Sau khi rời nha môn, Tân Nhất Lai không về phủ, mà ở lại biệt viện đã từng trốn lúc trước. Lần này cũng không phải là vì tránh né Tân lão gia tử, mà lo lắng Tân phủ sẽ bị người ta chặn cửa. Thậm chí ông ta còn đặc biệt sai người đi nói trước với Tân lão gia tử, nhưng mà Tân lão gia tử hoàn toàn không quan tâm, thật ra chuyện bị người ta chặn cửa cũng là một loại trải nghiệm mới lạ với lão nhân gia, nghĩ đến hôm nay phát ra tiếng động lớn như vậy đều là do đứa con trai hỗn trướng của mình gây lên, ông vừa sợ hãi lại vừa hơi đắc ý, vì vậy cả ngày đều là vẻ mặt tươi cười, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Vừa mới bước vào nhà, Tân thái phó còn chưa kịp uống chén trà, hạ nhân đã bẩm báo Tề tướng quân cầu kiến, Tân thái phó còn chưa kịp nhớ ra vị Tề tướng quân này là ai, lập tức lại có người thông báo nói Võ Anh Hầu gia cũng đến phủ, sau đó chưa đến thời gian một nén nhang lại có liên tiếp bốn năm vị đại quan trong quân tới, trong lòng Tân thái phó rơi lộp bộp, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tân Nhất Lai lại nhắc ông nên trốn đi. Tuy rằng lão gia tử muốn khoe khoang với người ta, nhưng nếu có quá nhiều người tới, đừng nói là khoe khoang, chỉ cần xã giao thôi cũng là một phiền phức lớn.
Thằng con trai hỗn trưỡng kia, nhanh chóng chạy trốn một mình, để lại cho ông ta một rắc rối lớn phải thu dọn, thật là đáng đánh đòn!
Cho dù Tân thái phó có đau buồn cũng phải vui vẻ bảo hạ nhân mời các vị khách tới sảnh ngoài (*), lại cho người đi gọi Thụy Hòa đến chào hỏi khách khứa, con trai không có ở đây cũng không sao, ông vẫn còn có đứa cháu để sai bảo, đứa cháu ngoan này còn đáng tin cậy hơn thằng con trai hỗn trướng kia nhiều.
(*)Tiền thính ( 前厅): là gian phòng để đi thông vào phòng chính hoặc phòng làm việc, có thể dùng để tiếp khách.
Mặc dù mấy vị đại quan trong quân đội không gặp được Tân Nhất Lai, nhưng cũng không ngăn được bọn họ mở miệng hỏi, cứ nắm chặt không tha chuyện thuốc nổ ở thành Bắc, dù thế nào Tân thái phó cũng chỉ nói là không biết, quan trọng là ông thực sự không biết gì hết, cũng không phải là cố ý lừa gạt, mấy vị đại quan nhanh chóng bị thái độ của ông làm cho phát điên.
Thời gian gần đây Võ Anh Hầu phủ và Tân gia qua lại khá thân thiết, Hầu gia nói chuyện cũng hơi tùy ý, dựng râu trừng mắt nói với Tân lão gia tử: “Lão hồ đồ ngươi, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy thế nhưng lại không biết chút gì, rốt cuộc là ngươi biết được cái gì hả?”
Tân lão gia tử cũng tức giận, mặt trầm xuống, thẹn quá hoá giận nói: “Lão phu hồ đồ lúc nào hả? Rõ ràng đây là công vụ của Công Bộ, có liên quan gì đến nhà chúng ta chứ? Có ai tự nhiên mang công vụ của triều đình về nói cho người nhà nghe không. Lão đầu tử ngươi còn muốn châm ngòi ly gián đừng trách lão phu không khách khí, lát nữa ta sẽ bảo lão Đại nhà chúng ta đừng để ý tới ngươi.”
Võ Anh hầu bị ông làm cho tức giận đến bật cười, chỉ về phía Tề tướng quân đang đứng bên cạnh ông nói: “Ngươi nhìn đi, nhìn vẻ mặt của hắn này, có một đứa con rất tốt rất giỏi, lại vênh váo ở trước mặt chúng ta. Ta hỏi này ngươi mới có mười tuổi sao?”
