Hoàng Bán Tiên

Chương 48: Hư ảo mịt mờ



“Lớn mật!” – Chu Long khoát tay với đám thủ hạ hộ vệ, ý lệnh bọn họ bắt Tư Đồ lại. Bọn thị vệ đều cầm lấy vũ khí tưởng muốn xông lên phía trước, nhưng Tư Đồ dường như đã động chân khí, một tay vung lên, kình phong rào rạt thốc qua.

Hơn mười gã thị vệ xông lên đều văng cả ra ngoài, đâm sầm vào trướng bồng, liêu xiêu vẹo vọ ngã vật xuống.

Theo cánh tay hạ xuống của Tư Đồ, Hắc Kim Hầu cũng đã vào đến trong tay. Tiểu Hoàng kinh hãi, Tư Đồ muốn đại khai sát giới hay sao?… Không kịp nghĩ ngợi nhiều, y vội vàng dấn tới nắm lấy cánh tay Tư Đồ.

Tư Đồ cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng, hạ giọng – “Đứng yên.”

Tiểu Hoàng không biết phải làm sao nữa, nghe thấy hai chữ lạnh lẽo của Tư Đồ thì bất giác chua xót trong tâm tưởng. Y vẫn khăng khăng níu tay Tư Đồ, cúi đầu lặng im, cũng không đi đâu cả.

Tư Đồ nhẹ chau mày. Tiểu hài tử chưa từng như vậy. Hắn nghĩ có gì đó không ổn, bèn bắt lấy cằm Tiểu Hoàng. Chỉ thấy tiểu hài tử đang ráng hết sức để kềm không cho nước mắt vì mình ngước đầu lên mà rơi xuống…Trong thoáng chốc, Tư Đồ ngơ ngẩn cả người.

Lòng như lửa đốt[2] chính là cảm giác này đó ư? Tư Đồ chỉ nghĩ được một điều duy nhất – có thể khiến cho Tiểu Hoàng đừng khóc, bảo hắn làm gì hắn cũng làm.

Tề Dịch không được giết, điều này đương nhiên Tư Đồ biết — Nếu giết chết Tề Dịch, vậy chẳng khác nào giúp Thụy Vương diệt trừ một kẻ đại địch. Hơn thế nữa, Thụy Vương ắt chớp lấy cơ hội này mà liên kết với các bộ hạ của Tề Dịch đánh vào Hắc Vân Bảo. Như vậy tất phải lưỡng bại câu thương, tới lúc đó sẽ cho kẻ thứ ba được trục lợi. Giả như hôm nay không giết Tề Dịch, nhưng hắn cũng sẽ không liên thủ với Tề Dịch, thế chân vạc vẫn duy trì như cũ. Nhưng như thế chí ít cũng có thể bảo vệ cho Hắc Vân Bảo khỏi cảnh trở thành mục tiêu số một. Tư Đồ hắn chẳng có gì phải lo. Ân cừu với hắn đều sảng khoái, cùng lắm thì dắt Tiểu Hoàng cao bay xa chạy, nhưng còn huynh đệ của Hắc Vân Bảo phải làm sao?

Với lại, trong lòng Tư Đồ hiểu thấu, Tiểu Hoàng rơi nước mắt không phải vì tình cảnh hiện tại ủy khuất y, mà là y thật sự đau lòng.

Tề Dịch dù sao đi nữa cũng là người thân duy nhất của y. Biết mình tự dưng có một người cậu ruột, Tiểu Hoàng nhất định đang rất hào hứng. Chuyện này cũng bình thường mà thôi. Thế nhưng khi biết có tồn tại một người thân như thế, vậy mà phải đối địch với chính người ấy nữa, là chuyện tốt hay sao?! Tiểu hài tử này chỉ mới có mười bảy tuổi, y sinh ra trong cạm bẫy, lớn lên cũng toàn là cạm bẫy. Tất cả những người những vật xung quanh y, tất cả đều là những cái bẫy…Nhân sinh với y sao mà tàn nhẫn.

Hắn rất muốn giết chết Tề Dịch, bởi vì Tề Dịch đã sinh lòng xấu xa với người của Tư Đồ hắn. Hắn không thể giết Tề Dịch, bởi vì giết Tề Dịch sẽ làm Tiểu Hoàng đau lòng.

