Hoàng Ân

Chương 33: Định hôn



Edit: Xiaoxi Gua

Ngày thứ hai Triệu Quỳ ở Cửu Hoa tự, hắn không có đến sơn trang Cố gia, ngày thứ ba cũng không có đến, ngày thứ tư có thể trở về kinh thành, Triệu Quỳ mới lấy lý do “bái biệt”, đi thăm viếng Tiêu lão thái quân.

Nếu không phát hiện tâm tư nhỏ của Triệu Quỳ, Tiêu lão thái quân đại khái sẽ cảm thấy Ninh Vương kính trọng trưởng bối, nhưng bà phát hiện rồi, lúc này Ninh Vương lại đến, Tiêu lão thái quân liền chắc chắn, Ninh Vương là túy ông chi ý bất tại tửu*.

* túy ông chi ý bất tại tửu: có dụng ý khác

“Vương gia quá khách khí.” Tiêu lão thái quân thụ sủng nhược kinh nói.

Triệu Quỳ đưa lão thái quân một phần kinh thư hắn tự tay sao chép, dù sao chép ba quyển hay chép bốn quyển, không có gì khác biệt.

Tiêu lão thái quân nhận lấy kinh thư, chăm chú lật xem, phát hiện chữ Triệu Quỳ cũng như con người hắn, tràn đầy khí thế mạnh mẽ tùy tiện, “hoành” như cây thương dài, “thụ” giống cây kiếm, “loan câu” như duệ mâu, tóm lại nhất bút nhất hoạ đều nhìn thấy mà giật mình. Tiêu lão thái quân bưng lấy quyển kinh thư này, thật giống như trông thấy một con hung thú nhảy đến trước mặt Phật Tổ giương nanh múa vuốt, trong miệng lẩm bẩm Phật pháp, trong lòng sợ là tại nhớ thương khi nào ăn người.

*trong tiếng Trung, hoành: nét ngang; thụ: nét sổ dọc; loan câu chỉ nét móc.

*duệ mâu ở đây chỉ là một loại cây giáo cán dài rất bén nhọn, mâu là tên một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương. Trong các loại mâu, biết đến nhiều nhất là xà mâu,có mũi mâu uốn éo giống hình con rắn. Phép dùng mâu chủ yếu là đập, đâm, chọc ngoài ra còn có nhiều kỹ năng khác tùy theo hình dạng của mũi mâu. (theo Wikipedia)

Đây cũng quá dọa người, Tiêu lão thái quân không nỡ đưa tiểu tằng tôn nữ bảo bối nhất nhất nhu thuận của bà đến ổ thú.

“Đúng rồi, con chim sẻ của A Loan nuôi như thế nào?” Uống một ngụm trà, Triệu Quỳ tùy ý hỏi.

Đổi thành Cố Loan, Cố Loan khẳng định sẽ nói láo nói chim sẻ nhỏ còn ở trong tay nàng, nhưng Tiêu lão thái quân không sợ Triệu Quỳ, nói dối không hề chớp mắt, thở dài: “Chim sẻ quen sống trêи núi rồi, không chịu bị nhốt, sống trong lồng không ăn cũng không uống, A Loan thiện tâm, sợ chim đói chết, khóc rồi phóng sinh chim sẻ nhỏ đi.”

Trong đầu Triệu Quỳ, lập tức hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương lo âu canh giữ trước lồng chim, chim vàng nhỏ không chịu ăn cái gì, nàng đau lòng nước mắt đầm đìa, cuối cùng nhịn đau thương thả chim nhỏ đi. Không trách Triệu Quỳ dễ dàng tin tưởng Tiêu lão thái quân, chỉ vì lúc trước cũng bởi vì hắn bóp chết một con vẹt mà Cố Loan đã từng khóc lóc, chí ít Triệu Quỳ cho rằng nước mắt Cố Loan là do con vẹt mà nên.

“Thả cũng tốt, ngày khác ta lại tặng nàng một con đã thuần tốt.” Triệu Quỳ khách khí nói.

Tiêu lão thái quân cười thay tằng tôn nữ nói lời cảm tạ.

Triệu Quỳ liền hồi cung, mang theo ba quyển kinh thư đi gặp Long Khánh Đế.

