Nàng nhớ đến Tế Dương vương, nhớ đến Ngu Tấn Thanh, nhớ đến Gia Luật
Sở Tế, thậm chí nhớ đến cả Thanh Bích và Ngọc Trân đã vì nàng mà chết,
sinh mạng tươi đẹp rực rỡ cứ thế tan biến mất, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được nhịp điệu và sắc màu của sự sống…
Trong Phượng Loan cung.
Mộ Dung San về đến phòng ngủ liền tựa nghiêng trên giường, khẽ ho
thành tiếng, Tắc Hỷ ở bên cạnh vội lấy một chiếc bình ngọc từ hộp trang
sức bên cạnh ra, đổ ra một viên thuốc trong như giọt nước, dùng khăn gấm bọc lại đưa cho Mộ Dung San, rồi đứng cạnh hầu hạ cô ta uống thuốc.
Hồi lâu sau Mộ Dung San mới thở đều lại, trên mặt cũng có chút huyết sắc, nói: “Tắc Hỷ, ngươi thấy Họa phi thế nào?”
Tắc Hỷ lấy một chiếc thảm mỏng, đắp lên đùi Mộ Dung San, còn mình
ngồi dưới chân giường, vừa khẽ đấm bóp cho cô ta, vừa nói: “Tắc Hỷ vốn
không có nhận xét gì về Họa phi, chỉ cảm thấy hôm nay chủ nhân đến Mặc
Họa đường có phần thừa thãi. Đến khi gặp được cô ta, cũng chỉ cảm thấy
mặt mũi xinh đẹp một chút, nhưng đường nét không tinh tế bằng Vận phi,
không tinh anh bằng Ngu phi, cũng không kiều diễm bằng Cầm phi, có điều, ở cô ấy lại toát ra một khí thế nào đó rất khó tả, khiến người khác
không dám coi thường.”
“Nếu chỉ có nhan sắc hơn người thì đã đành, nhưng ngươi xem cô ta
tiến lui có chừng mực, lại biết quan sát lời nói sắc mặt, đủ biết rõ
ràng không phải hạng tầm thường.”
Mộ Dung San khẽ than một tiếng, Tắc Hỷ nhìn thần sắc cô ta, hỏi dò
la: “Chủ nhân, người vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao? Theo Tắc Hỷ thấy,
tuy người chưa khỏe lên, nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần điều
dưỡng thêm nữa là được, cần gì phải lo lắng chuyện đó quá sớm?”
Mộ Dung San lại dùng khăn che miệng khẽ ho vài tiếng, nói: “Thân thể
của ai gia, ai gia tự hiểu rõ, chịu đựng qua được mùa đông đã là ông
trời hậu ái, chỉ e trong năm…”
Tắc Hỷ thấy thế, lập tức có phần thương cảm, nước mắt lã chã, nói:
“Chủ nhân đừng nói nữa, bất luật thế nào, Tắc Hỷ đều sẽ ở bên người.”
Mộ Dung San cười an ủi, vỗ vỗ lên vai Tắc Hỷ, nói: “Tắc Hỷ, ngươi đã
theo ai gia mười sáu năm, từ khi ai gia tám tuổi ngươi đã ở bên cạnh,
như hình với bóng không rời. Nếu ai gia quả thực phải ngủ yên dưới dất,
đợi ai gia tìm được người có thể gửi gắm, ai gia còn mong ngươi chăm sóc giùm Đình Sóc nữa, nếu không, ai gia làm sao có thể yên lòng được?”
Tắc Hỷ lau nước mắt, hỏi có phần mơ hồ: “Chủ nhân đã chọn được ai chưa?”
“Thục phi là mẫu phi của Đình Sóc, nhưng đáng tiếc tính tình ngu
ngốc, không biết tiến lui, không rước họa cho Đình Sóc đã là may rồi,
những chuyện khác chẳng thể trông chờ ở cô ta được. Hiện giờ sở dĩ cô ta chịu yên phận, chẳng qua cũng là vì Đình Sóc nên không dám manh động mà thôi.”
“Vậy còn Trinh phi, Đức phi thì sao? Bọn họ cũng đã ở trong hậu cung được một thời gian, chưa từng thất sủng bao giờ.”
“Trinh phi, Đức phi đấu đá với ai gia bao năm nay, chỉ e trong lòng
cũng đã nguội lạnh, bọn họ cũng nên hiểu rõ, nếu hoàng thượng muốn cất
nhắc bọn họ, đâu cần phải đợi đến hôm nay? Nhưng hai người bọn họ sức
lực ngang nhau, cho dù ai gia có lòng lôi kéo một trong hai người, người còn lại cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách phá hoại, ai gia không thể mạo hiểm
được.”
“Vậy Vận phi, Ngu phi, và cả Cầm phi thì sao?”
“Phụ thân của Vận phi là tả tướng, gia thế hiển hách, tài nghệ có
thừa, vốn là sự lựa chọn thích hợp, nhưng cô ta tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, không biết cách xoay sở, tất sẽ phải chịu thiệt lớn. Huynh trưởng của Ngu phi hiện giờ thống lĩnh ba quân, danh tiếng ngất trời, Ngu phi
lại đang mang thai, nếu sinh được hoàng tử, vậy thì cô ta không hại đến
Đình Sóc đã là vạn phúc, sao có thể bảo vệ cho Đình Sóc được? Cầm phi
gần đây đắc sủng nhất, có điều cô ta tuy tâm cơ sâu sắc, nhưng không đủ
thông minh, cứ một mực đòi sủng ái, đợi hoàng thượng chán rồi sẽ chỉ vứt bỏ một bên.”
“Vậy các phi tần còn lại thì sao?”
“Các phi tần còn lại, người thì gia thế thấp hèn, người thì tư chất quá kém, không gánh được trọng trách. Chỉ có…”
Mắt Tắc Hỷ sáng lên, bỗng nhiên hiểu ra, nói: “Chủ nhân muốn nói đến Họa phi ư?”
“Đúng thế!”
“Tắc Hỷ hiểu rồi, Họa phi thông minh hơn người, biết hôm nay là ngày
mười lăm, bèn thoái thác rằng thân thể không được khỏe, để hoàng thượng
danh chính ngôn thuận ở lại Phượng Loan cung.”