Tư Đồ không đành lòng để Tiểu Hoàng phải đau thương, phương pháp duy nhất để y không phải gánh chịu khổ đau là không giết Tề Dịch, cũng không gặp lại Tề Dịch nữa. Còn việc hắn phải làm, đó là phải nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn đối với hắn là chuyện khó làm bậc nhất, bởi vì hắn là Tư Đồ, hắn việc quái gì phải nhẫn nhịn?! Đương lúc suy nghĩ rối bời, Tư Đồ hốt nhiên vỡ lẽ — Với hắn, tiểu hài tử đã trở thành người còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình.

Nếu cách thức chỉ có một…Vậy thì phân vân nữa làm chi? Tư Đồ chọn không để cho Tiểu Hoàng phải đau thương. Hắn gạt đi nước mắt của tiểu hài tử, dắt lấy tay y quay lưng cất bước.

Nhìn hai người họ đi xa dần, Chu Long nhìn qua Tề Dịch, vẻ hơi ngập ngừng.

Tề Dịch ngoát tay ngăn cản, se sẽ thở một hơi loang dài – “Quên đi…hành động cứ như bình thường, không thay đổi, không được làm khó Hắc Vân Bảo!”

Lệnh cho mọi người tản cả đi rồi, Tề Dịch lại đứng đơn độc bên bờ hồ sen như cũ mà ngẩn ngơ. Nhân sinh chuyển vời, sao mà tương tự? Ông ta thật sự không nghĩ được vì sao một người như Tư Đồ sẽ nhẫn nhịn…Tựa như, năm xưa có nghĩ thế nào cũng không ra, có một kẻ ngay cả chuyện tranh đọat vương vị suốt một đời cũng có thể vứt bỏ cho đành. Chỉ là, một người đã đến quá trễ, còn một người khác, thì lại đúng lúc biết bao.



Dẫn Tiểu Hoàng rời khỏi quân doanh rồi, một đoạn đường ngắn ngủi ấy mà họ đi thật lâu. Về đến dưới chân núi Hắc Vân Bảo, Tư Đồ dừng bước lại cúi xuống nhìn Tiểu Hoàng. Từ lâu không còn nước mắt ầng ậng ra nữa, nhưng sắc mặt y vẫn đang không tốt. Hắn kéo y tìm một phiến đá lớn ven đường ngồi xuống, giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hoàng.

Ánh mắt y vô cùng buồn bã. Tư Đồ nhè nhẹ thở dài, cầm lấy hai bàn tay Tiểu Hoàng đưa sang, giữ trong tay mình nhẹ nhàng xoa bóp mấy lượt.

Tiểu Hoàng ngước mắt nhìn hắn.

Tư Đồ thấy khuôn mặt của y thì đột nhiên nhoẻn cười – “Hết khóc nhè chưa?”

Tiểu Hoàng ửng đỏ mặt mày, ngả người dựa vào Tư Đồ, ủy khuất ôm lấy bờ vai của hắn, đặt cằm lên vai hắn rồi thấp giọng bảo – “Tư Đồ, huynh thật tốt.”

Tư Đồ bất giác thấy mình hơi váng vất, sự ức chế lèn chặt trong ***g ngực đột nhiên cũng đâu mất tiêu. Hắn thầm mắng bản thân tệ lậu, người ta chỉ mới nói có một câu mà bảo hắn đi chết hắn cũng điên cuồng lao đi ngay.

Tiểu Hoàng se sẽ áy náy mà bảo – “Là do ta không tốt, ta biết huynh vì ta mà mới nhẫn được…”

Tư Đồ thấy uất ức. Đúng vậy đó! Từ lúc còn nhỏ xíu hắn đã rự răn đe mình, tương lai bất kể có ra sao, hắn cũng không thể để chính mình bị khinh bỉ. Cho nên hắn nhịn một lần này còn khó hơn kêu người ta chém hắn một đao! Mặc dù có nghĩ cho an nguy của Hắc Vân Bảo thật, nhưng cái chính hoàn toàn là vì Tiểu Hoàng thôi…May sao tiểu hài tử này hiểu hắn, chuyện gì cũng thấu hết trơn, chung quy hắn không đặt tình cảm sai chỗ ha.

Vươn hai tay ôm lấy lưng Tiểu Hoàng, Tư Đồ mỉm cười – “Có muốn ta dẫn ngươi ra đi không?”

Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ một chút, rồi lắc đầu.

“Sao vậy?” – Tư Đồ hơi giật mình – “Cùng nhau bỏ đi có gì không tốt à? Dứt hết thế sự, vô lự vô ưu.”

