Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 18: Làm sao bây giờ Thái tử điện hạ quá đơn thuần mềm lòng?



Mười lăm mỗi tháng, trên dưới phủ Triệu quốc công đều phải cùng nhau dùng cơm tối.

            Tưởng thị và Triệu Nghiên Nghiên tới hơi trễ, khi đến phòng khách lớn mọi người đã ngồi đủ cả rồi. Triệu Đại nương tử ngồi bên tay phải Đại phu nhân Hồ thị, khép mi rũ mắt, khí độ đoan trang. Triệu Nghiên Nghiên nhớ tới xấp tơ lụa màu đỏ lựu kia, trong lòng vô cùng căm hận, không phải chỉ sinh ở đại phòng thôi sao, đắc ý cái gì, sau này đợi đến khi nàng ta làm Thái tử phi, sẽ cho các nàng đẹp mặt.

            “Tại sao lại tới muộn như vậy, toàn gia đều đang chời hai người các ngươi.” Nhị gia Triệu gia không vui thấp giọng quở trách.

            “Được rồi, chúng ta cũng mới vừa đến, đợi chưa bao lâu.” Đại phu nhân Hồ thị giảng hòa nói, lại nhìn Triệu Nghiên Nghiên ôn nhu nói: “Nghe nói hôm nay thân thể Nhị nương tử khó chịu, có mời thái y tới xem chưa? Cũng đừng ỷ vào trẻ tuổi mà cố gắng chịu đựng, thân thể của nữ hài tử vẫn quan trọng hơn.”

            Tưởng thị thấy sắc mặt Triệu Nghiên Nghiên thay đổi, sợ nàng sẵng giọng, vội vàng lên tiếng trước nàng ta: “Còn không mau cám ơn Đại bá mẫu của con quan tâm. Buổi tối hôm qua  Nghiên Nghiên đọc sách hơi muộn, có chút cảm lạnh, hôm nay ngủ ở nhà một ngày, lúc này đã tốt hơn.”

            “Vậy là tốt rồi.” Đại phu nhân cười càng hiền lành, “Cô cô có sai người đưa một ít vải vóc đến đây, ta đã bảo Chu gia mang đến cho con rồi, có thích không?”

            Triệu Nghiên Nghiên cười lạnh, “Đại bá mẫu chọn, chất nữ sao có thể không thích.” Giọng nói của nàng ta cứng nhắc, trên mặt không hề che dấu sự không vui, Nhị gia Triệu gia thấy thế lập tức thay đổi sắc mặt, nâng cao giọng quát mắng: “Dám nói chuyện với Đại bá mẫu của ngươi như thế hả, có còn quy củ hay không. Rốt cuộc nương ngươi đã dạy ngươi như thế nào!”

            Tưởng thị vừa thẹn vừa cáu, chẳng qua là e ngại các trưởng bối đều ở đây nên không dám lên tiếng, hung hăng lôi Triệu Nghiên Nghiên một cái, trầm giọng quát lên: “Còn không mau xin lỗi Đại bá mẫu của con.”

            “Con nói sai cái gì chứ?” Triệu Nghiên Nghiên mắt đỏ lên ủy khuất, lã chã chực khóc, “Dù sao chuyện gì cũng là do con không đúng, nói cái gì cũng sai, về sau con sẽ không nói nữa.”

            “Ngươi còn tỏ vẻ oan ức!” Cơn tức của Nhị gia Triệu gia lập tức tăng vọt, mắt thấy sẽ phải nổi đóa, lại bị người im lặng từ đầu đến cuối là Quốc công gia quát mắng, “Ngươi im miệng! Buổi tối ầm ĩ cái gì, có chút chuyện, nhất định phải mắng con khóc ngươi mới cao hứng.”

            Triệu Nhị gia sững sờ, không hiểu vì sao lão gia tử lại đột nhiên lên tiếng. Trong nội tâm Tưởng thị khẽ động, hiểu ra nhất định là Quốc công gia nghe được tin tức từ nơi nào đó, nếu không, lão gia tử vốn không quan tâm đến chuyện của vãn bối tại sao lại đột nhiên có thái độ khác thường giúp nữ nhi nói chuyện như vậy. Vừa nghĩ đến đây, nội tâm Tưởng thị nhất thời phấn khích, vẻ mặt cũng thay đổi dịu dàng ngoan ngoãn, vẻ mặt áy náy nói với Hồ thị: “Hôm nay đứa nhỏ này cảm thấy trong người không thoải mái, tính tình vô cùng xấu, vừa rồi còn vì chuyện xấp tơ lụa kia mà còn nổi giận với ta nữa. Tẩu tử người ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

            Hồ thị mặt không đổi sắc, ôn nhu nói: “Náo loạn nửa ngày, hóa ra là không thích tơ lụa Đại bá mẫu đưa tới. Sớm bảo hạ nhân đến nói một tiếng, bảo Đại nương tử đổi lại cho nàng là tốt rồi.”