“Sao nào, ngươi có thể nói lão tử, nhưng lão tử không được nói ngươi hả.” Tân lão gia tử hừ nói: “Lão tử không chỉ có một đứa con tốt, mà còn có một đứa cháu ngoan nữa đó. Thụy Hòa vào đây đi – -” ông vừa mở miệng, Thụy Hòa đành phải kiên trì đứng ra cho các chư vị đại quan triển lãm, Võ Anh hầu thấy Tân thái phó không biết chuyện gì, ông ta lập tức chuyển mục tiêu sang Thụy Hòa, vẻ mặt ôn hoà nói: “Thụy Hòa đúng là một đứa bé ngoan, trước kia khi thằng bé này còn giúp đỡ ở Chiêm Sự Phủ lão phu vẫn luôn nghe thấy Tứ lang tán dương thằng bé, nói một mình thằng bé này có thể chống đỡ được một nửa Chiêm Sự Phủ.”
Thụy Hòa vội vàng khiêm tốn, “Đều là do Cố thúc ưu ái, lúc trước khi con còn ở Chiêm Sự Phủ nhờ có thúc ấy quan tâm chỉ bảo, tiểu tử đã được lợi rất nhiều ạ.”
“Không cần phải khiêm tốn, thiếu niên tài hoa như ngươi dù có khen thế nào cũng không quá đáng. Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Lương Triều chúng ta hơn một trăm năm qua cũng không phải là hư danh. Đúng rồi – -” Võ Anh hầu chuyển đề tài, tươi cười trên mặt càng thêm thân thiết, “Cha ngươi dùng thứ gì để nổ tung núi vậy, ngươi có biết không?”
Thụy Hòa cũng không giấu diếm ông ấy, trầm giọng đáp: “Đó là do gia phụ tự mình nghĩ ra, trước kia ở phía nam cũng đã thí nghiệm, không biết đã phá hủy bao nhiêu cái thôn trang, mới xem như là thành công, đúng lúc muốn san núi xây Viện Khoa Học, cho nên mới đưa đến thành Bắc. Nhưng mà món đồ này vô cùng quý giá, gia phụ làm ra cũng không nhiều lắm.”
“Quý giá sao?” trong lòng Võ Anh hầu run lên, không khỏi liếc mắt nhìn nhau với mấy vị đồng liêu, Tề tướng quân vội vàng nói: “Nếu thật sự có sức mạnh mở núi phá đá, có quý giá bao nhiêu cũng không sao, cùng lắm thì chúng ta đến phủ Chung Thượng Thư đòi tiền, nếu ông ta không cho, thì chúng ta sẽ cho ông ta một trận.”
Tân thái phó nghĩ cảnh một đám đại quan chạy đến phủ Chung Thượng Thư gào khóc, bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Võ Anh hầu cười ha ha, “Chính ngươi nói đó nha, đến lúc đó ngươi sẽ phải dẫn đầu.” Nói xong, ông ta lại quay đầu hỏi Thụy Hòa, “Ngươi nói thử xem cái vật kia đắt thế nào? Nói ra một chút để chúng ta cân nhắc.”
Thụy Hòa cẩn thận suy nghĩ một lát, “Nếu tính theo cân nặng, thì một cân thuốc nổ khoảng chừng mấy lượng bạc. Nhưng mà nếu làm được nhiều, có lẽ giá tiền sẽ hạ xuống.”
“Cái vật đó gọi là thuốc nổ sao?” Võ Anh hầu vuốt vuốt râu, “Một cân thuốc nổ có thể làm nổ được bao nhiêu thứ?”
Thụy Hòa cười khổ, “Chuyện này cũng không thể nói rõ được. Nghe ý tứ của gia phụ thì ngọn núi ở thành Bắc không cao lắm, cũng không có nhiều đá, muốn san bằng ngọn núi đó có lẽ sẽ cần khoảng hai ngàn cân.”
“Cũng không nhiều lắm.” Võ Anh hầu nói xong thì nghiêng đầu sang chỗ khác khe khẽ nói nhỏ với mấy vị đồng liêu, hoàn toàn đặt Tân thái phó và Thụy Hòa sang một bên. Thụy Hòa cũng không giận, im lặng đứng ở một bên, nhưng Tân thái phó lại hơi mất hứng, thỉnh thoảng chen vào vài câu để chứng tỏ sự tồn tại của mình. Võ Anh hầu cũng không dám làm khó dễ ông ấy.
Một đám người ngồi ở Tân phủ nửa ngày, cuối cùng vẫn không đợi được Tân Nhất Lai về nhà, mọi người vốn đã đoán được Tân Nhất Lai đang cố ý trốn tránh, không khỏi thầm mắng một tiếng lão hồ ly, sau đó rối rít đứng dậy cáo từ, trong đầu lại nghĩ sáng sớm mai phải đến nha môn Công Bộ chặn người.
