Hoàng Cung Giả Đương Sự

Chương 27: Nghệ thuật bệnh



Editor: Vân Nghiên 

Một người, nếu bình thường ở nhà chỉ chăm chăm để ý mấy chuyện chi phí đột nhiên nảy sinh, lâu ngày chắc chắn sẽ bị người ghét; nhưng cũng có một người, cho dù làm trụ cột gia đình, lâu ngày người ta đương nhiên sẽ nghĩ bạn phải làm thế là chuyện thường, bạn càng cố gắng, trái lại càng dễ bị coi thường. Thời điểm này, nếu như có thể đúng dịp đổ bệnh một trận, thực hiện bãi công một chút, vậy thì lúc đó ngay cả một đứa trẻ không hiểu chuyện cũng sẽ nghĩ —— nếu không có người này thì không ổn rồi. Sau đó, địa vị của bạn sẽ được cải thiện, bình thường buồn rầu, nghẹn tức, giận dữ mà không dám bộc lộ thì bây giờ có thể tùy lúc mà thể hiện, căn bản không ai dám có ý kiến. 

Lúc này hoàng đế, chính là vừa đau vừa sướng như thế. 

Đau, đương nhiên là do hắn bị đủ các thể loại chứng bệnh phong hàn, đau đầu, nuốt khan, lại còn cả ngày hắt xì khiến cho xương cốt đều nhức nhối. 

Còn sướng, lại là do mấy bệnh nhỏ không hề ảnh hưởng đến toàn cục như thế lại đem đến cho hắn đãi ngộ không tồi chút nào. 

Ví dụ như vừa rồi, hắn ho khan một trận khiến bát thuốc toàn bộ đổ lên người của hoàng hậu, mà hoàng hậu ngay cả mí mắt cũng không thèm động, chỉ càng thêm cẩn thận mà hầu hạ hắn, làm như hoàng đế là con búp bê sứ không bằng. 

Ôi này này, nghĩ tới việc hoàng đế hắn phải nhờ vào mấy cái bệnh tật này mới có được đãi ngộ của ngôi cửu ngũ, cũng quá là làm khó hoàng đế rồi. Vì thế hắn không kìm nổi cười khổ một tiếng, tiếng cười vừa mới ra được một nửa liền biến thành tiếng ho khan. 

“Trần đại nhân, rốt cuộc khi nào Hoàng thượng mới có thể khỏe lại? Đã năm, sáu ngày rồi.” 

Hoàng hậu vừa xử lý số thuốc bị đổ trên váy, vừa nâng mắt nhìn ngự y nghiêm khắc hỏi. 

“Hồi bẩm nương nương, chứng phong hàn này tuy chỉ là chứng bệnh thông thường, nhưng mà nói không quan trọng cũng không đúng, phải kiêng gió, kiêng nước, kiêng nóng lạnh, còn thêm vô số triệu chứng phát sinh nữa, ngoài ra còn phải uống đúng thuốc, vậy nên còn cần thêm chút thời gian.” 

Lão ngự y sờ sờ râu, vẻ mặt giống như rất nan giải, mà hoàng hậu dù sao cũng chỉ là người bình thường, kể cả ông có viện cớ này nọ dối trá thì cũng chỉ có thể hời hợt giao phó mấy câu rồi dẫn theo đám cung nhân lui xuống. 

“Hoàng thượng, người tính sẽ khỏe khi nào?” 

Nhìn bóng dáng của Hoàng hậu đã dần xa, Trần lão ngự y xoay người hỏi hoàng đế một câu rất kỳ lạ 

“Sắp rồi, sắp rồi, lão nhân gia ông để trẫm thoải mái mấy hôm đi.” 

Cách hoàng đế trả lời cũng thật lạ lùng, hơn nữa thái độ với lão ngự y lục phẩm này cũng rất hòa nhã. Chỉ bởi vì Trần lão ngự y này đã phối hợp với hắn hết sức ăn ý, hắn mới chỉ dùng mắt ra hiệu một cái là ông có thể thêm một câu “Do vất vả trong một thời gian dài” sau khi chẩn bệnh phong hàn, góp phần điểm thêm “bệnh” cho rồng. 

Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? À, “Một bí mật mang tính phổ biến chính là cách gây dựng mối quan hệ vững chắc nhất” —— lời này không chỉ nói đến tình cảm nam nữ, mà đặt trong tình huống lúc đó của hoàng đế cùng lão ngự y lại thấy đúng vô cùng, vậy nên hoàng đế đương nhiên rất khách khí. 

