Hoàng Cung Giả Đương Sự

Chương 31: Kế hoạch dưỡng thành hoàng hậu



Editor: Vân Nghiên 

“Chính giả, khẩu ngôn chi, thân tất hàng chi. Kim tử khẩu ngôn chi năng thân bất hành, thị tử chi thân loạn dã. Tử bất năng...... Tử bất năng...... Tử......” 

“Tử bất năng trì thân, diên năng trì quốc chính?” Hoàng hậu tiếp lời. 

Nàng rất hiếm khi tỏ ra bất mãn như thế, cho nên hoàng đế đang ngồi học thi từ vẻ mặt vô cùng khổ sở. 

“Hoàng hậu, đừng hỏi nữa mà, trẫm nói rồi, thật sự trẫm đã thuộc từ lâu rồi, chỉ là nàng không nhớ thôi, trẫm thuộc thật rồi mà!” 

“Cho dù là như vậy, phải chắc cái cũ mới có thể tiếp thu cái mới, ôn lại một lần cũng tốt. Nhưng người xem đi, hiện tại không phải người cũng không nhớ ra sao?” 

Hoàng hậu cảm thấy việc mình không nhớ hoàng đế đã thuộc qua mấy cuốn thư từ này chẳng có vấn đề gì cả, trái lại, việc hoàng đế không nhớ rõ những gì mình đã thuộc qua mới là chuyện lớn. 

“Hay là hôm nay đến đây thôi, trẫm mệt rồi, ngày mai còn phải lâm triều đấy!” 

“Không được, không thuộc hết chương này thì không được ngủ!” 

Hoàng hậu kiên quyết không thỏa hiệp, giống hệt như tính cách mười mấy năm về trước khi nàng mới nhập cung, hoàn toàn không xét chút nào đến ngữ khí thương lượng của hoàng đế, hoàng đế đành phải nhẫn nhịn véo mạnh vào tay mình một cái, tự nhủ bản thân cần phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên nổi nóng với vị thê tử đã chung sống với mình hơn mười năm này. 

Aizz, tất cả chuyện này………. phải kể lại từ đầu…….. 

Đại khái khoảng hai tuần lễ trước, hoàng hậu luôn văn minh thanh nhã đột nhiên bước hụt một cái, sau đó vô tình đụng trúng phải cái cột. Tuy rằng lúc đấy không phát hiện ra điều gì không ổn, nhưng dựa vào thân phận phi phàm của đương sự thì chuyện này đã đủ để phát triển thành tai nạn ngoài ý muốn nhất trong năm, vậy nên thái y vội vàng được truyền đến bắt mạch cho hoàng hậu. 

Lúc kê thuốc ngự y cũng chỉ cho mấy loại bổ xương tán bầm tiêu sưng linh tinh mà thôi, còn hoàng đế vừa nghe báo hoàng hậu tỉnh lại đã ném hết ngự y sang một bên, lập tức chạy vào trong Hoàn Khôn cung. 

Hoàng hậu nửa nằm nửa ngồi trên giường để một đám thị nữ hầu hạ chải mái tóc dài một cách ngay ngắn, chỉ là trên mặt nàng có chút mơ hồ. Nhất là khi chạm đến tầm mắt của hoàng đế, nét mơ hồ ấy lại càng rõ rệt hơn cả. 

Trong ánh mắt luôn sáng rực của hoàng hậu đột nhiên xuất hiện đủ các loại biểu cảm kinh ngạc, khiếp sợ, không tin nổi, hoang mang hoảng loạn, đợi tới lúc hoàng đế bị ánh nhìn lẫn lộn này nhìn tới mức có chút sợ hãi thì hoàng hậu mới do dự mở miệng. 

“Hoàng thượng?” 

“Phải..... A......” 

“Hoàng thượng? Hoàng thượng? Sao có thể như thế? Sao hoàng thượng lại trẻ như thế được!” 

Câu nói cuối cùng kia hẳn là một câu cảm thán rồi, không phải là dạng nghi vấn nữa. 

Ngữ khí hoài nghi mà hờ hững kia của hoàng hậu khiến cho cả ngay cả hoàng đế cũng bất chợt tự hỏi bản thân rằng mình có đúng thật là hoàng đế không? Hay chỉ đang nằm mơ? 

Sau này nghĩ lại, ai cũng công nhận hoàng hậu chỉ ngã nhẹ một cái mà đã làm cho hậu cung loạn cào cào một trận. 

“Hài tử a!! Con sao vậy? Sao mới chỉ không gặp có một lát đã thành ra thế này!” Thái hậu ôm hoàng hậu khóc thương tâm hết sức, cũng không biết là vì vận đen đột nhiên đâm trúng hoàng hậu, hay là bởi vì câu nói “Bà lão này bà là ai?” của nàng đã chọc đúng vào nỗi đau trong lòng thái hậu. 

