Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 52: Để chúng ta tạo nên hai mái chèo



Editor: Preiya

Mẹ Triệu nói, yếu tố để quyết định một người đàn ông ở nơi này có phải là đàn ông tốt không chính là: Người đàn ông tốt không chỉ viết tên người phụ nữ của anh ta lên sổ hộ khẩu của nhà mình mà còn viết tên cô ấy lên tài sản bất động sản của mình nữa.

Triệu Tiêu mở to hai mắt nhìn Tống Cẩn: “Người không sợ sau khi ly hôn rồi em sẽ đòi lại một nửa căn nhà ư..” Triệu Tiêu hỏi một vấn đề tương đối nhạy cảm ở nơi này, lúc cô nhìn thấy sắc mặt Tống Cẩn thay đổi thì vội vàng nói thêm một câu, “Em chỉ nói đùa thôi mà....”

“Ly hôn?” Tống Cẩn đặt tay lên vai cô, “Em xác định rằng mình vẫn có thể gả ra ngoài được sao?”

Triệu Tiêu kéo tay Tống Cẩn, mặt dày nói: “Nếu như Hoàng Thượng chuẩn bị cho em món đồ cưới tốt một chút thì nhất định có thể gả đi được.”

“Bốp” một tiếng, Tống Cẩn đã cốc lên trán cô một cái, sau đó cô nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như thực sự có ngày đó, trẫm nhất định sẽ khiến cho Tiêu Nhi được vinh-quang xuất giá!”

Triệu Tiêu sờ sờ ngực Tống Cẩn, bắt đầu chịu thua: “Nô tỳ thật sự chỉ nói đùa thôi mà.”

Tống Cẩn bất mãn hừ nhẹ một tiếng, sau đó anh nắm tay cô cùng ngồi xuống bên cạnh máy tính để xem các kiểu trang trí nội thất, đồng thời anh còn dặn Triệu Tiêu lấy bút ra ghi chép, còn mình thì chỉ vào màn hình, đề nghị: “Phòng khách tốt nhất nên lớn một chút, cho nên chúng ta có thể thử kiểu phòng khách mở, còn về phần sô pha thì anh nghĩ nên dùng da thật sẽ tốt hơn, còn phòng ngủ nữa, lúc trước anh đã nhìn trúng chiếc tủ âm tường rồi, chúng ta có thể xây một phòng để quần áo bên góc trái, giường ngủ cũng rất quan trọng, Tiêu Nhi sẽ quyết định cái này nhé..”

Triệu Tiêu cầm bút viết thật nhanh, nhưng viết được nửa chừng thì ngừng lại: “Hoàng Thượng, có lẽ Người biết giá các mặt hàng ở đây đâu nhỉ, có lẽ 30 vạn này không đủ để trang trí phòng khách đâu..”

Tống Cẩn bình thản nhìn cô: “Trẫm nói là nếu không đủ thì có thể xin thêm ngân sách mà.”

Triệu Tiêu: “Vậy tại sao Người không cho em nhiều thêm chút nữa đi?”

Tống Cẩn khẽ nhếch môi rồi chậm rãi ném ra một câu khiến Triệu Tiêu phải rơi lệ: “Trước kia Hoàng tổ mẫu của trẫm có nói với trẫm một câu, ngàn lần lần đừng bị lừa gạt bởi lời nói hoa mỹ của phụ nữ, hồng nhan họa thủy, có đôi khi người đàn ông cần phải trông chừng gia sản của mình thật cẩn thận.”

Triệu Tiêu hơi há hốc mồm, cô không còn gì để nói nữa rồi.

Tống Cẩn tiện tay sờ mái tóc xoăn dài của cô: “Nếu như có một ngày Tiêu Nhi thật sự có bản lĩnh lừa lấy tiền của trẫm thì trẫm cũng sẽ rất vui.”

