Ta nguyện điên đảo chốn cung đình, góp sức vì ngài ấy. Cho dù hiện
giờ ta đang thất thế, cho dù hiện giờ ta không đắc sủng, nhưng điều đó
không hề làm lay chuyển quyết tâm của ta, đưa ngài ấy một bước lên mây.
Nỗi nhục đêm nay, xin đem ra lập lời thề.
Khi những đợt sóng cao trào qua đi, Chung Ngân Hoàng rời khỏi người
Phó Cẩm Họa một cách không hề lưu luyến, lạnh lùng nói: “Ở trong cung,
nhan sắc của nàng chẳng qua chỉ vào bậc trung, chẳng thể coi là tuyệt
sắc, công phu trên giường cũng chỉ có vậy, chẳng biết phối hợp gì cả,
sao đáng để lũ đàn ông đó liều mạng vì nàng như vậy? Lại còn dám liên
thủ lừa dối trẫm…”
Bỗng nhiên như thể bị dội một gáo nước lạnh, Phó Cẩm Họa kéo chiếc
chăn mỏng bên cạnh, đắp lên người, nhìn Chung Ngân Hoàng có phần sững
sờ.
Chỉ thấy Chung Ngân Hoàng lại chế giễu: “Hôm nay Hoa Ly nói với trẫm, hắn phải lòng một nữ nhân trong hậu cung của trẫm, muốn trẫm ban cho
hắn, hắn nguyện cởi giáp về quê, vĩnh viễn không màng đến thế sự nữa. Nữ nhân đó chính là nàng, phải vậy không? Nhưng hắn không thể ngờ được
rằng, trẫm lại đi trước một bước, chiếm đoạt thân thể nàng, cho hắn
hưởng đồ thừa, ăn thứ mà trẫm đã gặm nát rồi…”
Toàn thân Phó Cẩm Họa run lên bần bật, khóe mắt tuôn rơi dòng lệ tủi
nhục, mãi cho đến khi Chung Ngân Hoàng phẩy tay áo bỏ đi, nàng vẫn còn
chìm trong đau thương không sao kìm nén được.
Phó Cẩm Họa giơ tay trái lên, dấu thủ cung sa đỏ thắm đã biến mất
hoàn toàn, từ nay không còn tấm thân toàn vẹn nữa, từ nay chẳng còn
trong trắng nữa.
Rốt cuộc là thế, Tế Dương vương Chung Hoa Ly, từ nay thiếp không còn
ước vọng xa xỉ được ở bên cạnh ngài nữa, từ nay thiếp mê hoặc quân vương đòi sủng ái, tấm thân gắn liền với quân vương, cam tâm tình nguyện,
quên mình giúp đỡ ngài đoạt lấy thiên hạ.
Có điều, ngài đã không còn cơ hội có được thiếp nữa rồi.
Chung Hoa Ly, thiếp đã quyết ý vì ngài hi sinh tất cả, vì sao người
rút đao chặn đường lại là ngài? Vì sao người khiến thiếp phải chịu tủi
nhục lại là ngài?
Không lâu sau, liền có cung nhân lạnh lùng đưa đến một bát thuốc, lại đích thân nhìn Phó Cẩm Họa uống hết rồi mới bỏ đi.
Vấn Nhạn hầu hạ Phó Cẩm Họa tắm rửa, dùng khăn kì cọ sau lưng nàng,
lặng lẽ rơi nước mắt, Phó Cẩm Họa miễn cưỡng cười nói: “Vấn Nhạn, tiểu
thư nhà em coi như đã được ân sủng, em phải vui thay cho ta mới phải chứ ?”
“Tiểu thư, cô có thể kể cho em những chuyện sau khi bị bắt cóc không? Vì sao Vấn Nhạn cảm thấy lần này gặp lại, cô đã thay đổi nhiều như
vậy?”
Phó Cẩm Họa nghe thấy thế hơi ngẩn người, chìm vào trong ký ức hồi
lâu, nhiệt huyết xông pha nơi đại mạc cát vàng ngày ấy, nàng nhảy từ
trên xe ngựa xuống men theo con đường đầy tuyết rồi bị ngất vùi trong
tuyết; Gia Luật Sở Tế vì đẩy nàng ra trước khi căn phòng sụp xuống mà bị thương ở cánh tay; Ngu Tấn Thanh đưa nàng đến vui đùa trong rừng hoa
lê; Tế Dương vương lên cơn sốt ngồi trong xe ngựa nói nàng nhất định
phải chết; Ngu Tấn Thanh buông tay, để nàng bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc
thêm lần nữa; Tế Dương vương mang vết thương trên bụng, một mình liều
chết cứu nàng; Ngu Tấn Thanh bỏ xuân dược trong bát cháo hòng chiếm đoạt nàng…
Vấn Nhạn, em bảo ta làm sao nói ra được? Muôn ngàn lời cũng không sao nói hết nỗi thê lương trong lòng ta lúc này ? Ngu Tấn Thanh, ta vốn
muốn cùng chàng làm một đôi thần tiên ở thành An Lăng, nhưng trong lòng
chàng ẩn giấu quá nhiều điều, ta chưa bao giờ hiểu được. Chàng từng hỏi
ta, vì sao Tế Dương vương cũng từng buông tay ta, nhưng ta vẫn chọn ngài ấy, ta trả lời chàng rằng ngài ấy khác, chính là giữa hai người có sự
khác nhau. Ta mãi mãi không thể nhìn thấu được chàng, không rõ đằng sau
quyển kinh chén trà, chàng đang che giấu điều gì, nhưng ta lại có thể
nhìn thấu Tế Dương vương, ta biết ngài ấy muốn thứ gì, ta biết thứ ngài
ấy muốn là thiên hạ, là sơn hà cẩm tú này, ta biết được hùng tâm không
hề che giấu của ngài ấy, biết ngài ấy có thể tuyên bố tình yêu của mình
khắp thiên hạ, biết dụng ý của việc ngài ấy đưa ta vào cung, biết ý đồ
muốn lợi dụng bản thân ta của ngài ấy…
Ta nguyện điên đảo chốn cung đình, góp sức vì ngài ấy. Cho dù hiện
giờ ta đang thất thế, cho dù hiện giờ ta không đắc sủng, nhưng điều đó
không hề làm lay chuyển quyết tâm của ta, đưa ngài ấy một bước lên mây.
Nỗi nhục đêm nay, xin đem ra lập lời thề.
Cứ thế qua vài ngày, Lê Trang uyển cuối cùng cũng trở thành lãnh
cung, đồ ăn đưa đến cũng dần trở nên qua loa bê trễ. Mỗi lần mở hộp cơm
ra, Vấn Nhạn đều khẽ chau mày, oán trách: “Đám nô tài kia chỉ biết bợ đỡ người sang, chuyên môn giở mấy trò thế này, thấy phi tần không đắc
sủng, liền tìm cách ức hiếp. Đợi chúng ta ra khỏi đây, xem chúng ta
trừng trị các ngươi thế nào !”
Phó Cẩm Họa cả ngày chỉ ở trong thư phòng mà bọn Vấn Nhạn dọn ra để
viết chữ vẽ tranh, may mà trong Lê Trang uyển này không thiếu bút mực
nên nàng cũng yên tâm. Vân Nương theo hầu bên cạnh Phó Cẩm Họa, lúc nhàn rỗi cũng ngồi một bên thêu túi thơm hoặc khăn tay gì đó, cô ta giỏi
thêu thùa, một ngày có thể thêu được khá nhiều. Gặp các thị vệ gác cổng
quen mặt, bèn giúi cho bọn họ, để họ đem đổi lấy thức ăn và quần áo đưa
tới.
