Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 30



Nhặt được một đại cẩu về nhà

Long Việt Băng không thể đi quấy rối Triệu Du Vân đang cùng quần hùng võ lâm thương thảo đại kế, vì vậy về nhà một mình.

Ba ngày không về, trong nhà vẫn yên bình như cũ, phó dịch đều làm việc thuộc bổn phận, trù nương đang ở trù phòng vung dao phay phập phập.

Cảnh tượng an tĩnh tường hòa như vậy, có thể một ngày nào đó sẽ biến mất hay không?

Bất luận thế nào, cũng phải bảo vệ tất cả trước mắt… Không thể để có chút nhân tố không yên bình nào tới phá hủy cuộc sống tươi đẹp này.

Long Việt Băng cười nhẹ, càng thêm kiên định vào niềm tin của mình.

Cửa ‘chi nha’ một tiếng mở ra, trù nương bưng một chén thuốc đi ra.

“Tiểu Hoa.”

Tuy rằng đã biết thân phận của đối phương, nhưng Lâm Tương cũng không yêu cầu Long Việt Băng bỏ cách xưng hô với bà.

“Ai nha… Tiểu Nhạc.” Trù nương nghe thấy tiếng Long Việt Băng thì sửng sốt một chút, kinh ngạc xoay người “Sao ngươi đã về rồi?”

“Không còn việc của ta nữa, vậy nên đương nhiên phải về.” Long Việt Băng nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay bà, mỉm cười hỏi “Bà đi đưa cho lão gia à?”

“A… ừm.”

Trù nương gật đầu, sau đó chuyển hướng trọng tâm câu chuyện một cách không tự nhiên.

“Vậy… tình huống bên kia ra sao rồi?”

Long Việt Băng lắc đầu nói “Chẳng thế nào cả… loạn hết cả lên. Nói vậy chắc bà cũng nghe nói, tất cả mọi người đều đang vì vấn đề đuổi bắt Hoa Liên Sinh và thảo phạt ma giáo mà không ngừng tranh luận.”

“Ai…” Trù nương thở dài “Thành thật mà nói… Tuy rằng cái chết của Hoàn Nhi khiến ta rất thương tâm, thế nhưng ta căn bản không tin hắn là bị Hoa Liên Sinh giết.”

“Bà không tin?” Long Việt Băng hơi lên giọng “Ta cũng cho rằng không phải Hoa Liên Sinh làm.”

“Tiểu Nhạc… ngươi tới đây.”

Trù nương suy nghĩ một chút, kéo Long Việt Băng vội vã đi tới một góc không người.

“Có chuyện gì vậy?”

Trù nương dừng bước, nhẹ giọng hỏi:

“Ngươi có biết y thuật không?”

“Không quá hiểu… Làm sao vậy?”

Trù nương nghe câu trả lời của y xong, gương mặt tràn ngập chờ mong nhất thời trở nên khá thất vọng “Vậy nên làm sao bây giờ… Cũng không thể ra ngoài tùy tiện tìm một thầy thuốc.”

Long Việt Băng thấy bà phiền não như vậy, phi thường nghi hoặc mà hỏi thăm “Tiểu Hoa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Trù nương đè thấp giọng, thần bí nói “Tiểu Nhạc… ngươi biết ta đang chuẩn bị đưa thuốc cho ai không?”

Long Việt Băng thoáng sinh ra một loại dự cảm kỳ lạ.

“Là ai?”

“Là Hoa Liên Sinh, hắn hiện tại đang ở ngay trong nhà chúng ta.” Trù nương trả lời thập phần trấn định.

“Trời…” Long Việt Băng bị sự thực kinh người này làm cho càng hoảng sợ “Hắn là… làm thế nào để tới được đây?”

“Cái đêm mưa mà Hoàn Nhi bị giết, ta đi mua đồ ở ngoài về, phát hiện hắn chật vật ngã ở cửa sau. Ta liếc mắt liền nhận ra hắn là Hoa Liên Sinh, nghĩ thầm hắn có lẽ là bị kẻ thù gây thương tích, vì vậy lén đưa hắn vào nhà giấu…”

“Vì sao bà không nói cho Du Vân?”

“Tuy rằng lúc đó ta cũng không biết Hoàn Nhi đã chết, càng không biết Hoa Liên Sinh là nghi phạm sát hại Hoàn Nhi, nhưng hắn dù sao cũng là một kẻ trộm nổi tiếng giang hồ a. Du Vân nếu biết hắn ở trong nhà, không khéo đem hắn ra tử hình tại chỗ… Ngươi nói xem ta làm sao còn dám nói cho Du Vân?”

“Tiểu Hoa… Tiểu Hoa…” Long Việt Băng khó có thể ức chế nội tâm kích động, nắm vai trù nương kêu lên “Tiểu Hoa… ta yêu bà cực kỳ! Bà làm ra một quyết định sáng suốt lắm đó!”

“Đáng ghét à… Tiểu Nhạc ngươi sao có thể nói thế, ha ha ha…”

Long Việt Băng thở phào một hơi nói “Chỉ cần Hoa Liên Sinh ở đây, tất cả sự tình đều có thể giải quyết… Mau mang ta đi xem hắn đi, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”

“Được…” Trù nương gật đầu đáp ứng “Có điều Tiểu Nhạc a, có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi trước á.”

“Chuyện gì?”

“Hoa Liên Sinh đã bị đánh trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh… Vậy nên hắn đương nhiên là không thể nói chuyện…”

“…”

Sau một lát, Long Việt Băng gặp được Hoa Liên Sinh trong tiểu sài phòng ở hậu viện, hắn nằm ở trên một giường ván gỗ đơn giản, hai mắt nhắm nghiền.

