Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 4: Tân gia



Nói về chuyện Cố Hưng được Từ Canh dặn dò, dẫn ba mươi người giỏi nhất nhanh chóng đi về phía nam, ai ngờ giữa đường lại đi lạc, thật vất vả mới đuổi tới quan đạo của phủ Tế Ninh, từ xa đã nhìn thấy mọi người trong Tân gia đang đánh nhau với một đám đạo tặc.

Nói đến gia đinh của Tân gia cũng vô cùng dũng mãnh, bất kể là nam nữ già trẻ người người đều cầm dao chém địch, đã giết đến đỏ cả mắt rồi, nhưng mà hiện tại kẻ địch quá nhiều, mọi người của Tân gia đành phải lui lại liên tục. Cố Hưng thấy thế thì áy náy, lại phẫn nộ, quát to một tiếng, xung phong xông tới đầu tiên.

Người hắn mang đến đều là bộ hạ cũ trong quân, bàn tay mọi người cũng đã nhiễm đầy máu, người thường không thể so sánh được, sau vài hiệp đã giết hết bọn đạo tặc. Cố Hưng còn không chịu dừng tay, kêu thuộc hạ tiếp tục truy đuổi, cứng rắn trói lại hơn mười mấy tên quay về.

“Tân huynh, ta – -” Cố Hưng vẻ mặt áy náy chắp tay tiến về phía Tân Nhất Lai.

Tân Nhất Lai bình tĩnh gật gật đầu, phất tay ngắt lời của hắn, “Cố lão đệ xin chờ một chút, để ta hỏi bọn chúng vài câu trước đã.” Nói xong ánh mắt của Tân Nhất Lại đông lại, sải bước đi đến trước mặt tù binh, lạnh lùng nói: “Nói đi, là ai phái các ngươi tới.” Tân Nhất Lai nắm cây chủy thủ, gương mặt mặt không chút thay đổi, trên y phục bị rách có vài vết thương, ống tay áo bị máu nhuộm một mảng lớn, tóc cũng xõa tung, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí u ám.

Cố Hưng có chút sững sờ, đây là Tân gia đại gia cổ hủ nhu nhược thậm chí có chút hèn yếu trong ấn tượng của hắn sao? Rốt cuộc sát khí trên người hắn ta làm sao mà luyện ra được, ngay cả người có kinh nghiệm lão luyện như Cố Hưng cũng cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.

Tù binh trên đất vẫn còn ngang ngược, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, khinh thường nói: “Tốt nhất ngươi nên chúng ta thả ra, bằng không, ngươi chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.”

“Ha ha.” Tân Nhất Lai cười rộ lên, khóe miệng nhếch lên, trong ánh mắt là sự u ám lạnh lùng, Cố Hưng nhìn thấy nhịn không được sợ run cả người. Đây rốt cuộc là cái quỷ gì, con mọt sách nổi danh của Tân gia sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy.

“Tốt – -” Tân Nhất Lai cười híp mắt nói, trong mắt là sự sự lạnh lẽo u ám, bàn tay khẽ động, chủy thủ giống như tia chớp đâm vào cổ họng của tên tù binh lúc nãy. Một dòng máu đỏ tươi đột nhiên phụt ra ngoài, Tân Nhất Lai nghiêng người tránh thoát, tất cả máu tươi tung tóe trên mặt đất, tạo thành một mảng lớn huyết hoa tươi đẹp.

Chẳng ai ngờ Tân Nhất Lai lại đột nhiên giết tên sát thủ này, nhanh như vậy, ác như vậy. Cho dù bàn tay của Cố Hưng đã từng giết rất nhiều người nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ giống như Tân Nhất Lai muốn giết liền giết. Hộ vệ đi theo cũng có chút bị kinh sợ, tù binh sống sót bện cạnh thậm chí đang phát run, Cố Hưng thề hắn là nghe được tiếng hai hàm răng của bọn tù binh va vào nhau.