Triệu Tiêu lại há hốc miệng thở dốc: “Sao Người lại nghĩ em như vậy, khinh thường người khác quá đi..”

Tống Cẩn nở nụ cười thâm sâu rồi vỗ vai cô: “Nếu như không đủ tiền thì tới tìm trẫm lấy, em cứ bắt tay vào việc đi, chờ khi chúng ta sinh con xong, trẫm có thể kể cho nó nghe vài chuyện về mẹ của nó.” Anh ngừng lại một chút, “Bằng không trẫm cũng không tìm thấy niềm vui nào khác nữa rồi..”

Lúc Tống Cẩn nói đến chuyện đứa bé, Triệu Tiêu theo bản năng liền cúi đầu nhìn xuống bụng mình, sau đó ngẩng đầu lên nói với anh: “Không cần Hoàng Thượng giả vờ tốt bụng.”

Tâm trạng của Tống Cẩn rất tốt, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Tiêu Nhi à, cái này không phải là giả vờ tốt bụng mà là hao tổn tâm cơ.” Nói xong, anh bèn liếc nhìn cô một cái, sau đó cười lên rồi thu hồi ánh mắt lại.

Tim của Triệu Tiêu lại càng đập nhanh hơn, cô khẽ nuốt nước bọt một cái: “…”

Tống Cẩn lqd cười nhẹ, rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Triệu Tiêu: "Đừng quên ghi chép đấy!"

Triệu Tiêu không giỏi tính toán, nên cũng lên mạng tìm hiểu một số kỹ năng tính toán, tìm kiếm một hồi thế nào lại tìm tới trang "hướng dẫn làm giả sổ sách".

Đang lúc Triệu Tiêu còn mơ mơ màng màng thì phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói không nặng không nhẹ của Tống Cẩn: “Qủa nhiên là Hoàng tổ mẫu không lừa trẫm, công nhận là có nhiều người phụ nữ không đáng tin cậy thật đấy..”

“Hoàng Thượng…” Triệu Tiêu vội vàng xoay người lại, bắt đầu giải thích: “ Tự nhiên nó nhảy ra thế này đấy chứ…”

Tống Cẩn: “Em không click vào thì làm sao nó nhảy ra được?”

Triệu Tiêu: “Chắc chắn đây là trang web độc hại rồi!” Nói xong, cô liền nhanh chóng tắt trang web đi, thậm chí còn khởi động chương trình quét virus lên để quét máy tính lại, chờ khi hiện lên thông báo các vấn đề đã được giải quyết xong, cô mới tự vỗ ngực mình, “Tốt rồi, virus vẫn chưa lan ra, mất bò mới lo làm chuồng, cũng may là còn kịp.”

Tống Cẩn vỗ vỗ vai Triệu Tiêu, tỏ vẻ như là cực khổ cho em rồi, sau đó bình thản rời khỏi phòng của cô.

Triệu Tiêu chẳng hiểu một tý gì về trang trí nội thất, cho nên mặc dù trên danh nghĩa Tống Cẩn đem mọi việc trao lại cho cô, nhưng phần lớn vẫn là do anh quyết định, ngày Chủ nhật, anh còn dẫn cô đến công ty thiết kế nội thất, mời một vị nữ kiến trúc sư tới để phối hợp với Triệu Tiêu, đáng tiếc là thái độ của cô ta đối với chuyện Tống Cẩn có và không có ở đó là hai thái cực khác nhau.

Cố Nhất Minh gọi điện thoại tới: “Gần đây đang làm gì thế?”

“Làm trang trí.” Triệu Tiêu, “Cậu thì sao?”

Cố Nhất Minh: “Viết luận văn tốt nghiệp.”

Triệu Tiêu: “Chắc bận lắm nhỉ?”

Cố Nhất Minh: “Đó là người khác thôi, còn tôi vẫn rất ổn..”

“…” Cô ngừng một lát, “Ừ.”

Cố Nhất Minh: “Cậu trang trí cái gì vậy?”

