Buổi sáng Tống Cẩn ra cửa đi mua bữa sáng, anh đặc biệt hỏi Triệu Tiêu có muốn ăn chút gì không, chỗ trường thi vắng vẻ, cũng không có nhiều đồ ngon, Triệu Tiêu suy nghĩ một chút, cô không quá kén chọn: “Chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi”
Vẻ mặt Tống Cẩn tràn ngập ý cười, sau đó anh cầm lấy một nắm tiền lẻ bỏ vào túi mình rồi đi ra ngoài.
Lúc Triệu Tiêu ở trong phòng mang giày, di động đặt ở đầu giường liền vang lên, cô chỉ kịp mang được một chiếc, còn chưa kịp mang chiếc thứ vào nhưng đành nhảy cò cò đến chỗ đầu giường, cầm di động lên, bấm nút nghe đặt sát bên tai.
“Tiêu Tiêu, đã dậy chưa?” Là Cố Nhất Minh, trong giọng nói của cậu có thể nghe thấy sự hưng phấn khó mà che giấu được.
“Dậy rồi, đang mang giày đây.” Triệu Tiêu đáp, đột nhiên lại nhớ đến chuyện Cố Nhất Minh nói muốn đến đây để cổ vũ tinh thần cho cô, không khỏi mở miệng: “Cậu thật sự đến đây sao?”
Cố Nhất Minh không muốn đôi co với Triệu Tiêu, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Cậu ở phòng số mấy?”
Triệu Tiêu cũng không nhớ nổi số phòng của bản thân, cô nói “Đợi một chút” rồi mang giày ra khỏi cửa, sau đó ngước nhìn số phòng trên cánh cửa, đúng lúc này, có một giọng nói mang theo ý cười truyền tới từ bên trái: “Đứa ngốc này.”
Triệu Tiêu quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Nhất Minh đầu bóng lưỡng, tay mang theo một túi xách to đang đứng trên hành lang.
Đối với việc Cố Nhất Minh ngàn dặm xa xôi mang bữa sáng đến đây, đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy thật khó xử: “Cảm ơn nhé, Minh Minh, nhưng mà…”
“Cảm ơn cái gì, chỉ là tiện đường mua thôi mà.” Cố Nhất Minh khoát tay ra vẻ rộng rãi, sau đó giả vờ xem xét căn phòng này vài lần rồi mở miệng hỏi Triệu Tiêu: “Tống Cẩn ngủ ở phòng nào thế, mau kêu cậu ta dậy ăn đi, tôi đã mua phần đủ cho cả 3 người rồi này.”
Triệu Tiêu: “Tống Cẩn đã đi mua bữa sáng rồi.”
“Hả?” Cố Nhất Minh thở dài đầy tiếc nuối, “Đáng tiếc thật, hay là hai chúng ta ăn đi, cậu ta không về kịp thì coi như không có lộc ăn rồi.”
“….” Triệu Tiêu nhìn túi lớn đựng bữa sáng, “Lãng phí thì rất tiếc, để tôi gọi điện thoại bảo Tống Cẩn trở về đây đã.”
Cố Nhất Minh sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười xán lạn: “Vậy thì gọi nhanh đi, nếu không bữa sáng sẽ nguội mất đấy.”
Lúc Triệu Tiêu gọi điện thoại cho Tống Cẩn, Cố Nhất Minh chợt nghĩ đến câu “Thoát khỏi sự đàm tiếu của người đời, tình địch tan thành mây khói”, tình địch của cậu đúng là mạnh thật, lại còn là cửu ngũ chí tôn nữa chứ, nhưng cửu ngũ chí tôn thì đã sao, chẳng qua chỉ là một thanh niên mang tư tưởng của người già thôi mà.
Vào lúc Triệu Tiêu cúp điện thoại, Cố Nhất Minh còn đang bận so sánh những ưu điểm và nhược điểm của mình và Tống Cẩn. Đầu tiên là nói về phần cứng, cậu càng có lợi thế về sự trẻ tuổi và tiền bạc hơn Tống Cẩn nhiều…Đẹp trai sao, ít nhất cậu còn cao hơn Tống Cẩn đến 2,3 cm lận, dù sao cậu cũng cao 1m85, còn Tống Cẩn à, nhiều lắm chỉ khoảng 1m82 là cùng, tuyệt đối không thể đến mức 1m85 được.
