Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 16: Tặng cho huynh một ít xà bông thơm nè!



Âm thanh xôn xao bên ngoài nhanh chóng được dẹp loạn, Đại Trân thò đầu từ trong ngực Từ Canh ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm khoảng cách từ cổ đến dao găm, hô hấp rõ ràng hơi chậm lại, “Cố… Cố huynh có thể thu đao lại không, quá dọa người.”

Lúc này Từ Canh mới mặt không thay đổi thu thanh chủy thủ cắm vào vỏ đao, lại nói: “Khiến đệ sợ?”

Đại Trân nặng nề thở ra một hơi, lắc đầu, “Không sao, chỉ sợ đụng phải lưỡi đao khiến bản thân bị thương. Chuyện ta đã thấy còn đáng sợ hơn chuyện này gấp mười lần. Động đao, thấy máu!” Nàng làm động tác cắt cổ, Từ Canh bị nàng chọc cho cười rộ lên, “Ta đã quên chuyện trên đường trở về kinh thành các ngươi đã gặp phải đạo tặc.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Có người muốn hại huynh, huynh đã đắc tội với người nào vậy?” Đại Trân có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng đẩy Từ Canh ra, giả vờ giả vịt chuyển động bả vai và cánh tay, trên gương mặt tròn nhỏ nhắn hơi phiếm hồng. Nàng cũng không phải là cô nương xấu hổ ngượng ngùng, thế nhưng chưa bao giờ thân mật với một nam tử xa lạ như vậy, cảm giác có chút kỳ quái hơi khó chịu, nhưng cũng không ghét.

Có lẽ là bởi vì mùi trên người hắn rất dễ ngửi, Đại Trân nghĩ, hương trà nhàn nhạt trộn lẫn với trầm hương, nhẹ nhàng khoan khoái lại ấm áp.

Từ Canh cười khổ, “Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.” Hắn thật sự không biết rốt cuộc là tên nào không muốn sống nữa, dám can đảm gây rối giết người.

Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói thật thấp của Kim Tử, “Lang quân, ngài không sao chứ.”

Từ Canh vén rèm xe lên, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, trên đường cái không một bóng người đi đường, vắng vẻ. Trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, trên mặt đất còn sót lại vài vết máu lớn, ánh mặt trời ngày thu chiếu xuống, vô cùng chói mắt. Từ Canh nhăn mặt nhíu mày, không mang theo một tia tình cảm hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”

“Đằng trước có con ngựa bị kinh sợ, đụng phải người, chúng ta bị liên lụy.”

Từ Canh “A” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đại Trân cười, “Ta đã nói là ngoài ý muốn mà.”

Đại Trân còn muốn ra ngoài xem náo nhiệt, lại bị Từ Canh lấy tay đẩy, nhấn đầu của nàng đẩy trở về, “Có cái gì tốt, mau vào đi.”

Từ Canh cũng không dùng nhiều sức lực, nhưng Đại Trân lại bị hắn đẩy ngã trên mặt đất. Từ Canh sợ hết hồn, cuống quýt vươn tay đến kéo nàng lên, ân cần hỏi: “Ngã có đau không?”

Đại Trân tức giận sửa sang lại đầu tóc, tức tối trừng mắt nhìn hắn, “Đầu tóc rối bù rồi.” Nàng trừng mắt tức giận thật đáng yêu, giống như con mèo nhỏ đang xù lông.

Từ Canh có chút buồn cười, lại sợ nàng tức giận. Không biết tại sao, hắn đặc biệt có hảo cảm với Tiểu Tam lang của Tân gia, a, có lẽ là bởi vì hắn là nhi tử của Tân tiên sinh, hoặc là bởi vì hắn đã cứu hài tử này – – mặc dù tiểu quỷ này không biết.

“Có người chết sao? Ta ngửi thấy mùi máu tươi, thật đáng thương.”

“Không phải là máu người, là máu của ngựa.” Từ Canh trợn mắt nói dối, “Con ngựa kia nổi điên chạy loạn, bị người ta làm thịt.” Hắn nháy mắt với thị vệ ở ngoài, lại nói: “Tiếp tục đi thôi, lát nữa người của nha môn Kinh Triệu doãn sẽ đến, chúng ta đừng đứng ở chỗ này làm vướng bận.”

Thị vệ hiểu ý, lập tức nhỏ giọng lui ra. Từ Canh thả màn xe xuống rồi ngồi trở lại chỗ cũ, xe ngựa nhanh chóng chuyển động.

Hai người bọn họ giống như chưa có chuyện gì xảy ra, đến xem chỗ mở cửa hàng, Từ Canh cũng đi theo nhưng không ra được chủ ý, “Tựa hồ cũng không tệ lắm, Tam lang cảm thấy thế nào?”

