Hoàng Đế Bắt Nhầm Hệ Thống Cung Đấu

Chương 116



Các đại thần lui ra khỏi Càn Thanh cung, cùng nhau đi ra ngoài. Ai ngờ chưa đi được bao xa, đã có một tiểu thái giám đuổi theo, gọi Viện sứ Văn tư viện lại, nói: "Trần viện sứ dừng bước, Hoàng thượng cho mời ngài ạ."

Nhớ tới vẻ mặt của Thiên tử lúc nãy, mọi người đều đồng loạt nhìn Trần Cấu bằng ánh mắt thương hại. Trần Cấu: "..."

Trên đường đến chính điện Càn Thanh cung, Trần Cấu nhanh chóng nhớ lại tất cả những việc mình đã làm kể từ khi nhậm chức, thậm chí còn tự an ủi mình, chút tài sản ít ỏi của hắn, cho dù Hoàng thượng có khai tịch cũng chẳng moi được bao nhiêu tiền, chỉ đủ phát bổng lộc cho mấy vị quan thất phẩm mà thôi.

Trần Cấu thấp thỏm bước vào trong điện. Sở Úc đang ngồi sau ngự án xem tấu chương, thấy hắn ta đến, câu đầu tiên chính là: "Lúc trước, trẫm bảo ngươi thành lập Thượng tạo ti, bây giờ thế nào rồi?"

Thì ra là hỏi chuyện này, Trần Cấu thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: "Bẩm Hoàng thượng, Thượng tạo ti đã thành lập được gần hai tháng, lô hàng đầu tiên đã bán hết, thu được tổng cộng một vạn ba nghìn lượng bạc, sổ sách đã trình lên cho Hoàng thượng xem qua rồi ạ."

Sở Úc "ừ" một tiếng, rồi lại hỏi: "Bây giờ Thượng tạo ti là do Liễu Yến Thư quản lý?"

Trần Cấu đáp: "Vâng."

Sở Úc gập tấu chương lại, nói: "Ngày mai bảo hắn vào cung một chuyến."

818 hoảng hốt nói: "Ngươi muốn làm gì? Đây là chuẩn bị đánh úp tình địch tiềm ẩn sao?"

Sở Úc: "..."

...

Yên Dao Xuân chỉ định ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp Liễu Yến Thư. Nhưng nàng nhớ ra, nơi này hình như cách Văn tư viện không xa.

Liễu Yến Thư tò mò hỏi: "Du cô nương sao lại ở đây một mình? Du thiếu khanh đâu?"

Yên Dao Xuân hơi ngẩn ra, sau đó chớp chớp mắt, ánh mắt tinh ranh, nói: "Hôm nay ta trốn ra ngoài, chàng ấy không biết, ngươi đừng nói cho chàng ấy biết nhé."

Liễu Yến Thư nhìn nàng, vành tai hơi đỏ lên, nói: "Được."

Hắn ta dừng một chút, rồi lại hỏi: "Du cô nương định đi đâu vậy?"

Thật ra Yên Dao Xuân cũng không có mục tiêu gì, chỉ nói: "Ta đi dạo lung tung thôi, giải sầu một chút, đã lâu rồi không ra ngoài."

Nàng nghĩ ngợi, hỏi Liễu Yến Thư: "Liễu Tư Thừa, gần đây có chợ không?"

"Ta có thể dẫn Du cô nương đi." Liễu Yến Thư lập tức xung phong nhận việc, rồi lại có chút ngại ngùng nói: "Nếu Du cô nương không chê, có thể gọi biểu tự của ta là Thanh Văn."

Một khắc sau, Yên Dao Xuân đi theo Liễu Yến Thư đến chợ. Chợ người đông đúc, tiếng rao bán ồn ào, vô cùng náo nhiệt. Yên Dao Xuân còn nhìn thấy Xuân Vũ lâu, chính là tửu lâu lần trước Liễu Yến Thư mời bọn họ ăn cơm.

