Tam An Câu là một tiểu thôn thuộc khu vực kinh thành, nếu đặt ở thời hiện đại thì cũng được coi như một thành phố nho nhỏ, nơi đây gồm hai loại cư dân, một loại là nông dân bản địa đã sống ở đây từ rất lâu, còn loại khác thì là dân di cư đến hoặc là dân ở đây nhưng lại chuyển vào kinh thành để kiếm kế sinh nhai.
Đinh lão đầu thuộc dạng sau của sau, tức là lúc còn trẻ lăn lộn đủ đường để trụ lại trong kinh thành, lúc có chút của cải rồi liền dồn cả lại tậu một mảnh đất nhỏ ở Tam An Câu.
Ông là người rất nhiệt tình, thường hay làm hướng dẫn viên miễn phí cho mấy vị khách từ bên ngoài tìm đến, giới thiệu đủ thứ từ phong thủy đến đất cát, nhưng dù có nói nhiều như thế nào thì ông không bao giờ quên tổng kết lại một câu kiêu ngạo đến cực điểm về lịch sử vinh quang của mình.
“Ta đã từng vào cung rồi! Cũng đã được diện kiến Hoàng thượng! Tin hay không tùy ngươi……..”
Đương nhiên là chẳng có ai tin.
Tuy rằng tiểu lão đầu này diễn đạt vô cùng trôi chảy uyển chuyển, nhưng ai nghe xong rồi cũng cho là thuyết thư(*) miễn phí, chỉ tỏ ra hứng thú cười cười rồi cho qua. Bình thường khi mỗi một người quay lưng bỏ về, hai chân lão sẽ bắt chéo, lười biếng dựa lưng vào ghế rồi khinh thường làu bàu: “Xời, ta còn được lưu lại dấu vết trên cây cột trong hoàng cung đấy! Tiếc là các người không có phúc phận chiêm ngưỡng!”
(*)thuyết thư: hình thức kể chuyện thời cổ đại
Thật ra lão Đinh có lưu lại hình vẽ gì trong hoàng cung đại nội hay không, đừng nói thôn dân không ai biết, ngay cả đám tiểu nội thị phụ trách quét dọn cung điện cũng không để ý nữa là. Bởi vì lúc đó thời gian cấp bách, chỗ lão chọn lại không được nổi bật lắm, chữ khắc lên cũng không được to: “Mùa thu năm Nhâm Ngọ, Đinh mỗ nhân dịp đi tham quan đất thánh, tiện tay lưu niệm.”
Vào cái năm “Nhâm Ngọ” kia, hoàng đế bệ hạ của chúng ta vẫn còn đang ngồi ngây đơ trên ngai vàng của hắn, đương nhiên không biết trong lãnh địa của hắn có người nào họ Đinh hay hai người sắp có một cuộc gặp mặt. Nhưng mà nói thật, sau khi gặp rồi hoàng đế còn chẳng thèm nhớ tên người ta nữa là.
Năm ấy Đinh lão đầu mới có hơn hai mươi cái xuân xanh, đầu óc linh hoạt, đi đứng thì nhanh nhẹn, thế mà lại chẳng biết làm cái gì —— nói trắng ra là, hắn thất nghiệp. Vấn đề xảy ra chính là hắn cứ tự cho mình siêu phàm, cảm thấy tương lai của bản thân sẽ bị mai một nếu cứ ru rú ở vùng quê này, thế là hắn liền bắt tay vào sửa soạn, khăn gói quả mướp đi lên kinh nương tựa một người đồng hương. Vị đồng hương này ở kinh thành cũng có chút của cải, nhưng mỗi lần Đinh tiểu ca dò hỏi hắn làm việc gì thì vị này đều ấp a ấp úng đánh trống lảng sang chuyện khác. Đinh tiểu ca ở lại đây vài hôm, đại khái là đồng hương kia thấy hắn thông minh lại đáng tin cậy, một ngày nọ liền chủ động nói chuyện với hắn.
“Không nói dối huynh đệ, ta làm nghề ‘buôn bán’ trong cung.”