Hoàng hậu bị thái hậu ôm chặt, hơn nữa cũng đã đại khái hiểu rõ một số vấn đề, đó là: vị phu nhân thoạt nhìn quá độ ngũ tuần này chính là mẹ chồng của nàng, trước đây là hoàng hậu, hiện tại là thái hậu. Còn cái người trước đó bị nàng hiểu lầm là tiên đế cải lão hoàn đồng cũng không phải là trượng phu của mẹ chồng, mà là trượng phu của chính nàng, đương nhiệm hoàng đế. 

Đúng vậy, nói tới đây thì hẳn mọi người cũng đã hiểu. Sau khi trải qua cú va chạm thoạt nhìn không xảy ra thương tổn nào kia, hoàng hậu đã mắc phải một hội chứng xuất hiện như cơm bữa trong hàng loạt tác phẩm văn nghệ bi tình – hội chứng mất trí nhớ – hơn nữa còn là loại mất trí nhớ có chọn lọc thời gian. Hoàng hậu hiện tại đã không còn nhớ những chuyện xảy ra trong vài năm gần đây, ở trong cấu tạo tổ chức trí nhớ đã tự ngộ nhận bản thân vẫn còn là một giai nhân thanh thuần ngây ngô vừa bước vào tuổi dậy thì, cùng lắm là nhớ lại lần tham gia sự kiện tuyển tú hoàng gia đông cung thái tử phi mà thôi. 

Về phần đã thành thân —— căn bản là không thể!! 

Tuy nhiên là, khi đối mặt với gương mặt phong vận cùng thành thục đều có thừa, duy chỉ thiếu vẻ ngây ngô thẹn thùng của bậc hoàng hoa khuê nữ, hoàng hậu không thể không thừa nhận chuyện bản thân trong nháy mắt đã đánh rơi tuổi thanh xuân quý giá là sự thật khó mà chối cãi, nhưng mà “thừa nhận” với “nhận” lại khác nhau không ít đâu.

“Hoàng hậu nương nương người……. có lẽ là do vết thương ở đầu lúc nãy, cho nên hiện tại có chút hồ đồ………” 

Lão ngự y mặt như ngày tận thế cúi đầu bẩm báo. 

Vừa nãy lúc ông chẩn mạch cho hoàng hậu, vốn là không nhìn ra điều gì không ổn, hiện giờ vì hoàng hậu đột nhiên lại mơ mơ hồ hồ như vậy, ông đành phải đổ lỗi cho việc đập đầu vào cột, dù sao ông cũng đã nghe qua nhiều trường hợp bị đập đầu đập đến choáng váng rồi. 

“Hồ đồ? Sao có chuyện hồ đồ kiểu như vậy!!” 

Hoàng đế rất tức giận, rõ ràng khả năng nhận thức của hoàng hậu đã không còn được như truớc, đã thế tự nhiên còn hướng hắn hô to “Bách niên Vạn tuế”! Chỉ còn thiếu nước ba quỳ chín lạy nữa thôi đấy!!(*) 

(*)ba quỳ chín lạy có lẽ là lễ phải thực hiện đối với bậc bề trên, ví dụ như cha mẹ, ông bà,… còn hoàng hậu là người có vai vế được coi là sánh ngang với hoàng đế, không phải hành lễ này. 

“Vậy ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?” 

Câu hỏi của hoàng đế hiển nhiên đã đẩy thái y vào thế khó. Ông tuy đã từng nghe qua việc sau khi bị đập đầu đã biến thành một kẻ ngốc, nhưng lại chưa từng nghe ai nói phải làm thế nào mới có thể chữa khỏi. Nghĩ đến đây, lão ngự y không khỏi đưa tay lau mồ hôi đang chảy đến lạnh toát sau gáy, nội tâm mếu máo không hiểu tại sao bệ hạ nhà mình lại cứ thích bày ra mấy việc hành hạ giai cấp đi làm công ăn lương như ông thế cơ chứ. 

“Có lẽ……….. có thể lại sử dụng một chút tác động………” 

“Gì cơ?!” 

“Cái đó…… Bởi vì khi phần đầu bị chấn động, một chỗ nào đó đã bị tổn thương, tục ngữ đã nói ………. gỡ chuông phải tìm người buộc chuông………. cho nên…….” 

“Cho nên ngươi cảm thấy tốt nhất nên để hoàng hậu đập đầu thêm một cái nữa?” 

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói, nghe ý tứ có vẻ như thái y chỉ cần gật đầu một cái thì hắn sẽ lập tức sai người đập cho đầu ông ta nở hoa luôn. 

“Không không không không, ý thần nói, nói…. có lẽ là nên thử một số phương pháp tác, tác động khác, ví dụ như gây giật mình……..” 

