Triệu Tiêu tỉnh dậy vào lúc hai giờ khuya, là do bị đói tỉnh, cô lật người lại, kết quả là đã đánh thức Tống Cẩn đang ngủ say bên cạnh mình.
Dáng ngủ của Tống Cẩn, mặc kệ là ở Đại Kỳ hay ở đây thì đều đặt tay trên bụng cô, lúc còn ở Đại Kỳ, Triệu Tiêu cực kỳ không thích điều này bởi vì tay anh rất nặng, nhưng bây giờ cô lại rất thích, bởi vì lòng bàn tay của anh rất ấm, rất thoải mái.
Cho nên cảm giác đã thay đổi, tình cảm cũng theo đó mà thay đổi theo.
Trong bóng đêm, Tống Cẩn khẽ gọi tên cô, bàn tay anh đang đặt lên bụng cô di chuyển rồi vươn tay ra bật đèn lên. Bởi vì đột nhiên bị sáng chói nên mắt của Triệu Tiêu và Tống Cẩn vẫn chưa thích ứng kịp, nhất là Triệu Tiêu, bởi vì bị đèn chiếu phải nên mắt cô còn bị chảy nước mắt.
Tống Cẩn không biết điều nay nên có chút hoảng sợ, anh luống cuống giữ chặt lấy tay cô: “Tiêu Nhi?” Anh cũng không biết là bản thân mình gấp gáp vì cái gì, rõ ràng đây là việc làm bình thường giữa vợ chồng với nhau, nhưng lại giống như làm trái với lương tâm vậy. Tống Cẩn bèn cúi người ôm Triệu Tiêu vào lòng và vỗ vỗ sau lưng cô: “Tiêu Nhi, trẫm sẽ luôn ở cạnh em, sẽ..chịu trách nhiệm với em mà.”
Đây là lời nói đầu tiên của Tống Cẩn do học theo cách nói của đàn ông ở đây, cảm giác này thật là quái dị, trước kia có khi nào Hoàng đế sủng hạnh phi tử lại nói những lời này đâu, hơn nữa căn bản trong lòng cũng không nghĩ đến những điều này, nên bây giờ anh mới chuẩn bị thật kỹ, cũng không biết phải làm thế nào để biểu hiện sự quyết tâm này nữa.
Triệu Tiêu xoa xoa đôi mắt phát đau: “Em chỉ là hơi đói thôi.”
Tống Cẩn khẽ cười ra tiếng, anh dịu dàng nhìn Triệu Tiêu, nhưng lời nói ra miệng thì không được dịu dàng cho lắm: “Buổi tối ăn chưa no sao?”, Anh ngừng lại một lát, trong lòng cảm thấy có lẽ cô đã tiêu hoàn toàn bộ sức lực trong tối nay rồi nên bèn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, “Thật ra trẫm cũng thấy hơi đó rồi.”
Triệu Tiêu nhếch miệng cười với Tống Cẩn, cô nhìn đồng hồ treo tường, còn mấy tiếng nữa là trời sẽ sáng, sau đó lại chui người vào chăn thêm lần nữa rồi ló đầu ra: “Hoàng Thượng, Người có phát hiện ra là chiếc giường này rất lớn không, lớn như long sàng vậy đó.”
Tống Cẩn cũng ngã người nằm thẳng xuống và nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo: “Thích không? Thích thì chúng ta đi mua một chiếc giống hệt như thế này đi.” Nói đến đây, anh xoay người lại đối diện với khuôn mặt của Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu cụp mắt xuống suy ngẫm: “Có phải rất đắt tiền không?”
Tống Cẩn ôm lấy thắt lưng cô: “Tiền mua giường thì trẫm phải có chứ.”
Triệu Tiêu cong môi: “Nô tỳ chỉ là hỏi vậy thôi.” Thật ra, cô vẫn luôn rất hiếu kỳ về số tiền có trong ngân khố của anh, anh nói anh có mang theo mấy viên ngọc từ Đại Kỳ trở về, những thứ đó tổng cộng là bán được bao nhiêu tiền thế nhỉ?
Mẹ Triệu lqd là người giữ tiền của nhà họ Triệu, còn nhà họ Tống có mẹ Tống, đừng nhìn ba Tống đi xe tốt, chi tiêu rất hào phóng, nhưng nghe mẹ Triệu nói rằng hằng tháng mẹ Tống chỉ đưa cho ba Tống 800 đồng tiền tiêu vặt thôi, cho dù là chỉ có 800 đồng thì hằng thàng ông vẫn để dành ra vài trăm đồng để mua những món quà nhỏ cho vợ.
Dường như Tống Cẩn đã hiểu rõ được suy nghĩ của Triệu Tiêu: “Tiêu Tiêu hứng thú với chuyện quản tiền trong nhà của phụ nữ sao?”
