Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 37: Nội các nghị sự



Hồng Gia Đế lấy ra bản tấu Tân Nhất Lai đã trình lên, Từ Canh liếc mắt nhìn, một xấp thật dầy, quả nhiên Tân tiên sinh cực kỳ có phong cách. Trong vài vị Nội các đại thần, chỉ có Tân thái phó là đã đọc qua bản tấu này, chỉ có điều mấy vị còn lại cũng đã đoán ra được chuyện này có liên quan đến khung dệt, vì vậy cùng nhau lên tinh thần.

            Từ Phúc Xương đọc từ đầu tới cuối bản tấu một lần, giọng nói khàn khàn tốc độ đọc khá nhanh.  Nhưng mấy vị đại thần cũng không có chú ý tới điều đó, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn bởi ý tưởng mới lạ trong bản tấu.

            “Mọi người cảm thấy thế nào?” Hồng Gia Đế thong thả ung dung hỏi.

            “Vi thần cho rằng mặc dù đây là lần đầu tiên thần nghe thấy biện pháp này của Tân thị lang, nhưng cũng có thể thử một lần.” Lý Nội các là người cẩn thận nhất, nói chuyện gần như chưa bao giờ quá chắc chắn, có thể khiến cho ông ta mở miệng nói thử một lần đã là phi thường không dễ dàng.

            Chung Thượng Thư sờ sờ râu dài trên cằm, “Trái lại vi thần có thể giao tiền trước cho Tân thị lang làm việc này, sau đó sẽ xem xét… Vi thần vô cùng có hứng thú với biện pháp này. Không bằng lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng hơn có được không?”

            Chung Thượng Thư nói rất đúng Tân Nhất Lai vì muốn giải quyết vấn đề dân chúng không mua nổi khung dệt mới nên đã nghĩ ra một biện pháp, chính là trả trước một khoản tiền, sau đó mỗi tháng sẽ lấy ngân lượng hoặc vải vóc để hoàn tiền lại, trong bản tấu thảo luận rất kỹ càng, nhưng lại cố ý chỉ ra việc ông ta chưa quen thuộc với địa giới của Giang Nam, cần thương nghị thêm với đám triều thần. Chung Thượng Thư làm Hộ bộ thượng thư nên vô cùng nhạy cảm với cách thức mua bán mới này, nhất thời cảm thấy vô cùng mới lạ.

            Tân Nhất Lai gật đầu đáp ứng. Bên phía cha ruột của ông ta là Tân thái phó lại bắt đầu làm khó dễ, đương nhiên rất có thể là do ông cụ cố ý, về nguyên nhân thì cũng khó nói.

            ” Định bán bao nhiêu tiền một khung dệt?”

            “Nếu không tính phí vận chuyện, một chiếc khung dệt có thể bán khoảng năm lượng bạc.”

            “Bán rẻ như vậy sao?” Tân thái phó còn chưa kịp nói chuyện, Chung Thượng Thư đã kinh hô trước: “Ta nghe nói ở Giang Nam một cái khung dệt bình thường cũng phải bán năm sáu lượng bạc đó, tại sao khung dệt mới của ngươi lại càng ngày càng rẻ thế?” Khung dệt mà ông ta nói đến không phải là khung dệt thủ công tầm thường của dân chúng, đó là máy móc bên trong xưởng chính quy, tất nhiên giá tiền cũng đắt hơn không ít.

            Tân Nhất Lai giải thích nói: “Xin Chung Thượng Thư yên tâm, hạ quan đã tính toán cẩn thận, trên thực tế lợi nhuận cũng không phải là thấp, ước chừng mỗi máy sẽ có khoảng hai lượng lãi ròng. Nhưng tốt nhất là nên mở công xưởng ở vùng Giang Nam, nguyên liệu và công tượng(*) cũng  có thể ngay tìm tại chỗ, yêu cầuvới nguyên liệu và công tượng cũng không cao, ta đã mang bản vẽ của khung dệt đến đây, chư vị đại nhân nhìn sẽ hiểu.” Ông ta vừa nói chuyện vừa trình lên bản vẽ đã chuẩn bị từ sớm.

(*)Công tượng; thợ thủ công.

            Từ Canh chủ động tiến lên nhận lấy, lại phân phát cho chư vị đại thần ở đây.

            “Chúng ta chia khung dệt ra thành 169 cái linh kiện, phần lớn những bộ phận này rất đơn giản, chỉ có vài bộ phận mấu chốt là phức tạp hơn, đám công tượng cũng không cần phải nắm kỹ tất cả, mỗi người học cách làm một hoặc vài cái trong số đó là được, vậy nên tất cả mọi người sẽ thành thạo hơn, tất nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn, sau khi làm xong sẽ ghép lại thành một khung dệt hoàn chỉnh.”