“Trong cung? Chẳng lẽ huynh là hoàng thương(*)?”
(*) thương nhân trực thuộc hoàng gia.
“Đâu ra đâu ra, cái chức hoàng thương này đâu phải ai cũng có thể làm được, ta ấy à, chỉ là thuận tay làm mấy vụ buôn bán nhỏ thôi…….”
Thấy Đinh tiểu ca vẫn ngơ ngơ không hiểu nhìn mình, vị đồng hương liền đơn giản dễ hiểu nói thẳng ra luôn. Hóa ra là vị này tình cờ nhặt được một khối lệnh bài, tìm hiểu rồi mới biết đây là của một cung nhân mới xuất cung làm việc. Kết quả vị huynh đài này lá gan không nhỏ, dám mạo danh đi thử một phen, ai dè vào được hoàng cung thật. Kể từ đó trở đi, hắn cùng với một đám cung nữ nội thị qua lại với nhau, trở thành một người trung gian buôn bán vật phẩm tuồn ra ngoài cung, kiếm một chút phần trăm.
“Có chuyện như thế thật sao? Vậy……… cái bài tử bị mất kia không có báo lại sao?”
“Việc này ta cũng hỏi qua rồi, bọn họ nói rằng chuyện này đã từng xảy ra, đấy là có người cho bên ngoài mượn bài tử, kết quả là bị mất, mà trong cung quy định không được cho người khác mượn lệnh bài, thế nên không ai dám báo.”
“Cái này nghe khó tin quá…… có thật là sẽ không sao không?”
“Ta đã làm vài năm rồi, đệ xem ta có làm sao không?”
Nói đến đây vị đồng hương liền vỗ mạnh vào ngực mình, ý nói chuyện này chẳng có gì nguy hiểm hết. Nhưng mà Đinh tiểu ca vẫn hoài nghi nhìn hắn, vì thế để chứng minh cho lời nói của mình, đồng hương đã hứa hôm sau sẽ đưa hắn đi mở rộng tầm mắt.
Sau ngày hôm đó, Đinh tiểu ca trở về liền hoàn toàn mất ngủ. Bởi vì tấm lệnh bài chỉ có thể dùng cho một người nên Đinh tiểu ca không được tiến vào trong thành, nhưng khi hắn nhìn thấy thân ảnh người đồng hương biến mất ở nơi tường son thếp vàng cao vngất thì bỗng cảm thấy đây đúng là điều khó tin, cái chỗ mà trước đây hắn có nằm mơ cũng chưa bao giờ dám mơ đến giờ đây lại gần hắn đến vậy, cảm giác hưng phấn dâng lên không cách nào diễn tả nổi. Vì thế sau khi kìm nén được cơn kích động, hắn quyết định bản thân bằng mọi giá phải thử một lần cho biết.
Ngày hôm sau Đinh tiểu ca liền đến chỗ đồng hương xin được dùng khối lệnh bài. Vốn việc này khá là trọng đại, vậy nên đồng hương ban đầu không chịu đáp ứng, nhưng cuối cùng lại chịu thua Đinh tiểu ca chai mặt nhõng nhẽo làm loạn không ngừng, bèn đồng ý đưa lệnh bài ra. Chính là vị này cũng không quên dặn dò một cách cẩn thận, thậm chí đến hôm sau lúc Đinh tiểu ra đi ra cửa rồi mà hắn vẫn còn hét với theo sau rõ to “Bình tĩnh cẩn trọng! Tùy cơ ứng biến! Nhất định phải thật bình tĩnh đấy nhé!”
Bình tĩnh………. Đây là điều tuyệt đối quan trọng. Nếu bạn là kẻ trộm, cách tốt nhất để không bị phát hiện chính là trong mọi thời điểm luôn phải nghĩ rằng “mình không phải trộm”, đầu phải ngẩng cao, mắt phải nhìn thẳng, đến lúc bạn tự hoài nghi bản thân có phải hay không đã trở thành một chính nhân quân tử thì xin chúc mừng, sẽ chẳng có mấy ai dám nghĩ bạn là một kẻ trộm nữa đâu —— Vì thế Đinh tiểu ca đặc biệt bình tĩnh đứng đắn giơ lệnh bài cho cấm vệ quân kiểm tra.
