Hôn sự của Thụy Hòa và cô nương Hoắc gia được định ra khiến cho toàn bộ kinh thành đều kinh sợ, có người nghe nói là do Thái Tử làm mai, ai nấy đều xuýt xoa tiếc nuối, nếu sớm biết lời nói của Thái Tử điện hạ có tác dụng như vậy, bọn họ sao còn phải đi tìm Thái Hậu và Hồng Gia để làm gì, đi cầu xin Thái Tử có phải là tốt hơn không, mối hôn sự này đâu có đến lượt tên thổ phỉ Hoắc Kỳ kia.
Nhìn Hoắc Kỳ kia cao lớn thô kệch như vậy, khuê nữ nhà hắn chắc hẳn cũng không xinh đẹp gì cho cam, thật là đáng thương cho Đại lang củaTân gia! Mọi người nhao nhao bày tỏ thương tiếc cho Thụy Hòa. Hoắc Kỳ lại hoàn toàn mặc kệ mọi bàn tán bên ngoài, vui mừng mua đồ cưới cho con gái. Hoắc lão thái thái cũng rất vui mừng, lặng lẽ đưa không ít đồ đến viện của đại cô nương, nhị phòng và tam phòng vừa tức vừa hận, ăn không nói có nói lão thái thái bất công, lão thái thái vô cùng tức giận, gọi Hoắc nhị gia và Hoắc tam gia đến mắng cho một trận, rồi nói: “ Đó là vốn riêng của ta, ta thích cho ai thì cho, kẻ nào dám lải nhải? Từ nhỏ Đại cô nương đã không ở trong phủ, nàng chưa bao giờ nhận được thứ gì tốt ở trong phủ, ta cho nàng thêm một chút của hồi môn thì làm sao, hay là phải đợi các ngươi đồng ý mới được? Nếu như ta lại nghe thấy có kẻ nói ra nói vào, thì đừng trách ta không khách khí.” Lão nhị, lão tam bị bà mắng một trận, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, lập tức về tìm thê tử hung hăng khiển trách một hồi.
Hoắc Kỳ và Đại cô nương cũng không hề quan tâm đến những chuyện sóng gió xảy ra trong phủ, đối với Hoắc Kỳ, những việc không liên quan đến hồi môn của đại cô nương thì không việc gì phải để ý, dưới gối của ông chỉ có một cô con gái duy nhất, tất nhiên muốn cho nàng những thứ tốt nhất. Ngoại trừ của hồi môn là đồ thê tử đã mất để lại, Hoắc Kỳ còn âm thầm chuẩn bị một phần quà lớn.
Ngày hôm sau hạ triều, Hoắc Kỳ mang theo danh sách của hồi môn chặn Tân Nhất Lai, hai người tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, uống một chén trà nhỏ, Hoắc Kỳ đưa danh sách hồi môn cho Tân Nhất Lai, nói: “Đây là đồ cưới của đại nha đầu nhà ta, ngươi xem qua đi?”
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Việc trong phủ đều do thê tử của ta quản lý, đưa cho ta cái này làm gì?” Hơn nữa, hôn sự đã định vào sang năm, đâu có ai lại đưa cho thông gia coi danh sách hồi môn sớm như vậy. Hoắc Kỳ này đúng là một kẻ lỗ mãng. Ngoài miệng thì ông nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, ông càng nhìn gương mặt càng nghiêm trọng.
Danh sách của hồi môn rất dày, mấy trang đằng trước còn bình thường, càng về sau càng làm cho người ta sợ hãi, ngọc bội mã não tính từng cân, Hoắc gia ở kinh thành thật đúng là thâm tàng bất lộ, hoá ra lại có một gia sản giàu có như vậy? Tân Nhất Lai cảm thấy tờ danh sách trong tay như đang mọc gai, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt? Khó trách Hoắc Kỳ muốn đưa danh sách này cho ông xem từ sớm, nếu đưa muộn, Tân Nhất Lai quả thật không biết đi đâu để chuẩn bị sính lễ tương ứng.