“Cho nên mới do dự.” Đại Trân gãi gãi đầu, vẻ mặt phức tạp rối rắm, một lát sau, nàng giống như đưa ra một quyết định, khẽ cắn răng chần chừ nhỏ giọng nói: “Kỳ thật – – ta còn có một ý.”

Lúc nàng nói chuyện hai mắt phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa thoạt nhìn có chút ngốc ngếch, lại vô cùng đáng yêu, Từ Canh nhớ tới khi còn bé cũng đã từng nuôi một con mèo, trong lòng nhịn không được trở nên vui vẻ.

“Đệ nói thử đi?” Từ Canh giả vờ ho khan, giấu đi sự vui vẻ.

“Ta nghĩ, nếu không thì, chúng ta dứt khoát chọn cả ba cửa hàng này luôn đi.” Nàng chống nạnh, dáng vẻ đang làm việc lớn.

Từ Canh nghe vậy cũng không bị kinh hãi, biểu hiện trên mặt hơn nửa là hiếu kỳ, “Vì sao?”

“Ta nghĩ là, nếu chúng ta mở tiệm tạp hóa làm ăn tốt, chỉ sợ sẽ lập tức có người học theo, hai ba tháng là nơi nào cũng mở, đến lúc đó việc buôn bán của chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Không bằng đi trước một bước, mở ba cửa hàng cùng lúc, chúng ta sẽ chọn những vị trí tốt nhất, người khác muốn học, cũng không thể mau chóng tìm được nơi thích hợp, như vậy, qua mấy tháng chúng ta sẽ là độc nhất trong kinh thành, những khách nhân muốn mua đồ, nghĩ đến đầu tiên chính là cửa hàng của chúng ta, người khác muốn đoạt mối làm ăn cũng sẽ không dễ dàng.”

Rốt cuộc vẫn là nữ nhi do Hoàng thị dạy dỗ, ở phương diện buôn bán Đại Trân đặc biệt có thiên phú, mặc dù tuổi còn nhỏ, mặc dù có rất nhiều chỗ chưa suy tính chu toàn, nhưng người có tài cũng sẽ dần dần lớn lên. Từ Canh cảm thấy nếu đời trước Tiểu Tam lang không chết, chỉ sợ Tân tiên sinh kiếm tiền cũng không bằng hắn.

“… Huynh cảm thấy ta nói có lý không?” Đại Trân mong đợi nhìn hắn, chỉ chờ hắn gật đầu một cái, sẵn sàng để bổ sung thêm yêu cầu vào “Đầu tư”.

Từ Canh trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Cần bao nhiêu tiền?”

Đại Trân nặng nề thở ra một hơi, có chút không dám tin, “Huynh… Huynh đồng ý?”

“Đó là đương nhiên, ” Từ Canh cười, “Đệ nói rất có đạo lý. Chúng ta thật vất vả mới có biện pháp kiếm tiền, không thể để cho người khác học được. Nhưng mà, bây giờ ta không mang theo nhiều tiền – – “

“Không sao, chúng ta lấy được cửa hàng trước là tốt rồi.” Đại Trân kích động nói: “Ta đã đề cập qua với gia mẫu, người đã đồng ý cho ta vay một ít.”

“Vậy là tốt rồi.” Từ Canh nghĩ, “Mấy ngày nữa ta sẽ cho người đưa đến phủ của đệ.”

Hai người sảng khoái hợp tác làm ăn, chỉ chốc lát sau đã quyết định xong các vấn đề chi tiết, mắt thấy thời gian không còn sớm, Từ Canh đưa Đại Trân về phủ xong chuẩn bị hồi cung, lúc gần đi lại bị Đại Trân gọi lại, “Cố huynh chờ một chút, ta có đồ cho huynh.”

Nàng cười cực kỳ thần bí, khóe miệng mang theo đắc ý khó nén, “Nhà chúng ta làm xà bông thơm, tặng cho huynh một ít nè.”

Từ Canh lập tức nghĩ tới, đời trước Tân tiên sinh từng làm xà bông thơm để bán, đồ chơi này không gây sự chú ý giống như thủy tinh hay xi măng, âm thầm mà lại kiếm ra tiền, thời điểm hắn nghe Tân tiên sinh nói còn sợ hãi kêu lên nữa. Không nghĩ tới hiện tại Tân phủ muốn đem nó ra ngoài, như vậy có phải là những vật khác cũng sẽ không còn xa nữa?

Đại Trân cầm chừng mười hộp xà bông thơm, dùng giấy dầu thật mỏng bao một tầng, sau đó lại bỏ vào bên trong hộp gỗ được chạm rỗng, chỉ là đóng gói mà giá trị đã xa xỉ như vậy.

