Hoàng Ân

Chương 7: Là ai hạ thuốc?



Liên quan tới chuyện Cố Lan Chi và Lục Duy Dương hòa ly, Miêu lão di nương không tán thành, bà cảm thấy tốt nhất là nữ nhi nên quay về Lục gia, chứ một thứ nữ đã hòa ly như vậy, sau này tái giá thì có thể tìm được người nào chứ? Không bằng chịu chút uất ức, tiếp tục làm Vĩnh An Bá phu nhân. Nhưng trời sinh tính tình Miêu lão di nương nhát gan, hiền lành, Tiêu lão thái quân và Hầu gia đều ủng hộ nữ nhi hòa ly nên bà cũng không dám lên tiếng.

Mà trong lòng Cố Sùng Nghiêm, chuyện này đã kết thúc, tiếp theo sẽ chờ phía Lục gia náo loạn, sau đó hắn sẽ giáo huấn bọn họ một trận là xong.

Thu xếp cho muội muội và ngoại tôn xong xuôi, Cố Sùng Nghiêm trò chuyện với Tiêu lão thái quân và Liễu thị một lát, sau đó vội vàng theo thê tử về chính viện.

Trêи đường, Du thị nói với trượng phu: “May là chàng trở về, nếu không thì tiện nghi cho Lục gia rồi.”

Là một thê tử, Du thị rất giận bô dạng của Lục Duy Dương, trượng phu đánh một quyền kia, nàng nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ!

Cố Sùng Nghiêm nhớ tới Lục lão phu nhân, giọng điệu lạnh lùng: “Ta đã thấy bà ta không thuận mắt từ lâu.”

Lúc hai nhà vừa nghị thân, khuôn mặt Lục lão phu nhân luôn tươi cười nghênh đón, Lục Duy Dương khiêm tốn hữu lễ, Cố Sùng Nghiêm tìm không ra sai sót gì, mãi cho đến khi muội muội khó sinh, cơ thể xảy ra vấn đề, Lục lão phu nhân chanh chua lạnh lùng, còn Lục Duy Dương nhu nhược vô năng mới thể hiện ra. Nếu không phải Lục Duy Dương giấu ngoại thất kỹ, hắn đã sớm đón muội muội trở về.

“Được rồi, không nhắc tới bọn họ nữa, mấy tháng này trong nhà ổn không?” Thở ra một hơi, Cố Sùng Nghiêm cười hỏi thê tử.

Du thị nghĩ nghĩ, Hầu phủ gió êm sóng lặng, ngoại trừ mẹ chồng và Triệu lão di nương đấu võ mồm ra, cũng không có gì đặc biệt đáng nhắc tới, duy nhất một chuyện . . .

Du thị nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Đầu tháng này, mẫu tử bọn thϊế͙p͙ tiến cung, A Loan chơi cùng với các tiểu hoàng tử và công chúa. Thái tử có mang đến một con vẹt làm trò vui, Nhị điện hạ đi tơi bóp chết con vẹt, lúc ấy A Loan sợ quá khóc to. Sau đó thϊế͙p͙ cũng nhanh chóng quên đi chuyện này nhưng giữa tháng A Loan đột nhiên mơ thấy ác mộng, nói trong mơ thấy có người bóp cổ nàng, khi tỉnh lại còn khóc rất lâu.”

Cố Sùng Nghiêm nhăn mày, tiểu tử Triệu Quỳ kia, thật sự là càng ngày càng không ra thể thống gì, đều do Hoàng Thượng nuông chiều, nếu như tính tình cháu trai Lục Quý An cũng giống Triệu Quỳ, đừng nói là giữ lại phủ, Cố Sùng Nghiêm gặp một lần sẽ đánh một lần!

“Sau này ít dẫn bọn nhỏ tiến cung.” Con cháu hoàng gia không thể đánh, Cố Sùng Nghiêm đành phải giữ chặt bọn nhỏ nhà mình.

Du thị thở dài, u oán nói: “Chàng cho rằng thϊế͙p͙ muốn dắt theo ư? Còn không phải là tại chàng sao, lúc hai bọn nhỏ vừa ra đời, chàng cứ khoe khoang suốt ngày còn ôm vào cung cho Hoàng thượng xem, Hoàng thượng thích huynh muội bọn họ, nhất định phải gặp thì thϊế͙p͙ có thể làm gì?”