Nửa tháng trôi qua, cũng coi như có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Cẩm Họa thường dẫn Vấn Nhạn, Vân Nương hái hoa lê tích trữ, hơn nữa có lúc dậy sớm, còn dùng bình sứ đặt trước cành lê, khẽ rung cánh hoa, sương đọng trên đó liền chảy vào trong
bình, một buổi sáng cũng chỉ có thể lấy được một bình nhỏ mà thôi, đầy
bình liền sai Vấn Nhạn cất trữ dưới gốc cây lê trong hậu viện.
Trong thời gian này, nghe nói Phó Tố Cầm từng làm ầm ĩ với Chung Ngân Hoàng, đòi người thả Phó Cẩm Họa ra khỏi lãnh cung, Chung Ngân Hoàng
coi như giữ mấy phần thể diện cho nàng ta, chỉ tránh mặt không tiếp, Phó Tố Cầm cũng đành thuận thế thu vẻ đanh đá, trốn trong Man Âm điện không dám thò mặt ra nữa.
Sau đó, lại nghe nói Chung Ngân Hoàng sủng ái cung nữ Đông Tình trong Man Âm điện, Phó Cẩm Họa nghe xong, trong lòng hờ hững, đưa mắt nhìn
Vân Nương không nói một lời.
Nhưng Vấn Nhạn thì không nhịn được, quát lên: “Đúng là tiện nhân toàn làm những chuyện kì quái, nhất định là đại tiểu thư cho rằng tiểu thư
cả đời không ra được khỏi lãnh cung, cho nên mới hi sinh Đông Tình, để
níu giữ trái tim hoàng thượng. Ả Đông Tình kia cũng quên mình có thể vào cung rốt cuộc là nhờ ân đức của ai, chẳng lẽ ả thực sự cảm thấy đại
tiểu thư mới là chủ nhân của ả hay sao?”
Phó Cẩm Họa nghe Vấn Nhạn nói vậy không tỏ thái độ gì, lại bất ngờ quay sang Vân Nương, hỏi : “Vân Nương, cô thấy sao?”
Vân Nương thấy Phó Cẩm Họa hỏi mình bèn đặt đồ thêu trong tay xuống,
nghiêm túc nói: “Với tính cách của Đông Tình, Vân Nương cảm thấy không
đến nỗi xấu xa như vậy, Thu Lộ có vẻ hời hợt hơn. Nếu hôm nay, người đó
đổi lại là Thu Lộ, thì Vân Nương không cảm thấy có gì lạ.”
Đến đêm, Vân Nương đã đi nghỉ, nhưng Vấn Nhạn vẫn ở lì trong phòng
Phó Cẩm Họa ấp úng như có điều muốn nói, Phó Cẩm Họa vờ trêu chọc cô bé, nói: “Vấn Nhạn, có phải em đang trách tiểu thư là ta làm liên lụy khiến em phải vào lãnh cung không?”
Vấn Nhạn vội xua tay, giậm chân phản đối, hồi lâu mới nói: “Em chỉ
cảm thấy trái tim tiểu thư không thuộc về hoàng thượng, mà từ lâu đã
thuộc về người khác, nếu không hoàng thượng lạnh nhạt với cô như vậy, có lý nào cô lại chịu an phận?”
Phó Cẩm Họa hơi ngẩn người, không ngờ Vấn Nhạn lại phát hiện ra những tâm tư sâu kín của mình, vậy còn Vân Nương thì sao? Rốt cuộc cô ta biết được bao nhiêu, liệu cô ta có biết nàng có tình cảm sâu nặng với Tế
Dương vương hay không?
Hôm sau, trong cung cuối cùng cũng lan truyền tin mật.
Xảy ra chuyện giữa Tế Dương vương và Đông Tình ở Man Âm điện.
Chung Ngân Hoàng lẽ ra phải nổi cơn lôi đình, nhưng dường như lại thở phào nhẹ nhõm, ôn tồn giáo huấn Tế Dương vương, lại đem Đông Tình gả
cho Tế Dương vương làm thứ phi.
Khi Phó Cẩm Họa nghe được tin này, nàng không ngừng cười khổ, Chung Hoa Ly, rốt cuộc thì ngài vẫn ra tay cứu thiếp.
Phó Cẩm Họa ra lệnh cho Vấn Nhạn ra hậu viện lấy một vò rượu mạnh,
Vấn Nhạn sững người dường như hiểu ra, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ nhanh
chóng đi làm.
Lê Trang uyển.
Quả nhiên, Chung Ngân Hoàng đến dưới ánh trăng, dường như tâm trạng
người rất vui, thấy Vấn Nhạn ngoan ngoãn mở cửa, liền thuận tay thưởng
túi thơm trên eo cho Vấn Nhạn.
Đẩy cửa bước vào, Phó Cẩm Họa đầu tóc rối bời, áo quần xộc xệch, tựa
nghiêng trên giường, trong tay cầm một chén rượu, mắt lim dim, má say đỏ ửng, thấy Vấn Nhạn dẫn Chung Ngân Hoàng đi vào, liền cười nói với Vấn
Nhạn: “Vấn Nhạn, hình như ta say rồi, sao lại trông thấy cả hoàng thượng thế này?”
“Tiểu thư, đúng là hoàng thượng đến đây…”
“Em lừa ta, sao hoàng thượng có thể đến Lê Trang uyển này được?” Phó Cẩm Họa nói đoạn, uống cạn chén rượu trong tay.
Chung Ngân Hoàng tiến lên đón lấy chén rượu, hít một hơi, nghi hoặc nói: “Sao lại là rượu mạnh?”
Vấn Nhạn đang vò khăn, đắp lên mặt Phó Cẩm Họa, khẽ đáp: “Tiểu thư
nhà nô tỳ nói, rượu hoa lê là để dành cho hoàng thượng uống, nếu hoàng
thượng đến thì lúc nào lấy ra cũng được, nhưng nếu hoàng thượng không
đến, thì vĩnh viễn chôn trong lòng đất, không được mở niêm phong…”
Khuôn mặt Chung Ngân Hoàng tỏ vẻ cảm động, trong mắt còn có chút mừng rỡ không hề che giấu, giơ tay gọi Vấn Nhạn ra ngoài hầu hạ, lại gần Phó Cẩm Họa, tự tay gỡ chiếc khăn trên mặt nàng xuống, chỉ thấy ánh mắt
nàng say sưa, dưới làn da trắng trẻo ửng sắc hồng nhàn nhạt, đôi môi mấp máy tuôn ra những thanh âm mê hoặc lòng người…
Đêm hôm đó, Chung Ngân Hoàng ở lại Lê Trang uyển.
Hôm sau, Phó Cẩm Họa kiêu ngạo quay về Mặc Họa đường, còn Lê Trang
uyển đã được Chung Ngân Hoàng hạ lệnh, mãi mãi niêm phong, không cho
phép bất kì ai ở, việc đó nhất thời làm dấy lên một đợt sóng gió trong
khắp hậu cung.
Phi tần các cung lại rồng rắn kéo đến, do thám tình hình ở Mặc Họa
đường, Phó Cẩm Họa đón tiếp liên tục, cảm thấy có phần phiền phức mệt
mỏi, nhìn những khuôn mặt giả dối kia mà cảm thấy buồn nôn, liền nhớ tới vẻ thanh cao lạnh lùng của Thạch Vận Tú, bèn chọn ngày đến Hồng Huân
cung cảm tạ.