“Có rửa mặt, còn có gội đầu tắm rửa, mùi thơm cũng không giống nhau, đều ghi hết trên giấy.” Đại Trân thân thiết nói: “Nếu người trong nhà huynh thích dùng thì cho hạ nhân đến phủ nói một tiếng, ta sẽ cho người đưa qua.”

“Không thu tiền?” Từ Canh cố ý hỏi.

“Vật nhỏ sao có thể thu tiền của huynh, ta cũng không phải là kẻ thấy tiền thì mắt không mở ra được.”

Từ Canh bật cười, “Được, ta sẽ nhớ giúp đệ tặng cho mọi người.”

Mục đích của Đại Trân bị hắn chọc thủng, đỏ mặt, “Một mình huynh dùng cũng rất tốt.”

Từ Canh cười to, “Ta cũng không muốn bị người ta nghị luận nói là trên người một đại nam nhân lại có mùi thơm ngào ngạt.”

Tâm Đại Trân khẽ động, “Đúng thật, lần sau ta sẽ nói với mẫu thân của ta làm loại xà phòng thơm mới, luôn có người không thích hương liệu.”

“Hoặc là thêm chút trầm hương cũng tốt.”

Đại Trân “Ha ha” nhìn hắn, “Trầm hương quá mắc, lợi nhuận không được nhiều.”

Từ Canh: “…”

Rốt cuộc Từ Canh vẫn không có mang những xà bông thơm này vào trong cung – – hắn cũng không thể đưa cho hậu cung phi tần được! Cuối cùng vẫn đưa hết toàn bộ cho Cố Văn, nhờ Cố Văn giúp một tay. Đáng thương cho một người thành thật như Cố Văn, cầm một đống xà bông thơm, nửa ngày cũng không biết nên làm sao bây giờ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành phải nhờ vợ là Lưu thị xin giúp đỡ.

Kết quả Lưu thị cầm được thì không lỡ buông tay, ngửi cái này, xem cái kia một chút, cảm thấy muốn giữ lại toàn bộ.”Chàng nhìn này còn có miếng làm thành một đóa hoa, thật sự là một ý tưởng tuyệt diệu, sao lại có người không chịu chứ.”

“Dùng hết rồi lại đi mua là được.” Cố Văn hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhân, không phải chỉ là xà bông thơm thôi sao, nhà ai mà chẳng có hương liệu, có thể thơm hơn hương liệu nhà mình dùng sao?

“Ôi chao chàng không hiểu.” Lưu thị phất phất tay đuổi hắn qua một bên, lát sau chợt nhớ tới cái gì đó, hoài nghi hỏi: “Sao hôm nay chàng lại đột nhiên hiểu biết như thế? Chúng ta thành thân nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy chàng mua đồ cho ta đó.”

“Thái tử điện hạ cho.” Cố Văn vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên lại nhớ tới Từ Canh đã từng dặn hắn, chuyện hợp tác buôn bán với Tam lang Cố gia không thể truyền ra ngoài, lập tức nói: “Tân gia Đại gia am hiểu truy nguyên*, không biết tại sao lại làm ra được loại xà bông thơm này, tặng cho điện hạ một ít, điện hạ liền thưởng cho ta.”

*Truy nguyên: nguồn gốc của sự vật.

Lưu thị không biết nên khóc hay nên cười, “Tân gia Đại gia cũng thật là biết điều, nghĩ gì mà lại tặng cho thái tử điện hạ cái này. Đây là đồ dùng của nữ nhân, thái tử điện hạ sao có thể không biết xấu hổ cầm tiến cung.”

Đối với chuyện đẩy mọi việc lên người Tân Nhất Lai, Cố Văn không hề có một chút áp lực tâm lý nào, sắc mặt như thường đổi chủ đề, “Dù sao thái tử điện hạ được thưởng không ít, nàng tự mình chọn lấy hai cái, còn dư lại thì tặng hết cho người ta đi.”

Lưu thị mặc dù có chút không muốn, nhưng nếu Cố Văn đã mở miệng, nàng cũng không muốn hẹp hòi nữa, đông chọn tây chọn do dự nửa ngày cuối cùng đã chọn được hai cái, một cái là hình bông hoa có mùi của hoa tường vi, một cái khác có hình phi ngư* hương hoa nhài, một cái dùng để rửa mặt, một cái dùng để tắm rửa, về phần còn dư lạ, vài chị em dâu mỗi người một khối, lão phu nhân hai khối, còn dư lại đều đưa cho bằng hữu thân thích.

*Phi ngư: cá bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.