Hoàng Bán Tiên

Chương 20: Hoa rơi đầy vườn



Trong hậu viên của Hắc Vân sơn trang có một gốc bào đồng đại thụ.[5] Hoa bào đồng màu tím nhạt, nở rộ kín cả tàn cây, đến nỗi làm oằn những nhánh cây mềm mại. Thi thoảng gió nổi lên, những đóa hoa rất to theo gió mà rơi xuống, phủ kín hết mặt sân của đình viện. Bào đồng là một loài cây kỳ lạ, thân cây cứng cáp và cao lớn, nhưng cành nhánh lại đan xen vào nhau mềm mại. Hoa bào đồng nặng đến nỗi có thể làm cong hết cả nhánh cây, thế rồi chỉ bằng những ngọn gió thật nhỏ cũng có thể rơi xuống đất. Hoa tím nhạt phủ lên lớp đá cuội trong sân, bập bềnh trôi theo dòng suối nhỏ tạo thành từ nước mưa mà dạt đi khắp vườn, thực là một cảnh đẹp không biết phải nói sao cho hết. Hoa nở rất nhanh, rơi cũng thật nhanh. Thảng như chỉ một đêm đã đủ sức che kín mảnh vườn, thế nhưng nhìn lên vòm cây lại thấy cả một tán hoa sum suê tươi tốt. Khi người ta đã quen mắt với cảnh tượng mỗi ngày đều thấy được hoa rơi đầy vườn, thì sẽ không còn quí trọng cái đẹp nom như chẳng còn gì lạ lùng ấy. Nhưng nếu có một ngày kia, phát giác ra con đường lát cuội nhỏ trong sân không còn hoa phủ…thì sẽ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Trên vòm cây, ngoài cành nhánh đan quyện vào nhau chằng chịt như lưới, tất cả hoa đều đã không còn nữa. Đến lúc đó, ta mới hiểu rằng, chẳng có hoa nào là có thể nở mãi không ngừng. Có điều cội bào đồng này thật quyết tuyệt mà cũng thật hào hiệp: Chẳng cần quá trình của chậm rãi điêu linh khiến lòng người thương tiếc. Vào khoảnh khắc ngay trước lúc hoàn toàn diệt vong, vòm cây vẫn rất mực tươi đẹp hùng hồn.

Mưa đêm qua rất lớn, dưới tán cây sum xuê đã có những ụ hoa bào đồng to bị nước mưa làm rơi rụng, thoang thoảng hương thơm. Cơ mà, đám hoa đã ngâm trong nước mưa trở nên trơn ướt lạ thường, không cẩn thận có thể làm trượt chân. Hơn nữa, có những đóa hoa còn bị dấu chân dẫm lên, dính đầy bùn đất, trông cũng không còn đẹp mắt.

Hăng hái của Mộc Lăng không biết đào đâu ra, mà mới tinh mơ đã cầm lấy một chiếc chổi chà thật lớn vào trong sân quét hoa rụng. Khi quay đầu lại thì thấy nơi những bậc thềm dẫn lên hành lang uốn khúc trước đình viện, Tiểu Hoàng ngồi vòng tay ôm gối, nhẹ nhàng chống tay vào cằm, nhìn đăm đăm vào khoảng sân đến ngơ ngác, chẳng biết là đang nhìn hoa hay nhìn người.

Mộc Lăng thấy y ngốc lăng ra, tựa hồ đang mang tâm sự, bèn vất chổi qua một bên mà đi đến trước mặt y, nghiêng đầu quan sát: – “Sao hôm nay đi có một mình vậy? Tư Đồ đâu, còn chưa dậy à?”

Tiểu Hoàng ngẩng lên, nhẹ nhàng lắc đầu: – “Huynh ấy ra ngoài rồi.”

“Ngươi làm sao vậy? Khó chịu à?” – Mộc Lăng vươn tay ra sờ vào trán Tiểu Hoàng. – “Có thể ngừng uống thuốc được rồi, mười phần thuốc chín phần độc, uống nhiều nữa cũng không tốt đâu.”