Lão ngự y nhìn vị hoàng đế do chính mình trông coi từ nhỏ đến lớn này, đành bất đắc dĩ lắc đầu cuời, cuối cùng còn dặn thêm một câu 

“Chỉ là bệnh nhỏ, hoàng thuợng cũng đừng kéo dài quá!” 

Kéo dài quá? Vấn đề là kéo chưa đủ dài mà! 

Hoàng đế tựa vào đệm vui sướng đến chảy cả nước. Từ sau khi hắn bị cảm mạo thì nghiễm nhiên được miễn lâm triều sớm, tuy nói rằng cũng thấy có chút muốn đi làm, nhưng dù sao cảm giác cũng rất khác biệt. Có người bưng trà cho hắn, có người dịu dàng đấm lưng cho hắn, quan trọng là hắn có thể đường hoàng nghỉ ngơi mà vẫn có lương, tiện thể khiến cho đám thần tử kia nể phục hắn lúc nào cũng cung cúc tận tụy làm việc, cũng làm cho bọn họ hiểu rằng hắn cũng là người, cũng có thất tình lục dục(*)……. À nhầm, là thất tai bát nạn, không phải là kẻ chỉ biết làm hùng hục như trâu. 

(*) Thất tình: 7 xúc cảm chi phối con người: Hỉ (mừng), nộ (giận), ái (thương), ố (ghét), ai (buồn), cụ (sợ), dục (muốn). 

Lục dục: sinh ra do ham muốn của sáu giác quan của con người: Vị dục (muốn ăn ngon), Thinh dục (muốn nghe âm thanh hay), Hương dục (muốn ngửi mùi thơm dễ chịu), Sắc dục (muốn nhìn thấy thứ đẹp đẽ), Xúc dục (muốn thân xác sung sướng), Pháp dục (muốn ý nghĩ được thỏa mãn) 

Kết quả là, trên cơ thể hoàng đế dù có bao nhiêu không khỏe chăng nữa thì tinh thần vẫn rất phơi phới hạnh phúc, loại hạnh phúc này không chỉ gạt đi bao nhiêu khổ sở trên thân thể mà còn thật là dư dả đó!!

Sau khi Trần thái y chẩn bệnh xong thì hoàng đế tiếp tục ở lại trong cung thư thư phục phục ba ngày. Cùng khoảng thời gian đó hắn cũng bảo thái y viện giảm bớt liều lượng thuốc cần dùng, tiếc là tốc độ phục hồi vẫn nhanh thấy rõ. 

Aizz, cơ thể quá khỏe mạnh đôi khi cũng là một chuyện rất bất đắc dĩ đó, hoàng đế tâm tình phức tạp nghĩ. 

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cùng với Thái y viện Hồ đại nhân đến chẩn bệnh.” 

Đúng lúc hoàng đế đang tiếc nuối sâu sắc cho cái thể chất trâu bò của mình thì Mạnh công công đẩy cửa điện bước vào bẩm báo. Điều này khiến cho hoàng đế nhất thời không biết phải làm gì, tiện tay quơ lấy một chén trà lạnh uống xuống, vậy nên lúc hoàng hậu đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng hoàng đế đang nhe răng trợn mắt ho khan vài cái. 

“Hoàng thượng, người sao rồi?” 

Hoàng hậu hỏi thăm. 

“Không sao, không sao, nhưng sao không phải Trần thái y?” 

Hoàng đế chột dạ chỉ tay vào mặt ngự y. Sở dĩ hắn bị sặc, chính là do thay vì nhìn thấy một lão nhân râu bạc thì lại là một trung niên nhân râu đen nhánh tuổi chưa tới ngũ tuần. 

Hoàng đế rất tức giận, bình thường vẫn là do Trần ngự y phụ trách thăm khám cho hoàng đế, nay lại trở thành một kẻ không biết tí tình hình nào, vậy không phải khả năng hắn bị vạch trần đạt đến cả 99.99% sao!! 

“Đáng lẽ ra là Trần đại nhân tới, nhưng mà mẫu hậu gần đây có chút không khỏe, liền truyền Trần đại nhân đến chẩn mạch, bệnh của hoàng thượng đã khám vài lần rồi, vậy nên để Hồ đại nhân tiếp nhận chắc cũng không sao.” 