            Triệu Đại nương tử nghe vậy khiếp vía thốt: “Chỗ ta còn một cuộn tơ lụa màu lam, nếu Nhị muội muội thích thì cầm qua đó đi, cũng không phải là đồ quý giá gì, đừng nói cái gì đổi hay không đổi.”

            Triệu Nghiên Nghiên không muốn nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch này của nàng ta, đang muốn mở miệng châm chọc vài câu, lại bị Tưởng thị kéo tay áo.

            Triệu Nghiên Nghiên khẽ cắn răng, cuối cùng không lên tiếng nữa.

            Người một nhà theo thứ tự ngồi xuống, vừa muốn ăn cơm, đột nhiên ngoài viện truyền đến một trận tiếng động lớn ồn ào. Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hộ vệ trong phủ lăn một vòng xông tới, vội vàng hấp tấp la lớn: “Quốc công gia, nha môn Kinh Triệu Doãn cho người bao vây phủ, còn muốn xông vào bắt người.”

            Cả nhà sợ hãi, Triệu quốc công giận không kìm được vỗ án, “Lưu Huy này muốn làm gì? Một  Kinh Triệu Doãn nho nhỏ mà cũng dám đến phủ chúng ta gây chuyện, cho rằng lão phu không có biện pháp với hắn?” Ông ta vừa mới dứt lời, lập tức nhìn thấy Lưu Huy mạnh mẽ dẫn mười mấy bộ khoái hung hãn vọt vào viện, không kiêng nể gì nấp kín cả sân viện.

            “Được lắm Lưu đại đầu, làm cái gì đây, ai cho ngươi lá gan đến phủ Quốc công diễu võ dương oai!”

            Lưu Huy căn bản không để vị Triệu quốc công hết thời này vào mắt, mặt không thay đổi chắp tay chào ông ta nói: “Quốc công gia, tại hạ đang làm nhiệm vụ, nếu có đắc tội, sau này sẽ tới cửa tạ lỗi.” Hắn dừng một chút, ánh mắt quét một vòng trên gương mặt những người ở trong phòng, cuối cùng dừng lại chỗ Triệu Đại nương tử và Triệu Nghiên Nghiên, “Không biết trong phủ vị nào là Nhị nương tử?”

            Mọi người Triệu gia cùng nhau nhìn về phía Triệu Nghiên Nghiên, không hiểu nàng ta cửa lớn không ra, cửa sau không lại, tại sao lại chọc tới nha môn Kinh Triệu.

            Lưu Huy lập tức hiểu ý, nháy mắt với bộ khoái, chúng bộ khoái bước nhanh đến phía trước không khách khí kéo Triệu Nghiên Nghiên đi. Triệu gia Nhị gia sớm đã bị hù dọa hai chân như nhũn ra nói không ra lời, rốt cuộc cũng là mẹ con tình thâm, Tưởng thị dùng hết khí lực nhào tới phía trước khóc hô: “Vì sao các ngươi lại vô duyên vô cớ tùy tiện bắt người. Bắt cô nương trong sạch nhà chúng ta vào nha môn Kinh Triệu, khiến danh tiếng Nhị nương bị phá hủy. Cha, cầu xin người, không thể để bọn họ bắt Nhị nương đi – – “

            Triệu quốc công nghe vậy tâm khẽ động, do dự, suy nghĩ một chút, vẫn ra mặt nói: “Lưu đại nhân, có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang sảy ra không? Nhị nương tử là một cô nương, nếu thật sự bị các ngươi đưa đi, thì cả đời này sẽ bị phá hủy.”

            Lưu Huy cười lạnh, “Quốc công gia vẫn nên lo lắng cho bản thân đi, dù sao chuyện này có liên quan đến Thái tử điện hạ, tội danh mưu sát Thái tử là tội liên đới đó, chỉ sợ mọi người trong quý phủ cũng không trốn thoát.”