“Cô ta biết tránh mũi nhọn của kẻ khác, quả là hiếm thấy, thực ra đây không phải chuyện gì quan trọng, ai gia thích lòng dạ từ bi của cô ta…”
Tắc Hỷ chau mày, hỏi lại chủ nhân: “Từ bi ư? Người nói đến chuyện cô
ta cầu xin cho Phương cô cô phải không? Nhưng cô ta và Phương cô cô chưa từng gặp mặt, chẳng có giao tình sâu sắc, xin hay không chẳng qua chỉ
là để giữ thể diện mà thôi.”
“Không sai, chẳng qua chỉ là giữ thể diện. Nhưng nếu chỉ là như vậy,
vì sao cô ta không đợi Phương cô cô bị tát mười mấy cái rồi mới cầu
xin?”
Tắc Hỷ lúc này mới vỗ tay tán thưởng: “Vẫn là nương nương thông tuệ,
lòng sáng như gương, Tắc Hỷ nhất thời ngu muội, không nghĩ ra điểm này.
Có điều, Họa phi và Cầm phi là cùng một mẹ sinh ra, tình thân đương
nhiên không cần phải nói. Sau này, nếu hai người bọn họ bắt tay với
nhau…”
Mộ Dung San lại ôm ngực ho, thở một hơi, trên mặt hiện lên vẻ chế
giễu, nói: “Chuyện này rất đơn giản, vậy thì cứ để hai người bọn họ trở
thành hai người xa lạ là xong.”
Tắc Hỷ thấy lòng chùng xuống, nhìn thân hình ốm yếu của Mộ Dung San,
trăm mối thê lương dội đến trong tim, lặng lẽ thở dài, lại nghe thấy Mộ
Dung San nói: “Ngươi đi đưa Đình Sóc tới đây cho ai gia, lại đi chuẩn bị mấy món thanh đạm, nhớ nhất định phải thêm món canh ngọc phỉ thúy mà
lần trước hoàng thượng cứ khen mãi đấy.”
Tắc Hỷ y lời lui ra.
Trong lòng Tắc Hỷ đương nhiên hiểu, từ khi sức khỏe ngày càng không
tốt, Mộ Dung San rất coi trọng ngày mùng một và mười lăm hàng tháng,
nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Chung Ngân Hoàng, nhưng Chung Ngân Hoàng cũng
chỉ ở lại Phượng Loan điện vào ngày mùng một và mười lăm, ngày thường
tuy chiều chuộng Mộ Dung San, nhưng hoàn toàn không hề sủng ái thêm.
Mặc Họa đường.
Vì Mộ Dung San đã đích thân đến, ên phi tần các cung cũng đều chuẩn
bị quà mừng tới Mặc Họa đường. Trinh phi uyển chuyển, Đức phi sang
trọng, Doãn tần, Nguyễn tần yêu kiều, Thẩm chiêu nghi ôn hòa kiều diễm
tươi cười, Lệ tiệp dư, Triệu mỹ nhân đến cùng nhau, một người gầy nhỏ
xuất trần, một người thướt tha quyến rũ.
Vận phi nói bị nhiễm phong hàn, không tiện ra khỏi cửa, chỉ sai cung
nữ đưa quà mừng đến. Còn Ngu phi vì dưỡng thai, nói Chung Ngân Hoàng
không cho phép đi lại lung tung, nên cũng chỉ sai cung nữ đưa quà mừng
đến mà thôi.
Người duy nhất dùng dằng chưa đến là Cầm phi Phó Tố Cầm.
Phương cô cô một mặt dẫn theo Hồng Ngọc, Lục Châu nhận quà mừng, đón
tiễn khách, một mặt khuyên nhủ Phó Cẩm Họa: “Cầm phi nương nương nhất
định là bận chuyện gì đó, nàng ấy là tỷ tỷ của chủ nhân, sao có thể
không đến thăm chủ nhân được?”
Phó Cẩm Họa chỉ cười, Phó Tố Cầm đương nhiên sẽ đến, nàng ta xưa nay
coi trọng danh tiếng, vốn rất quenlàm những chuyện giữ sĩ diện thế này.
Đợi đến tận giờ hợi, Phương cô cô thấy thế, chỉ đành nói: “Chủ nhân
đi nghỉ trước đi, có lẽ Cầm phi thương chủ nhân hôm nay mệt, đợi ngày
mai mới đến.”
Phó Cẩm Họa không chịu đi nghỉ, ngược lại nói với ngữ khí kiên định:
“Không, tỷ ấy nhất định sẽ đến!” Nói rồi nàng sai mọi người lui xuống,
chỉ giữ lại Phương cô cô và Hồng Ngọc ở bên ngoài.
Khi Phó Tố Cầm đến Mặc Họa đường, không để Hồng Ngọc thông báo, đi
thẳng vào nhà trong, Phó Cẩm Họa chỉ mặc áo trong, đang nằm trên giường, thấy Phó Tố Cầm bước vào, khẽ kêu lên một tiếng “Đạitỷ…”, thế rồi quầng mắt bỗng đỏ hoe.
Khóe mắt Phó Tố Cầm cũng thoáng một màn sương, nghiêng đầu tán thưởng một cách khoa trương: “Mặc Họa đường này tuy không lớn, lại lạnh lẽo xa xôi, nhưng hiếm có nơi nào bên trong lại được bày biện trang nhã thế
này, so với Man Âm điện của ta còn tốt hơn nhiều.”
Hồng Ngọc bưng trà tiến vào, thấy Phó Cẩm Họa nhìn mình, liền dâng
trà cho Phó Tố Cầm, thấy Phó Tố Cầm không đón lấy, bèn lặng lẽ đặt lên
bàn rồi đi ra.
Phó Cẩm Họa tưởng rằng Phó Tố Cầm sợ để lộ manh mối gì trước mặt
mình, cho nên cố tình đối xử lạnh nhạt với Hồng Ngọc, khi đó nàng chỉ
cười khổ, không hề ghi nhớ trong lòng.
Phó Tố Cầm cũng cởi áo ngoài, lên giường, hai chị em giống như khi còn ở trong nhà họ Phó, cùng ngủ một giường.
“Đại tỷ, cha mẹ có khỏe không?”