Triệu Tiêu giải thích: “Tống Cẩn có mua một căn hộ nhỏ, hiện giờ anh ấy đã ủy thác cho tôi làm thiết kế bên trong.”

Người ở đầu dây bên kia chợt im lặng, sau đó Cố Nhất Minh mới lên tiếng: “Thật ra tôi cũng có chút kinh nghiệm trong phương diện làm giả đồ, hơn nữa tôi có quen biết mấy ông chủ, có thể mua được tài liệu tốt nhất từ họ nữa.”

Triệu Tiêu: “Có phải là lại làm phiền đến cậu rồi không?”

Cố Nhất Minh lqd: “Có lẽ vậy, đúng là tôi rất bận, tuần này cậu có rảnh ngày nào không, ngày mai tôi đến chỗ quán cà phê trước cổng trường chờ cậu.”

Triệu Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Có phải rất phiền tới cậu rồi không?”

Giọng nói của Cố Nhất Minh trở nên lạnh lùng: “Đừng khách khí như vậy, tôi sẽ thấy hoảng sợ đấy.”

Triệu Tiêu cười hai tiếng: “Tôi chỉ lo cậu bận quá thôi mà.”

Thật ra, Cố Nhất Minh cảm thấy cuốn sách “36 Kế để đối phó với cô gái nhỏ” này có chút không đáng tin,  nhất là chương 15 , sau khi dùng cách này Cố Nhất Minh hy vọng mình sẽ từ một món ăn vô vị biến thành món ăn ngon, nhưng ngược lại cậu cảm thấy mình giống như món khai vị bị lãng quên vậy, cái gọi là món khai vị này, khai vị xong liền mất đi giá trị rồi.

Cho dù cuốn “36 Kế để đối phó với cô gái nhỏ> có nội dung không đáng tin, nhưng sau khi Cố Nhất Minh lật đi lật lại vài chương thì cậu cũng cảm thấy nó viết khá đúng, ví dụ như chương 18 - “Cái gì gọi là lấy lùi làm tiến, trong chiến tranh tình yêu, lấy lùi làm tiến không phải là điều tiêu cực, một mặt thể hiện sự nhượng bộ, mặt khác có thể che giấu tai mắt của người khác, tiến hành thủ đoạn tác chiến trong bí mật, tục ngữ nói rất đúng, đánh ra nắm tay thu về rồi lại có thể đánh ra tiếp, như vậy mới có thể xây dựng lực lượng; muốn lấy được vật gì thì trước hết phải lấy lùi làm tiến, mới có được bước phát triển tự nhiên; lấy thủ làm công mới có thể công thủ kết hợp.”

Ở chương này, Cố Nhất Minh viết thêm một câu nữa vào sách, “Người quân tử chân chính phải biết nhẫn nại, lùi một bước để đánh trả đối phương là thượng sách. Gần cầu mới đánh, giống như có thể bắn trúng hồng tâm.”

Triệu Tiêu đúng hẹn đi đến quán cà phê trước cổng trường, bên trong có vài ba đôi tình nhân đang ngồi, Cố Nhất Minh ngồi cạnh cửa sổ, mái đầu bóng lưỡng của cậu vẫn không có tóc như trước, lòe lòe tảo sáng dưới ánh mặt trời, cậu đeo một chiếc kính râm, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng gạo, bên ngoài là chiếc áo khoác dệt kim hở cổ màu xám nhạt, cả người vừa toát lên vẻ thanh nhã lại có chút phong trần. 

Cố Nhất Minh nhìn thấy cô liền mỉm cười: “Lâu quá không gặp, Tiêu Tiêu.”

Triệu Tiêu cười cười, cô nhìn chiếc đầu bóng lưỡng như cũ của Cố Nhất Minh: “Tóc cậu còn chưa mọc nữa à?”