Long Khánh Đế không thấy được sát khí trong chữ nhi tử, chỉ có thấy được từng hàng phật kinh chỉnh tề, Long Khánh Đế rất hài lòng, thu hồi kinh thư hỏi nhi tử: “Thanh tu trong chùa ba ngày, Quỳ nhi có cảm ngộ gì?”

Triệu Quỳ nói: “Kinh thành không ít điêu dân.”

Long Khánh Đế giật mình, trong Cửu Hoa tự có điêu dân?

Hắn vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Triệu Quỳ liền nói đơn giản chuyện Bát Bảo Tiền trang Tiền tam gia đùa giỡn ba người Cố Loan.

Long Khánh Đế rất tức giận, hai biểu chất nữ mới bao lớn, thế mà sau khi tự báo thân phận sau còn bị điêu dân đùa giỡn? Bát Bảo Tiền trang đúng không, Long Khánh Đế nhớ kỹ, một hồi hắn sai người đi dò tra Tiền gia có làm chuyện gì xúc phạm luật pháp Đại Chu hay không, nếu như có, hắn liền đem Bát Bảo Tiền trang sung công!

Chuyện Tiền trang tạm thời không nhắc tới, Long Khánh Đế hỏi nhi tử: “Con có thỉnh an lão thái quân hay không?”

Triệu Quỳ nói: “Đi rồi, còn bồi tằng ngoại tổ mẫu dùng một bữa cơm, trước khi nhi thần trở về, cũng đi bái biệt.”

Nhi tử hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế, Long Khánh Đế càng vui mừng hơn, vui vẻ giao lệnh bài Chỉ huy phó của Cẩm Y Vệ cho nhi tử. Cẩm Y Vệ vốn có hai bộ chỉ huy sứ chính thức, Long Khánh Đế không huỷ bỏ chức quan của bất kỳ người nào, chỉ là tạm thời gia tăng một vị trí Chỉ huy phó, như thế, hắn đã cho nhi tử quyền lực đi lại trong Cẩm Y Vệ, lại cam đoan nhi tử không cách nào muốn làm gì thì làm ở Cẩm Y Vệ.

“Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Triệu Quỳ cầm lệnh bài Cẩm Y Vệ, cáo lui.

Long Khánh Đế lập tức phái người đi thăm dò Bát Bảo Tiền trang.

Tiền gia có thể ở kinh thành kinh doanh Tiền trang, khẳng định đã dùng tiền vượt mặt quan phủ, từng đời từng đời kinh doanh, cũng không tránh khỏi gặp phiền phức, có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng, nếu khổ chủ nhất định phải cáo quan, Tiền gia liền dùng tiền hối lộ quan chủ thẩm, vấn đề là đút lót bao nhiêu tiền. Tiền tam gia bị người ta bắn ʍôиɠ, hiểu lầm Triệu Quỳ là thị vệ Thừa Ân Hầu Phủ, mình đắc tội Thừa Ân Hầu Phủ, hắn nào dám nói cho trưởng bối trong nhà, chỉ nói mình là bị thợ săn không có mắt tổn thương.

Bởi vậy, lúc Long Khánh Đế phái người tra rõ Tiền gia, Tiền gia không có chút nào chuẩn bị, lập tức bị mấy cái tội danh ập xuống.

Long Khánh Đế vô cùng vui vẻ đem bạc của Tiền gia bỏ vào tiểu kim khố của hắn, còn điều tra mấy tham quan lớn nhỏ, bách tính bị Tiền gia, tham quan ức hϊế͙p͙ âm thầm hả giận, hùa nhau truyền tin, dân chúng rốt cục cũng nguyện ý tán dương Long Khánh Đế mấy câu.

Tháng sáu Cố Loan mới biết được việc này từ trong miệng tỷ tỷ.

Cố Phượng hả giận, chắc chắn nói: “Khẳng định là Nhị biểu ca cáo trạng trước mặt hoàng bá phụ.”

Cố Loan liếc tỷ tỷ một chút, đó là hung thú nha, mù mới kêu cái gì Nhị biểu ca.

Không muốn nhắc đến Triệu Quỳ, Cố Loan nói tránh đi: “Qua mấy ngày là sinh thần tỷ tỷ, tỷ chuẩn bị mời người nào?”

Cố Phượng nghĩ đến đầu tiên là Hàn Vi, nàng còn chưa có từ bỏ tác hợp Hàn Vi cùng đại ca Cố Cẩn đâu.