Liễu Yến Thư ân cần hỏi: "Du cô nương có muốn vào trong ngồi một lát không? Nghe nói gần đây Xuân Vũ lâu có một món bánh ngọt mới rất ngon."

Yên Dao Xuân lắc đầu, mỉm cười từ chối: "Ta vẫn chưa đói."

Liễu Yến Thư "ồ" một tiếng, có chút ngại ngùng gãi mũi, cố gắng nghĩ chủ đề để nói chuyện: "Du cô nương, nhà... nhà ngươi ở đâu vậy?"

Câu hỏi này thật sự khiến Yên Dao Xuân á khẩu. Nàng có chút không biết trả lời thế nào, đành phải nói lấp lửng: "Ta... hiện giờ ta đang ở nhờ... ở nhờ nhà bạn..."

Nàng sợ Liễu Yến Thư hỏi thêm, giả vờ rất hứng thú với một cửa hàng, vội vàng bước nhanh tới. Liễu Yến Thư quả nhiên không còn tâm trí để hỏi nữa, nhìn tấm biển hiệu, nói: "Du cô nương muốn mua ngọc sao?"

Đó là một cửa hàng bán ngọc. Đã đến đây rồi, Yên Dao Xuân còn chưa từng di dạo cửa hàng thời cổ đại bao giờ, bèn nói: "Vào xem thử đi."

Liễu Yến Thư đi theo nàng vào tiệm ngọc. So với sự náo nhiệt trên đường, không khí trong cửa hàng yên tĩnh hơn nhiều, đồ trang trí bày biện khắp nơi đều rất tao nhã. Tiểu nhị đang bận rộn sau quầy, thấy khách đến, trên mặt liền thêm ba phần tươi cười, nhiệt tình chào mời: "Khách quan muốn mua gì ạ? Có cần tiểu nhân giới thiệu cho hai vị không?"

Liễu Yến Thư nhìn Yên Dao Xuân một cái, nói: "Không cần đâu, chúng ta chỉ xem qua thôi."

Ban đầu, Yên Dao Xuân không có ý định mua gì, nàng định xem qua rồi đi ra ngoài, cũng để khỏi làm lỡ thời gian của tiểu nhị. Nhưng sau khi đi được nửa vòng, ánh mắt nàng dừng lại trên một miếng ngọc bội.

Tiểu nhị là người tinh mắt, tự nhiên nhận ra, vội vàng tiến lại gần, cười nói: "Đây là ngọc Hổ Sơn, khách quan có muốn xem kỹ không ạ?"

Vừa nói, hắn ta đã đưa chiếc hộp gấm đó đến trước mặt Yên Dao Xuân. Yên Dao Xuân không nhận lấy, chỉ quan sát. Miếng ngọc bội đó được chạm khắc hình kỳ lân, toàn thân trắng muốt, tinh khiết không tỳ vết, chất ngọc tinh xảo, bóng loáng, dưới ánh sáng như có linh khí, tựa như sương mai ngưng tụ trên trăng.

Đáy hộp gấm được lót một lớp lụa màu xanh đậm, càng làm nổi bật vẻ sáng bóng của miếng ngọc bội, trông vừa thanh nhã vừa đẹp mắt.

Yên Dao Xuân nhìn một lúc, bỗng nhiên nhớ tới, Sở Úc cũng thường mặc y phục màu xanh đậm, miếng ngọc bội này rất hợp với chàng.

Nàng không nhịn được, hỏi tiểu nhị: "Miếng ngọc bội này bán thế nào?"

Tiểu nhị cười tươi đáp: "Năm lượng bạc ạ."

Năm lượng bạc, quy ra giá cả hiện đại, chính là hai vạn tệ. Yên Dao Xuân lập tức có chút xót ruột, nàng theo bản năng sờ túi áo, hôm nay vừa vặn chỉ mang theo năm lượng ra ngoài.

Vì vậy, nàng bắt đầu thử mặc cả: "Có thể bớt chút được không?"

Tiểu nhị lộ vẻ khó xử. Yên Dao Xuân giả vờ muốn bỏ đi: "Không được thì thôi vậy."