Phó Tố Cầm gật đầu, nói: “Bọn họ đều khỏe, có điều cứ nhớ thương muội mãi, nhất là mẹ, từ sau khi muội bị bắt cóc suốt ngày khóc than, khi
nghe tin muội chết, khóc đến ngất đi ốm liệt trên giường. Bây giờ nghe
nói muội lành lặn trở về hoàng cung, không biết mẹ vui mừng đến mức
nào.”
“Ồ.” Phó Cẩm Họa khẽ đáp một tiếng, cũng không biết nên trả lời thế
nào, hồi lâu mới lại nói: “Hoàng thượng có đối tốt với tỷ không?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Phó Tố Cầm rạng rỡ hẳn lên, ánh mắt tươi
cười nói: “Hoàng thượng đương nhiên là sủng ái ta, đáng lẽ hôm nay là
ngày đại hỷ của muội muội, cũng không biết hoàng hậu dùng cách gì, lại
khiến hoàng thượng ở trong Phượng Loan cung. Trong lòng ta bất bình, bèn lưu hoàng thượng ở lại Man Âm điện của ta dùng cơm, cho nên mới đến
muộn.”
Phó Cẩm Họa ngầm than thở trong lòng, Phó Tố Cầm cứ ở đó mà mừng rỡ, đâu biết rằng đã đem lửa tự đốt thân mình?
Mộ Dung San dù sao cũng là chủ hậu cung, có cung quy làm chỗ dựa, còn Phó Tố Cầm chỉ dựa vào chút sủng ái của quân vương mà thôi. Tỷ ấy cũng
là người thông minh, sao lại có thể không hiểu rằng trên đời này thứ
không đáng tin nhất chính là sự sủng ái của quân vương? Nếu sủng ái đến
cực điểm, cũng chính là đẩy tỷ ấy đến bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào
cũng sẽ có nguy cơ rơi xuống vực, tên bắn lén khó tránh, thương đánh
ngầm khó chặn, sao mà còn đường sống được?
“Họa nhi, ta nghe nói muội và Tế Dương vương…”
Cuối cùng cũng hỏi đến chuyện này, Phó Cẩm Họa trong lòng hơi run,
đáp như không có chuyện gì: “Ngài ấy đối xử với muội không tệ, dọc đường may mà có ngài ấy chăm lo.”
“Ồ? Nhưng ta nghe nói, ngài ấy bị thương mà vẫn một mình xông vào đại doanh triều Nguyên Hy cứu muội, chuyện đó có thật không?” Phó Tố Cầm
hỏi rất cẩn thận, cho thấy nàng ta cực kì xem trọng vấn đề này.
Phó Cẩm Họa trả lời cũng rất cẩn thận, nàng không dám sơ sẩy trước
chuyện này, “Đúng là có chuyện đó, khi ấy Tế Dương vương đã biết muội
chưa chết, sợ hoàng thượng trách tội, bèn xông vào trận doanh của triều
Nguyên Hy cứu muội ra, có điều không phải ngài ấy đi một mình.”
Đương nhiên không thể coi là chỉ đi một mình được, chẳng phải vẫn còn Thanh Thù đó sao?
Phó Tố Cầm không hỏi tiếp nữa, ngược lại nói: “Tắc Kỳ được gả vào Tế
Dương vương phủ, thân thể hình như khỏe mạnh hẳn lên, mấy ngày trước
nghe Nhan Thư vào cung nói, Tế Dương vương đó sai người tìm danh y khắp
nơi về chữa bệnh cho Tắc Kỳ, cũng coi như có lòng thương yêu Tắc Kỳ
rồi.”
Phó Cẩm Họa nắm chặt góc chăn, trong khoảnh khắc mới hoảng hốt nhớ
ra, nhị tỷ của nàng đã lấy Tế Dương vương. Tế Dương vương không phải
người ngoài, mà là tỷ phu của nàng, nếu yêu nhau, đây chính là một đoạn
nghiệt duyên.
Có điều, nếu không yêu, thì cần gì phải vướng bận tình sâu, sống chết bao lần như thế?
Phó Cẩm Họa miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Nhớ ngày trước tỷ ấy ở trong
nhà họ Phó khóc lóc không chịu lấy chồng, bây giờ rốt cuộc cũng chịu gả
đi rồi.”
“Kể ra, đó chính là mệnh duyên. Ta cũng không ngờ mình sẽ vào cung.”
Phó Tố Cầm dường như có chút u sầu, “Ít nhất thì bản ý của ta không phải là vào cung, ta không có được thứ mình muốn, nên chỉ đành tranh cướp
thứ người khác muốn mà thôi. Thế đạo chính là như vậy, coi như ta đã
hiểu rõ, chẳng thà để cho người ta hận, còn hơn để cho người ta yêu, yêu có thể rất dễ dàng, nhưng hận thì lại khó mà làm được. Yêu chẳng qua
chỉ là chuyện nhất thời, hận mới là chuyện suốt cả cuộc đời.”
Phó Cẩm Họa lúc này mới nhớ ra, Phó Tố Cầm ngày trước cũng từng thích một người, nam tử có nụ cười anh tuấn phóng khoáng đó, nam tử bịt mặt
cầm chổi quét lá cây, nam tử ở trên đài chỉ ra chỗ khiếm khuyết trong
thư pháp của Phó Nhan Thư, chính là hắn, Chung Tầm Trạch.
Hồi lâu, Phó Tố Cầm mới nói: “Nhan Thư đã đính hôn với ngài ấy, chẳng bao lâu nữa sẽ được gả qua đó.”
Đây là lần đầu tiên Phó Tố Cầm nhắc đến người đó trước mặt Phó Cẩm
Họa, cho dù ngày trước nàng ta ở trong Cầm Trai đánh đàn ba ngày ba đêm, cũng chưa từng hé nửa lời với Phó Cẩm Họa, chỉ nghe thấy nàng ta lẩm
bẩm: “Thực không ngờ người đó lại là Nhan Thư…”
Hai người thủ thỉ nói chuyện, dù sao cũng là tỷ muội trong nhà, ngoại trừ những chuyện riêng tư nhất ra, cũng chẳng có gì cấm kỵ, Phó Tố Cầm
bỗng nhiên nói: “Mặc Họa đường của muội có rất nhiều tai mắt, chuyện gì
cũng phải chú ý, đừng mắc bẫy kẻ khác, cần làm rắn thì cứ làm rắn, cách
tốt nhất là giết một kẻ khiến trăm kẻ khác phải run sợ. Nhớ lại ngày
trước, Man Âm điện của ta cũng bị cài cắm tai mắt, chẳng phải cũng đều
bị ta ngầm xử lý hết rồi đó thôi?”
