Hoàng Ân

Chương 4: Đi học



Editor: Xiaoxi Gua – Beta: Mei Ruan

Cố Loan trải qua những ngày nhàn nhã ăn dưa, thong dong xem đánh bài, dần dần cảm thấy không có gì thú vị nữa.

Ca ca Cố Đình dường như mãi mãi đều chơi đùa trong hoa viên, tìm kiếm các loại côn trùng, Cố Loan cho dù có nhàm chán cũng sẽ không tìm ca ca nên đi theo tỷ tỷ đến Nghi Phương Các. Thừa Ân hầu phủ có tất cả bốn vị cô nương, Đại cô nương Cố Vân, Nhị cô nương Cố Phượng đã bắt đầu theo nữ phu tử họ Lâm học. Lâm phu tử là một tài nữ, đến tuổi chung thân nhưng chưa gả cho ai, hai mươi tuổi dã bắt đầu dạy học, đa số học sinh đều là tiểu thư quan lại trong kinh thành.

Cảnh sắc Hầu phủ vô cùng đẹp, Nghi Phương Các được xây cạnh hồ, gió hiu hiu thổi đi cái nóng giữa mùa hạ.

Cố Loan còn quá nhỏ nên Lâm phu tử chọn lấy mấy chữ đơn giản, để Cố Loan tô theo, sắp xếp cho Tứ tiểu thư xong, Lâm phu tử mới đi dạy cho Cố Vân và Cố Phượng.

Cố Loan nghiêm túc tô lại chữ, đối với nàng mà nói, những chữ này nàng đều biết viết nhưng nhìn mực đen tô theo chữ màu đỏ, nhất bút nhất hoạ, lại có cảm giác thú vị. Kiếp trước Cố Loan cũng không phải là một cô nương thích đọc sách, viết chữ, bởi vì nàng nhiều bệnh, các trưởng bối cũng chưa từng bắt ép. Bây giờ đã trùng sinh nên có rất nhiều thời gian, dù sao cũng không có chuyện gì để làm, Cố Loan muốn bù đắp khuyết điểm của kiếp trước.

Cầm kỳ thư họa, nàng đều muốn học tinh thông!

Nhị phòng bên kia, Triệu lão di nương và con dâu Tào thị nhanh chóng biết được tin Cố Loan đi học.

Triệu lão di nương lúc còn trẻ là nha hoàn thông phòng của lão Hầu gia, thời điểm Liễu thị còn chưa gặp lão hầu gia, Triệu lão di nương đã đi theo bên cạnh. Nói đến nhan sắc, Triệu lão di nương chỉ tính là bậc trung nhưng bà ta eo nhỏ ʍôиɠ tròn, chính là dáng vẻ nam nhân yêu nhất. Nữ nhân đầu tiên lão Hầu gia để ý chính là bà, tình cảm của hai người tất nhiên không giống bình thường. Sau khi chính thê Liễu thị gả tới, sủng ái của lão Hầu gia đối với Triệu lão di nương không hề giảm bớt, Liễu thị cũng không phải người độ lượng, hôm nay tìm được tật xấu của Triệu lão di nương, ngày mai sẽ đến chỗ mẹ chồng cáo trạng. Tiêu lão thái quân ngại phiền nên chọn Miêu lão di nương vừa xinh đẹp lại an phận gả cho nhi tử.

Lão Hầu gia quả nhiên bị Miêu lão di nương hấp dẫn, giảm bớt sủng ái với Triệu lão di nương.

Mặc dù trượng phu không sủng nhưng Liễu thị thấy Triệu lão di nương cũng thất sủng, huống hồ Miêu lão di nương lại rất nghe lời bà, Liễu thị vô cùng vui vẻ.

Triệu lão di nương không cam tâm nên càng ngày càng kết oán với Liễu thị, lúc tuổi còn trẻ nhát gan nên kiêng kị quy củ, sau này lão Hầu gia chết rồi, con của bà trưởng thành còn được làm quan, chỗ dựa của Triệu lão di nương càng ngày càng vững chắc nên việc lớn việc nhỏ đều muốn đâm chọt Liễu thị. Tiêu lão thái quân tu thân dưỡng tính, con dâu cãi nhau bà đều mắt nhắm mắt mở, lười quản, ầm ĩ tới ầm ĩ lui đều là việc nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục.