Chờ đến ngày hôm sau chạy đến nha môn Công Bộ, nhưng lại không chặn được người, hỏi ra mới biết hôm nay là ngày hưu mộc (*) của Tân Nhất Lai.
(*)Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
“Cả nhà đều là hồ ly!” Võ Anh hầu tức giận ném roi ngựa, “Lão tử mặc kệ, tiến cung tìm bệ hạ làm chủ đi!” Sau đó, ông ta dẫn một đoàn các đại quan tức giận gào thét đi tìm Hồng Gia Đế giúp đỡ.
Gần đây Hồng Gia Đế đang tu thân dưỡng tính, đa phần chuyện lớn trong triều đều giao vào tay Từ Canh, thỉnh thoảng có chuyện lớn Từ Canh không quyết định được mới đến tìm ông xin chỉ bảo, phần lớn thời gian Hồng Gia Đế đều viết chữ vẽ tranh, hoặc là luyện quyền với thị vệ, sau mấy tháng, quả nhiên thân thể đã khoẻ mạnh hơn rất nhiều.
Nghe nói Võ Anh hầu cầu kiến, Hồng Gia Đế hơi cảm thấy bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng đoán ra lý do của ông ta, không khỏi lắc đầu cười, “Chắc là ăn phải chè bế môn (*) của Tân Nhất Lai nên muốn tìm trẫm ra mặt đây mà?”
(*) Chè bế môn: bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn)
Từ Phúc Lễ cười nói: “Còn phải nói, tiếng động hôm qua thật sự là khiến lão nô sợ muốn chết, tuy rằng Tân thị lang đã báo trước với trong cung, nhưng nô tài không ngờ sẽ có tiếng động lớn như vậy. Nghe người ta nói, mới có một ngày, mà một ngọn núi nhỏ ở thành Bắc đã bị san bằng rồi đó. Nếu trên chiến trường cũng nhanh chóng như vậy, những người Hồ kia chắc chắn sẽ sợ tới mức người ngã ngựa đổ, cũng khó trách đám người Hầu gia lại vội vã như thế.”
“Cũng là do trẫm không đúng, lúc trước Tân Nhất Lai dâng tấu từng đề cập đến chuyện này, trẫm vẫn không để nó ở trong lòng, cảm thấy có hơi không đáng tin, không tưởng tượng được thuốc nổ này lại thực sự có sức mạnh như thế. Lần này Tân Nhất Lai tung ra một chiêu lớn như vậy, nói không chừng là nhằm vào trẫm đó.” Hồng Gia Đế cười nói, tính tình ông ôn hòa, cũng nhận ra là Tân Nhất Lai cố ý không tức giận, ngược lại lại cảm thấy buồn cười, “Hắn ta và Tân thái phó thật không hổ là hai cha con, tính tình thật sự là giống nhau như đúc.”
Lúc nói chuyện, Nội thị đã mời Võ Anh hầu và vài vị tướng quân vào trong vườn, Võ Anh hầu ba chân bốn cẳng xông lên trước, sau khi vội vã hành lễ, mạnh mẽ nói: “Bệ hạ, có một chuyện lớn!”
Hồng Gia Đế dở khóc dở cười vung tay một cái, “Ngươi rất ít khi làm như thế này, trẫm còn không biết ngươi sao, không phải là vì thuốc nổ của Tân Nhất Lai mà đến sao, người ta không chịu gặp ngươi, ngươi lại chạy đến chỗ trẫm tìm viện binh.”
Võ Anh hầu bị một câu nói của ông lật tẩy lý do nhưng không hề xấu hổ, cười hơ hớ tiến gần lên phía trước nói: “Còn không phải là do vi thần sốt ruột sao. Bệ hạ, đây chính là bảo vật quốc gia, hôm qua vi thần đã phái người đến thành bắc nhìn rồi, hay thật, một ngọn núi đá lớn, rắn chắc như vậy, lại bị bọn họ san bằng, trên mặt đất còn bị nổ thành từng hố to. Nếu ném thứ đồ này vào trong doanh trại người Hồ, ha ha ha, bọn chúng chắc sẽ chẳng còn mạng.”
Mấy vị tướng quân còn lại cũng rối rít phụ họa, Râu Quai Nón còn nhân cơ hội nói: “Nghe nói Công Bộ mở xưởng khai thác mỏ còn thuê quân nhân tàn tật, trả lương cũng rất là hợp lý. Bệ hạ, chuyện tốt như vậy cũng không thể để đại doanh Thiên Tân hưởng một mình được, nghĩ kỹ thì đại doanh Tây Bắc của chúng ta mới có nhiều quân nhân tàn tật nhất, bọn họ phải làm sao bây giờ? Đều là bị thương vì tận trung với nước, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.”