            Triệu quốc công lập tức như bị sét đánh, gần như không thở được suýt nữa hôn mê. Đại gia* Triệu gia vừa sợ lại vừa vội, vội vàng tiến lên bấm mạnh một cái lên giữa nhân trung của ông ta, lúc này Triệu quốc công mới tỉnh dậy, nhưng mà cũng không nói lên lời. Đại gia Triệu gia vừa thấy lão cha đã bình thường, vội vàng đứng dậy hỏi thăm tin tức với Lưu Huy, “Lưu đại nhân, đây… đây nhất định là có chỗ hiểu lầm, nhà chúng ta trung thành tận tâm với Đại Lương, tuyệt không hai lòng, dù có cho chúng ta gan lớn như trời cũng không dám có gì bất kính đối với Thái tử điện hạ, lại càng không khả năng mưu hại ngài ấy – – “

*Đại gia: con trai cả trong nhà.

            Lưu Huy có chút không kiên nhẫn ngắt lời ông ta, “Thị vệ bên cạnh Thái tử điện hạ tự mình đến báo án, tên hành hung cũng đã thừa nhận là do Nhị nương của quý phủ và Tạ Diễm của Tạ gia âm thầm sai khiến, nếu không phải chứng cớ vô cùng xác thực, hạ quan cũng không dám tùy tiện đến phủ Quốc công bắt người, ngài nói có đúng không?”

            Tưởng thị nghe thấy tên Tạ Diễm toàn thân run lên, vô ý phát ra tiếng kinh hô. Đại phu nhân Hồ thị lập tức đoán được nguyên do, lớn tiếng quát: “Tạ Diễm kia không phải là cháu trai nhà mẹ đẻ đệ muội* sao? Chẳng lẽ hôm nay Nhị nương không phải bị bệnh nằm liệt giường, mà là lặng lẽ ra ngoài gặp Tạ Diễm?”

*Đệ muội: em dâu.

            “Không, không phải vậy…” Tưởng thị muốn phủ nhận, nhưng vừa mới mở miệng nói mấy chữ lập tức bị Nhị gia Triệu gia tát một cái ngã trên mặt đất. Triệu Nhị gia tức giận đến nổi gân xanh, hận không thể đánh chết mẹ con Tưởng thị, “Xem ngươi dạy nữ nhi tốt của mình đi, đây là muốn hại chết toàn gia chúng ta.”

            Mọi người trong phủ khóc lóc, sợ hãi, vô cùng rối loạn. Lưu Huy cũng không để ý tới, trầm mặt, ra lệnh cho bộ khoái kéo Triệu Nghiên Nghiên sớm đã bị dọa đến ngất xỉu đi ra cửa. Kết quả, bọn họ mới vừa ra khỏi cửa chính phủ của Quốc công, thì nhìn thấy Cố Hưng dẫn một đám quân sĩ tầng tầng lớp lớp đi tới.

            “Cố tướng quân đây là – -” Lưu Huy và Cố Hưng không tính là thân thiết, nhưng mà hắn nghe nói gần đây Thái tử điện hạ rất thân thiết với Võ Anh Hầu phủ, lần này Cố Hưng đến đây chỉ sợ cũng là thay Thái tử điện hạ đến lập uy.

            “Bệ hạ có lệnh, trong phủ Triệu quốc công có kẻ khả nghi mưu sát Thái tử, ra lệnh cho Bổn quan tạm thời giam giữ trên dưới phủ Quốc công ở trong phủ, nếu không phải do bệ hạ ban lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi phủ.”

            Lưu Huy sớm đã đoán được hình như Thái tử điện hạ có ý định làm lớn việc này lên, nghe vậy cũng không có bất ngờ, chắp tay với Cố Hưng, “Như thế, hạ quan không làm chậm trễ công vụ của Cố tướng quân nữa.” Hai người chắp tay từ biệt, mỗi người làm việc của mình.

            Chuyện Từ Canh bị ám sát vốn là do Tạ Diễm nhất thời tức giận, hắn ta vốn cũng không muốn giết người, chỉ muốn cho Từ Canh và Đại Trân một giáo huấn nho nhỏ, tuyệt đối không nghĩ tới lại chọc phải tổ ong vò vẽ, không chỉ khiến bản thân và người nhà gặp nguy hiểm, ngay cả phủ Triệu quốc công cũng bị dính líu, có thể giữ được tước vị hay không thật đúng là khó nói.