“Tiếp theo đến phiên người nào?” Tân Nhất Lai xoa xoa con dao găm dính đầy máu tươi lên bờ vai của tên tù binh bên cạnh, thong thả ung dung hỏi. Tên tù binh kia sợ tới mức cả người xụi lơ, suýt nữa tiểu ra quần, vừa lớn tiếng vừa cầu xin, “Đừng giết ta, đừng giết ta, ta nói hết…”

Cố Hưng có cảm giác giống như mình đã bị đoạt mất công việc vậy, hắn có chút lo lắng không biết sau khi về kinh nên giao phó cho thái tử điện hạ như thế nào. Tới muộn làm hại vài hộ vệ và tiêu sư của Tân gia bị giết, Tân phu nhân Hoàng thị còn bị thương nhẹ, cuối cùng ngay cả chuyện thẩm vấn cũng bị Tân Nhất Lai đoạt mất, trong lòng Cố Hưng càng muốn thì lại kìm nén sợ hãi.

Tân gia đại gia bị cái quái gì vậy, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy?

Hắn đang nghĩ ngợi, Tân Nhất Lai đã lau sạch sẽ dao găm thu vào trong vỏ đao, xoay người, nhã nhặn hướng về phía Cố Hưng gật đầu một cái, lại thành khẩn cảm ơn, “Hôm nay đa tạ Cố tướng quân đã cứu giúp, nếu không phải tướng quân tới kịp, một nhà chúng ta chỉ sợ phải bỏ mạng ở nơi đây. Ân cứu mạng, sau này nhất định sẽ hồi báo.”

Cố Hưng cũng không dám đem chuyện như vậy ôm vào người mình, vội vàng giải thích: “Tân đại nhân không cần phải khách khí, tại hạ chỉ là phụng mệnh làm việc. Vốn nên sớm đuổi tới, không ngờ giữa đường bị lạc, mới để cho mấy tên sát thủ đó đả thương hộ vệ của quý phủ, chờ đến khi trở về kinh thành, ta còn phải đi thỉnh tội với thái tử điện hạ.”

Thái tử? Đôi mắt của Tân Nhất Lai chợt lóe lên một tia kỳ quái, trên mặt hiện lên vẻ bất ngờ, “Thái tử điện hạ làm sao có thể…”

Tại sao Thái tử có thể biết được bọn họ sẽ bị tập kích, hơn nữa còn ngàn dặm xa xôi phái người tới cứu hắn, chẳng lẽ trong chuyện này có âm mưu gì?

Cố Hưng trả lời: “Điện hạ nói đại nhân làm quan thanh chính, đắc tội không ít người, sợ rằng sẽ có người gây bất lợi cho ngài, cho nên mới giao cho ta dẫn theo vài huynh đệ đến hộ tống ngài một đoạn đường. Ta vốn còn tưởng rằng ngài ấy suy nghĩ nhiều, không ngờ thực sự có người to gan lớn mật như thế, ngay cả mệnh quan của triều đình cũng dám động thủ.”

“Không phải ngài cũng nghe thấy sao, bọn họ là người của Tạ Thiên Tổng Thủ Ngự phủ Tế Nam, nếu ta nhớ không lầm, vị Thiên Tổng đại nhân kia họ Tạ.” Cố Hưng chỉ chỗ đó cười rộ lên.

Tạ gia trong miệng hắn là thừa tướng đương triều, cũng là nhà mẹ đẻ của Tạ quý phi. Dưới gối Tạ quý phi có hai người con trai, theo thứ tự là Nhị hoàng tử Từ Long và Lục hoàng tử Từ Hành. Lục hoàng tử tuổi còn bé không cần nói đến, Nhị hoàng tử Từ Long nhỏ hơn Thái tử điện hạ nửa tuổi, xưa nay nổi danh hiền đức, hơn nữa sau lưng có Tạ gia làm chỗ dựa vững chắc, ở trong triều cũng có chút phân lượng, điều này đối với Thái tử mẫu thân mất sớm nhà ông bà ngoại lại xuống dốc mang đến áp lực cực lớn.