Triệu Tiêu không hứng thú với chuyện quản lý tiền, cô chỉ hứng thú với chuyện xài tiền mà thôi, nhưng khi nghĩ đến chuyện hằng tháng cứ đúng ngày đúng giờ là lại đưa 800 đồng tiền tiêu vặt cho Tống Cẩn thì đây đúng là thành tựu lớn nha.
Tống Cẩn lại tắt đèn lần nữa, sau đó anh liền hôn lên trán của Triệu Tiêu, ngừng lại một lát, anh nói: “Nếu như Tiêu Nhi thích thì trẫm cũng sẽ để cho em thử quản lý gia đình xem là như thế nào.”
Triệu Tiêu: “Làm sao để thử đây?”
Tống Cẩn thừa nước đục thả câu nói: “Chờ sau khi làm xong là em sẽ hiểu thôi.”
Sáng sớm tinh mơ của ngày hôm sau, Triệu Tiêu và Tống Cẩn cùng nắm tay nhau đi trên con đường còn chưa ấm hẳn, cảm thấy tư vị trong lòng thật sự ngọt ngào hẳn lên, nhưng bỗng chốc lại sụt xuống, lại vừa cảm thấy thẹn thùng, thật sự là rất phức tạp.
Tống Cẩn đặt tay lên vai cô: “Nghĩ cái gì thế?”
Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng ta phải giải thích với ba mẹ như thế nào đây?”
Tống Cẩn im lặng, sau đó anh nói: “Vậy thì nói là đi hát karaoke đi.”
Lúc nói những lời này, Tống Cẩn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đúng thật là anh nên sớm dâng lễ vậy đính hôn lên mới phải, cho dù là không kết hôn thì cũng là đính ước trước.
Sau khi về đến nhà, Tống Cẩn liền lên mạng tìm tòi về phong tục cưới hỏi của nơi này, ví dụ như tiền sính lễ là bao nhiêu, ví dụ như khi đưa sính lễ cần phải chú ý điều gì, ví dụ như khi đến gặp ba mẹ vợ thì phải mua cái gì cho tốt.
Những thứ lễ tiết này, cho dù là bây giờ còn ở Đại Kỳ đi nữa thì Tống Cẩn cũng không biết rõ, sau mấy giờ nghiên cứu, anh còn lấy bút ghi lại những điều trọng điểm đã đọc được trên máy tính.
Kết quả là kế hoạch đã được chuẩn bị kỹ càng còn không bằng người hành động mau lẹ, lúc ra khỏi cửa vào giữa trưa, Tống Cẩn vừa bước ra thì đã nhìn thấy một người mang theo đủ các loại quà tặng đứng trước cửa nhà Triệu Tiêu.
Lúc Cố Nhất Minh lqd nhìn thấy Tống Cẩn, nét biểu cảm trên mặt cậu tương đối thẳng thắn bình thản, một bên cậu vừa nhấn chuông cửa, một bên vừa cười với Tống Cẩn, chờ khi mẹ Triệu ra mở cửa, cậu liền xoay người lại và nở một nụ cười sáng lạn: “Chào dì, cháu là Tiểu Cố, là bạn tốt của Tiêu Tiêu, hôm nay cháu đến chào dì.”
Khi Cố Nhất Minh tới đây thì Triệu Tiêu còn đang say giấc nồng trên giường, mẹ Triệu đi vào phòng và xách cô dậy: “Mau đứng lên đi tiếp bạn con kìa.”
Triệu Tiêu lê đôi dép bông đi ra phòng khách, Cố Nhất Minh đang ngồi nhàn nhã uống trà, hai chân bắt chéo, lúc nhìn thấy cô thì cậu ngẩng phắt đầu lên và nở một nụ cười hớn hở: “Sao đầu năm mới lại đi ngủ nướng thế này?”
Tầm mắt của Triệu Tiêu chuyển từ người Cố Nhất Minh sang hộp quà tặng đặt trên bàn trà, cô không khỏi há miệng thở dốc: “Cậu cũng quá khách sáo rồi.”
Cố Nhất Minh lqd sửa lại vị trí của hai chân, sau đó cậu cầm lấy chiếc gối tựa trên sô pha nhà Triệu Tiêu đặt lên đùi mình: “Không có gì, cần phải làm như vậy mà.”
Mẹ Triệu bưng trái cây và các loại hạt, thịt bò khô cùng các thứ linh tinh lên đặt trên bàn trà: “Lần sau đến không cần phải đem thao mấy thứ quà tặng này đâu, bằng không dì sẽ giận đấy nhé.”