Hoàng hậu thì nói năng hợp tình hợp lý, còn mặt mũi hoàng đế lại xanh xanh trắng trắng một trận, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ ngự y vươn “ma trảo” chụp tới cổ tay mình. 

Mất mặt! Quá mất mặt!! Hoàng đế căn bản không dám nghe xem thái y nói gì nữa. 

“……… Hoàng thượng mạch đập có chút nhanh……..” 

Hả? 

Hoàng đế chớp chớp mắt, nghe rõ mấy lời ngự y vừa nói. 

“Lại có mồ hôi………” 

A? 

Hoàng đế nhìn theo tầm mắt của Hồ thái ý, theo bản năng dùng tay áo lau trán một phen, quả nhiên có mồ hôi, nhưng mà…….. hình như do khẩn trương mà. 

“Lạ quá, nếu là chứng bệnh bình thường, vậy thì hẳn là phải tốt rồi chứ, như thế nào đến bây giờ còn chưa khỏi…….. Hoàng thượng hiện tại người đang uống thuốc gì?” 

Hồ thái y ở một bên lầm bà lầm bầm một lúc lâu, cuối cùng xoay người tới chỗ Mạnh công công đang tùy thị, Mạnh công công đương nhiên cũng không dám giấu, liền ghé tai nói thầm với Hồ thái y. 

“Hồ đại nhân, Hoàng Thượng đây là......” 

“Nương nương, Hoàng thượng mãi không thấy có tiến triển, vi thần thấy có lẽ nên tăng thêm dược lượng, bột sừng tê giác là vị thuốc làm tán nhiệt tốt nhất cũng hữu hiệu nhất, có thể dùng thêm một chút” 

Hoàng đế có thế nào cũng không nghĩ đến, cái chuyện lừa dối hữu kinh vô hiểm này lại lọt qua được kỳ kiểm tra dễ dàng thế. Hồ thái y cũng không biết có chuyện gì, hắn vốn không có bệnh lại có thể mò ra một đống bệnh tật đến? Đương nhiên, hoàng đế hắn không biết một điều, tương lai tất cả những thầy thuốc có chút chuyên môn đều thích nói quá lên, cho nên hắn cảm thấy bản thân hết sức may mắn, chuẩn bị tiếp tục làm ổ trong nhà thêm vài ngày. 

Tiếc là trên đời này còn có một câu gọi là “Vui quá hóa buồn”, huống chi “Vui” này của hoàng đế……….. tới mức này cũng khó có thể tiếp tục. Ngay lúc hắn tâm tâm niệm niệm hy vọng mấy bệnh nhỏ đừng có tốt lên nhanh như vậy, thì ông trời quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hoàng đế. 

“Đây……. đây là làm sao!!!” 

Lúc hoàng hậu lại tới vấn an hoàng đế quả thật đã bị dọa giật nảy cả mình. Chỉ thấy hoàng đế mặt mũi thì trắng bệch, tứ chi lạnh buốt, giọng nói khản đặc, căn bản là so với lúc bị bệnh trước kia còn thảm hại hơn. 

Sau tiếng trách cứ nghiêm khắc của hoàng hậu, các cung nữ nội thị phụ trách Trường Kiền điện liền nối đuôi nhau quỳ sụp xuống, chỉ là thì quỳ cứ quỳ, không một ai có thể trả lời câu hỏi của hoàng hậu, đừng nói bọn họ không ai biết, đến cả hoàng đế còn không hiểu vì sao mình ra nông nỗi này cơ mà. 

Hắn cùng lắm là dựa theo các phương pháp đã dùng trong quá khứ, khác biệt duy nhất chỉ có uống thuốc đúng liều lượng mà thôi. Trước kia muốn bớt xén một ít là do không muốn khỏi bệnh quá nhanh chóng, hiện giờ bệnh gì cũng không còn nữa nên hắn nghĩ không cần tăng thêm phiền phức, trực tiếp uống cạn chỗ thuốc thái y viện đưa tới. Nghĩ tới đây, hoàng đế không khỏi liếc nhìn Hồ thái y đang ngồi bên giường một cái, ánh mắt không chút thân thiện, ai bảo ông ta là người mò ra mấy cái bệnh tật vô căn cứ trên người hắn chứ!! 

Hồ thái y, Hồ thái y………. 

Càng nghe càng thấy cả họ nhà hắn đều không phải tốt lành gì rồi!! 

“Hồ đại nhân, vậy bây giờ phải làm thế nào đây?” 