Phó Cẩm Họa cười, trong lòng thầm cân nhắc, cuối cùng không nhịn
được, nói: “Đại tỷ nói phải lắm, khi cần ra tay muội sẽ ra tay. Có điều, người đại tỷ đưa tới, muội tự khắc sẽ chú ý riêng, chăm sóc tử tế.”
Phó Cẩm Họa lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phó Cẩm Họa, nói:
“Lẽ nào muội nghi ngờ ta cài tai mắt trong Mặc Họa đường của muội?”
Phó Cẩm Họa thấy vẻ mặt Phó Tố Cầm không giống như đang giả vờ, trong lòng kinh ngạc, bỗng thấy có chút hối hận, chậm rãi hỏi: “Hồng Ngọc
chẳng lẽ không phải là người tỷ đưa tới sao?”
Phó Tố Cầm cười rầu rĩ, nói: “Mọi người đều nói hậu cung này là nơi
cực kỳ đáng sợ, hôm nay coi như ta đã được lĩnh giáo rồi. Muội mới vào
cung được một ngày mà đã có người muốn ly gián quan hệ chị em chúng ta,
quả là đáng sợ thật. Hồng Ngọc kia trước ta chưa từng gặp bao giờ, nếu
muội không tin thì ta cũng đành chịu. Đêm đã khuya rồi, ta phải về đây,
muội nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác ta lại đến thăm muội.”
Giây phút đó, Phó Cẩm Họa chọn cách tin tưởng Phó Tố Cầm, nàng ta xưa nay không ưa nàng, nhưng cũng không đến nỗi dồn nàng vào chỗ chết, vậy
thì Hồng Ngọc rốt cuộc có lai lịch thế nào? Cô ta nói Phương cô cô là
người của Mộ Dung San, Lục Châu là người của Ngu Hồng Ngạc, rốt cuộc có
thật không?
“Đại tỷ, muội tin tỷ.”
Phó Cẩm Họa đứng dậy, xuống giường, Phó Tố Cầm đã mặc xong áo ngoài,
cầm chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên vai Phó Cẩm Họa, cười bất lực,
trước khi đi còn nói: “Vân Nương và hai tiểu a đầu ngày trước muội sai
Vấn Nhạn sắp xếp bên ngoài, ta đều đã đưa vào Man Âm điện, đợi đến mai,
ta sẽ sai người đưa sang cho muội.”
Phó Cẩm Họa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc là bởi Phó Tố Cầm
chỉ vì cho rằng mình đã chết, cho nên mới có ý dùng Vân Nương, vui mừng
là bởi nàng có thể không tốn chút sức lực nào, mà đã có được tay sai đắc lực.
Đợi sau khi Phó Tố Cầm rời đi, Phó Cẩm Họa mới có phần lo sợ, Vân
Nương, Đông Tình, Thu Lộ đều đã ở bên cạnh Phó Tố Cầm được một thời
gian, rốt cuộc tâm tư họ giờ đặt ở bên nào, nàng liệu còn có thể tin
được bọn họ không, điều đó tạm thời vẫn chưa thể biết, chỉ đợi đến mai
gặp được bọn họ mới có thể làm rõ phần nào.
Hôm sau, Hồng Ngọc, Lục Châu vừa mới hầu hạ Phó Cẩm Họa chải đầu
xong, Phương cô cô hôm qua vừa bị Mộ Dung San cảnh cáo nên hôm nay rất
cẩn thận, dồn nhiều công sức lên việc ăn mặc của Phó Cẩm Họa. Cô ta chọn một bộ váy bằng vải đoạn viền mép màu tím sẫm, bên ngoài lại trùm một
tầng sa mỏng màu hồng nhạt, vừa thu hút, lại không quá rực rỡ, Phó Cẩm
Họa cũng rất ưng ý.
“Chủ nhân, vừa rồi người của Phượng Loan cung đến nói rằng hoàng hậu
nương nương không được khỏe, bảo nương nương các cung không cần đến
thỉnh an. Nhưng chủ nhân mới vào cung, không đi e rằng không hợp lý.”
Người đang nói chính là Lục Châu.
Phó Cẩm Họa nhìn kỹ cô ta vài lượt, thấy khuôn mặt rất ân cần, bèn nói: “Đi mới là không hợp lý.”
Phương cô cô dường như vô cùng hài lòng trước quyết định của Phó Cẩm
Họa, phụ họa thêm: “Hoàng hậu nương nương đã hạ lệnh không cho đi, nếu
chủ nhân của chúng ta vẫn qua đó thỉnh an, bị người ngoài trông thấy, họ sẽ không nói rằng chủ nhân của chúng ta hiểu lễ, mà chỉ cho rằng chủ
nhân nóng lòng bợ đỡ hoàng hậu nương nương mà thôi.”
Lục Châu nghe vậy thì vội vàng nói: “Là Lục Châu ngu muội, nhất thời suy nghĩ không được chu đáo, xin chủ nhân thứ tội.”
Phó Cẩm Họa chỉ cười nhạt, dường như không để tâm, Lục Châu thấy thế mới thở phào một hơi.
Không lâu sau, đại cung nữ Yên Hà từ Man Âm điện của Phó Tố Cầm quả nhiên đưa người tới.
Phó Cẩm Họa thấy chỉ có mình Vân Nương đến, trong lòng hiểu rõ, Phó
Tố Cầm làm việc cũng coi như ổn thỏa, biết đưa ba người đến một lúc,
nhất định sẽ khiến người khác sinh nghi, cho nên mới chỉ đưa Vân Nương
đến trước.
Hồng Ngọc nghe nói là người của Man Âm điện, sắc mặt liền trở nên
gượng gạo, né tránh ánh mắt dò xét của Phó Cẩm Họa, vội vã cáo lui xuống bếp, quay người đi ra. Phó Cẩm Họa không quan tâm đến cô ta, đuổi
Phương cô cô, Lục Châu ra ngoài, giữ một mình Vân Nương ở lại, nhất thời trăm niềm cảm khái.
