Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 32



Nguyện không thanh tỉnh



Hoa Liên Sinh được thái y trị liệu, ít nhiều cũng có thể khiến người ta yên tâm một chút. Tuy rằng Vương thái y thiên tính bi quan vẫn lắc đầu quầy quậy nói tình huống hung hiểm tình huống hung hiểm, nhưng ở phương diện cứu người thì trước sau vẫn tận hết sức lực ── đương nhiên trong đó cũng có liên quan tới việc bị Long Việt Băng đe dọa.

Tiểu sài phòng ở hậu viện trở thành nơi bí mật của ba người. Vương thái y giả vờ là người hầu trong nhà, mỗi ngày tại sài phòng ra ra vào vào, Long Việt Băng đặc biệt an bài một người hầu câm điếc tới canh sài phòng, còn trù nương thì phụ trách bốc thuốc sắc thuốc. Bởi vì hạ nhân trong nhà từ trước đến nay đối với Long Việt Băng đều là nói gì nghe nấy, bởi vậy cũng không có ai dám trái quy củ, tới gần gian sài phòng kia.

Lúc này sự trở về của Triệu Du Vân khiến việc giữ bí mật càng trở nên cực kỳ khẩn trương. Trong lúc căng thẳng, liền trở nên mất tự nhiên.

Triệu Du Vân mặc dù gần đây rất ít quản việc trọng nhà, đồng thời phi thường bận rộn, nhưng hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.

Lão đầu tướng mạo xấu kỳ lạ đi theo bên cạnh Long Việt Băng, là tiên phong gây sự chú ý của Triệu Du Vân.

“Ông ta là mới tới?”

“Ông là Vương thái y… Ách…” Gọi quen, lỡ miệng rồi.

“Ông là thái y trong cung?! Ngươi lừa ở đâu tới?”

Câu hỏi của Triệu Du Vân khiến trù nương và Vương thái y đứng một bên đều hết hồn.

“Không phải như thế đâu Du Vân.” Long Việt Băng là người ra sao, cho dù bị vạch trần vẫn đủ trấn định tự nhiên “Ông không phải là thái y trong cung cái gì cả, mà tên của ông là Vương, Thái, Y, thái trong thái sơn, y trong y như cũ… Vì cái tên mất mặt này mà ông đã bị người khác cười nhạo vài chục năm, thật đáng thương.”

“Thì ra là thế…”

Rõ ràng chính là ngươi quăng bừa cho ta, tên của ta vốn uy phong lầm lẫm a… Vương thái y khóc không ra nước mắt.

Triệu Du Vân hoàn toàn không hề nghi ngờ, chuyện này coi như là dễ dàng thoát, thế nhưng, chỗ giấu kín Hoa Liên Sinh vẫn như cũ là một bí mật lớn.

Trù nương một lòng chỉ lo làm sao giấu diếm, Long Việt Băng thì đặt vấn đề sinh tử của Hoa Liên Sinh lên hàng đầu, bọn họ đều dần dần quên đi Triệu Du Vân tâm tình biến hóa.

Triệu Du Vân cũng không phải ngốc, hắn cảm giác được, Long Việt Băng mấy ngày nay tận lực xa lánh hắn.

Trước đây mỗi ngày đều như bóng với hình, hiện tại thì thường thường chẳng thấy người đâu. Triệu Du Vân thậm chí nghĩ hiện tại Long Việt Băng tình nguyện nói chuyện với hạ nhân, cũng không muốn ở cùng với hắn lâu thêm một giây. (Ai da, tự kỷ, tội nghiệp!)

Có một loại tâm tình thất vọng, lan tràn dưới đáy lòng.

Rất thất vọng… Nhất là lúc lê thân thể uể oải về nhà, nhìn thấy mặt đối phương thì thấy cảm động, nhưng đối phương lại không hề có phản ứng gì.

Triệu Du Vân nhớ nãi nãi từng nói “Hiện tại cháu phải bỏ qua hôn ước với Giác Nhi, bỏ qua tất cả thân phận cùng lập trường, tỉ mỉ ngẫm lại cảm giác của cháu đối với Tiểu Nhạc.” Có phải bởi vì mình chậm chạp mãi không nghĩ thông, nên mới…?

Tuy rằng bây giờ còn chưa bỏ đi, nhưng nhất định là rất mệt mỏi rồi. Làm bạn vô điều kiện, nỗ lực vô điều kiện, cho nên mệt mỏi là một kết quả tất nhiên mà…

Bằng không, người kia tuyệt đối sẽ không như vậy.

Kỳ thực, bản thân tựa hồ có thể cảm nhận được tình cảm kỳ diệu… Cho dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy người kia mỉm cười, toàn bộ thân thể đều rất tự nhiên trở nên thoải mái.

Đại khái… sớm đã quen với những ngày có y bên người, sớm đã quen được y ôn nhu bao bọc.

Kỳ thực… cũng đã dần dần bắt đầu quyến luyến sự ôn nhu như vậy, cũng không thể suy nghĩ kết quả nếu mất đi.

Lần đầu tiên gặp mặt, phá vỡ gia quy, lễ vật thần bí, nụ hôn đêm đó, huấn luyện đặc biệt trước khi thi đấu, phiền phức liên tiếp của Lâm gia…

Mỗi khi nhớ tới từng giờ từng phút ở bên y, trong lòng sẽ dâng lên một sự ấm áp làm rơi lệ, nhớ tới lúc y không ở bên cạnh mình, lại cảm thấy một loại khổ sở khó có thể nói thành lời.