Cố Nhất Minh đưa tay sờ sờ đầu: “Không phải, trước khi đến đây tôi đã cắt rồi, bây giờ còn cảm thấy mái đầu tương đối thích hợp với tôi.”

Triệu Tiêu nhìn kỹ lại lần nữa: “Thật ra tôi cảm thấy cậu để tóc cũng rất đẹp, có thể làm vài kiểu tóc thích hợp.”

Cố Nhất Minh nhìn cô: “Vậy thì tôi sẽ nuôi tóc trở lại.”

Triệu Tiêu nắm chặt hai tay, chân thành hỏi Cố Nhất Minh: “Minh Minh à, cậu thật sự quen biết người có thể làm giả sổ sách sao?”

Cố Nhất Minh làm ra vẻ âm trầm, cậu nhấp một ngụm hồng trà, sau đó mở miệng: “Tống Cẩn đưa cho cậu bao nhiêu tiền để trang trí thế?”

Triệu Tiêu vươn ba ngón tay ra.

Cố Nhất Minh lại nhấp tiếp một ngụm hồng trà nữa, hỏi vô cùng bình thản: “Ba trăm vạn sao?”

Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Là 30 vạn.”

“30 vạn?” Cố Nhất Minh mấp máy môi, bình thản nói: “Có lẽ đủ để trang trí nhà vệ sinh.”

Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thây tức giận, cô trừng mắt nhìn Cố Nhất Minh: “Mấy hôm trước tôi có xem trên diễn đàn rồi, chừng 10 vạn thôi là có thể trang trí nhà rất đẹp.” 

Cố Nhất Minh gật đầu: “Đúng là có thể làm được, nhưng có điều đến năm thứ hai là phải sửa chữa lại một lần, mất nhiều hơn được.”

Triệu Tiêu do sự cúi đầu xuống, Cố Nhất Minh chợt phát giác ra, hỏi: “Muốn uống chút gì không?”

Triệu Tiêu lắc đầu: “Không cần.”

Cố Nhất Minh tiếp tục nhấp một ngụm hồng trà: “Tiền chỉ có hạn thì phải tính toán thật tỉ mỉ, cậu phải biết rằng, cái nghề trang trí nội thất này thật sự rất khó, nước đen đặc biệt đen, ví dụ như cậu rõ ràng cần phải mua được một loại sổ sách ghi chép chính hiệu rồi.”

Triệu Tiêu càng nghĩ càng rối, cô có chút muốn gọi điện cho Tống Cẩn, nói rằng mình không muốn làm việc này nữa.

“Nhưng mà Tiêu Tiêu lqd à, bây giờ thì cậu đã tìm đúng người rồi đấy, chúng ta là bạn bè thân thiết nhiều năm như vậy rồi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu những người làm việc đặt biệt tốt.”

Triệu Tiêu: “Không phải là lừa đảo đấy chứ?”

Cố Nhất Minh nhíu mày: “Không lẽ tôi lại đi gài bẫy cậu sao?”

Triệu Tiêu cười: “Cảm ơn cậu, Minh Minh.”

Cố Nhất Minh sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình: “Chuyện nên làm mà.”

Thật ra Cố Nhất Minh không muốn giới thiệu những nơi tốt cho Triệu Tiêu, là bởi vì đây là nhà của Tống Cẩn, cậu thật sự hy vọng rằng da bọc ghế sô pha sẽ là da giả chất lượng kém, sàn gỗ rỗng ruột, đèn treo có vấn đề, chạm vào là sẽ rơi xuống đầu Tống Cẩn. Nhưng lúc cậu dẫn Triệu Tiêu đi tham khảo thị trường một vòng, nhìn thấy bộ dáng học sinh chăm học hỏi của cô, cậu lại không xuống tay được, cậu bèn thở dài, sau đó dẫn cô đến nơi bán vật liệu giá sỉ.

Cố Nhất Minh bước vào cửa và nói với nhân viên bán hàng: “Gọi ông chủ của các người đến đấy.”