Tiểu Hoàng nhìn vào mắt Tư Đồ, nói rõ ràng từng chữ một – “Ta không cam lòng…”

Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng thật lâu, mới đáp lại lời y – “Hay vậy sao, ta đây cũng không cam lòng.”

Tiểu Hoàng bị hắn chọc tới nhoẻn cười, sự âu sầu trên nét mặt cũng đã tiêu tán đi hơn phân nửa.

“Chúng ta cứ tiếp tục không thèm gánh vác đi!” – Tư Đồ nhéo nhéo má Tiểu Hoàng – “Được không ha?! Tức chết thằng chả luôn!”

Tiểu Hoàng cười, gượng gạo gật đầu, lần đầu tiên trong đời mở miệng trù ẻo người khác – “Phải, tức chết ổng luôn!” Nói xong rồi thì thở dài một hơi, cảm giác đã khá hơn rất nhiều.

Trông sắc trời cũng chẳng còn sớm, Tư Đồ nghĩ phải dẫn Tiểu Hoàng về nghỉ ngơi thôi. Có ngờ đâu, Tiểu Hoàng bất thình lình bắt lấy miệng hắn, hôn một cái ngay trên khóe môi, nhỏ giọng thì thầm – “Tư Đồ, huynh tốt nhất, ta muốn lúc nào cũng ở cùng với huynh.”

Tư Đồ ngước mắt lên sửng sốt nhìn Tiểu Hoàng thật lâu, rồi quắc mắt đứng dậy, vươn tay ôm Tiểu Hoàng thật chặt vào lòng, miệng hắn nói – “Chính ngươi nói đó, không cho phép đổi ý!”

Tiểu Hoàng vùi mặt vào lòng Tư Đồ, âu sầu nói – “Ưm!”



Lúc hai người trở về đến Hắc Vân Bảo, gà đã sắp sửa gáy vang. Tư Đồ ngồi cùng Tiểu Hoàng, để y dựa vào hắn một lúc, trông y đã ngủ say mới nhẹ nhàng đứng dậy, ra khỏi cửa phòng.

Đi đến biệt viện, vừa lúc gặp được Mộc Lăng đang ôm hòm thuốc vội vã ra ngoài.

“Oa!” – Một Lăng giật mình – “Sao khuya rồi còn chưa ngủ? Đúng lúc lắm, tình trạng Ngao Phượng Linh tốt hơn rồi, nói không chừng không bao lâu sẽ tỉnh.”

“Thật à?” – Tư Đồ kinh ngạc.

“Nhưng mà…” – Một Lăng sờ cằm, nhỏ giọng bảo với Tư Đồ – “Trên người cô nương ta có chuyện gì đó rất quái lạ!”

“Quái lạ?” – Tư Đồ không hiểu lắm.

Mộc Lăng kề vào tai Tư Đồ rì rầm mấy câu.

Tư Đồ nhăn trán ngó Mộc Lăng – “Vậy có biện pháp không?”

Mộc Lăng lắc đầu – “Không có biện pháp, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chỉ e tới lúc đó có khả năng phát sinh thêm chuyện!”

Trầm mặc một lúc rồi Tư Đồ gật gù – “Ta hiểu rồi.”

“Sao vậy?” – Mộc Lăng thấy sắc mặt Tư Đồ có hơi u ám bèn hỏi han – “Cũng lâu không uống rượu rồi đó, có muốn đi uống không?”

Tư Đồ bật cười – “Ngươi mà uống rượu được sao? Đồ ốm yếu!”

“Ấy cha!” – Mộc Lăng không phục – “Ta uống rượu thuốc không được hử?”

Hai người họ đi đến phía sau của Hắc Vân Bảo, nơi đó có căng một tấm bạt để phơi khô ngũ cốc, cứ cách một quãng lại có một ụ rơm to tướng, là lúa mạch sau khi đã đập xong thì dồn rơm lại nơi ấy. Hai người bọn họ mang theo mỗi người hai vò rượu, tìm hai đụn rơm đối diện nhau ngồi xuống.

“Nhìn cái bộ mặt như chết rồi của nhà ngươi coi, có gì vậy? Bị khinh bỉ rồi hử?” – Mộc Lăng nhấp rượu, hỏi Tư Đồ ở bên kia.