Cố Sùng Nghiêm sững sờ, suy nghĩ kỹ một chút, dường như đúng là lỗi của hắn, nhưng mà, ai bảo hắn lợi hại như vậy chứ, có thể khiến cho thê tử sinh long phượng thai? Khắp kinh thành cũng không tìm thấy nhà thứ hai đâu.

Một chút hối hận thoáng qua liền bị kiêu ngạo thay thế, nhìn thấy bộ dạng thê tử cong cong môi, trách hắn, Cố Sùng Nghiêm nhìn hai bên một chút, thấy không có ai bèn len lén nắm chặt tay thê tử, thấp giọng dụ dỗ nói: “Tại ta, tại ta, ban đêm ta sẽ ngoan ngoãn nhận lỗi với phu nhân.” Đôi mắt nam nhân sáng rực nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử.

Nhận lỗi thì nhận lỗi, vì sao nhất định phải đợi đến ban đêm?

Nghe ra ý đồ trong lời nói của trượng phu, Du thị đỏ mặt, nhanh chóng tránh tay trượng phu, chạy mấy bước về phía trước, da mặt nàng không có dày như võ tướng. Du thị năm nay vừa hai mươi mấy tuổi, mặc dù đã sinh ba đứa nhỏ nhưng vòng eo vẫn còn thon thả, lúc đi không cần õng ẹo cũng có bộ dạng thướt tha thùy mị.

Cố Sùng Nghiêm nhìn chằm chằm thê tử không chớp mắt, đại tướng quân đã ăn chay bốn tháng, chỉ mong trời mau mau tối.

“Phụ thân!”

Chính viện bên này, ba tỷ muội Cố Phượng, Cố Đình và Cố Loan đã sớm chờ, nhìn thấy phụ thân, Cố Đình tinh nghịch nhất chạy tới, bé trai trắng trắng mập mập nhưng cực kỳ rắn chắc.

Cố Sùng Nghiêm xoay người, cười cười bế nhi tử bảo bối lên, sau đó ngoắc ngoắc tiểu nữ nhi Cố Loan: “A Loan cũng tới đây.”

Cố Sùng Nghiêm thích nhất bộ dáng đôi long phượng thai này chạy tới đòi bế.

Cố Loan nhìn tỷ tỷ, chỉ cười đứng từ xa nhìn phụ thân, nhìn ca ca tựa trong ngực phụ thân cười ngây ngô, nàng không muốn ngốc như ca ca.

“Con đã trưởng thành, không cần phụ thân ôm.” Cố Loan nghiêm trang nói.

Cố Sùng Nghiêm khẽ giật mình, trong lòng lập tức như bị hắt nước lạnh, có chút thất vọng, hắn chỉ mới rời nhà chưa đến nửa năm, nữ nhi đã không còn dính hắn nữa rồi? Thế nhưng vừa rồi bên chỗ lão thái quân, tiểu nha đầu này không phải vừa khóc nói muốn phụ thân sao?

Trong lúc Cố Sùng Nghiêm chìm đắm trong đả kϊƈɦ bị nữ nhi ghét bỏ, Cố Đình nhìn tỷ tỷ và muội muội, bé trai cũng vặn vẹo giống như chú cá chạch từ trêи người phụ thân tuột xuống. Muội muội không cần phụ thân ôm, hắn là nam tử hán, sao có thể ngay cả muội muội cũng không bằng?

Bọn nhỏ đều muốn làm người lớn, Cố Sùng Nghiêm không cam tâm nên một tay bắt lấy nhi tử, sau đó như diều hâu bắt gà con nhào tới chỗ nữ nhi, Cố Loan hét lên một tiếng chạy ra xa, vừa chạy vừa cười, đáng tiếc hiện giờ chân của nàng quá ngắn, chạy mấy bước đã bị phụ thân bắt lại dễ như trở bàn tay.

Cố Đình cười ha ha, Cố Loan mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bị phụ thân hung hăng hôn hai cái, còn cố ý dùng râu ria đâm nàng, Cố Loan vừa cười vừa tránh, chớp mắt, nàng cảm thấy mình chính là một đứa bé bốn tuổi.

Cố Sùng Nghiêm có nhiều nhất chính là sức lực, ôm một lúc đôi long phượng thai đi về phía trưởng nữ.

Đôi mắt Cố Phượng đảo vòng, nhẹ nhàng đi về phía mẫu thân.

Mới đi được một nửa, cũng bị phụ thân bắt lấy, Cố Sùng Nghiêm một tay ôm Cố Đình và Cố Loan, tay phải bế trưởng nữ lên, đây đều là bảo bối của hắn!