Ngự y đương nhiên sẽ không ngu tới mức đi lấy đầu mình ra để thí nghiệm, trong lúc cấp bách liền nói ra mấy phương án. Có rất nhiều phương pháp trị liệu, như là châm cứu, mát xa, tái hiện một phần trí nhớ,….. tuy rằng không hẳn là nhằm vào mấy triệu chứng kiểu thế này, nhưng mà nghĩ đến chuyện cả một thế hệ danh y nhà ông cũng chỉ còn một mình mình sống sót, aizzz, chẳng nhẽ lại để bị dọa mà chết sao? 

“Giật mình?” 

Cái này lại làm khó hoàng đế rồi. Người luôn can đảm cẩn trọng như hoàng hậu thì còn có thứ gì có thể khiến nàng giật mình được đây? Nhưng mà cũng phải nói, mấy cái can đảm với cẩn trọng đấy hoàng đế hắn mới chỉ chứng kiến sau khi hai người thành thân thôi, ai biết cái bộ dạng hoàng hoa khuê nữ của nàng là như thế nào chứ? 

Vì thế hoàng đế suy nghĩ vòng vo một lát, sau đó liền bật ra một ý…….. 

“Người đâu, đi truyền các vị hoàng tử công chúa lại đây.” 

~~~~~~~ 

“Hoàng hậu, đây là đại nữ nhi của nàng, Trinh Phong.” 

Hoàng đế trịnh trọng đem đại công chúa đưa đến trước mặt hoàng hậu, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng ngoài chuyện mình đã phụ thê tử mà bản thân không chịu thừa nhận ra thì một đứa nhỏ hàng thật giá thật cũng tính là một tác động lớn, mà hoàng đế cũng nhận được một biểu cảm đúng như tưởng tượng, mặt hoàng hậu đã đông cứng trong nháy mắt. 

“Nữ, nữ, nữ, nữ, nữ nhi?!” 

“Đúng vậy, còn đây là Tiễn nhi.” Hoàng đế tiếp tục đưa nhân tố tác động số hai tới trước mặt hoàng hậu “Thế nào, có nhớ ra được gì không?” 

Hoàng hậu nhìn nhìn, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng oa một tiếng khóc ầm lên 

“Trong sạch của ta ơiiiiiii!!!! Cứ như vậy mà mất đi rồi!!!!” 

Đáp lại kỳ vọng của hoàng đế chính là một cái kết quả như vậy. Hoàng đế cau mày trừng mắt liếc thái y một cái, hàm ý là cái phương pháp cởi chuông của ngươi đấy, chẳng ra làm sao cả. Ngự y mồ hôi vã ra như mưa mùa hạ, chỉ có thể ngậm miệng, không dám nói gì nữa. Trái lại là tiểu Tiễn cẩn thận dựa vào trong lòng mẫu thân mà nhẹ nhàng an ủi. 

“Mẫu hậu, ‘trong sạch’ là gì vậy ạ? Giống như rau xanh và cải trắng sao? Không có thì không có, có gì mà phải đau lòng?” 

Hoàng hậu đang khóc vô cùng nhiệt tình, đột nhiên lại ngây ra. Nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tiểu Tiễn, lại nhìn nhìn hoàng đế, tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà bề ngoài bé trai này thật sự quá giống mình, có điều……….. 

“Hoàng thượng, đây thật sự là con ta sao? Sao ta cứ cảm thấy…….” 

Hoàng đế chân thành gật đầu, ý bảo hoàng hậu đừng nói thẳng ra. Đối với tấm lòng dành cho đứa con không di truyền được tí tế bào não giống mình nào của hoàng hậu, hoàng đế cũng tràn đầy thông cảm, ngoài ra còn không hiểu được lý do tại sao. 

“A? Thế…….. còn mấy đứa nhỏ bên kia? Cũng là con ta sao?” 

Hoàng hậu nghẹn ngào dụi dụi mắt, bỗng phát hiện cạnh đó còn có ba bé gái xinh đẹp nữa, nếu nói là mình sinh thì tuổi chúng…. hơi bị lớn thì phải. Hoàng hậu lúc này có chút khẩn trương. 

“Không phải, đó là……… mấy….. mấy đứa con người quen…….” 

