từ kinh thành ra vùng đồng ruộng ở ngoại thành, Triệu Tiêu hỏi đại ca: “Tống Cẩn sẽ xử bọn họ như thế nào?” “Bọn họ” mà cô nói chính là các dư đảng bị Tống Cẩn bắt được.

Đại ca lắc đầu một cái: “Là do ta đã làm liên lụy đến bọn họ, cũng may Hoàng Thượng nhân từ nên đã tha chết cho tất cả, nếu như bọn họ nguyện ý thì có thể tòng quân tham chiến để cống hiến cho đất nước.”

Triệu Tiêu nhếch môi cười cười: “Như vậy thật sự là quá tốt rồi.”

Đại ca khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi Triệu Tiêu: “Vẫn muốn trở lại thế giới bên kia à?”

Triệu Tiêu cắn môi. Thật ra cô rất muốn hỏi đại ca vì sao lại tạo phản, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để nói ra.

Đại ca bèn vỗ vỗ đầu của Triệu Tiêu: “Thật ra mặc kệ là muội ở đâu, chỉ cần sống cho tốt là đại ca đã an lòng rồi.”

“Đại ca.” Triệu Tiêu hít hít cái mũi cay xè, “Nhớ chăm sóc phụ thân thật tốt.”

Đại ca lqd gật đầu: “Yên tâm đi.”

Còn mười mấy ngày nữa là phải trở về rồi, mười mấy ngày này, từ khi Cố Nhất Minh bị Tống Cẩn phong cho chức trụ trì miếu Hoàng Giác thì cậu đã trở thành cánh tay phải của Tống Cẩn, cả ngày luôn ru rú trong phòng thí nghiệm mà Tống Cẩn đã cho xây dựng.

Trở về Đại Kỳ được sáu ngày, Triệu Tiêu mới biết đến “Phòng thí nghiệm” do Tống Cẩn xây dựng, bên trong đều có rất nhiều những nhân sĩ có sở thích nghiên cứu, mà hiện tại, bọn họ đang muốn nghiên cứu để chế tạo ra một chiếc máy phát điện.

Tống Cẩn nói, bọn họ đã nghiên cứu máy phát điện được hai năm, nhưng lại gặp trở ngại về các phương tiện khoa học kỹ thuật và các nguyên liệu không đầy đủ nên không thể thành công được.

Mỗi ngày Triệu Tiêu đều đi đến phòng thí nghiệm, bên trong đó không có phân biệt quân thần, cho dù Tống Cẩn có mặt ở đó thì mọi người vẫn thảo luận và trò chuyện về các vấn đề kỹ thuật như bình thường, Triệu Tiêu không khỏi không thích bầu không khí này.

Chuyên ngành học đại học của Cố Nhất Minh là điện cơ công trình, không còn nghi ngờ gì nữa,  cậu đã trở thành người chỉ huy ở đây.

Giữa trưa, Triệu Tiêu và Lục Quán có làm vài món ăn nhẹ để đưa đến phòng thí nghiệm, công cuộc nghiên cứu và chế tạo máy phát điện đã đi vào bước cuối cùng là lắp ráp các bộ phận lại, nên khắp phòng tràn ngập mùi dầu nhớt rất khó ngửi.

Chiếc áo choàng ngoài của Tống Cẩn và Cố Nhất Minh đều dính đầy dầu máy, nhất là Cố Nhất Minh, trên mặt cậu cũng dính đầy dầu, lúc nhìn thấy cô, cậu liền cười khoe hai hàm răng trắng: “Tiêu Tiêu à, chúng tôi sắp thành công rồi.”

Triệu Tiêu tìm một chỗ sạch sẽ nhất ngồi xuống rồi mở nắp hộp ra,bày các món ăn: “Hay là mọi người rửa tay rồi ăn cái gì chút đi.”

“Được.” Cố Nhất Minh nhảy dựng lên khỏi mặt đất, Triệu Tiêu đưa khăn tay cho cậu: “Lau nhanh lên, bẩn chết đi được.”

Lúc Cố Nhất Minh nhận lấy khăn tay từ cô, cậu cười vô cùng vui vẻ.

Tay nghề làm đồ ăn của Triệu Tiêu cũng không tệ, mọi người đều khen ngợi ào ào, đúng lúc này, Cố Nhất Minh lên tiếng với Tống Cẩn đang ngồi cách đó không xa nhưng lại không gia nhập với mọi người: “Này, Hoàng đế, cậu không ăn sao?”

Vẻ mặt của Tống Cẩn vô cùng kiêu căng, sau đó anh cũng đi tới và nói với Triệu Tiêulqd: “Trẫm cũng muốn lau tay.”

Mười ngày sau, trong cung tổ chức nghi thức thắp đèn, tất cả các thái giám và cung nữ đều cầm đèn lồng trong tay đứng ở cửa Đông, trong nháy mắt, từ một chiếc đèn lồng đỏ đã trở thành một biển lửa màu đỏ.

Triệu Tiêu đứng trên Vọng Nguyệt Các thật cao, từ chỗ của cô có thể thấy được Tống Cẩn đang đứng trên trường thành, nhìn anh vô cùng hăng hái.

An công công đứng bên cạnh Tống Cẩn, sau đó hô một tiếng với các thái giám và cung nữ đứng bên dưới: “Tắt lửa.”

Sau tiếng ra lệnh, tất cả các đèn lồng đều tắt tập thể, rồi mọi người cùng nhau đếm: “1….2…3..”

Đột nhiên bầu trời sáng rực lên, Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Cung điện chính, tất cả các cửa chính, trên lầu, hành lang dài đều sáng lên, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng chói lóa cả mắt.

Sau đó là những tiếng kêu gào thật lớn. toàn bộ các thái giám và cung nữ đều quỳ xuống và hô to: “Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế”, âm thanh như gió rền sóng dữ, cùng phối hợp với tiếng vang từ cả Hoàng Cung, vô cùng khí thế.

Triệu Tiêu ngồi ngẩn người ở Vọng Nguyệt Các, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tiêu Tiêu.”

Triệu Tiêu quay đầu lại.

Cố Nhất Minh lấy viên ngọc ra rồi cầm trên tay: “Chúng ta phải trở về thôi.”

Buổi tối dường như kéo dài đến vô tận, giống như cắn nuốt cả Tây Hòa Cung, Tống Cẩn ngồi dựa lưng vào giường quý phi, anh im lặng nhắm mắt lại.

Thật ra anh đã vô cùng hy vọng rằng cô có thể cùng chia sẻ với anh tất cả mọi chuyện, thiên hạ của anh, sự vui vẻ của anh, và cả sự cô đơn của anh nữa.

Ban đêm vẫn im ắng như trước, Tống Cẩn đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, việc anh đi mà không từ biệt đổi lấy sự ra đi không từ biệt của cô, thật ra như vậy là rất công bằng.

Nhưng anh vẫn vô cùng rối rắm, không thể đối diện thẳng thắn với cô, lại càng hy vọng cô có thể thẳng thắn với mình.

Cô phải nên nói với anh một tiếng chứ, bởi vì anh còn có một câu muốn nói với cô: “Tiêu Nhi à, trẫm đã suy nghĩ xong rồi, trẫm muốn trở về cùng với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.