Khi Vân Nương trông thấy Phó Cẩm Họa, cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng
rỡ, nói: “Vốn dĩ Cầm phi nương nương nói cô đã vào cung, Vân Nương còn
không tin, bây giờ được trông thấy, cứ ngỡ như là đang nằm mơ vậy!”
Phó Cẩm Họa cười nhạt, kéo tay Vân Nương lại gần mình để nhìn kỹ một
lượt, hứng thú nói: “Cũng may, đại tỷ của ta không bắt cô làm việc khổ
sai, hỏng mất đôi tay khéo léo của cô, nếu không sau này ta quyết không
để yên cho tỷ ấy đâu.”
Vân Nương bật cười, nói: “Cầm phi nương nương rất chiếu cố tới tôi và Đông Tình, Thu Lộ, không bắt chúng tôi phải chịu khổ sở gì cả.”
Phó Cẩm Họa nhìn cô ta, nghiêm túc hỏi: “Vân Nương, từ nay về sau, cô có đồng ý đi theo ta không?”
Vân Nương quỳ xuống đất, kính cẩn đáp: “Từ khi được cô đưa ra khỏi
lầu thêu, Vân Nương đã một lòng một dạ muốn đi theo cô, Vân Nương cũng
đã dạy Đông Tình, Thu Lộ như thế.”
Phó Cẩm Họa quả thực không giấu hết nỗi vui mừng của mình, chân tình
cầm tay Vân Nương, vừa lắc lắc vừa nói: “Thế thì hay quá, ta ở trong
cung cũng coi như có người thân tín rồi. Đợi Đông Tình, Thu Lộ đến Mặc
Họa đường, lại đón Vấn Nhạn vào cung, chúng ta coi như có thể đoàn tụ
bên nhau.”
Vân Nương nghe thấy tên Vấn Nhạn, sắc mặt bỗng có phần gượng gạo, Phó Cẩm Họa thấy thần sắc Vân Nương khác thường, bèn hỏi dồn: “Có phải đã
xảy ra chuyện gì với Vấn Nhạn không? Vân Nương, cô nói cho ta biết đi,
có phải đã xảy ra chuyện gì với Vấn Nhạn không?”
“Vân Nương nghe nói, từ sau khi cô xảy ra chuyện, Vấn Nhạn đã bị bán vào lầu xanh…”
Phó Cẩm Họa cả kinh, lửa giận bừng lên trong lồng ngực, giơ tay gạt
một đường qua mấy tách trà trên bàn, mặc cho mảnh sứ vỡ ngổn ngang dưới
đất, quát hỏi: “Là ai? Ai đã bán Vấn Nhạn vào lầu xanh? Có phải nhị tỷ
của ta không?”
Vân Nương không đáp, trên khuôn mặt thanh tú cũng để lộ ra bao vẻ
thương xót và không nỡ, nhưng đâu thể bằng một phần nỗi đau trong lòng
Phó Cẩm Họa lúc này? Vấn Nhạn từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, Phó Cẩm Họa xưa nay xa cách tỷ muội trong nhà, nhưng lại hậu ái Vấn Nhạn như muội muội
ruột, nay bỗng nhiên nghe thấy cô bé gặp phải cảnh ngộ như vậy, Phó Cẩm
Họa sao có thể không đau đến xé lòng?
Phó Tố Cầm tuy không phải là người dễ gần, nhưng nàng đã bị bắt cóc
đem đi, nàng ta cũng không cần phải hạ thủ với Vấn Nhạn. Phó Nhan Thư
xưa nay kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không hành động như thế, chỉ có Phó
Tắc Kỳ, cô ta lòng dạ hẹp hòi, lại thích thù hằn người khác, cũng chỉ có cô ta mới có thể gây ra những chuyện như thế.
Phó Cẩm Họa hận không nói hết, “Phó Tắc Kỳ, tỷ hiểm ác lắm.”
“Nghe nói lão gia, phu nhân nhà họ Phó cũng từng ngăn cản, nhưng chậm mất một bước, Vấn Nhạn gặp nạn, không còn mặt mũi nào nữa, sống chết
không chịu bước lại vào cửa nhà họ Phó, cứ thế ở lại trong lầu xanh. Phó lão gia có trách mắng nhị tiểu thư một trận rồi thôi.”
“Chuyện đó lẽ nào chỉ trách mắng là có thể kết thúc hay sao?”
“Cô muốn cứu Vấn Nhạn ra ư?”
Chuyện đó đương nhiên, cho dù phải trả giá bao nhiêu, nàng cũng không thể để Vấn Nhạn chịu khổ thêm một ngày nào nữa. Nhưng nàng không thể ra khỏi cung, chỉ có thể trông chờ người ở ngoài cung đi cứu, mà người
thích hợp nhất, không ai khác ngoài Tế Dương vương.
Phó Cẩm Họa lập tức viết một bức thư, bỏ vào phong bì, dùng nến dán
lại, đưa cho Vân Nương, nói: “Trong ngày hôm nay, nhất định phải đưa bức thư này ra ngoài, sai người chuyển cho Tế Dương vương.”
Vân Nương cũng không làm vẻ khó khăn gì, nói: “Sau khi Vân Nương vào
cung, thường xuyên thêu thùa, nhờ thái giám lén đưa ra ngoài bán lấy
tiền. Đợi lát nữa Vân Nương sẽ khâu bức thư này trong túi thơm, để tiểu
thái giám đưa ra ngoài cung chắc cũng không phải chuyện khó.”
Vừa hay lúc này Hồng Ngọc quay lại, trong tay bưng một bát cháo tổ
yến, trông thấy Phó Cẩm Họa đưa bức thư cho Vân Nương, cũng không nói
năng gì.
Phó Cẩm Họa gọi Hồng Ngọc lại, hỏi: “Hồng Ngọc, Mặc Họa đường của
chúng ta vốn đã nhỏ, ngươi xem, nên sắp xếp cho Vân Nương ở cùng phòng
với ngươi hay với Lục Châu thì hơn?”
Hồng Ngọc sững người, do dự giây lát, cuối cùng nói: “Cứ để cô ấy ở cùng Hồng Ngọc cũng được.”