Lời nói vốn đã yếu ớt rồi lúc ra đến một nửa lại bắt đầu vòng vo. Đôi khi đầu óc của hoàng đế cũng khá là tâm lý, hắn đương nhiên sẽ không trơ mắt để hoàng hậu biết rõ một sự thật rằng mình chính là “mẹ của con hắn”(*), ngoài ra còn sự thật nàng là người đứng đầu tam cung lục viện……… Vẫn là để đấy sau này nói thì hơn. 

(*)hoàng tử công chúa dù là ai sinh ra nhưng đều phải gọi hoàng hậu một tiếng mẫu hậu. Ở đây tức là vừa là mẹ của con do nàng sinh ra, vừa là mẹ của con do người khác sinh ra. 

“Hoàng hậu nương nương, Dự Lâm vương tới thăm người.” 

“Dự Lâm vương?” 

“Vâng, là ngũ điện hạ.” 

Cung nữ biết hiện tại đầu óc hoàng hậu không được tốt cho lắm, liền hợp thời nói thêm một câu, tuy nhiên trong não hoàng hậu vẫn chỉ hình thành nên mấy khoảng trí nhớ mơ mơ hồ hồ. Khoảng thời gian trước khi thành thân, nàng đã từng theo mẫu thân vào cung, lúc ấy đã nhìn thấy một đứa bé trai có vẻ hơi chậm chạp luôn bị chế nhạo là kẻ ngu đần, có người nói đó chính là ngũ hoàng tử. Vì thế khi Dự Lâm vương tiến vào đình hóng mát, hoàng hậu căn bản không thể so sánh được đứa trẻ nhiều năm về trước cùng với người đàn ông này có điểm nào giống nhau, nghĩ lại mới thấy, mọi chuyện đúng là giống như biển rộng hóa nương dâu. 

Bởi vì khoảng cách tâm lý quá xa, hoàng hậu cùng Dự Lâm vương không tìm ra đề tài nào mang tính cộng đồng chung để nói, chỉ có thể ngượng ngùng cười xã giao “Đã lâu không gặp.”, thật ra thì đã lâu của hai người chỉ cách lần gặp mặt gần nhất có hai tuần lễ mà thôi. Nhưng mà Dự Lâm vương lại khách khí hết sức, thành tâm mở miệng an ủi mấy câu linh tinh bình thường mọi người hay nói là “Nhất định sẽ mau khỏi hẳn”. 

“Theo lý mà nói, sao vương gia biết chắc mấy ngày nữa hoàng hậu nương nương sẽ khỏi hẳn?” 

Một câu nghi vấn ngữ điệu lạnh băng bỗng nhiên vọng tới, chủ nhân đương nhiên là vị hiền tài có lá gan lớn nhất từ trước đến nay Viên tứ tiểu thư, lúc này hoàng hậu mới nhìn thấy đằng sau Dự Lâm vương là một tiểu cô nương xinh xắn. 

“Vị này chính là......” 

“Tiểu nữ Viên Diễm, gia phụ là Kinh Triệu Doãn Viên Khắc Cung.” 

“Cũng là thê tử chưa qua cửa của thần.” 

Theo sau Viên tứ tiểu thư thoải mái giới thiệu bản thân là Dự Lâm vương tâm không cam lòng không nguyện bổ sung.

“Thê tử chưa qua cửa? Ta nhớ là một vị họ Lý mà……..” 

“Lý tiểu thư đã qua đời, chúng thần còn chưa thành lễ.” 

“À……..” 

Hoàng hậu cái hiểu cái không gật đầu, có chút xấu hổ mà im lặng. Trái lại tuổi của Viên Diễm lại khá gần với “tuổi” hiện tại của hoàng hậu, khiến cho hai “thiếu nữ” này có thể nói ra đủ thứ chuyện mà không có dấu hiệu ngừng lại. 

Chính là trước khi nói hết chuyện, hoàng hậu đột nhiên quay ra dặn dò Dự Lâm vương. 

“Thiên Thừa à………” 

Giờ phút này hoàng hậu cũng chẳng còn thấy xa lạ gì nữa, tự nhiên gọi thẳng tên của em chồng. 

“Đệ đại khái cũng rõ ràng tình huống của ta bây giờ đúng không, tuy rằng ta đã quên đi rất nhiều chuyện liên quan đến đối nhân xử thế của đệ, nhưng ta tin rằng đệ chính là một vị chính nhân quân tử tiền đồ rộng mở. Ta biết là mình không có tư cách để nói câu này, Viên tiểu thư là một……. cô nương tốt, nhưng……..” 

Dự Lâm vương phát hiện hoàng hậu đang ấp a ấp úng nhìn chằm chằm vào phần bụng của Viên tứ tiểu thư đi ở phía trước, liền rất hiểu ý dẫn lời. 

“Nương nương có gì muốn căn dặn thần đệ? Người cứ nói đừng ngại.” 