Do Hồng Ngọc đã bị đánh chết, nên Mặc Họa đường thiếu mất một cung
nữ, lại thêm ân sủng của Chung Ngân Hoàng, đặc cách điều động bốn cung
nữ, bốn thái giám đến đây. Khi tám cung nô đó vào Mặc Họa đường thỉnh an Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa kinh ngạc vô cùng, bởi lẽ trong số bốn cung nữ đó, có một người mà nàng quen biết, chính là Thanh Thù.
Tuy cô ta cố tình che giấu ánh mắt sắc bén vốn có ở người luyện võ,
cố gắng khiến mình trông có vẻ chậm chạp, nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh
đẹp, quá nổi bật trong số các cung nữ, Phó Cẩm Họa bèn chọn cô ta, thay
vào vị trí của Hồng Ngọc.
Mặc Họa đường, trong phòng ngủ của Phó Cẩm Họa.
Phó Cẩm Họa xuống giường, tiến lên đỡ lấy Thanh Thù, mừng rỡ nói:
“Thanh Thù, sao lại là cô? Cô làm thế nào mà vào được trong cung?”
Thanh Thù lúc này mới thở dài, khôi phục thần sắc bình thường, nói:
“Vương gia thấy những người có thể dùng được bên cạnh cô không nhiều,
lại không ai biết võ, nên đã sắp xếp cho Thanh Thù vào cung để giúp đỡ
cô.”
“Ngài ấy, ngài ấy bây giờ…” Phó Cẩm Họa khẽ căn răng, không nói nên lời.
“Cô nên hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là cái bẫy mà vương gia bày ra, từ cái chết của Lệ tiệp dư, đến sự việc của Đông Tình.”
Phó Cẩm Họa sững người, nàng đã tính ra chuyện của Đông Tình chẳng
qua chỉ là Tế Dương vương cố tình làm vậy, nhằm gỡ bỏ sự phòng bị của
Chung Ngân Hoàng, nhưng ngay cả cái chết của Lệ tiệp dư cũng là do Tế
Dương vương hạ thủ, điều đó nàng ngàn vạn lần không thể ngờ tới.
“Không phải Lệ tiệp dư là người của ngài ấy sao?” Phó Cẩm Họa nhớ lại thời gian trước, khi Tế Dương vương ban đêm lẻn vào Mặc Họa đường đã
từng nhắc rằng mọi chuyện đều có thể hỏi Lệ tiệp dư.
“Lệ tiệp dư đúng là đã từng làm việc cho vương gia, nhưng hiện giờ tư tâm của cô ta rất lớn, thấy hoàng thượng sủng ái là cô ta thỏa mãn,
nhiều lần làm trái lời vương gia, nhưng cho dù là vậy, vương gia cũng
chưa từng có ý định giết cô ta. Có điều vương gia nghe nói hậu cung ngầm nổi sóng, mà cô lại mới vào cung, không hiểu rõ hậu cung sâu thẳm, cho
nên mới ra tay khuấy động không khí bình yên giả tạo này, để cô nhìn cho rõ thế cuộc.”
Phó Cẩm Họa khẽ than, nàng biết Tế Dương vương sắp xếp cho Thanh Thù
vào cung, một mặt là giúp nàng làm nên chuyện, mặt khác cũng là để cho
người có võ công như Thanh Thù dễ dàng ngầm truyền tin tức ra bên ngoài. Trong lòng đã hiểu rõ, nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ sắp xếp cho Thanh Thù đi nghỉ, rồi lại gọi Vấn Nhạn vào hầu hạ.
Chẳng mấy chốc, Phó Cẩm Họa đã vào cung được hơn một tháng.
Từ sau khi Tế Dương vương dẫn thần y vào cung chữa bệnh cho Mộ Dung
San, thần sắc của Mộ Dung San ngày càng chuyển biến tốt, sắc mặt hồng
hào, ánh mắt long lanh. Có điều khi Phó Cẩm Họa đến Phượng Loan cung
thỉnh an, nhận thấy thời gian Mộ Dung San để cho các phi tần ở lại trong Phượng Loan cung ngày càng ngắn, về sau còn ngáp ngay trước mặt mọi
người, giục mọi người mau chóng lui ra.
Vấn Nhạn lấy làm ngạc nhiên, khẽ nói bên tai Phó Cẩm Họa: “Tiểu thư,
hoàng hậu nương nương đoan trang cao quý, nhưng sao vừa rồi mới ngáp một cái đã uể oải như vậy, thần sắc ngưng trệ, thật là kì quái.”
Phó Cẩm Họa thấy Thanh Thù dường như không lấy làm lạ, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, liền hỏi ngay Thanh Thù: “Thanh Thù, thần y mà Tế Dương vương mời đến cho nhị tỷ của ta, cũng chữa cho tỷ ấy theo cách
này sao?”
Thanh Thù do dự giây lát, gật đầu không nói gì.
Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên chùng xuống, tựa như hiểu ra, trong lòng trống rỗng, có phần thất vọng.
Trong thời gian đó, Thẩm chiêu nghi đã được thả ra khỏi phòng lưu
dấu, sau sự đả kích như vậy, cô ta cả ngày chỉ ở trong Thạnh Hà điện, ốm đau không ra ngoài nửa bước, Mộ Dung San liền miễn cho cô ta mấy ngày
liền không phải đến Phượng Loan cung thỉnh an buổi sớm.
Còn Vinh Huyền cung vẫn được vinh sủng như cũ, Chung Ngân Hoàng cứ
cách vài ngày lại đến Vinh Huyền cung, khiến ai nấy ngưỡng mộ vô cùng.
Ngu phi Ngu Hồng Ngạc đã sắp đến lúc lâm bồn, Chung Ngân Hoàng lại
rất ít khi đến Kinh Hồng điện, chỉ ngày ngày sai thái giám đến hỏi thăm, bảo thái giám bẩm lại tình hình của Ngu phi mà thôi.
Kinh Hồng điện đông đảo thị vệ, yên tĩnh vô cùng, nhưng Phó Cẩm Họa
lại dần cảm thấy có phần bất an, nàng vốn muốn đến xem sao, nhưng bị Vân Nương và Thanh Thù ngăn cản, ngay cả Vấn Nhạn cũng kêu la ầm ĩ: “Tiểu
thư, Kinh Hồng điện ít người ra vào, chúng ta vào rồi chẳng may Ngu phi
có mệnh hệ gì, làm sao chúng ta tránh khỏi liên quan? Nếu cô quan tâm
đến Ngu phi, chi bằng gọi ngự y ngày ngày bắt mạch cho cô ta đến hỏi,
chẳng phải là sẽ biết ngay sao?”
Phó Cẩm Họa lắc đầu, rồi dẹp bỏ ý định đó. Nàng cũng không thể nói rõ rốt cuộc vì sao lại quan tâm đến Ngu Hồng Ngạc như vậy, chẳng lẽ, chỉ
bởi vì Ngu Hồng Ngạc là muội muội của Ngu Tấn Thanh?
Đã vào đầu mùa hạ, hoa hải đường tứ quý nơi góc tường của Mặc Họa
đường vẫn tươi sắc như cũ, khóm trúc phía đông đình viện đã trở nên xanh tốt, không biết cung nữ nào ở Mặc Họa đường lại đặt thêm mấy bồn hoa
lên bậc thang cao ngang mặt nước của đình hóng mát, nhìn từ xa tựa như
hoa nở trên mặt nước, diễm lệ vô cùng.