Hoàng hậu hiểu rõ hiện giờ không phải là lúc thích hợp để tính sổ với thái y, việc cấp bách cần làm lúc này là đem bệnh của hoàng đế trị khỏi cái đã. 

“……… Cái này…… Hoàng thượng hiện giờ đang bị hàn khi nhập thể, một lượng lớn dương khí đã mất đi, bây giờ cách tốt nhất là giữ ấm tiêu hàn……..” 

“Lúc trước thì bảo trẫm tán nhiệt, bây giờ lại muốn trẫm tiêu hàn, Hồ thái y, rốt cuộc ông đang làm cái gì!!” 

Hoàng đế khàn giọng quát tháo. Người ta nói bệnh lâu đều thành y sĩ, hắn tuy bệnh không lâu lắm nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được lời nói của Hồ thái y trước sau đều rất mâu thuẫn. 

“Trước đây lúc xem bệnh cho hoàng thượng, thần thấy có ra mồ hôi, thân nhiệt nóng, muốn uống nước lạnh, rõ ràng là bị cảm nóng………. Cho nên vi thần mới……. nhưng sao bây giờ lại thành thế này………” 

Hồ thái y ấp úng, rốt cuộc cũng không thể nói rõ. Ông cũng cảm thấy rất buồn bực, rõ ràng mình không chẩn sai bệnh, mà sao hoàng đế lại lúc nóng lúc lạnh như thế, chẳng lẽ do thần kinh mất cân bằng? 

Hồ thái y nào có biết, ban đầu hoàng đế vốn bị phong hàn, chỉ là lúc bệnh đã khỏi tám chín phần, thân nhiệt nóng, toát mồ hôi cùng muốn uống trà lạnh đều là do thời tiết quá nóng nực, lại bị ông hiểu lầm thành cảm nóng, đi lấy sừng tê tán nhiệt. Tán đi tán lại rồi tán luôn về vạch xuất phát, không chỉ khiến cho công sức chữa bệnh trước giờ của Trần lão thái y đổ biển, còn khiến cho bệnh trạng của hoàng đế càng thêm nghiêm trọng. 

Kết quả là hiện giờ Hồ thái y chỉ có thể căn cứ tình huống hiện tại mà kê đơn thuốc bổ khí dưỡng hư, từ từ mà quan sát. Ai nghĩ đến hôm sau liền quan sát ra luôn hiệu quả. 

Hoàng đế hiện tại đầu choáng mắt hoa, thân mình nặng tới mức ngay cả mí mắt cũng không muốn động đậy, vì thế nên chúng phi tần hậu cung càng thêm chăm chỉ hơn so với trước đây, thay phiên nhau chạy tới chăm sóc hoàng đế. 

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người tỉnh lại đi, rửa mặt một chút rồi lại ngủ tiếp.” 

“Hả?” 

Hoàng đế mơ mơ màng màng hà hừ vài tiếng, nửa thân trên hoàn toàn phải dựa vào cung nữ mới có thể cử động, ánh mắt còn có chút hồng hồng, nhìn nhìn cả lúc lâu mới thấy rõ người trực phiên hôm nay là Dụ phi. 

“Hoàng thượng, súc miệng trước đã.” 

Mọi người đều biết khi sinh bệnh thì mùi trong miệng tương đối nặng, hoàng đế cũng hiểu rằng trong miệng mình hiện nay không thơm tho gì, thậm chí còn xuất hiện thêm mấy chỗ viêm loét, cho nên rất ngoan ngoãn nhận lấy cái chén ngọc mà ùng ục ùng ục súc miệng. Khỏi nói! Sau khi súc trái súc phải vài cái đã thoải mái không ít, đang lúc hắn chuẩn bị ngoẹo đầu đi ngủ tiếp thì bỗng dưng cảm thấy bầu không khí xung quanh có chút lạ lạ. 

Trước hết là im phăng phắc như thời điểm trái đất khởi sinh, sau đó chính là tiếng hét như núi lửa phun trào của Dụ phi nương nương. 

“Hoàng Thượng!” 

Nàng ta không nói đến lời thứ hai đã bổ nhào lên người hoàng đế mà khóc, hoàng đế cũng nhìn lướt qua bả vai của Dụ phi, thấy Mạnh Hiền An mặt mũi xanh mét nhìn chằm chằm cái chén súc miệng vừa rồi Dụ phi ném xuống đất, chỗ đó vẫn còn loang ra một ít chất lỏng màu đỏ hồng. 