Tư Đồ đặt rượu sang một bên, ngước đầu lên ngắm sao trên trời. Đằng đông dần dà chuyển rạng. Thật lâu sau hắn mới nói – “Tiểu Hoàng nói muốn vĩnh viễn ở cùng với ta.”

“Phốc…khụ khụ…” – Mộc Lăng bị sặc rượu, ho sù sụ một trận mới ôm quyền vái Tư Đồ – “Chúc mừng ngươi a…Rốt cuộc cũng hết khổ rồi.”

“Ngươi có nghĩ tới…” – Tư Đồ nói trong đắn đo, chậm rãi – “Nên đi ra ngoài một lần không?”

Mộc Lăng sửng sốt rồi tức thì bật cười – “Để làm gì? Chê ta ăn chùa ngủ chùa ở Hắc Vân Bảo không trả tiền hử?”

“Hừ…” – Tư Đồ lườm y một cái.

“Hắc hắc” – Mộc Lăng cười – “Đợi cho việc này đâu vào đó rồi, ta đi cũng chưa muộn a.”

Tư Đồ gật gù – “Ta chỉ sợ mệnh nhà ngươi không đủ thọ.”

“Cút!” Mộc Lăng quắc mắt – “Lão tử trường mệnh bách tuế à!”

Tư Đồ cũng cười rộ lên, nhấp một ngụm rượu mà rằng: “Chuyện này thực sự xong xuôi đâu đó rồi, ngươi nên đi thôi.”

“Đi đâu đây?” – Mộc Lăng trợn trắng mắt – “Đi làm gì?”

Tư Đồ ngẫm nghĩ, chốc sau nói – “Đi ra bên ngoài, tìm một ai đó…xem coi có chữa được hết bệnh cho ngươi, để ngươi thật sự trường mệnh bách tuế hay không.”

“Ta phi!” – Mộc Lăng nổi cáu, vất vò rượu ra xa.



Độ chừng vào trưa ngày hôm sau, Ngao Phương Linh đã thật sự tỉnh dậy. Có điều người hãy còn rất yếu ớt.

Mộc Lăng cho nàng ta uống vài thứ thuốc, bảo rằng chỉ cần thận trọng điều trị thêm ba hôm là có thể nói được bình thường. Trên dưới Hắc Vân Bảo ai cũng vui mừng, nhất là khi Ngao Phượng Linh nhìn Tư Đồ thì không hề có biểu hiện kích động, mà ngược lại là chất chứa rất nhiều điều muốn nói. Tư Đồ chỉ khoát tay với nàng, ý bảo trước nhất nàng không được nóng vội, cứ lo chữa thương cho tốt.

Ngao Thịnh rất lo lắng, nhớ đến mấy vị ca ca đều qua đời cả. Mặc dù bọn họ xưa kia đối xử với nó không tốt lành gì, nhưng nó cũng rất đau buồn. Ngao Phượng Linh trước giờ đều rất mực yêu thương nó, cho nên nó nhận lãnh trách nhiệm chăm sóc cho cô nương ta, mỗi ngày đều đến bưng trà rót nước.

Tư Đồ xoay sở được một lúc rỗi rãi, kéo Tiểu Hoàng vào trong thư phòng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Tiểu Hoàng nhìn thấy Tư Đồ dường như đang có chuyện muốn nói với mình.

“Có còn nhớ lần trước ngươi trừ cổ cho Ngao Thịnh không? – Tư Đồ hỏi.

Tiểu Hoàng gật đầu – “Nhớ rõ chứ, có gì ư?”

Tư Đồ kéo y ngồi xuống cạnh bàn, nói – “Hôm qua Mộc Lăng nói ta nghe, trong thân thể của Ngao Phượng Linh, có cổ độc.”

“Sao cơ?” – Tiểu Hoàng giật mình thảng thốt – “Là loại nào?”

“Tủy quỷ!” – Tư Đồ bảo – “Giống y hệt loại trong người Ngao Thịnh!”

“Sao lại có thể như vậy?” – Tiểu Hoàng trầm ngâm một lát rồi vội vã hô lên – “Không xong! Lúc vừa đến Thục Trung, tủy quỷ trong óc cô nương ấy hẳn đã đẻ trứng mất rồi!”

Tư Đồ thẳng thắn gật đầu – “Không sai! Hơn nữa Mộc Lăng còn nói, Ngao Phượng Linh không cứu được nữa!”