Bốn người huyên náo một lúc, trong viện tràn ngập tiếng cười của bọn nhỏ kèm theo âm thanh ghét bỏ, Du thị đứng cách đó không xa nhìn thấy, so với Cố Lan Chi vừa về nhà ngoại, nàng cảm thấy mình cực kỳ may mắn. Cha chồng đã qua đời có thê có thϊế͙p͙, không tính là phong lưu nhất nhưng cũng là người có mới nới cũ, lúc vừa gả tới, Du thị thật sự lo lắng trượng phu sẽ nạp thϊế͙p͙, kết quả nàng chưa làm gì Cố Sùng Nghiêm cực kỳ thích nàng, lúc nàng mang thai, cái người này thà rằng trêu ghẹo nàng cũng chưa từng nghĩ tới lấy nha hoàn thông phòng, giống như trời sinh thiếu đi sợi gân phong lưu, hơn nữa là người cực kỳ thương yêu con cái!

Bọn nhỏ chơi đủ rồi, lúc ăn cơm tối, Cố Sùng Nghiêm nhịn không được nhìn thê tử mấy cái, bờ môi thê tử hồng hồng, ngon hơn so với đồ ăn nhiều.

Du thị chỉ làm như không biết, ánh mắt không dám nhìn về phía trượng phu.

Cố Phượng, Cố Đình tập trung ăn cơm, Cố Loan đưa mắt nhìn, rất nhanh đã chú ý tới phụ mẫu ân ái trong im lặng. Cố Loan vừa ngọt ngào thay phụ mẫu, vừa thất thần. Đời trước, phu quân trong trong lòng nàng chính là người giống như phụ thân, bên ngoài là anh hùng đỉnh thiên lập địa được vạn người kính ngưỡng, về nhà thương yêu con cái, toàn tâm toàn ý với thê tử.

Nhưng Cố Loan không may mắn, cơ thể suốt ngày mang bệnh, sau khi lớn lên cũng khó được mấy lần tiến cung, còn bị tiểu nhân hãm hại.

Là ai đã hạ thuốc?

Cố Loan và người nhà, thậm chí là cả Hoàng thượng đều cố gắng bắt được đối phương nhưng manh mối quá ít, Cố Loan chỉ nhớ rõ mình và nha hoàn trêи đường đến Ngự hoa viên, Nhị công chúa đang chờ nàng ở nơi đó, đang đi được một lúc, nha hoàn ở sau lưng bỗng “Ô” một tiếng, Cố Loan quay đầu, chỉ thấy nha hoàn mềm nhũn ngã xuống, hắc y nhân bịt mặt cầm khăn ở trong tay nhào tới phía nàng.

Trêи khăn có thuốc, Cố Loan không còn hơi sức, trong lúc giãy dụa, nàng trông thấy đôi mắt hắc y nhân lộ ra bên ngoài , bên cạnh mắt phải có một nốt ruồi nho nhỏ, không to như hạt vừng. Hắn kéo nha hoàn đang hôn mê vào bụi hoa, sau đó khiêng nàng đi tới nơi khác, nước mắt Cố Loan rơi như mưa nhưng vào lúc này, Thái tử xuất hiện. Hắn và hắc y nhân động thủ với nhau, hắc y nhân bắt nàng làm con tin, Thái tử không dám liều mạng nên để chạy thoát thành công, Thái tử ôm nàng trở về, sau đó, dược hiệu phát tác. . .

Nhớ lại một màn kia, Cố Loan đột nhiên không còn chút khẩu vị.

Nàng vẫn luôn cầu xin Thái tử không chạm vào, Thái tử liên tục xin lỗi nhưng vẫn muốn nàng.

Cố Loan không kiềm chế được thân thể mình nhưng nàng oán hận Thái tử, có điều, thay vì bị một tên trộm không rõ lai lịch chiếm đoạt, đổi thành Thái tử, ít nhiều gì cũng là chuyện may mắn.

Đã trở thành người của Thái tử rồi, Cố Loan không biết làm sao, phụ thân nhẫn nhịn một bụng lửa nhưng đó là Thái tử nên không có cách nào khác, nàng đành trở thành Trắc phi của hắn. Sau khi thành thân, Thái tử chỉ sủng ái nàng, không còn đặt chân đến chỗ Thái tử phi hay là phòng của thϊế͙p͙ thất khác, còn từng ôm nàng hứa hẹn trong đêm, nói sau này hắn đăng cơ, sẽ đem ngôi vị hoàng hậu cho nàng, như vậy, lửa giận của phụ thân mới tiêu tan một chút.

