Hoàng Bán Tiên

Chương 24: Lui chẳng bằng tiến



Trời dần sáng hẳn, cảnh vật bốn bề cũng trở nên rõ ràng. Tư Đồ quay đầu nhìn lại, thấy triền núi này tuy địa thế không cao lắm, nhưng có một vị trí địa lý vô cùng tốt, nếu đứng trước mộ phần thì vừa khéo nhìn thấy toàn cảnh phủ Hàng Châu.

“Sao ngươi lại chọn nơi này?” – Tư Đồ tỏ vẻ không hiểu mà hỏi Tiểu Hoàng, trong giọng nói để lộ vài phần bất bình – “Thế sự ngày nay có nhiều hỗn loạn, người cũng đã chết rồi, còn nhìn thành này làm chi nữa? Vừa rồi lẽ ra nên an táng nàng ở sườn núi bên kia, mắt không thấy, tâm không phiền, chẳng phải tốt sao?”

Tiểu Hoàng không nén được một nụ cười, chỉ đáp rằng – “Nơi này phong thủy rất khá, mong sao cô nương ấy đầu thai chuyển kiếp được vào một gia đình tốt.” – Lúc y đương nói, chợt thấy ánh bình minh đang tỏa rạng, cả phủ Hàng Châu được bao phủ bởi một tầng sáng vàng nhạt, trông không phải như được soi bởi ánh nắng, mà ngược lại còn có phần nào thê lương

Tiểu Hoàng ngoảnh mặt nhìn nấm mồ cô độc phía sau mình, chợt ngạc nhiên phát hiện rằng trên mô đất không bia mộ thế mà cũng loang ra một quầng quang ảnh lấp lánh. Nếu so với những mái nhà to lớn thấp thoáng xa xôi, mộ phần nhỏ bé đơn độc này dưới ánh sáng nhạt nhòa chiếu rọi, vậy mà lại ấm áp hơn hẳn.

“Sau này, nếu chúng ta có cơ hội trở lại Hàng Châu thì sẽ đến viếng nàng ta.” – Tư Đồ quay đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi đưa tay vuốt tóc Tiểu Hoàng – “Thật ra nơi này cũng tốt lắm.”

Tiểu Hoàng gật đầu. Tư Đồ không phải một người không hiểu chuyện. Kỳ thật, có đôi khi hiểu hay không hiểu một người hay một việc gì đó, hoặc có thấu suốt được phong tình hay không thì cũng không hề gì. Hiểu là tự nhiên mà hiểu thôi, cần chi nguyên nhân chứ. Hắn tức giận nói thế, cũng chỉ vì cảm thấy Cầm Nương thật không đáng phải chịu như vậy mà thôi.

“Tiếu Lạc Vũ vừa rồi cũng thương tâm mà.” – Tiểu Hoàng đột nhiên nhẹ giọng bảo – “Không ai thờ ơ cả đâu.”

Tư Đồ không đáp trả, mãi lúc sau mới lên tiếng – “Ta không cần gặp một người như thế.”

“Ừ!” – Tiểu Hoàng lại gật đầu – Huynh so với y thì tốt hơn.”

Tư Đồ sửng sốt, dư vị khi Tiểu Hoàng nói những lời này khiến trong lòng hắn bỗng dưng lâng lâng ấm áp. Tiểu hài tử này chỉ nói toàn là sự thật, nhưng trên đời hiếm có người nói lời thật lòng mà lại khiến cho người ta thích đến như vậy.

Hắn bèn kéo tay y – “Không còn sớm nữa rồi, mau trở về thôi. Cả đêm qua ngươi có ngủ đâu.”

Tiểu Hoàng lắc đầu cự tuyệt – “Ta muốn muộn một chút hẵng về.”

Tư Đồ nhẹ chau mày, biết rõ tiểu hài tử không phải không muốn rời đi, mà là không muốn trở về. Y cũng biết rõ Tiếu Lạc Vũ trăm phương nghìn kế để tạo ra một cái bẫy như thế chắc chắn là có mục đích riêng. Nếu trở về thì sẽ phải đối mặt với mục đích này.

“Đừng sợ!” – Tư Đồ vỗ nhẹ vai Tiểu Hoàng – “Quả phải từ cây mà sinh ra. Y muốn hái quả thì sẽ không làm chết cây đâu.”