Phó Cẩm Họa cầm thìa, chậm rãi khuấy bát cháo tổ yến, nói: “Vậy thì sắp xếp cho Vân Nương ở cùng với Lục Châu đi.”
Sắc mặt Hồng Ngọc lập tức trở nên thoải mái, đầu mày thoáng vẻ mừng
rỡ, nói: “Cũng được, thật tiếc là Hồng Ngọc không có phúc được ở gần Vân Nương tỷ tỷ rồi.”
Có điều, chuyện Vân Nương đưa thư, vẫn bị người khác phát hiện ra.
Tiểu thái giám kia nhận túi thơm và tiền thưởng của Vân Nương, liền
dự định ra khỏi cung đưa tin cho Tế Dương vương, đáng tiếc còn chưa ra
đến cửa cung, đã bị người của Phượng Loan cung chặn lại, lục soát trong
ngoài mấy lượt, mới tìm được bức thư đó từ trong túi thơm.
Trong Phượng Loan cung.
Phó Cẩm Họa quỳ trên nền gạch đá xanh đã được nửa canh giờ, đầu gối
lạnh đến mức đau nhói mà Mộ Dung San vẫn chưa đi từ trong phòng ra, các
phi tần khác đã lục tục kéo đến, đều đang khẽ bình luận gì đó.
Vận phi vẫn chưa xuất hiện, Ngu phi cũng thoái thác chưa đến, chỉ sai hai cung nữ đứng hầu bên ngoài Phượng Loan cung nghe tin tức. Phó Tố
Cầm vội vàng chạy đến, tới trước mặt Phó Cẩm Họa, khẽ quát: “Mới vào
cung được một ngày, muội đã gây ra chuyện rồi.”
Thục phi bật cười, nói: “Cầm phi, muội muội của cô vào cung, cô nên
vui mừng mới phải chứ, sao lại sốt ruột thế, có phải sợ muội muội tranh
sủng với mình không?”
Sắc mặt Phó Tố Cầm càng trở nên khó coi, lạnh lùng đáp: “Thục phi cứ
tự lo lấy thân đi thì hơn, dẫu sao thì cô muốn tranh sủng cũng chẳng
được đâu!”
Phó Cẩm Họa kéo tay áo Phó Tố Cầm, khẽ nói: “Chuyện này không liên quan tới tỷ, tỷ đừng để bị liên lụy vào.”
Phó Tố Cầm nổi giận, khẽ nói bên tai nàng: “Tỷ muội chúng ta vinh
nhục cùng hưởng, muội xảy ra chuyện, ta sao có thể gạt sạch can hệ được? Tứ muội, sao muội lại hồ đồ như vậy? Tự tiện đưa thư ra bên ngoài, đây
là điều đại kỵ trong cung quy.”
Phó Cẩm Họa khẽ thở dài, Phó Tố Cầm rốt cuộc lo nàng sẽ phải chịu phạt, hay là sợ bị liên lụy?
Không lâu sau, Tắc Hỷ dìu Mộ Dung San đi từ trong phòng ra, mọi người quỳ xuống hành lễ với cô ta, Mộ Dung San khẽ ho vài tiếng, nói: “Đứng
lên, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy ngồi vào chỗ, chỉ riêng Phó Cẩm Họa
vẫn quỳ một góc, Phó Tố Cầm thấy thế, cắn răng, lại quỳ xuống bên cạnh
Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa thầm kêu không nên, liếc mắt cho Phó Tố Cầm,
nhưng Phó Tố Cầm lại giận dữ lườm nàng.
Phó Cẩm Họa ngầm than thở, triều đường kị nhất là kéo bè kéo cánh, trong hậu cung cũng vậy.
Phó Cẩm Họa hiểu rõ, nếu muốn bảo toàn vinh hoa lâu dài cho hai
người, chỉ có lạnh lùng đối xử với nhau, mới có thể khiến Mộ Dung San
bớt sinh lòng phòng bị, Phó Cẩm Họa nói khẽ chỉ đủ cho hai người nghe
thấy: “Lát nữa tỷ không được phép cầu xin cho muội đâu đấy.”
Mọi người ai nấy đều sững sờ, Thục phi nhìn Phó Tố Cầm khinh bỉ, nói: “Cứ tưởng các người tỷ muội tình thâm, hóa ra chẳng qua chỉ là phường
tham lam phú quý, vì bản thân, ngay cả tính mạng của muội muội mình cũng không thèm quan tâm.”
Phó Cẩm Họa không hề ngẩng đầu, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh
mắt sắc bén của Mộ Dung San đang nhìn mình chằm chằm, nàng hơi cúi đầu
xuống, không nói năng gì.
Mộ Dung San bóp chiếc túi thơm trong tay, quan sát đường thêu bên trên, khen một tiếng, “Đúng là tay nghề nữ công rất giỏi.”
Mộ Dung San đưa chiếc túi thơm cho Tắc Hỷ, Tắc Hỷ cầm lấy, rút từ bên trong ra một bức thư còn gắn nến, dưới sự ra hiệu của Mộ Dung San bèn
bóc ra, chỉ nhìn vài lượt, liền đưa lại cho Mộ Dung San với vẻ mặt vô
cùng kinh ngạc.
Mộ Dung San đón lấy, vội vàng đọc qua, lập tức nói: “Tắc Hỷ, mau đỡ Họa phi dậy, ban cho được ngồi.”
Mọi người cả kinh, ngay cả Phó Tố Cầm quỳ ở một bên cũng lấy làm quái lạ, Triệu mỹ nhân không nhịn được hỏi: “Hoàng hậu nương nương, trong
thư rốt cuộc viết gì?”
Mộ Dung San dùng ánh mắt ấm áp, nhìn Phó Cẩm Họa cười ôn hòa, nói:
“Ai gia đã trách nhầm ngươi, để ngươi phải chịu ấm ức rồi, tâm ý của
ngươi đối với ai gia, ai gia nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Nương nương nặng lời rồi.” Phó Cẩm Họa điềm tĩnh, mặt không đổi sắc nói.
Mộ Dung San sai Tắc Hỷ đưa bức thư cho các phi tần, để bọn họ truyền
nhau đọc, mọi người vừa kinh ngạc vừa ngấm ngầm sinh lòng oán hận, Họa
phi này quả nhiên không hề đơn giản.
