Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 71: Ném phân



Thực tế, không cần Đại Lang Hoàng gia nhắc nhở, bản thân Từ Canh cũng rất cẩn thận, không chỉ vì đề phòng những tiểu cô nương một lòng muốn bò lên trên, quan trọng hơn là lo lắng Từ Long nhân cơ hội đánh lén. Tuy rằng hắn đã cài người bên cạnh Từ Long, chỉ cần bên kia gió thổi cỏ lay hắn lập tức biết ngay, không sợ hiểm nguy chỉ sợ sơ sẩy* mà thôi, ngộ nhỡ không cẩn thận trúng bẫy, Từ Canh không muốn đánh cược tính mạng của bản thân.

*Câu gốc là “Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn”: Đây là tục ngữ tiếng Trung, không phải thành ngữ, biến tấu theo cách đảo chữ, trong đó chữ “vạn nhất” (nghĩa là một phần vạn, biểu thị một tỷ lệ cực nhỏ) quan trọng nhất, ám chỉ rằng bạn có thể gặp mười nghìn lần nguy hiểm mà vẫn biến nguy thành an, điều đó không đáng sợ, điều đáng sợ là trong một vạn lần đấy bạn “lỡ” sa chân đúng một lần thì coi như 9999 lần trước mất hết ý nghĩa. ( Cre: The Joker_tangthuvien)

Cho nên, ngày hôm sau lúc cưỡi ngựa ra ngoài, bề ngoài chỉ mang theo Kim Tử và năm sáu thị vệ, nhưng ám vệ ngầm đi theo ước chừng có hơn hai mươi người, cộng với những thủ vệ đang ở gần đó, đừng nói là thích khách, cho dù là một con ruồi cũng không lại gần hắn được.

Buổi tụ họp hôm nay là do huynh đệ Hoàng gia đề xuất, Trương thị viết thiệp mời bảy tám cô gái đang ở độ tuổi thích hợp tham gia, nghe nói Thái Tử điện hạ cũng sẽ đến, các tiểu cô nương đều đang mỏi mắt trông chờ, sáng sớm đã bắt đầu chọn quần áo trang điểm, lại hỏi thăm kỹ càng có những nương tử nào cùng đi. Nghe nói nương tử Tân gia cũng tham dự, không khỏi có người bĩu môi, “ Không phải ngày thường nàng ta chỉ thích xem náo nhiệt thôi sao, sao hôm nay lại đi thế này, đúng là thể diện của Thái Tử điện hạ rất lớn”

(Truyện được Ulrika edit tại WordPress Consuoinho.com)

Bởi vì Từ Canh hay qua lại với Tân gia, tất nhiên trong kinh thành sẽ có nhiều lời đồn, suy đoán xem có phải nương tử của Tân gia đã được chọn làm Thái Tử phi rồi hay không. Không ngờ đã hai năm trôi qua, vẫn không thấy trong cung có động tĩnh gì, vì thế lại có người đồn đại nói Đại nương tử Tân gia là một nữ Vô Diệm, nên Thái Tử điện hạ không muốn nhìn.

Đại Trân vốn không muốn đi ra ngoài giao thiệp, phần lớn những người ở trong kinh thành chưa từng gặp nàng, tất nhiên cũng có người tin, nhưng đa phần vẫn là khịt mũi coi thường, cho dù chưa gặp người thật, chỉ cần nhìn mấy lang quân Tân gia là có thể hình dung được. Về phần hôn sự của Thái Tử điện hạ —— đâu phải ai cũng muốn gả con gái nhà mình vào cung, không thấy Tân Nhất Lai và hai đứa con trai đang thu xếp tìm chồng cho nàng đó sao.

So với cô nương Tân gia quen biết Thái Tử điện hạ đã hai năm nhưng vẫn không có tiến triển gì, mấy vị nương tử mỹ mạo còn lại mới là đại địch, đặc biệt là cháu gái của Lâm các lão, nghe nói đó chính là vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Vì thế, Từ Canh vừa kêu người dắt ngựa đi, đã gặp Quý Phi nương nương kiếp trước của hắn.