Thấy vậy, Liễu Yến Thư mở miệng, theo bản năng nói: "Du cô nương, ta..."

Yên Dao Xuân liếc hắn ta một cái, Liễu Yến Thư lập tức im bặt, bước theo Yên Dao Xuân. Tiểu nhị kia "ấy ấy" gọi hai tiếng, vội vàng đuổi theo, cười nói: "Cô nương, mua ngọc rất coi trọng duyên phận. Nếu cô nương có ý mua nó, giá cả vẫn có thể thương lượng. Cô nương thấy... giảm nửa quan tiền được không ạ?"

Yên Dao Xuân nhìn hắn ta, nói: "Ba lượng."

Tiểu nhị cắn răng: "Bốn lượng."

Yên Dao Xuân không hề lay chuyển: "Ba lượng."

Tiểu nhị vẻ mặt khó xử, cười khổ nói: "Cô nương, không phải tiểu nhân không muốn bán, mà là không thể ăn nói với chưởng quầy ạ."

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói: "Sao vậy?"

Ngay sau đó, có người vén rèm bước vào, là một lão nhân dáng người hơi mập, trông khoảng năm sáu mươi tuổi, trên sống mũi vậy mà còn đeo một cặp kính.

Tiểu nhị cầm miếng ngọc, vội vàng tiến lên, giải thích nguyên do với ông ta, rồi cười nói với Yên Dao Xuân: "Vị này chính là đại chưởng quầy của chúng ta ạ."

Cũng giống như tiểu nhị kia, ban đầu, lão chưởng quầy không đồng ý, đôi co với Yên Dao Xuân vài câu, bỗng nhiên nhìn thấy Liễu Yến Thư bên cạnh. Ông ta đẩy cặp kính trên sống mũi, vươn cổ ra quan sát một lúc, do dự chắp tay nói: "Ngài là... Liễu đại nhân?"

Liễu Yến Thư ngẩn ra. Lão chưởng quầy hiển nhiên là nhận ra hắn ta, vẻ mặt vui mừng, nói: "Ôi chao, đúng là Liễu đại nhân, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!"

Liễu Yến Thư lịch sự mỉm cười. Lão chưởng quầy rất vui vẻ, lải nhải nói: "Lão hủ may mắn được gặp ngài một lần ở Thượng tạo ti, chính là tháng trước, ngài không nhớ sao? Cặp kính này của lão hủ là mua ở Thượng tạo ti đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-115.html.]

Ông ta vừa nói vậy, Liễu Yến Thư lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trò chuyện với lão chưởng quầy vài câu. Lão chưởng quầy muốn mời hắn ta vào trong uống trà, bị Liễu Yến Thư từ chối, nói: "Ta còn có việc, không tiện ở lâu."

Lão chưởng quầy nhìn hắn ta và Yên Dao Xuân, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ, rồi lại cười nói: "Vị cô nương này là phu nhân của Liễu đại nhân, miếng ngọc này xin tặng cho hai vị, coi như kết chút thiện duyên."

Diệu Diệu

Nghe vậy, Liễu Yến Thư hơi đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Du cô nương là bạn của ta, không phải là người nhà."

Lão chưởng quầy áy náy, lập tức sửa lời: "Là lão hủ nhìn nhầm rồi, xin lỗi, xin lỗi."

Ông ta nhất quyết muốn tặng miếng ngọc đó cho Yên Dao Xuân. Ai ngờ Yên Dao Xuân vốn muốn mặc cả lại từ chối, cười nói: "Chưởng quầy là người làm ăn, dựa vào việc buôn bán này để nuôi sống gia đình, sao ta có thể chiếm tiện nghi của ngài được?"

Nàng vừa nói vừa hỏi tiểu nhị kia: "Vừa rồi nói miếng ngọc này là bao nhiêu bạc?"

Tiểu nhị kia đang ngẩn người, theo bản năng đáp: "Ít... ít nhất là bốn lượng ạ."