“Nhưng mà ta là hoàng tẩu của đệ, ta muốn nói, đệ……. đệ……. đệ không nên xuống tay với Viên tiểu thư còn nhỏ như vậy chứ?” 

Dù sao mười năm trước cậu là một búp bê nhỏ, mười năm sau đối tượng của cậu cũng là một búp bê nhỏ, không cảm thấy có chút ba chấm sao? Hoàng hậu ưu sầu nhìn Dự Lâm vương, muốn nói lại thôi. Có lẽ là lo cho khuynh hướng tình cảm của hắn, có lẽ là lo cho tiếng tăm của hắn, có lẽ là đủ cả, nàng cứ nhìn cho tới khi Dự Lâm vương giật mình tới nỗi khóc không ra nước mắt. 

Làm ơn đi! Lúc trước ai là người đi đầu nói Viên Diễm sẽ trở thành tri tâm thính giả của hắn thế? Còn bây giờ lại trở mặt nói như kiểu hắn là kẻ chuyên đi dụ dỗ nhi đồng ấy! 

Bởi vậy, đêm đó khi hoàng đế giá lâm Hoàn Khôn cung, đã giải thích rằng, hôn nhân của Dự Lâm vương là do một tay hoàng hậu tác hợp, đến bây giờ vẫn chưa được coi là bền vững, ngàn vạn lần đừng có đem kích băng ra để chọc vào giữa đôi uyên ương này. 

“Hoàng thượng, người còn muốn nói gì sao?” 

Đột nhiên hoàng hậu phát hiện ra sau khi hoàng đế nói xong mà vẫn chưa có ý định về cung, ngoài ra còn rất tự nhiên ngồi trên giường của nàng, cảm thấy rất kỳ lạ. Hoàng đế lại phát hiện hoàng hậu càng ngày càng lui dần về phía góc giường, thậm chí còn dùng ánh mắt mười phần cảnh giác mà đánh giá mình thì buồn bực hết sức. 

“Trẫm đâu còn gì muốn nói, chỉ là đêm nay muốn ở đây thôi.” 

Lời này còn chưa nói xong mà hoàng hậu đã rất tức giận, vì thế rất thẳng thừng thốt ra mấy câu 

“Hoàng thượng người còn có rất nhiều phi tử mà, Cung phi, Khang phi, Trữ phi bọn họ chẳng lẽ không thể hầu hạ người? Sao lại còn phải ở lại chỗ của ta?” 

“A, hóa ra là nàng cũng biết sao!” 

Hoàng đế giả vờ ngây ngô cho qua chuyện. Hắn căn bản cũng không muốn che giấu việc này, bởi vì hoàng hậu chỉ cần cho gọi người bên Kính sự phòng đến dâng lên bản ghi chép là có thể thấy một chuỗi dài những cái tên xa lạ. Nhưng vốn trong quá khứ hoàng hậu đã phải dùng rất nhiều năm mới có thể chấp nhận được, bây giờ đùng một cái lại bắt nàng quen thuộc luôn, thì sẽ khiến lòng tự tôn của nàng bị phá tan hoàn toàn mất. Hoàng hậu vô cùng tức giận quay mặt ra chỗ khác, giống hệt như đoạn thời gian trước đây. 

“Cái này…….. Suy nghĩ của nàng thật ra trẫm cũng hiểu được, nhưng mà đã là chuyện lâu như vậy rồi, nàng còn tức giận cái gì nữa? Đợi đến lúc nàng khỏi bệnh, cái gì cũng nhớ lại được thì sẽ rõ, thật ra cũng đâu cần tức giận chứ, mà trẫm lại thích nàng hiền đức như vậy.” 

Cái kiểu đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ này của hoàng đế đúng là dễ khiến phái nữ tức giận. Điều càng khiến cho hoàng hậu không thoải máu chính là cái tay hư đốn kia của hắn không biết đã thuần thục mò lên lưng mình từ bao giờ. Hiện tại hoàng hậu đang dừng chân ở thời điểm là một hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên sẽ có phản ứng mà tất cả các cô nương ngây ngô chưa trải đời đều có —— cả người run rẩy, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chống cự lại. 