Tiểu Hoàng gật đầu, xong lại ôm gối mà ngẩn người.

Mộc Lăng cũng không quấy rầy y thêm nữa, trở lại cầm lấy chổi tiếp tục quét rác, rồi đột nhiên nghe Tiểu Hoàng hỏi: – “Huynh có từng nghe qua cái tên Ân Tịch Ly không?”

“A…” Mộc Lăng quay đầu lại bật cười: – “Thần toán quốc tướng Ân Tịch Ly sao, tất nhiên là nghe qua rồi, nhưng cũng là chuyện của mười mấy về trước.”

“Về sau này người thế nào?” Tiểu Hoàng hỏi – “Ta nghe nói mười mấy năm trước đã biến mất, sau đó không còn ai gặp được nữa.”

“Không phải nói rằng ông ấy có khả năng thần quỉ cũng khó lường đó sao?” – Mộc Lăng vừa lấy một cái sọt để đựng hoa vừa quét xong vừa mở miệng nói: – “Có người còn bảo ông ta đã đoán được rằng bản thân mình sớm muộn gì cũng phải cô độc ra đi, cho nên mới tự gọi mình là Ân Tịch Ly.”

Tiểu Hoàng đưa tay ra nhẹ vẽ lên đầu gối mình mấy vòng, tựa như đang lẩm bẩm một mình: – “Năm xưa, người bảo ta có kiếp nạn ba năm, dường như gọi là Ân Tịch Ly.”

Mộc Lăng có chút giật mình, đi tới gần y hỏi: – “Ngươi gặp qua ông ta rồi sao?”

Tiểu Hoàng lắc đầu: – “Là phụ thân gặp.”

“Gia đình ngươi chắc chắn phải thương ngươi lắm đúng không?” – Mộc Lăng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng. “Nhưng vì sao có thể bỏ mặc cho ngươi đi biền biệt như vậy?”

Tiểu Hoàng hấp háy đôi mắt, đặt cằm lên gối, giọng nói có chút đáng thương: “Trong ba năm ta không thể trở về.”

Mộc Lăng cũng cúi xuống cùng với y, chống cằm thở dài: – “Ai da…ngươi cũng giống như ta nha, đều là những kẻ cứ sống ngày nào hay ngày đó thôi.”

Tiểu Hoàng không hiểu, quay sang nhìn Mộc Lăng: “Huynh cũng có kiếp nạn ba năm ư?”

Mộc Lăng mỉm cười, vuốt cằm mà nói: – “Ta nhìn có vẻ khỏe hơn ngươi chút đỉnh nên cũng không có gì phiền phức, nhưng chờ đến ngày nào đó bệnh phát tác mà coi, nếu không có thuốc nào chữa thì cũng toi hết cả thôi mà.”

“Huynh có bệnh sao?” – Tiểu Hoàng ngờ vực – “Ta không nhìn ra, là bệnh gì mà nghiêm trọng như vậy?”

“Ha hả, là bệnh thần y!” – Mộc Lăng nói rồi có mấy phần đắc ý.

“Bệnh thần y?”

“Ta cướp người trong tay lão Diêm Vương quá lợi hại, nên Diêm La Vương giở trò với ta, khiến thân thể ta mắc một căn bệnh.” – Mộc Lăng nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Tiểu Hoàng chăm chú nhìn Mộc Lăng một hồi lâu, nói: – “Huynh không phải là tướng đoản mệnh.”

“Sao?” – Mộc Lăng có mấy phần tò mò – “Vậy đoản mệnh với trường mệnh là làm sao mà thấy được?”

Tiểu Hoàng tư lự một lúc rồi nói: – “Ta không biết nữa, chỉ là khi nhìn một vài người thì nghĩ rằng họ sẽ sống rất lâu, nhưng cũng có nhìn một vài người khác thì trong lòng sẽ có một chút đau xót, không biết vì sao mà nghĩ họ không còn sống lâu nữa.”