Tiểu Hoàng cảm thấy khó hiểu bèn đưa mắt nhìn Tư Đồ, khiến hắn nở nụ cười, bấu nhẹ tay tiểu hài tử trong tay mình, nói bâng quơ – “Y trăm phương nghìn kế cũng vì có ý đồ với ngươi. Nếu ngươi đã là một cái cây có thể kết quả thì y chính là muốn thứ quả của ngươi, vậy ngươi cứ để cho y hái đi.”

“Để cho y…” – Tiểu Hoàng tựa hồ đã hiểu ra.

“Đúng vậy, để cho y hái, muốn hái bao nhiêu thì hái bấy nhiêu.” – Tư Đồ lắc tay áo có vẻ tiêu sái – “Nếu nhiều thì sao, ngươi vốn là cây gì thì vẫn cứ là cây nấy. Sẽ không có một gốc đào nào mà hái hết đào sẽ hóa thành gốc lê đâu.”

Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ, nét mặt u sầu cũng dần tan biến – “Ta hiểu rồi, bọn họ muốn thì cứ để bọn họ hái. Dù là hái xong rồi thì cũng không thay đổi được gì hết, thứ bọn họ muốn là quả, còn thứ quý nhất của ta là thân cây.”

Tư Đồ mỉm cười vừa lòng, xoa xoa cằm Tiểu Hoàng – “Người của Tư Đồ ta phải có khí phách này mới đúng.” – Nói xong liền kéo y xuống núi.

Tiểu Hoàng có phần dở khóc dở cười, nhưng trước khi rời đi vẫn cố quay lại nhìn nấm mồ của Cầm Nương một lần nữa…Hiện giờ đã không còn thân xác trói buộc, vậy nàng có thể thanh thản ở tại nơi này mà dõi theo người trong lòng rồi. Đợi đến một ngày kia nàng chán nản, thì cứ tự do mà đi đến một nơi khác. Kiếp sau, biết đâu chừng còn có thể cùng người ấy tương phùng. Nguyện cầu cho cô nương rửa hết phấn hoa[1], thong dong tự tại.

Sau đó Tiểu Hoàng ngoảnh đi, theo Tư Đồ xuống núi, tay nắm chặt tay nhau, trong lòng thầm nhủ một chuyện mà trước kia y chưa bao giờ nghĩ đến. Ấy là không cần biết là quả hay cây cũng không thể để cho người ta dễ dàng đoạt đi! Trước khi gặp được Tư Đồ, y vẫn luôn cho rằng chính mình cứ trốn tránh mãi rồi cũng sẽ qua kiếp nạn ba năm. Sau khi quen biết Tư Đồ, y lại muốn dùng sự nhẫn nại để vượt qua số kiếp. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy không phục. Tuy rằng mọi người đều bảo mệnh số là thiên định, không ai có thể cưỡng lại được. Nhưng ông trời không nói, thế nhân làm sao biết được rồi đây trời định mình sống chết ra sao? Nếu không nghe từ chính miệng lão thiên gia bảo rằng dù cho là ai cũng không thể nào thay đổi mệnh trời, y chắc chắn không tin.

Tiểu Hoàng kéo tay Tư Đồ, vội vàng đuổi theo. Y không muốn trốn tránh, cũng không muốn chịu đựng…Y muốn sống lâu hơn một chút, ít nhất…không thể nào chỉ có ba năm ngắn ngủi, chỉ cần được nhiều thêm một ngày thì y cũng muốn! Cây cũng được mà quả cũng được, y phải giữ lại cho chính mình những thứ người kia muốn lấy, giữ được gì thì cứ giữ, tuyệt đối không thỏa hiệp.

Xuống tới chân núi, hai người họ lại đi ăn hoành thánh ở hàng điểm tâm hôm nọ. Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng ăn hết sạch một bát hoành thánh, rồi ăn thêm một cái bánh bao, đang vươn tay muốn lấy cái thứ hai thì rất ngạc nhiên.

Tiểu Hoàng ngước mặt lên, vừa hay thấy Tư Đồ đang tròn mắt nhìn mình, y cười ngượng ngùng nhưng vẫn lấy bánh bao, vừa ăn vừa nói – “Kỳ thật, cố gắng đọc sách cũng rất hữu dụng, nhưng…bây giờ để sống qua ngày có lẽ là nên dựa vào bản thân mình, có học nhiều nữa cũng vậy thôi.”

Tư Đồ ban đầu sửng sốt, sau đó lập tức cười vang. Hắn đặt chiếc thìa vào lòng bàn tay, nắm chặt lại, đến khi buông lỏng tay thì chỉ thấy gió cuốn những lớp bụi trắng, còn chiếc thìa thì đã mất tăm mất tích.