Phương danh của Lâm Quý phi là Thục Mẫn, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, Lâm các lão một lòng đưa cô nương này vào cung. Dựa vào gia thế và tướng mạo của nàng ta được phong hậu vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng lại bị Thái Hậu cố tình làm xáo trộn, cuối cùng mới được phân làm Quý Phi. Kiếp trước Từ Canh không ham nữ sắc, hơn nữa Lâm Quý phi có chút cậy tài khinh người, cách nói chuyện lại không dễ nghe, tất nhiên Từ Canh càng ngày càng ít đến cung của nàng ta hơn.

Điều hắn không ngờ tới chính là, sau khi Từ Long tạo phản Từ Canh được Tân thái phó cứu đi, một đám phi tần hậu cung kẻ thì chạy trốn, người bị giết chết, nhưng chỉ có một mình Lâm Quý phi lại cầm đao cùng chết chung với kẻ thù. Sau rất nhiều năm, mỗi khi Từ Canh nhớ tới việc này đều vô cùng xúc động, trong lòng lại càng thêm kính trọng nàng ta.

Kiếp trước Từ Canh chưa từng thực sự thích người nào, một đám phi tần hậu cung không có mấy người có kết cục tốt, đời này hắn theo bản năng mà cách xa các nàng, cũng tránh gây tai họa cho người khác, hôm nay đột nhiên gặp được Lâm Thục Mẫn, nhất thời Từ Canh có hơi sửng sốt, rõ ràng chỉ mới thất thần có một lúc—— nhưng điều này ở trong mắt người khác, lại là Thái Tử điện hạ bị vẻ đẹp của Lâm Thục Mẫn mê hoặc.

Trái tim của Trương thị đập như đánh trống, trong lòng vô cùng lo lắng nhìn Đại Lang Hoàng gia, nhỏ giọng hỏi: “Hình như Thái Tử điện hạ hơi kỳ lạ chàng nhìn xem có phải không, sẽ không khéo quá thành dở chứ.” Nương tử Lâm gia quả thực xinh đẹp kinh người, Thái Tử điện hạ vẫn còn trẻ tuổi, nhất thời bị mê hoặc cũng không có gì lạ.

Đại Lang Hoàng gia xoa xoa huyệt thái dương, hối hận không thôi nói: “Sao nàng lại mời nương tử Lâm gia tới đây? Trong kinh thành vị này nổi danh là tài mạo song toàn, hơn nữa Lâm các lão còn có tâm đưa nàng ta vào cung, nếu như…… ôi trời, thật đúng là vác đá nện vào chân mình.”

Trương thị có hơi tức giận, “Nếu Thái Tử điện hạ thật sự đứng núi này trông núi nọ, cũng không thể trách A Trân đã cự tuyệt. Ngoài miệng thì nói rất dễ nghe, cái gì mà toàn tâm toàn ý, tình yêu chân thành, hoá ra đều là nói xằng nói bậy lừa dối người ta. Đừng nói chú dì, ngay cả ta khi nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái.” Nàng ta nói xong lại lặng lẽ nhìn trộm Đại Trân một cái, Đại Trân mím chặt môi, hơi hơi cúi đầu nhìn không ra vui buồn, nhưng Trương thị luôn cảm thấy trong lòng nàng không thoải mái lắm.

Thái Tử đến, bầu không khí của nơi này trở nên rộn ràng hơn, lập tức có người mượn cơ hội đến xun xoe trước mặt Từ Canh, nhóm nương tử cũng nhao nhao tiến lên bái kiến, tuy rằng trong lòng Trương thị khó chịu, nhưng gương mặt vẫn tươi cười giới thiệu từng người một với Từ Canh, đợi đến khi Lâm Thục Mẫn tiến lên, Trương thị cố ý nói: “Vị này chính là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành chúng ta, chắc là Thái Tử điện hạ đã sớm nghe tới.”