Mà Triệu lão di nương, lại từng có hai nàng dâu.

Cố nhị gia lúc mười lăm mười sáu tuổi đã trải qua một trận bệnh nặng, đôi mắt cũng khó giữ được, Triệu lão di nương khóc đến mức ruột gan muốn đứt từng khúc, Tiêu lão thái quân cũng thương tôn tử nên nghĩ đến biện pháp xung hỉ. Mấy quan gia có mặt mũi không ai nguyện ý để nữ nhi gả cho một con ma bệnh, Tiêu lão thái quân chọn tới chọn lui, tìm tới một tú tài gia cảnh nghèo, tú tài kia đang lo không có tiền, Tiêu lão thái quân vừa đến cửa, hắn ta lập tức đồng ý gả con gái.

Đúng vậy, con dâu đầu tiên Hứa thị của Triệu lão di nương thân phận không cao, dung mạo bình thường nhưng sau khi Hứa thị gả tới, bệnh của Cố nhị gia thật sự chuyển biến tốt, Triệu lão di nương nhìn Hứa thị cũng thuận mắt hơn nhiều. Đáng tiếc Hứa thị bạc mệnh, sau khi sinh hạ Đại công tử Cố Cẩn và Đại cô nương Cố Vân thì bị bệnh nặng rồi mất.

Lúc đó, Cố nhị gia đã nhậm chức ở Hộ bộ, ông từng là trạng nguyên, vừa ra khỏi Hàn lâm viện thì được điều đến Hộ bộ, tuổi còn trẻ nhưng tiền đồ sáng lạn, lại là Nhị gia của Thừa Ân Hầu Phủ, biểu đệ ruột của đương kim Thánh thượng. Cố nhị gia mất thê tử, lập tức có không ít người chủ động tới nịnh bợ. Triệu lão di nương hầu hạ bên cạnh mẹ chồng, giúp đỡ chọn lựa, cuối cùng chọn trúng Tào thị.

Dáng dấp của Tào thị đẹp, gia thế tốt lại còn có tiền, Triệu lão di nương cực kỳ hài lòng với đứa con dâu này!

Lúc đầu Tào thị không thích mẹ chồng là di nương của mình, có điều là tính tình mẹ chồng nàng dâu rất giống nhau, đều thích ăn trêи giành trước nên dần dần không khác gì mẹ con ruột, chuyện gì cũng nói với nhau.

“Mẫu thân, đây là đạo lý gì chứ?” Nghe nói Cố Loan bốn tuổi đã bắt đầu học vỡ lòng, Tào thị rất tức giận, trừng mắt nói với mẹ chồng: “Năm ngoái A La bốn tuổi, con dâu muốn để A La theo hai tỷ tỷ đi học, lão thái quân nói A La còn nhỏ, chờ đi học cùng với A Loan để hai tỷ muội có thể làm bạn, hiện tại A Loan đi học, sao lão thái quân không nói A Loan còn nhỏ chứ? Dựa vào cái gì nữ nhi của con học vỡ lòng muộn hơn một năm so với người ta?”

Tào thị rất ủy khuất!

Lão thái quân thiên vị chính phòng, Cố Vân lớn hơn Cố Phượng một tuổi, lại phải đợi Cố Phượng cùng đi học, dù sao Cố Vân không phải nàng sinh ra, Tào thị có thể không quan tâm, bây giờ lão thái quân sắp xếp cho Cố Loan đi học, lại không nghĩ tới A La của nàng, Tào thị nuốt không trôi cục tức này.

Triệu lão di nương càng thương hai đứa nhỏ của Tào thị, suy nghĩ một chút nói: “Lão thái quân làm việc không có hồ đồ như vậy, nhất định là chủ ý của Liễu thị, cố tình muốn A La của chúng ta kém hơn tôn nữ của nàng ta. Hừ, ngươi không cần oán trách, ta lập tức đưa A La qua đó, dặn dò Lâm phu tử dạy bảo.”

Tào thị lau nước mắt không hề có của mình, ý chí chiến đấu sục sôi đi tìm nữ nhi.

Cố La năm tuổi đang chơi xích đu, nghe mẫu thân muốn cho mình đi học, tiểu nha đầu lập tức cong miệng lên, nàng không muốn đi học một chút nào.