Như vậy, tâm tình thực sự của mình, là gì? Nếu như bây giờ mới hiểu được, có phải là quá muộn rồi hay không?

Triệu Du Vân lại một lần nữa cảm nhận được, còn có một loại tâm tình, đó là hối hận.

Long Việt Băng hiện tại không cùng hắn xuất môn, tựa hồ mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, mỗi lần hỏi, luôn nhận được câu trả lời là việc nhà. Triệu Du Vân nghĩ đó hoàn toàn là mượn cớ, nhưng lại không kiềm chế được muốn tin lời đối phương, thường thường vì thế mà khiến bản thân phiền não không chịu nổi.

Hắn biết, cảm giác bị người kia lừa dối thật sự rất khó chịu… Vậy nên, hắn tình nguyện chọn tin tưởng.

Vào một hôm… Triệu Du Vân ra ngoài làm việc, lại bởi vì đối phương sai hẹn mà về nhà sớm. Khi đó đều không thấy cả trù nương lẫn Long Việt Băng.

Triệu Du Vân nhàn nhã không có gì làm, tâm tình cũng không tốt, đi loanh quanh trong nhà, cuối cùng ngoài ý muốn phát hiện trong trù phòng chồng chất rất nhiều dược liệu, số lượng lớn tới kinh ngạc.

Trù phòng ngoại trừ trù nương và mấy hạ nhân ra, bình thường không có người khác tới. Triệu Du Vân nhất thời nhớ tới chuyện trong nhà có một Vương Thái Y đại phu, đầu óc mê hoặc không ngớt.

Đây là dược chuẩn bị cho phụ thân, hay là trong nhà có người sinh bệnh? Ai? Nãi nãi, hay là quản gia?

Triệu Du Vân bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy một ít động tĩnh, vì vậy cấp tốc vọt ra sau cửa.

Đi vào là A Toàn một người hầu câm điếc.

Triệu Du Vân chỉ thấy A Toàn nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng ôm lấy một gói dược liệu lớn đã được buộc chắc đặt dưới đất, lóng ngóng đi ra ngoài.

Triệu Du Vân lén lút đi sau A Toàn, đi tới hậu viện.

“Chi nha” một tiếng, A Toàn đẩy cửa đi vào sài phòng, sau đó lại nhanh chóng đóng kín cửa.

Hắn đem thuốc vào sài phòng làm gì?

Triệu Du Vân nhẹ nhàng nhảy lên nóc, cẩn thận nhấc một mảnh ngói lên.

Bất ngờ, hắn nhìn thấy ở chính giữa sài phòng đặt một mộc dũng lớn, một nam nhân hắn chưa từng gặp qua đang ngâm mình trong mộc dũng. A Toàn đem toàn bộ dược liệu vừa mang tới thả vào trong thùng.

Mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi. Người trong phòng này hẳn là bị thương rất nặng đây… Thế nhưng, người đó rốt cuộc là ai nhỉ?

Triệu Du Vân không kinh động tới người bên trong, im lặng đặt mái ngói lại xong, lén lút rời khỏi hậu viện.

Buổi chiều Long Việt Băng trở về, thấy Triệu Du Vân ở nhà, hơi kinh hãi một chút. Loại phản ứng này khiến tâm tình của Triệu Du Vân càng thêm khổ sở.

Triệu Du Vân cũng không phải muốn tận lực truy cứu người mà Long Việt Băng giấu trong nhà là ai… Hoàn toàn bị hãm trong bõng tối, là một sự bi ai rất cường liệt.

Nhưng mà càng bi ai hơn chính là, hắn vẫn muốn tin tưởng… rằng đối phương kỳ thực cũng không lừa gạt mình điều gì.

Xem ra độc trúng phải, đã lan tràn khắp thể xác và tinh thần, không thể tiêu trừ được nữa.

Long Việt Băng rốt cuộc đợi được tới lúc Hoa Liên Sinh tỉnh lại.

Theo một tiếng rên khẽ, người gầy gò trên giường kia, tựa như trẻ con vừa mới sinh, chậm rãi mở hai mắt.

Nỗ lực nhiều ngày nay rốt cuộc có kết quả tốt, Vương thái y không nhịn được xoa xoa viền mắt.

“Hoa Sinh huynh… ngươi cảm thấy thế nào?” Long Việt Băng không kiềm chế được nội tâm kích động, vội vã hỏi thăm.

Thanh âm khô khốc gian nan lên tiếng “Đây… là đâu?”

“Đây là nhà ta. Ngươi đừng lo lắng, không còn nguy hiểm nữa.”

Long Việt Băng dự định hỏi tiếp về chuyện đêm đó Lâm Hoàn bị giết, nhưng mà, câu tiếp theo của Hoa Liên Sinh khiến mọi người ở đó đều đần mặt ra.

“Ngươi là ai? Ta… là ai?”

“…”

Lặng yên hồi lâu, Long Việt Băng mỉm cười méo mó:

“Hoa Sinh huynh… Trò đùa này thật sự không hề thú vị a…”

“Hoa Sinh huynh? Ngươi là đang gọi ta đấy sao?” Người nằm trên giường nhãn thần vẫn mờ mịt.

“Hắn… vì sao lại mất trí nhớ?!”

Long Việt Băng chỉ vào Hoa Liên Sinh kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.