Chỗ hắn nhập cung hôm nay chính là cửa ngách phía tây của hoàng cung, chỗ mà đám tiểu tạp dịch vẫn thường sử dụng, ấy thế nhưng mà quy cách kiểm tra vẫn hết sức nghiêm túc cẩn mật. Hộ vệ nhận lấy lệnh bài của Đinh tiểu ca, trước tiên là đem so sánh với các tấm lệnh bài khác, sau đó quay qua xem xét Đinh tiểu ca một cách kỹ lưỡng. Cũng may là thời này vẫn chưa có vân tay, mật khẩu hay là kết nối mạng gì đó, thẻ bài này chỉ ghi mỗi tên tuổi cùng quê quán không đủ bằng chứng, mà tuổi tác, chiều cao, hình dáng của chủ nhân cũ may mắn lại gần giống với Đinh tiểu ca, cái chuyện sơ xảy một chút là mất đầu này cứ thế bị họ Đinh kia thuận lợi lừa đảo qua mặt.
Vỗ vỗ trái tim đang đập bình bịch trong lồng ngực, Đinh tiểu ca ngoái đầu lại nhìn thứ mới vài giây trước thôi còn giống như quỷ môn quan đang đợi hắn, hừ nhẹ một tiếng “Tạm biệt” rồi liền sải bước bắt đầu chuyến lữ hành miễn phí vào hoàng cung.
Người hiện đại hay tới mấy trung tâm biểu diễn của thần tượng đều biết, cho dù khoảng cách giữa bọn họ và thần tượng xa đến mức không nhận rõ mặt nhưng mà cứ nghĩ đến việc mình và người đó đang đứng trên cùng một chỗ, hít thở chung một bầu không khí thì tâm tình liền vô cùng sung sướng khó tả, Đinh tiểu huynh đệ của chúng ta chính là đang trải qua cảm giác này.
Lúc hắn đặt được chân vào đến hoàng cung thì mặt trời đã bắt đầu ngả về phía tây, tường cao xung quanh cũng không che khuất được ánh sáng phản chiếu từ nóc đình viện lợp ngói ngọc lưu ly tinh mỹ, luồng sáng này hất lên làm nổi rõ những hoa văn rồng phượng, kỳ lân thụy thú, khiến cho chúng càng trở nên tiên diễm, càng thêm phần đặc sắc mỹ lệ.
Đinh tiểu ca mặc chiếc áo của hoạn quan do vị đồng hương thuận tay chôm được, vốn nên đi theo một người nữa, đáng tiếc là lần đầu gặp mặt đã mặt dày bám đuôi người ta thì không được hay lắm đâu. Cứ nghĩ hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, lại có thể tiến vào hoàng cung một lần trong đời, đúng là tổ tiên phù hộ mà! Thật tuyệt vời đi……. Đinh tiểu ca dần không thèm thu liễm cẩn trọng nữa mà bắt đầu tò mò nhìn trái ngó phải, chỉ thiếu điều chảy cả nước miếng thôi. Đương nhiên, sau đó lập tức có người chú ý đến hắn.
“Này! Người phía trước kia, chờ một chút!”
Một tiếng quát bất chợt vang lên, kéo thẳng Đinh tiểu ca đang mơ màng đâu đó trên chín tầng mây trở về mặt đất. Hắn nhìn quanh tứ phía, thấy trên đường chỉ có lác đác vài người, bắt đầu tự hỏi xem có phải là gọi mình không?
“Ngươi đấy, nhìn cái gì? Là người của chỗ nào?”
Cho đến khi bị một bàn tay cứng như thép chụp tới, Đinh tiểu ca mới cứng đờ chậm chạp xoay người lại, sau đó liền thấy một người gần như có thể đem ra để uy hiếp dọa nạt người khác.