Thái tử đối với nàng thật sự rất tốt, Thái tử phi ghen tuông đến náo loạn nhưng không cần nàng ra mặt, một mình Thái tử đã ngăn cản được, Hoàng thượng lại vô cùng cưng chiều nàng, cũng không để ý hậu viện của Thái tử, tóm lại, Cố Loan ở Đông cung thuận buồm xuôi gió. Cố Loan chấp nhận cuộc sống như vậy, nhưng từ đầu đến cuối nàng không có cách nào động lòng với Thái tử, lúc trước nàng khóc lóc xin hắn đừng đụng vào mình, hắn không nghe, Cố Loan vĩnh viễn không quên được, cặp mắt gấp đến độ đỏ lên của Thái tử, không có chút tình ý, chỉ có ɖu͙ƈ vọng của dã thú mà thôi.

“A Loan sao lại khóc?” Du thị lả người đầu tiên chú ý tới tiểu nữ nhi đang ngẩn người, nàng vừa hỏi, Cố Sùng Nghiêm, Cố Phượng và Cố Đình cũng đều nhìn về phía Cố Loan, nhưng bé gái bốn tuổi bưng lấy bát cơm, trong miệng còn đang ngậm miếng sườn, đôi mắt hạnh ướt sũng nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, trêи gương mặt non nớt là hai hàng nước mắt.

Cố Loan hoàn hồn, nhìn vế phía ánh mắt ân cần của người thân, cái khó ló cái khôn, vẻ mặt đau khổ nhả miếng sườn vào đĩa nhỏ bên cạnh, tủi thân nói: “Cắn trúng đầu lưỡi.”

Cố Sùng Nghiêm nở nụ cười, bởi vì nữ nhi cắn đầu lưỡi rồi khóc thật sự đáng yêu!

Du thị vừa giúp nữ nhi ngốc lau miệng, vừa dặn dò: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với con.”

Cố Loan cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Thôi, Thái tử khi dễ nàng, cuối cùng đã chết thảm dưới tay Ninh vương, Ninh vương khi dễ nàng, cuối cùng cũng bị phụ thân và ca ca giết chết, tất cả oan ức mà nàng phải chịu đều đã được báo thù, hiện tại nàng được trở lại khi còn bé, nàng muốn quên đi những chuyện không vui này, sau đó giúp người thân tránh khói tai hoạ kiếp trước, người một nhà đều bình an.

Gắp miếng sườn lên lần nữa, Cố Loan hung hăng cắn, Thái tử và cả Ninh vương, nàng nhất định sẽ tránh xa bọn họ.

Ừm, xương sườn tối nay rất là ngon!

Khẩu vị của Cố Loan, cứ như vậy quay trở lại.

………………………….

Sau bữa ăn, tất cả bọn nhỏ đều giải tán, Cố Sùng Nghiêm không kịp chờ đợi, vội vàng ôm kiều thê về nội thất.

Từ canh một cho đến canh ba, trong phòng ngủ mới khôi phục lại yên bình.

Tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ, Du thị còn có chút tinh thần, tựa vào ngực trượng phu nói chuyện phiếm: “Muội muội hòa ly cũng không khó, nhưng chúng ta giữ Quý An lại, e rằng Lục gia nhất định sẽ đến náo loạn, có cần đánh tiếng trước với Hoàng thượng về việc này không?” Lục lão phu nhân là phụ nhân ngu xuẩn, không biết lấy lòng Thừa Ân hầu phủ, ngược lại vì chuyện dòng dõi ít mà thường xuyên khiến con dâu ấm ức, bây giờ Cố gia muốn cướp trưởng tôn của bà ta, Du thị lo lắng Lục lão phu nhân sẽ làm lớn chuyện.

Cố Sùng Nghiêm khẽ nói: “Chút chuyện nhỏ này cũng không cần đánh tiếng, coi như Lục gia có cáo trạng, ta cũng có thể làm cho bà ta ngậm miệng.”

Du thị hiếu kì hỏi: “Chàng định như thế nào?”

Cố Sùng Nghiêm cười cười, tiến đến bên tai thê tử thầm thì một hồi.

Du thị nghe xong, yên tâm, trượng phu này của nàng, có dũng cũng có mưu, cực kỳ đáng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.