Số lần đến Mặc Họa đường của Chung Ngân Hoàng không nhiều cũng không
ít, thái độ đối xử với Phó Cẩm Họa không dịu dàng cũng không nóng nảy,
thậm chí còn không sủng ái bằng Phó Tố Cầm. Phó Cẩm Họa cũng không hề
sốt ruột trước thái độ lúc nóng lúc lạnh của Chung Ngân Hoàng, muốn cho
nhà họ Phó được vinh hoa phú quý lâu dài, không thể chỉ mong cầu sự sủng ái nhất thời, phải tính kế lâu dài mới được.
Một hôm, Phó Tố Cầm đến Mặc Họa đường, Phó Cẩm Họa mời nàng ta ra đình hóng gió.
Phó Cẩm Họa sai Vân Nương và Vấn Nhạn đi chuẩn bị trà và điểm tâm, chỉ giữ lại Lục Châu và Thanh Thù hầu hạ.
Thanh Thù dìu Phó Cẩm Họa qua đó, do Thanh Thù dùng lực cánh tay, nên giày của Phó Cẩm Họa chỉ khẽ điểm trên mặt nước, không hề bị ướt.
Hai người đứng trong đình, quay người lại nhìn, Lục Châu dìu Phó Tố
Cầm, khuôn mặt đầy vẻ chậm chạp do dự, Phó Cẩm Họa và Thanh Thù đưa mắt
nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống giày của Phó Tố Cầm.
Nếu Lục Châu làm cho Phó Tố Cầm bị ướt giày, vậy thì cô ta hầu hạ
không chu đáo, nhất định phải chịu phạt. Nếu Lục Châu giúp Phó Tố Cầm
không bị ướt giày, vậy thì cô ta nhất định có võ công, tuyệt đối không
thể lưu lại trong Mặc Họa đường.
Lục Châu căng thẳng, mồ hôi trên trán vã ra theo tóc chảy xuống, cánh tay dìu Phó Tố Cầm cũng thoáng chút gượng gạo, ngẩng đầu lên bắt gặp
ánh mắt dò xét của Phó Cẩm Họa, cô ta liền lập tức cúi đầu xuống, không
dám nhìn tiếp nữa.
“Cầm phi nương nương, cô cẩn thận một chút…” Lục Châu khẽ nói, sau
cùng vẫn quyết định cố tình làm vẻ yếu đuối, dìu Phó Tố Cầm đi qua bậc
thang cao ngang mặt nước hồ.
Phó Tố Cầm bước lên đình hóng gió, có phần hậm hực giậm chân, giận dữ lườm Lục Châu, giơ tay tát cô ta một cái, Lục Châu lập tức quỳ xuống
đất, toàn thân run rẩy, có vẻ kinh sợ vô cùng.
Phó Cẩm Họa ngầm chau mày, Lục Châu chẳng thà chịu phạt, cũng không
chịu để lộ ra chuyện mình biết võ công, xem ra phải nghĩ cách khác dò la mới được.
“Tỷ tỷ, tha cho Lục Châu đi.” Phó Cẩm Họa đưa mắt cho Lục Châu, bảo cô ta nhanh chóng lui ra.
Phó Tố Cầm nhìn theo bóng Lục Châu đi ra xa, lạnh lùng cười nói: “Muội tưởng ta không đoán ra các người đang giở trò gì sao?”
Phó Cẩm Họa cố tình ra vẻ không nghe thấy, bảo Thanh Thù lui xuống
giục Vân Nương và Vấn Nhạn nhanh tay chuẩn bị mấy món điểm tâm, Thanh
Thù y lời nhanh chóng lui ra.
Trong đình, chỉ còn lại hai người Phó Tố Cầm và Phó Cẩm Họa, Phó Tố
Cầm thấy Phó Cẩm Họa cố tình né tránh lời nói của mình, có phần không
vui, nhưng bỗng nhiên bật cười thành tiếng, nói: “Hôm trước hoàng thượng nói, muốn cho nhà họ Phó một ân sủng to lớn, để mẹ vào cung thăm con
gái nhà họ Phó. Tứ muội, muội nói xem, hoàng thượng muốn hạ chỉ cho mẹ
đến Man Âm điện hay là Mặc Họa đường?”
Đột nhiên nghe thấy tin này, Phó Cẩm Họa quả thực kinh ngạc, nhớ lại
những ngày tháng ở trong nhà họ Phó, không kìm được nỗi thê lương, nàng
cố nén nhịn nỗi đau trong lòng, cười nhạt nói: “Đại tỷ xưa nay được
hoàng thượng ân sủng, đương nhiên là người sẽ để mẹ đến Man Âm điện cùng đại tỷ tận hưởng niềm vui gia đình đoàn tụ rồi.”
Phó Tố Cầm thấy Phó Cẩm Họa chỉ lặng lẽ buồn rầu, không tranh cãi với mình thì thấy có phần vô vị, bèn chuyển giọng lạnh lùng nói: “Muội yên
tâm, ta tự khắc sẽ cầu xin được ân sủng trước mặt hoàng thượng, để người hạ chỉ cho muội cùng đến Man Âm điện gặp mặt.”
Phó Cẩm Họa không tỏ vẻ gì, cảm tạ rất khách khí, thấy sắc mặt Phó Tố Cầm không vui, trước khi đi còn khẽ nói với nàng: “Muội biết vì sao
hoàng thượng lại hậu đãi Trinh phi như vậy không? Bởi vì phụ thân của cô ta Nghiêm Thanh Phong gần đay đang biên soạn một tác phẩm cái thế… tấu
chương đàn hặc Tế Dương vương.”
Trông thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Phó Cẩm Họa, Phó Tố Cầm mới nở nụ cười chế nhạo, nhanh chóng bỏ đi.
Thanh Thù lại gần, đỡ Phó Cẩm Họa, quay lại trong đình, nói: “Về
chuyện này, vương gia đã nghe nói từ lâu, lần này Thanh Thù vào cung,
một nhiệm vụ khác chính là giúp cô trừ bỏ Trinh phi, khiến Nghiêm Thanh
Phong thất tín với hoàng thượng.”
Phó Cẩm Họa quay lưng lại, hồi lâu không nói năng gì.
Chuyện gì phải đến cuối cùng đã đến, nàng không thể nào trốn tránh được.
Hôm sau, khi Phó Cẩm Họa đến Phượng Loan cung thỉnh an Mộ Dung San,
dường như Mộ Dung San không được vui, giữ riêng Phó Cẩm Họa lại nói
chuyện.
“Hôm đó xảy ra chuyện như thế, ai gia thấy hoàng thượng đang nóng
giận, nhất thời không tiện cầu xin cho muội, đã để muội muội phải chịu
khổ trong Lê Trang uyển rồi.”
Phó Cẩm Họa giật mình, Mộ Dung San trông có vẻ thân mật, nhưng lại
bỗng dưng đề cập đến Lê Trang uyển, trong hậu cung này ai chẳng biết Lê
Trang uyển là vì Phó Cẩm Họa mà được mệnh danh, hơn nữa còn không cho
phép bất kì ai sau này sống ở đó hoặc lại gần nữa.
Ân sủng như thế, Mộ Dung San nhìn vào, sao có thể không gai mắt?
Phó Cẩm Họa lập tức đứng dậy, sợ sệt nói: “Thần thiếp ngu muội, khiến hoàng thượng long nhan đại nộ, lại phiền hoàng hậu nương nương phải lo
lắng, thật là đáng trách.” Phó Cẩm Họa né tránh, không nhắc lại chuyện
Lê Trang uyển nữa.