“Ngươi là bán tiên mà, tự nhiên trời sinh thì biết thôi.” – Mộc Lăng đứng dậy mà nói. – “Vậy ngươi xem cái gã Tư Đồ kia là quỉ chết sớm hay quỉ sống dai?”

Tiểu Hoàng có chút mù mờ mà lắc đầu: – “Huynh ấy, ta nhìn không thấy…”

“Còn phải nhìn hử! Ta tất nhiên là trường mệnh bách tuế!” – Khi hai người họ còn đang nói chuyện, Tư Đồ không biết từ lúc nào đã đứng phía sau lưng, bất thình lình xen vào một câu.

Mộc Lăng sợ đến giật nảy, quay lại nhìn Tư Đồ – “Ngươi sáng sớm đi đâu vậy?”

Tư Đồ bước xuống đẩy Mộc Lăng ra, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, xoa xoa cái cổ rồi nói với giọng điệu như không có gì quan trọng: – “Dạo quanh lòng vòng thôi.” Vừa nói hắn vừa nhéo nhéo cánh tay Tiểu Hoàng. – “Ăn điểm tâm chưa đó?”

Tiểu Hoàng gật đầu, hỏi một cách thân thiết: – “Sao rồi?”

“Ta điều tra thân thế Diêu Cầm một chút. Ba năm trước đây nàng ta là một kỹ nữ, có tài chơi đàn rất hay.” – Tư Đồ nói rất tùy tiện. – “Sau này không biết là ai chuộc nàng ta ra, rồi mở một hiệu bán đàn. Điều kỳ quái nhất chính là, một cô nương chốn trăng hoa trông bình thường như vậy vì sao lại có công phu tốt đến thế?”

“Như vậy nhiều nhất cũng có thể nói rằng nàng ta có thân phận tương đối khả nghi mà thôi.” – Mộc Lăng nhìn qua Tư Đồ một cái. – “Không phải đoán bừa rằng người ta có bí mật gì đó chứ?”

“Ta còn chưa nói nàng ta là hoa yêu!” – Tư Đồ trừng mắt: – “Hơn nữa cả đêm qua chúng ta ở bên ngoài tiệm đàn của nàng ta, cũng không gặp bất cứ ai đi ra. Hôm sau đột nhiên xuất hiện một thi thể, phỏng chừng cũng không phải nàng ta làm.”

“Vậy nhà ngươi phí công tốn sức như vậy đi theo dõi nàng ta làm gì hả?” – Mộc Lăng nhướn mày: – “Ngươi không nên bỏ mặc người ta, có được không hả?”

Tư Đồ sửng sốt, thấy Mộc Lăng rõ ràng là tỏ ý trêu chọc, mắt hắn cũng liếc sang Hoàng Bán Tiên ngồi bên cạnh. Y cũng hiểu rằng mình đang bị Tư Đồ dò xét nên ngoảnh mặt đi. Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng xíu xiu phản ứng nào cũng không có, chẳng rõ là không nghe không thấy hay đã nghe rồi nữa. Hắn không khỏi cảm thấy chút ủ dột.

Mộc Lăng nheo nheo mắt mấy cái, vẻ mặt có chút hả hê mà nhìn Tư Đồ – Nhà ngươi cũng có ngày hôm nay?!

Tư Đồ không thèm đoái hoài đến Mộc Lăng, chỉ mắng thầm trong bụng rằng Tiểu Hoàng vì sao không nói năng gì cả?

“Rốt cuộc thì ngươi hoài nghi nữ nhân kia điều gì?” Mộc Lăng hiếu kỳ “Chỉ là một người phụ nữ bán đàn có chút ít công phu mà thôi, ngươi cũng để bụng tới vậy sao?”

Tư Đồ trầm mặc một hồi, rồi nói: – “Ta chỉ lấy làm lạ chiếc đàn kia, sao lại đúng lúc tới như vậy, phải ha…” – Tư Đồ rốt cuộc không kềm lòng được phải đưa tay qua giật lấy một nắm tóc của Tiểu Hoàng, vốn nãy giờ vẫn im lặng.- “Rốt cuộc vì sao ngươi lại đọc ra được hai câu thơ đó?”