            Đây là lần đầu tiên mấy vị đại thần Nội các nghe đến phương thức này, đều cảm thấy vô cùng mới lạ, ngay cả Lâm Nội các chưa bao giờ phát biểu ý kiến cũng kéo Tân Nhất Lai lại hỏi thăm một hồi, Chung Thượng Thư nhiều lần muốn chen vào nói nhưng lại không thẻ chen vào được.

            Cuối cùng Tân thái phó không nhịn được, nặng nề ho khan vài tiếng, cao giọng nói: “Ta còn có chuyện chưa hỏi xong đây, có chuyện gì lát nữa mấy người nói sau!”

            Chung Thượng Thư không ưa điệu bộ làm ra vẻ của ông cụ, cười nhạo nói: “Thôi đi, rốt cuộc là Tân thái phó muốn hỏi Tân thị lang hay là muốn hỏi chúng ta.”

            Tân thái phó tức giận, “Sao nào, hắn là con ta, chẳng lẽ ta không được hỏi hắn sao. Lão thất phu ngươi thật sự là càng ngày càng không nói đạo lý…” Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Hồng Gia Đế vội vàng lên tiếng hoà giải, “Tân thái phó có vấn đề gì cứ nói, để mọi người cùng nhau lắng nghe.”

            Lúc này Chung Thượng Thư mới im lặng, nhưng vẻ mặt vẫn khiêu khích như cũ. Tân thái phó không thèm chấp ông ta, hôm nay lão gia tử có một nhiệm vụ lớn hơn.

            “Nhưng mà nếu thuê đất trồng dâu, vi thần chỉ sợ quần thần sẽ có dị nghị.” Tân thái phó là đang suy nghĩ cho nhi tử, chuyện chọn Giang Nam là nơi chuyển từ đất ruộng sang trồng dâu, trong bản tấu Tân Nhất Lai đã đưa ra vài một vài ý tưởng, một là giai đoạn tính nông thuế, bình thường thuế đất trồng trọt của dân chúng không thay đổi, nhưng nếu chuyển đất ruộng sang trồng dâu, sẽ khiến những hộ có đất ruộng nhiều càng chịu thuế suất cao hơn. Thành thật mà nói, quần thần sẽ không có quá nhiều ý kiến phản đối với đề nghị này, miễn là bách tính không tự đưa mình vào ngõ cụt đổi toàn bộ đất ruộng sang trồng dâu, thì cuộc sống của họ vẫn có thể tiếp diễn như bình thường, nhưng vấn đề là Tân Nhất Lai lại đưa ra một đề nghị khác, quan viên và thế gia (*) được miễn thuế cho đất ruộng trồng lương thực, nhưng nếu muốn chuyển từ trồng lương thực sang trồng dâu thì cũng phải đóng thuế như dân chúng. Điều này đã làm ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của đám địa chủ.

(*) Thế gia: Nhà nhiều đời làm quan. Cũng chỉ dòng họ hiển quý. 

            Trên thực tế, các vị đại thần Nội các cũng biết, những năm gần đây thịnh hành chuyện thốn tính đất ruộng, đã ảnh hưởng đến an định của Đại Lương Triều, ai cũng biết vấn đề nằm ở chỗ này, nhưng vì sao lại không có ai dám lên tiếng ngăn chặn chuyện thôn tính đất đai này? Vấn đề là việc đó có liên quan đến lợi ích của nhiều người, kể từ khi lập triều tới nay, chưa có ai thành công thực hiện được việc cưỡng chế biến pháp (*) ngăn chặn chuyện thôn tính đất đai, nếu số mạng không tốt thì kết cục chính là cái chết.

(*) Biến pháp; cải cách chính trị (chỉ làm cuộc cải cách lớn về chế độ pháp lệnh của quốc gia trong lịch sử).

            Tân thái phó đặc biệt đưa ra ý kiến phản đối, kỳ thật chính là muốn kéo con trai mình ra, ngộ nhỡ sau đó chuyện này nháo loạn ầm ĩ không có cách nào kết thúc được, cũng không thể để  con mình chịu thua thiệt.

            Mấy vị đại thần còn lại hiển nhiên đều hiểu dụng ý của Tân thái phó, mọi người nhìn nhau không lên tiếng.

            Hồng Gia Đế thấy mọi người không lên tiếng, cũng không truy vấn, ngược lại quay sang nói với Từ Canh: “Thái tử nói thử xem con có có ý kiến gì không?”