Nếu là mười mấy năm về trước, sự ngây ngô này của hoàng hậu nhất định cũng sẽ khiến hoàng đế khẩn trương không ít, bởi vì khi đó hoàng đế hắn vẫn còn ngây thơ non nớt, nhưng nếu là ở hiện tại thì tình huống lại không giống nhau. Vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ chính là một chất độc quyến rũ chí mạng, nó giống như dòng điện mang điện thế yếu, khiến cho cả người hoàng đế chìm trong trạng thái hơi tê tê phấn khích, hơn nữa cái vẻ kinh ngạc nửa kích động kia của hoàng hậu trong mắt hoàng đế toàn bộ là —— bình cũ rượu mới hấp dẫn vô cùng đó! Vì thế hắn không kìm lòng nổi mà lao đến………. 

“Oái!” 

“Rầm!” 

“Ui da!” 

Đám cung nhân trực ngoài Hoàn Khôn cung, gần như là cùng nghe thấy ba loại âm thanh khác nhau vọng ra từ hiện trường ấy. 

“Người…….. làm cái gì thế?!” 

Hoàng hậu hoảng sợ nắm lấy một góc màn trướng hô to. Còn hoàng đế đang phải chịu lạnh trên sàn nhà đá lạnh thì buồn bực cực độ, rõ ràng hắn mới là người bị đạp xuống giường cơ mà, sao hoàng hậu lại trưng ra cái vẻ như thể mình là người bị hại thế. 

“Làm gì là làm gì? Nàng là hoàng hậu của trẫm, nàng nói xem trẫm còn có thể làm gì!!” 

Hả? Hình như là đúng thế thật. Lúc này hoàng hậu mới giật mình tỉnh ngộ, mình đã là vợ người ta, ngay cả con cũng đã có hai đứa. Chỉ là đại não đã tiếp thu nhưng cơ thể lại không tiếp thu nổi, vì thế khi hoàng đế vừa ca thán vừa lồm cồm bò lên giường một lần nữa, hoàng hậu vẫn tiếp tục lui dần về góc giường theo bản năng như cũ. 

“Hay là, hoàng thượng, thiếp với người chơi hỏi đáp kinh thư đi!! 

“Gì cơ?” 

Sau đó, những gì diễn ra tiếp theo chính là tình huống xảy ra ở phần đầu chương. 

Hoàng hậu đương nhiên là không nhớ chuyện khoảng sau tân hôn không lâu, nàng đã bắt đầu đốc thúc việc học tập thư từ, cũng đã bắt hoàng đế chơi trò này một lần, vậy nên nàng đương nhiên không rõ nó đã gây bao nhiêu cảm xúc rối rắm trong lòng hoàng đế. Cho nên khi trò chơi này mới bắt đầu một lúc, thì đúng như mong muốn của hoàng hậu, hoàng đế đã cong đuôi chạy biến, thậm chí còn vài ngày không dám đến quấy rầy nàng. 

Chỉ là còn chưa an ổn được bao lâu, hoàng đế lại ton ton chạy tới, hơn nữa còn vui vẻ đáp ứng đề nghị của hoàng hậu. Hóa ra là ngự y đã nói trước với hoàng đế, nếu có thể giúp đỡ hoàng hậu thì việc khôi phục lại trí nhớ không còn là điều khó khăn. Hoàng đế suy nghĩ một lát, liền bất chấp đồng ý, chỉ là hỏi đáp thi từ thôi mà…….. Trước đây còn sợ bị lão cha đè ép, bây giờ trên trời dưới đất hắn là lớn nhất, xem ai sợ ai!! 

Tuy không phải là tuyệt đối, nhưng cố gắng của hoàng đế vẫn có tác dụng không nhỏ. Hoàng hậu đầu óc khi nhớ khi quên, khi được khi không, dù sao cũng đã có chút suy nghĩ mơ hồ về một sự việc, ít nhất không còn đem con mình gọi thành “tiểu Tiên”, đem chúng phi gọi loạn xì ngầu râu ông nọ cắm cằm bà kia nữa. Nhưng mà mặc kệ là dưới tình huống gì, ấn tượng của hoàng hậu đối với hoàng đế vẫn luôn là số không tròn trĩnh, càng là những chuyện có liên quan đến hắn thì hoàng hậu lại càng không có chút ấn tượng nào hết, quả là kỳ quái. 

“Có lẽ là người càng thân cận lại càng khó nhớ ra? Điều này chứng tỏ hoàng thượng con là người rất quan trọng rồi!” 

Thái hậu đã an ủi hoàng đế như vậy. 

Còn hoàng đế thì bề ngoài không dám bất kính với bề trên, chỉ có thể thầm oán trách trong lòng: lão nhân gia người đúng là cái gì cũng có thể nói được, lại còn nghĩ ra cả “Không biết tức là có tình” nữa chứ! 