Kẻ đang đứng trước mặt hắn là một võ quan trung niên vạm vỡ cao ngất, Đinh tiểu ca đương nhiên không biết đây là tinh anh trong đại đội chống khủng bố nổi tiếng trực thuộc hoàng cung, Tả vũ lâm Tướng quân Tề Lân, chỉ mới nhìn hai con mắt sắc bén như chim ưng bắn ra hàn quang lạnh lẽo thì đã rõ hôm nay mình đen đủi thật rồi, trong lòng cuống cuồng niệm mấy chữ “bình tĩnh bình tĩnh”, cố gắng trấn tĩnh lại đôi tay đang run rẩy rút lệnh bài đang treo trên thắt lưng ra trình diện.
“Tiểu nhân là Trương Xuân Phúc, thái giám Thương Chấn điện.”
Tề Lân không buông lỏng tí cảnh giác nào nhìn chằm chằm Đinh tiểu ca, lúc nãy hắn thấy tên này đang liếc ngang liếc dọc tứ phía, cảm thấy thập phần khả nghi liền thuận tay giữ lại thẻ bài được treo bên hông của kẻ kia.
“Quê ở Từ Châu? Kể về quê hương của ngươi cho ta nghe một chút.”
“Cái đó, tiểu nhân mặc dù nguyên quán ở Từ Châu nhưng từ nhỏ đã theo cha mẹ chuyển tới Lô Dương, cho nên, không biết nhiều về quê hương lắm……..”
“……….”
Kín kẽ lắm! Tiếng còi báo động đỏ trong tiềm thức Tề Lân đang kêu tít tít ở mức độ đặc biệt nguy hiểm. Là một lãnh tướng cấm quân, các đặc điểm khác thì không biết nhưng riêng cái thói nghi thần nghi quỷ của Tề tướng quân lại đặc biệt nhạy bén.
“Vậy nói ta nghe vị trí cụ thể của Thương Chấn điện?”.
“Là cung điện thứ hai tính từ Khải Tường môn (cửa), phía nam hoàng thành.”
Phù……. May là đồng hương cái này cũng đã từng nói qua
Cả hai đề khảo thí, Đinh tiểu ca đều vượt qua một cách nguy hiểm, hắn nhìn sắc mặt đã dịu đi không ít của đối phương, trong lòng cũng thầm thở phào. Đang nghĩ rốt cuộc cũng thoát được một kiếp, ai dè đối phương lại đột nhiên vận lực, nhanh như chớp đưa tay hướng về phía hạ thân của hắn tìm kiếm (0.0). Là một nam nhân chân chính lúc này hẳn sẽ tìm cách tránh né, Đinh tiểu ca đương nhiên không phải thái giám thật sự, cho nên bản năng thúc giục hắn phải tránh đi, cách cái tên Tề Lân này xa một chút. Chính là đợi sau khi hắn bình tĩnh lại thì mới nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, mồ hôi lạnh liền vã ra như tắm.
“Ngươi quả nhiên……..”
Tề Lân không nói thêm câu thứ hai, lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, tay giữ chặt phần eo lưng đeo kiếm, chuẩn bị rút. Đinh tiểu ca của chúng ta lúc này đâu còn quản được cái gì “bình tĩnh” với cả “lý trí” nữa, hai chân cuống cuồng vắt lên cổ mà chạy như điên.
Cao thủ đại nội là loại hàng thế nào? Đương nhiên là mặt hàng chất lượng cao đã qua tuyển chọn kỹ càng, khẳng định so với hải quân lục quân đặc công vượt còn xa hơn cả trăm mét. Nhưng một điều còn đáng quý hơn chính là Đinh tiểu ca cũng không phải hạng xoàng, tốc độ chạy rất đáng nể, chạy trên đường bằng mà vẫn chưa bị Tề Lân đuổi kịp. Chỉ là còn chưa chạy xa bao lâu, Đinh tiểu ca đã nhìn thấy một đội tuần tra lao tới chỗ mình, còn Tề Lân ở phía sau hắn đang gào to: “Ngăn tên kia lại!!”. Đinh tiểu ca nhanh chóng phản ứng, quẹo ngay vào một con đường nhỏ không rõ tên mà chạy. Hôm nay chỉ sợ không thoát được rồi, nhưng mà nếu không giãy dụa một chút thì có vẻ sẽ khiến mình hơi……. thất vọng?