Cái gọi là bệnh nhỏ, luôn luôn được định nghĩa trong phạm vi của thuốc aspirin hoặc thanh nhiệt giải độc mà thôi, đã ở ngoài ranh giới này thì chắc chắc là bệnh nặng sắp chết, rất thất vọng đau khổ, tự nhiên sẽ có chút tránh né. 

Tri thức y học của cổ nhân cũng tương đối lạc hậu, đối với bọn họ mà nói, một người bình thường đột nhiên hộc máu chắc chắn là chuyện không ổn, họ căn bản không để ý xem đó có phải là chảy máu chân răng, viêm lợi, nhiễm trùng khí quản hay là loét thượng vị dạ dày gì đó hay không, vì thế khi triệu chứng này xuất hiện trên người hoàng đế, mọi người liền mặc sức tha hồ mà tưởng tượng theo đủ mọi tình huống. Dù sao giống như adidas đã có slogan —— nothing is impossible!! 

Vì thế không khó để tưởng tượng ra cái cảnh gà bay chó sủa hiện đang diễn ra trong hoàng cung, tất cả các kỹ năng của thái y như châm cứu, cạo gió, lấy độc trị độc đủ kiểu đều cùng nhau nhất tề xung trận, ngay cả cái sản phẩm gia công nửa vời đã bị biến tướng kia của hoàng đế cũng đã kinh qua quá nhiều phương pháp trị liệu. Đáng tiếc là tinh thần của hắn càng ngày càng kém, ngay cả Trần thái y lúc quay trở về cũng không hiểu nổi sao cái bệnh vặt lúc trước lại phát triển ra nông nỗi này. 

“Hoàng nhi ơi, sao con lại thành ra thế này!!!” 

Thái hậu kêu khóc đến đau thắt ruột gan, nghe như hoàng đế từ một con người ba tốt sa đọa thành một kẻ du côn đầu đường xó chợ. Mà mọi người ở đây ai ai cũng nức na nức nở, giơ tay gạt gạt lệ. Trong đó cũng phải kể đến cả hoàng đế, cả người hắn hiện giờ đang lâm vào trạng thái mà ở thời hiện đại người ta gọi là “OTL”(*) 

(*) Biểu tượng giống với Orz đã giải thích ở chương 8 

“Hoàng nhi……… Con có muốn trăng trối gì nữa không……….” 

Thái hậu khóc lóc đau lòng, còn hoàng đế vẻ mặt lại hoang mang vô cùng, không khỏi sợ hãi. 

“Mẫu hậu……….” 

Hoàng đế thở dài đánh thượt một cái. 

Còn cái gì để nói đây? Nói hắn lúc trước bệnh lâu chẳng qua chỉ là dối trá, giờ thì hay rồi, vô tình bệnh giả lại thành bệnh nặng như thật……… Chính hắn nghe còn thấy vớ vẩn không chịu nổi nữa là. Cảm xúc này, không khí này, thời điểm này, sao giống như để lại di ngôn quá vậy… 

“Hài nhi bất hiếu, khiến mẫu hậu thương tâm……” 

“Hoàng nhi ơi! Ai gia chỉ hận kiếp này không phải mẫu tử ruột thịt, nếu có kiếp sau, ai gia nhất định sẽ lại làm mẫu thân của con!” 

Không thèm đợi hoàng đế trăng trối xong, thái hậu liền bắt đầu nói mấy câu thoại kinh điển. Vậy mà người cũng đã tính toán xong xuôi cả kiếp sau luôn rồi, hoàng đế cảm thán, rồi cảm thấy mình cũng nên nói vài câu 

“Vậy kiếp sau mẫu hậu đừng tiếp tục gây sức ép như thế, đừng nhiều lời như thế, cũng đừng cố tình sinh sự như thế nữa, nếu không con chịu không nổi.” 

Lời này nói rất bình thường, nhưng thái hậu lại có khả năng há miệng cắn hắn một phát chết luôn ấy! Lạ thay, thái hậu lại không hề hờn giận, chính là gật đầu cam đoan liên tục “Nhất định nhất định”. 

Nếu đã mở đầu câu chuyện này —— hoàng đế nhìn đám người nhà xung quanh một lượt—— vậy thì hãy nói cho rõ ràng luôn đi. 

“Cung phi nàng cũng đừng để ý bề ngoài quá, đã làm mẫu thân rồi, quan trọng vẫn là con người mình thôi.” 