~~~~~~~ 

“Aizz…….. Hoàng hậu nàng không phải là người thế này à! Sao tự dưng lại quan tâm mấy chuyện đâu đâu thế không biết!!” 

Mắt thấy tế bào não của mình thì lãng phí hàng ngày còn tế bào não của hoàng hậu lại chẳng phục hồi tí nào hết, hoàng đế không khỏi có chút bực mình, nản lòng quay lưng nằm thẳng lên giường. Mà chiếc giường này, từ trước đến nay luôn là vật dẫn liên tưởng tới mấy chuyện không được “chong xáng” cho lắm, hoàng hậu lại thấy sợ sợ, không dám mạnh tay kéo hắn, chỉ đành cố gắng kéo dài câu chuyện, phân tán lực chú ý của hoàng đế. 

“Vậy…….. Thiếp rốt cuộc là người như thế nào?” 

“Nàng sao…… Nàng đương nhiên là xinh đẹp thiện lương, thiên chân khả ái, giống như chim nhỏ nép bên người, trẫm nói đông nàng tuyệt đối không dám đi tây, ngoài ra còn hết sức tỉ mỉ săn sóc, lúc trẫm mệt còn chủ động xoa bóp cho trẫm, đúng là một hiền thê lương mẫu a!” 

Hoàng đế thoải mái mở miệng nói bừa, nếu nói là hoàng hậu thì không bằng nói đây là mộng tưởng hão huyền của tất cả nam nhân trên đời này. Chỉ là hắn nhận ra trong khoảng thời gian ngắn thì khó có thể nói hết cảm nhận về hoàng hậu trong lòng mình, thế là hoàng đế quyết định trợn mắt nói dối luôn, đằng nào thì thê tử cũng có nhớ ra ngay đâu. 

Vấn đề là hoàng đế nghĩ như thế, hoàng hậu lại không có trí nhớ, đương nhiên không biết được hoàng đế nói thật hay nói dối, vậy nên nàng cau mày suy tư rất lâu rất lâu, cuối cùng đành bất lực yếu ớt trả lời. 

“Thật ra muốn xoa bóp…….. cũng không phải là không thể…..” 

Chỉ cần người không động tay động chân với ta là được. 

“A!” 

Hoàng đế giật nảy người. 

“Hoàng thượng, như vậy được chưa?” 

“Ừ, bên trái một chút…..” 

“Đây sao?” 

“Mạnh chút nữa….. Á!” 

“Làm sao vậy?” 

“Không sao không sao, nàng nhẹ tay một chút là được.” 

“Ưhm!” 

“Thoải mái không?” 

“Ha ha, rất thoải mái!” 

Hoàng đế quả thực là sướng từ trong lòng sướng ra, thậm chí còn ở góc khuất hoàng hậu không thấy trộm cười một cái, chỉ kém một đám tiểu nhân cười nham hiểm mà thôi. 

Kỹ thuật đấm bóp của hoàng hậu đương nhiên kém xa Cung phi, nhưng hắn đã bao giờ có cơ hội hưởng thụ đâu? Trước đây hoàng hậu luôn cẩn trọng làm đúng chức trách, điều hành hậu cung đâu ra đó, phân công công tác chuẩn xác kỹ càng, đương nhiên sẽ không hạ mình đi làm cái chuyện mát xa đấm bóp này. Một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ lại cam tâm tình nguyện giống như thê tử nhà bình dân, để cho hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, hoàng đế có thể không thoải mái chắc! 

Cho tới giờ phút này hoàng đế bỗng ngộ ra —— hoàng hậu mất trí nhớ cũng có cái hay. Thê tử không còn nhớ chuyện cũ, chẳng phải đồng nghĩa với việc thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt) cả con người? Ôi cơ hội tái tạo lại thành nữ nhân giống trong giấc mộng của ta đã tới rồi sao! Nếu mà thành công thì có khác gì mình được thành thân thêm lần nữa không? Này này, chuyện tốt như thế không phải ai cũng gặp được đâu nhé! 

Kết quả là trước đây, hoàng đế đều cố gắng đến không biết mệt, lại không phát hiện hoàng hậu có gì mới. Một thời gian sau đó ai cũng thấy hoàng đế tinh thần ngày càng phơi phới, hóa thế bị động thành chủ động, rất chi là chịu khó chạy đến Hoàn Khôn cung, mặc dù chẳng ai hiểu tại sao, nhưng đều thấy rất vui vẻ. Nhất là đám cung nữ nội thị trực đêm ngoài Hoàn Khôn cung, mỗi khi nghe thấy bên trong vọng ra mấy tiếng kêu sung sướng thì đều che miệng mà cười —— đương nhiên, chuyện bọn họ vui cùng chuyện hoàng đế vui lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. 

Đúng cái lúc hoàng đế hí hửng tiến hành “kế hoạch dưỡng thành hoàng hậu” mà hắn đang ấp ủ thì ông trời trên cao lại ra tay chặn đứng. Nói chung là vào một buổi sáng sớm vô cùng đẹp đẽ, hoàng hậu hai mắt trợn tròn, rồi phục hồi trí nhớ. 

Chắc sẽ có người nói rằng, xạo quá má ơi! Vừa không có trở ngại, lại không có kích thích, ngay cả trị liệu cũng bị hoàng đế lén cho tạm dừng, xong rồi cứ thế mà nhớ ra á? Nhưng mà, chuyện mất trí nhớ vốn cũng là một chuyện vớ vẩn rồi, nếu hoàng hậu đang yên đang lành thì bị mất trí nhớ thì tại sao lại không thể đang yên đang lành nhớ ra? 