Ông ta một lời đã nói ra, mấy vị đồng liêu phía sau cũng vội vàng ủng hộ, còn có người trực tiếp đi về phía Võ Anh hầu, “Hầu gia ngài cũng nên hỏi han quan tâm Tứ tướng quân, chuyện gì tốt cũng bị hắn đoạt mất.”
Võ Anh hầu cũng không mắc mưu, hừ nói: “Chuyện đó mắc mớ gì đến bổn hầu hả? Xưởng xi măng kia chủ yếu là do một mình Tân Nhất Lai mở ra, hắn muốn mời ai cũng là do hắn định đoạt. Tứ lang nhà chúng ta và Tân Nhất Lai hợp ý, còn cứu cả nhà bọn họ, đó là quá mệnh giao tình (*), tất nhiên Tân Nhất Lai sẽ thiên vị hắn. Vả lại bên phía Bắc Sơn, Công Bộ cũng không cấp nhiều tiền, cộng thêm Hộ Bộ mới phát cho ít bạc như thế, đừng nói là xây thư viện, có thể san núi cũng không dễ dàng.”
(*) Quá mệnh giao tình: Cũng nghĩa với sinh tử chi giao (bạn sinh tử), có mối quan hệ rất tốt, cùng nhau trải qua sống chết đau khổ.
Mấy người còn lại bị ông chặn họng ngay cả một câu cũng không nói được, Hồng Gia Đế cũng cười, nhìn Râu Quai Nón một cái, hoài nghi hỏi: “Đây là…”
Râu Quai Nón cười hì hì tiến lên bái kiến, “Bệ hạ ngài không nhận ra thần sao, vi thần là Hoắc Kỳ đây ạ.”
Hồng Gia Đế lập tức trừng lớn mắt, “Hoắc Kỳ, sao ngươi lại thành ra như vậy?” Hoắc Kỳ là hộ vệ của Hồng Gia Đế khi còn trẻ, sau khi Hồng Gia Đế đăng cơ ông ta đã đến đại doanh Tây Bắc, bảo là muốn vì nước giết địch, chuyến đi này cũng đã mười mấy hai mươi năm, đã rất lâu rồi không gặp mặt, thị vệ khôi ngô thanh tú năm đó đã biến thành một hán tử mặt mũi tràn đầy tang thương thô ráp trước mặt, Hồng Gia Đế không nhịn được cảm thấy vô cùng bùi ngùi.
Quân thần hai người đã rất nhiều năm không gặp, tất nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói, chỉ tiếc là bây giờ đang có nhiều người, Hồng Gia Đế cũng không tiện nhiều lời, bèn ra hiệu bảo ông ta lát nữa ở lại. Đãi Hồng Gia Đế liên tục cam đoan cho dù phải đập nồi bán sắt cũng sẽ trang bị thuốc nổ cho quân đội, lúc này đoàn người Võ Anh hầu mới hài lòng cáo từ, Hoắc Kỳ tiện thể ở lại trong cung tâm sự nỗi lòng ly biệt với Hồng Gia Đế.
Nghe thấy Hoắc Kỳ nói đến chuyện thê tử mất sớm, cho đến khi gắn bó làm bạn với con gái, đôi mắt Hồng Gia Đế cũng đỏ lên, chân tình thực lòng nói: “Ngươi cũng đã lớn tuổi rồi, sau này nên ở lại kinh thành, cẩn thận chăm sóc thân thể cho tốt. Đứa nhỏ trong nhà chưa thành thân sao?”
Hoắc Kỳ vội vàng trả lời: “Cũng là vì hôn sự của nha đầu kia nên mới trở lại. Hiện giờ đã là một đại cô nương mười tám tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chưa đính hôn, trong lòng vi thần cũng rất nôn nóng. Đúng lúc có chuyện phải trở về kinh, nên đã nói với Tần đại soái một tiếng để triệu vi thần hồi kinh. Từ nhỏ nha đầu kia đã không có mẹ, chuyện chung thân khó tránh khỏi có hơi không thuận lợi, vi thần nghĩ dù sao trở về kinh thành cũng còn có lão phu nhân ở trong phủ và một đám thân thích giúp đỡ, vẫn tốt hơn so với ở Tây Bắc.”