Tân Nhất Lai xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ nói: “Hoắc huynh đang làm khó ta rồi.” Nhìn danh sách đồ cưới này, nhà bọn họ ít nhất cũng phải dùng một nửa gia sản để chuẩn bị sính lễ, tuy rằng tiền bạc không phải là vấn đề lớn, nhưng trong nhà cũng không phải chỉ có một mình Thụy Hòa, mắt thấy Thụy Xương và Đại Trân ngày một lớn, qua mấy năm nữa cũng phải bắt đầu tính chuyện cưới xin, lúc ấy phải làm sao bây giờ?
Hoắc Kỳ lắc đầu nói: “ Cũng sắp trở thành thông gia rồi, không cần phải xa lạ như vậy. Danh sách này ta đưa cho bên thông gia các ngươi xem trước, để các ngươi biết vậy thôi, mấy tờ cuối cùng là hồi môn của mẫu thân đã mất của nó không tiện cho người khác biết. Dưới gối của ta chỉ có một khuê nữ là nàng, tất nhiên là muốn cho nàng những thứ tốt nhất, nhưng bên trong có vài thứ quá chói mắt, ta chỉ sợ những người trong phủ mà thấy sẽ nói này nói nọ, cho nên mới viết ra hai tờ danh sách không giống nhau. “
Tân Nhất Lai nghe vậy đồng ý gật đầu, “ Danh sách này ta nhận, ngươi yên tâm, nhà chúng ta không phải thế gia đại gia tộc gì, nhưng tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không thậm đồ hồi môn của con dâu. Về phần sính lễ, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ tận tâm tận lực nhanh chóng đưa đến phủ. “
Hoắc Kỳ vui vẻ xoa xoa hai bàn tay,” Vậy thì dễ nói. “ Những việc này thì dễ nói rồi” nở một nụ cười thần bí, nhìn trái nhìn phải, tiến đến bên tai Tân Nhất Lai thì thâmd: “ Chúng ta là người một nhà không nói vòng vo nữa, ngươi có thể cho ta một ít thuốc nổ của ngươi được không?” Tân Nhất Lai nhíu mày “Ta nghe nói ngươi sắp nhận chức Đô chỉ huy sứ, sau này sẽ làm quan ở kinh thành, muốn thứ nguy hiểm kia làm gì? Lực sát thương của thứ này quá lớn, cho dù trong kinh thành có xảy ra chuyện cũng không thể tùy ý dùng nó. “
“ Ngươi không cần phải để ý nhiều như vậy.”
“Vậy thì không được.” Sắc mặt Tân Nhất Lai hơi trầm xuống, nghiêm túc nói: “Cho dù là thông gia, hay là trường hợp đặc biệt cũng không thể cho. Thuốc nổ là vũ khí quan trọng của quốc gia, bệ hạ đã đặc biệt căn dặn. Mỗi một cân thuốc nổ đều phải được tính toán ghi chép cẩn thận, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu xảy ra chuyện, không chỉ mất chức mà cái đầu của ta có giữ được hay không cũng khó nói. “
Hoắc Kỳ thấy ông nói nghiêm trọng như vậy, cũng không nói thêm nữa, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra nguyên nhân, “ Cũng là vì ta có một người bạn cũ ở đại doanh Tây Bắc, bởi vì đắc tội với người ta nên bị giáng chức đến trấn thủ thành Xương An. Ngươi cũng biết nơi quỷ quái đó là một vùng đất hẻo lánh, đến người Hồ cũng chẳng có mấy, còn đánh trận chi nữa, bạn cũ của ta có sức nhưng không có chỗ để dùng, mấy năm gần đây cũng đã già đi nhiều. Ta muốn cho hắn thứ gì đó tốt, để hắn dẫn binh đến doanh trại người Hồ làm loạn,thuận tiện lập chút công lao, tốt xấu gì cũng được rời khỏi nơi đó.”