Mộ Dung San chỉ khẽ cười, ngáp một tiếng, đưa mắt nhìn Tắc Hỷ, Tắc Hỷ lập tức quay người lấy trong ngăn kéo ra một chiếc tẩu hút thuốc phiện
tinh xảo…
Phó Cẩm Họa vò chặt chiếc khăn trong tay, nghiêng mặt nhìn Thanh Thù, nhưng Thanh Thù vẫn hoàn toàn bình thản, tựa như sớm đã quen với chuyện này, nàng lập tức hiểu ra, Phó Tắc Kỳ chắc chắn cũng thường lên cơn
nghiện giống như Mộ Dung San vậy.
Mộ Dung San tỏ ra lim dim, Phó Cẩm Họa cố tình lùi ra phía sau kín
đáo bịt mũi, nhìn thân hình ngày một gầy gò và những ngón tay như que
củi của Mộ Dung San, trong lòng bi phẫn không thể lí giải.
Qua nửa canh giờ, Mộ Dung San mới tỉnh lại sau cơn khoái hoạt hút mây nhả khói, ánh mắt tươi tỉnh hơn bao giờ hết, lại nói: “Muội muội, muội
cũng nên thử thứ đồ chơi này xem, người ta thường nói tửu sắc làm say
lòng người, thực ra đều không sảng khoái được bằng thứ này đâu.”
Phó Cẩm Họa đang định mở lời khuyên nhủ, ai ngờ thấy Tắc Hỷ ở một bên lén lau nước mắt, ngầm đưa mắt ra hiệu cho nàng, Phó Cẩm Họa lập tức
không nói năng gì nữa.
Đợi đến khi Phó Cẩm Họa ra khỏi Phượng Loan cung, Tắc Hỷ từ sau lưng
gọi nàng lại: “Họa phi nương nương, có thể cho nô tỳ nói riêng vài lời
được không?”
Bên cạnh Phó Cẩm Họa chỉ có Thanh Thù, vì chuyện của Tế Dương vương,
nàng cũng có phần cảnh giác với Thanh Thù, bèn gật đầu đồng ý. Tắc Hỷ
dẫn Phó Cẩm Họa đến một gian phòng hẻo lánh trong Phượng Loan cung, vừa
vào trong liền quỳ xuống đất, “Họa phi nương nương, Tắc Hỷ có chuyện
muốn cầu xin, mong Họa phi nương nương chấp thuận.”
Dẫu sao Tắc Hỷ cũng là người bên cạnh Mộ Dung San, các phi tần trong
hậu cung đều phải nể cô ta ba phần, Phó Cẩm Họa lập tức đỡ cô ta dậy, ai ngờ Tắc Hỷ lại vô cùng cố chấp, nhất định đòi Phó Cẩm Họa nghe cô ta
nói hết mới thôi.
“Vừa rồi Họa phi nương nương có lòng tốt, muốn nhắc nhở nương nương
thứ thuốc đó có hại, là Tắc Hỷ nhất thời bạo gan ngăn cản, chỉ bởi lẽ,
bởi lẽ ngày tháng của hoàng hậu nương nương đã không còn nhiều nữa, chỉ e không chịu đựng được bao lâu…”
Nói đoạn, Tắc Hỷ khóc lóc đau đớn, Phó Cẩm Họa biết ý Tắc Hỷ, chính
vì không còn nhiều thời gian, cho nên thứ thuốc đó có thể khiến Mộ Dung
San sảng khoái lúc nào hay lúc đó. Thế nhưng, dẫu sao thì cũng chưa đến
lúc nguy cấp, Phó Cẩm Họa thực sự không hiểu Tắc Hỷ quỳ xuống cầu xin
mình rốt cuộc là vì chuyện gì.
“Đại hoàng tử hiện giờ được hoàng hậu nương nương bảo vệ, nhất thời
không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nếu nương nương quy tiên, tình cảnh
của đại hoàng tử khó mà đoán được, mẫu thân ruột của người là Thục phi
lại không hiểu chuyện, nếu khi đó cô ta lấy đại hoàng tử làm quân bài để đòi lên ngôi hoàng hậu, chưa nói đến việc hoàng thượng sẽ trách giận,
ngay cả các phi tần khác trong hậu cung cũng sẽ không dễ gì tha cho cô
ta. Vốn dĩ, nếu nương nương ra đi không cần phải lo lắng gì đến những
chuyện sau này nữa, nhưng đại hoàng tử thì khác, từ nhỏ người đã lớn lên bên cạnh nương nương, được nương nương đối xử như con ruột, tình cảm
yêu thương khôn xiết. Nương nương có thể buông xuôi tất cả, chỉ vì muốn
phó thác đại hoàng tử cho một người thích hợp.”
Lúc này Phó Cẩm Họa mới hiểu ý đồ của Mộ Dung San. Cô ta có thể dâng
ngôi hoàng hậu cho người khác, chỉ cầu xin người đó đối xử tốt với Chung Đình Sóc, đưa Chung Đình Sóc lên ngôi.
Mà người đó lại chính là nàng.
Phó Cẩm Họa chau mày, nàng chưa từng ngờ rằng Mộ Dung San lại lựa
chọn mình. Nàng mới vào cung chưa được bao lâu, lại không phải phi tần
đắc sủng nhất, hơn nữa mẫu thân ruột của Chung Đình Sóc là Thục phi vẫn
còn, cô ta sao có thể dễ dàng từ bỏ?
“Tắc Hỷ, đứng dậy đã rồi hãy nói.” Phó Cẩm Họa kéo Tắc Hỷ đứng dậy,
Tắc Hỷ đầy vẻ ân cần, Phó Cẩm Họa không tiện giấu những suy nghĩ trong
lòng, liền bình tĩnh nói: “Chuyện này hệ trọng, ta phải quay về suy nghĩ cho cẩn thận đã.”
“Họa phi nương nương, chỉ cần cô bằng lòng, đừng nói Tắc Hỷ nguyện
làm trâu làm ngựa cho cô, cho dù là hoàng hậu nương nương cũng sẽ cảm
kích vô cùng.”
Phó Cẩm Họa nghe giọng điệu của Tắc Hỷ, biết Mộ Dung San gửi gắm
Chung Đình Sóc cho mình, nhất định cũng sẽ để Tắc Hỷ đi theo mình, để
xem nàng liệu có đối xử tốt với Chung Đình Sóc hay không, nếu không tất
sẽ lưu lại một chiêu khống chế hiểm hóc, khiến nàng muốn hối cũng không
kịp.
Khi đi ra khỏi Phượng Loan cung, trời đã tối, Thanh Thù vẫn đứng đợi
một bên, trông thấy Phó Cẩm Họa liền vội vàng chạy ra đón, ánh mắt dò
hỏi.
Phó Cẩm Họa biết giấu cô ta cũng vô dụng, bèn nói những lời vừa rồi
của Tắc Hỷ cho cô ta nghe, Thanh Thù mừng rỡ ra mặt, nói: “Nếu cô lên
ngôi hoàng hậu, còn lo gì không thể giúp đỡ vương gia?”
Phó Cẩm Họa không cho là vậy, nói: “Hôm nay cô cũng đã thấy tình hình của hoàng hậu rồi đó. Cô ta là chủ hậu cung, mà giờ đây cũng rơi vào
kết cục như vậy! Kể ra cô ta cũng thông minh, trước tiên nuôi dưỡng đại
thái tử bên mình, khiến hoàng thượng buộc phải nể nang vài phần, nếu
không, cô tưởng ngôi vị chủ hậu cung sẽ thuộc về ai?”