Hồng Gia Đế nghe vậy gật đầu, “Trẫm cũng cho… người giúp một tay thử xem.” Ông vốn định nói là cho thái hậu giúp đỡ, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ông thật sự không tin tưởng bên phía thái hậu cho lắm.
Hoắc Kỳ lại ngạc nhiên mừng rỡ vội vàng quỳ tạ ơn, “Đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Rốt cuộc vẫn là cựu thần lúc còn trẻ, Hồng Gia Đế đối với Hoắc Kỳ rất khác với những người khác, nhất là hiện giờ ông cũng không có việc gì để làm, cẩn thận hỏi tình hình của nương tử Hoắc gia và yêu cầu chọn con rể của Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, hơi thẹn thùng nói: “Không dám giấu bệ hạ, tướng mạo của nha đầu nhà vi thần không thể chê được điểm nào, chỉ là tính tình không được tốt, từ nhỏ nàng đã đi theo vi thần, được nuôi dạy giống như con trai, không dịu dàng ngoan ngãn bằng các cô nương ở kinh thành, tính tình của đứa nhỏ này lại bướng bỉnh, không thể chịu nổi chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp, cho nên, tuyệt đối không thể nạp thiếp, vì chuyện này vi thần đang sầu muốn chết đây.”
Hồng Gia Đế lại cười nói: “Chuyện này có gì đâu mà phải phát sầu, trong kinh thành có rất nhiều người không nạp thiếp, nếu người ta thật sự coi trọng, có ai khi không lại muốn rước thêm rắc rối về nhà. Nếu không phải năm đó tiên đế và thái hậu ép phải tuyển phi, trẫm ước gì trong hậu cung chỉ có một hoàng hậu.”
Hoắc Kỳ nghe vậy đôi mắt lập tức sáng lên, “Thật sự là như vậy sao?”
“Đương nhiên! Không nói tới nhà người khác, nhưng mà nói đến Tân gia, từ Tân thái phó cho đến Tân Nhất Lai, rồi đến Đại lang nhà bọn họ, a không đúng, Đại lang nhà bọn họ còn chưa thành thân. Nhưng tuổi cũng xấp xỉ, gia phong nhà bọn họ rất nghiêm chỉnh.” Hồng Gia Đế nói đến chỗ này trong lòng không khỏi khẽ động, nói đến Tân Thụy Hòa không phải là vẫn chưa thành thân sao.
Nhưng mà, mặc dù Hồng Gia Đế nghĩ tới Thụy Hòa, cũng không muốn tự ý se tơ hồng, Tân Thụy Hòa là trưởng tôn của Tân gia, tất nhiên sẽ cực kỳ thận trọng với chuyện lấy vợ, ông không biết rốt cuộc ý của Tân gia như thế nào, nếu tùy tiện chỉ hôn, nói không chừng sẽ tạo thành một đôi vợ chồng bất hoà.
Hoắc Kỳ cũng không có ý định nhằm vào Tân Thụy Hòa, ông ta đã sớm nghe thấy đại danh của Thụy Hòa, thậm chí sáng nay còn được người ta chỉ đứng từ xa nhìn hắn, cho dù là tướng mạo gia thế, hay là nhân phẩm tính tình, đều là số một số hai trong kinh thành, Hoắc Kỳ cảm thấy, một nhân vật như vậy, khuê nữ ngốc nghếch nhà ông không trèo cao được.
Đợi đến khi Hoắc Kỳ rời đi, Hồng Gia Đế càng nghĩ càng cảm thấy hôn sự của hai nhà Tân Hoắc có thể sẽ thành công, lại sai người gọi Từ Canh tới, nói suy nghĩ của mình cho hắn nghe, xong lại nói: “Có phải là Trẫm hơi quá chắc chắn không.”
Từ Canh cười thầm trong lòng, quả nhiên là ông trời kết nhân duyên, cho dù có quanh đi quẩn lại thế nào, cuối cùng vẫn là hai người bọn họ, “Nhi thần cũng cảm thấy chủ ý này của phụ hoàng rất tốt. Thụy Hòa là người thông minh, tính tình lại tốt, trong xương còn có ngạo khí, sẽ không nhìn trúng một tiểu cô nương tầm thường được nuông chiều từ bé, nói không chừng nương tử Hoắc gia chính là người mà hắn yêu thích đó. Nhưng mà phụ hoàng không cần phải sốt ruột, chọn ngày để hai người bọn họ gặp mặt rồi hãy nói sau.”