Tiểu Hoàng ngước lên, nói: – “Không khó mà, hai câu kia cùng câu thơ trên ngọc bội của ta đều xuất thân từ cùng một bài thơ.”

“Vậy còn đồ án song ngư cùng chữ “Ân” kia?” – Tư Đồ hỏi dồn.

Tiểu Hoàng phân vân một lúc, đoạn cất giọng lí nhí: – “Ta không nói”

“Cái gì hả?” – Tư Đồ trừng mắt, giật mạnh tóc Tiểu Hoàng một cái: – “Nhà ngươi lặp lại lần nữa xem?!”

Hoàng Bán Tiên bị giật tóc đến phát đau, nhưng lúc này lại không chịu nhượng bộ thỏa hiệp theo ý Tư Đồ như những lần trước, mà chỉ là mím chặt môi không nói lời nào.

Thấy phản ứng của y, Tư Đồ cùng Mộc Lăng đều sửng sốt – Tiểu hài tử bướng như vậy, đây chính là lần đầu!

Tư Đồ cũng bị hành động của y làm cho bối rối, hắn ngỡ ngàng nhìn sang Mộc Lăng.

Mộc Lăng cười, xoa xoa tay lên chỗ da đầu vừa bị kéo tóc của Tiểu Hoàng, hỏi: – “Có đau không? Sau này đừng để ý đến tên thô lỗ này nữa!”

Tư Đồ nổi giận, kéo lấy Tiểu Hoàng, xoay người đi vào trong phòng, lôi y vào trong rồi xoay tay đóng chặt cửa.

Tiểu Hoàng biết Tư Đồ mất hứng, ngoan ngoãn cúi đầu đứng một bên không nói tiếng nào.

Tư Đồ đi tới ngồi xuống bên bàn, nhìn chiếc đàn cổ trước mắt, nói: – “Cây đàn này có quan hệ gì với ngươi?”

Tiểu Hoàng chỉ cắn chặt môi, có một chút dáng vẻ giống như thấy chết không sờn. Tư Đồ bị biểu cảm của y chọc cười, hắn đứng dậy đi đến trước mặt y, thấp giọng hỏi: – “Ngươi có nói không nào?”

Tiểu Hoàng cố sức lắc đầu không chịu nói.

“Có cái gì nói không được hửm? Hay là ngươi không muốn nói cho ta biết?” – Tư Đồ lạnh giọng hỏi.

Tiểu Hoàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Sắc mặt Tư Đồ đen hết mấy phần, hắn cười nhạt: – “Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, còn lý do nào khác không hử? Ngươi cho Tư Đồ ta là gì?”

Tiểu Hoàng im thin thít, trên khuôn mặt đã hơi ửng lên sự hổ thẹn. Nhưng Tư Đồ đang nổi nóng nên không thèm để ý. Hắn chỉ tóm chặt lấy cánh tay Tiểu Hoàng, nói – “Đời này ta chưa từng chiều ai như vậy, ta dùng chân tâm để đối đãi ngươi, còn ngươi muốn thì cứ làm, không muốn thì không làm có phải hay không?”

Thấy Tiểu Hoàng ngước mắt lên lắc đầu, sắc mặt Tư Đồ lại lạnh lùng hơn: – “Coi ra, căn bản ngươi không hề muốn cái gì gọi là thật tâm phải không? Ta thấy ngươi không phải là bán tiên, mà thật sự là thần tiên, thất tình lục dục cũng không có!”

Tiểu Hoàng nhìn chăm chú Tư Đồ một lúc, trong lòng Tiểu Hoàng bỗng bất an, rối như tơ vò, nhưng cái gì y cũng chưa nói với hắn cơ mà…Vậy mà cái gã Tư Đồ này lại bị chọc giận như thế.