Xét về phần mềm, cậu là con trai của một nhà tư bản, tương lai còn nhiều rộng mở, của cải dồi dào, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa cung không có phong lưu ong bướm, quan trọng nhất là cậu còn có khiếu hài hước để thu hút phụ nữ (nhưng điều này có thể bỏ qua, bởi vì nha đầu Tiêu Tiêu này căn bản là không hiểu được sự hài hước của cậu); về phần Tống Cẩn á, cậu ta có cái gì đâu? Cậu ta còn chưa tốt nghiệp trung học nữa là, cho dù ở nơi này lấy thân phận của Tống Cẩn mà sống, về phần gia sản, nhiều lắm cũng chỉ đạt mức trung bình, nhưng lại có một điều, nguồn gốc của Tống Cẩn lại cao quý hơn cậu rất nhiều.
Ngoài ra, Tống Cẩn còn có những ưu thế gì nữa không nhỉ, Cố Nhất Minh tự tin nhếch môi, cho dù là không nhiều lắm, nhưng về phương diện kia, có kinh nghiệm phong phú hơn cậu sao? Nếu như tính, vậy thì cho tính luôn, cậu ta cũng không được xem là có nhiều kinh nghiệm làm việc như cậu. Dĩ nhiên là Tống Cẩn cũng còn có những ưu điểm khác, ví dụ như ở gần quan được ban lộc, ví dụ như da mặt của cậu ta còn dày hơn cậu một lớp.
Quả nhiên đàn ông và phụ nữ rất giống nhau, càng sống lâu thì da mặt lại càng dày, da mặt của Tống Cẩn còn dày hơn cả bác gái bán hàng ngoài chợ nữa. Nghĩ như vậy, Cố Nhất Minh lại đau đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu hỏi Triệu Tiêu: “Tống Cẩn nói sao? Có quay về không?”
Tống Cẩn nói sao à, Triệu Tiêu lqd có chút ngại ngùng mở miệng, trong lòng nghĩ thầm sao làm người lại có thể mặt dày như thế được nhỉ: “Anh ấy hỏi cậu mua cái gì tới, nếu như không có cái mà anh ấy thích ăn thì thôi vậy.”
Cố Nhất Minh cười khẽ, cười đến nỗi khóe miệng đều co rút lại, cậu ngừng lại một lát, vô cùng có phong độ ở miệng: “Không sao, không sao, đúng là tôi cũng không biết là cậu ta thích ăn cái gì.”
Sau đó không bao lâu thì Tống Cẩn đã trở về, anh cầm trong tay phần bữa sáng là món mì vằn thắn, lúc mở nắp hộp ra, khói nóng và mùi thơm ngào ngạt đã bay tứ phía.
Tống Cẩn bình thản nhìn các loại thức ăn sáng Cố Nhất Minh đặt trên bàn, chống lại ánh mắt muốn ăn của Triệu Tiêu: “Bạn học Cố đã mua bữa sáng đến mà anh lại chỉ mua cho một phần, lãng phí đúng là rất đáng tiếc đấy.”
Triệu Tiêu không phản đối, vì vậy cô tiếp tục ăn bánh bao do Cố Nhất Minh mang đến, chỉ là những bánh bao này để hơi lâu nên đã nguội mất, nhưng mùi vị vẫn rất ngon, Triệu Tiêu cười với Cố Nhất Minh: “Ăn ngon lắm.”
Bữa sáng đánh trận này, Cố Nhất Minh không nghĩ là mình đã đánh thắng, có điều cũng không tính là thua, vậy thì chính là hòa đi, chủ yếu là do da mặt của đối phương quá dày.
9 giờ bắt đầu thi lùi xe, Triệu Tiêu thi sau Tống Cẩn. Bởi vì Tống Cẩn không có tập luyện nhiều nên cô cảm thấy hồi hộp; sau khi anh đã thi rất thuận lợi, Triệu Tiêu lại càng căng thẳng hơn, Cố Nhất Minh đeo kính mắt đứng ngoài trường thi và làm động tác ra dấu ý bảo cô không cần phải căng thẳng quá.
Triệu Tiêu gật đầu với Cố Nhất Minh, cách đó không xa, Tống Cẩn đang đi ra từ hành lang chuyên dụng cho người đã thi xong, việc anh đứng ở đây là do huấn luận viên đã an bài từ trước, bởi vì sau khi anh thi xong nhân tiện sẽ đem xe điều chỉnh lại cho tốt.
Tống Cẩn lqd đi đến trước mặt Triệu Tiêu: “Đừng căng thẳng quá, bình thường tập thế thế nào thì thi như thế đó thôi.”
Triệu Tiêu có chút muốn ỏ chạy khi lâm trận: “Không phải Người đã nói cho dù em có thi đậu thì Người cũng không cho em lái xe còn gì?”
“Bây giờ muốn đổi lại rồi.” Tống Cẩn chỉnh lại cổ áo cho cô, “Không phải em vẫn chưa hoàn thành các học phần ở đại học sao?”