“Thục phi Dụ phi hai nàng có rảnh thì nên đọc thêm sách đi, vừa tăng tầm nhìn, vừa tăng kiến thức.” 

“Trữ phi ôn nhu là rất tốt, chính là nhàm chán quá lại không hay, nên có chủ kiến một chút.” 

“Huệ phi nàng sau này uống bớt rượu đi, trẫm không ngại nàng dọa người, tuy nhiên trước mắt người ngoài thì vẫn nên bảo trì mặt mũi cho hoàng gia.” 

Hoàng đế càng nói càng gan hơn, quả thực là có muốn cũng không ngừng nổi. Nghĩ lại xem cơ hội hiếm có như vậy, cái gọi là nhân chi thương tử, cơ ngôn dã thiện(*), hắn có thể không nói sao? Vì thế hắn liền cho mỗi người mỗi lời bình, ngay cả đám cung nhân ở đây cũng đều bị nói. Giảng giải xong xuôi, tầm mắt hắn nhìn xuống người tiểu Tiễn, sắc mặt ôn hòa trở lại, sờ sờ đầu con dặn dò. 

(*)Người lúc cận kề cái chết, lời nói đều là sự thật 

“Nếu phụ hoàng mất rồi, trong nhà chỉ còn một mình Tiễn nhi là nam tử hán thôi, con nhất định phải chăm sóc tốt cho hoàng tổ mẫu, các mẫu phi cùng các tỷ muội nhé!” 

“Phụ hoàng yên tâm, ngoại trừ Tiễn nhi, ai nhi thần cũng không cho phép bắt nạt mấy người mẫu hậu đâu!” 

“......” 

Lời này nghe xong thật sự là một chút cũng không thể yên tâm nổi, nhưng hoàng đế đã lãng phí quá nhiều nước miếng rồi, tinh thần cũng không còn dồi dào như cũ, rốt cuộc vẫn khoát khoát tay, ý bảo mọi người nên gì đó gì đó đi thôi. 

“……….Hoàng hậu, nàng quay trở lại rồi sao?” 

Cũng không biết đã qua bao lâu, hoàng đế ngửi thấy một mùi hương hết sức quen thuộc, dù sao cũng đã cảm nhận cả mười năm rồi, quả nhiên vừa mở mắt ra đã thấy hoàng hậu quay trở lại. 

“Không có gì, nô tỳ chỉ muốn đến xem người một lát thôi…….” 

Hoàng hậu thuận thế tựa vào người hoàng đế, gương mặt cùng giọng nói hết sức nhu hòa, cảm giác như được ngăn bởi một lớp sương mù, hư hư thật thật, cùng với vẻ mây tía ở phía xa chân trời thường ngày khác xa vô cùng. 

“Hoàng thượng vừa rồi nói nhiều như vậy, sao lại không nói đến nô tỳ?” 

“Thời gian ngắn ngủi quá, cũng không biết nên nói gì cho phải.” 

Mấy thứ hoàng đế nói chính là thật, hoàng hậu này phạm vi tin tức phải nói là rộng quá mức, muốn khái quát thì tương đối phức tạp. Thực ra nếu được nói, hoàng đế hắn rất hy vọng kiếp sau hoàng hậu đừng có làm một con người phúc hắc như vậy nữa. 

Vì thế hai người im lặng tương đối lâu, trong Trường Kiền điện to lớn không có lấy một âm thanh thừa thãi. Không khí dần dần trở nên vi diệu, lại có chút khiến người ta đắm say, hoàng đế nhớ lại khoảng thời gian khi hai người mới thành thân, lúc đó vừa có cảm giác xa lạ lại lưu luyến đến lạ kỳ. 

“Hoàng hậu......” 

Rốt cục, vẫn là hoàng đế không nhịn được lên tiếng trước. 

“Gì?” 

“Nàng……. Có phải lại béo ra hay không………” 

Hoàng đế cảm thấy mình bị ép có chút ngạt thở. 

Rắc… Rắc…. Loảng xoảng, bầu không khí diệu kỳ cảm động vừa rồi cứ thế mà tan tành thành từng mảnh. 

...... Chích duyến cảm quân nhất hồi cố, sứ ngã tư quân triêu dư mộ. Hồn tùy quân khứ chung bất hối, miên miên tương tư vi quân khổ. Phù môn thiết tư quân chi chúc, đăng cao vọng đoạn thiên nhai lộ...... 