“Được, theo ý của ngươi đi, ngươi thích sao thì cứ vậy, chúng ta không cần thật lòng gì nữa!” – Nói đoạn, hắn ôm Tiểu Hoàng nhấc bổng lên, đi về phía chiếc giường.

Thoạt tiên Tiểu Hoàng có chút không hiểu Tư Đồ muốn gì, thế rồi y bị ném xuống giường, Tư Đồ cũng đã buông rèm xuống rồi bò lên, bắt đầu cởi y phục.

Tròn mắt nhìn Tư Đồ, Tiểu Hoàng không khỏi bắt đầu khẩn trương, rúc người vào một góc giường, ôm chân ngồi cạnh gối nằm, nhìn hắn một cách đáng thương.

Tư Đồ nhìn bộ dáng của y, cảm thấy hết cách rồi. Tiểu hài tử này, ép không được dọa cũng không xong. Cái kêu bằng “một cây làm chẳng nên non” chính là thế này đây. Tư Đồ đơn phương bừng bừng còn Tiểu Hoàng chút xíu cũng không phối hợp, xơ múi thế nào mà được nữa? Với cả, hắn đường đường là bang chủ thiên hạ đệ nhất, làm sao dám cưỡng ép một tiểu hài tử tay trói gà không chặt! Tư Đồ đành vứt ngoại bào lên giường, nhưng y phục bên trong vẫn giữ nguyên, ngồi trên giường sa sầm mặt mũi, mãi một hồi sau mới gằn giọng hừ một câu: “Tức chết ta mất.”

Tiểu Hoàng ngắm nghía bộ dáng hắn ta, nhịn không được ý cười nhuốm lên trên mặt.

Tư Đồ nhìn y thán phục: – “Ngươi còn cười được à? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ khóc.”

Tiểu Hoàng buông cánh tay đang ôm gối ra, nhích lại gần Tư Đồ, gần đến mức cơ hồ như dựa vào hắn.

Tư Đồ thấy cử chỉ ngoan hiền của y, giận dỗi cũng vơi hết mấy phần, hắn bất đắc dĩ hỏi: – “Vì sao không nói cho ta biết được?”

Tiểu Hoàng trầm mặc hồi lâu, rồi lắc đầu nhỏ nhẹ nói: – “Ta không muốn cuốn huynh vào chuyện này…” – Nói rồi giương mắt nhìn Tư Đồ – “Huynh rất tốt với ta, ta biết chứ.” -Sau một lúc suy nghĩ, y lại nói thêm một câu: – “Không phải ta không cảm nhận được.”

Tư Đồ dỏng tai nghe được mấy câu nói nhỏ nhẹ hiền lành của tiểu hài tử, tâm tình trong nháy mắt lại phấn chấn. Hắn nghĩ bụng thật quái dị, đưa mắt nhìn sang lại thấy trong mắt Tiểu Hoàng có chút khó xử, bèn thở hắt ra, nói: – “Quên đi!”

Tiểu Hoàng hơi giật mình một cái đã thấy Tư Đồ trở người qua đặt đầu dựa lên đùi y, ngáp dài một cái mà nói: – “Không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa, với lại ngươi còn nhỏ, từ từ mới tính đi. Mệt chết được, để ta ngủ một chút.” – Nói đoạn thì nhắm nghiền mắt lại, bắt đầu ngủ bù cho cả đêm qua thức trắng đến sáng nay.

Cái đầu Tư Đồ trên đùi có hơi nặng, nhưng Tiểu Hoàng cũng không cục cựa, chỉ với tay nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác vừa nãy hắn ta vứt vào một xó giường, khoác lên cho hắn. Y vuốt lại bờ tóc của hắn, vừa vuốt vừa thủ thỉ: – “Ba năm này…không được đâu.”

Tư Đồ mắt cứ nhắm mà mỉm cười, xoay người qua ôm lấy cái eo nhỏ nhỏ của Tiểu Hoàng mà dụi vào, rồi lại cười nói: – “Ta nói được là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.