Đến sinh nhật Cố Phượng ngày hôm đó, trong hoa viên Thừa Ân Hầu Phủ, tụ tập mười mấy tiểu cô nương có giao hảo với Cố Phượng, phần lớn là các nữ hài tử mười ba mười bốn tuổi chưa xuất giá.

Tiêu lão thái quân quan tâm hôn sự Cố Cẩn, Triệu lão di nương cũng quan hôn sự của trưởng tôn, một lòng muốn chọn cho trưởng tôn một cô nương gia thế tốt, tướng mạo tốt, cho nên, Triệu lão di nương liền dẫn con dâu Tào thị đến vườn hoa đi vòng vòng, mẹ chồng nàng dâu ngồi trong lương đình, từ trêи cao nhìn xuống quan sát nhóm quý nữ trong hoa viên.

Tào thị cũng không muốn Cố Cẩn cưới con dâu quá tốt, thân phận quá cao, tương lai đè ép nàng ta làm sao bây giờ?

Chọn tới chọn lui, Tào thị nhìn trúng Hàn Vi, thứ nhất, trong nhà Hàn Vi có quốc công tước vị, mặt mũi nhìn rất xinh đẹp, nàng đề nghị Hàn Vi, Triệu lão di nương tuyệt đối sẽ không hoài nghi mẹ kế này có khác rắp tâm. Sau đó thì sao, nhà họ Hàn chỉ có tước vị, trong tay không có thực quyền, gia cảnh cũng không bằng Tào gia, con dâu vừa vào cửa, dám đối nghịch mẹ chồng? Hơn nữa Hàn Vi kia, nhìn tựa như một người con dâu dịu dàng, không làm được việc lớn.

“Mẫu thân, con dâu cảm thấy Hàn cô nương không tệ, tính tình dịu dàng, Cẩn nhi nho nhã, hai người thật xứng.” Tào thị cười đề cử.

Mặc dù Triệu lão di nương xuất thân nha hoàn, nhưng ở trong Hầu phủ mấy chục năm, nên hiểu bà đều hiểu. Bà muốn cho cháu trai cưới chỗ tốt hơn, bất đắc dĩ nhị phòng bọn họ dù sao cũng là một chi con thứ, bà muốn cháu dâu đều phải tốt ở mọi mặt, nhưng nhà gái như thế, người ta khẳng định chướng mắt cháu bà.

Tả hữu cân nhắc, Hàn Vi thật đúng là thích hợp nhất.

Triệu lão di nương liền phái Tào thị đề cập với Tiêu lão thái quân.

Tiêu lão thái quân thật đúng là không có suy nghĩ đến Định Quốc công phủ, bởi vì bà đã coi trọng cô nương một nhà, đối phương chính là thư hương thế gia, cô nương kia cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tính tình cũng tốt. Bất quá Tào thị nhắc đến Hàn Vi, Tiêu lão thái quân nhất thời cảm thấy Hàn Vi cũng không tệ, không khỏi do dự.

Nhưng vào lúc này, hai tỷ muội Cố Phượng, Cố Loan đến trước mặt tằng tổ mẫu thổi gió, không có điểm danh nói muốn Hàn Vi làm đại tẩu của các nàng, chỉ là các loại tán dương Hàn Vi. Tiêu lão thái quân lại lặng lẽ nghe ngóng từ chỗ Cố Vân, Cố Vân chơi với Hàn Vi cũng không tệ, lúc ấy nói về Hàn Vi thật nhiều lời tốt.

Tiêu lão thái quân đã vừa ý Hàn Vi.

Tiêu lão thái quân và Hàn lão phu nhân lui tới trước, đợi qua năm, Hàn Vi mười bốn tuổi, Tiêu lão thái quân mới bắt đầu dò xét ý Hàn lão phu nhân.

Hàn lão phu nhân thật đúng là không nghĩ tới nhà họ Cố sẽ coi trọng cháu gái của nàng, tước vị Định Quốc công phủ rất uy phong, nhưng lão gia tử nhà mình chỉ gánh một công việc nhàm chán nhàn rỗi, của cải quốc công phủ cũng không có nhiều, bình thường nhà đại quý cũng không nguyện ý kết thân với bọn họ. Còn Cố Cẩn, không nhắc đến thể diện Thừa Ân Hầu Phủ, phụ thân hắn Cố Nhị Gia mặc dù là con thứ, nhưng tuổi trẻ tài cao, đã ngồi lên công việc béo bở Hộ bộ lang trung, bản nhân Cố Cẩn cũng là một lang quân tướng mạo khí khái, ổn trọng tiến thủ.