“A La ngoan nào, con học cho thật tốt, sau này mới có thể gả cho người tốt.” Tào thị kiên nhẫn giảng đạo lý cho nữ nhi. Nữ tử không tài chính là đức cái gì chứ, đó là lời biện minh của những nữ tử thôn quê lấy cớ che đậy sự ngu dốt của bản thân mà thôi, phú hộ cưới thê tử, có ai không muốn cưới một hiền thê lên được phòng khách xuống được phòng bếp chứ?

Cố La còn không hiểu lấy chồng là gì, nũng nịu không chịu, bé gái bị Tào thị cưỡng ép lôi đi.

Sắp đến Nghi Phương Các, Tào thị chỉ vào thân ảnh nhỏ bé Cố Loan đang tô chữ rồi nói với nữ nhi: “Thấy không, Tứ muội muội ngươi đã bắt đầu đi học, nếu ngươi không đi học, sẽ bị Tứ muội muội vượt mặt, đến lúc đó tằng tổ mẫu càng thương yêu Tứ muội muội, người ngoài cũng chỉ khen Tứ muội muội, không khen ngươi.”

Giữa các bé gái cũng có lòng ganh đua, bình thường Cố La luôn hâm mộ đồ trang sức của Tứ muội muội, mẫu thân giải thích như thế, đột nhiên nàng ta muốn đi học!

Tào thị trịnh trọng giao nữ nhi cho Lâm phu tử.

Lâm phu tử đối xử với các học sinh đều như nhau, sắp xếp Cố La ngồi cạnh Cố Loan, cũng phát cho Cố La ba ba tờ chữ mẫu, để Cố La tô theo.

Cố La nhìn Cố Loan bên kia, thấy Tứ muội muội đã tô xong một trang, chữ đen đen, rất đẹp.

Cố La cầm bút lông, dựa theo dáng vẻ Lâm phu tử vừa mới dạy, cúi đầu tô, ai ngờ ngòi bút vừa chạm vào chữ, chỗ đó liền có thêm một chấm mực to đậm, Cố La vội vàng di chuyển ngòi bút xuống, kết quả lại lệch ra khỏi chữ màu đỏ, một đường đỏ một đường đen, vô cùng xấu.

Lần đầu tiên Cố La tô chữ, rất vội vàng và luống cuống.

Cố Loan nhìn thấy, lại làm như không thấy, tỷ tỷ Cố La này của nàng rất đáng ghét, thích khi dễ đại tỷ tỷ không có mẫu thân, còn thích ganh đua so sánh với nàng, Cố Loan không muốn để ý đến nàng ta, ngay cả chế giễu cũng khinh thường nên tập trung tinh thần tô chữ của mình.

Cố La len lén nhìn Tứ muội muội tô chữ, sau đó đổi một trang khác, tô giống muội muội, thế nhưng tấm thứ hai, nàng ta vẫn tô lệch.

Cố La gấp đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, muốn gọi Lâm phu tử giúp đỡ, nghiêng đầu nhìn một cái, đã thấy Lâm phu tử đang răn dạy Nhị tỷ tỷ đang ngủ gà ngủ gật, lúc nghiêm túc đúng thật là dọa người. Cố La nhìn lại hai trang chữ bị mình lãng phí, đột nhiên rất sợ Lâm phu tử cũng sẽ giáo huấn. Bé gái sợ hãi, rốt cục cũng đến cầu cứu Cố Loan: “Tứ muội muội, tỷ không biết, muội dạy tỷ một chút đi.”

Cố Loan ngừng bút, nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tròn đỏ bừng của Cố La, chóp mũi cũng đổ mồ hôi, mắt to ỷ lại nhìn nàng.

Trong đầu Cố Loan hiện ra hình ảnh Cố La luôn khiến người ta chán ghét, bỗng nhiên thay đổi thành bé gái năm tuổi trước mắt.

Cố Loan thở dài, thôi, nàng so đo với một đứa bé làm gì?

Treo bút lông lên giá bút, Cố Loan nhảy xuống khỏi băng ghế, sau đó chen đến bên cạnh Cố La, cầm tay Cố La, giúp Cố La tô xong một chữ to. Khí lực hai tỷ muội không đồng đều, lúc tô có chút lệch nhưng ít ra đã tô phủ lên hết phần màu đỏ.