Ông chủ của cửa hàng bán sỉ này cũng là một người có quả đầu bóng lưỡng, vừa béo lại vừa cường tráng, lúc nhìn thấy Cố Nhất Minh liền cười cười: “Cố thiếu, có chuyện gì mà Ngài lại đích thân tự mình chạy đến đây thế này?”

Triệu Tiêu kéo góc áo của Cố Nhất Minh: “Anh cậu đây à?”

Ông chủ béo cũng nghe thấy câu nói của Triệu Tiêu, bèn chỉ tay vào cậu và nói: “Không, tôi không phải là anh trai của Cố thiếu, nhưng Cố thiếu cũng chính là anh tôi đấy.”

Cố Nhất Minh một tay đút túi quần: “Thật ra tôi dẫn người bạn tốt đến đây để xem đồ trang trí nội thất trong cửa hàng của ông, gần đây có một người hàng xóm của cô ấy nhờ cô ấy làm giúp chuyện này, cô gái này lại không am hiểu chuyện trang trí, lại sợ bị hố, cho nên tôi đưa cô ấy tới chỗ ông.”

Ông chủ béo vô cùng hiểu chuyện: “Chuyện nhỏ ấy mà, đợi lát nữa tôi đưa bản mẫu cho cô bé xem nhé, nhìn trúng cái gì thì lấy cái đó.”

Triệu Tiêu nói xen vào một câu: “Trang trí căn hộ rộng khoảng 120 mét vuông cần khoảng bao nhiêu tiền?”

Ông chủ béo ngẩng người, sau đó vỗ vai cô: “Đã có Cố thiếu dẫn đến đây thì tiền chỉ là chuyện nhỏ.” Nói đến đây, ông nhìn Cố Nhất Minh, “Tôi nhất định sẽ tính giá thấp nhất cho cậu.”

Triệu Tiêu thật sự rất vui, trong buổi trưa này cô nhìn trúng tấm lót sàn có màu sắc và hoa văn sặc sỡ cùng với các loại đèn vô cùng phong cách, nhưng trước khi quyết định cô vẫn gọi điện cho Tống Cẩn trước: “Tống Cẩn, em chọn được tấm thảm có màu đẹp lắm, còn có mấy chiếc đèn hình cốc rất đẹp nữa.”

Tống Cẩn đang ở trong phòng thí nghiệm, anh bước ra ngoài nhìn bầu trời xanh thẫm, đôi mắt hơi nhíu lại: “Trẫm nói rồi, Tiêu Nhi có toàn quyền quyết định mà, mua xong rồi hãy nói, nếu như không được thì trẫm và em cùng đi trả lại.”

Có những lời này của Tống Cẩn, Triệu Tiêu ký hai tờ hóa đơn mua hàng, lúc ôm cuốn sổ ghi chép đi ra, cô nhìn Cố Nhất Minh bằng ánh mắt vô cùng biết ơn: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.”

Cố Nhất Minh đang ôm bánh lái quẹo trái: “Tiêu Tiêu, đừng khách sáo như vậy chứ.”Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu vang lên, cậu đeo tai nghe bluetooth vào, miễn cưỡng mở miệng: “Đại tiểu thư của tôi, lại có chuyện gì nữa sao?”

Lúc Cố Nhất Minh nói chuyện điện thoại trên đường lái xe, Triệu Tiêu ngồi yên tĩnh ở ghế phụ kế bên, trong lòng đang tính nhẩm lại số tiền mua hàng, Tống Cẩn đã tin tưởng cô như thế, còn cổ vũ cô rất nhiệt tình nữa chứ.

Khi Cố Nhất Minh cúp điện thoại xong, đột nhiên cậu nói với Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, lát nữa cậu đi cùng tôi đến chỗ này nhé.”

“Là chỗ nào vậy?” 

Cố Nhất Minh: “Cứ chơi cho vui là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.