Vẻ mặt Lâm Thục Mẫn ửng hồng, rụt rè tiến lên hành lễ với Từ Canh, “Thiếp thân ra mắt Thái Tử điện hạ.”

(Truyện được Ulrika edit tại WordPress Consuoinho.com)

Từ Canh vội vàng mỉm cười gật đầu, khách khí hỏi han vài câu với nàng ta, tuy nói chuyện không nhiều lắm, nhưng lại có vẻ thân thiết hơn nhiều nếu so với sự xa cách khi chào hỏi các nương tử khác. Có mấy cô nương trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, trên mặt hiện rõ vẻ khác thường, cũng có người đặc biệt hoạt bát tươi cười chủ động chào hỏi, “Thái Tử điện hạ đã gặp Lâm tỷ tỷ rồi sao, giống như đã quen biết từ lâu rồi vậy.”

“Chưa gặp bao giờ, chỉ là có quen biết với Lâm các lão thôi, ta thấy tướng mạo của nương tử Lâm gia rất giống các lão nên cảm thấy thân thiết.”

“Lâm tỷ tỷ rất giống các lão đại nhân sao?” Tiểu cô nương lại chớp chớp đôi mắt to tròn tò mò hỏi.

*Các lão (阁老): Thành viên của nội các

“Nghe Thái Tử điện hạ nói như vậy, thật đúng là có mấy phần giống.” Các tiểu cô nương rôm rả nói cười, Đại Trân cũng thẹn thùng mỉm cười, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Những nương tử còn lại chỉ mong nàng không nói lời nào, mọi người nói chuyện vui vẻ, cũng không chủ động bắt chuyện với Đại Trân. Thật ra Từ Canh muốn bước tới nói mấy câu, lại thấy Đại Trân không thèm nhìn hắn, trong lòng rất là mất mát, cuối cùng vẫn không chủ động tiến lên.

Bầu không khí trong vườn hoa nhìn như hòa hợp, nhưng lại có sóng ngầm mãnh liệt, rốt cuộc các tiểu cô nương vẫn còn trẻ tuổi, ngẫu nhiên chỉ có một hai người là ung dung thản nhiên, nhưng có vài người lại không giấu được tâm tư mà châm chọc lẫn nhau, Đại Trân không lên tiếng đã đành, nương tử Lâm gia lại trở thành mục tiêu, có không ít người nói được mấy câu là lại chuyển đề tài nhằm vào nàng ta.

Tuy rằng nương tử Lâm gia là cháu gái ruột của các lão, nhưng thân phận như vậy vẫn chưa đủ, lại là con gái của vợ kế, không so được với con của vợ cả, mấy tiểu cô nương kia nắm lấy chuyện này không buông, cười hì hì đùa giỡn. Trong lòng Lâm Thục Mẫn không vui, không nhịn được mở miệng phản bác, lại bị người ta châm chọc nói: “Các tỷ muội chỉ nói giỡn mấy câu, sao Lâm tỷ tỷ lại tức giận như thế.”

“Đành thôi, sau này ta không dám nói đùa với ngươi nữa.”

Từ Canh thấy Lâm Thục Mẫn uất ức sắp khóc, trong lòng rất là đồng tình, không nhịn được lên tiếng: “Cho dù là đùa giỡn thì cũng phải chú ý đúng mực, không phải chuyện gì cũng mang ra nói được.”

Các tiểu cô nương hoàn toàn không ngờ Từ Canh sẽ công khai nói giúp cho Lâm Thục Mẫn như vậy, nhất thời sửng sốt, lại vội vàng nói xin lỗi: “Điện hạ trách đúng lắm, cũng là do chúng ta tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, tùy ý quen rồi. Lâm tỷ tỷ đừng so đo với chúng ta.”

Lâm Thục Mẫn cảm kích nhìn Từ Canh, muốn nói lại thôi. Trương thị và Đại Lang Hoàng gia nhìn nhau, lại nhìn Đại Trân vẻ mặt không thay đổi đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét rồi.