Thanh Thù nói: “May mà mấy ngày nữa vương gia sẽ vào cung, đến lúc đó kể cho vương gia, xem ngài ấy định đoạt thế nào.”
Phó Cẩm Họa hơi sững người, nhưng không dừng bước chân, cứ thế đi thẳng về phía trước…
Mấy ngày nay, vì chuyện Tắc Hỷ cầu xin, Phó Cẩm Họa luôn lấy cớ không khỏe, không đến Phượng Loan cung thỉnh an Mộ Dung San, chỉ có Lục Châu
từ bên ngoài về nói: “Tắc Hỷ không biết phạm tội gì, bị hoàng hậu nương
nương đánh mắng một trận, khiến mọi người đều cảm thấy quái lạ. Phải
biết Tắc Hỷ là người xưa nay được hoàng hậu nương nương coi trọng, đám
nô tỳ còn đồn riêng rằng hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ để hoàng
thượng sủng ái Tắc Hỷ, cho Tắc Hỷ một danh phận nữa kia, ai ngờ lại xảy
ra chuyện như thế.”
Phó Cẩm Họa nghe thấy thế sững người, đưa mắt nhìn Thanh Thù, biết
chuyện Tắc Hỷ lén cầu xin Phó Cẩm Họa vẫn bị Mộ Dung San phát hiện, Mộ
Dung San nhất định là giận cô ta tự tiện làm càn, cho nên mới trừng phạt cô ta.
Đêm hôm đó, Chung Ngân Hoàng ở lại Mặc Họa đường, đêm xuân quý giá, khắp phòng triền miên.
Chung Ngân Hoàng đưa tay nắm lấy cánh tay ngọc lộ hờ ra của Phó Cẩm Họa, khẽ vuốt ve, nói: “Họa nhi, nàng đang nghĩ gì thế?”
“Cẩm Họa đang nghĩ, ba nghìn phi tần trong hậu cung, có mấy người
được hoàng thượng đặt trong lòng?” Phó Cẩm Họa tựa nghiêng trong lòng
Chung Ngân Hoàng, hồi lâu mới đáp.
Chung Ngân Hoàng khẽ cười, nói như có ẩn ý: “Trẫm cũng khó xử, nữ
nhân của trẫm nhiều lên, khó mà tiếp nhận được, có lúc cho dù trẫm đặt
một người trong lòng, người đó cũng chưa chắc đã biết. Cho nên, cứ mặc
kệ thôi, chỉ cần người đó không phải chịu ấm ức, trẫm cũng chẳng buồn
quan tâm.”
Phó Cẩm Họa ngẩng đầu, cố tình làm vẻ ngạc nhiên, nói: “Người xem,
rốt cuộc thì người cũng nói thật, đã là người trong lòng, sao có thể
chẳng buồn quan tâm? Trừ phi, trừ phi hoàng thượng hoàn toàn không muốn
để tâm.”
Chung Ngân Hoàng thấy nàng cười diễm lệ, trong lòng mừng rỡ, ôm nàng
vào lòng, dịu dàng nói: “Trẫm rất muốn sủng ái một người, đưa nàng ấy
lên tận mây xanh. Họa nhi, nàng có bằng lòng làm nữ nhân trong lòng trẫm không?”
Phó Cẩm Họa thấy ánh mắt chân thành của Chung Ngân Hoàng, trong lòng
chợt động, nhưng đột nhiên lại nói: “Hoàng thượng muốn hại Cẩm Họa phải
không? Hoàng thượng nhất thời nổi hứng liền muốn đưa Cẩm Họa lên tận mây xanh, sau này chán không buồn quan tâm nữa, lại khiến Cẩm Họa từ trên
trời rơi xuống, chẳng phải sẽ vỡ tan tành hay sao? Cẩm Họa không chịu
đâu.”
Chung Ngân Hoàng cười ngất, gí ngón tay lên trán Phó Cẩm Họa, mắng
yêu: “Nghịch ngợm”, vẻ chiều chuộng trong giọng nói không giống như là
đang giả vở. Chung Ngân Hoàng đưa tay ôm lấy Phó Cẩm Họa, lại đè người
lên trên, hít ngửi trên cổ nàng, lẩm bẩm, “Chính là thứ mùi hương thoang thoảng này, khiến trẫm đắm say.”
Phó Cẩm Họa nhắm mắt, khẽ thở dài.
Hôm sau, khi Phó Cẩm Họa tỉnh dậy, thấy Chung Ngân Hoàng đang chống
tay ôm trán nhìn mình, không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn bầu trời bên
ngoài cửa sổ, nói: “Sao lại thế này? Sao hoàng thượng vẫn chưa lên triều sớm? Nếu để hoàng hậu nương nương biết được, Cẩm Họa không gánh nổi tội đâu.”
Chung Ngân Hoàng giữ lấy thân hình nàng, cười nói: “Ngày thường trẫm
thấy nàng lúc nào cũng điềm tĩnh yên lặng, có bao giờ thấy bộ dạng nàng
hốt hoảng thế này đâu, hôm nay trẫm không lên triều sớm cũng đáng.”
Phó Cẩm Họa giận dỗi nói: “Đêm qua người còn nói muốn đưa Cẩm Họa lên mây xanh, giờ coi như Cẩm Họa đã được thấy rồi…”
Vấn Nhạn, Vân Nương đứng hầu ở ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong,
vội vàng gọi các cung nữ hầu hạ hoàng thượng rửa mặt chải đầu vào hầu
hạ, Phó Cẩm Họa không chịu gò bó lễ nghi, chỉ sai Vấn Nhạn, Vân Nương
hầu hạ mình, trang điểm nhẹ nhàng, quay đầu lại thấy Chung Ngân Hoàng
cũng đang ăn vận chỉnh tề, liền bảo Vấn Nhạn đưa đồ ăn qua, cùng ăn với
Chung Ngân Hoàng.
Không biết vì sao, Chung Ngân Hoàng bỗng nhiên hỏi: “Nhà họ Phó có
hai người con gái Cầm, Họa vào cung. Nếu Phó phu nhân vào cung, nếu trẫm chỉ cho phép bà ấy gặp một người…”
Phó Cẩm Họa hơi sững người, thấy ánh mắt dò xét của Chung Ngân Hoàng
đưa tới, liền nói: “Cẩm Họa đương nhiên muốn giành cơ hội đó cho mình.”
Chung Ngân Hoàng nghe thấy thế, vỗ tay cười khẽ, long nhan mừng rỡ, nói: “Trẫm rất thích sự thẳng thắn của nàng.”
Phó Cẩm Họa biết Chung Ngân Hoàng muốn nghe câu trả lời này, nhưng
trong lòng vẫn thấp thỏm, chỉ nghe thấy Vấn Nhạn đứng một bên không kìm
được mừng rỡ, khẽ nói: “Tiểu thư, phu nhân vào cung, đã đến tiền viện
Mặc Họa đường của chúng ta rồi…”
Phó Cẩm Họa đứng bật dậy, đang định chạy ra ngoài, lại nhớ đến Chung
Ngân Hoàng vẫn còn ngồi đó, liền do dự dừng bước, nhìn người đầy vẻ mong đợi. Chung Ngân Hoàng thấy điệu bộ nàng thế thì cười nói: “Nàng cứ đi
gặp Phó phu nhân đi, trẫm ở bên cạnh hai người lại cảm thấy gò bó, nên
trẫm sẽ đi trước. Bảo Phó phu nhân không cần phải qua Phượng Loan cung
tạ ơn.”