Yên Dao Xuân lấy mấy thỏi bạc vụn từ trong tay áo ra, đếm đếm, đưa cho hắn ta, nói: "Vậy bốn lượng vậy, ngươi kiểm tra lại đi."

Tiểu nhị nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, đành phải nhìn lão chưởng quầy. Yên Dao Xuân nói đùa: "Nếu các ngươi không bán, ta thật sự đi đấy?"

Lão chưởng quầy thở dài, khẽ gật đầu. Tiểu nhị kia thấy vậy, lúc này mới nhận lấy bạc. Yên Dao Xuân cầm miếng ngọc bội rồi lập tức rời đi.

Ra khỏi tiệm ngọc, chưa đi được bao xa, nàng liền nghe thấy giọng nói của Liễu Yến Thư gọi tên mình từ phía sau. Yên Dao Xuân thầm thở dài, nhìn thấy một bà lão đang bán bánh gạo ở phía trước, trông khá ngon mắt.

Nàng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Liễu đại nhân có ăn đồ ngọt không?"

Liễu Yến Thư vừa đuổi kịp, liền nghe thấy câu hỏi kỳ quặc này, có chút phản ứng không kịp, nhưng vẫn gật đầu: "Ăn."

Yên Dao Xuân bèn mua hai phần bánh gạo, đưa một phần cho hắn ta, cười nói: "Cho ngươi."

Liễu Yến Thư rõ ràng không ngờ bánh gạo này là dành cho mình, ngây ngốc nhận lấy, trên mặt đầy vẻ bất ngờ và vui mừng. Yên Dao Xuân cười, nói: "Hôm nay đa tạ Liễu đại nhân dẫn đường, đây là thù lao."

Liễu Yến Thư ngẩn ra. Yên Dao Xuân lại nói: "Chuyện vừa rồi, Liễu đại nhân đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là không muốn làm ngươi khó xử thôi."

Liễu Yến Thư vội vàng nói: "Chuyện này có gì mà khó xử?"

Yên Dao Xuân lại lắc đầu, nói: "Thương nhân coi trọng lợi ích, phàm là chuyện liên quan đến tiền bạc, nếu đối phương bằng lòng nhượng bộ, chắc chắn là có mưu đồ lớn hơn. Hôm nay, vị chưởng quầy kia nhận ra Liễu đại nhân, muốn tặng ngọc bội, ta không mất một đồng nào, nhưng Liễu đại nhân lại nợ ân tình. Nhưng phải biết rằng trên đời này, ân tình là thứ khó trả nhất."

Nghe vậy, Liễu Yến Thư nhìn bánh gạo trên tay, có chút thất vọng nói: "Vậy nên Du cô nương cũng muốn tính toán rõ ràng với ta sao?"

Yên Dao Xuân im lặng một chút, bỗng nhiên nói: "Ta đã có người mình thích rồi."

Liễu Yến Thư bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt kinh ngạc. Yên Dao Xuân cười, nói: "Có lẽ là ta tự mình đa tình, nhưng có vài chuyện, ta cảm thấy nói rõ sớm một chút thì hơn, kẻo làm lỡ dở người khác."

"Không phải..." Liễu Yến Thư mở miệng, muốn giải thích, nhưng lại không biết nói sao. Nói đến nước này rồi, rõ ràng chút tâm tư nhỏ bé của hắn ta đã bị nhìn thấu. Nếu còn tiếp tục dây dưa, chính là không biết điều.

Liễu Yến Thư có chút hối hận, sớm biết thế, hôm nay hắn ta đã không ra ngoài rồi.

Tuy biết là vô vọng, Liễu Yến Thư vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy... người ngươi thích là ai?"

Yên Dao Xuân dừng một chút, nói: "Nhắc tới thì, ngươi đã gặp chàng ấy rồi."

"Du thiếu khanh thật ra không phải là ca ca của ta, giữa ta và chàng ấy không có quan hệ huyết thống."

Liễu Yến Thư: "..."