            Từ Canh suy nghĩ rồi nghiêm mặt nói: “Thôn tính đất đai sẽ khiến thực lực của một nước suy kiệt, nếu cứ thế mãi, quốc gia sẽ không còn là quốc gia. Nhưng mà, nếu muốn cải cách cũng không thể quá vội vàng gấp gáp. Trái lại Nhi thần cảm thấy biện pháp này Tân thị lang có thể coi là ôn hòa, mặc dù triều thần vẫn còn phản đối, nhưng dù sao vẫn nên lấy đại cục của quốc gia làm trọng.”

            Tân Nhất Lai cũng bổ sung: “Vi thần có một biện pháp có thể khiến cho đám triều thần chấp nhận lần cải cách này.”

            Ánh mắt Hồng Gia Đế sáng lên, mấy vị nội các đại thần cũng cùng nhau tập trung tinh thần, Tân thái phó không nhịn được nói: “Mọi người tạm thời nghe nó nói trước đã, cũng không cần coi là thật.”

            Dĩ  nhiên là Tân Nhất Lai hiểu được Tân thái phó  đang suy nghĩ cho ông ta, không kìm được khẽ mỉm cười, “Vi thần nghĩ như thế này. Về biến pháp cải cách ngăn chặn chuyện thôn tính đất đai, thật ra khi tiên đế còn sống Ngự sử đã từng đề cập đến chuyện muốn đổi từ chế (*) hộ đinh thành chế điền mẫu, nhưmg bởi vì quá ầm ĩ dẫn đến kết quả không giải quyết được gì. Chi bằng mấy ngày nữa người lại nhắc đến chuyện này, đám triều thần tất nhiên sẽ tranh cãi kịch liệt, đợi đến lúc không ai nhường ai, sẽ đưa chủ ý hôm nay ra, song phương đều lùi một bước, chúng ta cũng đạt được mục đích…”

(*)Phép chế. Phép gì đã đặt nhất định rồi gọi là chế, như pháp chế,phép chế, chế độ,thể lệ nhất định cho kẻ làm việc theo.

            Hồng Gia Đế lập tức hiểu ra, Chung Thượng Thư khép hờ mắt nhìn chằm chằm Tân Nhất Lai quan sát từ trên xuống dưới, cười bí hiểm, “Một chiêu này của Tân thị lang thật đúng là cao siêu.”

            Tân Nhất Lai khách sáo chắp chắp tay, “Chung Thượng Thư khen lầm rồi, khi hạ quan đi dạo phố cò kè mặc cả với tiểu thương đột nhiên có được linh cảm.”

            Lý Nội các và Lâm Nội các cũng rối rít phụ họa, “Chủ ý này không tệ.” Vì vậy, cuối cùng Hồng Gia Đế đập bàn quyết định luôn, lại phân phó Lâm Nội các đi tìm Ngự sử thượng thư.

            Mọi người lại thảo luận chi tiết hết nửa ngày, không để ý thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ. Bàn bạc xong, Nội các cáo từ lui ra, Hồng Gia Đế giữ Tân Nhất Lai và Từ Canh ở lại, hỏi thẳng Tân Nhất Lai: “Cố Hưng trình tấu lên, nói là muốn xây dựng thủy quân, chuyện này có phải chủ ý của ngươi không?”

            Từ Canh sững sờ, chuyện này ngay cả hắn cũng không biết. Dù sao, đời trước tất cả thời gian và tinh lực của bọn họ đều đặt vào việc thu phục non sông, vốn chưa bao giờ để ý đến thủy quân.

            Tân Nhất Lai không hề do dự thừa nhận, “Bẩm bệ hạ, đây đúng là chủ ý của vi thần.”

            “Nói rõ ràng chủ ý của ngươi ra đi.”

            Tân Nhất Lai suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, “Đại Lương ra lệnh cấm biển đã hơn năm mươi năm, trải qua nhiều năm thủy quân không mấy phát triển, hiện nay lệnh cấm biển được xóa bỏ, ba bến tàu lớn nhất hiện nay có một lượng tàu thuyền qua lại rất đông, tất nhiên cũng sẽ xuất hiện hải tặc tàn sát bừa bãi. Một mặt tạo ra uy hiếp rất lớn đối với các thành trấn của chúng ta ở phía đông duyên hải, mặt khác, hải tặc hung hăng ngang ngược tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc mua bán phát triển ở hải ngoại. Thử nghĩ xem các thương nhân hao hết tâm sức, bất chấp nguy hiểm tính mạng thật vất vả từ quay về hải ngoại, kết quả nửa đường lại bị bọn hải tặc cướp mất hàng hóa, thậm chí ngay cả tính mạng cũng giữ không được, qua một thời gian dài, sau này liệu còn ai dám rời bến? Vậy chúng ta xây hải quan còn có ý nghĩa gì? Sức mạnh quân sự mới chính là thứ mấu chốt để bảo đảm hòa bình, xây dựng thủy quân vừa có thể bảo vệ thương thuyền của Đại Lương ta an toàn, mặt khác cũng có thể thường xuyên kiểm tra, tránh cho tiểu thương phạm pháp vì trốn tránh nộp thuế cho hải quan, không đi qua bến tàu mà tự mình nhập cảng (*).”