Hôm nay thích khách ám sát Tân Nhất Lai là do lúc ở Tô Châu làm quan đã đắc tội với địa chủ ở đó, hắn ta đã tốn một số tiền lớn mời tới, đạo tặc tầm thường tất nhiên sẽ không dám chấp nhận làm loại chuyện như vậy, địa chủ kia có một người họ hàng họ Tưởng có chút ít “giao tình” với vị Tạ Thiên Tổng kia, Tạ Thiên Tổng dựa vào Tạ gia, chưa từng để vào mắt một Tân gia nho nhỏ, lúc này lập tức đáp ứng, nên hôm nay Tân Nhất Lai bị ám sát.

Thấy Tân Nhất Lai mỉm cười chẳng nói đúng sai, Cố Hưng mơ hồ đoán được có lẽ là hắn ta động liễu nghi tâm, sau đó cũng không tiện lại giải thích nữa, chỉ nói: “Lúc trước ta cũng nghe người ta nói Thái tử ngu dốt, không chịu trọng dụng, chào đón chân nhân, mới hiểu được cái gì gọi là miệng nhiều người xói chảy vàng*, tích lũy hủy tiêu cốt**. Cũng không phải là ta thay Thái tử nói chuyện, đợi đại nhân trở về phủ, gặp Tân thái phó sẽ lập tức biết rõ. Thái tử điện hạ có lẽ bướng bỉnh, nhưng người lại thẳng thắn chân thành tha thiết, lại thật thà hiếu thảo, nếu không, không cần ta phải nói, với tính tình của Tân thái phó, cũng sẽ không khen ngài ấy một câu…”

*Miệng nhiều người xói chảy vàng (nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn).

**Tích lũy hủy tiêu cốt: miệng đời đáng sợ, lời nói của thế gian có thể lấy đi mạng người, miệng lưỡi thế gian.

Tân Nhất Lai cười cười, “Hóa ra là Thái tử điện hạ cứu giúp, ta chỉ là nhất thời sững sờ. Chờ về đến kinh thành, nhất định sẽ tự mình nói lời cảm tạ.” Về phần trong lòng hắn nghĩ như thế nào, Cố Hưng cũng không biết.

“Vậy những người này?”

Nụ cười trên mặt Tân Nhất Lai càng thêm lạnh lẽo, “Nếu đã dám động đến ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả. Giữ lại một hai người còn sống tương lai sẽ để làm chứng trước công đường, còn lại tất cả giết hết đi, cũng không thể dắt một chuỗi hồ lô đến kinh thành.” Hắn hời hợt nói một câu phán quyết tử hình hơn mười người đang quỳ trên mặt đất, gương mặt Cố Hưng co quắp vài cái, càng cảm thấy Tân gia đại gia thật sự là vô cùng đáng sợ.

Xử lý xong chuyện bên này, Tân Nhất Lai lập tức quay mặt đi về phía xe ngựa, vừa rồi còn âm u đầy trời, đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đã mưa thuận gió hoà, dịu dàng tình cảm, trong miệng còn ôn nhu hỏi: “An ca nhi*, mẹ của con bị thương thế nào rồi?”

*An ca nhi: Cách gọi thân thiết của người lớn đối với bé trai, bé gái sẽ gọi là “thư nhi”.

Trong xe ngựa một thiếu niên lang mười sáu mười bảy tuổi nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, thấp giọng trả lời: “Phụ thân không cần phải lo lắng, chỉ bị thương nhẹ ngoài da, cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là Tấn ca nhi và Thọ ca nhi bị kinh sợ, vừa rồi còn liên tục khóc nháo, A Trân đang dỗ dành bọn chúng.”

“Muội muội con đã tốt hơn chưa?”