Tống Cẩn chính là như vậy, một câu nói nhẹ tênh của anh đã làm cho tất cả các gánh nặng của cô bay đi hết, hơn nữa anh lại còn rất siêu phàm, ngay cả việc cô còn chưa hoàn thành các môn học ở đại học anh cũng biết được.
Lần trước Triệu Tiêu chưa hoàn thành kỹ năng lùi xe, thật ra nguyên nhân rất lớn là bởi vì người thanh niên tập trước cô đã chỉnh sửa xe rất nhiều, cho nên lúc cô vào thi sẽ không được thuận lợi, hơn nữa bắt đầu thi cũng không thuận lợi, cộng thêm trong lòng quá căng thẳng, không chỉ đụng cột mà còn thi quá giờ rồi.
Lần này, bởi vì Tống Cẩn đã điều chỉnh xe lại cho tốt nên cô nhập cuộc rất thuận lợi, sau đó đã dễ dàng thẳng tiến rồi, mặc dù tay cầm bánh lái đều đổ đầy mồ hôi, nhưng đã dễ dàng hoàn thành cuộc thi.
Lúc Triệu Tiêu đi ra khỏi sân lái, cô vô cùng hưng phấn mà hoa tay múa chân và chạy đến chỗ sảnh chờ, nói với Cố Nhất Minh và Tống Cẩn: “Em thi đậu rồi.”
Cố Nhất Minh: “Không tệ không tệ, tối nay bản thiếu gia sẽ dẫn cậu đi ăn mừng nhé.” Nói xong, cậu nhìn Tống Cẩn, “Lúc trước chúng tôi thường đến quán KTV, ở đó rất tốt, cũng nên nghỉ xả hơi rồi.”
Tống Cẩn nhàn nhạt ho khan một tiếng, sau đó nắm tay Triệu Tiêu: “Sao toàn là mồ hôi thế này?”
Triệu Tiêu: “Có chút căng thẳng thôi”
Tống Cẩn nhẹ nhàng gật đầu: “Anh đã điều chỉnh xe lại cho tốt, có phải là đã thấy đỡ hơn rồi không?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy."
Cố Nhất Minh đứng bên cạnh liền hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói với Tống Cẩn: “Cậu cũng lên xe của tôi về chung đi.” Nói xong, cậu nhìn Tống Cẩn bằng ánh mắt hơi khiêu khích một chút, tuy rằng sự so đo này có chút nhàm chán, nhưng cậu có xe riêng, hơn nữa đây là xe do cậu tự mua bằng tiền mình chơi cổ phiếu kiếm được, điều này chính là thêm một ưu thế nữa so với Tống Cẩn rồi.
Tuy rằng Tống Cẩn không có từ chối sự nhiệt tình của Cố Nhất Minh, nhưng lúc Cố Nhất Minh mở chỗ ghế lái phụ cho Triệu Tiêu, anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, sau đó nói với cậu: “Tôi và Tiêu Nhi ngồi ở ghế sau là được rồi.”
Đột nhiên Cố Nhất Minh phải trở thành tài xế bất đắc dĩ nên cậu có chút ủy khuất, lúc lái xe thường hay phanh gấp rồi đột ngột tăng ga, còn lấn tuyến không theo luật gì cả.
Lúc xe ngừng lại ở chỗ ngã tư của đại lộ, Cố Nhất Minh mở miệng: “Hoàng đế muốn đi đâu trước đây, để tôi chở cậu đi.”
Tống Cẩn lqd khẽ nhếch môi: “Học viện truyền thông.”
Cố Nhất Minh nhấn còi rồi quay đầu lại: “Không phải là cậu còn phải lấy xe nữa sao, lát nữa sẽ rất phiền phức đấy.”
Tống Cẩn lắc đầu: “Không phiền đâu, tôi vừa mới mua một căn hộ ở đó mà.”
Cố Nhất Minh: “….”
Đúng thật là Tống Cẩn có mua một căn hộ nhỏ cùng đường với học viện, nhưng bên trong lại chẳng có gì, ngay cả tường còn chưa kịp sơn, đối với chuyện này, anh đã giải thích như sau: “Trẫm còn muốn nghe ý kiến của kiến trúc sư trước đã.”
Triệu Tiêu đề nghị: “Hay là chọn sơn tường màu vàng đi, ở phòng khách vẽ hình mặt rồng, như thế sẽ có cảm giác đây là một hoàng cung.”
Kết quả là Tống Cẩn liếc xéo cô một cái: “Không có mắt nhìn gì cả.”
Nhưng vào lúc Chủ nhật khi Triệu Tiêu đã về đến nhà, Tống Cẩn lại đến nhà cô, trong tay còn cầm một cái USB, anh bảo Triệu Tiêu mở máy tính lên, sau đó cắm USB vào rồi ngoắc tay với cô: “Tiêu Nhi, em đến xem mấy bản thiết kế này đi, em thấy mẫu nào tốt?”