Túm lại, hoàng hậu không chỉ khôi phục hoàn toàn trí nhớ trong mười mấy năm nay, mà còn ghi nhớ kỹ trò mấy trò lừa lọc mà hoàng đế cố tình bày ra, cho nên dưới tình huống không một ai rõ ràng, hoàng hậu nằm dài trên giường cười lạnh hai tiếng. 

Cũng gần như cùng lúc đó, kẻ lừa đảo đang thượng triều ở Long Tông điện, hoàng đế, đột nhiên không rõ lý do rùng mình một cái………… 

~~~~~~~ 

“Bệ hạ, đêm nay người muốn thiếp hầu hạ gì đây?” 

Đêm đó khi hoàng đế bước vào trong Hoàn Khôn cung, trực giác cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng mà lúc nhìn cái vẻ tươi cười trong sáng trên mặt hoàng hậu thì hắn liền ném bay suy nghĩ cùng cảm giác khác thường kia ra khỏi đầu, đĩnh đạc thoải mái ngồi xuống giường của nàng. 

“Công phu xoa bóp của hoàng hậu ngày càng tiến bộ rồi, không bằng đêm nay tiếp tục đi!” 

Hoàng đế vừa nói xong liền tự động leo lên giường, đợi đôi tay trắng nõn như dương chi bạch ngọc xoa bóp thắt lưng mình, chính là đợi một lúc lâu cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng vải ma sát xoạt xoạt, hoàng đế quay đầu lại thì thấy hoàng hậu đã leo lên giường từ bao giờ. 

“Ể? Nàng lên đây làm gì?” 

“Trước đây thiếp nghe nói Cung phi là người có thủ pháp bậc nhất trong cung, cho nên vừa mới tìm nàng học hỏi một chút, hoàng thượng người có muốn thử không?” 

“Được! Được!” 

Thấy hoàng hậu không ngại tự mình đi học hỏi người khác, hoàng đế rất vui vẻ động viên, đầu lại quay trở về gối, thành thành thật thật nằm ngay đơ như con lợn chết, cũng vì thế nên hắn mới không thấy được tia nham hiểm vừa lóe lên trong mắt hoàng hậu. 

“Oái!” 

Eo đột nhiên phải chịu một lực tác động rất mạnh, tới mức như muốn đập vỡ cả nội tạng, hoàng đế vừa giật mình vừa đau lập tức la toáng lên. 

“Hoàng thượng sao rồi? Thiếp làm đau người sao?” 

“Không, không sao…… Nhưng sao tự nhiên nàng lại dùng sức mạnh thế?” 

“Phương pháp này điều cốt lõi là lực đấm bóp phải thật mạnh, phải để cho cơ thể chịu đựng nỗi đau đớn, nhưng mà sau đó sẽ giãn hết cơ toàn thân, rất dễ chịu.” 

“Thật……. thật à?” 

Đáp lại câu nghi vấn của hoàng đế chính là gương mặt ngây thơ vô số tội của hoàng hậu, một biểu cảm phải nói là vô cùng tinh khiết thiện lương. Hoàng đế đành phải ngậm đắng nuốt cay chịu đựng cơn đau thấu xương vừa rồi mà tiếp tục nằm sấp xuống. Trước khổ sau sướng, hẳn là muốn nói cái này đi! Sau đó, trong đêm khuya tĩnh mịch, vọng ra từ Hoàn Khôn cung là mấy tiếng rên rỉ úi oái của hoàng đế, chẳng thấy sướng đâu, chỉ thấy toàn là gian khổ. 

“Tối hôm nay tiếng động lớn thật!” 

“Aizz……. Hoàng hậu nương nương cũng thật vất vả, đã không nhớ rõ gì rồi mà còn phải…….” 

“Ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chủ yếu là do cảm xúc thôi!” 

“Uây uây uây, nghe ngươi nói kìa, từng trải rồi hả?” 

“Làm sao, ngươi ghen tị à? Chưa ăn thịt heo thì ta cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ(*)!” 

(*)chưa từng trải qua cũng đã từng nghe qua, có chút kiến thức. 

“Này này này, các ngươi không thấy lạ sao? Sao hôm nay hoàng thượng người lại la to như vậy chứ?” 

“Khụ khụ………” 

Mạnh Hiền An giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, cảm thấy có chút không chịu nổi nữa, liền lấy lý do đi tuần mà chuồn ra hoa viên đi dạo. Hắn vừa mới đi khỏi thì hội nghị bàn tán của đám người dưới lại càng trở nên sôi nổi hơn. 

Còn về phần kỳ tích khôi phục “trí nhớ” của hoàng hậu, nàng đã tự đứng ra tuyên bố bản thân tuy phục hồi trí nhớ nhưng lại không còn nhớ mấy chuyện xảy ra gần đây, khiến cho hoàng đế có muốn tính sổ cũng không biết phải làm thế nào……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.