Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 2



Có ai đó đi bụi

“Lôi đi lôi đi!” Long Việt Băng không chút thương tiếc mà vẫy tay, những thị vệ khác lập tức nắm chân tiểu thị vệ lên, lôi cái kẻ đã ngất xỉu trên mặt đất ra ngoài.

“Bệ hạ… Chuyện ngài vừa nói… không phải là thật chứ ạ?” A Khuyết lau lau mồ hôi trên trán, hỏi thăm dò.

“A Khuyết…” Long Việt Băng gọi “Ngươi theo ta bao lâu rồi?”

“Hồi bệ hạ, một năm ạ.”

“Một năm, nói chung chính là người ở bên trẫm lâu nhất, thậm chí so với hoàng hậu còn lâu hơn. Lẽ nào ngươi còn không biết bản tính của trẫm sao?” Long Việt Băng đảo hai tròng mắt, nhìn thẳng vào mặt thị tòng.

“Biết ạ…” A Khuyết thầm cười khổ. Bản thân há lại không biết, mà là biết rất rõ… Bệ hạ này là một hôn quân, thậm chí còn ‘hôn’ tới có cá tính, ‘hôn’ tới có trình độ. Rõ ràng làm việc gì có hậu quả nghiêm trọng ra sao Người biết rành mạch, nhưng vẫn cố ý làm, cố ý đi quấy rối… Lần trước Lâm quốc tiến cống cổng phẩm, chuyển tới giữa đường thì bị cướp đi, bệ hạ lại hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tỉnh đến cả nửa tháng, đã lục soát từng nhà thì thôi, còn xém đào cả phần mộ gia tiên nhà người ta lên…

Nói chung cái người này, chỉ có nghĩ không ra, không có làm không được. Cũng khó trách hoàng hậu sau khi đại hôn vài tháng liền xuất gia làm ni cô, ăn chay niệm phật vì bệ hạ chuộc bớt tội…

Đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt bệ hạ.

“Nếu biết, như vậy ngươi cũng rõ trẫm là người đã nói là làm nhỉ?”

“Dạ…”

“Quân vô hí ngôn.” Long Việt Băng mỉm cười “Vậy nên, đêm nay trẫm sẽ rời khỏi hoàng gia, quay về làm một người bình thường.”

“Bệ hạ… Giang hồ hiểm ác a…” A Khuyết thực sự phát run, khẩn trương tới mức mồm miệng lắp bắp, “Người ta không phải thường nói ‘Người trong giang hồ, thân bất do kỷ’ sao (bị hoàn cảnh chi phối)… Bước chân vào giang hồ chưa chắc đã là một sự lựa chọn tốt đâu a, vạn nhất xảy ra chuyện gì…”

“Không sao đâu, trẫm có năng lực tự chăm sóc bản thân.”

“Bệ hạ!” Thấy đối phương thái độ kiên quyết, A Khuyết sợ đến độ vội vã quỳ xuống nói “Nếu như ngài đi, vậy thì quốc gia phải làm sao bây giờ?”

“Quốc gia?” Long Việt Băng tựa như giờ mới nhớ ra, nheo mắt lại nói “Ờ nhỉ, trẫm phải đi nghĩ một bức chiếu thư thoái vị, đem vị trí của trẫm tặng cho tiểu hoàng thúc ngồi.”

“Bệ hạ…!”

Thái độ như đùa cợt, nói như trêu ghẹo, ở cùng Long Việt Băng một năm, ít nhất giảm thọ mười năm. A Khuyết đáng thương đi theo hoàng đế vừa tròn một năm, giờ phải mất đi bát cơm quang vinh, có điều đó có khi cũng là một loại hạnh phúc ấy nhỉ?

Long Việt Băng bắt đầu khẩn cấp thu thập hành lý.

Mở ra miếng vải rộng thùng thình, sau đó chất y phục, áo choàng, giày, quạt, lược, khăn mặt, lư hương, ám khí, bảo kiếm, văn phòng tứ bảo… Ách, cái này hình như không cần, vứt! Dù sao quan trọng nhất là ngân phiếu cũng không thể thiếu, Long Việt Băng mang theo mấy xấp thật dày.