Trận đấu này trong ngoài kịch liệt hệt như Miêu Thử đại chiến(*), Đinh tiểu ca thông thạo đường đi trong cung cấm, cũng bị đụng phải rất nhiều người, thậm chí lúc chạy qua còn tốc cả váy của mấy cung nữ. Lúc đi qua ngã tư còn suýt đập đầu vào một nữ nhân trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ. Đinh tiểu ca lúc này đâu còn tâm tư thưởng thức mỹ nhân nữa, chỉ lo sử dụng hết kỹ thuật cả một đời để chạy trốn, còn Tề Lân thì phải bớt chút thời gian hỏi thăm đến vị chủ tử suýt bị đụng đầu kia, thành thử ra khoảng cách giữa hai người đã tăng lên không ít.
(*)Miêu Thử ở đây là Ngự miêu Triển Chiêu và Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, hai nhân vật xuất hiện trong series phim truyện về Bao Thanh Thiên.
Nhưng cuối cùng người chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa lại là Tề Lân Tề đại nhân, sau công phu một chén trà nhỏ cuối cùng cũng đã dồn được Đinh tiểu ca tới một hoa viên cây cối um tùm. Chỉ là đám cấm quân vừa rồi đuổi theo hai người đều đã mệt tới không thở nổi, một đám thanh niên trai tráng hoặc nằm hoặc quỳ hoặc nằm sấp xuống nền đất đá, giống hệt như một đàn chó đang hồng hộc thở tập thể.
Tề Lân thấy Đinh tiểu ca có mà chạy đằng trời, cũng không nóng lòng bắt ngay, ai nghĩ đâu đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Làm sao làm sao làm sao…….. Tề Lân? Ngươi ở đây làm gì?”
Một mảnh vàng sáng đột ngột xuất hiện ở sau bụi cây, Tề Lân cả kinh, liền bổ nhào vào túm lấy Đinh tiểu ca đang đứng cách hắn ước chừng khoảng hơn mười thước
“Hoàng Thượng cẩn thận! Có thích khách!”
“Có thích khách” được coi như câu cửa miệng của Tề đại nhân, ở hoàng cung có ai không biết bản thân hiện đang nằm trong danh sách thích khách dự bị của hắn. Chỉ là Đinh tiểu ca làm sao mà biết chuyện ấy được, tuy nói bản thân sắp tèo đến nơi rồi nhưng cũng đâu thể chụp lên đầu hắn cái mũ đấy cơ chứ! Thích khách?! Làm ơn đi đại nhân, tiểu nhân làm gì có kỹ thuật siêu đẳng như thế!!
“Ta không phải thích khách! Ta là Trương Xuân Phúc!!”
Chết thì chết, dù sao cũng phải kéo cho mình một cái đệm lưng chứ, ai kêu cái tên Trương Xuân Phúc này làm mất thẻ bài, nếu không hắn cũng chẳng có cơ hội phạm tội đâu.
“Trương Xuân Phúc?”
Hoàng đế nghe xong ba chữ này cư nhiên lại có phản ứng.
“Đúng, đúng là tiểu nhân!”
“Tề Lân, lui xuống đi! Có hiểu lầm thôi, trẫm biết người này mà.”
“Cái gì?!”
Không chỉ có Tề Lân, ngay cả Đinh tiểu ca trong lòng cũng thầm hô một tiếng. Hắn quả thật không tin nổi tai mình nữa, hắn biết hoàng đế bao giờ? Chỗ nào? Lúc nào? Kiếp trước á?
“Hắn là nội thị Thương Chấn điện đấy, vừa rồi tại quỳ rạp trên mặt đất nên trẫm không nhận ra.”
“Nhưng người này rõ ràng……..”
“Trẫm bảo trẫm biết rồi mà lại!! Ngươi nghi ngờ đầu óc của trẫm à?”
“Mạt tướng không dám! Mạt tướng không dám!”