            Lưu Huy áp giải Triệu Nghiên Nghiên và Tạ Diễm vào tù, không cần dùng đến tra khảo, sớm đã dọa cho hai người bọn họ sợ mất mật khai hết toàn bộ quá trình. Đêm đó Lưu Huy lập tức kết án, kết hợp với lời khai phạm nhân cùng đưa vào cung, ngày thứ hai lâm triều sự tình vừa truyền ra, cả triều đều sợ hãi.

            Các Ngự Sử là người hưng phấn nhất, mặc dù Lưu Huy giải thích vụ án này nhẹ nhàng linh hoạt, giống như chỉ là hai nam nữ trẻ tuổi không hiểu chuyện tự mình tìm đường chết, nhưng nhóm Ngự Sử không thấy như vậy, tất cả mọi người ở trong quan trường hỗn loạn, có âm mưu quỷ kế nào mà chưa từng thấy qua, chuyện Thái tử bị ám sát lớn như vậy, cho nên đẩy hai kẻ ngu xuẩn ra để định tội, giỡn chơi sao, đây quả thực là công khai vũ nhục đầu óc của các Ngự Sử đại nhân!

            Nếu hai kẻ ngu xuẩn này không có chỗ dựa làm sao dám động thủ với Thái tử điện hạ chứ? Không thể nào, nhất định là có âm mưu! Vì vậy, mọi người bắt đầu truy tìm căn nguyên, Tạ Diễm đúng không, nghe nói là họ hàng với Tạ gia, cẩn thận suy nghĩ, có thể miễn cưỡng được coi là biểu huynh của Nhị hoàng tử, quan hệ này rất tế nhị. Về phần phủ Triệu quốc công, nghe nói ngày thường rất thân thiết với nhà mẹ đẻ của thái hậu, chậc chậc…

            Tạ quý phi và Từ Long tức giận muốn ngất xỉu, lão gia tử của Tạ gia cũng bị hù dọa không nhẹ, mặc dù bọn họ có lòng muốn đoạt vị, ngày ngày nguyền rủa Từ Canh chết sớm, nhưng không ai dám thực sự động thủ, chẳng qua là ngầm vụng trộm giở chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi, dù sao Hoàng đế Bệ hạ và lũ triều thần đang nhìn chằm chằm, Thái tử không chỉ không có chỗ thất đức, hơn nữa gần đây danh tiếng còn càng ngày càng tốt, với thế lực bây giờ của Tạ gia làm sao dám vượt quá giới hạn.

            Tạ gia cũng có chút thế lực trên triều đình, các Ngự sử vừa mở miệng, lập tức có người nhảy ra phản đối, lớn tiếng phản bác nói: “Các ngươi có chứng cớ gì? Không có bằng chứng, đây không phải là ngậm máu phun người sao?”

            Sau Tạ quý phi và Từ Long, lão gia tử của Tạ gia cũng bị trư đội* này làm cho tức giận.

*Trư đội: trư là heo, đội là đồng đội. Không biết nên dùng từ gì nên mình để nguyên văn.

            Các Ngự sử chờ chính là câu này, càng nhảy càng cao: Có biết Ngự sử được gọi là gì không? Có biết cái gì gọi là đồn đãi tấu sự không? Công việc của chúng ta chính là dựa trên tin đồn! Thật sự muốn có chứng cớ, lúc này cũng không phải là lúc chúng ta lên tiếng, mà chính là người của Đại lý tự* ra sân! Hơn nữa, chúng ta hạch tội Tạ gia liên quan cái rắm gì đến các ngươi hả, các ngươi nói chuyện thay Tạ gia, có phải bên trong còn có những người khác chen một chân vào đúng không…

*Đại lý tự:  Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. 

            Nhìn các Ngự sử cãi nhau đến vui vẻ, Từ Canh cười đến gập cả bụng, trốn ở trong cung Trường Tín hai ngày, rốt cục mới ra mặt thay phủ Triệu quốc công và Tạ gia cầu tình, mạnh mẽ đứng trước mặt các triều thần lấy được hảo cảm của mọi người.

            Đương nhiên, cũng có rất nhiều người vô cùng đau đầu, làm sao bây giờ Thái tử điện hạ quá đơn thuần mềm lòng? Quả nhiên vẫn cần những cựu thần như chúng ta phụ tá, nếu không, Thái tử điện hạ đơn thuần nhất định sẽ bị lão hồ ly Tạ gia kia lừa xoay quanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.