Duy nhất không đủ, là tôn nữ gả tới, trêи đầu có mẹ chồng là kế mẫu.

Hàn lão phu nhân cùng Tào thị đã từng quen biết, cảm thấy Tào thị không phải mẹ chồng dễ chung đụng.

Bởi vì điểm ấy, Hàn lão phu nhân không lập tức cho Tiêu lão thái quân một tin chính xác, mà là về nhà cùng lão gia tử, con dâu thương lượng trước.

Lão Định quốc công không xem vào chuyện này này, bảo lão thê tử tự mình làm chủ, còn Hàn phu nhân người yếu nhiều bệnh, chỉ muốn nhi nữ mau chóng thành thân nên tích tụ một đống tâm sự, nghe nói Cố Cẩn không tệ, nàng liền nguyện ý. Hàn lão phu nhân lại đi hỏi ý tôn nữ, không nghĩ tới bà vừa mở lời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tôn nữ liền đỏ thành hoa đào.

Hàn lão phu nhân đã hiểu, lôi kéo tay tôn nữ thở dài: “Tổ mẫu không lo lắng Cố Cẩn khắt khe con, chỉ sợ tính khí mẹ chồng con.”

Hàn Vi chỉ là dáng dấp ôn nhu, lại không phải đống bùn nhão, nghe vậy lơ đễnh, cúi đầu nói: “Con không phạm sai lầm, bà ấy liền không có lý do phạt con, con không cầu bà ấy cái gì, liền không cần nhìn sắc mặt bà ấy, bà ấy dám cố ý khi dễ người, con liền đi mời các lão thái thái làm chủ, dù sao đi nữa, nội trạch Cố gia cũng không phải là bà ấy làm đương gia.”

Hàn lão phu nhân sững sờ, tôn nữ, đây là quá muốn gả Cố Cẩn đi.

Nhìn ra ý tổ mẫu, Hàn Vi đỏ bừng mặt chạy mất.

Nếu tôn nữ quyết ý muốn gả cho Cố Cẩn, Hàn lão phu nhân liền phái người cho Tiêu lão thái quân thông tin chính xác.

Bà mối Cố gia rất nhanh liền đến Định Quốc công phủ cầu hôn, hợp bát tự chọn thời gian, đại hôn định vào tháng hai năm sau.

.

Năm này Cố Loan không quá dễ chịu.

Nàng mười hai tuổi, nguyệt sự yên lặng mà tới, khiến Cố Loan trở tay không kịp, chỉ vì đời trước nàng mười bốn tuổi mới tới, tới một lần liền muốn nửa cái mạng nàng. Sau khi sống lại, mỗi lần nghe được các tỷ tỷ đàm luận phiền não nguyệt sự, tim Cố Loan đều run lên một cái, sợ nguyệt sự của mình sẽ còn tra tấn người như vậy.

May mắn, lần này nguyệt sự đến, mặc dù Cố Loan cũng đau bụng, nhưng không khó chịu đựng, uống canh mẫu thân phái người nấu cho nàng, Cố Loan ngủ một giấc, triệu chứng đau bụng liền biến mất, chẳng qua là cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, không muốn động đậy. Mấy ngày đó, Cố Loan nằm ủ ấm trong chăn, nhà ai mở tiệc chiêu đãi nàng cũng không đi, bao gồm cả cung yến của Long Khánh Đế.

Lúc Tết Nguyên Tiêu, nguyệt sự Cố Loan vừa đi, người lại khôi phục tinh thần.

Trong cung có hội hoa đăng, Cố Loan không muốn đi, mấy người Cố Phượng cũng chán ghét hoa đăng trong cung, thế là năm nay các huynh đệ tỷ muội thương lượng xong, mọi người cùng nhau đi dạo hội đèn lồng dân gian.

Lúc này, Cố Cẩn mười tám tuổi, biểu công tử Lục Quý An mười bảy tuổi, hai người làm việc ổn trọng cân nhắc chu toàn, có hai vị huynh trưởng này dẫn đầu, các trưởng bối nhà họ Cố rất yên tâm, nhưng cũng âm thầm sắp xếp hộ vệ bảo vệ.

Lúc hoàng hôn, các công tử tiểu thư Thừa Ân Hầu Phủ thật vui vẻ ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.