Cố Nhất Minh cười: “Dì ơi thật sự không có gì đâu ạ, cháu và Tiêu Tiêu là bạn đặc biệt tốt, hơn nữa cháu lại đến thăm gia đình vào ngày đầu năm nữa chứ, sao có thể đi tay không được ạ.” Cố Nhất Minh nhấn mạnh hai chữ bạn tốt, hơn nữa lúc nói cậu còn đặc biệt uốn lưỡi một vòng, cho nên lúc nghe sẽ cảm thấy dường như có ý vị sâu xa, khiến cho người khác phải suy nghĩ.
Triệu Tiêu ngồi xuống cạnh Cố Nhất Minh, sau đó cô mở hộp hoa quả ra và đặt một quả vui vẻ trước mặt cậu: “Ăn đi.”
Cố Nhất Minh gật đầu, rồi cậu quay sang tán gẫu với mẹ Triệu: “Dì à, màu sắc của nhà dì trông ấm áp thật, màu sô pha và màu của rèm cửa này đúng là màu của cháu thích đấy.”
Ví dụ như: “Mắt của Tiêu Tiêu rất giống gì, đây là hình dáng gì vậy ạ, là mắt hoa đào hay mắt hạnh vậy ạ?”
“…”
Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy dường như bản thân mình không thể chen vào nổi, cô im lặng ngồi một bên cắn hạt dưa, còn mẹ Triệu vẫn tiếp tục nói chuyện với Cố Nhất Minh: “Tiểu Cố à, ba mẹ của cháu đâu?”
“Họ đều ở nước ngoài cả ạ, không về đây.” Cố Nhất Minh tỏ ra bi thương, “Họ vốn muốn cháu cùng đi, nhưng mà cháu không thể rời khỏi Tổ quốc một bước được, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho nên mới ở lại đây một mình.”
Mẹ Triệu quan tâm hỏi: “Vậy thì đêm 30 hôm qua cháu đã làm gì thế?”
Cố Nhất Minh nuốt xuống miếng thịt bò khô: “Ngày hôm qua cháu ăn cơm một mình trong khách sạn.” Nói xong, cậu nhìn mẹ Triệu, “Dù sao thì cháu cũng quen rồi.”
Triệu Tiêu liền cong môi, tối hôm qua là ai đã gọi điện thoại cho cô nói rằng muốn mời cô tham gia một buổi tiệc siêu lớn, còn nói cái gì mà có hoạt động bốc thăm trúng thưởng hả, cô bèn nghiêng đầu nhìn Cố Nhất Minh, kết quả là Cố Nhất Minh đột nhiên đặt tay lên đầu cô, sau đó cậu tiếp tục bình thản mở miệng: “Bầu không khí trong gia đình dì thật tốt, cháu thật sự rất hâm mộ gia đình mình đấy ạ.”
Mẹ Triệu che miệng cười, đúng lúc này có hai tiếng đập cửa truyền tới, Triệu Tiêu nhìn ra phía ngoải cửa, Tống Cẩn đã đến rồi, anh mỉm cười nhìn cô và nói: “Tiêu Nhi, bạn học của em đến đây à?”
Bạn bè quan hệ đặc biệt tốt bỗng chốc lại biến thành bạn học phổ thông chỉ vì lời nói của Tống Cẩn, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Tiêu, sau đó nắm lấy tay cô một cách tự nhiên rồi cười nhìn Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh lườm cái nắm tay của hai người một cái, cậu ngước mắt nhìn Triệu Tiêu rồi cúi đầu uống trà, nét mặt tươi cười đã được thu hồi lại.
Mẹ Triệu giữ Cố Nhất Minh ở lại ăn cơm, cậu cũng không từ chối, đường hoàng ngồi trên bàn ăn, trong lúc ăn đều ca ngợi tài nấu bếp của mẹ Triệu cứ như đầu bếp của nhà hàng năm sao, khiến cho bà liên tiếp che miệng bật cười.
Sau khi ăn xong, trước khi Cố Nhất Minh rời đi, mẹ Triệu liền nhét cho cậu một phong bao lì xì màu đỏ: “Tiền mừng tuổi đây, đừng ngại ít nhé, về sau hãy thường đến nhà dì chơi.”
Cố Nhất Minh thoải mái nhận lấy phong bao lì xì từ tay mẹ Triệu: “Cháu sẽ ghé, chỉ mong dì đừng ghét bỏ cháu phiền là mừng rồi ạ.”
“Làm sao có thể chứ.” Mẹ Triệu cười, sau đó nói với Triệu Tiêu, “Tiêu Nhi, mau đi tiễn bạn của con đi.”
Triệu Tiêu “Dạ” một tiếng, đúng lúc này, Tống Cẩn đứng dậy khỏi ghế sôpha, “Cháu cũng đi tiễn nữa.”