“Không phải Người nói em không có mắt nhìn sao?” Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Triệu Tiêu vẫn đi đến bên cạnh Tống Cẩn, cô nhìn chăm chú vào các mẫu thiết kế rồi chỉ vào một bức hình: “Đây là phòng khách sao?”
Tống Cẩn gật đầu: “Trẫm thích đơn giản một chút, cho nên muốn trang trí phòng khách theo kiểu cách thẩm mỹ hiện đại.”
Triệu Tiêu “À” một tiếng và chỉ vào một căn phòng trống, mở miệng hỏi: “Sao ở đây lại trống không thế?”
“Nơi này có thể dùng làm hầm để rượu.”
Triệu Tiêu lại “À” một tiếng nữa, sau đó hỏi: “Bên trong có mấy phòng?”
“Tính luôn cả phòng khách, tổng cộng là có 6 phòng, nếu như không đủ thì chúng ta có thể đổi một căn nhà khác.”
Triệu Tiêu nhất thời không hiểu ý nghĩ của chữ “không đủ” của Tống Cẩn,bèn hỏi, “Sao lại không đủ?”
Đột nhiên Tống Cẩn nghiêm mặt: “Ngày đó em đã hứa hẹn với trẫm như thế nào hả?”
Một bầy con đáng yêu? Triệu Tiêu cào tóc mình, sau đó nắm tay Tống Cẩn, có chút ủy khuất mở miệng: “Hoàng Thượng, nô tỳ cũng không muốn bị đình sản (buộc ga-rô) đâu.”
“Đình sản?” Tống Cẩn khó hiểu nhìn Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nói, nếu sinh nhiều con thì phải đi đình sản.”
Trung tuần tháng 12 là lúc cuộc thi tiếng Anh cấp bốn mà Triệu Tiêu lo lắng nhất đã tới, trước khi thi mấy ngày, Tống Cẩn luôn cùng cô ôn tập trong thư viện trường, lúc Triệu Tiêu ngồi viết từ thì anh sẽ ngồi gõ phím trên một chiếc máy tính màu đen.
Sau đó Triệu Tiêu bị phân tâm và nhìn nội dung Tống Cẩn đang gõ, kết quả là bị anh dùng tay đẩy về: “Viết từ của em cho tốt đi.”
Bây giờ Triệu Tiêu đã dám chọc ghẹo Tống Cẩn rồi: “Tống rùa biển, Người đang viết cái gì thế?”
Tống Cẩn lạnh lùng nhìn Triệu Tiêu: “Rãnh rỗi thế à, có tin là em sẽ không qua nổi kỳ thi lần này không hả?”
Quả nhiên sau đó Triệu Tiêu đã im lặng trở lại, cô lần lượt viết từng từ lên tờ giấy trắng, Tống Cẩn liếc nhìn cô một cái, không nhịn được mà mở miệng: “Phải có phương pháp học tập chứ, học bằng cách nhớ sẽ không hiệu quả đâu, ví dụ như em cố nhớ từ “sight” này, sau đó có phải sẽ nhớ hậu tố “ight” ở phía sau, rồi em sẽ nhớ được những từ liên quan như “tight”, “fight”, “light”, “night”, “might” vvv…., đúng chứ?” Nói đến đây, Tống Cẩn cầm lấy cây bút của Triệu Tiêu, bằng giọng điệu ôn hòa, anh vừa nói vừa viết từ ra giấy.
Triệu Tiêu nhìn các từ đơn mà Tống Cẩn viết ra, gật đầu: “Em biết rồi.”
Tống Cẩn trả bút lại cho cô: “Tóm lại là, nếu muốn nhớ từ thì không được phân tâm, không phải chỉ cần cưỡi ngựa xem hoa là được mà cần phải vận dụng tất cả các giác quan của em, tai nghe, miệng đọc, tay viết, mắt thấy, đầu ghi nhớ nữa....”
Triệu Tiêu: “…”
Tống Cẩn ho khan một tiếng, anh cầm cuốn sách từ đơn của Triệu Tiêu lên: “Như thế này đi, trẫm sẽ chỉ cho em các trọng điểm, em hãy cố lựa một cái để nhớ.”
Tuy rằng Triệu Tiêu gật đầu, nhưng cô cũng không phụ họa theo Tống Cẩn mà chỉ ngước mắt nhìn anh: “Chương trình học của đại học và trung học khác nhau rất lớn, cho dù là về phương pháp học tập hay kiến thức bên trong.” Một Tống Cẩn chỉ có bằng sơ trung như thế này khiến cho Triệu Tiêu có chút cảm giác thành tựu, nhưng rất nhanh, từ vui vẻ, cô đã lâm vào bế tắc rồi.