Hóa ra, trong bức thư Phó Cẩm Họa viết không hề nhắc đến chuyện của
Vấn Nhạn, mà nói Mộ Dung San không được khỏe, chứng bệnh giống như Phó
Tắc Kỳ, nay Phó Tắc Kỳ sau khi được Tế Dương vương tìm danh y khắp nơi
chữa trị, bệnh tình đã chuyển biến tốt, vậy thì xin nhờ Tế Dương vương
đưa diệu thủ thần y vào cung giúp Mộ Dung San chữa bệnh.
Bức thư như thế, hoàn toàn không thể nói là vi phạm cung quy được, Mộ Dung San chỉ cảm thấy trong lòng mừng rỡ, mọi người đưa mắt nhìn nhau,
đều hận đến mức ngứa ngáy chân răng, trách mình sao không nghĩ đến nhờ
cha anh trong nhà làm những việc đại loại như thế.
“Tắc Hỷ, lấy chuỗi tràng hạt của ta ra đây, thưởng cho Họa phi.”
Khi Tắc Hỷ mang chuỗi tràng hạt bằng ngọc đi ra, ai nấy lại hít một
hơi, chuỗi tràng hạt đó còn là do tiên hoàng ban cho Mộ Dung San trong
lễ đại hôn của Chung Ngân Hoàng và Mộ Dung San, ngày thường Mộ Dung San
cũng rất hiếm khi đem ra, chỉ những lúc nhà rỗi mới ngắm nghía vuốt ve
mà thôi.
Hiện giờ, cô ta lại đem chuỗi tràng hạt này thưởng cho Phó Cẩm Họa, có thể thấy cô ta xem trọng Phó Cẩm Họa đến mức nào.
Phó Tố Cầm quỳ ở đó, vô cùng khó xử, Phó Cẩm Họa đích thân đỡ nàng ta dậy, trong lòng Phó Tố Cầm càng thêm oán hận, không nhịn được bèn ngầm
véo Phó Cẩm Họa một cái, Phó Cẩm Họa chau mày, xoa cổ tay đau đớn, không hề kêu lên.
“Hoàng hậu nương nương, hay là cứ đưa bức thư này cho Tế Dương vương
đi, nếu nhị tỷ của thần thiếp quả thực đã khỏi bệnh, thì hãy sai Tế
Dương vương đưa danh y vào cung, chẩn trị cho hoàng hậu nương nương,
cũng không uổng tâm ý của thần thiếp.”
Khi bức thư đó truyền đến tay Trinh phi, chỉ thấy Trinh phi chau mày, nhìn Phó Cẩm Họa có phần kinh ngạc, Phó Cẩm Họa vò chặt khăn tay không
lên tiếng, Mộ Dung San trông thấy, bèn hỏi: “Trinh phi, bức thư đó có
chỗ nào không ổn?”
Trinh phi dường như tỉnh lại, trình bức thư lên cho Mộ Dung San, cười nói: “Làm gì có chỗ nào không ổn? Có điều chữ của Họa phi đẹp quá, sau
này tỷ tỷ muốn sai muội muội chép kinh, muội muội cũng không dám nhận
lời nữa, có Họa phi ở đây, chữ của muội muội đâu dám để cho ai nhìn?”
Mộ Dung San cười nói: “Cho dù muội muốn lười nhác thì cũng không thể
đổ lên đầu Họa phi như vậy được! Sau này cô ấy cũng viết, muội cũng phải viết, chẳng ai thoát được đâu.”
Mọi người cười hùa theo, không khí trong phút chốc trở nên hòa hợp,
Phó Cẩm Họa và Phó Tố Cầm nhìn nhau, tuy Phó Tố Cầm cũng đang cười,
nhưng trong mắt vẫn còn nộ khí.
Sau cùng Mộ Dung San cũng đồng ý đưa bức thư cho Tế Dương vương, hơn
nữa còn sai thái giám của Phượng Loan cung đường đường chính chính đi
đưa, còn nói với Phó Cẩm Họa: “Về sau những chuyện thế này, cứ việc bẩm
với ai gia, ta sẽ sai người đưa thư cho muội, không cần phải giấu diếm,
đây đâu phải chuyện gì không thể để cho người ngoài biết chứ.”
Phó Cẩm Họa cung kính gật đầu khen phải, tạ ơn Mộ Dung San, mọi người thấy Mộ Dung San đã mệt, cũng dần dần tản ra.
Trên đường về, Phó Cẩm Họa đuổi theo Phó Tố Cầm, ai ngờ Phó Tố Cầm
không thèm để ý đến nàng, nói: “Uổng cho ta một phen sợ hãi, giả vờ ngu
ngốc, còn muội nổi danh hết cỡ rồi.”
Phó Cẩm Họa chỉ cười, nói: “May mà tỷ thông minh, không cầu xin cho
muội, nếu không tỷ nghĩ hoàng hậu nương nương sẽ dễ dàng tha cho muội
như vậy sao?”
“Biết thế thì tốt!” Phó Tố Cầm hậm hực nói, “Có điều, muội cũng không cần phải vội vàng bợ đỡ cô ta như thế đâu! Cô ta đã là kẻ sắp chết rồi, ngay cả người trong thái y viện còn không chữa trị được, muội còn mong
Tế Dương vương có cách gì?”
Phó Cẩm Họa vội bịt miệng Phó Tố Cầm, oán trách: “Thực không biết rốt cuộc tỷ thông minh hay hồ đồ nữa, những lời như thế mà cũng dám nói ra
ư?”
Phó Tố Cầm cười, nói giọng lạnh lùng: “Ta có gì mà không dám? Ngay cả hoàng thượng còn từng ngầm ám chỉ bên gối với ta rằng, phải sớm lo ngôi hậu mới được. Nếu người không liệu được rằng hoàng hậu sẽ chết, sao lại vội vã muốn tuyển một hoàng hậu mới như thế?”
“Tuy là nói vậy, nhưng chúng ta không thể rêu rao ở bên ngoài được,
nếu truyền đến tai hoàng thượng, chỉ e long nhan sẽ đại nộ cho mà xem.”
Phó Tố Cầm cười đắc ý, nói: “Cho dù hoàng thượng biết thì đã sao, giết ta ư? Hoàng thượng không nỡ đâu.”