Yên Dao Xuân nhìn sắc trời, lịch sự chào tạm biệt Liễu Yến Thư. Đối phương trông có vẻ như bị đả kích nặng nề, tinh thần sa sút, ủ rũ đứng bên đường, giống như chú chó nhỏ bị người ta đá một cái.

Trong lòng Yên Dao Xuân không khỏi dâng lên chút áy náy, nhưng trong tình huống này, nàng cũng không tiện nói gì thêm, vội vàng rời đi. Chờ đi xa rồi, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Liễu Yến Thư dừng lại trên lưng mình.

Yên Dao Xuân vội vàng lách người rẽ vào góc đường, chắc chắn đối phương không nhìn thấy mình nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng không phải lỗi của nàng, nhưng lại có cảm giác như mình đang làm tra nữ vậy.

Yên Dao Xuân bỗng nhiên có chút chán ghét thiết lập của hệ thống. Bây giờ, nàng không còn muốn đạt được đỉnh cao nhân sinh gì nữa, có thể hủy bỏ mấy thứ độ hảo cảm này được không?

Yên Dao Xuân vừa suy nghĩ vừa đi dạo, đi loanh quanh cả buổi, mua không ít đồ lặt vặt, tiêu hết sạch bạc, lúc này mới thỏa mãn trở về.

Khi nàng về đến cung, trời đã tối, sắc trời đã sẩm tối, nhưng trong Trích Tinh các lại đèn đuốc sáng trưng. Yên Dao Xuân đeo một bọc đồ chiến lợi phẩm, vừa vào cửa đã vui vẻ gọi: "Thu Nhi, Đào Nhi, mau ra xem đồ tốt nè!"

Tri Thu ra đón, cũng bị khí thế của Yên Dao Xuân làm cho giật mình, vội vàng nhận lấy bọc đồ, nói: "Chủ tử, sao người lại mua nhiều đồ thế này?"

Yên Dao Xuân có chút ngại ngùng nói: "Lâu lắm rồi không đi dạo phố, có hơi không kiềm chế được."

Tri Thu đỡ nàng vào trong điện, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng đến rồi ạ."

Trong lòng Yên Dao Xuân giật thót một cái: "Khi nào?"

"Vừa mới đến thôi ạ, người vào xem đi."

Vừa nói, Yên Dao Xuân đã nhìn thấy Sở Úc. Chàng đang ngồi trên trường kỷ, hiếm khi thấy chàng hôm nay không phê tấu chương, mà lại chống tay lên đầu, vậy mà đang ngẩn người.

"Hoàng thượng." Lý Đức Phúc nhỏ giọng nhắc nhở: "Yên dung hoa đã về rồi ạ."

Một lát sau, Sở Úc dường như chậm một nhịp mới phản ứng lại. Chàng ngẩng đầu lên: "Kiều Kiều."

Yên Dao Xuân bước tới gần, còn chưa kịp nói gì đã bị chàng kéo vào lòng, ôm chặt. Nàng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, là từ trên người Sở Úc. Yên Dao Xuân kinh ngạc nói: "Chàng uống rượu sao?"

Sở Úc không trả lời, chỉ ôm chặt nàng, vùi mặt vào cổ nàng, nhẹ nhàng thì thầm: "Ta nhớ nàng lắm."

Yên Dao Xuân ngẩn ra, ngay sau đó, Sở Úc lại nói: "Lần sau nàng muốn đi đâu, mang ta theo cùng, được không?"

"Ta đi với nàng."

"Nàng đi đâu, ta cũng đi đó."

Chàng rõ ràng đã say rồi. Yên Dao Xuân có chút khó tưởng tượng, người như Sở Úc vậy mà cũng uống rượu.

Ngay sau đó, nàng nghe thấy chàng nói: "Nếu nàng muốn quay về thế giới đó, cũng mang ta theo nhé."

Giọng Sở Úc rất nhẹ, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đập vào tai Yên Dao Xuân, khiến cả người nàng run lên. Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng nhiên đau nhói, sống mũi cay cay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.