“Sao lại có thể như vậy…” – Tiểu Hoàng như có chút hỗn loạn – “Theo lời Ngao Kim Long nói, Ngao Thịnh mười năm về trước đã bị hạ cổ độc…Nhưng còn Ngao Phượng Linh là chuyện gì xảy ra? Không thể nào có khả năng mười năm về trước đã đoán chắc chắn được sự tình của hiện tại…”

Tư Đồ hỏi – “Ta chưa rõ lắm, cổ trùng này sợ lạnh, còn mùa hạ thì sao?”

Tiểu Hoàng lắc đầu – “Đặc tính của loài sâu này tương đối giống Đông trùng hạ thảo, lúc hạ đến thì hoàn toàn chết đi, cho đến mùa đông mới có thể sống lại, có muốn đẻ trứng cũng chỉ có thể vào mùa đông!”

“Tuổi tác của Ngao Phượng Linh không phải nhỏ!” – Tư Đồ nói – “Ngao Thịnh có tật ở mắt, không thể đi xa. Nhưng Ngao Phượng Linh không thể nào suốt mười năm trời đều không tới phương nam chứ?”

Tiểu Hoàng dứng dậy bảo Tư Đồ – “Phải tìm thi thể hai huynh đệ họ Ngao về đây!”

Tư Đồ nhướn mày – “Ý của ngươi là nói, hai huynh đệ này cũng có thể bị hạ cổ ư? Vậy còn bọn người giang hồ khác?”

Tiểu Hoàng sốt ruột – “Ta cũng không rõ lắm, loại cổ trùng này chỉ có thể hạ ở phương bắc, đẻ trứng tại phương nam…bọn người giang hồ kia…”

“Không vội!” – Tư Đồ xoa xoa sau gáy y – “Ta có cách!” – Nói rồi thì gọi Lô Ngự Phong tới, phân phó hắn dẫn theo mấy huynh đệ lẻn vào nơi tập kết thi thể của võ lâm nhân sĩ, trộm xác hai huynh đệ Ngao thị trở về, tiện thể mang thêm bốn năm cái xác nữa, tốt nhất là hai người đến từ miền nam, hai người miền bắc.

Lô Ngự Phong lĩnh mệnh lui xuống, chẳng mấy chốc đã cùng các huynh đệ trở về, trộng được sáu thi thể cả thảy.

“Bang chủ!” – Lô Ngự Phong nói với Tư Đồ – “May mà bọn ta tới sớm, nếu không đã bị thiêu hết rồi!”

“Thiêu?” – Tư Đồ giật mình – “Linh cữu chỉ mới qua có mấy hôm, hôm nay cũng không nóng lắm, sao phải thiêu gấp làm gì?”

Lô Ngự Phong nhún vai nói – “Bọn ta cũng nghĩ rất kỳ quặc, chiếu lý mà nói hẳn phải hoàn ai nấy về cho người nhà nơi nguyên quán! Chúng ta vừa đi khỏi đó thì phát hiện bọn họ đang kiểm kê đếm số lượng, bảo rằng phải thiêu.”

Tư Đồ chợt hiểu – “Là muốn tra ra ai được ta cứu đây mà. Vậy thì đem bảy người trở về thật vừa hay! Cùng một lúc mất đi bảy, bọn họ sẽ mù mờ.”

Mộc Lăng ôm một chiếc tráp gỗ đi vào, nhìn thoáng qua mấy thi thể rồi nhăn mặt nhíu mày phun ra một câu – “Không ổn rồi!”

Tiểu Hoàng giật mình, hỏi Mộc Lăng – “Vì sao không ổn?”

Mộc Lăng ấn một ngón tay lên vết thương trên cổ những thi thể – “Đều là tự sát!”

“Cái gì?!”

Chú thích

[1]Phấn điêu ngọc trạc (粉雕玉镯). Xét nghĩa thì là tạc bằng phấn và tinh xảo như vòng ngọc. Ý nói Tiên Tiên vừa trắng trẻo như phấn vừa thanh tú như ngọc đó mà :”>

[2]Thực ra nguyên văn là “Tâm tự du phanh” (心似油烹). Tạm dịch theo chữ là tim như bị rán trong dầu. Mình đã hỏi chú google, chú bảo mà chú cũng hổng biết nghĩa nó chính xác là ra sao, mà thấy tụi nó dùng quá trời kiểu nào cũng rất lâm li đau buồn sốt ruột nên mình mạo muội thay bằng từ ngữ dễ hiểu hơn chút là “Lòng như lửa đốt”.

Ai biết chỉ mình nha :”>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.