Thấy nàng ta đi ra xa, Phó Cẩm Họa ngầm thở dài, tính cách tự cao tự
đại như thế của Phó Tố Cầm sớm muộn rồi sẽ làm hại tỷ ấy mà thôi.
Về đến Mặc Họa đường, Vân Nương thấy Phó Cẩm Họa bình an trở về, trái tim phấp phỏng hồi lâu cuối cùng cũng được yên, vội nói: “Vân Nương
không dám làm những việc như thế nữa, suýt thì hại chủ nhân, Vân Nương
hối hận vô cùng.”
“Cô không cần để bụng, chẳng phải ta vẫn lành lặn quay về đấy thôi?”
Vân Nương vẫn nghi hoặc, hỏi: “Nhưng không phải chủ nhân muốn Tế
Dương vương giúp tìm cách cứu Vấn Nhạn hay sao? Vì sao lại thành ra mời
danh y chữa bệnh cho hoàng hậu?”
Phó Cẩm Họa cười nhạt, đưa chuỗi tràng hạt Mộ Dung San ban thưởng cho Vân Nương, dặn cô ta bảo quản kỹ lưỡng, nói: “Một chiêu ném đá dò
đường, tuy ném không trúng, nhưng cũng đáng.”
Vân Nương dường như có phần hiểu ra, thấy trên mặt Phó Cẩm Họa lộ vẻ tự tin và điềm tĩnh, bỗng nhiên lại có phần thất thần.
Phủ Tế Dương vương, đêm.
Trong thư phòng, ánh đèn mờ mờ, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi qua khe
cửa, phản chiếu một vầng sáng nhàn nhạt trên mặt đất, một người đang đi
qua đi lại phá tan vầng sáng ấy.
Tế Dương vương cầm lá thư trong tay, nhìn qua nhìn lại, nét chữ mềm
mại mà vẫn rắn rỏi, phóng khoáng, quả thực là chữ của nàng, có điều
chàng vẫn cứ cảm thấy bức thư này không đơn giản như nó vốn có, miệng
lẩm bẩm: “Chỉ là muốn bản vương đưa danh y vào cung sao? Nàng vừa mới
vào cung, hành sự có lẽ cũng không cần phải vội vã đến thế.”
“Hôm qua nàng ấy sai nô tì đến nhà họ Phó tìm Vấn Nhạn, nhưng Vấn
Nhạn đã không còn ở trong phủ, hay là…” Thanh Thù vừa nói, đột nhiên
cánh mũi dựng lên, nói: “Bức thư này có mùi…”
Thanh Thù sinh ra đã mang dị bẩm, có thể ngửi thấy những mùi rất nhẹ, Tế Dương vương đưa bức thư cho Thanh Thù, thấy Thanh Thù để lên mũi
gắng sức ngửi, nói: “Ngoại trừ mùi mực ngự chế, còn có một mùi hương lạ
nữa, trên bức thư này nhất định có bôi thứ gì đó khác.”
Tế Dương vương vội ra lệnh cho Thanh Thù bưng một chậu nước tới, thả
bức thư vào trong nước, trong thư bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ, trong
chớp mắt liền biến mất, nhưng Tế Dương vương và Thanh Thù đều đã nhìn
rõ, “Vấn Nhạn ở lầu xanh, mong ngài cứu cô ấy ra đưa vào cung.”
Tế Dương vương vớt bức thư ra khỏi chậu nước, chỉ thấy tờ giấy đã bị
nước ngấm rã nát, thần tình có phần sầu khổ. Thanh Thù thấy vậy, than
thở nói: “Nàng ấy sợ người khác nắm được sơ hở, cho nên đã bôi một thứ
dầu đặc chế, khiến cho nét chữ chỉ hiện lên một thoáng rồi biến mất
ngay, cho dù người khác trông thấy, cũng không có cách gì đối chứng.”
“Nàng xưa nay vốn vẫn rất thông minh.” Trong lời nói của Tế Dương vương có phần đắc ý, như chàng đang tự hào vì điều đó.
“Chuyện của Vấn Nhạn…”
“Lập tức sai người đi ngay, một khắc cũng không được chậm trễ, chính
ngọ ngày mai, bản vương muốn trông thấy Vấn Nhạn.” Tế Dương vương sắc
mặt trịnh trọng, bởi chuyện nàng muốn chàng làm, chàng nhất định sẽ hết
sức.
“Vâng!” Thanh Thù đáp ngắn gọn.
“Ngươi lui ra đi, bản vương còn muốn ngồi đây một lát.” Tế Dương
vương quay lưng lại với Thanh Thù, trong tay cầm một vò rượu mạnh, uống
từng ngụm lớn, hoàn toàn không cảm thấy vị cay.
Mặc Họa đường.
Phó Cẩm Họa đã giao mọi chuyện lớn nhỏ trong Mặc Họa đường cho Phương cô cô và Vân Nương xử lý, quyết định như vậy cũng là vì nhiều lẽ. Thứ
nhất, Phương cô cô là người có tuổi ở trong cung, kinh nghiệm phong phú; thứ hai cũng muốn để cho Vân Nương rèn luyện bản thân bên cạnh Phương
cô cô; còn về Hồng Ngọc, Lục Châu vẫn theo bên cạnh Phó Cẩm Họa, hầu hạ
nàng chải đầu rửa mặt, bưng trà rót nước.
Đêm hôm đó, Hồng Ngọc hầu Phó Cẩm Họa đi ngủ xong, liền cùng Lục Châu nghỉ ngơi trực đêm bên ngoài.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn u ám bên cửa sổ, theo cơn gió đêm
luồn vào từ khe hở trên song, ánh nến yếu ớt lung lay, Phó Cẩm Họa không ngủ được, nằm trên giường nhìn ngọn đèn, dòng suy nghĩ chẳng bao lâu
sau đã lạc vào chốn xa xôi.
Nàng nhớ đến Tế Dương vương, nhớ đến Ngu Tấn Thanh, nhớ đến Gia Luật
Sở Tế, thậm chí nhớ đến cả Thanh Bích và Ngọc Trân đã vì nàng mà chết,
sinh mạng tươi đẹp rực rỡ của họ cứ thế tan biến mất, thậm chí còn chưa
kịp cảm nhận được nhịp điệu và sắc màu của sự sống…