Thừa dịp mọi người đang nói nói chuyện vui vẻ, Trương thị và Đại Lang Hoàng gia Đại Lang lặng lẽ đi sang một bên thương lượng đối sách, Trương thị lắc đầu nói: “Đừng hỏi ta bây giờ phải làm gì? Ta không có cách nào cả. Chính bản thân Thái Tử điện hạ không biết cố gắng, nhìn thấy cô nương xinh đẹp lại không kìm lòng được, không có ai giúp được đâu. Thiệt thòi A Trân không có tâm tư gì với hắn, nếu thích thật rồi, không biết hôm nay sẽ tức giận đến thế nào. Nếu là ta, hôm nay sẽ không hiền lành như thế đâu!”

Đại Lang Hoàng gia vẻ mặt đau khổ hỏi: “Vậy mà gọi là hiền lành sao?”

“Chàng có ý gì?”

Đại Lang Hoàng gia khóc không ra nước mắt, “Nàng mới vào phủ không lâu, không hiểu tính tình của A Trân. Muội ấy càng tức giận, trên mặt lại càng không thể hiện ra. Đừng nhìn bây giờ muội ấy giống như im lặng không có chuyện gì, thật ra trong lòng đang nổi lửa, bây giờ ta đang lo lắng muội ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.”

Vì để cho Thái Tử có cơ hội thể hiện, hôm nay hắn ta cố ý không mời Thụy Hòa và Thụy Xương, hiện giờ đang hối hận muốn chết, lát nữa Đại Trân lên cơn, có mười người như hắn cũng không ngăn được.

Trương thị sửng sốt, “A Trân lên cơn cái gì? Ý của chàng là ——” nàng ta nghẹn họng nhìn trân trối, “Chàng cảm thấy A Trân có ý với Thái Tử điện hạ sao?”

“Cho dù có thích hay không. Chân trước Thái Tử vừa mới bày tỏ nỗi lòng nói cái gì mà không phải nàng thì không cưới, đảo mắt đã trò chuyện vui vẻ với cô gái khác, lại còn bày ra tư thế bảo vệ, có ai nhìn thấy mà không tức giận?” Đại Lang Hoàng gia rầu muốn khóc, “Ngay cả Thụy Hòa Thụy Xương cũng sợ tính tình của A Trân, nàng nói xem liệu lát nữa muội ấy có xé nát mặt của nương tử Lâm gia không.”

Trương thị lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không đâu.”

“Ồ, sao nàng biết?”

Trương thị cười lạnh, “Nương tử Lâm gia đâu có đắc tội với muội ấy, A Trân sao có thể trút giận vào nàng ta? Nếu thật sự muốn đánh người, thì cũng chỉ nhằm vào Thái Tử, ai kêu hắn sáng ba chiều bốn, đứng núi này trông núi nọ. Ta cũng muốn đứng xem náo nhiệt!” Nàng ta lườm Đại Lang Hoàng gia một cái, hừ nói: “Chàng nên cầu xin thần phật phù hộ Thái Tử không bị đánh quá khó coi đi”

“Ôi trời chuyện này không thể xảy ra được!” Đại Lang Hoàng gia đột nhiên vỗ mạnh vào đầu, bỏ mặc Trương thị đang hoảng hốt chạy vào trong vườn, nhìn bốn phía xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Từ Canh đâu, lại nhìn thêm một lượt, cũng không thấy Đại Trân, Đại Lang Hoàng gia cảm thấy hỏng bét rồi, vội vàng hỏi: “Thái…… Thái Tử điện hạ đâu?”

(Truyện được Ulrika edit tại WordPress Consuoinho.com)

Giọng nói của hắn quá mức hoảng sợ, khiến cho nhóm nương tử đứng trong vườn cũng hoảng sợ theo, một lúc lâu sau mới có người lên tiếng trả lời: “Điện hạ vừa mới đi quan phòng*.”

*Quan phòng: Nhà vệ sinh

“Ngài ấy đi một mình sao?”