Thấy Tiểu Hoàng há hốc mồm kinh ngạc, Tư Đồ tỏ ra thần bí tiến đến gần bảo – “Năng lực của ta ngươi còn chưa hiểu hết đâu. Nếu ta liều mạng che chở cho ngươi, cùng lắm là lưỡng bại câu thương thôi, tuyệt đối sẽ không ai có thể đụng đến ngươi. Ngươi định tự bảo vệ mình, hình như là việc thừa rồi.”

Tiểu Hoàng chợt đỏ mặt. Tên Tư Đồ này, ngoài mặt rõ là một kẻ thô lỗ, nhưng sao lần nào cũng như nhìn thấu tâm tư mình hết vậy?

“Ta thích ánh mắt mới rồi của ngươi lắm. Trước kia chưa từng có ai nhìn ta như thế cả.” – Tư Đồ nói một cách bất đắc dĩ – “Những người nhìn ta bình thường sẽ có ba loại, sợ ta, hận ta, hoặc muốn ta làm một việc gì đó cho bọn họ.”

“Cũng không hẳn là thế…“ – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói – “Tương Thanh và Mộc Lăng đều rất quan tâm huynh mà.”

“Còn có hai dạng ta chưa nói đến.” – Tư Đồ vừa cười vừa nói tiếp – “Tương Thanh, Mộc Lăng xếp vào dạng huynh đệ, còn ngươi là dạng còn lại.”

“Ta…là dạng gì?” – Tiểu Hoàng hỏi.

“Lần đầu tiên ngươi gặp ta, lại không hề sợ ta.” – Tư Đồ nhớ lại tình cảnh lúc vừa tương ngộ – “Nghe được tên ta vậy mà còn cảm thấy ta đáng thương. Ta đưa ra ý kiến thì chê ta ngốc, chê ta nháo, có phải như thế không nào?”

“…Không có!” – Tiểu Hoàng lắc đầu, trên mặt đã lộ ra ý cười.

“Nhưng ánh mắt mới rồi của người rất đặc biệt.” – Tư Đồ đưa tay lau một vệt canh còn sót lại trên mép Tiểu Hoàng, lại cười bảo – “Mới rồi trông cứ như ngươi đã hạ quyết tâm, muốn che chở cho ta.”

Tiểu Hoàng trầm mặc trong giây lát, sau cùng gật đầu nhỏ tiếng – “Ta biết huynh lợi hại, nhưng ta vẫn muốn…”

“Ta hiểu mà.” – Tư Đồ chặn ngang lời Tiểu Hoàng, có phần phiền lòng – “…Vô ích thôi, không cần thiết vẫn là không cần thiết. Con người luôn cần phải có gì đó họ không làm được thì mới có thể tiến xa hơn” – Nói đoạn, liền thả ngân lượng lên bàn rồi kéo Tiểu Hoàng trở về.

Rời khỏi hàng điểm tâm được một quãng xa, họ thấy được quang cảnh của buổi chợ sớm thật náo nhiệt, Tư Đồ đột nhiên lơ đãng cúi đầu nói bên tai Tiểu Hoàng – “Năm ta mười lăm tuổi đã tự nhủ với chính mình rằng, về sau này nếu có ai đó nhìn ta với một chút thương xót thôi, thì ta sẽ có thể chết vì người đó.”

Tiểu Hoàng ngẩn ngơ, chỉ còn biết kinh ngạc mở to hai mắt, nói không nên lời, mặt mũi đỏ bừng, bị gã Tư Đồ đang cười vang sảng khoái lôi kéo đi về phía Hắc Vân sơn trang.

–––

Hai người đi không bao lâu thì thấy bên ngoài sơn trang lúc đã có một đám đông bao vây, người xếp lớp này đến lớp khác.

Tư Đồ hơi nhíu mi, ôm lấy Tiểu Hoàng nhảy lên nóc nhà, thấy ngoài cửa sơn trang có một cỗ kiệu to trông rất khí thế, dường như là có một nhân vật nào đó đến. Tư Đồ dẫn Tiểu Hoàng đi lòng vòng đến hậu viện sơn trang, sau đó trèo tường vào trong, vừa hay thấy Mộc Lăng đang sốt ruột đi tới đi lui.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu về rồi!” – vừa nhìn thấy hai người trèo tường vào, Mộc Lăng đã nhảy vọt đến.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Tư Đồ thấy Mộc Lăng có vẻ hoảng loạn liền hỏi – “Bên ngoài sao lại có nhiều người tụ tập đến vậy?”