Khúc đúng là tuyệt khúc, vũ cũng là tuyệt vũ, trên yến hội cố tình khiến hoàng đế vui vẻ thì hắn lại một chút cũng không vui nổi. Cái khúc nhạc này là ai chọn thế hả? Hợp tình hình thế cơ chứ! Giống y như cái bi cảnh hiện giờ của hắn. 

“Đây là Tương tư khúc do Khang phi chọn, Hoàng thượng người thấy sao?” 

Thái hậu trong lúc vô tình đã để lộ ra tên kẻ “Đầu sỏ gây ra” tâm tình uể oải của hoàng đế, hắn vừa nghe thấy Khang phi, trong lòng cũng không biết phải nghĩ cái gì. Nhớ ngày hôm đó khi hắn trăng trối hậu sự, còn nhắc nhở Khang phi nên nói năng cho đơn giản dễ hiểu một chút, đừng có lúc nào cũng nói văn nói thơ thế, ai dè Khang phi lại đáp trả hắn thế này: 

“Ý hoàng thượng muốn nói, lời nói không nên quá mức đơn giản, thâm ý không nên quá lộ rõ, nô tỳ nhất định sẽ nghe theo.” 

……….Có nghĩa là, cả đời này đừng có mong nàng sửa lại……… 

“Rất hay, rất………. hợp thời điểm.” 

Bởi vì vừa có “Hồn” vừa có “Biệt ly” lại còn “Đường chân trời” nên hoàng đế cười rất miễn cưỡng. Thái hậu nhìn thấy hết vẻ mặt này của hoàng đế, còn cho là hắn gắng gượng cười vui, nghĩ tới hắn khó có thể sống lâu thêm một ít, trên vành mắt thái hậu lại hơi ươn ướt. 

“Mẫu hậu, tự dưng sao lại bi thương rồi, đây, ta kính hoàng thượng một ly!” 

Lương Hoằng công chúa mở đầu khuấy động không khí, nâng chén kính rượu hoàng đế. Chính là hoàng đế người đang có bệnh, trong chén rượu một lượng cồn nhỏ cũng không có, mà nguyên chén đều là nước thuốc đông y, vì thế khi hoàng đế một ngụm uống cạn rồi thì vị đắng ghê rợn khiến hắn lập tức nhíu mày, vẻ mặt này lại càng thêm kích thích tâm tình của thái hậu. 

“Hoàng Thượng......” 

Thái hậu rốt cuộc cũng không khống chế nổi tuyến lệ của bản thân, lén bắt đầu nghẹn ngào, có điều cái “lén” này của bà cũng đủ rõ ràng, nhất thời khơi gợi lên tình cảm của tất cả mọi người, khiến cho yến tiệc được tiếp tục tiến hành trong một bầu không khí hết sức quỷ dị. 

Lúc này trăng nhô cao trên đầu cành liễu, trên đài cao đang biểu diễn một màn hợp tấu tiêu địch(*). Hai loại nhạc khí này vốn là có âm thanh đặc biệt thê lương, không ngờ sử dụng trong hoàn cảnh này lại lôi cuốn đến thế, khiến không ít người xem đến nhập thần. 

(*)Tiêu: một loại sáo thổi dọc 

Địch: một loại sáo thổi ngang 

Hoàng hậu cũng vừa nghe, vừa kéo kéo tay áo trong vô thức. Nàng chợt cảm thấy gió thổi có chút lạnh, liền quay đầu nhìn về phía hoàng đế, chuẩn bị khoác thêm cho hắn một cái áo choàng. 

Hoàng đế lẳng lặng ngồi trên ngọc tọa (ghế ngọc), đầu hơi hơi ngả về phía bên trái, hai mắt nhắm nghiền, cả người giống như đã tách biệt khỏi bầu không khí yến hội bên ngoài. Điều này khiến cho nhịp tim hoàng hậu bất chợt nhanh hơn hai nhịp, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng…… Chỉ là đối phương không hề có phản ứng. 

“Hoàng Thượng?” 

Lần này âm thanh lại nâng cao hơn…… Nhưng vẫn không có ai đáp lại 

“Hoàng Thượng” 

Hoàng hậu gọi rất nhiều, thậm chí còn đẩy nhẹ hoàng đế một cái, nhưng mà sau mấy lần rung nhẹ ấy thì vẫn không có chút động tĩnh như cũ. 

“Hoàng Thượng!” 