Nói đoạn, Chung Ngân Hoàng đứng dậy, dẫn đoàn tùy tùng rời khỏi Mặc
Họa đường theo cửa phụ, Phó Cẩm Họa đứng tại chỗ tròn mắt, nàng không
ngờ Chung Ngân Hoàng vì không muốn Phó phu nhân run sợ không yên, lại có thể hạ mình đi cửa phụ như thế.
Trước mắt, Phó phu nhân rưng rưng hành lễ với Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm
Họa run rẩy đưa tay đỡ Phó phu nhân, rồi sau đó hai mẹ con ôm nhau mà
khóc.
Phó phu nhân đau đớn nói trong nước mắt: “Họa nhi, mẹ cứ tưởng cả đời này sẽ không gặp được con nữa…”
Phó Cẩm Họa lòng như dao cắt, ôm chặt lấy mẹ, nước mắt vòng quanh,
nói: “Mẹ, Họa nhi chẳng phải đang đứng trước mặt mẹ đấy thôi.”
Vấn Nhạn đứng một bên cũng rơi nước mắt, dìu Phó phu nhân, nói: “Đại
phu nhân vừa mới khỏe lại, tiểu thư nên khuyên nhủ mới đúng. Hơn nữa,
người trong cung và ngoài cung được gặp nhau vốn đã là ân sủng to lớn vô cùng, nên tranh thủ nói nhiều một chút, sao lại cứ khóc cùng phu nhân,
càng lúc càng đau lòng như thế?”
Phó Cẩm Họa vừa khóc vừa cười, đỡ Phó phu nhân ngồi xuống, nói: “Vấn
Nhạn nhắc phải lắm, chỉ trách Họa nhi gặp được mẹ nhất thời vui quá,
quên mất chuyện này.”
Phó Cẩm Họa thấy Phó phu nhân ngầm đưa mắt ra hiệu, liền ra lệnh:
“Thanh Thù, xuống bếp chuẩn bị thêm mấy món điểm tâm, lát nữa để mẹ ta
mang về. Lục Châu, cô đến Man Âm điện, mời Cầm phi qua đây. Vân Nương,
cô mở hòm chọn mấy tấm lụa thượng hảo ra đây…”
Mọi người lui ra, chỉ riêng Vấn Nhạn vẫn đứng đó hầu hạ.
Phó phu nhân nhìn Vấn Nhạn, Vấn Nhạn hơi ngẩn người, kế đó dâng trà
nói: “Vấn Nhạn đi giúp Vân Nương chọn vải, dù sao thì tỷ ấy cũng không
biết rõ sở thích của đại phu nhân bằng Vấn Nhạn…”
Phó phu nhân thấy Vấn Nhạn rời đi, liền kéo tay Phó Cẩm Họa, sắc mặt
nghiêm trọng, kẽ nói: “Phen này vào cung, cha con đã dặn mẹ chuyển tới
con vài lời …”
“Có chuyện gì vậy?” Lòng Phó Cẩm Họa chùng xuống, dường như đã đoán ra Phó phu nhân muốn nói tới chuyện gì.
“Nhìn rõ cục thế, an thân lập mệnh.”
Phó Cẩm Họa nghe thấy tám chữ đó, bật cười tự chế giễu, nghĩ bụng,
bốn người con gái nhà họ Phó, hai người vào cung làm phi, một người gả
cho Tế Dương vương, một người hứa hôn với Khánh Tuyên vương. Tế Dương
vương tất sẽ tranh đoạt giang sơn, thay ngôi thiên tử, đến lúc đó, kẻ
thắng người thua còn chưa định rõ, nhưng sự hi sinh của nhà họ Phó đã
quá rõ ràng.
Nếu Tế Dương vương thắng, tức là Chung Ngân Hoàng bại, Phó Tố Cầm và
những người đi theo tất cũng phải hi sinh. Nếu Tế Dương vương thảm bại,
vậy thì Phó Tố Cầm tất sẽ xuống suối vàng. Khánh Tuyên vương lập trường
chưa rõ, Phó Nhan Thư chưa biết chừng sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.
Chỉ còn lại riêng nàng, cục thế không rõ, biết phải về đâu?
Người ngoài không rõ, nhưng phụ thân đương nhiên hiểu, cho dù Chung
Ngân Hoàng thắng, nàng cũng chỉ có một chữ “bại”. Trừ phi, phụ thân muốn nàng giúp Tế Dương vương thành công, nhưng làm như thế tất sẽ phải hi
sinh Phó Tố Cầm, rốt cuộc phụ thân có ý gì?
Phó Cẩm Họa nhất thời không dám suy đoán thêm, Phó phu nhân thấy sắc
mặt Phó Cẩm Họa không vui, khẽ than một tiếng an ủi: “Ông trời thương
xót, con và Cầm nhi đều đã vào cung, sau này ăn sung mặc sướng, phú quý
vinh hoa đương nhiên khỏi phải bàn, mẹ dù có chết cũng ngậm cười nơi
chín suối, không còn lo lắng gì nữa.”
Phó Cẩm Họa nghe xong chỉ cảm thấy chua xót vô cùng, thấy Vấn Nhạn
vén rèm mỉm cười bước vào, Vân Nương theo sau ôm mấy tấm lụa thượng hảo, nói: “Đại phu nhân, tiểu thư, Vấn Nhạn chọn mấy tấm này có phù hợp
không?”
Phó Cẩm Họa thu vẻ nghiêm trang, cùng Phó phu nhân xem vải, Thanh Thù cũng đem lên mấy món bánh tinh xảo, dùng giấy dầu gói lại đặt trong
chiếc hộp gỗ đàn hương.
Mấy người nói nói cười cười, thấy Lục Châu bước vào, lắp bắp nói: “Lục Châu vô dụng, không gặp được Cầm phi nương nương…”
Phó Cẩm Họa biết rõ Phó Tố Cầm vì phen này Chung Ngân Hoàng trao ân
sủng cho nàng nên trong lòng không thoải mái, mới không chịu đến gặp mẹ. Phó phu nhân quả nhiên đau lòng, lại lau nước mắt, Phó Cẩm Họa dịu
giọng khuyên lơn: “Hoàng thượng đối xử với hai chị em con đều tốt như
nhau, tuy Họa nhi được gặp mẹ trước, nhưng biết đâu lần sau mẹ sẽ được
đến Man Âm điện thăm tỷ tỷ… Đây là lệnh vua, nếu mẹ cứ khóc, cẩn thận để kẻ có bụng trông thấy, lại đặt điều bịa chuyện thì không hay đâu.”
Phó phu nhân nghe thấy thế quả nhiên ngừng khóc, nói: “Là mẹ đã sai,
mẹ nhất thời hồ đồ, quên mất nỗi khổ của con phải dè chừng trong cung.
Tỷ muội các con đều đắc sủng, mẹ đương nhiên vui mừng, nhưng phàm sự đều phải có giới hạn, con hãy nhớ, tuyệt đối đừng tranh vinh sủng nhất
thời, phải để hoàng thượng mãi mãi nhớ cái tốt của mình, như thế người
mới không lạnh nhạt với con.”
Hai mẹ con lại nói rất nhiều chuyện, Phó phu nhân thấy trời không còn sớm, dù có muôn phần lưu luyến cũng đành đứng dậy rời khỏi hoàng cung
về phủ. Phó Cẩm Họa nước mắt lưng tròng, tiễn Phó phu nhân ra ngoài cửa
Mặc Họa đường, thẫn thờ khôn nguôi.