Gương mặt thiếu niên lang lộ ra nụ cười vui vẻ, “Lá gan của A Trân cũng lớn, vừa rồi còn cầm đao nhất định muốn xuống chọc tên thích khách kia vài đao nữa, con khuyên can mãi mới ngăn được muội ấy lại.”

Tân Nhất Lao đắc ý nói: “Muội muội con không giống như các thiên kim khuê các ốm yếu kia, từ nhỏ lá gan của nó đã lớn, năm ngoái còn đi theo chúng ta cùng nhau săn bắn nữa đó.”

Thiếu niên lang: “Phụ thân nhanh lên xe đi, a nương vẫn luôn lo lắng cho ngài.”

Đợi Tân Nhất Lai lên xe ngựa, thiếu niên lang kia lại sải bước đi đến trước mặt Cố Hưng hành đại lễ, “Đại ân không dám nói cảm ơn, Cố thúc sau này nếu có gì sai bảo, dù Thụy Hòa có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ.”

Cố Hưng trợn to hai mắt, không dám tin lẩm bẩm nói: “Ngươi là Thụy Hòa? Đã lớn như vậy rồi! Lúc trước rời khi kinh mới bảy tám tuổi, bỗng chốc biến thành người lớn. Ngươi lớn lên cũng không giống với cha ngươi.” Tân Nhất Lai miễn cưỡng được xưng tụng là tướng mạo đường đường, nhưng tuyệt đối không phải là tuấn mỹ, nhưng Tân Thụy Hòa này lại có được gương mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, giơ tay nhấc chân lại là phong thái trác tuyệt, thanh nhã tuấn dật, nhưng lại là một thiếu niên lang. A, nghe nói lúc Tân thái phó còn trẻ cũng cực kỳ anh tuấn, cho nên Khâm Thiên nữ đế mới đặc biệt chỉ ông ta là thám hoa lang đây.

Tân Thụy Hòa vuốt cằm cười, “Mọi người đều nói chất nhi giống gia mẫu.”

So sánh với Tân Nhất Lai người trước người sau hai gương mặt hoàn toàn bất đồng, thiếu niên Tân Thụy Hòa cư xử khéo léo hơn nhiều, từ đầu đến cuối không chỉ cười nhẹ nhàng, hơn nữa lời nói còn ôn nhu nhỏ nhẹ, nói năng ân cần, làm cho người ta như tắm trong gió xuân.

Cách đó không xa trong xe ngựa, Tân Đại Trân vén rèm xe lên liếc nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói chuyện với đệ đệ sinh đôi Thụy Xương: “Đại huynh lại lừa gạt người ta.”

Thụy Xương giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của nàng, gương mặt béo tròn nhỏ nhắn phồng lên hướng về phía Tân Nhất Lai hỏi: “A cha đã hỏi rõ là ai chỉ điểm chưa? Nhà chúng ta có nhiều người bị thương như vậy, cũng không thể dễ dàng buông tha bọn họ.”

“Nói cứ như bản thân mình vô cùng lợi hại không bằng.” Đại Trân che miệng cười, “Mới vừa rồi là ai khi nhìn thấy những thích khách kia thì bị hù dọa, sợ đến không dám động đậy. Ngày thường cũng không chịu gọi ta là tỷ tỷ, hôm nay đã biết ai lớn ai bé rồi chứ? Nếu không phải ta nhanh tay lẹ mắt kéo ngươi một phen, chỉ sợ lúc này ngươi đã nằm trên giường rồi.”

Mặt Thụy Xương đỏ lên, ư ư nói: “Ta… Ta chỉ sững sờ một tý thôi.” Hắn kéo ống tay áo của Đại Trân, thật lòng thật dạ nói cám ơn: “Vừa rồi cảm ơn ngươi.”

“Hử?”

“Biết rồi, a tỷ.”

Lúc này Đại Trân mới hài lòng.