(*) Nhập cảng: Thuyền bè vào cảng khẩu, ý nói hàng hoá nước ngoài được đem vào bán tại nước mình.

            Lúc trước Tân Nhất Lai lừa Cố Hưng đến Thiên Tân, dùng danh nghĩa là xây dựng lại thủy quân. Quả nhiên, Cố Hưng không chút do dự lập tức dẫn người đi. Hiện nay đến Thiên Tân mới hai tháng, người này đã không kìm nén được nội tâm xao động trình tấu lên Hồng Gia Đế thỉnh cầu xây dựng lại thủy quân.

            Từ Canh cảm thấy Tân Nhất Lai nói vô cùng có lý, trên thực tế, chỉ cần là Tân Nhất Lai nói, hắn cảm thấy tất cả đều có lý, vì vậy kiên định đứng về phía ông ta, “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Tân thị lang nói rất đúng. Nếu chúng ta muốn bãi bỏ lệnh cấm biển, tất nhiên phải có thủy quân làm lá chắn phía sau, cũng không thể giống như trước đây ngày nào cũng có hải tặc hoành hành, hải tặc ngang ngược ở ngay bên ngoài thành sẽ không còn ai dám ra ngoài nữa, nhi thần không thể đứng im làm kẻ hèn nhát.”

            Hồng Gia Đế tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngoài miệng thì ngươi nói nghe dễ dàng lắm, nhưng có biết muốn xây dựng thủy quân cần bao nhiêu bạc không? Có bán ngươi cũng không đủ.”

            Từ Canh hì hì cười, “Phụ hoàng ngài lại cố ý lấy nhi tử ra trêu đùa, nhi tử hiểu chuyện lại hiếu thuận, ngài cam lòng bán con sao. Hơn nữa, nếu Tân tiên sinh và Cố tướng quân đều đề nghị muốn xây dựng thủy quân, có lẽ bọn họ cũng đã suy tính đến vấn đề kinh phí, không bằng ngài hỏi ý kiến của bọn họ trước.”

            Tân Nhất Lai trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Canh, đột nhiên có cảm giác đã tự mình đặt bản thân vào lò lửa, “Điện hạ, không, bệ hạ, muốn xây dựng được thủy quân phải cần một số tiền không hề nhỏ, người nhìn ta cũng vô dụng.”

            Hồng Gia Đế đặc biệt lạnh nhạt hỏi: “Vậy ngươi còn muốn người nào nữa?” Hắn (hắn ở đây là Tân Nhất Lai) muốn người nào ông lập tức cho luôn người đó, chỉ cần hắn có thể kiếm được bạc xây dựng thủy quân. Thân là hoàng đế, ai ngờ con mẹ nó bị người ta đè đánh ở biên giới quốc gia, bởi vì không có tiền sao? Khởi đầu từ Khâm Thiên nữ đế, Đại Lương Triều đã bắt đầu cấm biển, sau đó là tiên đế, sau đó nữa là ông, có ai không muốn loại bỏ kẻ thù ở bên ngoài biên giới, nếu thật sự có biện pháp, có ai muốn sống biệt khuất như thế này!

            Tân Nhất Lai không nhịn được bóp trán, “Bệ hạ, ngài làm vậy là không đúng.”

            Hồng Gia Đế nhìn ông ta một cái, “Không phải ngươi muốn xây Viện khoa học hoàng gia sao?”

            Cả người Tân Nhất Lai chấn động, biểu hiện trên mặt hơi dãn ra, qua một hồi lâu, mới dè dặt nói: “Bệ hạ, vi thần không dám nghĩ tới bạc của hải quan, nhà máy xi măng cũng giao cho triều đình, nếu… Nếu vi thần cũng tổ chức  một thương đội, ngài có thể bảo đảm trên triều đình sẽ không có kẻ nào nói ra nói vào không?”

            Hồng Gia Đế vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ông ta, vỗ bàn một cái thật mạnh, “Cứ quyết định như vậy đi!”

            “Vi thần còn muốn mở xưởng đóng tàu.” Tân Nhất Lai tiếp tục đề ra yêu cầu, Hồng Gia Đế nhíu mày, “Còn chuyện gì thì nói rõ ràng một lần luôn đi.”

            Tân Nhất Lai lại hưng trí bừng bừng nói thêm khoảng một khắc nữa, cuối cùng bị Hồng Gia Đế không chịu được nữa đuổi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.