Tề tướng quân dập đầu liên tục, cuối cùng còn liếc mắt thăm dò sắc mặt của hoàng đế. Lại nghĩ trong cung cũng không thiếu mấy cơ sở ám vệ ngầm, chẳng lẽ Trương Xuân Phúc chính là loại này? Chỉ sợ là như vậy rồi, một tiểu nội thị nho nhỏ ở phủ nhân sao có thể có công phu tuyệt kỹ như vậy được. Hắn nghĩ thông suốt rồi, quyết tâm cũng hạ rồi, bàn tay nhanh như cắt vung lên, dẫn một bang phái các huynh đệ rút khỏi phạm vi tầm nhìn của hoàng đế.
Đinh tiểu ca vẫn còn đứng ngây ra, đang không tiêu hóa nổi lý do tại sao mình lại không chết.
“Ngươi cũng thật là, thấy kiểm tra thì ứng phó qua loa chút là được rồi, nếu thật sự không được thì báo ra danh nghĩa của trẫm, ngươi chạy cái gì? Không phải càng giấu đầu hở đuôi hơn sao!”
Sau khi cấm quân đã rút hết, hoàng đế liền kéo Đinh tiểu ca vào tròn một cung điện hẻo lánh, bất mãn thầm thì.
“Tiểu nhân………. Tiểu nhân lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên, cho nên khó tránh khỏi…….. Nhưng tiểu nhân không có ác ý, hoàng thượng xin tha mạng a!!”
Theo như kết quả vừa nãy, Đinh tiểu ca tuy được hoàng đế cứu nhưng hắn cũng không hiểu lý do mình được cứu. Cái này giống như kiểu đối thủ vốn nên dồn bạn vào chỗ chết lại đột nhiên quay ra nâng cốc tán gẫu với bạn, chỉ sợ lại càng khiến người ta đề phòng hơn. Đinh tiểu ca hiện giờ đang thành thành thật thật vùi đầu vào giữa hai cánh tay, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.
“Ngươi nói cái gì đấy? Trẫm biết ngươi làm lần đầu rồi, chắc Mạnh Hiền An đã giảng qua cho ngươi quy củ trong cung rồi chứ gì!”
Mạnh Hiền An? Lại là ai đây trời?
“Cũng…… chỉ nói phải can đảm cẩn trọng, tùy cơ ứng biến…..”
Bất đắc dĩ, hắn đành phải đem những gì đồng hương dặn dò ra lặp lại.
“Sặc, sao lần này Hiền An lại hồ đồ như thế nhở?”
Hoàng đế bĩu môi, không biết đang làu bàu cái gì. Hắn nhìn Đinh tiểu ca đang cúi rạp đầu chỉ còn nhìn thấy mỗi cái gáy, mất kiên nhẫn phất phất tay áo.
“Quên đi, ngươi mới tới không rõ cũng phải, đứng lên đi! Dọn dẹp một chút rồi đi thôi.”
“Đi?”
“Ngươi mơ ngủ à? Đương nhiên là đi xuất cung rồi.”
Hở? Đinh tiểu ca nhất thời ngu người, cũng đã quên luôn cái tin vịt gọi là ánh mắt sâu tới mức chứa đựng cả bầu trời mà dân gian lưu truyền, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hoàng đế. Ý nghĩ đầu tiên bật ra là: không hổ là thiên chi kiêu tử, có đủ long tư phượng cốt (tư chất của rồng, cốt cách của phượng). Nghĩ xong rồi hắn lại vội vàng vùi dập nó luôn, hiện giờ đâu phải lúc nghĩ cái này đâu! Vừa rồi người nói…….. cái gì là cái gì cơ?
Nhưng mà, cái sự kiện “cái gì là cái gì” kia đã khiến cho Đinh tiểu ca khổ khổ sở sở mãi mới mò được vào hoàng cung lại phải mơ mơ màng màng đi theo hoàng đế ra ngoài. Cũng may hắn thông minh, thừa dịp hoàng đế thay đổi y phục liền tận dụng thời gian khắc lên phía dưới cây cột mấy chữ, coi như để chính mình “Lưu danh thiên cổ”.
