Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 17



Hôn thê của đầu gỗ



“Chuyện gì xảy ra??!” Ngô Ảnh Trạch nhìn thi thể của Đào Hồng và căn phòng bừa bãi, không khỏi nhăn lại đôi lông mày duyên dáng.

“Nữ nhân này là thích khách.” Long Việt Băng tìm một cái ghế còn chưa hỏng để ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài.

“Hèn gì ta thấy hành vi của ngươi hôm nay khác thường, cho nên mới tới xem… Không ngờ quả thật xảy ra chuyện… May là ngươi không có việc gì.” Ngô Ảnh Trạch thở dài hỏi thăm “Là ai phái tới?”

“Không biết. Cũng định hỏi nàng ta, nhưng đã tự sát.” Long Việt Băng nhún nhún vai “Xem ra chủ tử của nàng ta không phải nhân vật đơn giản.”

“Tiểu Việt… từ lúc ngươi rời cung tới nay, không chọc vào kẻ thù nào chứ hả?”

“Ta còn có thể có kẻ thù nào hả?” Long Việt Băng cười khẽ “Ngoại trừ thân phận đặc thù của ta ra, sợ rằng không ai có hứng thú với ta cả.”

“Ý ngươi là…” Ngô Ảnh Trạch lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc “Nàng ta biết ngươi là Long Việt Băng?”

“Ừm.” Trả lời khẳng định “Độc nàng ta dùng, là cực phẩm ‘Liên diễm’ chỉ trong cung mới có.”

“Ta hiểu rồi… Chuyện này ta sẽ mau chóng đi điều tra rõ.” Ngô Ảnh Trạch gật đầu, rồi ôn hòa nói “Có điều Tiểu Việt à, ta có thể đảm bảo… Nhược Đình sẽ không làm những chuyện như thế này.”

“Ta hiểu.” Long Việt Băng mỉm cười nói “Ta tình nguyện hoài nghi Ảnh Trạch ngươi, cũng không muốn đi hoài nghi tiểu hoàng thúc a.”

“Tiểu Việt…Ngươi đâu thể nào đến ta cũng nghi?”

“Hắc hắc…” Cảm giác khiến Ảnh Trạch đau đầu thật là sung sướng.

“Ngươi a…”

Nhìn thần tình trẻ con hiếm có của Long Việt Băng, Ngô Ảnh Trạch cũng không khỏi nở nụ cười.

“Tiểu Việt, ngươi đi trước đi, người này cứ để ta thu xếp. Ta đảm bảo việc hôm nay tuyệt đối sẽ không lộ chút phong thanh nào.”

“Cảm tạ ngươi, Ảnh Trạch.”

“Còn nữa… chủ tử nhà ngươi hiện tại tâm tình đang rất không tốt đó, tìm một cái cớ mà giải thích với hắn đi.”

“Đã rõ.”

Trước mắt hiện ra dáng vẻ hờn dỗi của Triệu Du Vân, đôi mắt mỹ lệ đó, đôi môi hơi mỏng đó… Sự bực bội vừa nãy nhất thời bị quét sạch.

“Ảnh Trạch…”

Lúc đi ra khỏi cửa phòng, Long Việt Băng lại như nhớ tới điều gì, quay lại nói:

“Ta có điều rất cảm tạ phụ hoàng. Tỷ như, Người đã tìm cho ta một sư phụ tốt…”

“Chính xác…” Ngô Ảnh Trạch cười đáp lại.

Tiếng động lớn huyên náo trong phòng khách, tiệc rượu chưa tàn, một mình Triệu Du Vân ngồi trong góc uống rượu. (tự kỉ)

Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Long Việt Băng lúc này đang cùng mỹ nữ trong phòng tiêu dao khoái hoạt, hắn lại thấy lửa giận bùng lên.

Tuy rằng trong gia quy cũng không viết gì kiểu như ‘Không được phép thân cận nữ sắc’, thế nhưng trong lòng Triệu Du Vân trước sau vẫn thấy không tốt lắm.

Tiếng cười nói của tân khách, tiếng ồn ào của mỹ nữ, nghe vào thật chói tai, khiến người ta sinh chán ghét.

Thái thú đại nhân vừa rồi cùng hắn hàn huyên vài câu cũng đã đi, hiện giờ chẳng còn ai nguyện ý cùng hắn nói chuyện nữa.

Có chút tịch mịch… Thật muốn về a.

Triệu Du Vân xiết chén rượu trong tay.

Lúc Long Việt Băng quay lại, thấy thân ảnh bạch sắc đó đang ngồi cô đơn một bên, nhìn vào đoàn người náo nhiệt.

Thực sự là khả ái lại đáng thương… Trong lòng Long Việt Băng dâng lên ý nghĩ thương xót vô hạn.

“Chủ nhà.” Long Việt Băng đi tới phía sau hắn, vỗ nhẹ vào vai “Ta về rồi đây.”

“Ngươi…”

Triệu Du Vân quay sang, trong đôi mắt sáng đầy vẻ cảm động vì thấy người quen, rồi lại lập tức nhăn mày, lạnh giọng nói:

“Sao đã quay lại rồi? Đào Hồng cô nương của ngươi đâu?”

Tuy rằng biết rõ là không có khả năng, nhưng Long Việt Băng vẫn tự động coi những lời Triệu Du Vân nói ra là vì ghen.