Lần này, hoàng hậu hô lên một cách thảng thốt, mà thanh âm cũng đặc biệt lớn đến lợi hại. 

Một tiếng hô cất lên, tất cả mọi người đang bị hấp dẫn hay không bị hấp dẫn bởi tiếng tiêu toàn bộ đều quay đầu nhìn sang phía hoàng hậu. Trong lòng bọn họ gần như đã có dự cảm từ trước, cho nên sau khi thấy hoàng đế giống như rơi vào cảnh giới vô ngã, gương mặt mọi người đều biến sắc. 

Trần ngự y đang tùy thị là người đầu tiên có phản ứng, chỉ thấy hành động nhanh chóng của ông không hề giống với tuổi tác, nhanh chóng bước tới trước mặt hoàng đế, đặt tay bắt mạch nhanh chuẩn chính xác không khác gì cao thủ võ lâm, sau đó liền ngưng thần tĩnh khí, sắc mặt không ngừng biến đổi. 

Một khắc kia, thiên địa vạn vật đều như mất hết tiếng động, cảm giác như sử dụng slow motion trong thủ pháp làm phim vậy, ngay cả âm thanh hô hấp cũng dần dần trở nên thong thả mà ngưng bặt. Trần thái y cuối cùng nghiêm trang cùng kính cẩn ngẩng đầu dậy, nhìn mọi người xung quanh một lần, có vẻ nếu không nói ra một tin dữ thì đúng là có lỗi với tình cảm của mọi người ở đây quá. Tiếc là lương tâm nghề nghiệp của ông quá cao, chỉ có thể nói mấy câu thành thật. 

“Hoàng thượng người……. đang ngủ….” 

Đúng thế, hoàng đế chính là đang ngủ, sau đó giống như trăm vạn giống sinh vật đang say ngủ trên trái đất, ngày hôm sau đã lại tỉnh dậy, không chỉ có tỉnh, mà trên phương diện tinh thần còn đặc biệt tốt. Không thể tưởng tượng nổi là bệnh nặng như vậy, lại khỏe lại như một kỳ tích, lúc đó mọi người căn bản không còn nhớ tới mấy cái sự việc vô lý lúc trước nữa. Tất nhiên cũng chẳng ai lưu ý đến việc Hồ thái y trước thì chẩn ra cảm lạnh sau lại chẩn ra cảm nóng, rồi cả cái gọi là “Ho ra máu” thực chất chỉ là xuất huyết khoang miệng do viêm amidan mãn tính, càng không có cả việc ngựa sống uống xong thảo dược liền trở thành ngựa chết, hoàn toàn chỉ còn nguyên nhân căn bản mà thôi. 

Tuy là một ít chuyện khá là trọng yếu lúc chữa trị đã được ém nhẹm đi hết khiến hậu cung không ai rõ, nhưng mà lại có một chút việc khiến cho các phi tần cả đời cũng không quên nổi, ví dụ như “Di ngôn lúc lâm chung” mà hoàng đế đã nói lúc trước……. 

“Đúng là không phải ruột thịt thì có khoảng cách mà!! Hoàng thượng người lại nói ai gia quá nhiều lời còn hay gây sức ép!!” 

“Cái gì mà có đứa nhỏ rồi? Hoàng thượng quả nhiên là chê nô tỳ già rồi đúng không!!” 

“Nô tỳ không muốn sống nữa, người còn nói người ta không có đầu óc!” 

“Rõ ràng là hoàng thượng hay ép nô tỳ uống rượu, sao người còn bảo nô tỳ dọa người chứ!!” 

“Không nghĩ tới trong mắt hoàng thượng, nô tỳ lại chỉ là một người thích nói thơ văn khó hiểu!” 

Thái hậu cùng chúng phi đem vây hoàng đế ở trên giường, công khai lên án rất là kịch liệt, hơn nữa không khó đoán được chuyện này một khoảng thời gian sau cũng sẽ không kết thúc. 

Về phần hoàng đế, giờ phút này hắn mong mình có thể thật sự có thể hai mắt nhắm lại mà quên đi sạch sẽ, bởi thế nên cũng sẽ không chú ý đến hoàng hậu đang đứng ngoài vòng thị phi quan sát, nhìn hắn cười bí hiểm, nếu không hắn hẳn sẽ thấy rất vui mừng, vui vì cuối cùng mình đã không đem cái “Di ngôn” ấy đi nói với hoàng hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.