“Hoàng thượng, người muốn đi chỗ nào trước tiên thế ạ?”
Trước khác nay khác, cấm quân giữ thành cùng cao thủ đại nội đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ có một mình hoàng đế ngang nhiên đi ra ngoài. Tuy nói lúc mới gặp bị cảm giác rung động sùng bái đến mù quáng quấy phá, nhưng sau khi trải qua nhiều lần vụng trộm đánh giá, Đinh tiểu ca cũng đã nghiệm ra một điều: Đánh —— vị hoàng đế này đánh không lại mình, chạy —— hoàng đế bệ hạ cũng không thể nhanh hơn mình được. Điều này chứng tỏ mình đang nắm trong tay ưu thế tối thượng, còn cái gì mà phải sợ hãi? Vì thế lá gan hắn bắt đầu lớn dần, thoải mái nói với hoàng đế.
“Không phải ngươi phụ trách dẫn đường à?”
“Mạnh Hiền An nói ngươi biết không ít nơi mới lạ, hôm nay trẫm thật sự muốn biết cái gì gọi là mới lạ!”
“Mạnh…….. đại nhân quá khen rồi, nếu nói là quen thuộc với kinh thành thì tiểu nhân sao có thể so được với hoàng thượng chứ! Hoàng thượng người cải trang xuất cung thật là thoải mái tự nhiên, đâu như tiểu nhân, tiểu nhân đang sợ chết khiếp đây.”
…………
Kể từ lúc đó, Đinh tiểu ca luôn trả lời theo kiểu lập lờ nước đôi, cũng không biểu hiện chuyện bản thân không biết hoàng đế, còn luôn nói bóng nói gió nhiệt tình vuốt mông ngựa, quả nhiên hoàng đế đã bị tâng bốc lên đến cả chín tầng mây luôn rồi.
Hóa ra hoàng đế là muốn xuất cung dạo chơi, tuy bản thân không biết Mạnh Hiền An là tên nào, nhưng có vẻ như hắn có việc không thể rời khỏi nên mới tìm đến một người đáng tin cậy để làm hướng dẫn viên du lịch cho hoàng đế. Về phần “Trương Xuân Phúc”, Đinh tiểu ca thật sự không biết đây là tên ám hiệu do hoàng đế đặt ra, dùng khi bản thân muốn xuất cung dạo chơi. Cho nên khi hắn vừa mới báo ra cái tên này, hoàng đế liền có phản ứng, chắc hẳn nghĩ đây là người được Mạnh công công an bài sẵn.
Vì thế, tổ hợp siêu kỳ quái của hai con người mơ màng chẳng rõ ràng bất cứ chuyện gì cứ thế được thành lập. Một kẻ may mắn còn một kẻ do ngưỡng mộ phong thái thiên tử bám theo, hai người cùng nhau hướng tới một địa điểm gọi là chợ đêm trong truyền thuyết để dạo chơi. Không ai biết lúc Mạnh Hiền An mang theo vị hướng dẫn viên “xịn” tới gặp hoàng đế lại phát hiện hắn đã sớm chạy khỏi cung từ lâu, còn nghe được chuyện hắn mới triệu kiến một người tên là “Trương Xuân Phúc” thì đúng như cái gọi là sét đánh giữa trời quang, trời đất tối sầm.
~~~~~~~
“Hoàng thượng, người thấy chỗ này thế nào?”
Đinh tiểu ca chỉ tay vào một con phố bán đồ cổ hỏi.
“Chỗ này có cái gì hay mà xem? Trẫm không có hứng thú chơi đùa ở chỗ này đâu.”
“Hoàng thượng, người thấy chỗ này thế nào?”
Đinh tiểu ca chỉ tay vào khu phố bán đồ ăn vặt hỏi.
“Mấy cái đấy bẩn chết, trẫm không ăn đâu.”
“Vậy……… Hoàng thượng, người thấy chỗ này thế nào?”
Đinh tiểu ca lại chỉ vào một con phô buôn bán nhỏ hỏi.