“Hắn hiện tại tuy rằng chưa chết… Nhưng phỏng chừng cũng sắp.” Trù nương thở dài một hơi “Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm một đại phu tốt cho hắn.”

“Tiểu Hoa…” Lặng yên hồi lâu, Long Việt Băng mở miệng nói “Ta thực bội phục bà…”

“Vì sao?”

“Hoa Liên Sinh kia đã bị đánh thành trông như đầu heo rồi, vậy mà bà liếc mắt liền có thể nhận ra hắn là ai…”

“Ha ha ha ha…”

Long Việt Băng một bên cúi người xuống, tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Hoa Liên Sinh, một bên không kìm được mà ai thán:

“Chậc… Hoa Sinh huynh thần thâu tiêu sái lỗi lạc của chúng ta a… Sao ngươi lại rơi vào tình cảnh này vậy…”

Xem ra người trên giường quả nhiên là thần trí mơ hồ… Hoa Liên Sinh trong dĩ vãng nếu nghe Long Việt Băng gọi hắn là’Hoa Sinh huynh’, cho dù là đang ngủ cũng bật dậy mắng nhiếc.

(Hoa liên sinh = Hoa sen nở :”> Còn hoa sinh là đậu phộng hay lạc : )) Buồn thay cho một cái tên tao nhã rơi vào miệng thối của anh Băng)

“Ra tay cũng thật hung ác a…” Long Việt Băng lẩm bẩm “Hắn và Lâm Hoàn hẳn là bị cùng một người đả thương… chỉ là Lâm Hoàn lúc đó không có nội công hộ thể, còn hắn thì có thể giảm thiểu tương đối thương tổn của một chưởng đó với bản thân, cho nên mới chưa chết.”

“Tiểu Nhạc… Ý của ngươi là Hoàn Nhi hắn…?”

“Lâm Hoàn nếu như không phải trúng độc khiến nội công tạm thời tan hết, ông ta hẳn là sẽ không dễ dàng chết như vậy. Chúng ta nhìn thấy thi thể Lâm Hoàn môi xanh tím, toàn thân tỏa ra khí âm hàn, nhìn như là bởi vì bị U Huyền thần chưởng đánh trúng, kì thực không phải… Đó là bệnh trạng khi trúng phải ‘Băng phệ’. Loại độc kỳ lạ này vô sắc vô vị, cũng sẽ không lưu lại lâu trong thân thể, cho dù khám nghiệm tử thi tỉ mỉ cũng chưa chắc sẽ tìm ra được… Thế nhưng, ai lại có được ‘Băng phệ’ hiếm có đó nhỉ…”

Thấy Long Việt Băng hãy còn lâm vào trầm tư, trù nương không nhịn được hỏi:

“Tiểu Nhạc… Vì sao ngươi lại biết rõ như vậy…?”

“Tiểu Hoa…” Long Việt Băng ngẩng đầu nói “Ta sở dĩ nói với bà những điều này, là bởi vì ta biết bà sẽ không đi sâu truy cứu vấn đề cá nhân của ta.”

“Vậy được rồi… Ta không hỏi nữa.” Trù nương lặng yên một hồi, lý giải gật đầu “Nói chung hiện tại việc cấp bách là phải tìm một đại phu đáng tin cậy cho Hoa Liên Sinh.”

“Chuyện này để ta làm, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất tới.” Long Việt Băng mỉm cười.

Mục tiêu của Long Việt Băng, đương nhiên là phủ Thái thú ──

Ảnh Trạch thân yêu~

Đem đại phu ở bên cạnh ngươi giỏi y thuật nhất điều kiện nhân phẩm tốt nhất mồm miệng kín đáo nhất chịu được đe dọa hiểu ám chỉ tới đây cho mượn dùng đi, thời gian mượn có lẽ khoảng từ vài ngày tới hơn mười ngày không biết được, làm ơn trong vòng nửa canh giờ phải đưa hàng tới cửa, cảm tạ, hôn một cái!

Thề rằng vĩnh viễn yêu ngươi – Tiểu Việt.

(*Nôn*)

Ngô Ảnh Trạch nhận được thư tay của Long Việt Băng cười đến lật ngửa ra sau, cười đủ xong, sảng khoái phất tay phân phó hạ nhân:

“Mau đưa Vương thái y tới Triệu gia, ông không muốn đi cũng phải trói đi.”

“Dạ.”

Hạ nhân lập tức làm theo. Vương thái y được Long Nhược Đình phái tới đây chiếu cố Ngô Ảnh Trạch sau lại bị Ngô Ảnh Trạch dễ dàng chuyển giao, cứ vậy không minh bạch mà đi tới Triệu gia.

Thế nhưng, Vương thái y trăm triệu lần cũng không ngờ vừa bước vào tiểu sài phòng của Triệu gia, ông lại thấy một người vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Ác mộng của triều đại ── Long Việt Băng.

“Hoàng… Hoàng hoàng hoàng…” Ông khiếp sợ tới mức nói cũng không xong.

“Đại phu, ngươi hoảng hoảng cái gì a, có chuyện chậm rãi nói đừng gấp mà.” Long Việt Băng một tay vỗ vai gầy yếu của Vương thái y, sau đó đè thấp giọng âm hiểm cười “Vương thái y thân ái, đã lâu không gặp a… nếu như ngươi dám gọi một câu ‘hoàng thượng’, ta liền làm thịt ngươi.”

(hoàng với hoảng đọc giống nhau đó mah)

“Dạ… Dạ dạ dạ…”

“Dạ cái gì?” Trù nương ở một bên nghi hoặc hỏi.

“Cựu thần… Không không không, ta ta ta nhất định sẽ hảo hảo điều trị cho vị công tử này…”

Vương thái y đáng thương sợ đến mức sắp chảy nước mắt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.