“Xong việc, ta đương nhiên là phải quay lại rồi.” Y cố ý nói.

“Sắc quỷ!” Triệu Du Vân lạnh lùng liếc xéo y “Mùi trên người nồng như vậy, đứng xa xa ra một chút.”

“Lừa ngươi đó.” Long Việt Băng thấy vẻ mặt hắn khó chịu, không khỏi nở nụ cười “Ta chưa làm gì cả.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin chắc?”

“Sao lại không tin?” Long Việt Băng nghiêm túc hỏi “Ta hôm nay nếm thử một chút, kết quả phát hiện hóa ra là thật…”

“Cái gì?” Triệu Du Vân nhướn mày.

“…Ta quả nhiên không thể ôm nữ nhân.” Long Việt Băng dùng thanh âm yếu ớt, làm ra vẻ mặt cực kỳ khó nói “Đây chính là bí mật lớn nhất của ta a… Chủ nhà, ta chỉ nói cho mình ngươi thôi đó.”

“Chẳng lẽ ngươi…” Triệu Du Vân kinh ngạc nói.

“Cái kia của ta có vấn đề…”

“A…” Mặt Triệu Du Vân nhất thời đỏ lên, gật đầu biểu hiện đã hiểu “Ta hiểu rồi, thật sự khiến kẻ khác thông cảm.”

Ý của Long Việt Băng là tính hướng của y có vấn đề, nhưng vì bị y tận lực bóp méo, thành công khiến Triệu Du Vân ngây thơ tưởng lầm là nửa thân dưới của y có bệnh không tiện nói ra…

Nhìn nhãn thần Triệu Du Vân vừa thân thiết vừa đồng tình, Long Việt Băng thiếu chút nữa thì phì cười.

Không nên không nên… Nhất định phải nhịn. Vì sớm ngày thực hiện mục tiêu vĩ đại, vì sớm ngày ăn sạch sẽ mỹ nhân trước mắt…

Triệu Du Vân đáng thương vẻ mặt vô tri, hoàn toàn không ngờ mình đã trở thành mục tiêu của ác quỷ…

Ngô Ảnh Trạch làm việc quả nhiên khiến người ta yên tâm. Sau đêm đó Long Việt Băng về nhà, vài ngày sau cũng không nghe thấy bất cứ tin gì về chuyện Đào Hồng chết. Ngô Ảnh Trạch tự mình tới Bạch Ngọc các để điều tra thân phận, biết được Đào Hồng kia là vài ngày trước mới tới Bạch Ngọc các làm việc, bởi vì xinh đẹp lại hiểu chuyện, vậy nên liếc mắt đã được Lý Thuận coi trọng đưa vào phủ. Về phần nàng ta trước đây làm gì, từ đâu tới, không có bất cứ ai biết.

Công phu của nữ nhân này tà khí cổ quái, giỏi dùng ám khí, không dễ nhìn ra được là thuộc về môn phái nào, hơn nữa độc nàng ta dùng chỉ trong cung mới có, bởi vậy Long Việt Băng suy đoán, nàng ta là sát thủ do một thế lực nào đó trong cung đào tạo.

Việc trong cung hiện tại y cũng không phải có thể quản lý, vậy nên Long Việt Băng đem nhiệm vụ điều tra lai lịch giao cho Ngô Ảnh Trạch toàn quyền xử lý, còn mình tiếp tục những ngày nhàn nhã làm quản gia Triệu gia.

Vài ngày sau, Long Việt Băng dĩ nhiên lại gặp được vị hôn thê trong lời đồn đại của Triệu Du Vân mà y vẫn có chút hiếu kỳ – Lâm Giác.

Hôm đó Long Việt Băng đang ở trong viện sai khiến hạ nhân làm việc, chợt thấy một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt xa lạ chạy ngang qua y, thẳng đến phòng của Triệu Du Vân.

“Đứng lại!” Long Việt Băng tiến tới nắm bả vai nàng, hỏi “Cô là ai?!”

“A ── đau muốn chết ──!”

Thiếu nữ bỗng nhiên kêu to, khiến mọi người trong viện đều ghé mắt nhìn.

“Làm sao vậy?”

Nghe thấy âm thanh, Triệu Du Vân ở trong phòng thò đầu ra. Thiếu nữ kia vừa nhìn thấy hắn, lập tức cố sức giãy ra khỏi tay Long Việt Băng, chạy về phía Triệu Du Vân.

“Vân ca ca! Muội đã trở về ──!”

Thanh âm của nàng vừa cao vừa chói tai, Long Việt Băng cảm thấy lỗ tai của mình đang không ngừng bị tàn phá.

“Tiểu… Giác…”

Triệu Du Vân đần mặt ra đứng tại chỗ, không nhúc nhích để mặc nàng nhào tới ôm lấy.

“Là muội đây!” Thiếu nữ vui mừng vùi đầu vào lòng Triệu Du Vân “Muội rất nhớ huynh a, Vân ca ca!”

“Ách…”

Nói thật, nếu như không phải mấy hôm trước dự tiệc Lâm Hoàn từng nhắc tới tên nàng, Triệu Du Vân chỉ sợ cũng sắp quên mất trên đời có một người tên là Lâm Giác…

***

Tình địch xuất hiện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.