Tân Nhất Lai dở khóc dở cười. “Ngươi đúng là nghĩ thật đơn giản. Ngươi có biết dùng thuốc nổ như thế nào không? Trước tiên phải tìm chỗ thích hợp để đặt, sau đó mới đánh lửa vào dây chì để làm nổ nó, người Hồ đi lại như một cơn gió, hắn ta có thể làm gì chứ? Đây cũng không phải là một cây súng, chỉ cần nâng lên ngắm bắn là có thể trúng. “
Hoắc Kỳ nghe xong mờ mịt hỏi,” Còn có mấy thứ đó nữa sao? Súng là cái gì vậy, ngươi làm cho ta hai ngàn cân đi. “
Tân Nhất Lai bị ông ta làm cho tức giận đến bật cười, “ Ngươi cho rằng đó là cải trắng hả, hai ngàn cân, nói thật là dễ nghe, bây giờ một mình ông đây cũng không thể làm ra. Nếu thật sự cho ta hai ngàn khẩu súng, ngươi có tin một thư sinh như ông đây cũng có thể tiêu diệt hết bọn người Hồ không.”
Hoắc Kỳ cuối cùng cũng đã hiểu ra, biết Tân Nhất Lai đang cười nhạo ông ta, không khỏi tức giận nói: “ Ngươi thật là đáng ghét, nói chuyện bình thường không được sao, lúc nào cũng cười nhạo ta. Ông đây chưa từng nhìn thấy súng, làm sao biết được nó tính bằng cân hay tính bằng cái hả? Ngươi có thời gian để giễu cợt ta, chi bằng tranh thủ thời gian đi chế tạo mấy thứ đó, đến lúc đó ta sẽ đợi xem ngươi làm thế nào để thu phục đám người Hồ đó. “
Tân Nhất Lai lập tức hạ hỏa, muốn chế tạo được súng đâu phải chỉ nói là làm được liền, cái khác không nói, chỉ riêng nòng súng thôi làm cũng khó. Cái miệng của ông ta thật đúng là không nói được lời nào dễ nghe. Nhưng mà, không chế tạo được súng, cũng không có nghĩa là những thứ khác không làm được, nghĩ đến những thợ thủ công đang ngày đêm làm việc để đúc đại bác, Tân Nhất Lai lại càng thêm tự tin, không nhanh không chậm ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng nói: “Thu phục bọn chúng cần gì phải dùng đến súng, chỉ cần mấy khẩu đại pháo thôi là đã khiến cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ rồi. Nhưng mà mấy khẩu đại pháo này ngươi cũng đừng mơ tưởng đến. Cố Hưng đã nói trước với ta rồi, sau khi hoàn thành đại bác, sẽ đưa đến cho thủy quân. Hiện giờ hải quan mới mở, người Oa và hải tặc đang nhìn chằm chằm, nên sẽ đưa đến đó để hỗ trợ thủy quân. “
Hoắc Kỳ nghe vậy trong lòng nóng nảy, “Tên Cố Hưng này thật là tham lam, thủy quân mới thành lập chưa được bao lâu, lại không biết xấu hổ mà tranh giành đại pháo với bọn ta. Ta nói ngươi nghe này thông gia, ngươi cũng phải coi ai cần hơn chứ. Bên Tây Bắc – “
“Hiện giờ không phải ở Tây Bắc vẫn còn đang thái bình sao?” Tân Nhất Lai không hề nể nang cắt ngang lời ông ta: “ Công báo hơn một năm qua ta đã xem thật kỹ rồi, hai năm qua cũng không có trận đánh nào lớn. Thủy quân vừa mới được thành lập, bởi vì sức quân còn yếu nên mới cần có đại pháo hỗ trợ, mấy ngàn người xuống biển, cũng chỉ là hạt muối bỏ biển mà thôi, nếu muốn đánh nhau với người Oa và hải tặc, không có chút tiền vốn thì sao có thể đánh được.”