Tối đến, Phó Cẩm Họa bỗng nhiên nhẩm lại lời của Phó Thần Đồ “Nhìn rõ cục thế, an thân lập mệnh”, nàng bèn nghiêng người hỏi Thanh Thù đang
chải đầu cho mình, “gần đây phụ thân ta có gặp Tế Dương vương không?”
Bàn tay đang cầm tóc nàng của Thanh Thù hơi sững lại, kế đó hỏi: “Vì
sao cô lại hỏi như vậy? Bọn họ đều là trọng thần của triều đình, gặp mặt là lẽ tất nhiên, có gì lạ đâu.”
Nghe giọng điệu, lúc này Phó Cẩm Họa mới biết Phó Thần Đồ nhất định
là đã thống nhất điều gì đó với Tế Dương vương, rốt cuộc là lợi ích
nhường nào, có thể khiến Phó Thần Đồ chịu mạo hiểm, bất chấp hai đứa con gái trong thâm cung?
Đến hôm sau, Thanh Thù mất tích.
Vẫn là Lục Châu phát hiện ra đầu tiên, Phó Cẩm Họa thấy Lục Châu đầy
vẻ nghi ngờ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta sai Thanh Thù đi làm chút việc, lát
nữa sẽ về.”
May mà, chưa đến nửa canh giờ sau, Thanh Thù liền từ bên ngoài trở
về, sắc mặt mệt mỏi, loạng choạng ngồi bên cạnh giường Phó Cẩm Họa. Phó
Cẩm Họa vội sai bọn Vấn Nhạn lui xuống, đỡ lấy Thanh Thù, chỉ nghe Thanh Thù nói: “Tôi vừa đến Tế Dương vương phủ một chuyến…”
Phó Cẩm Họa cả kinh, khẽ quát: “Thanh Thù, sao cô có thể làm càn như
vậy? Trong ngoài hoàng cung có biết bao nhiêu cao thủ, nếu cô rơi vào
tay bọn họ, cô bảo Tế Dương vương làm sao ra mặt cứu cô được?”
Thanh Thù ôm ngực lấy hơi, nói: “Sự tình khẩn cấp, có liên quan đến
tính mạng hai chúng ta, tôi có chết cũng không sao, nhưng nếu vương gia
không còn cô nữa, không biết sẽ đau khổ đến mức nào.”
“Thanh Thù, cô nói thế là thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phó Cẩm Họa bỗng chốc hoang mang, thúc hỏi Thanh Thù.
Thanh Thù sau một hồi lấy hơi cũng gắng sức đứng thẳng được người,
rút một cây trâm bạc trên tóc xuống, ném nhanh qua cửa sổ, chỉ nghe một
tiếng rên khẽ, Thanh Thù mở cửa sổ ra, người đó đã mất dạng, cây trâm
bạc cũng không cánh mà bay.
“Mấy đêm nay tôi đều trông thấy có người cố tình lại gần cửa sổ phòng cô, người đó rất nhanh, dường như rất quen với cách bố trí trong Mặc
Họa đường, tôi chưa kịp đuổi đã chạy mất tăm rồi. Tôi sợ đánh rắn động
cỏ, cũng chưa từng làm lớn chuyện lên. Nếu chỉ có thế thì cũng cho qua,
nhưng tối hôm trước tôi phát hiện trước cửa phòng có một đám cỏ Linh Tâm khô, sau đó tôi kiểm tra từng phòng một, lại thấy càng nhiều thứ cỏ đó
hơn nữa riêng trước cửa phòng cô.”
Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, cỏ Linh Tâm chẳng có gì lạ, nhưng nếu
là cỏ khô sẽ phát ra một thứ khí độc, thứ khí độc đó không gây chết
người, trừ phi gặp trầm hương…
Thanh Thù nhìn quanh tứ phía, khẽ hít ngửi theo mùi hương, dừng bước
trước bàn trang điểm, cầm một chiếc hộp bằng đồng tinh xảo lên, mở ra,
lại hít lần nữa rồi mới nói chắc chắn: “Chính là hộp phấn này có chứa
trầm hương.”
Vì thái hậu tiền triều cũng áp dụng bí quyết này để chế phấn, cho nên Lục Châu liền tự tay điều chế hai hộp tặng nàng, Phó Cẩm Họa cũng cảm
thấy tiện dùng, lại thấy Thanh Thù cũng thích mùi này, bèn tặng một hộp
cho Thanh Thù.
Ai ngờ, đây hóa ra là một âm mưu quỷ kế.
“Cô ta chắc chắn không thể ngờ rằng, tôi bẩm sinh khứu giác mẫn cảm,
một chút mùi thoang thoảng cũng chưa từng bỏ sót bao giờ, trầm hương
trong phấn thơm này người thường làm sao ngửi thấy được? Cỏ Linh Tâm và
trầm hương gặp nhau, là chất kịch độc, không có thuốc giải. Bọn họ muốn
lấy mạng tôi và cô.”
Thanh Thù đang định vứt hộp phấn đi, Phó Cẩm Họa liền gọi lại, nói: “Đừng vội, giữ hộp phấn này lại, vẫn còn có tác dụng.”
Phó Cẩm Họa dùng ánh mắt sắc bén, nhìn về phía phòng Lục Châu, khóe
môi nở một nụ cười chế giễu, giống như là sinh lòng giết chóc.
“Cô mạo hiểm về phủ Tế Dương vương, chính là để nói cho Tế Dương vương biết chuyện này phải không? Ngài ấy nói sao?”
“Vương gia đương nhiên dặn đi dặn lại phải bảo vệ cô, biết cô gặp
nguy hiểm liền sai tôi mau chóng trở về, nửa bước cũng không được rời.
Hơn nữa lại dặn tôi, lúc nào nên ra tay thì cứ việc ra tay, xảy ra
chuyện sẽ có người đứng ra gánh trách nhiệm.”
Phó Cẩm Họa nghi hoặc, thấy Thanh Thù cũng có phần không hiểu, bèn
không nói thêm nữa. Người đứng ra nhận trách nhiệm, liệu có thể là ai?
Phó Cẩm Họa lần lượt nghĩ đến từng người trong đám phi tần trong cung mà vẫn không đoán ra được.
Hồng Ngọc từng nói, Phương cô cô là người của Mộ Dung San ở Phượng
Loan cung, còn Lục Châu là người do Ngu phi Ngu Hồng Ngạc đưa tới, còn
cô ta là người do Phó Tố Cầm cài cắm vào Mặc Họa đường. Phó Tố Cầm đã
nói, Hồng Ngọc không liên quan gì đến mình, Phó Cẩm Họa cũng tin nàng
ta, bởi lẽ thủ đoạn của Hồng Ngọc nông cạn lỗ mãng, không giống như tác
phong của Phó Tố Cầm.
Phó Tố Cầm đã muốn hại ai, nhất định sẽ rất âm độc, khiến người ta
không thể nào phát giác ra được. Phó Cẩm Họa bỗng nhiên nhớ lại khi còn ở trong nhà họ Phó, từng nghe thấy Phó Tố Cầm cảnh cáo Phó Tắc Kỳ, thuốc
có thể uống nhiều, nhưng lời không thể nói lung tung, trong lòng bỗng
nhiên kinh hoàng nghi hoặc… Không thể nào, không thể là Phó Tố Cầm được, dù sao nàng cũng là muội muội ruột của nàng ta, sao nỡ nóng lòng đốt
thiêu nhau[7]?