“Hai tỷ đệ các con yên tĩnh một chút.” Tân Nhất Lai một tay ôm ấu tử, một tay ra dấu chớ có lên tiếng, “A nương của các con đang bị thương, để cho bà ấy nghỉ ngơi một chút đi.”

Đại Trân lập tức che miệng lại, chớp mắt dùng sức gật đầu, đề thấp thanh âm nói: “Vâng.” Nói xong, lại hướng về phía Thụy Xương nháy mắt ra hiệu, “Không được nói chuyện.”

Hoàng thị hơi có vẻ mệt mỏi nói: “Thiếp không sao, chỉ là vừa rồi nhắm mắt lại trong mắt đều là tình cảnh máu chảy đầm đìa, chi bằng trò chuyện với bọn nhỏ, trong lòng thiếp cũng thấy thoải mái hơn chút ít.”

Tân Nhất Lai nghe vậy, lại vội vàng phân phó Đại Trân và Thụy Xương bồi Hoàng thị nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, Thụy Hòa hàn huyên với Cố Hưng cũng đã trở về xe, nói chuyện với Tân Nhất Lai: “Cố thúc vẫn ngay thẳng giống như trước đây, làm cho lòng người cảm thấy thân thiết.”

Tân Nhất Lai giễu cợt, “Lần trước con gặp hắn cách đây đã mười năm rồi, vẫn còn nhớ rõ tính tình của người ta như thế nào à.”

Thụy Hòa nói: “Vẫn còn một chút ấn tượng mơ hồ. Lúc ấy Cố thúc cũng mới hơn hai mươi, bọn họ cũng cùng tuổi, chỉ có mình thúc ấy nguyện ý chơi đùa với chúng con.”

Hoàng thị cũng cười, “Khi những tên thích khách kia đột nhiên nhảy ra, ta còn tưởng rằng mọi người sẽ bỏ mạng ở nơi này, không ngờ lại gặp được Cố Hưng. Hắn bị điều đến phủ Tế nam sao?”

“Nói là Thái tử điện hạ phân phó hắn tới đón chúng ta.” Thụy Hòa nhíu nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Cũng không biết Thái tử có được tin tức từ nơi nào? Chẳng lẽ bên cạnh tên Tạ Thiên Tổng kia còn có người của thái tử?” Tuy sống ở Tô Châu, nhưng cũng có nghe được những tin đồn trong kinh thành, ở trong triều danh tiếng của Thái tử điện hạ hình như không được tốt lắm, trong đầu Thụy Hòa, vẫn cho rằng đó là một tên ngu ngốc, nhưng hôm nay nghe Cố Hưng nói đến, lại cảm thấy dường như hắn ta hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu.

Hoàng thị kinh ngạc nói: “Vậy làm sao thoát khỏi mối quan hệ này với Thái tử đây?”

Đại Trân chen miệng vào, “Không cần phải quan tâm đến việc tại sao hắn biết được, nói cho cùng, là người khác đã cứu chúng ta. Nếu không phải Cố thúc đuổi tới, hôm nay chỉ sợ cả nhà chúng ta đã mất mạng, ân tình lớn như thế, chỉ cần nhớ hồi báo là tốt rồi. Đại ca nếu vẫn còn nghi hoặc khó hiểu, lát nữa nói với gia gia (ông nội) tìm Thái tử điện hạ để hỏi cho rõ ràng là được mà.”

Tân Nhất Lai nghe thấy vậy lập tức hiểu ra, gật đầu cười nói: “A Trân nói đúng, bất kể như thế nào, thì người ta cũng đã cứu chúng ta một mạng, vậy mà chúng ta còn hoài nghi, nếu bị Thái tử biết được, không biết sẽ thất vọng đến thế nào.” Kỳ thật cũng không thể trách hắn đa nghi, dù sao thân phận của Thái tử rất nhạy cảm, mà trùng hợp chuyện này lại liên quan tới Tạ gia, Tân Nhất Lai khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Cho dù như thế nào, thích khách cũng không phải do Thái tử phái tới, như vậy là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.