Tân Nhất Lai dứt lời, lại nhướng mày nhìn ông ta cười, “Thông gia cũng đã hồi kinh, chưa kể phía Tây Bắc lúc này không có chiến sự, cho dù thật sự có đánh nhau, ngươi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi, ngươi thử nghĩ xem bệ hạ có thể cho ngươi quay về đó hãy không.”
Hoắc Kỳ buồn bực, nhưng lại không mồm mép bằng Tân Nhất Lai, thật sự không nói lại được ông, cuối cùng ông ta lưu manh nói, “ Không cần phải nói mấy chuyện đó với ta, ta mặc kệ. Dù sao ngươi cũng phải đưa đại pháo cho ta, nếu không ta sẽ đi tìm bệ hạ nói lý lẽ. “
Tân Nhất Lai không thèm để ý phất phất tay, “Đi đi đi, ta không sợ đâu. Ta sẽ nghe theo bệ hạ.”
Hoắc Kỳ thấy ông không sợ hãi, thì biết là ông và Hồng Gia đế đã thảo luận trước rồi, trong lòng càng lúc càng nghẹn khuất, tức giận giậm chân, “ Ngươi thật đúng là một tảng đá trong hầm cầu vừa hôi vừa cứng. Một chút tình cảm cũng không có. Mất công chúng ta là thông gia, thật sự là tức chết ta mà.”
Tân Nhất Lai buông tay, “Hoắc đại tướng quân của ta ơi,tốt xấu gì ngươi cũng phải nói lý một chút chứ. Tuy rằng vật này là do ta làm ra, nhưng nếu ta thật sự coi nó là đồ của nhà mình muốn cho ai thì cho, sớm muộn gì cũng rước họa vào người. Nếu tương lai Tân gia bị xét nhà, khuê nữ của ngươi phải làm sao? “
Hoắc Kỳ bị ông làm cho giật mình hỏi, “Thật sự là nghiêm trọng như vậy sao?”
Tân Nhất Lai nghiêm mặt gật đầu, “ Chuyện này đúng là rất nghiêm trọng.” Ông rất tò mò tại sao đến tầm tuổi này rồi Hoắc Kỳ có thể sống được như vậy, còn thuận lợi thăng quan tới tận tam phẩm, một chút nhạy cảm chính trị cũng không có.
Hoắc Kỳ cuối cùng cũng bị ông làm cho hoảng sợ, không còn quấn lấy muốn này muốn kia, nhưng trong lòng vẫn không chịu từ bỏ,quyết định sau này sẽ tìm Hồng Gia đế, quyết tâm làm mọi cách để có được đại bác ngàn cân kia … Nói cho cùng, thứ đó tính bằng cân hay tính bằng cái vậy?
Vào tháng chín, ba chiếc thuyền buôn ra khơi từ bến tầu Thiên Tân đã trở về, trên các con thuyền còn có một số lượng lớn hương liệu, đá quý và các loại bảo vật kỳ lạ, quý hiếm chưa từng nghe thấy, đồng thời mang đến cho hải quan khoản thuế đầu tiên — bốn mười hai ngàn lượng bạc. Sổ sách vừa được đưa đến tay Từ Canh, hắn nhanh chóng báo tin mừng cho Hồng Gia đế. Hồng Gia đế vô cùng vui mừng, ngự bút vung lên,trực tiếp đưa số bạc này đến nha môn Công Bộ, để Tân Nhất Lai dùng cho việc đúc đại bác.
Hai tháng sau, khẩu đại bác đầu tiên của Đại Lương được vận chuyển đến ngoại ô núi Lạc Sơn, Hồng Gia đế và Thái Tử cùng các đại thần trong triều tham gia lễ thử pháo, có lời đồn, ngày đó khi hồi kinh, hơn một nửa đại thần được khiêng trở về.