Cố La rất hài lòng, cảm thấy mình tô cực kỳ đẹp đẽ!

“Ta cũng biết tô rồi!” Cầm chữ lên, Cố La vui vẻ nói.

Cố Loan giật giật khóe miệng, xú nha đầu, từ nhỏ đã không biết cảm ơn rồi.

Lâm phu tử dành thời gian đi tới, nhìn thấy hai bé gái tô chữ, nàng có chút kinh ngạc nhìn Cố Loan.

Cố Loan chột dạ cúi đầu xuống. Tô chữ quá đơn giản, nàng muốn giả đần cũng giả không được, sau này học thuộc lòng có thể giả vờ không học thuộc là được.

Cố La thấy phu tử nhìn chằm chằm chữ muội muội thật lâu, còn của nàng ta thì chỉ nhìn một chút, bé gái nhếch miệng, tâm trạng tốt khi tô được chữ lập tức bay mất.

Nhưng vào lúc này, bên Vạn Xuân Đường đột nhiên truyền đến tiếng khóc: “Tổ mẫu, người phải làm chủ cho con!”

Tiêu lão thái quân thích yên tĩnh nên chỗ ở cách vườn hoa rất gần.

Bốn bé gái cùng lúc nhìn qua.

Cố Loan sửng sờ một lát mới nhận ra giọng nói của cô cô Cố Lan Chi.

Sau đó, Cố Loan cũng đoán được vì sao cô cô khóc.

Vạn Xuân Đường, cô cháu gái duy nhất Hầu phủ tựa vào ngực của Tiêu lão thái quân, khóc đến run rẩy: “Tổ mẫu, con không muốn sống nữa. . .”

Tiêu lão thái quân chỉ có duy nhất tôn nữ này, mặc dù là thứ xuất nhưng bà cũng vô cùng yêu thương, thấy tôn nữ khóc đến thương tâm như vậy, lại nhìn đến tằng ngoại tôn Quý An chín tuổi đứng cúi đầu cách đó không xa. Tiêu lão thái quân bình tĩnh, phân phó Lý ma ma ở bên cạnh “Đưa biểu thiếu gia đến chỗ Đại công tử.”

Lý ma ma đi tới, hiền từ nói với Quý An: “Biểu thiếu gia, mời đi theo lão nô, để lão thái quân và cô thái thái nói chuyện.”

Vành mắt Lục Quý An hồng hồng, mắt nhìn mẫu thân, hắn hiểu chuyện đi theo sát Lý ma ma.

“Rốt cuộc là sao?” Tiêu lão thái quân vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ hỏi tôn nữ: “Đang yên đang lành khóc cái gì, nhìn ngươi dọa Quý An thành bộ dạng gì rồi?”

Cố Lan Chi lại khóc rất lâu, mới ngẩng đầu lên, tóc tai bù xù, nức nở nói: “Tổ mẫu, con . . . vừa rồi có gã sai vặt tìm tới phủ, nói cái gì mà Nhị phu nhân khó sinh, mời lão gia tới. Con còn chưa kịp phản ứng, Duy Dương đã xông ra, con vội đi theo mới biết, hắn vậy mà lại nuôi dưỡng một tiểu nữ nhân ở bên ngoài, nữ nhân đó cũng đã sinh hai tiện chủng, hiện tại đang sinh chính là đứa thứ ba!”

Trong đầu Tiêu lão thái quân “oanh” một tiếng, nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng.

Sao có thể như vậy, lúc trước bà đích thân chọn phu quân cho tôn nữ, Vĩnh An Bá Lục Duy Dương ngọc thụ lâm phong, khiêm tốn hiểu lễ, Lục Duy Dương đối với tôn nữ thiên kiều bách sủng, thế mà lại nuôi ngoại thất, còn…

“Di nương!”

Ngoài cổng đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, Tiêu lão thái quân bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Miêu lão di nương trắng bệch ngã xuống đất, nha hoàn bên người đang đỡ lấy.

Nhỏ thì khóc lóc, già cũng không được việc, đầu Tiêu lão thái quân như muốn nổ tung, trong lúc vội vàng cũng không biết nên làm thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.