Sau nửa canh giờ, một bao hành lý to bự được sinh ra.

“Chiếu thư thoái vị đã viết xong rồi”, Long Việt Băng phi thường thoải mái mà nói “A Khuyết, ngươi giúp trẫm, không, là giúp ta xem có chữ nào sai không. Cần sửa thì tự ngươi sửa nhé, đại ấn của ta giao cho ngươi đó.”

A Khuyết khóc không ra nước mắt nhìn đống chữ xiên xiên vẹo vẹo, đồng thời cũng là bức chiếu thư nhiều lỗi hiếm có. Long Việt Băng thân là vua một nước, vậy mà đến cách thức và nội dung cơ bản cũng không hiểu, ở trên viết tùy tiện vài câu kiểu như ‘Tạm biệt tiểu hoàng thúc, rảnh rỗi thì sẽ tới cùng uống trà’ rất chi là vô ích.

“Không có gì phải lo lắng cả.” Long Việt Băng ôm bọc ra cửa. Hiện tại thân mặc y phục đi đêm, mang theo một cái bao lớn, trông y chẳng có điểm nào giống hoàng đế, mà giống như kẻ cắp vừa trộm xong đang đi trốn… Nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ sợ phát ngất.

“Chúc mừng ta đi, A Khuyết, ta tự do rồi.”

“Bệ hạ…” A Khuyết rơm rớm lệ ngẩng đầu “Ngài tự bảo trọng…”

Tuy rằng Long Việt Băng là một tai họa mà người người đều muốn diệt trừ, nhưng đối với A Khuyết mà nói, Long Việt Băng nói đi là đi cũng khiến hắn cảm thấy lo lắng.

“Đừng khóc a… Quốc gia này rốt cuộc không cần phải chịu đựng ta gây hại nữa, tất cả mọi người nên vui vẻ một chút mới đúng.” Long Việt Băng vươn tay khẽ vuốt gương mặt thanh tú của A Khuyết, ôn nhu một cách hiếm có mà nói “Tiểu hoàng thúc sẽ là hoàng đế tốt, từ nhỏ ta đã tin tưởng như vậy.”

“Bệ hạ…” A Khuyết trong nháy mắt tựa hồ nhận thấy trong lời nói của Long Việt Băng ẩn chứa điều gì đó, kinh ngạc nói “Lẽ nào ngài…”

“Cái gì cũng không cần phải nói nữa, cũng đừng gọi ta bệ hạ. Từ hôm nay trở đi, ta chỉ là một người bình thường họ Nhạc tên Băng.” Long Việt Băng ngắt lời A Khuyết, mỉm cười vẫy tay với hắn “Sau này còn gặp lại, A Khuyết.”

Vị hoàng đế này nhìn như ngu ngốc vô dụng, nhưng sự thực hẳn là không đơn giản như vậy đâu… A Khuyết trong lòng có vài phần mê man nhìn bóng lưng Long Việt Băng đi xa.

Tỷ như chính mình, theo y một năm rồi cũng không thể coi là biết rõ, vĩnh viễn cũng không thể lý giải được y.

Thời kì ngắn ngủi mà vị hoàng đế này tại vị, sẽ trở thành một đoạn lịch sử đen tối nhất triều đại. Thế nhưng trong lòng y suy nghĩ cái gì, sắp đặt cái gì, không có bất cứ kẻ nào biết được.

Long Việt Băng…

A Khuyết khẽ đọc cái tên trước đây không dám gọi thẳng.

Bóng lưng Long Việt Băng dần dần thu nhỏ lại. A Khuyết nhìn y tránh được cấm vệ quân tuần tra một cách xảo diệu, nhảy lên tường cung cao cao.

Thực sự là hảo thân thủ, không uổng công luyện khinh công nhiều năm như vậy… A, sai, hành lý nặng quá, y ngã xuống rồi…

Thật ra nếu y muốn xuất môn, chỉ cần sáng sớm hôm sau nghênh ngang đi ra ngoài là được rồi… Việc gì nhất định phải nửa đêm trèo tường nhỉ?

── Người này có lẽ chỉ là một đứa ngốc đơn thuần mà thôi… A Khuyết lập tức rút về những lời lúc trước, ra một kết luận hoàn toàn mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.