“Xảy ra chút chuyện… mà thôi, nói ngắn gọn đi.” – Mộc Lăng phẩy tay áo – “Có nghe nói qua cái tên Long Cảnh bao giờ chưa?”

Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc nhau một cái rồi nhìn sang Mộc Lăng, cảm thấy hơi buồn cười – “Ngươi nghĩ ta không phải là người Trung Nguyên sao? Ai mà chẳng biết Long Cảnh chứ hả? Còn không phải là lão thái giám đã từng ở bên cạnh và nhiều lần hộ giá cho tiên hoàng sao? Được phong tước Thất thiên tuế gì ấy thì phải.”

“Lão ta đang ở Hàng Châu.” – Mộc Lăng nói một cách không đầu không đuôi – “Và hiện tại ở tiền sảnh.”

“Sao cơ?” – Tư Đồ có phần ngạc nhiên – “Lão ta còn sống sao? Một tên thái giám cũng có thể chạy loăng quăng khắp nơi?”

“Lão ta đã định cư tại Hàng Châu, hơn nữa tên Lưu lão bản bị mất mạng kia chính là nghĩa tử của lão.” – Mộc Lăng thở dài – “Lão bảo chúng ta bắt hoa yêu không chỉ là giúp phủ Hàng Châu trừ hại, mà còn giúp nghĩa tử lão báo thù, cho nên muốn gặp Tiểu Hoàng để đáp tạ ân tình.”

Tư Đồ chau mày, xoay mặt hỏi Tiểu Hoàng – “Có quen biết với lão không?”

Tiểu Hoàng lắc đầu một cách nghi hoặc – “Không quen… Nhưng ta đã từng nghe nói qua.”

“Làm sao bây giờ?” – Mộc lăng có chút lo lắng – “Gặp hay không gặp đây?”

Tư Đồ nhướn mi hỏi Tiểu Hoàng – “Ngươi nói xem, gặp hay không nào?”

Tiểu Hoàng suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu – “Gặp!”

Tư Đồ cười vừa ý, Mộc Lăng cũng sửng sốt nhìn Tiểu Hoàng khó hiểu, lại còn vươn tay muốn thăm mạch của y. Đáng tiếc tay còn chưa chạm được thì đã bị Tư Đồ đánh cho một cái.

“Ôi chao…” – Mộc Lăng xoa tay, liếc nhìn Tư Đồ đầy căm giận – “Làm gì vậy? Không cho người khác chạm vào sao? Ngươi cho y ăn cái thứ thổ tả gì vậy, làm sao mà thay đổi kinh thế?”

Tư Đồ cười hỏi y – “Thấy thế nào, biến thành tốt hay xấu hả?”

Mộc Lăng nghiêng đầu nhìn Tiểu Hoàng một lát rồi bảo – “Thay đổi tốt! Thật là tốt, trước kia ta nhìn mà tức phát nghẹn!” – Nói xong liền vỗ vai Tư Đồ – “Các ngươi ứng đối cho cẩn thận, lão thái giám kia trông có vẻ lợi hại đấy.”

Tư Đồ gật đầu. Tiểu Hoàng vừa định đi ra ngoài thì lại bị hắn ngăn lại – “Gấp cái gì chứ?”

“Nhưng mà… ông ta đã đến rồi, lại đang đợi…” – Tiểu Hoàng quay lại nhìn Tư Đồ, nhưng chỉ thấy hắn cười thật giảo hoạt thôi.

“Có sao đâu hử? Cũng không phải chúng ta chờ lão mà. Lão không chờ được thì không cần chờ đâu. Dù sao thì lão cũng đâu có biết chúng ta đã trở về chứ.” – Nói xong liền kéo Tiểu Hoàng đi về phía sương phòng – “Ngươi đã một đêm không ngủ rồi, trước tiên đi ngủ một giấc đã, ta cũng mệt rồi.”

“Như thế không hay lắm đâu…” – Tiểu Hoàng hơi bồn chồn.

“Có cái gì không tốt chứ? Loại người này khó đối phó nhất. Chờ chúng ta ngủ đẫy giấc rồi, tinh thần sẽ tốt lên. Còn ông ta chờ đợi, lòng không an, tâm hoảng ý loạn thì đối phó cũng dễ dàng hơn chứ sao!”

Chú thích

[1] Nguyên văn: Tẩy tẫn duyên hoa (洗尽铅华). Ngụ ý cụm này chỉ người con gái chốn phong trần được hoàn lương, tẩy hết phấn son để trở về cuộc sống bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.