Cố Nhất Minh đỗ xe dưới tiểu khu, lúc cậu muốn lên xe thì đột nhiên Tống Cẩn nói với Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, lát nữa anh còn phải đi mua vài thứ, em lên lầu lấy cái ví giúp anh nhé.”
Triệu Tiêu “Dạ” một tiếng không hề tình nguyện chút nào, sau đó cô vẫy tay với Cố Nhất Minh: “Lái xe phải chú ý an toàn đấy.”
Cố nhất Minh khoát tay lên cửa xe, gật đầu.
Sau khi Triệu Tiêu đã đi rồi, Cố Nhất Minh đang đứng bắt chéo hai chân liền mở miệng trước: “Có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Tống Cẩn đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra tôi vẫn luôn ngưỡng mộ hành động của những người có tính kiên trì, nhưng mà có vài hành vi lại không được đúng cho lắm, phải không nào?”
Cố Nhất Minh tiếp tục cà lơ phất phơ, cậu cúi đầu nhìn chìa khóa xe trong tay mình rồi ngẩng đầu lên: “Cậu có ý gì?”
Tống Cẩn: “Ý của tôi rất rõ ràng.”
Cố Nhất Minh: “Cậu sợ sao?”
“Tôi sợ cái gì chứ, Tiêu Nhi vẫn luôn là vợ của tôi, chỉ là tôi không muốn cô ấy phải khó xử mà thôi.” Tống Cẩn nhếch môi, “Hơn nữa tôi đã xác định được là Tiêu Nhi chỉ xem cậu là bạn bè mà thôi.”
Rốt cuộc Cố Nhất Minh đã không thể tiếp tục phớt lờ được nữa, cậu nắm chặt tay lại, nụ cười trên mặt vẫn không giảm: “Hoàng đế thì vẫn là Hoàng đế, vọng cuồng tự đại, nhưng cậu không biết sao, lúc cậu không ở đây ba năm, tôi và Tiêu Tiêu thật sự rất tốt.”
Tống Cẩn hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn chăm chú lắng nghe.
“Tiêu Tiêu phải học lại, cậu có biết không, làm sao Tiêu Tiêu lại thi đậu, cậu có biết không? Chính là nhờ tôi, mỗi ngày tôi đều giúp cô ấy giải đề trong phòng tự học, cậu có biết không, ngay cả việc chọn trường đại học cũng là do tôi đề nghị, sau đó chúng tôi còn đi du lịch khắp các nơi, từ Pháp đến Tây Ban Nha nữa cơ.”
Tống Cẩn tiếp tục im lặng.
Cố Nhất Minh vuốt nhẹ chiếc chìa khóa xe trên tay mình: “Thật ra thì tôi cảm thấy rất khó hiểu về chuyện tại sao cậu lại trở về, chắc cậu sẽ không cho rằng không có Tiêu Tiêu thì cậu không sống nổi đâu nhỉ, thật ngại quá, cuộc sống đại học của tôi và cô ấy trôi qua rất vui vẻ.”
Tống Cẩn cũng cười và gật đầu một cái: “Tôi biết chứ.”
Cố Nhất Minh nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Tống Cẩn chân thành mở miệng: “Chuyến du lịch đó Tiêu Nhi đã nợ cậu hết bao nhiêu tiền?”
Lông mày của Cố Nhất Minh càng nhíu lại sâu hơn, cậu lặp lại lời vừa mới nói ra, nhưng lần này chính là: “Cậu có ý gì thế?”
Đến lượt Tống Cẩn, anh bình thản trả lời: “Ý nghĩa chữ chính là ý của tôi, cậu muốn tiền mặt thì tôi sẽ chuyển khoản, còn muốn tính bằng hiện vật cũng được.”
Cố Nhất Minh vô cùng tức giận bước lên xe, sau đó cậu đóng cửa xe lại thật mạnh rồi quay đầu xe lại, đạp chân ga rời đi.
Quà tặng của Tống Cẩn giống hệt Cố Nhất Minh, năm nay anh cũng mua quà chúc tết cho ba mẹ Triệu Tiêu, nhưng lúc anh nhìn thấy nhãn hiệu của chai rượu cùng với mấy món thực phẩm dinh dưỡng trong nhà họ Triệu thì mới phát hiện ra là những thứ này giống hệt đồ mà mình đã mua.
Lúc Triệu Tiêu đến tìm Tống Cẩn thì anh còn đang nhức đầu vì chuyện này, khi nhìn thấy cô, anh bèn tùy ý chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình để cô ngồi xuống trước.
Triệu Tiêu ngồi xuống ghế sô pha: “Hoàng Thượng không vui à?”
Tống Cẩn ngước mắt nhìn Triệu Tiêu, đột nhiên anh mở miệng: “Tiêu Nhi, học lại có vất vả lắm không?”