“Còn có Kim Tử công công và một vị thị vệ đi cùng.”

Lúc này Đại Lang Hoàng gia mới thở phào nhẹ nhõm, có Kim Tử và thị vệ đi cùng, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Hắn ta xoa xoa ngực lại hỏi: “Nương tử Tân gia đâu rồi?”

Các tiểu nương tử nhìn nhau, lúc này mới phát hiện Đại Trân không có ở đây. Nương tử Lâm gia nhẹ giọng nói: “Nói là trời nóng, đã về phòng nghỉ ngơi rồi, vừa mới đi thôi.”

Sẽ không thật sự đi tìm Thái Tử điện hạ gây chuyện chứ? Đại Lang Hoàng gia thầm nghĩ, rốt cuộc hắn không yên tâm, xoay người muốn đi qua đó nhìn một cái. Vài vị tiểu nương tử nháy mắt với nhau, cũng vội vàng đuổi theo, còn cười hì hì nói: “Chúng ta cũng đến quan phòng.”

Một đám người tập trung đi về phía quan phòng, lúc gần đến nơi, bỗng nhiên nghe thấy trong quan phòng vang lên một tiếng “Ầm ——” lớn, mọi người hoảng sợ, các tiểu cô nương hoảng hốt sợ hãi, Đại Lang Hoàng gia suýt nữa mất hồn, hoang mang rối loạn xông vào quan phòng, vừa chạy vừa hô to, “Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ ngài không sao chứ?”

Hắn ta vọt vào quan phòng, lập tức bị cảnh tượng hỗn loạn bên trong làm cho sợ ngây người. Quan phòng luôn được quét dọn sạch sẽ lúc này hôi thối kinh người, trên mặt đất, trên tường khắp nơi đều dính phân đen đen vàng vàng, Từ Canh và Kim Tử đang choáng váng cũng bị dính phân từ đầu đến chân, quần áo, giày dép đều bị dính, ngay cả trên tóc cũng dính mấy thứ đáng nghi, hầu như cả người không có chỗ nào sạch sẽ.

“Chuyện……Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoàng gia Đại Lang bịt mũi nói như sắp khóc.

Kim Tử vừa tức vừa nóng nảy, “Không biết là tên đáng chết nào ném pháo trúc vào đây, làm nổ tung mọi thứ. Các thị vệ còn làm gì nữa, mau chạy đi bắt người!”

Hoàng gia Đại Lang đột nhiên tỉnh lại, vội vàng chắn ở đằng trước, “Không được không được, không thể bắt người.”

Từ Canh nhíu mày, trong đầu có chút rối loạn, “Tại sao, ngươi biết ai đã làm chuyện này hả?”

Đại Lang Hoàng gia đỡ trán, “Thuộc hạ biết người đó là ai.”

Kim Tử suy nghĩ cẩn thận, há miệng sợ ngây người, “Không…… Không thể nào?”

Gương mặt xanh mét Từ Canh dần trở lại bình thường, nửa tin nửa ngờ nói: “Ý của ngươi là…… chuyện này do A Trân làm?”

Đại Lang Hoàng gia đau khổ nói: “Điện hạ ngài vừa đi, A Trân liền nói là trời quá nóng, nên đi về trước. Hơn nữa, pháo trúc tầm thường không có uy lực lớn như vậy.” Hoá ra là Tân Nhất Lai nhàn rỗi không có gì làm nên chế tạo ra mấy thứ đồ chơi cho con gái, tuy rằng uy lực của pháo trúc rất lớn, nhưng sẽ không làm người khác bị thương, thứ này Đại Lang Hoàng gia đã từng tận mắt nhìn thấy.

Biết được đó là trò đùa của Đại Trân, lửa giận của Từ Canh lập tức tan thành mây khói, rũ bỏ những thứ bẩn thỉu trên người, vẻ mặt thản nhiên ra lệnh: “Đừng đứng ngốc ở đó nữa, đi thay quần áo thôi, không ngửi thấy mùi thối sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.